Ngày hôm nay cô không phải đến công ty, nên cô chỉ ở phòng làm việc ở tầng ba giải quyết một số vấn đề của quán cafe.
Ngồi trong phòng cô nhắn tin cho Trần Gia Hi :
« Hi Hi cho mình một ly Latte và một bánh cuộn matcha nhé ! »
Ở dưới tầng một hôm nay quán khá đông, nhưng có một vị khách nam giới ngồi gần quầy pha chế là gây chú ý nhất với đám nhân viên nữ.
- Chị Gia Hi, nhìn xem vị khách kia thật đẹp trai quá đi nha ! – Nhân viên A
- Ừ cũng phải nhưng không bằng chồng chị !
- Chồng chị đương nhiên là nhất ! – Nhân viên B
- Ước gì em có người yêu đẹp trai như vị khách kia – Nhân viên A
- Trông vị khách ấy lạnh lùng thế kia chắc có cho cô cũng không dám mơ đâu – Nhân viên B
- Cậu... - Nhân viên A
- Thôi các cô nương, cô chủ muốn một ly latte với một bánh cuộn matcha mau mang tới đây để tôi đem cho cô ấy !
Trần Gia Hi cầm khay đựng cafe và bánh xoay người hướng phía cầu thang đi lên tầng. Phía dưới mấy cô nhân viên lại tiếp tục bàn tán nhưng người lần này lại không phải anh chàng đẹp trai kia mà là cô chủ của họ.
- Cô chủ cũng bày đặt bí ẩn ghê ! Nếu như chị Gia Hi nói cô ấy không mắc bệnh gì cũng không phải thích âm thầm kiểm tra chúng ta vậy tại sao không bao giờ lộ mặt ?
- Cũng chắc biết hay cô ấy là ma cà rồng không tiếp xúc với ánh nắng !
- Cô điên à làm gì có chuyện đó. Hôm vừa rồi tôi phát hiện cửa sau của quán có lối đi dẫn thẳng từ phòng làm việc của cô ấy. Liệu có khi nào chúng ta đứng ở đó sẽ gặp được cô ấy không nhỉ ?
- Chị Gia Hi chẳng nói là nếu không có việc gấp thì đừng đi cửa sau tránh làm phiền đến cô ấy hay sao ? Tôi nghĩ thôi đi, có khi cô ấy hay ngại ngùng nên trốn đi đó.
- Cũng phải. Mà sáng nay tôi thấy có loại bánh mới lát chúng ta nói chị Gia Hi cho nếm thử đi...
....
Tất cả những lời nói của các cô nhân viên đều bị vị khách ngồi gần quầy nhất nghe được. Phong Lục Hàn cầm ly cafe hớp một ngụm cười nhẹ. Cô chủ quán này thật kì lạ thích chơi trốn tìm. Hắn luôn hứng thú với những điều bí ẩn và luôn cố chấp muốn tìm lời giải. Sau khi, uống hết ly cafe, hắn đặt lại cây bút máy trên bàn đứng lên ra quầy thanh toán.
Sau khi hắn rời đi, nhân viên liền tới thu dọn bàn hắn vừa ngồi. Nhìn thấy trên bàn có cây bút máy, cô đem nó đưa tới cho quản lý Trần.
- Chị Gia Hi, vị khách vừa rồi có để quên đồ.
Trần Gia Hi cầm chiếc bút nhìn ngang nhìn dọc một hồi :
- Cây bút có vẻ mắc tiền, có lẽ là vật quan trọng. Chị sẽ cất trên kệ nếu vị khách đó có quay lại hãy trả cho người ấy.
- Vâng.
Như bình thường một ngày cứ như vậy trôi qua giờ quán cafe đóng cửa. Trần Gia Hi trước khi ra về cùng chồng có nhắn lại cho Đường An Nhiên.
« Cô chủ của tôi ơi, mọi người đều về rồi xuống đi, hôm nay bánh quy vẫn còn mình vẫn để nguyên trong lọ, bánh ngọt thì còn lại ba miếng bánh chocolate, hai miếng bánh nhung đỏ mình đã cất vào tủ mát, con lợn là cậu xuống xử lý giùm mình. Còn tiền hàng và sổ sách gi lại mình để trong hộc tủ cạnh quầy. Hôm nay có vị khách để quên đồ nhưng chưa tới lấy mình để trên kệ cafe. Mình về trước. Tạm biệt »
Đường An Nhiên nhận được tin nhắn liền gửi lại một tin.
« Được. Cảm ơn cậu. Mai gặp. Trái tim »
Nhắn xong tin cô liền đi xuống tầng một. Cô bật đèn tìm tới chỗ để bánh lấy ra đĩa một miếng nhung đỏ một miếng chocolate rồi cất chỗ còn lại vào tủ. Sau đó cô quay lại quầy pha chế, tự pha cho bản thân một ly capuchino, tiện tay cô cầm chỗ tiền hàng và sổ sách Gia Hi để lại đem tới bàn cạnh cửa sổ lớn bằng kính ngồi xuống và bắt đầu tính toán việc kinh doanh của quán trong ngày.
Một bóng dáng người đàn ông cao lớn đứng khuất trong bóng tối nhìn về phía quán cafe chỗ Đường An Nhiên đang ngồi rất yên bình. Cười nhẹ một cái hắn quay người đi ra khỏi con ngõ trở về xe phóng đi.
Lúc cô chủ nhỏ xong việc cũng đã là một giờ sáng. Cô dọn dẹp, cất sổ sách về vị trí cũ. Xong xuôi, cô trở lại tầng bốn đi ngủ. Sáng ngày hôm sau là chủ nhật, cô dậy từ lúc giờ rưỡi sáng đem những chiếc cốt bánh và kem đã chuẩn bị từ tối qua ra bắt đầu trang trí bánh. Đến khi chuông đồng hồ điểm giờ những chiếc bánh đã được đặt vào trong tủ kính ở tầng một. Sau khi đặt những chiếc bánh đẹp mắt vào tủ ngay ngắn cô quay ra lên danh sách nhạc phát cho quán. Hôm nay cô chọn nhạc của Edward Elgar. Mở đầu danh sách là « Lời chào của tình yêu » « Salut d" Amour » - Một khúc nhạc được Elgar viết tặng người ông yêu như một lời cầu hôn và họ đã kết hôn mặc cho sự phải đối từ gia đình. Khi đã hoàn thành công việc như mọi ngày cô liền trở lại phòng, đi tắm và lại ngủ. Cô phải ngủ bù vì những ngày thức khuya dậy sớm hoàn thành dự án ở công ty. Đến mười giờ, cô mới tỉnh lại, chắc lúc này khách ở dưới đã đông. Cô cầm điện thoại lên định nhắn cho Gia Hi mang giúp cô một ly cafe, thì cuộc gọi nhỡ từ trưởng phòng cuộc từ đồng nghiệp đập thẳng vào mặt cô. Trời ơi không phải cô đã quên mất cái gì rồi chứ. Cô vội vàng gọi lại cho Lâm Á – bạn đồng nghiệp.
- Trời ơi, Nhiên Nhiên cô nương, từ sáng giờ cô đi đâu vậy ? Trưởng phòng đang loạn lên vì cô đấy.
- Hả ? Hôm nay chủ nhật là ngày nghỉ cố định của tôi mà.
- Còn hả gì nữa ? Cô mau đến công ty Chủ tịch yêu cầu cô lên gặp !
- Á sao lại thế ?
- Cô gây tội gì với hắn sao tôi biết được ?
- Được tôi đến ngay.
Cúp máy cô chạy vào nhà vệ sinh hoàn thành vệ sinh cá nhân, mặc đồ, lên xe và phóng thẳng đến công ty với tốc độ ánh sáng. Đến nơi, mọi người trong phòng đều nhìn cô. Chị trưởng phòng yêu dấu của cô mắt rơm rớm nước.
- Trưởng phòng, chị sao vậy ?
- Em lên phòng chủ tịch trước đi, ngài ấy tìm em, thượng lộ bình an sống sót trở về.
- Hả sao nghe như em sắp lên pháp đài vậy !
- Dù có ra sao chúng ta vẫn là chị em tốt !
Thấy ánh mắt kì lạ của mọi người cùng mấy lời khó hiểu của trưởng phòng. Cô nghi có việc chẳng lành. Không thể chậm trễ làm liên lụy anh em trong phòng. Cô vâng dạ rồi xoạy người ra khỏi phòng đi về phía thang máy. Bước vào thang máy, cô nhấn tầng . Vị chủ tịch này cô cũng chưa gặp qua bao giờ, dù có rất nhiều lời đồn về người này nhưng cô không để tâm. Trong thang máy cô tự suy xét xem bản thân có làm gì sai sót to lớn đến mức bị chủ tịch đáng kính cao cao tại thượng này gọi đến không. Đang mải mê suy nghĩ, chuông báo đã đến tầng . Ngay cửa thang máy cô gặp tên Minh Học Vũ phòng kinh doanh.
Minh Học Vũ ủ rũ nhìn cô :
- Chào An Nhiên !
- Chào anh ! Xin lỗi tôi muốn hỏi...
Cô chưa kịp nói hết câu hắn đã bước vào thang máy. Cô nghĩ có khi hắn bị chủ tịch mắng, nghĩ thế cô cũng không để tâm nhiều quay đầu vào phòng chủ tịch. Trong thang máy, Minh Học Vũ thở ngắn than dài :
- An Nhiên xin lỗi tôi không thể trở thành bạn trai cô! Tên Phong Lục Hàn đáng chết !!!
Nghe ngoài cửa có tiếng gõ, Phong Lục Hàn mở miệng chậm rãi nói
- Vào đi!
- Chào chủ tịch!
Cô gái nhỏ khiến hắn rất hứng thú đã tới rồi. Nhưng sao cô chỉ cúi đầu không nhìn hắn. Cô sợ hắn sao? Hôm trước còn rất hung dữ cơ mà.
- Cô lại đây!
- Vâng, thưa chủ tịch. – Cô tiến lại bàn làm việc của hắn, chỉ cách còn một mét thì cô dừng lại.
Thấy cô vẫn không chịu nhìn mình, bản thân hắn có chút khó chịu.
- Mau ngẩng đầu lên nhìn tôi!
Khi cô ngẩng đầu lên thì boong một cái! Cái khuân mặt này là sao? Chả phải cái tên dám cướp café của cô sao? Hắn là chủ tịch? Lần này cô xong thật rồi! Xong rồi.
- A a a dạ chào chủ tịch. Chủ tịch cho gọi tôi có việc gì vậy ạ?
- Cô không biết lỗi của mình?
- Ý chủ tịch là ở bản dự án mới gần đây sao ạ?
- Không.
- Hay do tôi không lên đúng lúc chủ tịch cần?
- Một phần.
- Vậy có phải chuyện ly café...
- Hừm ... Cô mau lại đây...
Trong lòng cô lúc này như muốn nổ tung nhưng cô vẫn đi tới trước bàn làm việc của hắn.
"Hắn muốn lấy tài liệu đập vào đầu cô hay muốn tát cô. Mẹ ơi con không muốn dung nhan bị hủy hoại"
- Hừm chưa đủ đi vòng qua đây đứng cạnh tôi.
- Vâng – Cô xoay người đi tới đứng cạnh hắn.
Đột nhiên, tay hắn đặt trên eo cô kéo cô vào lòng hắn.
" Tên dê xồm bệnh thần kinh!!!!! Dù có mất việc cô cùng phải thiến hắn"
Cô nâng khuỷu tay lên định thụi cho hắn một phát vào mạng sườn thì hắn đã nhanh chóng rút tay khỏi eo nhỏ của cô mà giữ chặt lấy tay cô.
- Em dám đánh tôi!
- Tôi đâu dám thưa chủ tịch! – Nói là vậy nhưng trong lòng cô đang thầm rủa hắn "Tên chết dẫm, bà đây không dùng được chân tay thì sẽ dùng não"
- Chủ tịch tôi hơi ngứa, khó chịu xin anh hãy buông tôi ra.
- Em ngứa được để tôi gãi cho em!
Sau đó, hắn dùng chân khóa hai chân cô lại, tay hắn bắt đầu đụng chạm đến bầu ngực nhỏ của cô. Lần này cô không thể nhỏ nhẹ được.
- Đồ dê xồm bỏ tay anh ra khỏi người tôi!!!
- Em nói ngứa mà!
- Thả tôi ra!
- Được tôi thả em.
Nói xong hắn liền thả cô ra, cô chỉnh tề lại trang phục rồi chạy vội ra khỏi phòng. Vừa đi cô vừa nguyền rủa tên chủ tịch dê xồm. Cô trù cho hắn chết vì hoang dâm vô độ đi. Sau đó cô rời công ty mà không thèm ngoái nhìn lại trở về quán café. Cô đi theo cầu thang cửa sau lên thẳng phòng mình ở tầng bốn, vào phòng tắm tắm rửa thật sạch sẽ xóa đi sự bẩn thỉu mà tên chết dẫm kia để lại. Sau đó cô sang phòng bếp nấu ăn rồi nhắn cho Trần Gia Hi.
" Tối nay cậu cứ đóng cửa về trước mình mệt ngủ đây!"
" Được."
Vậy là cô cứ ngủ cả chiều hôm ấy một mạch đến tối mà không biết trò chơi đã bắt đầu. Tối đó, Phong Lục Hàn lại đến quán café. Từ ngày uống được cốc café ở thang máy, hắn đâm ra mê luyến hương vị café của quán này. Hắn dần trở thành khách quen ở đây. Sáng nay, cô bé kia dám trốn hắn, mắng hắn, trù ẻo hắn. Vậy được tối nay cô sẽ bị phạt. Hôm nay hắn đến cùng thư kí, hắn đã nghe được thông tin qua những lời đồn về cô chủ quán này một thời gian và cũng là cô bé đã khiến hắn phải chú ý. Khi quán sắp đóng cửa hắn nói muốn đi vệ sinh bảo tên thư kí cầm tiền ra trả rồi lái xe trở về trước đừng chờ hắn. Rồi hắn cứ ở trong nhà vệ sinh chờ đến khi quán đóng cửa hết không còn ai. Hắn liền mở cửa bước ra. Tối nay cô không xuống dưới vậy có lẽ ở trên tầng bốn. Hắn liền đi thẳng lên phòng cô. Mở cửa ra hắn đã thấy cô nằm ngủ rất ngon lành trên giường. Hắn cởi giày, bỏ áo khoác ngoài nằm trên giường cô. Thấy có động, cô mở mắt tỉnh lại thấy trước mặt mình là cái tên mà cô đã chửi cả ngày nay.
Cô há hốc bật dậy.
- Sao anh lại ở đây? Sao anh vào được đây? Sao anh biết nhà tôi?
- Cái gì anh cũng đều biết! Em quên mình cũng là nhân viên của Phong Thị sao bà chủ nhỏ!
- Anh... anh...
- Sáng nay tôi có thể buông tha cho em nhưng giờ thì không?
Nói xong, Phong Lục Hàn nhào tới, đè lên người cô. Hắn hôn cô, một nụ hôn bá đạo. Cô cố đẩy hắn ra. Cô hét lớn
" AAAAAAAAAAAAAAAA Gia Hi cứu mình !!!!!"
- Được rồi tôi chỉ đùa em thôi! Em hét thật chói tai – Hắn cười nhẹ. – Hôm nay chỉ dọa em chút thôi giờ mở cửa cho tôi về nhà với mẹ nào.
- Anh...
- Không nỡ để tôi đi vậy sao?
- Anh... Biến!
Nói rồi Đường An Nhiên đạp cái tên thần kinh vừa dám chui vào phòng cô. Nhiều người sẽ nghĩ cô ngu ngốc mà không báo cảnh sát khi nhà bị đột nhập như vậy. Nhưng biết làm sao hắn là sếp cô, cô mới đi làm được vài tháng rồi bị đuổi ba cô sẽ cho rằng những điều trước đây ông luôn mắng cô sẽ đúng, mà tên này chỉ bị bệnh tâm thần chưa làm gì hại cô. Dĩ hòa vi quý là tốt nhất.
Xuống đến tầng một cô mở cửa cho hắn.
- Anh dù là sếp của tôi nhưng không có nghĩa anh có thể làm những việc như mấy tên trộm cướp sắc ngoài kia với tôi rồi có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Lần này, tôi cũng không bị tổn hại gì và tôi cũng không muốn mất việc hiện tại. Mong anh tự trọng tôi hi vọng sẽ không bao giờ phải gặp lại những việc như tối nay nữa. Nếu còn tôi sẽ kiện anh, kể cả anh có quyền to đến đâu!
- Em là đang mắng tôi...
- Phải giờ anh biến đi giùm tôi, Chủ Tịch !
- Em...
Cô đóng rầm cửa, khóa trái lại. Sau đó, cô trở lại phòng, nằm dài lên giường. Chuyện tối nay thực khiến cô sợ chết khiếp. Thật may tên này còn một chút tính người không chắc cô toi thật rồi. Ngày mai, chắc chắn cô phải đi mua thêm khóa về để tăng cường bảo vệ bản thân. Dù sao cô cũng không thể ngủ được sau sự việc vừa rồi nên lại thức dậy tới bếp làm bánh chuẩn bị cho bán hàng. Hôm qua, Gia Hi nói bánh quy đã hết nên giờ cô sẽ làm chút bánh quy hạnh nhân, chocochip, một chiếc bánh ngàn lớp, một chiếc bánh nhung đỏ và một chiếc bánh kem dâu tươi.
Dưới tầng một vẫn có một thân ảnh đứng dưới ánh đèn đường lay lắt trong màn đêm đen.
« Lần thứ nhất, em dám nhìn tôi coi thường, lần thứ hai em dám đánh tôi, lần này thì mắng tôi. Một cô gái có cá tính, thật khác với lời đồn. Thật đáng yêu. »
Đứng một lúc Phong Lục Hàn quay người bước đi. Hắn tự nhủ hắn muốn giữ nữ nhân này bên cạnh mình.
-