Mặc dù đã có Triệu Cẩn Ngôn và bạn bè người quen của Dịch Nguyên ở đó lo liệu. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Minh Viễn vẫn không thể nào yên tâm được. Chẳng biết vết thương trên người hắn thế nào rồi. Chảy máu nhiều như vậy, liệu có phải đi khâu hay gì gì đó rồi không?
Cậu nhìn chằm chằm số điện thoại của Dịch Nguyên trên màn hình. Bần thần hồi lâu, cuối cùng cũng không nhấn gọi.
Có lẽ bây giờ hắn không muốn gặp cậu. Vừa mới xảy ra chuyện như vậy, cũng khó mà đối mặt nhau. Lâm Minh Viễn hơi hối hận, lẽ ra ban nãy nên nán lại xem tình hình của hắn. Hoặc chí ít cũng nên xin Pink Circle của Đường Nhược Sang hay Triệu Cẩn Ngôn. Hiện tại muốn biết hắn như thế nào, cũng chẳng biết làm sao để hỏi hay đi đâu để tìm.
Nghĩ đến đây, Lâm Minh Viễn chợt khựng lại. Cậu như nhớ ra gì đó, rồi tự đập đập tay vào trán mình.
Cậu làm sao vậy, tại sao lại quên mất Kha Ân chứ!
Nghĩ là làm, Lâm Minh Viễn vội mở danh bạ, tìm số của Kha Ân rồi nhấn gọi. Chốc lát sau, Kha Ân bắt máy. Bên kia khá yên ắng, chẳng phân biệt được là bọn họ đang ở bệnh viện hay ở đâu.
“A lô.”
Rõ ràng là đang rất lo lắng. Hận không thể ngay lập tức muốn biết tình hình của Dịch Nguyên. Nhưng đầu dây bên kia vừa bắt máy, chẳng hiểu sao cậu đột nhiên không biết nói gì.
Lúc này, lại nghe thấy Kha Ân gọi: “Cậu Lâm?”
Ngập ngừng chốc lát, Lâm Minh Viễn mới khẽ nói: “Anh Kha… Dịch Nguyên sao rồi?”
“Thiếu…”
Kha Ân đang nói nửa chừng thì đột nhiên nín thinh. Cậu hơi bất an, đang định hỏi Kha Ân lần nữa. Chợt nghe thấy anh ta trầm giọng bảo.
“Thiếu gia bị thương nặng. Bây giờ đang ở trong bệnh viện.”
Lâm Minh Viễn kinh hãi: “Cái gì?”
Cậu ngồi bật dậy, bàn tay cầm điện thoại cũng run lên: “Chẳng phải lúc tôi về anh ấy vẫn còn ổn sao? Sao anh không đưa anh ấy về ngay?”
Kha Ân: “Sau khi cậu về thì thiếu gia lại đánh nhau, rồi xảy ra chuyện như vậy. Với lại tiệc sinh nhật năm nay, Tăng tiểu thư cấm không cho khách đến dự mang theo vệ sĩ. Tôi chỉ có thể đợi ở ngoài.”
Lâm Minh Viễn vô cùng hối hận. Lẽ ra lúc đó cậu nên ở lại, đảm bảo Dịch Nguyên an toàn rời khỏi bữa tiệc rồi mới về. Nếu biết trước sẽ xảy ra chuyện như vậy. Cậu thà ở đó lượn lờ trước mặt hắn, dù có chọc hắn tức giận tới muốn cắt đứt mối quan hệ với cậu đi chăng nữa, cũng còn tốt hơn là tránh mặt mà để cho hắn gặp phải nguy hiểm.
Lâm Minh Viễn ơi là Lâm Minh Viễn, mày là thằng tệ hại. Trên đời này còn có cái loại bạn trai vô tâm như mày sao? Nếu Dịch Nguyên có bề gì…
Lâm Minh Viễn không dám nghĩ tới nữa. Thầm tự trách bản thân không thôi. Cậu không mang vớ, cứ thế đạp giày chạy ra.
Cậu vừa mở cửa vừa hỏi Kha Ân, câu từ cũng trở nên lộn xộn: “Dịch, Dịch Nguyên đang ở bệnh viện n…”
Cửa vừa mở ra, ngay cả câu cuối cũng chưa kịp nói hết. Lâm Minh Viễn đã bị một bóng người cao lớn va phải.
Hay nói đúng hơn là, Dịch Nguyên đang đứng ngay trước cửa phòng. Áp tai lên cánh cửa để nghe lén. Ai ngờ Lâm Minh Viễn đột nhiên mở cửa. Hắn không kịp phản ứng, mất thăng bằng ngã nhào vào lòng cậu.
Nhận ra là Dịch Nguyên, Lâm Minh Viễn quay đầu nhìn sang. Trông thấy Kha Ân đứng bên cạnh vẫn còn cầm điện thoại nói: “Tình hình thiếu gia đang rất nguy kịch r…”
Anh ta đang chém gió ngon trớn, nghe thấy tiếng động bên này. Vừa quay đầu ngó qua, phát hiện Lâm Minh Viễn đang nhìn mình, liền ngậm miệng.
Cả ba người đứng hình tại chỗ, không ai nói câu nào. Bầu không khí vô cùng sượng trân.
Cuối cùng Kha Ân nhanh trí bảo: “Nếu ở đây không còn chuyện gì nữa, vậy tôi đi đây.” Dứt lời liền lủi đi mất, thành công tẩu thoát.
Bỏ lại Dịch Nguyên và Lâm Minh Viễn lúng túng giữa hành lang khách sạn vắng vẻ.
Hồi lâu sau, Lâm Minh Viễn chần chừ chốc lát, mới lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Không phải… tình hình của anh đang rất nguy kịch à?”
Dịch Nguyên được cậu đỡ đứng thẳng lại, vẻ mặt không được tự nhiên.
Hắn xấu hổ trừng mắt, nói: “Vậy còn cậu? Ai ngã vào lòng cậu, cậu cũng ôm ấp tự nhiên thế à?”
Lâm Minh Viễn dở khóc dở cười: “Nếu người ngã vào lòng tôi không phải là anh thì tôi đã sớm đẩy ra rồi. Còn rảnh đứng ngoài này ôm anh gần nửa ngày sao?”
Dịch Nguyên chậc một tiếng, lại nghe cậu hỏi: “Vậy còn anh? Đứng đây nghe lén phòng tôi, nghe được gì rồi?”. Truyện Xuyên Không
Nghe cậu hỏi thế, hắn càng lúng túng hơn.
Người ta nói, địa vị càng cao càng coi trọng thể diện. Điều này không sai. Đâu thể để tất cả mọi người nhìn vào rồi đánh giá, khứa này giàu mà dốt. Hay ba mẹ có tiền cho ăn học cao mà không có thời gian dạy dỗ. Học cho cao, một tí lễ nghi cũng không biết. Đặc biệt là người xuất thân từ mafia như hắn, lại càng dễ bị đánh giá hơn.
Cho nên từ bé, hắn giống như bao đứa trẻ trong giới thượng lưu khác. Đều đã được dạy dỗ tác phong nề nếp đàng hoàng. Một trong số những điều cơ bản là trước khi vào phòng thì phải gõ cửa. Hắn chưa từng đánh mất phép tắc. Chứ đừng nói tới làm ra chuyện khiếm nhã như nghe lén người khác. Đã vậy lại còn bị bắt quả tang ngay tại trận kiểu này.
Hắn hơi xấu hổ liếc xéo cậu một cái, nói: “Cửa này cách âm, nghe được cái đếch gì!”
Lâm Minh Viễn buồn cười: “Cửa cách âm mà anh còn áp tai lên nghe lén làm gì để ngã vào lòng tôi vậy?”
Lâm Minh Viễn càng nói, hắn càng ngượng chín mặt, trừng mắt khẽ quát: “Cậu có thôi đi không!”
Bọn họ đứng trước cửa phòng. Đối diện nhau nhưng lại chẳng nhìn nhau. Cuộc nói chuyện lại rơi vào trạng thái im lặng. Cuối cùng, ánh mắt của Lâm Minh Viễn vẫn không kìm được, mà đặt lên người đàn ông trước mặt mình một lần nữa.
Bây giờ cậu mới nhìn kỹ Dịch Nguyên từ trên xuống dưới. Nơi nào trên mặt có vết thương đều đã được dán bông băng. Dù vậy, vẫn có vài chỗ lộ ra vết bầm và trầy xước, ở trên làn da trắng nõn kia lại càng thêm nổi bật. Tay phải có vẻ nặng nhất, phải băng bó kín cả mu bàn tay.
Tất cả thương tích hằn trên da thịt hắn. Từng vết từng vết, đều là minh chứng cho tấm chân tình của hắn dành cho Hoa Phong Nhã. Hóa ra, khi Dịch Nguyên yêu một người thì sẽ có bộ dạng như vậy. Thật khiến người ta cảm động.
Lâm Minh Viễn mỉm cười, trong lòng chua xót.
Cậu đau lòng cho hắn. Đau cho vết thương trên người hắn, và cả vết thương trong lòng hắn. Đồng thời, cũng đau cho chính bản thân mình. Cậu biết, suy nghĩ thế này rất ích kỷ. Nhưng nếu như từng vết thương trên thân thể hắn đều là đổ máu vì cậu, vậy thì tốt biết mấy.
Có điều, một Dịch Nguyên khỏe mạnh lành lặn, cao ngạo đứng ở trước mặt cậu. Vẫn tốt hơn là bộ dạng sống dở chết dở bây giờ. Dù cho cả đời này, cậu vĩnh viễn không thể bước vào trái tim hắn.
Dịch Nguyên khẽ nói: “Lâm Minh Viễn, tôi…”
Cậu mở rộng cửa phòng, đứng nép sang một bên, nói: “Đứng hoài không mỏi chân sao, vào đi.”
Thấy Lâm Minh Viễn không có vẻ gì là tức giận muốn đuổi mình đi. Dịch Nguyên mới thầm thở phào nhẹ nhõm bước vào trong phòng.
Lâm Minh Viễn đóng cửa. Cậu đi ngang qua hắn, cố tỏ ra thoải mái nhất có thể, hỏi: “Sao anh biết tôi ở đây vậy? Lại còn tìm đúng phòng nữa.”
Dịch Nguyên nhìn cậu bận bịu đứng giũ chăn bên cạnh giường, nói: “Tôi hỏi Đường Nhược Sang.” Ngập ngừng một lúc, hắn mới chậm rãi bước tới gần, “Mà cho dù Đường Nhược Sang không nói. Cậu đi tới đâu, tôi cũng có thể tìm được cậu.”
Lâm Minh Viễn ngừng động tác, nhưng không quay lại nhìn hắn. Cậu lặng thinh không nói gì. Cúi đầu rũ mắt nhìn xuống tấm chăn đặt trên giường. Như thể nó có sức hút mãnh liệt nào đó vậy.
Dịch Nguyên đi tới sau lưng Lâm Minh Viễn. Cách cậu chỉ còn một bước chân thì dừng lại. Hắn nhìn sau gáy cậu hồi lâu, bàn tay trái nắm chặt rồi lại thả lỏng. Lặp đi lặp lại động tác vô nghĩa đó vài lần. Hắn mới hít sâu một hơi, nói.
“Lâm Minh Viễn, tôi xin lỗi.”
Ngón tay Lâm Minh Viễn giật nhẹ một cái, cậu vẫn giữ nguyên tư thế không nhìn hắn, hỏi: “Vì sao?”
Dịch Nguyên: “Vì đã đánh cậu.” Ngừng một lát, hắn khẽ nói, “Tôi… thật sự không cố ý. Tôi không cố ý làm tổn thương cậu.”
Thấy Lâm Minh Viễn không trả lời, hắn lại hỏi: “Cậu còn giận tôi sao?”
Đoạn, hắn hơi kích động bước đến gần cậu một bước, nắm lấy tay cậu đặt lên ngực mình, nói: “Minh Viễn, tôi biết, dù không cố ý nhưng tôi cũng đã đánh cậu rồi. Vậy cậu đánh tôi đi, đánh bao nhiêu cái cũng được. Đánh xong rồi thì đừng giận tôi nữa nhé?”
Lúc này, Lâm Minh Viễn mới chịu quay lại nhìn hắn. Cậu hơi cong khóe môi, khẽ nói: “Tôi làm không được.”
Không đợi hắn trả lời, cậu nói tiếp: “Bởi vì tôi thích anh.”
“…”
Dịch Nguyên nghe xong liền cứng đờ người. Chuyện diễn ra quá đột ngột. Tình huống này quả thật nằm ngoài dự liệu của hắn. Không ngờ rằng, Lâm Minh Viễn vậy mà lại nói ra câu đó. Hơn nữa còn nói ra một cách nhẹ nhàng trôi chảy. Như thể đang hỏi hắn “Tối này ăn gì” vậy.
Hắn còn chưa kịp phản ứng thì lại nghe cậu nói: “Trông vẻ mặt này của anh, vậy là anh đã sớm nhìn ra rồi nhỉ.”
Hắn vừa hé miệng liền bị Lâm Minh Viễn ngắt lời, mắt cậu hơi đỏ lên: “Anh không cần nói gì đâu, tôi biết rồi.”
Dịch Nguyên im lặng nhìn nước dâng lên trong mắt cậu. Lúng túng không biết phải làm sao. Trước giờ người tỏ tình và theo đuổi hắn nhiều không đếm xuể. Nhưng lần này hắn thừa nhận, Lâm Minh Viễn là người đầu tiên khiến hắn lúng túng như vậy. Thậm chí là không biết nên xử trí thế nào.
Lâm Minh Viễn nói: “Anh bảo tôi đánh anh, tôi làm không được, bởi vì tôi thích anh. Tôi cũng biết, anh làm được là bởi vì trong lòng anh không có tôi.”
“…”
“Chỉ là tôi cảm thấy hơi khó hiểu.” Đoạn, cậu ngước mắt lên nhìn hắn, “Anh không thích tôi. Vậy thì việc tôi giận anh có quan trọng không?”
Nghe đến đây, Dịch Nguyên liền ngẩn ra.
Phải, hắn không thích Lâm Minh Viễn. Cậu giận hay không thì liên quan gì tới hắn?
Hắn vô cớ đánh cậu, hắn sai. Chỉ cần xin lỗi rồi đền bù là xong. Cậu giận hắn nhưng vẫn là người hắn bao nuôi, đồng thời là cấp dưới của hắn. Dù bất mãn hắn thế nào, cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt, ngoan ngoãn hầu hạ lấy lòng hắn. Bất kể thế nào, đều phải nhìn sắc mặt hắn mà sống.
Lâm Minh Viễn nói đúng, hắn không có tình cảm với cậu. Vậy thì tại sao hắn phải để ý đến cảm nhận của cậu nhỉ?
Dịch Nguyên còn đang nghệt mặt ra, chợt nghe cậu hỏi: “Tay của anh làm sao vậy, có dính nước được không?”
Đề tài lại đột ngột chuyển sang hướng khác. Dịch Nguyên có cảm giác như mình đang bị Lâm Minh Viễn túm đầu quay vòng vòng vậy. Hắn nhất thời không kịp phản ứng. Vô thức trả lời câu hỏi của cậu.
“À, ừ. Tay của tôi tạm thời không thể dính nước một thời gian. Không sao.”
Lâm Minh Viễn nói: “Lại đây, tôi giúp anh làm vệ sinh cá nhân.”
…
Dịch Nguyên nằm trên giường, trừng mắt nhìn trần nhà. Chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Hắn nhịn không được, nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh. Ánh đèn ngủ phủ lên bóng lưng cậu một lớp màu vàng dìu dịu. Cảm giác có chút quạnh quẽ.
Hôm nay Lâm Minh Viễn không nằm bên phải hắn như mọi khi, mà nằm bên trái. Từ lúc ở bên nhau đến giờ, đây có lẽ là lần đầu tiên bọn họ cùng nằm trên một chiếc giường mà không làm gì khác. Cũng là lần đầu tiên cậu không ôm dính lấy hắn như con bạch tuộc. Mà xoay người nằm nghiêng, đưa lưng về phía hắn. Lại còn nằm cách xa như vậy. Hắn nhìn khoảng trống chính giữa mình và cậu, bỗng cảm thấy có chút không quen.
Dịch Nguyên tung chăn ra, nói: “Tôi lạnh.”
Lâm Minh Viễn im lặng chốc lát, rồi chống tay ngồi dậy. Cậu quay sang, đặt tay lên trán hắn kiểm tra nhiệt độ. Thấy không có vấn đề gì, mới nằm xuống. Tiếp tục xoay người đưa lưng về phía hắn, bảo.
“Hôm nay trời nóng, không đắp chăn cũng được.”
Dịch Nguyên sầm mặt. Hắn với tay cầm lấy remote đặt trên tủ đầu giường, nhấn chỉnh nhiệt độ thấp xuống. Bốn năm tiếng tít tít tít ngang ngược vang lên trong căn phòng yên tĩnh. Rất nhanh sau đó, nhiệt độ trong phòng bắt đầu trở nên lạnh hơn.
Hắn ném remote về chỗ cũ, đắc ý nói: “Bây giờ thì lạnh rồi.”
Lâm Minh Viễn nhịn không được, đưa tay ra phía sau túm lấy góc chăn ném lên người hắn, nói: “Ấu trĩ.”
Ồn ào một hồi, căn phòng lần nữa trở về trạng thái yên tĩnh. Có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều của người nằm bên cạnh.
Dịch Nguyên trở mình nhích tới gần. Do dự một lát, rồi vòng tay qua eo Lâm Minh Viễn, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cậu. Tiếng hít thở thoáng ngừng, bàn tay cậu hơi rụt lại. Nhưng cũng không đẩy hắn ra.
Im lặng hồi lâu sau, Lâm Minh Viễn mới hỏi: “Tay anh bị làm sao?”
Dịch Nguyên khẽ nói: “Chỉ bị mảnh thủy tinh cứa vào, khâu mấy mũi. Tôi không sao, sẽ khỏi nhanh thôi.”
Hắn cảm nhận được đầu ngón tay mình bị nắm lấy, nhẹ nhàng nắn nắn. Lại nghe cậu nói: “Sâu không? Ở trong lòng bàn tay à?”
“Ừ. Nhưng không sâu, đừng lo.” Đoạn, hắn lật ngửa lòng bàn tay quấn đầy băng trắng ra, cười bảo, “Muốn chọt vài cái không?”
Lâm Minh Viễn nhẹ nhàng đè bàn tay bị thương của hắn xuống: “Tôi đâu có ấu trĩ giống anh.”
Ngừng một lát, cậu lại hỏi: “Anh biết phòng của tôi rồi, sao ban nãy không gọi tôi ra mở cửa? Đứng bên ngoài lâu không?”
Dịch Nguyên ôm lấy cậu từ đằng sau, nói: “Không lâu. Tôi vốn định gõ cửa, nhưng nghĩ là cậu đang giận, chắc không muốn gặp tôi. Đang định đi về thì cậu gọi điện cho Kha Ân, hỏi thăm tình trạng của tôi.” Đoạn, hắn hỏi, “Vậy còn cậu, sao không gọi hỏi tôi mà lại gọi cho Kha Ân?”
Lâm Minh Viễn nói: “Tôi cũng nghĩ là anh đang giận, không muốn gặp tôi. Gọi điện chắc anh sẽ không bắt máy.”
Dịch Nguyên ngẩn ra chốc lát, rồi nói: “Tôi giận cậu á? Cậu đâu có làm gì đâu mà tôi giận cậu?”
Lâm Minh Viễn tặc lưỡi: “Chậc, không giận thì thôi. Ngủ đi.”
Dịch Nguyên: “Vậy… cậu còn giận tôi không?”
Lâm Minh Viễn mở mắt, nói: “Tôi chưa từng giận anh.”
“Vậy tại sao cậu nằm quay sang chỗ khác mà không ôm tôi?”
Cậu hít sâu một hơi: “Anh đang bị thương thì tôi làm sao ôm anh được!”
Bầu không khí có chút xấu hổ. Hai người lại chìm vào trong im lặng. Lát sau, Dịch Nguyên mới khẽ gọi.
“Lâm Minh Viễn.”
“Hửm?”
“Tôi biết là cậu có giận tôi.” Đoạn, hắn vội nói thêm, “Đương nhiên, cậu sợ đụng trúng vết thương trên người tôi cũng là thật.”
“…”
“Khi nào thì cậu hết giận?”
“…”
“Hay tôi phải làm gì để cậu hết giận?”
Lâm Minh Viễn luôn cảm thấy, Dịch Nguyên có xu hướng cực kỳ cố chấp với một vấn đề nào đó. Nếu không tìm cho ra được kết quả cuối cùng. Hắn tuyệt đối sẽ không chịu ngừng lại. Đêm nay cậu mà không cho hắn một câu trả lời chắc chắn, thì đừng mong yên ổn nằm ngủ được với hắn.
Cậu nặng nề thở dài, nói: “Tôi không giận. Mà tôi đau lòng.”
Hắn dụi đầu vào sau gáy cậu, khẽ nói: “Xin lỗi…”
Thấy Dịch Nguyên như vậy, cuối cùng cậu vẫn không đành lòng, vỗ vỗ nhẹ lên cánh tay hắn, nói: “Ngày mai là hết đau rồi, ngủ đi. Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”