Cái Bóng

chương 12: tỉnh mộng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vừa trông thấy hai người tóc tai rối bù, quần áo xộc xệch. Lại thêm Dịch Nguyên buông thõng hai tay nằm nhắm mắt trên lưng cậu. Dưới chân không mang giày, vừa bẩn vừa thảm. Chị Hạ lập tức chạy ra mở cửa, sốt ruột hỏi.

“Ôi trời! Ông chủ bị làm sao thế? Gặp cướp à?” Nói rồi chị Hạ tự lấy tay che miệng mình rồi phủ định, “À không, không lí nào lại gặp cướp được. Ông chủ không cướp của người ta thì thôi, ai dám cướp của ông chủ chứ!”

Lâm Minh Viễn: “…”

Chị Hạ trợn mắt: “Hay hai người đi chơi giữa đường bị băng khác chặn xe? Ôi mẹ ơi, ông chủ bị thương ở đâu vậy, em có bị thương không? Để chị gọi bác sĩ Lưu qua!”

Tình huống này hơi quen quen.

Chị Hạ sổ một tràng, Lâm Minh Viễn không tìm được chỗ chen vào. Đợi chị nói xong, cậu mới giải thích sơ qua. Hai người nói thêm vài câu rồi cậu cõng hắn lên lầu.

Vừa mở cửa phòng, Dịch Nguyên đã giật mình tỉnh dậy. Hắn dụi dụi mắt, vỗ vỗ vai ra hiệu. Cậu nhẹ nhàng thả hắn xuống, rồi đóng cửa phòng.

“Tôi ngủ quên mất.” Hắn vừa che miệng ngáp vừa đi vào nhà tắm, nói, “Lấy cho tôi cái áo choàng ngủ.” Rồi đóng cửa phòng.

Lâm Minh Viễn ngồi xuống sô pha nghỉ ngơi chốc lát. Hai chân gần như mất cảm giác, lúc này mới bắt đầu mỏi nhừ. Cũng may trước giờ cậu đi làm đều đi bộ. Trạm xe buýt và tàu điện ngầm đều cách xa nhà, chung quy vẫn phải đi bộ là nhiều. Chân vốn đã quen vận động, có điều quậy nguyên ngày cũng thấm mệt. Lại cõng theo một người đàn ông đi bộ về nhà, khó tránh khỏi nhức mỏi đôi chút.

Lâm Minh Viễn đứng dậy, đi vào phòng thay đồ tìm áo choàng ngủ cho Dịch Nguyên. Cậu kéo tủ kính, lấy ra khỏi móc treo một cái áo choàng ngủ dài màu xanh đen bằng lụa, lại lấy thêm một cái cùng chất liệu, chỉ khác màu cho mình. Cậu chọn màu trắng vì Dịch Nguyên có vẻ rất thích cậu mặc màu trắng.

Lúc đi mua sắm quần áo mới, đều là Đinh Vỹ lựa và phối đồ cho cậu. Còn đặc biệt căn dặn là phải luôn mặc đồ màu sáng, không được chọn màu quá lòe loẹt. Đặc biệt mấy màu chói loá như màu đỏ, Dịch Nguyên rất ghét vì nó diêm dúa và thiếu đứng đắn.

Chậc, người thiếu đứng đắn lại ghét màu thiếu đứng đắn à.

Cậu cười cười ngồi xổm xuống, kéo ngăn tủ dưới tìm quần lót. Lúc lấy quần không cẩn thận, ngón tay cậu móc trúng sợi dây quần đùi. Kết quả là lôi hết nguyên một hàng quần lót ra ngoài.

“Đệt…”

Một chiếc hộp bọc da màu xanh trứng chim mang vẻ đẹp cổ điển, từ sâu trong góc ngăn kéo lăn ra. Lâm Minh Viễn thầm nghĩ, chắc là hộp đựng trang sức gì đó mà Dịch Nguyên nhét bừa trong này.

Cậu bèn đặt áo choàng ngủ sang một bên, nhét hộp về vị trí cũ. Nhặt hết quần bị rơi lung tung trên sàn nhà lên. Sau đó xếp gọn gàng từng cái một, rồi cho cho lại vào trong ngăn tủ.

Lâm Minh Viễn ra khỏi phòng. Đang định đi đưa áo cho Dịch Nguyên, thì lại thấy điện thoại của hắn vang lên âm báo tin nhắn. Màn hình điện thoại sáng lên, vốn chỉ nhìn lướt qua thôi, nhưng nội dung một đoạn ngắn trong tin nhắn đã thu hút cậu. Khiến cậu không thể không tò mò mà cầm điện thoại của hắn lên xem.

- Triệu Cẩn Ngôn: Chuyện lần trước mày nhờ tao đã có kết quả rồi. Hoa Phong Nhã không có ở…

Đoạn tin nhắn gửi đến chỉ hiển thị tới đó. Nếu muốn đọc hết thì phải nhấn mở ra xem. Lâm Minh Viễn đặt điện thoại về vị trí cũ. Lúc này mới phát hiện bàn tay của mình đang run lên.

Hoa Phong Nhã?

Cậu đứng yên như trời trồng một lúc. Đột nhiên nhớ ra gì đó, rồi ném phăng áo choàng ngủ lên giường. Chạy vào phòng thay đồ, quỳ xuống kéo ngăn tủ. Cậu quay đầu nhìn về hướng cửa phòng, tiếng nước chảy bên nhà tắm ngừng một lát lại vang lên.

Bàn tay Lâm Minh Viễn phát run thò vào ngăn tủ, được phân nửa thì hơi khựng lại một lát. Nhưng rất nhanh đã đưa ra quyết định, dứt khoát lục lọi bên trong, lấy chiếc hộp bọc da màu xanh trứng chim kia ra.

Bây giờ Lâm Minh Viễn mới cẩn thận tỉ mỉ quan sát nó. Chiếc hộp này là hộp đựng nhẫn. Trên mặt và xung quanh hộp không có chữ hay hình gì cả. Cậu nhấn nút mở nắp, vừa nhìn bên trong là đủ biết người tặng dụng tâm đến mức nào. Đồng thời cũng khiến cho người nhìn thấy trong lòng rét lạnh.

Mặt trong nắp đều được bọc vải đen, in dòng chữ bạc Tiffany & Co, New York, Since 1837. Trong hộp là một chiếc nhẫn bạch kim, có đính kim cương sáng lấp lánh, kiểu dáng thanh lịch dành cho nam. Ở khe hộp còn nhét một mảnh giấy được gấp nhỏ.

Lâm Minh Viễn cảm thấy máu trong người mình như bị ai rút sạch. Hai bàn tay lạnh ngắt, run rẩy lấy mảnh giấy kia, mở ra.

Từng dòng chữ cẩn thận nắn nót đập vào mắt cậu. Chữ trên tờ giấy xinh đẹp và những nét ngoắc lên bá đạo như người đã viết ra nó vậy. Nhưng lại toát ra sự dịu dàng si mê, mà không một ai có thể liên tưởng ra nổi đó là người đã viết ra bức thư mùi mẫn này.

Dành tặng trái tim bé nhỏ này cho em.

Thiên thần của anh, sắc màu còn thiếu trong cuộc đời anh. Hoa đào này nguyện chỉ rơi lên tóc em.

Chúng ta ở bên nhau đi, Phong Nhã.

- Dịch Nguyên của em.

“Áo của tôi đâu?”

Lâm Minh Viễn giật nảy mình. Hốc mắt dường như đã tới cực hạn, không chứa nổi nước bên trong nữa. Giọt nước mắt nặng nề rơi xuống, có thể nghe thấy một tiếng “bộp” vang lên.

Nếu nó chứa đựng cảm xúc, thì âm thanh rơi xuống của thứ cảm xúc đó quá trầm đục khó nghe rồi.

Cậu dụi dụi mắt, vội vàng cất mọi thứ về chỗ cũ. Sau đó soi mặt mình trong gương, điều chỉnh lại trạng thái cho ổn. Mới chạy ra lấy chiếc áo choàng ngủ lúc nãy ném trên giường đưa cho hắn.

“Quần lót đâu? Cậu…”

Ban nãy vội quá đánh rơi lúc nào không hay. Không đợi Dịch Nguyên nói xong, cậu chột dạ chạy như bay tới giường, nhặt quần lót bị mình làm rơi. Vừa quay người lại, mặt liền đập vào lồng ngực rắn chắc, tỏa ra mùi hương sữa tắm thơm ngát.

Vừa đọc xong tờ giấy đó rồi đột nhiên tiếp xúc gần với hắn như vậy. Chẳng hiểu sao mỗi một hơi thở của hắn đều khiến ngực Lâm Minh Viễn nhói lên. Hai mắt cay cay, không muốn nhìn hắn, cậu sợ mình chịu không nổi.

“Gì mà như chạy giặc thế, tôi có hối cậu đâu.” Hắn nhận lấy quần lót, hơi nghiêng đầu nhìn cậu, nhếch môi cười ngả ngớn, “Tôi còn tưởng cậu muốn thấy tôi không mặc gì bên trong…” Nói tới đây, hắn chợt khựng lại.

Dịch Nguyên bóp mặt cậu rồi nâng lên, nhíu mày hỏi: “Mắt cậu làm sao vậy?”

Lâm Minh Viễn hoảng hốt, cố khống chế biểu cảm trên mặt. Vừa lách qua hắn vừa nói: “Chắc do hôm nay ra gió nhiều nên bị khô mắt. Bảo sao nãy giờ tôi cứ cảm thấy khó chịu.”

Dịch Nguyên gật đầu nói: “Tôi có thuốc nhỏ mắt để trong tủ. Cậu tắm xong rồi khui chai mới ra mà dùng.”

Dịch Nguyên ngáp một cái, quơ lấy điện thoại rồi leo lên giường nằm nghịch. Bật màn hình lên, thấy có tin nhắn mới từ Triệu Cẩn Ngôn, hắn lập tức mở ra xem.

Hoa Phong Nhã…

Ba chữ này tựa như bùa chú, khiến cho người ta phải lao đao khốn đốn. Tưởng chừng cả thế giới đều bị đảo lộn.

Lâm Minh Viễn ơi là Lâm Minh Viễn, sao mày lại có thể quên mất cái tên này chứ?

Chính cái tên này đã ban cho mày nhung gấm lụa là. Nhờ cái tên này mà mày được cứu vớt khỏi cục diện bế tắc nhất trong đời.

Tại sao mày lại có thể quên mất thân phận của mình? Tại sao mày lại có thể quên mất lí do mày được Dịch Nguyên chú ý tới chứ?

Mày nghĩ mày là ai hả Lâm Minh Viễn!

Lâm Minh Viễn đứng dưới vòi sen, để nước rửa trôi đi sự bức bối trong lòng. Cũng là rửa đi sự ti tiện hèn mọn của chính mình.

"Nhưng tôi thích cậu ấy như thế, cao ngạo tùy hứng."

“Phong Nhã là người con trai đẹp nhất ưu tú nhất mà tôi từng gặp, đồng thời cũng là người con trai đầu tiên và duy nhất khiến tôi rung động."

“Cậu có loại khí chất rất giống với cậu ấy, đó là điều khiến tôi chú ý đến cậu, Lâm Minh Viễn."

Phải, Dịch Nguyên đã nói rõ ràng điều đó ngay từ đầu rồi. Cậu chỉ là vật thay thế, nhằm xoa dịu mong nhớ của hắn trong thời gian chờ đợi và tìm kiếm anh ta thôi. Khi anh ta quay về, cũng là lúc cậu hết giá trị, hắn sẽ lập tức vứt bỏ cậu.

Để tâm trí quay cuồng vì thứ tình cảm xuất phát từ một phía của mình, mà quên mất bản thân mình là thứ gì. Tự làm tự chịu, cậu còn có thể trách ai?

Bây giờ nhớ lại thái độ kỳ lạ và những lời Dịch Nguyên nói với cậu. Cẩn thận xâu chuỗi lại tất cả, cậu mới chợt bừng tỉnh.

Hắn không thích cậu cười không phải là vì ghét lúm đồng tiền hay răng thỏ của cậu. Mà bởi vì cậu cười lên, sẽ mất đi loại khí chất cao ngạo giống anh ta. Không phải hắn thích cậu tùy hứng vô phép, mà là thích anh ta tùy hứng vô phép. Thậm chí lần đó hắn để cho cậu làm, e rằng cũng xem cậu là anh ta để bù đắp lại cho đoạn quá khứ nào đó, mà chỉ riêng hai người họ mới biết.

Từ nhỏ đến lớn cậu luôn rất giỏi kiềm chế cảm xúc của bản thân. Dù bực tức đến mấy, cũng chưa từng trút giận lên ai, hay là dùng hành động bạo lực tác động lên đồ vật để trút giận. Nhưng hôm nay, sau khi đọc xong tờ giấy kia, chẳng hiểu sao cậu lại không khống chế nổi. Sự ghen ghét cứ như một con rắn độc, bò trườn lên khắp các mạch máu trong cơ thể cậu. Khiến cậu khó chịu đến muốn phát điên lên.

Dành tặng trái tim bé nhỏ này cho em.

Thiên thần của anh, sắc màu còn thiếu trong cuộc đời anh.

Lâm Minh Viễn nghiến răng. Cậu siết chặt lòng bàn tay, điên cuồng đấm vào bức tường trước mặt.

Hoa đào này nguyện chỉ rơi lên tóc em.

Chúng ta ở bên nhau đi, Phong Nhã.

Nước chảy rào rào, hơi nóng bốc lên trắng xóa. Cả người cậu ướt sũng, tóc tai đẫm nước, thảm hại như một con chuột vừa được vớt lên từ dưới cống.

Bởi vì hoàn cảnh sống nên cậu luôn có ý thức tiết kiệm, chưa bao giờ phung phí bất cứ thứ gì. Thế nhưng hôm nay thì khác, cậu vặn nước to hết mức. Giống như muốn dùng tiếng nước chảy để che đậy đi âm thanh sướt mướt, mà lẽ ra một thằng đàn ông không nên có. Và để cho dòng nước chảy xiết kia gột rửa sự ngu xuẩn, khiến bản thân tỉnh táo lại.

Cậu và hắn đã quen biết nhau được bao lâu đâu. Ngủ với nhau mới có mấy ngày, không lẽ liền biến thành ma nhà họ Dịch à. Đây chỉ là cảm nắng thôi, mà cảm nắng thì chỉ cần đợi qua vài ngày là sẽ khỏi. Cho dù cậu đối với hắn còn hơn cả thế thì sao chứ. Cảm xúc rồi sẽ từ từ chai sạn, giống như ba mẹ cậu vậy.

Lâm Minh Viễn rửa sạch hết bọt xà bông trên cơ thể. Đang định với tay tắt nước thì cửa phòng tắm bỗng bật mở, rồi đóng sầm lại. Cậu bị âm thanh kia làm giật mình, quay đầu nheo mắt nhìn về phía cửa.

Trông thấy Dịch Nguyên vẻ mặt lạnh lùng, hắn vừa bước tới vừa cởi hết đồ ném đi. Sau đó đẩy mạnh vai cậu một cái, ép cậu quay mặt vào tường. Hắn nắm eo cậu, cúi đầu nghiến răng cắn thật mạnh lên vai cậu như để trút giận. Rồi cắm vật thô cứng nóng bỏng vào giữa hai chân cậu.

Lâm Minh Viễn chống hai tay lên tường, cúi đầu khép chặt chân. Cậu vừa nhìn liền biết Dịch Nguyên đã đọc tin nhắn đó rồi. Tâm trạng của hắn hẳn là đang rất tệ nhỉ. Mọi lần còn bôi trơn rồi mới để cậu kẹp cho. Bây giờ cứ như vậy mà cắm vào, điên cuồng đâm chọc cọ xát. Mỗi lần cắn, mỗi lần đánh chẳng còn biết phân nặng nhẹ gì nữa. Càng không quan tâm Lâm Minh Viễn từ đầu đến cuối đều mềm rũ, không hề cương lên.

Chắc Dịch Nguyên cũng đang đau lòng lắm. Cho nên hắn mới dùng cách này để cho cậu biết là hắn đang khổ sở đến mức nào.

Mông bị đánh đến bầm đen, dấu răng trên vai sâu đến rỉ máu. Môi dưới bị cắn rách không ngừng chảy máu, mùi gỉ sắt lan tràn trong không khí. Đùi trong không có bôi trơn, mà da non khô khốc bị cọ xát đến bỏng rát đỏ ửng.

Đau quá…

Anh đau lòng đến vậy sao Dịch Nguyên?

Chẳng biết là đau ngoài thể xác hay là đau ở trong lòng. Cậu cúi thấp đầu, để nước từ trên vòi sen chảy xuống, cuốn trôi đi thứ chất lỏng mặn đắng trong mắt mình.

Không sao, đau mới tốt, đau mới nhớ lâu được. Cậu chỉ cần làm cho tốt công dụng của chính mình. Nhớ rõ mình là ai và luôn giữ cho bản thân thật tỉnh táo là được.

Giữa làn hơi nóng mờ ảo, hai bóng người trần truồng không một mảnh vải che thân đang dính chặt lấy nhau. Tiếng rào rào của những tia nước chảy ra từ vòi sen, lấn át đi một số âm thanh mà họ không muốn để ai biết.

.

Chơi thêm vài ngày nữa, đến cuối tuần, theo thường lệ Dịch Nguyên sẽ về nhà chính. Ban đầu hắn định tuần này không về, mà nghỉ ngơi để điều chỉnh trạng thái. Có điều, mấy ngày nay ở cùng Lâm Minh Viễn, tâm trạng hắn rất tốt. Cộng thêm Ian về nước, hắn càng phải quay về để cùng mọi người ăn một bữa cơm gia đình.

Thế nhưng đã là bữa cơm gia đình thì không thể dẫn Lâm Minh Viễn theo được. Điều đó cũng có nghĩa là phải tách khỏi cậu ít nhất là một ngày một đêm. Hắn bỗng cảm thấy có chút không chịu nổi.

Càng gần đến giờ xuất phát, Dịch Nguyên càng đứng ngồi không yên. Gần cả tuần nay giống như một giấc mơ vậy. Đưa hắn bay từ tầng mây này sang tầng mây khác. Dịch Nguyên đang trôi nổi bồng bềnh trong niềm vui mà hắn hằng khao khát. Nhất thời không muốn chạm chân xuống mặt đất, tỉnh táo nhìn vào hiện thực.

Đắm chìm vào một thứ gì đó rồi bất thình lình bị buộc phải tách ra, hắn cảm thấy không quen. Giống như người vừa mới đi tàu lượn siêu tốc, khi đặt chân xuống mặt đất thì lập tức xây xẩm mặt mày, rơi vào trạng thái mất thăng bằng. Cứ như đạp vào khoảng không vậy, hoảng loạn chới với, mà chẳng thể níu lấy được thứ gì làm điểm tựa để dừng lại. Vô cùng bức bối khó chịu.

“Chậc!”

Dịch Nguyên nhíu mày ném chiếc lens lại vào khay đựng. Nhưng chiếc lens mềm nhẹ cứ như muốn chọc tức hắn, mà văng dính vào mặt bàn đá lavabo lạnh lẽo. Chỉ một chút nữa thôi là rơi vào khay rồi, vậy mà nó vẫn cố tình hạ cánh ngay sát bên cạnh.

Hắn rũ mắt nhìn hai chiếc lens, một chìm dưới nước ngâm trong khay đựng, một dính trên mặt bàn đá. Rồi gạt tay, hất phăng khay ngâm lens văng thẳng vào lavabo.

Lâm Minh Viễn lấy giúp hắn bộ quần áo để thay, vừa bước vào thì trông thấy cảnh này. Cậu giật mình, vội đặt quần áo sang một bên.

“Sao vậy?”

Vừa nói vừa đi tới nhìn vào lavabo. Trong đó là một hộp nhựa nhỏ đã đổ hết hơn phân nửa nước. Bên cạnh là hai miếng tròn tròn trong suốt, có hình tròn màu đỏ chính giữa, là kính áp tròng.

Dịch Nguyên bị cận?

Từ lúc quen biết hắn tới nay, cậu chưa từng thấy hắn đeo kính áp tròng hay thậm chí là kính cận. Cậu hơi ngạc nhiên, Dịch Nguyên vậy mà bị cận!

Lâm Minh Viễn hỏi: “Anh bị cận sao?”

Dịch Nguyên quát: “Bị bị cl! “Bị” là bị thế đéo nào? Con mẹ nó, làm như tôi khuyết tật không bằng!”

Lâm Minh Viễn giật thót, tóc thiếu điều muốn hất ngược ra phía sau. Cậu thề là tiếng quát của Dịch Nguyên có thể hù chết người. Quát cho ba hồn bảy vía của cậu bay tán loạn. Cậu không biết Dịch Nguyên ghét câu hỏi này, hay là vì tâm trạng hắn không tốt nên mới nổi cáu.

Xét thấy từ đêm qua đến giờ hắn cứ bồn chồn không yên. Ban nãy còn gắt gỏng hất văng khay đựng lens. Hẳn là do tâm trạng không tốt rồi.

Cậu lẳng lặng nhặt khay đựng lên. Lấy kẹp nhỏ gắp lens đặt gần đó, rồi nhẹ nhàng cẩn thận gắp hai chiếc lens cho vào trong khay.

Dịch Nguyên buồn bực thay quần áo vào. Hắn đang nổi nóng mà Lâm Minh Viễn lại chui vào ngay họng súng. Cũng không thể trách hắn được.

Nhác thấy lens đã được nhặt lên để ngay ngắn về chỗ cũ. Dịch Nguyên lại khó chịu. Hắn cau mày mặc nốt cái quần, rồi quơ lấy khay lens ném vào thùng rác.

Biến mẹ mày đi, éo đeo nữa!

Lâm Minh Viễn im lặng không nói gì. Chần chừ một lát, rồi nhẹ nhàng đi ngang qua hắn, muốn đợi hắn ở ngoài. Cũng coi như để hắn có không gian riêng tư, từ từ hạ hỏa.

Dịch Nguyên lại quát: “Tôi còn chưa thay đồ xong mà cậu đi đâu!”

Lâm Minh Viễn bị quát đến hai lỗ tai ong ong. Cậu dừng bước, đi không được ở không xong, đành đứng qua một bên tiếp tục đợi hắn.

Dịch Nguyên đeo dây nịt, mặc áo khoác xong mới bình tĩnh lại đôi chút. Hắn nhăn nhó quay sang nhìn Lâm Minh Viễn chốc lát. Rồi túm tay cậu kéo mạnh một cái. Khiến cậu loạng choạng bám bào bàn đá lavabo để không bị ngã. Nhưng ngay sau đó, Dịch Nguyên không do dự, đá vào nhượng chân làm cậu mất thăng bằng ngã khuỵu, quỳ gối xuống sàn nhà lạnh lẽo. Lâm Minh Viễn vừa ngóc đầu lên, hắn liền nhấn đầu cậu vào đũng quần, hàm ý quá rõ ràng.

Dịch Nguyên dựa vào bàn đá lavabo, ngửa đầu lên mơ màng thở dốc. Dục vọng được bao bọc lấy mà nâng niu vỗ về bên trong khoang miệng ướt át. Đầu lưỡi mềm mại linh hoạt không ngừng đảo quanh châm ngòi khiêu khích.

Hắn nắm tóc Lâm Minh Viễn, rũ mắt xuống nhìn cậu quỳ ở bên dưới, phun ra nuốt vào món bảo bối của mình. Mỗi một lần mút vào đều như mút hết phiền muộn trong đầu hắn ra. Có thể tạm thời trốn tránh hiện thực, thanh tẩy đầu óc thành một mảng trắng xóa. Cái cảm giác tận hưởng lạc thú mà không thể suy nghĩ được gì, khiến hắn rất thoải mái.

Dịch Nguyên cuối cùng cũng đến giới hạn. Đạt được cực khoái rồi rút ra khỏi miệng Lâm Minh Viễn. Hắn nắm tóc ép cậu ngửa mặt, vừa tuốt vừa rùng mình bắn lên mặt cậu.

Lâm Minh Viễn mặc quần áo của hắn. Dùng miệng thổi kèn cho hắn. Khuôn mặt dịu dàng tuấn tú dính đầy tinh dịch trắng đục của hắn.

Dịch Nguyên nắm cằm Lâm Minh Viễn, dùng ngón cái chùi dòng tinh dịch trên đôi môi đang khép chặt của cậu. Rồi nhét ngón tay cái quét đầy chất dịch vào trong miệng cậu. Nhìn cậu ngoan ngoãn ngậm lấy, mút sạch ngón tay cho mình.

Cao trào qua đi, nỗi muộn phiền lại bủa vây lấy hắn. Lúc hắn cai nghiện cũng chẳng vật vã như khi Hoa Phong Nhã bỏ đi. Hay như hiện tại, phải tách ra khỏi Lâm Minh Viễn thế này. Giống như quay trở về thời điểm ba tháng trước, khi người hắn yêu nhất đã rời khỏi hắn. Chính là cái cảm giác phải sống trong thế giới không có người ấy.

Mặc dù đã tạm thời lắp Lâm Minh Viễn vào, tuy vĩnh viễn cũng không thể thay thế được vị trí quan trọng nhất trong lòng hắn, nhưng có còn hơn không. Hắn chỉ mới được sống lại mấy ngày ngắn ngủi thôi, vậy mà bây giờ phải trải qua cảm giác trống rỗng chết tiệt kia một lần nữa.

Dịch Nguyên khoanh tay dựa vào cạnh cửa. Vẻ mặt hắn chán nản, biếng nhác nghiêng đầu nhìn Lâm Minh Viễn đang rửa mặt.

“Mau chóng lấy bằng lái xe đi. Sau này cậu sẽ vừa làm nhân viên vừa làm lái xe riêng cho tôi.”

Lâm Minh Viễn phun ra nước súc miệng, cậu lờ mờ nhận ra gì đó, bèn quay sang nói: “Vậy có đường nào đến nhà anh mà ít khi gặp phải cảnh sát giao thông không. Tôi lái xe đưa anh về nhà.”

Dịch Nguyên rõ ràng là có tài xế lái xe riêng, vậy mà lại muốn đổi cho cậu làm. Nghe xong câu này, cuối cùng cậu cũng hiểu vì sao hắn đột nhiên cáu gắt.

Có lẽ là vì đang chơi vui mà phải bất đắc dĩ trở về làm con ngoan. Cũng rất có thể là quá nhớ thương người kia, mà lại rơi vào tình huống ngay cả vật thay thế cũng không được nhìn thấy. Hoặc là có nguyên nhân nào khác nữa mà cậu không biết.

Nói chung là Dịch Nguyên muốn cậu theo bầu bạn nhưng không thể. Hắn về ăn bữa cơm gia đình thì làm sao mang trai bao vào nhà được, còn ra thể thống gì. Cho nên hắn khó ở là phải.

Với lại bây giờ cậu biết Dịch Nguyên bị cận rồi. Hắn thì toàn đi mấy dòng xe thể thao. Nếu để hắn tự lái xe thì quả thật không an toàn.

Vừa nghe thấy lời đề nghị của Lâm Minh Viễn, mắt Dịch Nguyên sáng lên. Rồi rất nhanh lại ảm đạm, hắn buồn bực: “Làm gì có đường nào như vậy chứ!”

Lâm Minh Viễn nhìn giờ, cậu lấy khăn lau mặt, nói: “Vậy tôi đi cùng anh, đưa anh về nhà rồi để anh Kha chở tôi quay về đây.” Ngừng một lát, cậu nói thêm, “Anh yên tâm, tôi chỉ ngồi trong xe thôi, không xuống xe đâu.”

Vậy cũng được sao?

Mặc dù Dịch Nguyên cảm thấy cậu làm vậy giống như phụ huynh đưa trẻ nhỏ đi mẫu giáo. Nhưng bây giờ hắn không muốn quan tâm nhiều như vậy.

“Ý hay!”

Hắn như bông hoa héo rũ được tưới nước. Phút chốc tươi tỉnh tràn đầy sức sống. Dưới chân như mọc cánh, bay đến ôm mặt Lâm Minh Viễn, hôn một cái thật kêu lên môi cậu.

“Minh Viễn à, yêu cưng vcl!!!”

Rồi vui vẻ sải bước đi ra ngoài, kéo ngăn tủ tìm đồng hồ đeo tay. Bỏ lại Lâm Minh Viễn ngẩn người, vẻ mặt thất thần đứng trong nhà vệ sinh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio