Bạch Mặc bị bà chửi rụt cổ lại, sau đó đẩy canh đậu xanh đến trước mặt bà, rụt rè nói: “Cô uống nước đi.”
Nhưng dường như không có ý nghĩa gì. Hắn và Nhạc Đại Dũng vẫn giống như kẻ thù, và cũng ngày càng không cam lòng với sự thiên vị của Triệu Thục Anh. Họ không hề cảm kích hắn, bởi lẽ hắn là con là em trai, làm một số việc cho cha mẹ và anh trai đều là lẽ đương nhiên.
Bây giờ quay đầu nhìn lại, hóa ra không biết từ khi nào hắn đã dần dần thoát ra được.
Triệu Thục Anh vỗ đùi: “Tôi còn uống gì nữa! Cậu… cậu cậu cậu, cậu có biết xấu hổ không hả!”
Nhạc Phương Chích ôm cậu, cau mày nói với Triệu Thục Anh: “Mẹ thôi được rồi. Sao vẫn chưa xong nữa. Chuyện này bắt đầu từ tôi, mẹ giận gì thì trút lên tôi này.”
Bạch Mặc cúi đầu.
“Em có tay nghề, em nuôi anh.” Khi nói lời này giọng điệu của Bạch Mặc rất nghiêm túc. Nhạc Phương Chích nhìn cậu, nhận ra đây không phải chuyện đùa.
Bạch Mặc cúi đầu.
Nhạc Phương Chích ôm cậu, cau mày nói với Triệu Thục Anh: “Mẹ thôi được rồi. Sao vẫn chưa xong nữa. Chuyện này bắt đầu từ tôi, mẹ giận gì thì trút lên tôi này.”
Xe đã tới, Nhạc Phương Chích nhét bà vào không cho nói lời gì nữa: “Không cần, tôi có vợ rồi. Tôi ngủ với vợ tôi là chuyện đương nhiên. Mẹ lo lắng vớ vẩn ít thôi, trông kỹ Nhạc Đại Dũng trước đi. Tiền này tôi nể tình mẹ mới lấy ra, đây là một lần cuối cùng. Lần sau lại có chuyện này cứ bảo ông ta đến tìm anh tôi.” Nói xong nhét tiền xe cho bác tài rồi đóng cửa xe lại.
Triệu Thục Anh lại bắt đầu gào khóc: “Bố mày biết được sẽ đánh gãy chân mày!”
Nhạc Phương Chích nhìn bà một cách khó tin: “Vậy ông ta cũng phải đánh được tôi cái đã.”
Nhạc Phương Chích nhìn bà một cách khó tin: “Vậy ông ta cũng phải đánh được tôi cái đã.”
Bạch Mặc không tỏ ra khát khao về nhà mới cho lắm, chỉ lo lắng nói: “Chú sẽ đánh anh thật à?”
Triệu Thục Anh dừng một lát, khóc ròng nói: “Ôi cái số của tôi…”
Bạch Mặc bị bà chửi rụt cổ lại, sau đó đẩy canh đậu xanh đến trước mặt bà, rụt rè nói: “Cô uống nước đi.”
Nhạc Phương Chích thờ ơ nói: “Không bị rét không bị đói, còn có con trai thỉnh thoảng cho mẹ tiền tiêu. Rất tốt mà, vừa lòng đi.”
Nhạc Phương Chích không nói gì. Hắn nhớ hết. Triệu Thục Anh thiên vị không phải giả, nhưng làm một người mẹ, trước kia bà cũng từng lo lắng cho Nhạc Phương Chích rất nhiều. Khi còn bé Nhạc Phương Chích học dốt, lại thích đánh nhau, Triệu Thục Anh đi xe đạp chở hắn đến tặng quà cho giáo viên, mỉm cười lấy lòng và bị mắng. Khuya khoắt đến một trường luyện thi nổi tiếng xếp hàng đóng tiền cho hắn, chỉ để lúc xếp chỗ ngồi hắn có thể ngồi ở bàn phía trên, gần thầy cô hơn. Sau đó hắn thi đậu, cả nhà cũng chỉ có mẹ hắn định kỳ đến thăm hắn, mang quần áo và thức ăn cho hắn.
Bản tính con người có lẽ là vậy, dễ lấn yếu sợ mạnh, được voi đòi tiên, dù là giữa những người thân nhất cũng thế.
Triệu Thục Anh nghe ra có hy vọng, lập tức nói: “Vậy chuyện tiền thuê…”
“Đây là hai chuyện khác nhau.” Nhạc Phương Chích ôn hòa nói.
Nhạc Phương Chích im lặng một lúc, nhẫn tâm nói: “Không phải tôi mặc kệ mẹ. Mẹ cũng thấy việc buôn bán của tôi rồi, chưa biết chừng khi nào đó mình phải đi vay tiền người khác.”
Trong lòng Nhạc Phương Chích từng khó chịu, từng tức giận, từng thất vọng, khi một mình cũng từng cô đơn. Hắn cảm thấy chán ghét, nhưng có vẻ lại rất khó để thoát ra.
Nhạc Phương Chích im lặng một lúc, nhẫn tâm nói: “Không phải tôi mặc kệ mẹ. Mẹ cũng thấy việc buôn bán của tôi rồi, chưa biết chừng khi nào đó mình phải đi vay tiền người khác.”
Hắn và Bạch Mặc đều cần mua một đống bảo hiểm, cần trả nợ, Nhạc Phương Chích còn dự định mua một căn nhà vừa vừa. Không nói đến tầng hai của cửa hàng, hệ thống sưởi vào mùa đông quá tệ, hễ đến trời lạnh là Bạch Mặc luôn ở trong trạng thái giống như bị cảm. Nhạc Phương Chích cảm thấy đau lòng.
Triệu Thục Anh khóc thút thít: “Vậy mày có ý gì, không muốn quan tâm? Mẹ với bố mày nuôi mày lớn như thế…”
Nhạc Phương Chích thờ ơ nói: “Không bị rét không bị đói, còn có con trai thỉnh thoảng cho mẹ tiền tiêu. Rất tốt mà, vừa lòng đi.”
Nhạc Phương Chích xoa xoa cậu, thở dài, như đang hỏi Bạch Mặc cũng như đang độc thoại: “Có phải anh xử lý hơi tuyệt tình không?”
Nhạc Phương Chích hơi nén giận: “Hồi nhỏ tôi được bà nội nuôi lớn, khi đó không thấy bóng dáng Nhạc Đại Dũng đâu. Nói gì mà nuôi với không nuôi.”
“Vậy mẹ thì sao? Mẹ cõng mày đi học dưới trời tuyết to…”
Không biết bắt đầu từ khi nào, hắn đã trở thành phía luôn bị đòi lấy. Khi đó hắn cũng cam tâm chi tiền, việc chi tiền này sẽ khiến hắn cảm thấy mình có tác dụng, không phải đồ vô dụng. Từ đầu đến cuối hắn luôn vô tình hoặc cố ý nỗ lực chứng minh bản thân, cố gắng gánh trách nhiệm.
Nhạc Phương Chích không nói gì. Hắn nhớ hết. Triệu Thục Anh thiên vị không phải giả, nhưng làm một người mẹ, trước kia bà cũng từng lo lắng cho Nhạc Phương Chích rất nhiều. Khi còn bé Nhạc Phương Chích học dốt, lại thích đánh nhau, Triệu Thục Anh đi xe đạp chở hắn đến tặng quà cho giáo viên, mỉm cười lấy lòng và bị mắng. Khuya khoắt đến một trường luyện thi nổi tiếng xếp hàng đóng tiền cho hắn, chỉ để lúc xếp chỗ ngồi hắn có thể ngồi ở bàn phía trên, gần thầy cô hơn. Sau đó hắn thi đậu, cả nhà cũng chỉ có mẹ hắn định kỳ đến thăm hắn, mang quần áo và thức ăn cho hắn.
Nhạc Phương Chích mềm lòng: “Hay là vậy đi, gần đây tôi thực sự thiếu tiền. Mẹ thiếu bao nhiêu tiền? Tôi sẽ cho mẹ một nửa phần còn thiếu, nửa còn lại mẹ hỏi anh tôi đi. Mấy người buôn bán suy cho cùng vì gia đình anh cả, anh ta không thể không bỏ xu nào mà ngồi mát ăn bát vàng được. Mẹ cũng đừng quan tâm chị dâu tôi nói gì, nếu anh tôi hiểu rõ chuyện, anh ta sẽ bỏ ra số tiền này.”
“Còn có, sau này không được phép ngủ với ai kia nữa. Ngày mai mẹ sẽ đi hỏi người xem mắt cho mày…”
Triệu Thục Anh vỗ đùi: “Tôi còn uống gì nữa! Cậu… cậu cậu cậu, cậu có biết xấu hổ không hả!”
“Mày không thể…”
Bạch Mặc chưa từng nói đùa, cậu thực sự nghĩ vậy. Người này có nề nếp, cũng sẽ không khoác lác. Cậu nói rằng có thể nuôi Nhạc Phương Chích, vậy thật sự có thể làm được.
“Không thể.” Nhạc Phương Chích khăng khăng nói: “Tháng này tôi chưa chắc có thể trả tiền cho người làm thuê.” Nói những lời này thật ra trong lòng hắn hơi chột dạ, vì việc kinh doanh chỉ kém ở mặt ngoài, trên thực tế không đến mức đó. Đơn đặt hàng trái cây cúng lúc nào cũng có, năm nay hắn và Bạch Mặc lại cùng mở cửa hàng trên mạng, trên mạng kinh doanh hàng này rất ít, tìm một lát đã có thể nhìn thấy cửa hàng nhỏ của họ. Vì kiểu dáng sản phẩm đẹp, đóng gói cẩn thận, cho nên doanh số bán luôn khá tốt.
Nói ngắn gọn là hắn có tiền, nhưng trong lòng hắn không tình nguyện, không muốn bỏ ra vì cảm thấy uất ức.
Giữa những người thân nhất, anh lấy của tôi một chút, tôi lấy của anh một chút, có vẻ không cần tính toán sổ sách rõ ràng như thế. Trước kia Nhạc Phương Chích nghĩ vậy, cũng đã làm vậy. Nhưng sau này hắn từ từ nhận ra, chuyện không giống những gì hắn hiểu.
Triệu Thục Anh nghe ra có hy vọng, lập tức nói: “Vậy chuyện tiền thuê…”
Bản tính con người có lẽ là vậy, dễ lấn yếu sợ mạnh, được voi đòi tiên, dù là giữa những người thân nhất cũng thế.
Lớn đến từng này, trước giờ đều được người khác tận tâm chỉ bảo, phải “nuôi gia đình”, phải “gánh vác trách nhiệm”… Đây là lần đầu tiên trong đời, Nhạc Phương Chích nghe thấy có người nói những lời này với mình.
Không biết bắt đầu từ khi nào, hắn đã trở thành phía luôn bị đòi lấy. Khi đó hắn cũng cam tâm chi tiền, việc chi tiền này sẽ khiến hắn cảm thấy mình có tác dụng, không phải đồ vô dụng. Từ đầu đến cuối hắn luôn vô tình hoặc cố ý nỗ lực chứng minh bản thân, cố gắng gánh trách nhiệm.
Chương
Nhưng dường như không có ý nghĩa gì. Hắn và Nhạc Đại Dũng vẫn giống như kẻ thù, và cũng ngày càng không cam lòng với sự thiên vị của Triệu Thục Anh. Họ không hề cảm kích hắn, bởi lẽ hắn là con là em trai, làm một số việc cho cha mẹ và anh trai đều là lẽ đương nhiên.
Trong lòng Nhạc Phương Chích từng khó chịu, từng tức giận, từng thất vọng, khi một mình cũng từng cô đơn. Hắn cảm thấy chán ghét, nhưng có vẻ lại rất khó để thoát ra.
Bây giờ quay đầu nhìn lại, hóa ra không biết từ khi nào hắn đã dần dần thoát ra được.
Nhạc Phương Chích hơi nén giận: “Hồi nhỏ tôi được bà nội nuôi lớn, khi đó không thấy bóng dáng Nhạc Đại Dũng đâu. Nói gì mà nuôi với không nuôi.”
Có lẽ vì có Bạch Mặc khiến Nhạc Phương Chích nhận ra mình có nhà mới, cho nên theo bản năng hắn muốn suy tính cho mái ấm nhỏ này trước.
Hắn và Bạch Mặc đều cần mua một đống bảo hiểm, cần trả nợ, Nhạc Phương Chích còn dự định mua một căn nhà vừa vừa. Không nói đến tầng hai của cửa hàng, hệ thống sưởi vào mùa đông quá tệ, hễ đến trời lạnh là Bạch Mặc luôn ở trong trạng thái giống như bị cảm. Nhạc Phương Chích cảm thấy đau lòng.
Còn những cái khác, song Nhạc Phương Chích không để ý tới, cũng không muốn quan tâm nữa.
“Chạy trốn sẽ không thể buôn bán nữa.”
Nhạc Phương Chích đi tới: “Đứng ở đây làm gì? Đi lên tầng nghỉ ngơi. Mẹ anh là vậy đó, nhìn mồm năm miệng mười thế thôi chứ thật ra cũng chỉ được cái mồm. Em đừng bận tâm.”
Cũng hòm hòm rồi. Hắn khẽ thở dài trong lòng. Đến đây thôi.
Triệu Thục Anh không ngờ ngắn sẽ kiên quyết như vậy, sững người một lúc lâu. Bà nhăn mặt, bắt đầu cò kè mặc cả: “Mày xem, hoặc coi như cho mẹ mượn số tiền này…”
“Vậy mẹ thì sao? Mẹ cõng mày đi học dưới trời tuyết to…”
Nhạc Phương Chích khẽ thở dài: “Mẹ à, chúng ta đừng làm khó nhau được không.”
Vì thế chuyện này cứ như vậy. Sắp đến chiều muộn, người làm cũng lần lượt quay về cửa hàng, Nhạc Phương Chích tiễn Triệu Thục Anh đến đầu phố, gọi taxi cho bà. Mẹ hắn xụ mặt, miệng căm giận nói lải nhải: “Có tiền đón xe lại không có tiền giúp bố mẹ bù tiền thuê…”
“Đây là hai chuyện khác nhau.” Nhạc Phương Chích ôn hòa nói.
“Không thể.” Nhạc Phương Chích khăng khăng nói: “Tháng này tôi chưa chắc có thể trả tiền cho người làm thuê.” Nói những lời này thật ra trong lòng hắn hơi chột dạ, vì việc kinh doanh chỉ kém ở mặt ngoài, trên thực tế không đến mức đó. Đơn đặt hàng trái cây cúng lúc nào cũng có, năm nay hắn và Bạch Mặc lại cùng mở cửa hàng trên mạng, trên mạng kinh doanh hàng này rất ít, tìm một lát đã có thể nhìn thấy cửa hàng nhỏ của họ. Vì kiểu dáng sản phẩm đẹp, đóng gói cẩn thận, cho nên doanh số bán luôn khá tốt.
“Còn có, sau này không được phép ngủ với ai kia nữa. Ngày mai mẹ sẽ đi hỏi người xem mắt cho mày…”
Xe đã tới, Nhạc Phương Chích nhét bà vào không cho nói lời gì nữa: “Không cần, tôi có vợ rồi. Tôi ngủ với vợ tôi là chuyện đương nhiên. Mẹ lo lắng vớ vẩn ít thôi, trông kỹ Nhạc Đại Dũng trước đi. Tiền này tôi nể tình mẹ mới lấy ra, đây là một lần cuối cùng. Lần sau lại có chuyện này cứ bảo ông ta đến tìm anh tôi.” Nói xong nhét tiền xe cho bác tài rồi đóng cửa xe lại.
Sau cùng, hắn chỉ ôm vai Bạch Mặc, khẽ cọ xát một lát trong cổ cậu.
Xe taxi lái đi, Nhạc Phương Chích quay đầu, thấy Bạch Mặc đứng cách hắn không xa, biểu cảm rụt rè.
Nhạc Phương Chích đi tới: “Đứng ở đây làm gì? Đi lên tầng nghỉ ngơi. Mẹ anh là vậy đó, nhìn mồm năm miệng mười thế thôi chứ thật ra cũng chỉ được cái mồm. Em đừng bận tâm.”
Triệu Thục Anh dừng một lát, khóc ròng nói: “Ôi cái số của tôi…”
“Không cần, em tiết kiệm đi.” Hắn xoa vai Bạch Mặc: “Đợi ngày nào đó tích góp đủ rồi, chúng ta mua nhà mới.”
Bạch Mặc không nói gì.
Nhạc Phương Chích xoa xoa cậu, thở dài, như đang hỏi Bạch Mặc cũng như đang độc thoại: “Có phải anh xử lý hơi tuyệt tình không?”
Trái tim hắn lập tức trở nên mềm nhũn. Muốn nói rằng anh lớn thế này, đâu cần em phải nuôi, là anh phải nuôi em mới đúng. Nhưng không biết làm sao, cuối cùng hắn không nói lời này ra.
Có lẽ vì có Bạch Mặc khiến Nhạc Phương Chích nhận ra mình có nhà mới, cho nên theo bản năng hắn muốn suy tính cho mái ấm nhỏ này trước.
Bạch Mặc kéo tay hắn, nói bằng âm thanh cực nhỏ: “Chúng ta có tiền mà.” Nói xong cậu nhét một tấm thẻ vào lòng bàn tay Nhạc Phương Chích, là thẻ ngân hàng trước đó Nhạc Phương Chích dẫn cậu đi làm. Bây giờ họ đang bán hàng qua mạng, cũng liên kết với tấm thẻ này. Cuối tháng hai người sẽ cùng nhau đối chiếu tài khoản. Thường ngày Bạch Mặc hầu như không có chi tiêu gì, cho nên gần như chưa bao giờ dùng đến tiền trong đó, tích góp lâu như vậy, hiện tại đã là một con số khả quan.
Triệu Thục Anh không ngờ ngắn sẽ kiên quyết như vậy, sững người một lúc lâu. Bà nhăn mặt, bắt đầu cò kè mặc cả: “Mày xem, hoặc coi như cho mẹ mượn số tiền này…”
Cậu nói vậy, một chút dao động trong lòng Nhạc Phương Chích lại biến mất.
Vì thế chuyện này cứ như vậy. Sắp đến chiều muộn, người làm cũng lần lượt quay về cửa hàng, Nhạc Phương Chích tiễn Triệu Thục Anh đến đầu phố, gọi taxi cho bà. Mẹ hắn xụ mặt, miệng căm giận nói lải nhải: “Có tiền đón xe lại không có tiền giúp bố mẹ bù tiền thuê…”
“Không cần, em tiết kiệm đi.” Hắn xoa vai Bạch Mặc: “Đợi ngày nào đó tích góp đủ rồi, chúng ta mua nhà mới.”
Bạch Mặc không tỏ ra khát khao về nhà mới cho lắm, chỉ lo lắng nói: “Chú sẽ đánh anh thật à?”
Không biết thì sao Nhạc Phương Chích bỗng nhiên nổi tâm tư trêu cậu: “Chắc sẽ. Đến lúc đó chúng ta phải làm sao?”
Cũng hòm hòm rồi. Hắn khẽ thở dài trong lòng. Đến đây thôi.
Bạch Mặc suy tư một cách hết sức nghiêm túc, trịnh trọng nói: “Vậy chúng ta cứ chạy trốn thôi.”
Giữa những người thân nhất, anh lấy của tôi một chút, tôi lấy của anh một chút, có vẻ không cần tính toán sổ sách rõ ràng như thế. Trước kia Nhạc Phương Chích nghĩ vậy, cũng đã làm vậy. Nhưng sau này hắn từ từ nhận ra, chuyện không giống những gì hắn hiểu.
“Chạy trốn sẽ không thể buôn bán nữa.”
“Em có tay nghề, em nuôi anh.” Khi nói lời này giọng điệu của Bạch Mặc rất nghiêm túc. Nhạc Phương Chích nhìn cậu, nhận ra đây không phải chuyện đùa.
Bạch Mặc chưa từng nói đùa, cậu thực sự nghĩ vậy. Người này có nề nếp, cũng sẽ không khoác lác. Cậu nói rằng có thể nuôi Nhạc Phương Chích, vậy thật sự có thể làm được.
Triệu Thục Anh lại bắt đầu gào khóc: “Bố mày biết được sẽ đánh gãy chân mày!”
Lớn đến từng này, trước giờ đều được người khác tận tâm chỉ bảo, phải “nuôi gia đình”, phải “gánh vác trách nhiệm”… Đây là lần đầu tiên trong đời, Nhạc Phương Chích nghe thấy có người nói những lời này với mình.
Bạch Mặc suy tư một cách hết sức nghiêm túc, trịnh trọng nói: “Vậy chúng ta cứ chạy trốn thôi.”
Trái tim hắn lập tức trở nên mềm nhũn. Muốn nói rằng anh lớn thế này, đâu cần em phải nuôi, là anh phải nuôi em mới đúng. Nhưng không biết làm sao, cuối cùng hắn không nói lời này ra.
Sau cùng, hắn chỉ ôm vai Bạch Mặc, khẽ cọ xát một lát trong cổ cậu.