“Tư liệu mà cháu nhờ chú tra chú đã tra ra.” Tô Văn Khanh nói, ông ta hạ giọng, mang một loại hưng phấn khó kiềm chế, “Bắc Bắc chú hỏi cháu, cháu có tin đàn ông có thể mang thai không?!”
Tô Văn Khanh vừa dứt lời, đồng tử Mộ Bắc mãnh liệt co rút, bàn tay nắm chặt di động, trong đầu xuất hiện khuôn mặt của Mộc Tiểu Quy, trước đó còn nghi hoặc không rõ nhưng giờ phút này thì đáp án giống như vỡ tung mà chui ra khỏi đầu, anh thấp giọng hỏi, “Ông có ý gì?”
“Tuy rằng tin tức có được không nhiều lắm, nhưng cháu nhờ chú tra chuyện năm năm trước đúng là không sai, chính là người kia, hơn nữa sau đó cậu ta đã mang thai, cháu có hiểu ý chú không? Cái người tên Mộc Nam kia sau khi cùng cháu lên giường thế nhưng lại mang thai!” Thanh âm Tô Văn Khanh giống như là không tin nổi, nhưng phần nhiều là kích động, nói năng có chút lộn xộn, cứ nói đi nói lại một câu, “Cậu ta mang thai, cháu có tin không? Mẹ ơi, chú muốn điên rồi, cháu hiểu ý chú mà phải không?”
Là có ý gì?
Biểu tình trên mặt Mộ Bắc trong nháy mắt trở nên trống rỗng, có một tia mờ mịt, anh giống như hiểu lại giống như không hiểu, Mộc Nam… mang thai?
“Không chỉ như thế, chú còn điều tra được cậu ta đã sinh ra đứa bé đó! Sinh tại một bệnh viện nhi tư nhân thuộc Tân Thành, bốn năm trước, cậu ta đã sinh đứa bé đó ra.”
Mộ Bắc: “……”
“Cháu có nghe chú nói gì không?” Tô Văn Khanh hít một hơi thật sâu, giọng nói kích động dần dần bình tĩnh lại, có chút khô khốc mang theo một loại cảm xúc không thể gọi tên, ông nhẹ giọng nói, “Bắc Bắc, đó là con trai của cháu, hiện giờ nó đã bốn tuổi, cháu có biết không, đứa nhỏ quả thật lớn lên giống cháu như đúc nữa.”
“Con trai… tôi.” Mộ Bắc thấp giọng lặp lại những lời này của ông ta, lời Tô Văn Khanh nói khiến hết thảy mờ mịt trong lòng anh bấy lâu nay tự dưng sáng tỏ, người của năm năm trước là Mộc Nam, sau khi sự việc xảy ra Mộc Nam còn mang thai, sinh ra Mộc Tiểu Quy, Mộc Tiểu Quy là con của anh.
Nói như vậy, theo như phản ứng của Mộc Nam trước đó, có khi nào ngay từ đầu Mộc Nam đã nhận ra người năm năm trước chính là anh? Nếu như vậy, tại sao Mộc Nam lại không nói gì? Chẳng lẽ là vì không muốn có bất kỳ quan hệ nào với mình nữa sao?
Nghĩ đến đây, trong tâm Mộ Bắc phút chốc trầm xuống, sức lực trên tay nắm di động lại tăng lên vài phần.
“Này, con của cháu, Bắc Bắc, cháu bây giờ không còn một mình nữa rồi.” Tô Văn Khanh nói, cháu không phải là quái vật, con của cháu cũng không phải.
Mộ Bắc không nói gì nhưng Tô Văn Khanh có thể rõ ràng nghe được tiếng hít thở dồn dập của anh từ trong điện thoại truyền tới.
“Chú gửi tư liệu qua mail cho cháu, cháu tự xem đi, tư liệu liên quan tới Mộc Nam trong năm năm đều ở trong đó cả, bởi vì thời gian tương đối gấp nên chú chỉ có thể thu thập được nhiêu đó, nếu cháu còn muốn tư liệu của cậu ta từ nhỏ tới lớn, thì qua mấy ngày nữa chú sẽ gửi sau.” Tô Văn Khanh nói.
“Được.” Mộ Bắc cứng ngắc đáp, sau khi dừng vài giây lại nói “… Cám ơn.”
Đầu bên kia điện thoại Tô Văn Khanh nghe được hai chữ này, trầm mặc đôi chút, trong trí nhớ của ông đây là lần thứ hai Mộ Bắc nói cám ơn ông, lần đầu tiên là khi ở thị trấn nhỏ vùng núi xa xôi kia ông tìm thấy anh, rồi dẫn anh đi, hai chữ này khiến ông thở dài trong lòng, nhưng mà ngoài miệng lại nói lời không đứng đắn, “Cũng không cần nói cảm ơn chú đâu, không mấy để con của cháu gọi chú đây một tiếng ông là được rồi.”
“Cút đi.” Mộ Bắc đen mặt, nếu Mộc Tiểu Quy gọi ông ta là ông nội, thì còn ra thể thống gì nữa.
Tô Văn Khanh cười to vài tiếng mới thay đổi đề tài, “Sức khỏe cháu sao rồi, mấy ngày nay có thấy phản ứng gì lạ không? Nếu có chuyện gì phải lập tức quay về đây đó, tuyệt đối không thể coi thường!” Tuyệt đối không thể xảy ra chuyện giống cha cháu được.
Mộ Bắc nhớ tới lúc trước khi đi bơi thì chân bị một lớp vảy bao trùm, nhưng lại trả lời, “Không có gì.”
Sau khi biết rõ sự tình, anh sao có thể rời khỏi đây được chứ, bất luận thế nào, anh cũng phải làm rõ ràng mọi việc.
Vợ con anh, một người cũng không thể thiếu.
Cúp điện thoại, Mộ Bắc mở máy tính lên, lúc đi anh có mang theo laptop là vì nghĩ có khi sẽ có văn kiện quan trọng cần xử lý, nhưng không ngờ bây giờ lại có công dụng tốt như vậy, đúng là văn kiện khẩn cấp lại còn là văn kiện khẩn cấp chưa từng có nữa.
Trong quá trình chờ khởi động máy, Mộ Bắc có chút khó chịu mà vuốt vuốt lên sườn máy tính, trong đầu anh không ngừng hiện lên khuôn mặt Mộc Nam và Mộc Tiểu Quy, hình ảnh Mộc Nam dắt tay Mộc Tiểu Quy, hình ảnh Mộc Tiểu Quy cười gọi anh là Bắc Bắc.
Thời gian máy tính khởi động thật ra chỉ có tầm mười giây, nhưng làm cho Mộ Bắc cảm thấy chờ đợi rất lâu, sau khi mở máy, anh lập tức mở hòm thư lên, bởi vì quá mức hấp tấp nóng nảy, nên bấm sai mật mã. Thật vất vả mới mở được, chuột máy tính liền chuyển qua email mà Tô Văn Khanh vừa gửi tới, tay anh ngừng lại.
Rõ ràng đã biết rõ chân tướng sự việc, nhưng giờ khắc này anh vẫn có chút khẩn trương, chậm rãi hít thật sâu hai lần, anh mới từ từ mở ra email kia.
Tên: Mộc Nam
xxx
xxxx
Người thân: Mộc Tiểu Kha (con trai)
xxx
xxxx
Giống như lời Tô Văn Khanh đã nói, trong email là tất cả tư liệu về Mộc Nam năm năm qua, bên trong tư liệu có đầy đủ chi tiết, từng người Mộc Nam có quan hệ thân thiết cũng như từng gặp trong năm năm qua, thậm chí kể cả anh ta từng bệnh bao nhiêu lần, từng đến và ở lại đâu. Trong văn kiện còn nói vì mang thai Mộc Tiểu Quy mà anh đã nghỉ việc, rồi quá trình tự mình tạo ra “Phủ nguyên soái”, còn có tư liệu anh cùng Mộc Tiểu Quy sống bên nhau thế nào trong bốn năm.
Trong tư liệu có hình ảnh Mộc Nam mang thai Mộc Tiểu Quy, và cả bệnh án của anh tại bệnh viện nhi tư nhân kia nữa.
Ngày tháng năm x, bệnh án sinh mổ của bệnh viện phụ sản tư nhân, một bé trai, nặng kg, bác sĩ phẫu thuật: Trần Tấn Châu. Trong tư liệu còn có giấy chứng sinh của Mộc Tiểu Quy, giám định DNA của Mộc Tiểu Quy và Mộc Nam, chứng minh Mộc Tiểu Quy đúng là con trai do Mộc Nam sinh ra.
Mộ Bắc nhìn qua nhìn lại những gương mặt có trong tư liệu, lật lật xem từng tấm hình, bối rối đến quên cả việc thở, mãi đến khi không còn khí lực trong người nữa anh mới kịp phản ứng. Ngoài ra tay nắm chuột của anh cũng đang run nhè nhẹ, anh gắt gao mà nhìn chằm chằm ảnh chụp của Mộc Nam và Mộc Tiểu Quy trong tư liệu, trong đó còn có hình khi Mộc Tiểu Quy vừa sinh, cả hình Mộc Nam dắt tay nhóc tập đi trên sân cỏ, còn có hình Mộc Tiểu Quy đang chạy nghiêng ngả lảo đảo nữa.
Anh lẳng lặng nhìn những ảnh chụp đó hồi lâu, cuối cùng chậm rãi tựa lưng vào ghế ngồi, chậm rãi đưa ngón tay cái chống giữa thái dương.
Đàn ông mang thai rồi sinh con, đây quả thật là chuyện không tưởng, gần như là hoang đường, nhưng cố tình chuyện hoang đường đó lại thành sự thật, khiến tâm tư anh như giếng cạn nhiều năm bỗng dưng hôm nay gặp một mạch nước ngầm chảy tới, giống như được hồi sinh, được sống lại vậy.
Giờ khắc này, mọi việc đã rõ ràng, nên từ bây giờ sẽ không còn ai được phép làm hại đến người của anh nữa, nhưng lại cảm thấy hốc mắt khô khốc đến muốn rơi lệ.
Trong phòng chỉ có Mộ Bắc và tiếng thở của anh mà thôi, sau một hồi, anh đột nhiên đứng bật dậy, lực đạo mạnh đến mức thiếu chút nữa đã làm cho ghế dựa bị ngã ra sau.
Anh nắm lấy điện thoại di động ở một bên rồi bước ra ngoài, Mộ Bắc cảm thấy hiện tại anh phải lập tức đến tìm Mộc Nam, phải ngay lập tức! Có lẽ tùy tiện đến như vậy sẽ làm cho đối phương đề phòng mình, thậm chí sẽ tránh mặt mình, nhưng bất kể là như thế nào, anh hiện tại không có cách nào khiến bản thân bình tĩnh chờ đợi được.
Mộ Bắc bước nhanh đến cửa, ngay tại thời điểm anh sắp chạm vào cánh cửa, đột nhiên dưới chân mềm nhũn, thân thể lảo đảo, thiếu chút nữa quỳ rạp xuống đất. Anh vội vươn tay nắm lấy tay nắm cửa, ổn định thân thể của chính mình, nhưng trong người anh đột nhiên xuất hiện một dòng nhiệt nóng không thể chịu đựng nổi, nhanh chóng lan đến mọi ngóc ngách trong cơ thể, giống như tai họa ập đến bất ngờ, khiến người ta không kịp ngăn cản.
Quen thuộc với việc bị lửa nóng xoay chuyển tán loạn trong người, Mộ Bắc trong nháy mắt liền thích nghi với nó, anh cúi đầu nhìn xuống chân của mình, vươn tay hơi hơi kéo cao ống quần liền thấy trên làn da trắng bắt đầu xuất hiện một số cái vẩy màu xanh tím như ẩn như hiện, từng chút một che kín chân anh. Bởi vì đang mặc quần dài, nên anh không thể nhìn thấy những chỗ khác trên người, nhưng không cần nhìn anh cũng biết trên đùi cũng đã xuất hiện tình trạng y hệt.
Chuyện này đến thật không đúng lúc. Mộ Bắc nhíu nhíu mày thầm mắng một câu, xoay người trở lại trong phòng, từ trong vali đồ, lấy ra hộp thuốc trước đó Tô Văn Khanh đã kê cho anh, một hơi uống hết nửa bình, hy vọng có thể mượn dược lực của thuốc ác chế trận khô nóng đến bỏng rát này, uống xong, anh đem bình thuốc để lại vali, tùy tiện cầm đại quần áo rồi đi vào phòng tắm.
Khi vào phòng tắm, Mộ Bắc đã đem vòi hoa sen mở tới tối đa, dòng nước lạnh lẽo từ trên đầu trút xuống, toàn bộ dội vào trên người, muốn áp chế đôi chút cảm giác khô nóng kia đi, nhưng vẫn như cũ không có mấy tác dụng. Anh xoay người mở vòi nước trong bồn tắm, sau đó vươn tay cởi toàn bộ quần áo trên người ra.
Mộ Bắc trần truồng đứng dưới vòi nước lạnh, bắt đầu từ eo trở xuống dưới, đã gần như bị che kín toàn bộ bởi lớp vẩy xanh, hoàn toàn bao trùm lên chân anh, những cái vẩy đó mang màu sắc siêu thực, trong suốt và đẹp vô cùng, theo nước lạnh dội vào người, những chiếc vẩy màu xanh bắt đầu chuyển sang đậm hơn, dưới chiếu xạ của bóng đèn nổi lên từng vệt lân quang mờ ảo.
Lúc này rõ ràng chỉ đứng dưới vòi sen thế này thì không thể làm giảm đi sự khô nóng trong người Mộ Bắc, sau khi bồn tắm ngập nước, anh không chút do dự nhấc chân đi vào, ngâm toàn bộ thân mình trong làn nước lạnh, muốn giảm đi sức nóng càng ngày càng tăng bên trong cơ thể.
“Vì sao lại phải xảy ra vào đúng lúc này…” Mộ Bắc thấp giọng than thở, bàn tay trong nước nắm lại thành quyền.
Vì sao lại không đến trễ vài ngày, vì sao lại cố tình chọn thời gian này.
Khô nóng trong cơ thể ngày càng rõ ràng, thân nhiệt cũng theo đó mà tăng lên, Mộ Bắc chỉ cảm thấy trong người giống như có cái gì đó vọt ra. Lúc này đây sự khô nóng so lúc trước lại càng tăng vọt, khiến cho anh gần như không còn chịu nổi nữa, trong đầu cũng càng ngày càng hỗn loạn, ý thức chậm rãi mơ hồ đi, mãi đến khi anh chậm rãi nhắm mắt lại chìm vào trong nước.
….
….
“Rào Rào —— “
Mộ Bắc bật dậy từ trong nước, hai tay chống trên thành bồn tắm thở dốc, nước lạnh trong bồn bởi vì nhiệt độ của cơ thể đã trở nên ấm hơn, những xao động trong cơ thể không biết đã tan đi từ khi nào, cả người giống như vừa trải qua một trận chiến máu lửa, bây giờ không còn một chút sức lực.
Mộ Bắc không biết mình ngất đi bao lâu, nhưng nếu đã tỉnh thì trước mắt phải tiếp tục việc kia, anh muốn đi tìm Mộc Nam. Nghĩ đến đây, anh chống tay vào thành bồn tắm đứng lên, nhấc chân chuẩn bị bước ra, lại tại một giây kia bị khựng lại.
“……” Mộ Bắc nhìn nhìn bàn chân đã bước được nửa bước của mình, cứ thế mà nhìn chằm chằm nó, giống như là đang nhìn cái gì đó quái dị lắm. Trên mặt rõ ràng là không dám tin, rõ ràng những xao động trong người đã tản đi rồi, cũng không có bất luận cảm giác không thoải mái gì, vì sao tự dưng lại biến thành như vậy?
Mộ Bắc ra khỏi bồn tắm, đi tới trước tấm gương lớn trong phòng tắm, theo thân hình anh, trong gương phản chiếu một người, người mà anh nhìn thấy là một bé trai ước chứng bảy, tám tuổi.
Tóc xoăn, đôi mắt xanh lam.
Không còn bất kỳ nghi vấn nào nữa, đây chính là hình dáng của anh khi còn nhỏ.
Lúc này anh mới biết đó không phải là động dục, mà là biến trở về hình dạng lúc nhỏ? Mộ Bắc cau mày nhìn chính mình trong gương, nhớ tới lần đầu tiên lột xác năm năm trước, chẳng lẽ là vì kỳ phát dục thứ hai đã đến, nên lần lột xác thứ hai cũng theo đó mà đến? Nghĩ đến đây anh không khỏi cảm thấy phiền toái, hiện tại với cái bộ dạng này của mình thì làm sao mà đi tìm Mộc Nam đây, chẳng lẽ bảo mình là con rơi của chính mình?!
Quần áo vừa rồi lấy ra cũng mặc không được, Mộ Bắc tùy tay quấn cái khăn rồi đi ra khỏi phòng tắm, sau khi ra ngoài việc đầu tiên là gọi cho Tô Văn Khanh. Lúc này anh cũng chẳng có tâm trạng để ý bây giờ mới có bảy giờ sáng, khi anh ngất xỉu thì đã qua một đêm.
Điện thoại vang lên vài tiếng liền kết nối, truyền đến là giọng nói có chút mơ hồ của Tô Văn Khanh, như là mới bị đánh thức.
“Tô Văn Khanh.” Mộ Bắc gọi tên ông ta, rồi nói, “Tôi bị biến thành con nít.”