*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Được rồi, vài ngày nữa là khỏi thôi. Thời gian này cố gắng đừng cử động miệng mạnh quá.”
Người đàn ông đeo mắt kính gọng vàng xử lý vết thương trên khóe môi Lâm Minh Viễn xong. Vừa dặn dò vừa sắp xếp lại dụng cụ y tế.
Anh ta tầm ba mươi tuổi, da hơi trắng tái. Mặc áo blouse bên ngoài và áo sơ mi trắng bên trong, quần Âu đen, cổ đeo cà vạt. Tóc tai chải chuốt gọn gàng. Trên tay đeo một chiếc đồng hồ Rolex bạch kim. Và một chiếc nhẫn cưới bằng vàng kiểu dáng đơn giản.
Mặt mũi anh ta bình thường, không đẹp nhưng cũng không xấu. Có điều, vì anh ta biết chải chuốt, áo sơ mi đóng thùng lịch sự. Dáng vẻ nhìn rất trí thức, lại còn đeo đồng hồ hiệu. Cho nên đối với những người thuộc tầng lớp thấp như cậu, trông anh ta cũng khá thu hút.
Lâm Minh Viễn rũ mắt nói: “Cảm ơn bác sĩ Lưu.”
Cậu không có tâm tình để mà xấu hổ ngượng ngùng với vết thương trên miệng này. Cũng không muốn nghĩ tới chuyện đó nữa. Bởi vì bây giờ trong lòng cậu đang rất rối.
Lưu Tinh đột nhiên nói: “Cậu cởi áo ra đi, để tôi khám cho.”
Lâm Minh Viễn ngây người.
Sao Lưu Tinh biết cậu bị thương chỗ này?
Là… Dịch Nguyên sao?
Lưu Tinh ghi ghi chép chép gì đó, ngóc đầu lên thấy mặt cậu ngơ ra, nói: “Sao còn chưa cởi?”
Lúc này Lâm Minh Viễn mới giật mình, vội vàng cởi cúc áo sơ mi lụa của mình. Để lộ ra mảng bầm ở trên bụng.
Tủ đồ của cậu hơn phân nửa là áo sơ mi đủ kiểu. Lúc đi làm thì không nói. Mà lúc ở nhà nếu gặp Dịch Nguyên, đại đa số lần cậu đều phải mặc áo sơ mi. Bởi vì hắn thích cậu mặc như thế.
Mặc như thế mới giống người trong lòng hắn.
Khám xong, Lưu Tinh dặn dò vài điều cần lưu ý rồi ra về. Lâm Minh Viễn ngồi một mình trong phòng y tế rộng lớn, xung quanh đầy đủ các trang thiết bị, hệt như ở trong bệnh viện vậy. Cậu rũ mắt nhìn xuống sàn nhà, bần thần hồi lâu.
“Cốc cốc cốc.”
Âm thanh gõ cửa đột ngột vang lên, kéo Lâm Minh Viễn trở về thực tại. Ngay sau đó là tiếng Đỗ Siêu nói vọng vào: “Tiểu Lâm, có cần tôi giúp gì không? Tôi vào nhé?”
Lâm Viễn nhắm mắt, chán nản nhíu mày hít sâu rồi thở hắt ra một hơi.
Đêm qua, sau khi Dịch Nguyên rời đi được một lúc. Lâm Minh Viễn mới lấy lại chút sức lực. Cậu gắng gượng ngồi dậy đi đến bồn rửa bát nhổ hết tinh dịch ra. Nhịn đau súc miệng, rồi tát nước rửa mặt cho tỉnh táo.
Đến khi mở cửa phòng ăn muốn đi về. Thì đụng phải Đỗ Siêu đang đứng đó đưa lưng về phía mình.
Đây rõ ràng là tư thế canh giữ.
Lòng Lâm Minh Viễn chùng xuống, buông thõng hai tay ra khỏi nắm cửa. Đầu óc trống rỗng.
Dịch Nguyên muốn giam lỏng cậu?
Hắn nhất định phải làm đến mức này ư?
Đỗ Siêu nghe thấy tiếng mở cửa thì xoay người lại. Vừa trông thấy bộ dạng bơ phờ mệt mỏi, cùng với vết thương trên khóe môi Lâm Minh Viễn. Anh giật mình hỏi.
“Miệng cậu làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Lâm Minh Viễn tỏ ra bình thường nói: “Trượt chân suýt té, mặt đập vào cạnh cửa hơi mạnh.”
Đỗ Siêu ngập ngừng hỏi: “Hai người… cãi nhau, thiếu gia lỡ làm cậu ngã à?”
Vậy là Đỗ Siêu đã biết rồi.
Cũng phải, hai người bọn họ thân như vậy. Lúc Đỗ Siêu nhận lệnh đến đây canh chừng cậu. Hẳn là Dịch Nguyên đã nói cho Đỗ Siêu biết chuyện cậu phát hiện ra hắn sắp đính hôn.
Thời gian qua, chắc Đỗ Siêu cảm thấy cậu đáng thương lắm.
Lâm Minh Viễn khẽ nói: “Không, là tôi tự té trước lúc cãi nhau.” Ngừng một lát, cậu vẫn hỏi, “Tôi có thể về nhà không?”
Đỗ Siêu nhìn cậu chốc lát, ánh mắt hiện rõ không đành lòng, nói: “Thiếu gia dặn là trước mắt cậu cứ ở đây. Đến khi nào bà nội và em trai cậu đi chùa về thì tôi sẽ đưa cậu về nhà. Thời gian này tôi sẽ theo bảo vệ cậu.”
Bảo vệ? Canh giữ thì có.
Dù sao Đỗ Siêu chỉ làm theo lệnh. Cậu cũng không muốn khiến anh phải khó xử, bèn gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”
Cậu lách qua Đỗ Siêu, đi đến chỗ thang máy. Chợt phát hiện Đỗ Siêu cũng đi theo phía sau mình. Mãi cho đến lúc cậu vào phòng đóng cửa, Đỗ Siêu mới dừng ở trước cửa phòng không đi theo nữa.
Tới sáng Lâm Minh Viễn bước ra, vẫn thấy Đỗ Siêu đứng gác ở đó. Chỉ là đã thay một bộ đồ khác.
Dịch Nguyên vậy mà thật sự làm thế với cậu.
Cậu không tin hắn có thể giam lỏng cậu cả đời. Mà cũng đúng, một khi Hoa Phong Nhã trở về, hắn sẽ lập tức vứt bỏ cậu.
Nghĩ đến đây, Lâm Minh Viễn liền cảm thấy mình thật thiếu dứt khoát. Đồng thời chán ghét sự mâu thuẫn của bản thân mình.
Cậu vừa mong Dịch Nguyên tìm được Hoa Phong Nhã. Lại vừa không mong hắn sẽ tìm được anh ta mà vứt bỏ mình. Muốn rời xa khỏi hắn, lại sợ không được ở bên cạnh hắn nữa.
Hoặc giống như bây giờ, trong lòng cậu vừa giận vừa mang theo một chút sợ hãi. Không muốn nhìn thấy hắn. Nhưng khi không nhìn thấy hắn, lại không ngăn được bản thân bắt đầu nhớ hắn.
Nhớ khuôn mặt đẹp như tạc của hắn, nhớ đôi mắt hoa đào phong lưu đa tình, nhớ giọng nói trầm ấm gợi cảm. Nhớ mùi hương trên áo hắn. Nhớ mùi thuốc lá nhàn nhạt trên môi hắn. Nhớ mùi kem cạo râu trên cằm hắn.
Nhớ động tác vuốt tóc biếng nhác mà tùy ý của hắn. Nhớ nụ cười xấu xa mỗi khi hắn trêu cậu. Nhớ bàn tay hắn hay vuốt ve lên gò má cậu…
Đêm nào không có hắn bên cạnh, cậu liền trằn trọc không sao ngủ được. Đặt tay lên vị trí hắn thường hay nằm. Cứ thế mà sờ nơi trống không lạnh lẽo đó, cho đến tờ mờ sáng mới mệt mỏi thiếp đi.
Bất chấp việc đêm qua hắn đã cưỡng ép làm nhục cậu như thế nào. Vậy mà cậu vẫn nhớ hắn.
Cậu nhớ hắn, nhớ hắn đến phát điên.
Lâm Minh Viễn! Vì cớ gì mà mày lại hèn mọn như vậy?
Tại sao chỉ mỗi việc chấm dứt với hắn, mà mày cũng giãy giụa vật vã đến thế?
Dịch Nguyên là người đã có bạn trai rồi. Hắn còn sắp đính hôn. Mày phải dứt khoát kết thúc với hắn!
Chấm dứt thôi Lâm Minh Viễn, chấm dứt thôi…
Lâm Minh Viễn cúi gập người vò tung mái tóc của mình. Rồi lại ngửa đầu dựa ra sau lưng ghế. Cậu hệt như một kẻ nghiện thuốc đang lên cơn. Còn hắn chính là thứ độc dược nguy hiểm đó. Đưa cậu lên thiên đường rồi lại đẩy cậu xuống địa ngục.
Lâm Minh Viễn biết rõ mình cần phải cai, nhưng lại không cách nào ngăn bản thân ngừng sa lầy.
“Cốc cốc cốc!”
Tiếng gõ cửa dồn dập bên ngoài, cùng giọng nói lo lắng lộ rõ của Đỗ Siêu vọng vào: “Tiểu Lâm, Tiểu Lâm. Cậu không sao chứ? Tôi vào nhé?”
Sao trăng gì?
Một thằng đàn ông bị một thằng đàn ông khác cưỡng ép, còn có thể treo cổ chết chắc!
Đỗ Siêu không biết chuyện này. Chỉ là cậu đang rất khó chịu. Bất cứ một câu hỏi nào cũng làm cậu liên tưởng đến chuyện nhục nhã đáng sợ đêm qua. Trong lòng càng thêm buồn bực khó chịu.
Lâm Minh Viễn nhíu mày vuốt lại tóc tai cho gọn gàng. Cố điều chỉnh lại trạng thái của mình. Cậu không muốn trút giận vô cớ lên Đỗ Siêu.
“Anh Siêu, anh đừng vào. Tôi muốn yên tĩnh một lát.”
Đỗ Siêu im lặng chốc lát, nói: “Được rồi, đến giờ cơm trưa tôi sẽ gọi cậu.”
.
“Gọi gọi cái quần!”
Triệu Cẩn Ngôn chỉ chỉ vào mặt Đường Nhược Sang: “Tao đâu có điếc.”
Đường Nhược Sang cười bảo: “Bao nhiêu năm rồi mà mày còn sợ ngựa, hết cứu.”
Dịch Nguyên kéo dây cương, cũng cười bảo: “Đến con gián có chút xíu như này nó còn sợ mà.” Hắn cúi đầu nói với con ngựa đực xinh đẹp, có bộ lông đen óng như mực và chiếc bờm xoăn dài mà mình đang cưỡi, “Đúng không Lily?”
Lily phì mũi, hí lên một tiếng đồng tình. Ánh mắt nhìn Triệu Cẩn Ngôn tràn đầy khinh bỉ.
Triệu Cẩn Ngôn đứng ở đằng xa, vừa uống nước vừa giơ ngón giữa với bọn họ.
Hắn cười cười, giơ ngón giữa lại với Triệu Cẩn Ngôn.
Dịch Nguyên có hai con ngựa. Một con là Lily hắn đang cưỡi, thuộc giống Friesian* xinh đẹp bền bỉ của Hà Lan. Và một con ngựa đua mang vẻ đẹp quý tộc thuộc giống Arabian* của Ả Rập. Nổi tiếng nhanh nhẹn, có sức chịu đựng mạnh nhất trong các giống ngựa trên thế giới.
*Friesian: Có con ngựa từng được mệnh danh là đẹp trai nhất thế giới, nó cũng thuộc giống Friesian này.
*Arabian: Hay còn gọi là ngựa hoa mai, ngựa Ả Rập, chạy rất nhanh.
Hắn muốn có một con ngựa vừa xinh đẹp hợp gu mình lại vừa phải chạy thật nhanh. Thế nhưng trên thế giới không có con nào tích hợp cả hai tính năng trong một như vậy. Con đẹp hợp gu hắn thì không phải con chạy nhanh nhất. Con chạy nhanh nhất lại không đủ đẹp.
Thế là hắn sở hữu cả hai con.
Đáng tiếc, con ngựa Arabian yêu thích kia của hắn đã bệnh chết hồi năm ngoái rồi.
Hắn xoa bờm Lily.
Nơi này chính là cái trang trại gần 10 tỉ đô kia của ba hắn. Mua tặng cho mẹ hắn lúc theo đuổi bà hồi trẻ. Chọt mù mắt bao nhiêu phu nhân và thiên kim tiểu thư thời đó. Bây giờ mà bán ra, giá đội lên chắc chắn là rất cao.
Mỗi khi tâm trạng không tốt, nếu không lái xe chạy khắp thành phố thì hắn sẽ đến đây cưỡi ngựa cả ngày.
Dịch Nguyên híp mắt nhìn thảo nguyên bao la phía trước.
Hắn từng đưa Hoa Phong Nhã đến đây cưỡi ngựa nhiều lần. Hắn rất thích nhìn Hoa Phong Nhã cưỡi ngựa bắn cung. Và dáng vẻ của cậu ấy khi thuần hóa những con ngựa hoang bất kham nhất.
Ngay cả Lily, con chiến mã kiêu ngạo phải tốn mất ba năm mới chịu thuần phục này của hắn. Vậy mà cũng phải chịu thua cậu ấy chỉ trong một thời gian ngắn chưa đầy ba tháng. Bởi vì hắn nói, con ngựa này hắn mất những ba năm mới thuần hóa được. Thế là Hoa Phong Nhã dùng ba tháng để cho hắn thấy, hắn vô dụng tới cỡ nào.
Trong ba tháng đó, Hoa Phong Nhã thuần hóa Lily, cũng vô tình thuần hóa luôn hắn.
Mãi cho đến hiện tại, ngoài hắn và Hoa Phong Nhã, chưa từng có ai chạm được vào Lily.
Đường Nhược Sang cưỡi con ngựa nâu đi song song với hắn, nói: “Mấy nay không có Ngôn Diệp Thành, tao tưởng mày sẽ đưa Tiểu Lâm theo chứ.”
Dịch Nguyên nắm dây cương thong thả nài ngựa phi nước kiệu*, nhíu mày làu bàu: “Đừng có hở tí là Tiểu Lâm Tiểu Lâm làm như thân lắm!”
*Phi nước kiệu: Là ngựa chạy bước chậm.
Dịch Nguyên mặc trang phục cưỡi ngựa. Áo sơ mi trắng cổ trụ bên trong và áo vest đen bên ngoài. Đeo găng tay đen, cầm roi da. Phía dưới là quần cưỡi ngựa màu trắng và giày boot đen.
Hình thể của hắn rất đẹp. Khi mặc bộ trang phục cưỡi ngựa này ngồi trên lưng ngựa. Ống quần căng ra ôm sát vào chân, lộ ra đường nét cơ đùi cực kỳ hấp dẫn. Mỗi lần tụ họp cưỡi ngựa cùng các cậu ấm cô chiêu trong giới thượng lưu. Đám trai gái nhìn thấy hắn đều phát cuồng lên.
Đường Nhược Sang mặc bộ màu xanh navy, còn cẩn thận đội cả nón bảo hiểm bọc nhung. Dáng người cũng coi như là cân đối rắn chắc. Nhưng không ấn tượng và cũng không có loại khí chất lấn át người khác như Dịch Nguyên. Đột nhiên Dịch Nguyên tỏ ra khó ở, sổ một tràng không ngắt nghỉ như vậy, làm anh ta xịt keo năm giây.
Tăng Tuyết Dĩnh cột thấp mái tóc xoăn sóng nước gọn gàng ra phía sau. Mặc áo cổ lọ trắng quần đen. Cô cưỡi ngựa trắng đi bên cạnh Dịch Nguyên. Thấy vậy cũng bất ngờ, trố mắt quay qua nhìn hắn.
“Gì tự dưng khó ở vậy mậy? Tới tháng hả?”
Dịch Nguyên cũng không hiểu tại sao hắn lại khó chịu khi nghe Đường Nhược Sang gọi Lâm Minh Viễn kiểu thân thiết như vậy. Chẳng biết là do anh ta từng có ý đồ đen tối với Lâm Minh Viễn. Hay là do hắn còn buồn bực chuyện đêm hôm đó.
Dịch Nguyên hơi mất tự nhiên nói: “Mày mới tới tháng!”
Tăng Tuyết Dĩnh: “Tao hết tháng lâu rồi!”
Đường Nhược Sang nhức nhức cái đầu: “Tụi mày có thôi đi không!”
Tăng Tuyết Dĩnh chợt nghĩ ra gì đó, nói: “A! Tao biết rồi!” Cô cầm roi da đập đập lên đùi Dịch Nguyên, “Hai đứa chúng mày cãi nhau đúng không?”
Lily quay đầu qua phì mũi một cái, Tăng Tuyết Dĩnh hết hồn, vội rụt tay về.
Dịch Nguyên kéo dây cương lại, nói: “Đừng có cầm roi da quất mông ngựa mà quất lên người tao! Tao kêu Lily cắn mày giờ.”
Tăng Tuyết Dĩnh ôm tim, đôi mắt to tròn xinh đẹp chớp chớp: “Ôi Romeo, sao bây giờ chàng khốn nạn quá vậy?”
Hồi còn đi học, Dịch Nguyên và Tăng Tuyết Dĩnh là hai cây visual đỉnh nhất trong trường. Nên bị thầy chủ nhiệm giao cho đóng chính trong vở kịch Romeo và Juliet.
Cảnh hôn trên ban công của hắn và Tăng Tuyết Dĩnh năm đó quá đẹp. Khiến cho toàn trường bùng nổ, trở thành tư liệu tham khảo cảnh hôn đẹp cho đàn em khóa dưới sau này. Ba hắn đi xem, còn tưởng hắn đột nhiên thẳng lại. Suýt chút nữa bàn chuyện làm thông gia với nhà họ Tăng.
Vở kịch kia diễn đạt đến mức, có một thời gian trong trường đồn hắn là bi và đang quen Tăng Tuyết Dĩnh. Mà lúc đó, Tăng Tuyết Dĩnh cũng thật sự thích hắn. Thích rất nhiều năm.
Bây giờ ngẫm lại, hắn cảm thấy nếu William Shakespeare mà biết người đóng Romeo của ổng là một tên gay bại hoại chính hiệu. Chắc sẽ đội mồ sống dậy bóp chết hắn.
Dịch Nguyên cười một hồi rồi thở dài, nhịn không được nói ra: “Lâm Minh Viễn biết chuyện tao sắp đính hôn rồi.”
Đêm đó hắn rối quá, bảo Đỗ Siêu và Kha Ân tới thay phiên trông chừng Lâm Minh Viễn. Còn mình thì gọi điện lôi đầu Triệu Cẩn Ngôn dậy đi uống rượu tâm sự, rồi ngủ lại nhà hắn ta. Sáng ngày thức dậy vẫn thấy bức bối khó chịu, thế là rủ cả đám đi cưỡi ngựa giải khuây.
Giải khuây đã được hai ngày rồi. Lily bị hắn nghịch đến cũng muốn đổi chủ.
Đường Nhược Sang nghe vậy liền nhướng mày, dựng tai lên hóng.
Tăng Tuyết Dĩnh nói: “Rồi sao? Nó không chịu, đòi chia tay à?”
Dịch Nguyên ngạc nhiên: “Sao mày biết?”
Tăng Tuyết Dĩnh: “Thì Lâm Minh Viễn thích mày mà. Nó tưởng nó che giấu tốt lắm, nhưng ai cũng nhìn ra.”
Đường Nhược Sang chợt nhớ tới gì đó, lập tức gật đầu lia lịa cười bảo: “Đúng đúng! Tao thấy Tiểu Lâm ngồi sát bên cạnh mày, vậy mà chốc chốc lại cứ nhìn lén mày suốt. Ôi cái cặp mắt u mê đó…” Anh ta phụt cười, “Hôm sinh nhật Tuyết Dĩnh, mấy người ngồi cùng bàn đều nhìn ra.”
Dịch Nguyên tặc lưỡi: “Chậc.”
Loại ánh mắt mê muội, mang theo cuồng nhiệt mà kìm nén ấy của Lâm Minh Viễn, đã bị hắn phát hiện ra không biết bao nhiêu lần.
Đó không phải kiểu trắng trợn lộ liễu, cố tình muốn để đối phương và người xung quanh biết. Mà là kiểu che giấu và kìm nén. Giả vờ như không có gì, nhưng lại luôn hành động trong vô thức, không thể kiểm soát được bản thân. Bất kể đang nhìn đi đâu, thì điểm dừng lại cuối cùng vẫn là ở trên người đối phương.
Giống như Tăng Tuyết Dĩnh nói, nghĩ rằng mình che giấu rất tốt, nhưng ai cũng nhìn ra. Thậm chí kể cả lúc gắp đồ ăn ở quán bar hay cụng ly ở hôm sinh nhật. Giữa rất nhiều bàn tay chìa ra, ánh mắt Lâm Minh Viễn vẫn cứ rơi vào bàn tay của hắn.
Đường Nhược Sang lại nói: “Cơ mà, Dịch Nguyên. Mày đừng thấy Tiểu Lâm trông hiền vậy mà nhầm nha. Tao thấy nó thuộc kiểu an phận, nhưng không có nghĩa là nó chịu cúi đầu làm lẽ người khác đâu.”
Dịch Nguyên nhíu mày: “Vậy thì liên quan gì tới việc cậu ấy thích tao? Nếu thích tao, không phải là sẽ bất chấp ở bên tao à?”
Tăng Tuyết Dĩnh trợn mắt: “Oh my god! Dịch Nguyên, có phải hồi sáng này mày đi đái, đái luôn não ra ngoài rồi không? Thà mày không nói ra tao còn tưởng mày ngu. Nói ra rồi tao mới phát hiện là mày ngu thiệt!”
Đường Nhược Sang nắm dây cương, ngửa đầu cười sảng: “Há há há há!”
Dịch Nguyên mắng: “Tao đệt…”
Tăng Tuyết Dĩnh cầm roi da chỉ chỉ hắn: “Chính vì nó thích mày, nên mới càng không thể chấp nhận làm bồ nhí của mày.”
“Tao thấy cái mòi của nó, nhịn chuyện mày đi ngủ lang đã là giới hạn cuối cùng rồi. Đằng này còn phải chui rúc làm bồ nhí mày, cúi đầu với vợ mày.”
“Cho dù nó nằm dưới mày thì nó cũng là đàn ông. Nó có tự tôn, hơn nữa còn có ý với mày. Mày kết hôn với người khác, ép nó xuống thành lẽ, làm sao nó chịu nổi!”
Nghe xong câu này, Dịch Nguyên liền ngây người.
Cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao lúc đó Lâm Minh Viễn tức giận đến vậy. Lại còn nhất quyết muốn chấm dứt và đòi trả lại tất cả những gì hắn tặng cậu. Không chỉ vì mỗi cái nguyên do khiến gia đình cậu tan nát kia. Mà còn là vì cậu thích hắn.
Vì thích hắn, cho nên mới càng để ý đến chuyện đó. Vì thích hắn, cho nên mới càng bị tổn thương.
Ban đầu Dịch Nguyên nghĩ, nếu Lâm Minh Viễn thật sự thích hắn, chẳng phải sẽ mặc kệ đúng sai mà ở bên cạnh hắn sao? Bây giờ hắn mới chợt nhận ra. Không phải ai cũng sẽ “vì yêu nên em kệ mẹ đúng sai”.
Lâm Minh Viễn bình thường luôn nhẫn nhịn, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu vĩnh viễn không có giới hạn. Cậu tổn thương như vậy là bởi vì hắn đã phá vỡ lời hứa, muốn cậu làm bồ nhí của hắn.
Dịch Nguyên biết, mình làm như vậy rất ích kỷ. Nhưng nếu không thì hắn còn có thể làm thế nào chứ?
Hắn không có tình cảm với Lâm Minh Viễn. Hoặc chí ít là hắn không thích cậu đến mức, sẽ nghiêm túc muốn tính tới chuyện tương lai với cậu. Cho dù hắn thật sự có chút gì đó với Lâm Minh Viễn, thì phần tình cảm đó hoàn toàn không đủ sâu nặng. Đến mức hắn sẽ chấp nhận từ bỏ mọi thứ và làm tất cả vì cậu.
Dịch Nguyên nghĩ, nếu không thể có được Hoa Phong Nhã. Thế thì hắn muốn có được cuộc hôn nhân mĩ mãn. Giống như kế hoạch mà từ nhỏ hắn đã vạch ra sẵn cho cuộc đời mình.
Học hành thi cử đứng hạng nhất. Lớn lên có địa vị cao trong xã hội. Cưới một người vợ xinh đẹp thành đạt, có đầu óc, có gia thế tốt. Sau đó sẽ có hai đứa con, một trai một gái. Chúng đều phải thật khỏe mạnh, thông minh và xinh đẹp.
Vợ đẹp con khôn, còn mình sẽ là người chồng và là một người cha hoàn hảo. Trở thành một người đàn ông thành đạt có cuộc sống gia đình hạnh phúc. Khiến cho người khác ngưỡng mộ giống như ba mẹ hắn.
Hiện tại đã có Lâm Minh Viễn lấp tạm vào khoảng trống kia rồi. Kế hoạch cuộc đời hắn có chút thay đổi. Trở nên hoàn hảo hơn bao giờ hết. Vì hắn được thỏa mãn về cả mặt tâm hồn.
Dù Lâm Minh Viễn có muốn hay không, cũng không do cậu quyết định. Hắn sẽ không để cho kế hoạch cuộc đời của mình bị phá hỏng. Trừ khi tìm được người khác giống Hoa Phong Nhã và hiểu ý hắn như Lâm Minh Viễn. Nếu không, hắn tuyệt đối không để Lâm Minh Viễn rời khỏi mình.
Dịch Nguyên “chậc” một tiếng, nói: “Mày đừng có chỉ chỉ vào mặt tao!”
Tăng Tuyết Dĩnh cười tít mắt hồi lâu, rồi bảo: “Vậy là hai đứa mày chia tay à?”
Dịch Nguyên thúc ngựa chạy lên, thả lại một câu: “Không!”
Đường Nhược Sang nhíu mày nhìn Dịch Nguyên phi ngựa dần xa. Trầm ngâm chốc lát, mới nói: “Nghe giống như Tiểu Lâm muốn chia tay nhưng nó lại không chịu ấy nhỉ. Dịch Nguyên trước giờ có vậy đâu, ê không lẽ nó…”
Anh ta quay đầu nhìn sang Tăng Tuyết Dĩnh, định nói gì đó với cô. Trông thấy cô thơ thẩn nhìn theo bóng lưng Dịch Nguyên ở phía trước, hốc mắt đỏ lên.
Đường Nhược Sang thở dài: “Tuyết Dĩnh, đã mười hai năm rồi. Dù không có Hoa Phong Nhã hay… Lâm Minh Viễn, thì Dịch Nguyên nó cũng không thể thích mày được. Buông xuống đi.”
Tăng Tuyết Dĩnh liếc đôi mắt đã ầng ậng nước nhìn sang hướng khác, nói: “Tao biết. Trừ khi tao biến thành đàn ông, nếu không cả đời này nó cũng không thích tao.”
Trong dàn thiên kim tài phiệt, có hai nàng tiểu thư nổi tiếng xinh đẹp và kiêu kỳ. Đó là là Tăng Tuyết Dĩnh và Kim Vera.
Xét về tính cách thì Kim Vera kiêu kỳ hơn. Xét về địa vị, nhan sắc hay là gu thời trang thì bọn họ mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười. Có thể nói là đỉnh nhất trong dàn thiên kim giới Thượng lưu. Thậm chí mấy đứa con gái đều đua nhau học theo cách ăn diện sửa soạn của bọn họ. Thế nhưng, đáng tiếc là tình duyên của cả hai người bọn họ cũng giống nhau. Không được may mắn cho lắm.
Đường Nhược Sang bảo: “Bởi vậy tao mới nói, Phó Huyền…”
Tăng Tuyết Dĩnh cầm roi da chỉ vô mặt Đường Nhược Sang: “Mày im!”
.
“Cái gì?”
Triệu Cẩn Ngôn giật nảy người, suýt mắc nghẹn. Hắn ta nuốt thức ăn xuống, ngước mắt nhìn Dịch Nguyên vẻ mặt căng thẳng đang ngồi đối diện mình.
“Được, tôi về ngay.”
Dứt lời, hắn cúp máy rồi gọi cho vài người. Nghe sơ qua nội dung cuộc nói chuyện. Hình như là gọi cho lãnh đạo bên nào đó bàn về việc tìm người.
Đợi Dịch Nguyên nói xong, Triệu Cẩn Ngôn hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Dịch Nguyên nhíu mày đứng dậy lấy áo khoác mặc vào, nói: “Tao bận chút việc, về trước đây.”
Đường Nhược Sang cầm nĩa chỉ vào dĩa thức ăn của hắn, nói: “Việc gì mà gấp vậy? Mày còn chưa ăn gì mà, ăn no rồi đi…”
“Dịch Nguyên, Dịch Nguyên!”
Bỏ lại tiếng gọi hoang mang của Đường Nhược Sang ở phía sau. Dịch Nguyên ôm tâm trạng nặng nề chạy ra hướng bãi đỗ xe. Hắn vô số, đạp ga tăng tốc xe, phóng như điên một mạch về nhà.
Đỗ Siêu gọi cho hắn, nói ba của Lâm Minh Viễn đã mất trong bệnh viện.
Và đoàn xe chở bà nội với em trai Lâm Minh Viễn đi chùa Vạn Phúc, trên đường về bị tai nạn sạt lở rơi xuống vách núi. Cả đoàn thiệt mạng.
Trên TV đưa tin là vẫn đang tìm kiếm thi thể của các nạn nhân. Toàn bộ khu vực đó đều bị phong tỏa. Đừng nói là hắn, bất cứ ai từng đi qua con đường kia đều biết. Nếu thực sự xảy ra tai nạn rơi xuống, chắc chắn là lành ít dữ nhiều. E rằng ngay cả xác cũng…
Dịch Nguyên chưa bao giờ tin vào kỳ tích. Dù vậy họ vẫn là người thân của Lâm Minh Viễn. Hắn vừa hay tin liền gọi cho người quen bên đó, nhờ tăng thêm nhân lực giúp đỡ tìm kiếm. Chỉ là có tìm được hay không cũng khó nói.
Năm nay, không, tháng này làm sao vậy chứ? Mẹ Lâm Minh Viễn vừa mới mất chưa được bao lâu. Bây giờ lại đến bà nội, ba và em trai. Cứ như thế cậu ấy sẽ thật sự phát điên mất!
Dịch Nguyên lái xe không ngừng nghỉ suốt một đêm. Cả quãng đường dài lòng như lửa đốt, cuối cùng cũng đến nơi. Hắn đạp phanh, chiếc xe chạy nhanh đột ngột thắng gấp. Lốp xe ma sát lên mặt đường, xoay nửa vòng, phát ra tiếng “két” chói tai. Hắn xuống xe lao vào trong nhà tang lễ.
Vừa vào phòng thờ đã trông thấy Lâm Minh Viễn thất thần quỳ ở đó. Trên mặt đẫm nước mắt.
Dịch Nguyên liền đau lòng.
Đỗ Siêu, Kha Ân, trợ lý Giang, thư ký Đinh, và những thành viên khác trong băng đảng thấy hắn về. Lập tức ngồi dậy đứng qua một bên, nói: “Thiếu gia.” Rồi lần lượt đi ra ngoài.
Lúc này Lâm Minh Viễn mới có phản ứng. Vừa ngẩng đầu lên đã bị Dịch Nguyên ôm chầm lấy.
Lâm Minh Viễn đưa tay lên, muốn ôm chặt lấy tấm lưng to lớn rắn rỏi của Dịch Nguyên. Bỗng khựng lại giữa không trung, rồi từ từ hạ xuống. Cuối cùng vẫn không chạm vào hắn.
Dịch Nguyên khẽ nói: “Tôi đã nhờ người quen điều thêm nhân lực tìm… bà nội và Tiểu An rồi.”
Hai chữ “thi thể” này, hắn thật sự không nỡ nói ra.
Lâm Minh Viễn lặng thinh không đáp. Cứ như cái xác rỗng vô hồn, nhìn vào khoảng không trước mặt. Từng giọt từng giọt nước mắt lăn dài trên má.
Dịch Nguyên dịu dàng xoa xoa lưng cậu. Hắn nhíu này nhắm mắt, khẽ nói: “Tôi… sẽ tìm một chỗ tốt ở nghĩa trang Lục Hoa…” Nói tới đây, giọng hắn nhỏ dần rồi im bặt.
Điều này quá tàn nhẫn với Lâm Minh Viễn.
Chỉ trong một tháng mà cậu đã mất hết tất cả người thân.
Dịch Nguyên chưa từng cảm thấy bất lực như vậy. Hắn có thể cho cậu nhà cho cậu xe. Nhưng không thể cho cậu gia đình đã mất ấy.
Lâm Minh Viễn vùi đầu vào ngực hắn, gào khóc nức nở. Tựa như một đứa trẻ ngập tràn oán giận với cuộc đời, mà siết chặt nắm tay. Vừa la hét vừa đánh lên người hắn. Trút ra những uất ức và thống khổ chất chứa đã lâu trong lòng.
Giữa tiếng khóc vụn vỡ, hắn nghe Lâm Minh Viễn gào lên bằng giọng nức nở mà thê lương: “Tôi không còn gì nữa! Tôi không còn lại gì nữa rồi, Dịch Nguyên!”
Sống mũi Dịch Nguyên cay cay. Hắn ngước đôi mắt đỏ hoe ầng ậng nước lên, ôm chặt lấy tấm lưng run rẩy của Lâm Minh Viễn. Tựa như muốn khảm cậu vào sâu trong thân thể mình.
Hắn thì thào nói: “Cậu còn có tôi.”
…
Đỗ Siêu lặng lẽ rời khỏi phòng, đi tới chỗ vắng người. Anh đứng dựa lưng vào vách tường, châm một điếu thuốc.
Bây giờ người Lâm Minh Viễn cần nhất là Dịch Nguyên.
Không phải anh.
Cơ mà đó chẳng phải là điều đương nhiên à?
Đỗ Siêu ngậm thuốc lá trong miệng rít một hơi.
Trừ việc Lâm Minh Viễn thích Dịch Nguyên. Thì hiện tại, chỉ Dịch Nguyên mới có khả năng giúp cậu. Bất kể như thế nào, Dịch Nguyên mới là người cậu cần.
Vậy thì anh khó chịu cái gì chứ?
Vì người giúp được Lâm Minh Viễn và người cậu cần, đều không phải là anh sao?
Đỗ Siêu nhíu mày, ngồi xổm xuống. Tay kẹp điếu thuốc gác lên đầu gối, hé môi phả ra làn khói trắng.
Không, anh biết nguyên nhân khiến mình khó chịu không chỉ vì lí do trên.
Khi nhìn Lâm Minh Viễn nằm trong vòng tay Dịch Nguyên. Nhìn bàn tay hắn luồn vào tóc cậu. Vuốt ve lên lưng cậu. Là lúc anh thật sự xác định, không còn nghi ngờ hay chối cãi. Thậm chí chẳng thể tìm được lí do nào để biện hộ, tiếp tục lừa dối bản thân được nữa.
Anh có ý với Lâm Minh Viễn.
Với một người đàn ông giống anh. Hơn nữa, lại còn nhỏ hơn anh những mười tuổi.
Đỗ Siêu hoàn toàn xác định. Bởi bình thường Dịch Nguyên và Lâm Minh Viễn làm những hành động thân mật. Hay kể cả khi anh quàng vai bá cổ cậu. Anh đều chẳng có cảm giác gì.
Vậy mà hiện tại, trong lòng anh ngổn ngang trăm mối, cảm xúc đan xen. Mãnh liệt đến mức khiến anh hoảng sợ.
Đỗ Siêu mệt mỏi vuốt mặt, như thể muốn làm cho mình tỉnh táo lại.
Bất luận anh đối với đứa trẻ đó là ý gì. Tới đây là dừng lại được rồi. Bằng mọi giá không được để cho thứ cảm xúc kia tiếp tục lớn dần lên nữa. Dù chính mình chẳng thể ngăn nổi, cũng phải liều mạng chôn vùi nó xuống.
Anh có thể thích đàn bà hay có thể thích đàn ông. Thậm chí đê tiện đến mức thích luôn cả vợ người khác. Nhưng anh tuyệt đối không thể thích người của Dịch Nguyên.
Bởi vì Dịch Nguyên là anh em vào sinh ra tử của anh. Là người anh coi như em trai, nhìn nó lớn lên từ nhỏ. Đồng thời là người mà anh suýt mất đi một bên mắt, thậm chí là cả tính mạng cũng phải bảo vệ.
Cho nên chút tình cảm này, anh buộc phải cho nó chết yểu.
Đỗ Siêu vô thức sờ lên vết sẹo dữ tợn bên lông mày trái của mình. Chậm rãi nhắm nghiền đôi mắt lại.
Quên đi.
Kết thúc ở đây được rồi.
Đúng vào lúc này, điện thoại trong túi quần Đỗ Siêu chợt rung lên. Anh lấy ra xem. Trên màn hình hiển thị một cái tên quen thuộc, mà mỗi lần nhìn thấy nó anh đều chột dạ.
Tiểu Hồng.
Sau hôm đó, hễ có thời gian rảnh anh liền đến tìm cô. Mà cô cũng rất kín miệng, không hề hỏi hay nhắc lại chuyện kia.
Đỗ Siêu bắt máy: “A lô?”
Giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe của Tiểu Hồng vang lên: “Anh Siêu, dạo này anh bận ạ? Mấy ngày rồi anh không đến, em mong anh mãi.”
Đỗ Siêu cười khẽ: “Mới hai ngày chứ mấy.”
“Hôm nay anh có đến không ạ?”
Đỗ Siêu rũ mắt nhìn xuống sàn nhà, im lặng hồi lâu. Lâu đến mức, Tiểu Hồng tưởng anh ngủ quên.
“Anh Siêu?”
Đỗ Siêu đột nhiên nói: “Tiểu Hồng, theo tôi đi.”
Tiểu Hồng ngẩn ra: “Dạ?”
Đỗ Siêu nói: “Theo tôi thì em không cần phải tiếp khách nữa. Chỉ cần tôi nói một tiếng, bọn họ sẽ để em đi, không ai làm khó em cả.”
“Nợ cờ bạc của ba em còn lại bao nhiêu, tôi giúp em trả hết.”
“Tôi sẽ mua cho em một căn biệt thự và giúp em làm hộ khẩu ở Nam Dương. Em không cần phải đi làm, ở nhà đi, tôi nuôi em.”
“Hoặc nếu em muốn làm công việc gì, tôi sẽ giúp em tìm một vị trí tốt cho công việc đó.”
“Chỉ cần em đồng ý theo tôi, làm bạn giường cố định của tôi. Tôi sẽ không để em phải chịu thiệt thòi.”
================
Chương sau mới có H nha mấy bà =))))
Nhân tiện cảm ơn các chị em đã donate lì xì cho tui!!! 😍❤️❤️❤️