Trần Gia Hi lo lắng ngồi trong quán. Tay cô cầm chặt điện thoại chờ tin báo từ chồng về tin tức của An Nhiên. Không biết có chuyện gì xảy ra với An Nhiên không? Cô quen An Nhiên từ nhỏ, Nhiên Nhiên chưa bao giờ gây sự với ai trừ người anh họ Đường Hạo. Chẳng nhẽ có kẻ nào biết mối quan hệ của Phong Lục Hàn và An Nhiên nên muốn nhắm vào An Nhiên để uy hiếp Phong Lục Hàn hay không?
Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của Trần Gia Hi. Trần Gia Hi đi tới phía cửa.
- Xin lỗi quý khách hôm nay quán đóng....
Chưa nói hết câu cô đã nhận ra người đàn ông cao lớn đứng trước cửa là ai.
- Đường Hạo?
- Ừ là mình, An Nhiên có ở đây không mình có việc muốn gặp con bé.
- An Nhiên bị bắt cóc hiện công an đang điều tra.
- Từ bao giờ? – Đôi lông mày của Đường Hạo nhăn lại.Không ngờ có kẻ dám cả gan bắt cóc người của Đường gia.
- Cách đây khoảng tiếng.
- Được cảm ơn cậu.
Nói rồi Đường Hạo mở điện thoại truy cập vào một chương trình xác định vị trí. Sau vài phút Đường Hạo ngẩng đầu nói với Trần Gia Hi.
- Cậu giúp mình nói với chồng cậu rằng An Nhiên đang ở một nhà kho chứa thuốc gần sông phía Nam thành phố, nhờ cậu ấy điều động người đến đó mai phục giúp mình.
Sau khi vừa dứt lời, Đường Hạo liền tiến nhanh đến xe, lái xe phóng vụt đi. Trên xe Đường Hạo vừa nắm chặt tay thành quyền vừa chửi.
- Chết tiệt, các người dám động đến một sợi tóc của em gái ông, ông đây sẽ không tha.
Đường Hạo bấm một dãy số trên điện thoại rồi nhấn nút gọi. Phía bên kia tiếng của một người đàn ông trung niên vang lên:
- Thiếu gia.
- Điều động ngay đội đến nhà kho thuốc gần sông phía Nam thành phố An Nhiên bị bắt cóc đến đó.
- Vâng.
-----------------------
Tại sở cảnh sát, Phong Lục Hàn sau khi nhận được điện thoại của Trần Gia Hi, ngay lập tức liền nhắn một tin nhắn rồi trở ra xe đi đến nhà kho chứa thuốc.
Khi gần đến nơi, Phong Lục Hàn Nhận được điện thoại.
- Ông chủ, hiện giờ ở nhà kho có bốn nhóm người.
- Bốn nhóm?
- Vâng một nhóm đang canh giữ nhà kho. Một nhóm là cảnh sát và một nhóm áo đen bịt mặt đang mai phục gần vị trí của chúng ta.
- Nhóm áo đen đó là của ai?
- Tôi không rõ nhưng có vẻ họ hợp tác với bên cảnh sát.
- Được tôi biết rồi. Cứ mai phục ở đó tôi gần đến nơi rồi.
- Vâng, ông chủ.
Vài phút sau, Phong Lục Hàn đến nơi. Cùng lúc đó cũng có một chiếc xe đỗ ngay sát xe của anh. Người bước xuống xe không ai khác chính là người mà Tần Tú Lệ bỏ anh để chạy theo.
Đường Hạo nhìn thấy Phong Lục Hàn liền tiến tới chỗ anh đang đứng.
- Chào cậu, hẳn chúng ta đều biết nhau. Đáng ra chúng ta sẽ phải có một buội gặp mặt chính thức ở chỗ khác chứ không phải ở nơi này.
- Vậy anh làm gì ở đây?
- Tôi là Đường Hạo. Anh họ của Đường An Nhiên.
- Tôi là Phong Lục Hàn. Vậy là đám người áo đen bịt mặt là người của anh, tôi nói không sai chứ.
- Cậu nói rất đúng. Đám người còn lại chắc là của cậu ?
- Phải
Phong Lục Hàn và Đường Hạo đều nhấc máy gọi cho đám người của mình nói hai bên sẽ liên thủ vào để cứu Đường An Nhiên. Sau đó cả hai đi đến khu vực mai phục.
--------------------
Trong nhà kho, Đường An Nhiên dần tỉnh lại. Trước mắt cô lúc này có rất nhiều bóng người cao lớn đứng xung quanh. Có tiếng của một người đàn ông cất lên.
- Đường tiểu thư tỉnh rồi sao?
- Các người là ai? – Đường An Nhiên lo sợ nhìn đám đàn ông đô con.
Người đàn ông vừa nói chuyện cầm một điếu thuốc tiến gần đến phía cô. Tay hắn chạm nhẹ vuốt ve mặt cô. Cả người Đường An Nhiên cảm thấy thật ghê tởm cái bàn tay ấy nhưng tay cô bị trói không thể làm gì được.
- Không ngờ Phong Lục Hàn thật có mắt chọn được mỹ nhân như vậy.
- Bỏ cái tay chó của ngươi ra khỏi ta – Đường An Nhiên lạnh lùng nói.
- Bé cưng sao mở miệng ra lại nói những lời cay độc như vậy. Đường tiểu thư của Đường gia những tưởng được ăn học đàng hoàng chứ hả. – Hắn vừa nói vừa đưa tay vỗ vỗ lên mặt Đường An Nhiên.
- Vậy ra là người có thù với Phong Lục Hàn và Đường gia.
Hắn cười phá lên.
- Quả nhiên Đường tiểu thư là người rất thông minh nhưng rất tiếc ta không phải có thù với tên họ Phong và Đường gia mà là chủ của ta. Ta chỉ là theo lệnh bà chủ hảo hảo chăm sóc cô một chút thôi.
Đường An Nhiên căm giận mím chặt môi. Tên đại ca kia tiếp tục đưa tay sờ soạn đùi cô rồi hắn ghé sát vào gương mặt cô.
- Đường tiểu thư lúc cáu giận thật đáng yêu. Vậy để ông đây thưởng thức một chút coi như là quà gặp mặt.
Đường An Nhiên quay mặt đi tỏ thái độ chống cự. Đúng lúc này cô nhìn thấy có bóng của vài người mặc trang phục áo đen chạy ngang qua khe cửa nhà kho. Cô biết bản thân có thể tự thoát ra rồi nên quyết định sẽ kéo dài thời gian một chút để bảo toàn mạng cho mình và cho đám người kia hành động.
Nhìn thấy cô quay mặt đi, tên đại ca liền hung hăng giáng xuống một cái tát lên mặt cô. Cái tát của hắn rất mạnh khiến đầu óc cô trở nên choáng váng.
- Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Người đâu đem thùng nước đá lại đây.
Mấy tên to con bê chậu nước đá lại. Tên đại ca tiếp tục ra lệnh.
- Dội vào người cô ta.
- Vâng.
Cảm giác lạnh buốt dần xâm chiếm cơ thể Đường An Nhiên. Cả người cô lúc này ướt sũng. Đầu cô cũng tê đi vì lạnh. Tóc tai cô ướt nhẹp dính đầy trên mặt trên cổ. Tên cầm đầu nhìn Đường An Nhiên vô cùng hả hê.
- Thật không ngờ tiểu thư Đường gia lại còn là người yêu của Phong thiếu nổi tiếng thương trường lại trở thành cái bộ dạng nhục nhã này. Chắc chắn Phong thiếu gia và Đường gia nhìn thấy bộ dạng này của cô sẽ vứt bỏ cô ngay thôi.
Tên đại ca cười càng lúc càng lớn.
- Cái miệng nhỏ nói lời độc địa lúc nãy đâu rồi ? Tiểu thư làm ông đây thật chán quá đi. Chúng ta liệu có nên chơi trò khác kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn không nhỉ ?
Nói rồi hắn ta vẫy tay sai người đem một cái hũ lớn đến rồi sai người đổ lên người Đường An Nhiên. Đường An Nhiên nhận ra cái hũ đó là gì.
- Mật ong ? Tên bỉ ổi ngươi muốn làm gì ?
- Chỉ là một chút mật ong giúp Đường tiểu thư trở nên hấp dẫn hơn thôi.
Sau đó hắn đem một chiếc hũ khác bên trong chứa kiến và sâu bọ giơ tới trước mặt Đường An Nhiên
- Đường tiểu thư muốn để các anh đây thỏa mãn cô hay muốn đám sâu bọ này.
Đường An Nhiên im lặng mím môi không nói gì.
- Vậy là đồng ý để các anh đây chăm sóc người đẹp hửm ?
Nói rồi tên cầm đầu bắt đầu chạm tay lên cơ thể cô.
Đúng lúc này một tiếng ầm vang lên. Cánh cửa nhà kho bị phá. Một đám người xông vào. Tên đại ca hốt hoảng rời khỏi người Đường An Nhiên.
- Dám phá hư chuyện tốt của ông người đâu lên xử bọn chúng.
Cả đám người của tên đại ca xông lên phía trước lao vào đám người áo đen. Tên đại ca quay sang cầm lấy hũ sâu bọ rồi đập mạnh xuống đất rồi chạy ra phía của sau bỏ trốn. Nhưng hắn không ngờ phía cửa sau cũng đã bị cảnh sát bao vây. Hắn không thể chạy thoát.
Sau khi hũ sâu bọ bị đập rất nhanh đám kiến và sâu bọ cảm nhận thấy vị ngọt của mật ong chúng nhanh chóng bò lên người cô. Cô nhận ra loại kiến đang bò lên người mình là kiến lửa. Cơ thể Đường An Nhiên bị kiến cắn rất đau nhức. Đường An Nhiên cảm thấy vô cùng chóng mặt. Khung cảnh hỗn loạn phía trước mặt mờ dần. Trước khi ngất đi hoàn toàn, Đường An Nhiên nghe thấy tiếng gọi và bóng của một người rất thân thuộc đang tiến về phía cô.
- Đường An Nhiên.....