Bên cạnh anh thanh niên kia có hai cô gái: một người trang điểm lộng lẫy, cực kỳ xinh đẹp, người còn lại trông mộc mạc hơn cũng có phần duyên dáng, vì cảm xúc kích động nên toàn thân giương nanh múa vuốt. Hai người vây quanh chàng trai kia, cô mắng tôi đánh, quấn vào với nhau.
Trên phố Cát Tường có đủ hạng người, từ trước đến nay không thiếu những câu chuyện máu chó nhất, mà giữa nam và nữ, đi qua đi lại cũng chỉ có chút chuyện đó. Nếu là trước kia, Nhạc Phương Chích cảm thấy họ rảnh quá, hợp thì ở, không hợp thì chia tay, sao phải lằng nhằng.
Tiểu Trịnh cũng không thích các cô ấy, nhưng sự không thích này biểu hiện rất không chắc chắn. Tất nhiên cậu ta ghét những người ở cửa hàng massage, bởi vì các cô “vừa già vừa xấu”, nhưng nếu đổi lại là những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp trong hộp đêm, cậu ta sẽ âm thầm tiếc của.
Nghe mấy lời cãi nhau, đại loại là chàng trai kia thích một em gái tiếp rượu ở bên ngoài, bạn gái chính quy chặn lại bắt gian.
Nhưng đây chỉ là thoạt nhìn, người nhạy cảm vẫn có thể phát hiện ra các cô khác các bà nội trợ thường đến mua điểm tâm sáng.
Nhà hàng phải làm ăn, bảo vệ và nhân viên phục vụ nhanh chóng tới đây khuyên can, muốn mời họ đi ra ngoài.
Có loại khác thẳng thắn hơn, đó là những cơ sở xoa bóp ẩn núp trong khu dân cư nằm ở phố phụ trên phố Cát Tường. Làm tấm bảng màu hồng hoặc màu đỏ, treo trên cửa kính trong suốt quay về phía đường phố, trên bảng hiệu không có chữ, đổi lại là trên cửa kính thỉnh thoảng sẽ dùng giấy dán kiểu cũ dán vài chữ to như “Massage chính quy”.
Nhưng rốt cuộc có phải phục vụ khách hàng bình thường hay không, cũng chỉ có khách và bản thân các cô gái đó biết.
Khách hàng đến mua màn thầu vẫn lắc đầu thở dài, Nhạc Phương Chích nhìn về phía kia một cái, chỉ cảm thấy sắc mặt Tiểu Tuệ hơi tái nhợt.
Năm đó Nhạc Phương Chích làm trong hộp đêm thường xuyên phải xử lý những chuyện thế này, bây giờ nhìn thôi đã cảm thấy nhức đầu. Vì thế hắn vội vàng gọi Bạch Mặc, hai người ra ngoài đi dạo chợ đêm.
Cửa hàng độc quyền bán trăm món hàng, lưu lạc đến hàng vỉa hè, bán ra mấy chục đồng người bán vẫn kiếm được. Nhạc Phương Chích cũng không biết nên cảm khái như thế nào, nhưng hắn nhặt được món hời này rồi.
Trên phố Cát Tường có đủ hạng người, từ trước đến nay không thiếu những câu chuyện máu chó nhất, mà giữa nam và nữ, đi qua đi lại cũng chỉ có chút chuyện đó. Nếu là trước kia, Nhạc Phương Chích cảm thấy họ rảnh quá, hợp thì ở, không hợp thì chia tay, sao phải lằng nhằng.
Chuyện tự tử này người bên ngoài biết được cũng chỉ có thể thở dài một tiếng.
Bây giờ bản thân hắn nếm được vị ngọt của tình yêu, mới trải nghiệm được một vài thứ trong đó.
Nhạc Phương Chích dẫn Bạch Mặc đi tới, ngồi xổm xuống sờ vải áo, ánh mắt sáng lên.
Nhà máy quần áo nhận đơn làm quần áo, kiểu gì cũng sẽ làm nhiều hơn yêu cầu của người ta, lỡ như trong lúc đó mặt hàng khác có vấn đề, những hàng thừa ra này sẽ xem như hàng hoán đổi dự bị. Còn có rất nhiều nhà máy lúc chuẩn bị vật liệu sẽ dự trữ nhiều hơn, làm xong đơn hàng, không thể lãng phí vật liệu nên xưởng phải nghĩ cách dùng hết vật liệu thừa, sẽ vụng trộm sử dụng các mẫu hàng hiệu của người ta tiếp tục sản xuất, như vậy cũng sẽ có nhiều thành phẩm hơn.
Tất nhiên đó lại là một chuyện khác.
Năm đó Nhạc Phương Chích làm trong hộp đêm thường xuyên phải xử lý những chuyện thế này, bây giờ nhìn thôi đã cảm thấy nhức đầu. Vì thế hắn vội vàng gọi Bạch Mặc, hai người ra ngoài đi dạo chợ đêm.
Phố Cát Tường là phố kinh doanh, cũng là một con phố náo nhiệt, nhiều chỗ vui chơi khó tránh khỏi sẽ có nơi chốn múa hát và sắc đẹp. Mặc dù gần đây có mấy đồn cảnh sát, năm nào cũng có càn quét tệ nạn, nhưng không ngăn được vẫn có người chủ động đưa tiền cho những loại hình kinh doanh này, cho nên hầu như không thể nào loại bỏ hoàn toàn.
Trong quán bar cùng trò chuyện, nhảy múa; trong KTV cùng hát hò, uống rượu. Những loại này bạn không nói ra được người ta là gì, hỏi thì bảo nhân viên phục vụ, phục vụ khách hàng bình thường mà thôi.
Chương
Nhưng rốt cuộc có phải phục vụ khách hàng bình thường hay không, cũng chỉ có khách và bản thân các cô gái đó biết.
Nhà hàng phải làm ăn, bảo vệ và nhân viên phục vụ nhanh chóng tới đây khuyên can, muốn mời họ đi ra ngoài.
Có loại khác thẳng thắn hơn, đó là những cơ sở xoa bóp ẩn núp trong khu dân cư nằm ở phố phụ trên phố Cát Tường. Làm tấm bảng màu hồng hoặc màu đỏ, treo trên cửa kính trong suốt quay về phía đường phố, trên bảng hiệu không có chữ, đổi lại là trên cửa kính thỉnh thoảng sẽ dùng giấy dán kiểu cũ dán vài chữ to như “Massage chính quy”.
Nhưng đến hừng đông, ánh đèn tắt đi, cảm giác kỳ ảo này sẽ biến mất. Có lúc các cô ấy sẽ đi ra khỏi cửa hàng, hắt nước bẩn lên đường cái, hoặc là loẹt quẹt dép lê đến quầy điểm tâm sáng ở phố Cát Tường mua đồ ăn.
Ban ngày ở trong tối om, bị che khuất bởi những tấm rèm hạt nhựa rẻ tiền, người đi ngang qua nếu tò mò đi tới nhìn, chỉ có thể nhìn thấy nửa cái ghế sofa, hoặc là một cái ghế. Đến buổi tối, đèn mờ sẽ sáng lên, hoặc là đỏ, hoặc là hồng, hoặc là tím… tóm lại đều là những màu sắc quá lòe loẹt. Bên trong còn có người phụ nữ hở ngực lộ lưng, mặt mũi mơ hồ, tóc dài xõa xuống dọc bả vai, vắt đôi chân trần truồng ngồi sau rèm chơi điện thoại.
Không cần biết quán lớn hay nhỏ, về cơ bản đều giống nhau. Ánh đèn như có một sức hấp dẫn nào đó, phản chiếu những người phụ nữ kia giống như yêu tinh trong động Bàn Tơ. Hình như các cô ấy không sợ lạnh cũng không sợ nóng, một năm bốn mùa cứ phơi bày quyến rũ như thế. Nếu có người đến sẽ kéo người ta vào trong phòng nhỏ tối mù, sau đó bên ngoài đổi người khác tiếp tục ngồi như vậy.
Không cần biết quán lớn hay nhỏ, về cơ bản đều giống nhau. Ánh đèn như có một sức hấp dẫn nào đó, phản chiếu những người phụ nữ kia giống như yêu tinh trong động Bàn Tơ. Hình như các cô ấy không sợ lạnh cũng không sợ nóng, một năm bốn mùa cứ phơi bày quyến rũ như thế. Nếu có người đến sẽ kéo người ta vào trong phòng nhỏ tối mù, sau đó bên ngoài đổi người khác tiếp tục ngồi như vậy.
Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, những người này ra ngoài thường đi theo tốp năm tốp ba, thỉnh thoảng bị người ta liếc nhìn, cũng là dáng vẻ xem thường người qua đường.
Nhưng đến hừng đông, ánh đèn tắt đi, cảm giác kỳ ảo này sẽ biến mất. Có lúc các cô ấy sẽ đi ra khỏi cửa hàng, hắt nước bẩn lên đường cái, hoặc là loẹt quẹt dép lê đến quầy điểm tâm sáng ở phố Cát Tường mua đồ ăn.
Chuyện mua quần áo, chỉ cần vừa mở đầu sẽ phát hiện hóa ra cái gì cũng thiếu. Bạch Mặc mặc áo jacket trông rất đẹp, Nhạc Phương Chích lại chê quần jean của cậu không đồng bộ. Vừa nghĩ đến việc phải mua quần jean, lại cảm thấy trước mùa đông năm nay phải mua cho Bạch Mặc một chiếc áo lông tốt trước khi tăng giá. Áo cũ đương nhiên vẫn mặc được, nhưng kiểu dáng quê mùa, thực sự quá tệ.
Bên cạnh anh thanh niên kia có hai cô gái: một người trang điểm lộng lẫy, cực kỳ xinh đẹp, người còn lại trông mộc mạc hơn cũng có phần duyên dáng, vì cảm xúc kích động nên toàn thân giương nanh múa vuốt. Hai người vây quanh chàng trai kia, cô mắng tôi đánh, quấn vào với nhau.
Lúc này mọi người sẽ phát hiện: các cô ấy vừa không xinh đẹp, cũng không trẻ trung, thoạt nhìn chỉ là phụ nữ trung niên bình thường thôi.
Bây giờ bản thân hắn nếm được vị ngọt của tình yêu, mới trải nghiệm được một vài thứ trong đó.
Nhưng đây chỉ là thoạt nhìn, người nhạy cảm vẫn có thể phát hiện ra các cô khác các bà nội trợ thường đến mua điểm tâm sáng.
Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, những người này ra ngoài thường đi theo tốp năm tốp ba, thỉnh thoảng bị người ta liếc nhìn, cũng là dáng vẻ xem thường người qua đường.
Sở dĩ gọi là lời đồn đại vì khó phân biệt thật giả, căn cứ cũng không thể kiểm chứng. Nhưng lần này có vẻ thực sự không phải lan truyền mù quáng, vì ông chủ cửa hàng Xiên Xiên kia đã bị đồn cảnh sát gọi đi nửa ngày.
Phố Cát Tường chỉ dài chừng đó, cô gái ở hộp đêm và những người phụ nữ làm trong cửa hàng massage này làm việc và nghỉ ngơi giống nhau. Sáng sớm thường có thể chạm mặt nhau ở phố Nam, hai nhóm người phân biệt rõ ràng với nhau, thỉnh thoảng còn lộ ra điệu bộ không hợp nhau.
Tiểu Tuệ rất ghét các cô gái ấy, nói rằng trên người các cô có mùi, ngửi vào bẩn thỉu. Cô cũng ghét những cô gái ở quán bar và KTV, nói là những người này có tay có chân không làm việc đàng hoàng, cứ làm kiểu kinh doanh này.
Nhạc Phương Chích không đưa ra quan điểm gì với chuyện này. Trên đời này có đủ loại nghề, nghe và thấy nhiều sẽ hiểu rằng rất nhiều chuyện không có cách nào đánh giá. Dù sao người đến mua đồ là khách hàng, hắn cứ bán màn thầu của hắn.
Cuối cùng hắn và Bạch Mặc mỗi người chọn một chiếc áo jacket dày, loại có da lộn ở bên trong, đúng lúc mặc trước khi vào đông. Nhạc Phương Chích cho chủ sạp một trăm đồng, sau đó vui vẻ về nhà với Bạch Mặc.
Tiểu Trịnh cũng không thích các cô ấy, nhưng sự không thích này biểu hiện rất không chắc chắn. Tất nhiên cậu ta ghét những người ở cửa hàng massage, bởi vì các cô “vừa già vừa xấu”, nhưng nếu đổi lại là những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp trong hộp đêm, cậu ta sẽ âm thầm tiếc của.
Tất nhiên đó lại là một chuyện khác.
Người chết ngay tại chỗ, vụ án dường như không có gì dị nghị, chuyện xảy ra giữa ban ngày rất nhiều người đều nhìn thấy. Sau đó vài ngày, lời đồn đại dần dần lan truyền, nói rằng cô gái kia làm ở quán bar, vì bị bạn trai lừa mới nghĩ quẩn đi con đường này. Lại nói bạn trai của cô không phải ai khác, chính là ông chủ cửa hàng Xiên Xiên trên phố.
Nhạc Phương Chích không đưa ra quan điểm gì với chuyện này. Trên đời này có đủ loại nghề, nghe và thấy nhiều sẽ hiểu rằng rất nhiều chuyện không có cách nào đánh giá. Dù sao người đến mua đồ là khách hàng, hắn cứ bán màn thầu của hắn.
Còn Bạch Mặc? Bạch Mặc chỉ biết cắm đầu làm việc, Nhạc Phương Chích nghi ngờ cậu không hề phát hiện trên phố Cát Tường còn có một đám người như thế.
Nhạc Phương Chích dẫn Bạch Mặc đi dạo một vòng trên đường, mua rất nhiều nho và quýt, chẳng mấy chốc đã ném chuyện em gái tiếp rượu ra sau đầu. Ngày hôm nay rất trùng hợp, trong chợ đêm có người đàn ông tới bán quần áo, trên mặt đất trải một tấm vải nhựa rất to, quần áo mới đã bị cắt mác cứ chất đống như núi trên mặt đất. Chồng này ba mươi, chồng kia năm mươi, còn có một chồng mười đồng, có rất nhiều người vây quanh sạp hàng đang lựa chọn.
Chủ sạp cầm cái loa to, hô hào mấy lời như “Xưởng không làm nữa” “Bán phá giá lỗ vốn”, cần cù mời chào buôn bán.
Phố Cát Tường chỉ dài chừng đó, cô gái ở hộp đêm và những người phụ nữ làm trong cửa hàng massage này làm việc và nghỉ ngơi giống nhau. Sáng sớm thường có thể chạm mặt nhau ở phố Nam, hai nhóm người phân biệt rõ ràng với nhau, thỉnh thoảng còn lộ ra điệu bộ không hợp nhau.
Cuộc sống hình như rất bình thường, họ bận rộn mỗi ngày, ngày nào cũng trôi qua giống nhau. Nhạc Phương Chích đã quên sạch chuyện gặp phải lúc ăn cơm ngày hôm đó, nhưng không ngờ chưa đến hai ngày, phía bắc phố Cát Tường đã xảy ra chuyện giữa ban ngày.
Nhạc Phương Chích dẫn Bạch Mặc đi tới, ngồi xổm xuống sờ vải áo, ánh mắt sáng lên.
Có lẽ người khác không biết nhưng hắn biết một chút, vật liệu và tay nghề tốt như vậy, có thể bán rẻ thế này chỉ có một nguyên nhân, tất cả những thứ này đều là hàng dư thừa.
Nhà máy quần áo nhận đơn làm quần áo, kiểu gì cũng sẽ làm nhiều hơn yêu cầu của người ta, lỡ như trong lúc đó mặt hàng khác có vấn đề, những hàng thừa ra này sẽ xem như hàng hoán đổi dự bị. Còn có rất nhiều nhà máy lúc chuẩn bị vật liệu sẽ dự trữ nhiều hơn, làm xong đơn hàng, không thể lãng phí vật liệu nên xưởng phải nghĩ cách dùng hết vật liệu thừa, sẽ vụng trộm sử dụng các mẫu hàng hiệu của người ta tiếp tục sản xuất, như vậy cũng sẽ có nhiều thành phẩm hơn.
Về phần những lô hàng lớn hơn, có một số là hàng thành phẩm, vì nhiều lý do nên không đạt được tiêu chuẩn yêu cầu của người ta, hàng hóa báo hỏng. Cũng có một số là lượng tiêu thụ thương hiệu không tốt, sản phẩm tồn kho, năm này tồn sang năm kia, cuối cùng chỉ có thể bị bên nhãn hiệu buộc tiêu hủy giảm tồn kho. Sự sinh tồn của xưởng may trên thực tế không dễ dàng như vậy, làm ra lô hàng lớn lại không đổi được tiền, tiêu hủy vô ích chắc chắn không nỡ nên họ âm thầm tự xử lý, bán cho các thương lái với giá vô cùng thấp, xem như miễn cưỡng có thể thu hồi chút chi phí.
Cửa hàng độc quyền bán trăm món hàng, lưu lạc đến hàng vỉa hè, bán ra mấy chục đồng người bán vẫn kiếm được. Nhạc Phương Chích cũng không biết nên cảm khái như thế nào, nhưng hắn nhặt được món hời này rồi.
Nhạc Phương Chích dẫn Bạch Mặc đi dạo một vòng trên đường, mua rất nhiều nho và quýt, chẳng mấy chốc đã ném chuyện em gái tiếp rượu ra sau đầu. Ngày hôm nay rất trùng hợp, trong chợ đêm có người đàn ông tới bán quần áo, trên mặt đất trải một tấm vải nhựa rất to, quần áo mới đã bị cắt mác cứ chất đống như núi trên mặt đất. Chồng này ba mươi, chồng kia năm mươi, còn có một chồng mười đồng, có rất nhiều người vây quanh sạp hàng đang lựa chọn.
Cuối cùng hắn và Bạch Mặc mỗi người chọn một chiếc áo jacket dày, loại có da lộn ở bên trong, đúng lúc mặc trước khi vào đông. Nhạc Phương Chích cho chủ sạp một trăm đồng, sau đó vui vẻ về nhà với Bạch Mặc.
Lúc xảy ra chuyện, Nhạc Phương Chích đang chuyển thùng màn thầu lên xe, láng máng nghe thấy đầu phố hơi ồn ào, sau đó mới nghe hàng xóm nói là xảy ra chuyện.
Chuyện mua quần áo, chỉ cần vừa mở đầu sẽ phát hiện hóa ra cái gì cũng thiếu. Bạch Mặc mặc áo jacket trông rất đẹp, Nhạc Phương Chích lại chê quần jean của cậu không đồng bộ. Vừa nghĩ đến việc phải mua quần jean, lại cảm thấy trước mùa đông năm nay phải mua cho Bạch Mặc một chiếc áo lông tốt trước khi tăng giá. Áo cũ đương nhiên vẫn mặc được, nhưng kiểu dáng quê mùa, thực sự quá tệ.
Bạch Mặc gấp gọn hai chiếc áo jacket mới và cất vào tủ quần áo. Nhạc Phương Chích cứ ngồi trên giường khoanh chân nhìn cậu, chỉ thấy cậu cất quần áo xong ngồi xuống bên cạnh mình, co chân lại trong tư thế giống hệt. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lát, bỗng nhiên cùng bật cười.
Nhạc Phương Chích chợt nhớ đến chuyện hôm đó.
Nhạc Phương Chích kéo tay Bạch Mặc, hôn chụt một cái lên trán cậu.
Cuộc sống hình như rất bình thường, họ bận rộn mỗi ngày, ngày nào cũng trôi qua giống nhau. Nhạc Phương Chích đã quên sạch chuyện gặp phải lúc ăn cơm ngày hôm đó, nhưng không ngờ chưa đến hai ngày, phía bắc phố Cát Tường đã xảy ra chuyện giữa ban ngày.
Bạch Mặc gấp gọn hai chiếc áo jacket mới và cất vào tủ quần áo. Nhạc Phương Chích cứ ngồi trên giường khoanh chân nhìn cậu, chỉ thấy cậu cất quần áo xong ngồi xuống bên cạnh mình, co chân lại trong tư thế giống hệt. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lát, bỗng nhiên cùng bật cười.
Một cô gái trẻ tuổi nhảy từ nóc quán bar xuống.
Lúc xảy ra chuyện, Nhạc Phương Chích đang chuyển thùng màn thầu lên xe, láng máng nghe thấy đầu phố hơi ồn ào, sau đó mới nghe hàng xóm nói là xảy ra chuyện.
Về phần những lô hàng lớn hơn, có một số là hàng thành phẩm, vì nhiều lý do nên không đạt được tiêu chuẩn yêu cầu của người ta, hàng hóa báo hỏng. Cũng có một số là lượng tiêu thụ thương hiệu không tốt, sản phẩm tồn kho, năm này tồn sang năm kia, cuối cùng chỉ có thể bị bên nhãn hiệu buộc tiêu hủy giảm tồn kho. Sự sinh tồn của xưởng may trên thực tế không dễ dàng như vậy, làm ra lô hàng lớn lại không đổi được tiền, tiêu hủy vô ích chắc chắn không nỡ nên họ âm thầm tự xử lý, bán cho các thương lái với giá vô cùng thấp, xem như miễn cưỡng có thể thu hồi chút chi phí.
Chuyện tự tử này người bên ngoài biết được cũng chỉ có thể thở dài một tiếng.
Nghe mấy lời cãi nhau, đại loại là chàng trai kia thích một em gái tiếp rượu ở bên ngoài, bạn gái chính quy chặn lại bắt gian.
Người chết ngay tại chỗ, vụ án dường như không có gì dị nghị, chuyện xảy ra giữa ban ngày rất nhiều người đều nhìn thấy. Sau đó vài ngày, lời đồn đại dần dần lan truyền, nói rằng cô gái kia làm ở quán bar, vì bị bạn trai lừa mới nghĩ quẩn đi con đường này. Lại nói bạn trai của cô không phải ai khác, chính là ông chủ cửa hàng Xiên Xiên trên phố.
Sở dĩ gọi là lời đồn đại vì khó phân biệt thật giả, căn cứ cũng không thể kiểm chứng. Nhưng lần này có vẻ thực sự không phải lan truyền mù quáng, vì ông chủ cửa hàng Xiên Xiên kia đã bị đồn cảnh sát gọi đi nửa ngày.
Nhạc Phương Chích chợt nhớ đến chuyện hôm đó.
Khách hàng đến mua màn thầu vẫn lắc đầu thở dài, Nhạc Phương Chích nhìn về phía kia một cái, chỉ cảm thấy sắc mặt Tiểu Tuệ hơi tái nhợt.