Bây giờ Lâm Minh Viễn mới biết không phải ai cũng có thể đặt chân vào được trong khu nhà giàu. Muốn vào thì phải báo danh cho bảo vệ ngoài cổng, nếu là người quen với chủ nhà trong khu thì phải đợi bảo vệ gọi điện xác nhận với chủ nhà thì mới được vào. Chẳng biết chung cư có giống như vậy hay không. Trước giờ cậu chưa từng ở mấy nơi đó nên cũng không biết.
Nhìn cánh cổng lớn điêu khắc cầu kỳ từ từ lướt qua khỏi cửa kính xe, khung cảnh tồi tàn nhà cửa xập xệ của khu ổ chuột bị bỏ lại sau lưng. Các căn biệt thự kiểu phương Tây tường trắng ngói đen xinh đẹp, những bụi hoa và cây xanh trồng xen kẽ dần hiện ra. Đường sá đều được tráng nhựa bằng phẳng sạch sẽ, khác hoàn toàn với con đường khu ổ chuột lầy lội khi mưa xuống, mùi cống rãnh hôi thối bốc lên. Rác thì vứt lung tung, thậm chí còn có cả ống tiêm của mấy con nghiện vứt trong hẻm vắng.
Xung quanh có người chạy bộ, vài người khác dắt chó đi dạo, còn có người nước ngoài nữa. Mấy con chó rất đẹp, lông siêu dày chứ không ít như chó cỏ cậu hay thấy, nhìn chung đều giống như gấu bông. Có con còn giống chó sói trông ngầu vô cùng. Mãi đến sau này Lâm Minh Viễn mới biết mấy con chó cảnh mà cậu thấy có giá đắt đến mức nào. Còn cái con trông ngầu nhất lại là con ngáo nhất.
Suốt cả quãng đường, Lâm Minh Viễn đều bị choáng ngợp bởi sự xa hoa và xinh đẹp của nơi này. Đồng thời cũng có cảm giác không thật, tựa như một giấc mơ vậy.
Có vẻ như bà nội và Lâm An cũng có tâm trạng giống cậu, đặc biệt là lúc mới gặp thư ký Đinh. Đừng nói là mặc suit trang trọng, khu cậu sống đến một người mặc áo sơ mi đóng thùng cũng đào không ra. Cho nên mọi người trọ gần đó trông thấy thư ký Đinh toàn thân diện suit, giẫm giày da đi bộ vào đều kéo nhau thò đầu ra trầm trồ. Còn đoán xem anh ta là giám đốc hay đại gia bất động sản nào.
Lâm Minh Viễn vừa bước xuống xe liền cảm thán trong lòng. Công nhận Dịch Nguyên rất giữ lời, nói chuyển viện cho ba cậu là chuyển luôn. Từ xin nghỉ làm, trả nợ và chuyển viện đều giải quyết gọn gàng sạch sẽ hết trong ngày hôm qua. Nếu nói rằng đây là một giấc mơ, thì trên đời này quả thật chẳng ai mơ nổi giấc mơ nào đẹp được như thế. Càng không ngờ Dịch Nguyên con mẹ nó quá uy tín, dường như hắn muốn dùng sự uy tín để dằn mặt cậu vậy. Lâm Minh Viễn đứng ngẩng đầu nhìn căn biệt thự hai tầng to đùng, ước chừng phải rộng hơn 1000m2 trước mặt mà lông mày giật giật không nói nên lời.
Đối với một người từng sống trong căn nhà 40m2, rồi chuyển sang thuê trọ 7m2 ở khu ổ chuột và cảm thấy may mắn hơn những người buộc phải sống trong nhà trọ hộp diêm chỉ vỏn vẹn 3m2 như cậu mà nói, thì căn biệt thự rộng hơn 1000m2 này lớn không tưởng. Cảm giác quá nặng nề, chỉ nói đến việc đặt chân vào khu nhà giàu này thôi cũng đủ để cậu nhận ra mình và những người sống ở đây khác biệt đến mức nào. Ranh giới giữa hai thế giới càng lúc càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Dịch Nguyên và cậu không giống nhau. Cậu và hắn ngay từ đầu đã không phải người sống trong cùng một thế giới. Từ lúc bước lên chiếc siêu xe bạc tỷ kia của hắn, cậu đã ý thức được điều đó rồi. Nhưng hôm nay khi đặt chân đến tận đây, tận mắt nhìn gần hơn cuộc sống sinh hoạt của họ, cảm giác khác biệt trong cậu mới càng rõ rệt hơn, nỗi bất an cũng càng lớn hơn.
Trong khi cậu đang ngẩn người thì Đinh Vỹ đã đỡ Lâm An ngồi lên xe lăn đẩy tới bên cạnh cậu.
Bà nội suốt dọc đường mặc dù trầm trồ nhưng vẫn chỉ để trong lòng. Cho đến khi xuống xe được Đinh Vỹ giới thiệu đây là căn nhà bọn họ sẽ ở, liền không nhịn được tròn mắt há hốc mồm thốt lên:
“Trời đất quỷ thần ơi, căn nhà to quá! Bà cháu tôi thật sự được sống trong đây sao???”
Đinh Vỹ dùng ngón trỏ đẩy đẩy cầu gọng kính, gật đầu lễ phép đáp: “Vâng, giám đốc Dịch không yêu cầu cao, chỉ cần giữ cho nhà cửa sạch sẽ là được.” Dù sao đây cũng là người nhà bồ nhí của sếp. Mà sếp có vẻ xem trọng cậu ta, nói chuyện nên thận trọng chút thì hơn.
Trước khi đến đây Đinh Vỹ đã biết đại khái tình huống của cậu thế nào rồi, cũng có liên lạc với cậu qua điện thoại và được cậu dặn sơ qua vài lời nói dối cho khớp thoại. Cho nên cứ theo kịch bản bàn trước mà triển thôi.
Lâm An vô cùng phấn khích túm lấy tay cậu, điên cuồng lắc: “Anh ơi, chúng ta thật sự được ở trong đây hả anh? Đẹp quá đi mất, toooooo... như cái cung điện vẽ trong truyện tranh luôn í!!!”
Lâm Minh Viễn thấy bà nội và em trai vui vẻ như vậy trong lòng liền cảm thấy việc mình làm dù có đánh đổi thế nào cũng đáng giá.
Thoát khỏi những ngày tháng thấp thỏm bị giang hồ đến đòi nợ, khu ổ chuột ẩm thấp chật hẹp, ba được chuyển viện, quan trọng là không còn phải lo sợ Vương Gia Mỹ tìm đến. Cảm giác như mình vừa mới được tái sinh vậy, run rẩy lo sợ thế giới mới nhưng cũng nhẹ nhõm khi thoát khỏi cái địa ngục trước kia. Lâm Minh Viễn không nói gì, chỉ mỉm cười xách túi to túi nhỏ đựng quần áo đồ đạc, nhẹ nhàng cất bước theo Đinh Vỹ vào nhà.
Sân trước phủ một mảng cỏ xanh rì khá rộng rãi. Hai bên trồng hai bụi hoa hồng trắng rất đẹp, cành lá sum sê, bông to gần bằng cái chén, tỏa hương thơm ngát. Phía sau còn có hồ bơi và bộ bàn ghế ngoài trời rất đẹp.
Trên trần trước cửa nhà còn treo cả đèn chùm pha lê lấp lánh. Cửa gỗ vừa cao vừa nặng mở ra, để lộ nội thất xa hoa bên trong. Đinh Vỹ vừa giúp cậu xách mấy túi to vào nhà, vừa chỉ phòng ngủ ở đâu cho mọi người biết, rồi bảo bà nội cứ tự nhiên tham quan làm quen nhà mới. Bà nội cũng không khách sáo nữa, vui vẻ đẩy Lâm An đi khắp nhà.
Đinh Vỹ nói với theo: “Bà ơi, thang máy ở đây, bà muốn lên lầu thì đi thang máy cho tiện nha bà.”
Bà nội đẩy Lâm An tới, vẻ mặt không hiểu lắm: “Thang máy?”
Lâm An vừa trông thấy cửa thang máy thì hào hứng hô lên: “A, trong nhà mà cũng có cả thang máy ư? Oaaaa, thích quá, anh ơi anh ơi, có cả thang máy nè! Em muốn đi thang máy, em muốn đi thang máy, em muốn đi thang máy!!!”
Hiếm khi thấy nó vui đến mức lộ ra vẻ trẻ con đúng tuổi như vậy, Lâm Minh Viễn càng chắc chắn rằng mình đã chọn đúng.
Trên lầu có hai phòng khách và một phòng ngủ chính, Lâm An và bà nội vẫn cho rằng mình đang phận ăn nhờ ở đậu, nhất quyết không chịu ở phòng chính dù Đinh Vỹ đã nói hết lời.
Lâm An có vẻ rất thích phòng chính, vì phòng đó to gấp ba lần phòng ngủ dành cho khách, bày trí cũng lộng lẫy hơn rất nhiều.
Nhưng vẫn cắn răng nói: “Vậy em với anh ở phòng khách còn lại.”
Lâm Minh Viễn cười cười: “Thế em ở phòng đó đi, anh ở phòng chính.”
Lâm An nghe xong chỉ ngửa đầu ngoạc mồm ra nhìn cậu. Cảm giác mình bị phản bội.
Bà nội vội kéo cậu sang một bên, nói nhỏ: “Tiểu Viễn, vậy không ổn lắm. Mình ở ké nhà người ta mà ngủ phòng chính của chủ nhà coi sao được.”
Lâm Minh Viễn nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mu bàn tay bà: “Không ngủ bỏ trống làm gì, người ta cho mình vào ở chủ yếu là để có hơi người, xông cho nhà cửa ấm áp. Bây giờ lại để trống một căn phòng lạnh lẽo không người ở, bà không thấy ớn hả?”
Cuối cùng bà vẫn dứt khoát ngủ phòng khách. Lâm An ở phòng chính, cậu chuyển vào phòng khách kế bên.
Cất tạm đồ đạc xong, nhân lúc hai bà cháu Lâm An còn hí hửng tham quan phòng ngủ của mình, thì Đinh Vỹ liếc mắt ra hiệu bảo cậu ra chỗ khác nói chuyện riêng.
Hai người vào phòng ngủ của cậu rồi đóng cửa phòng. Đinh Vỹ đi ra kéo rèm mở cửa ban công, rồi quay đầu nói:
“Cậu Lâm nhìn xem, view ở khu này đẹp nhất trong các tiểu khu, tôi nghĩ là cậu sẽ hài lòng.”
Lâm Minh Viễn không ra ngoài ban công, mà ngồi xuống sô pha nhỏ trong phòng, gật đầu: “Tôi thấy rồi, đẹp lắm.”
Cậu không đi ra ngoài đây nhìn thì làm sao biết có đẹp hay không!
Đinh Vỹ nghĩ chắc chuyển nhà mệt nên Lâm Minh Viễn trả lời qua loa cho có lệ. Hắn không để ý, tiếp tục giới thiệu:
“Căn này là biệt thự đơn lập nằm trong tiểu khu Kim Cương, rộng 1200m2, được xây dựng theo lối kiến trúc Tân cổ điển. Và chỉ có 100 căn trong tiểu khu này, có giá hơn 200 tỷ yến, đắt gấp mười lần giá biệt thự thấp tầng ở các tiểu khu khác trong khu đô thị Bảo Lam. Hơn nữa, vì là biệt thự đơn lập nên đảm bảo sự riêng tư tuyệt đối, cậu có thể yên tâm.”
Hơn 200 tỷ???
Chỉ cần nhìn vào những điều Dịch Nguyên làm cho cậu thôi cũng đủ biết hắn rất hào phóng rồi. Không ngờ lại tới độ quăng tiền qua cửa sổ như vậy.
Bao trai, bao một lần 200 tỷ!
Đó là chưa tính đến số tiền nợ và viện phí hắn đã trả cho cậu.
Lâm Minh Viễn thấy hơi choáng rồi. Nếu cậu mà không biểu hiện tốt, không ra sức chiều chuộng lấy lòng Dịch Nguyên thì thật có lỗi với 200 tỷ của hắn.
Đinh Vỹ đi vào, nói: “Căn phía bên trái căn này cách một con đường là biệt thự nằm trong tiểu khu Hồng Ngọc. Căn đó là nhà ở của một thành viên cấp cao trong tổ chức. Anh ta tên Đỗ Siêu, hai mươi chín tuổi, có việc gì cần giúp đỡ cậu cứ đến đó. Tôi cho cậu số điện thoại của anh ta, cậu lưu vào đi.”
Lâm Minh Viễn vừa lưu số vừa nói: “Cảm ơn.”
Đinh Vỹ lại bảo: “Đương nhiên cậu cũng có thể gọi cho tôi nếu có việc cần. Dù là nửa đêm tôi vẫn sẽ đến.”
Lâm Minh Viễn ngẩn ra: “Không đến mức đó…”
Đinh Vỹ: “Nếu cần thì cậu cứ gọi, đây vốn dĩ là công việc của tôi.” Công việc của tôi vốn chỉ có làm việc cho sếp, bây giờ kiêm thêm làm việc cho cậu nữa thôi chứ có gì đâu.
Trước giờ Dịch Nguyên cặp bồ cặp bịch chưa từng bắt Đinh Vỹ theo làm bảo mẫu cho ai như vậy. Cho nên hắn ta mới đinh ninh là Dịch Nguyên coi trọng Lâm Minh Viễn.
Cậu chàng này có vẻ nhỏ hơn Hoa Phong Nhã vài tuổi, cao hơn Hoa Phong Nhã một chút, tính tình dịu dàng hiền lành hơn Hoa Phong Nhã một tẹo, cũng trắng trẻo đẹp trai. Nhìn vào không nghĩ đến cậu ta là chuột sống chui rúc trong khu bần cùng đó. Thế nhưng nhan sắc so với Hoa Phong Nhã ngọc thụ lâm phong, ưu tú thuộc dạng hiếm có khó tìm kia quả thật thua xa một ngàn tám trăm dặm. Rốt cuộc có điểm nào khiến Dịch Nguyên coi trọng chứ?
Chẳng lẽ là dáng người cao ráo, cơ bắp rắn rỏi giống Hoa Phong Nhã?
Ngoài điểm đó thì Đinh Vỹ không thấy Lâm Minh Viễn có điểm nào đặc biệt để lọt vào mắt xanh của Dịch Nguyên cả. So ra Trình Khả Duy còn hợp gu Dịch Nguyên hơn. Vì ngoài Hoa Phong Nhã, hắn ta chưa từng thấy Dịch Nguyên cặp với ai cao to hết. Chỉ toàn cặp với mấy thằng nhóc nhỏ con mảnh khảnh, mặt mày tinh xảo như con gái mà thôi.
Tuy nhiên đây là chuyện riêng tư của sếp, hắn ta cứ làm tốt việc của mình là được.
Đinh Vỹ vén cổ tay áo nhìn đồng hồ, nói: “Sáng mai tôi đến đón cậu đi làm giấy tờ thủ tục chuyển nhượng nhà, làm nhanh thôi.”
Đoạn, hắn chợt nhớ ra gì đó, lại bảo: “À, cậu có bằng lái xe chưa, xe hơi ấy.”
Hắn thông qua điều tra nên biết hết, nhưng vẫn hỏi cho có lệ.
Tránh để Lâm Minh Viễn nhận ra bản thân đã bị điều tra từ gốc đến ngọn. Nếu có phát hiện thì cũng chỉ nên phát hiện ra một mình Dịch Nguyên thôi. Dù sao chẳng ai muốn chuyện quá khứ riêng tư của bản thân mình bị cả đống người biết. Một người biết là quá đủ rồi.
Lâm Minh Viễn lắc đầu: “Tôi không có, cũng không biết lái.” Biết lái xe đạp có tính là biết lái xe không?
Đinh Vỹ: “Vậy tôi sẽ đăng ký khóa học lái xe cho cậu, nhân tiện lấy bằng lái luôn.”
Lâm Minh Viễn ngẩn ra: “Nhưng tôi đâu có xe. Với cũng không định…”
Còn chưa nói hết câu, Đinh Vỹ đã ngắt lời: “Về phương tiện đi lại cậu cứ yên tâm. Giám đốc Dịch có dặn tôi là đưa cậu đi xem xe, cậu ưng chiếc nào thì lấy chiếc đó. Vấn đề chỉ còn là chuyện cậu có bằng lái hay không thôi.”
Hắn nhìn chằm chằm cậu chốc lát, bèn nói: “Cậu Lâm có điều không biết, nhập gia tùy tục, cậu bây giờ đã sống ở đây thì cũng nên biết lái xe. Uống rượu phải học cách cầm ly, không biết uống thì phải học cách uống. Quần áo tóc tai cũng không được như vậy, sống ở khu này không thể ăn mặc lôi thôi được. Tôi không nói phải mặc như đi trình diễn thời trang, cậu có thể mặc đơn giản nhưng đồ cậu mặc phải có tên gọi. Và cậu ít nhất cũng phải học được cách gọi tên những món đồ đó nữa.”
Phải mất một lúc sau Lâm Minh Viễn mới hiểu Đinh Vỹ nói gì.
Cậu nhanh chóng ý thức được trên người mình đang mặc cái áo thun rẻ tiền đại hạ giá ngoài chợ liền xấu hổ.
Ban đầu cậu chỉ nghĩ đơn giản là thoát khỏi mớ hỗn độn kia và làm Dịch Nguyên hài lòng. Hoàn toàn không có ý muốn ăn chơi hưởng thụ, đua đòi xe hơi hay quần là áo lụa gì cả. Hơn nữa, không nghĩ đến việc mình sẽ phải học theo cách sống của giới thượng lưu và có nhiều vấn đề phát sinh như vậy.
Nhưng nghĩ kỹ thì Đinh Vỹ nói đúng. Cậu sống trong khu nhà giàu thì không thể khác với mọi người ở đây được. Không thể mặc đồ nhái cũ rích rẻ tiền, và không thể không biết lái xe, lại càng không thể sống như trước đây được, sẽ bị người ta dị nghị. Đặc biệt là đi cạnh Dịch Nguyên ăn trên ngồi trước thân phận cao quý, tuyệt đối không thể khiến hắn bị bẽ mặt.
Đây cũng coi như là nghĩa vụ của cậu. Đến cũng đã đến rồi, mặc dù nhất thời khó có thể quen với hoàn cảnh sống mới, nhưng thời gian qua đi sẽ dần thích nghi và đuổi kịp thôi.
Lâm Minh Viễn nhoẻn miệng cười, lúm đồng tiền hai bên má lộ ra. Đôi mắt sáng ngời hơi cong cong, hai chiếc răng thỏ lấp ló khi cậu hé môi, trông vừa đáng yêu lại vừa dịu dàng:
“Tôi hiểu rồi, vậy nhờ thư ký Đinh giúp đỡ nhiều hơn.”
Đinh Vỹ bị nụ cười kia làm ngẩn ngơ giây lát mới giật mình tỉnh táo lại. Ngón trỏ đẩy đẩy cầu gọng kính, rũ mắt nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên mặt bàn thủy tinh, vội nói: “Cậu Lâm đừng khách sáo, đây vốn dĩ là công việc của tôi mà.”
.
“A a a… ưm ưm ưmmm… a!”
Bạch bạch bạch bạch bạch bạch.
Âm thanh da thịt va chạm cùng tiếng nước dính dớp vang liên hồi. Không khí trong căn phòng tổng thống xa xỉ tựa như bị rút cạn, khiến hai người đàn ông đang quấn lấy nhau ở trên giường nhíu mày nặng nề thở dốc. Máy lạnh cũng không đủ điều hòa được nhiệt độ ngày một tăng cao từ bọn họ.
Người thanh niên thân hình mảnh khảnh, da thịt trắng trẻo non mềm. Tay chân thon thả nuột nà không gợn một tí cơ thịt nào, đang nằm sấp vùi đầu vào gối, tay bấu chặt drap giường phóng đãng rên rỉ đứt quãng. Nếu chỉ nhìn từ đằng sau, rất dễ khiến cho người khác lầm tưởng rằng đây là một nữ sinh chưa đủ tuổi vị thành niên.
Tiếng rên ngọt ngào mà yếu đuối như đang làm nũng, khiến cho người bên trên càng thêm kích thích, tăng nhanh tốc độ đưa đẩy. Thỉnh thoảng còn tét lên mông mấy cái thật kêu, làm thanh niên kia cất cao giọng nức nở hét lên. Cả cánh mông trắng nõn hằn dấu tay đỏ ửng như quả đào chín mọng, vô cùng mời gọi.
“Ưm ưm… Áaaa! Hức hức, a a a… Dịch Nguyên, Dịch... a…”
Dịch Nguyên trầm giọng thở dốc, thúc thêm vài cái nữa rồi đột nhiên ngừng động tác, giữ nguyên tư thế. Người thanh niên kia rất ăn ý mà cong mông lên tự đưa đẩy. dương v*t thô to cương cứng bên trên chúc xuống bị thanh niên nằm sấp bên dưới cong mông đưa đẩy lên xuống liên tục, nuốt nhả mỗi lúc một nhanh. Hậu huyệt mềm mại ấm nóng bao bọc khối cứng rắn nhạy cảm của hắn, khi đâm vào tuyến tiền liệt huyệt nhỏ của cậu ta co thắt siết chặt lấy, khiến cho hắn không nhịn được nhíu mày rên thành tiếng.
Dịch Nguyên lật người thanh niên lại, đổi tư thế đối mặt. Khuôn mặt cậu ta nhỏ nhắn tinh xảo, mày mảnh mắt nâu, môi hồng răng trắng, dưới đuôi mắt có nốt ruồi lệ thoạt nhìn hơi giống con gái lại có nét quyến rũ. Tóc mai mềm mại thấm ướt mồ hôi dính lên gò má trắng mịn càng thêm xinh đẹp. Đôi mắt ngấn nước mơ màng nhìn Dịch Nguyên chốc lát, bỗng túm lấy gáy hắn kéo xuống hôn lên môi hắn.
Dịch Nguyên ôm trọn thanh niên vào lòng, ngậm lấy cánh môi hồng nhỏ nhắn kia, điên cuồng mút mát. Hai người như dã thú cắn nuốt lấy nhau. Đầu lưỡi quấn quyện ướt át, đấu đá lung tung trong khoang miệng. Thanh niên hai tay câu cổ hắn, hai chân cũng không yên phận mà quấn chặt lấy eo Dịch Nguyên. Phía dưới hạ bộ uốn éo cạ tới cạ lui vào dương v*t hắn, làm cho nó phồng lớn thêm một vòng.
Dịch Nguyên dứt ra khỏi nụ hôn sâu, cúi xuống hôn cổ thanh niên, chốc chốc lại mút mạnh một cái. Rồi tiếp tục dời xuống ngậm lấy nụ hoa phớt hồng trên ngực cậu ta, sau đó bất thình lình cắn nhẹ một phát. Bàn tay hắn không ngừng ve vuốt khắp cơ thể, cậu ta bị kích thích liền nhỏ giọng rên rỉ.
Hắn quỳ thẳng lưng lên, đỡ vật đang căng phồng nổi gân dữ tợn của mình cạ cạ vài cái nơi cửa huyệt nhỏ bé đang sưng đỏ vì bị giày vò quá lâu kia. Sau đó nhấn phần đầu khấc bóng ướt do bôi trơn vào huyệt nhỏ. Phần thân vừa dài vừa thô to cũng chầm chậm đẩy sâu hết vào bên trong. Cửa huyệt nhỏ bé chật hẹp bị lấp đầy, nong to ra một vòng. Hai người cùng lúc thỏa mãn rên dài một tiếng.
“Aaaaaa…”
Dịch Nguyên đỡ sau hai đùi thanh niên cho hai chân dang rộng ra để dễ dàng tiến vào sâu hơn. Hắn thúc hông lúc nhanh lúc chậm, lúc nông lúc sâu. Tiếng da thịt va chạm vang lên từng hồi, rồi dần dần tăng tốc thúc mạnh hơn.
Cả cơ thể thanh niên đung đưa, dương v*t hồng hồng nho nhỏ lắc lư theo từng nhịp đẩy của hắn. Bụng dưới phập phồng thít chặt vì ma sát phía dưới kích thích. Đầu óc mơ hồ, ngoài cảm giác sung sướng liên tục truyền đến thì chẳng thể suy nghĩ được gì.
Bọn họ lại thay đổi thêm vài tư thế, thanh niên chịu không nổi đã buông súng đầu hàng. Qua rất lâu sau, khi cậu ta cương lên xìu xuống bắn ra ba lần rồi mà Dịch Nguyên vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Phía dưới vừa sưng vừa sướng khiến cậu ta dù mệt lả nhưng vẫn phối hợp dạng chân thật rộng, nâng mông thật cao nghênh đón từng trận đâm thúc xỏ xuyên như bão táp mưa sa của người phía trên.
Dịch Nguyên khóa hai cổ tay thanh niên ấn chặt xuống giường. Mặc cho cậu ta nằm úp sấp la hét rên rỉ mà vùi dập dưới mông không thương tiếc. Nhác thấy hơi thở của hắn rối loạn, tốc độ càng lúc càng nhanh. Biết hắn sắp bắn, đợi hắn rút ra cậu ta liền ngồi dậy, quay người lại bò tới tham lam ngậm lấy. Tiếp tục làm động tác phun ra nuốt vào.
Dịch Nguyên đặt hai bàn tay lên hai bên đầu cậu ta như để giữ cố định rồi lắc hông đưa đẩy, đâm sâu vào đến tận cuống họng cậu ta. Cổ họng mềm nhỏ chật hẹp bị dị vật to lớn nhồi nhét vào liền thít chặt, khiến hắn sướng đến rên dài mấy tiếng trầm thấp gợi cảm. Đợi hắn rùng mình bắn ra đầy tinh dịch trắng đục vào trong miệng, cậu ta lập tức nuốt xuống ừng ực. Thở hổn hển le lưỡi liếm láp, mút sạch hết tinh dịch bị tràn ra trên dương v*t của hắn như thể sợ có ai khác tranh phần.
Sau một tiếng nằm nghỉ ngơi rồi tắm rửa, Dịch Nguyên khoác áo choàng tắm ngồi bắt chéo chân trên ghế sô pha. Miệng ngậm điếu thuốc, tay cầm ly rượu, bần thần nhìn thành phố lên đèn về đêm qua vách kính cường lực trong suốt.
Tự hỏi liệu Hoa Phong Nhã có đang ở đâu đó trong thành phố này không. Đã ăn tối chưa, ngủ có đủ giấc không, sống có tốt không. Lúc này cậu ấy đang làm gì, có biết rằng tại nơi này có người nhớ cậu ấy đến phát điên hay không.
Chợt ngửi thấy mùi sữa tắm thơm phức, rồi cảm giác trên đùi có người đặt mông ngồi lên. Cổ bị một cánh tay nhỏ nhắn khoác lấy, hắn mới hoàn hồn quay mặt lại nhìn.
Thanh niên xinh đẹp có nốt ruồi lệ kia rất tự nhiên cầm lấy ly rượu đang uống dở trong tay hắn rồi ngửa cổ uống một ngụm. Dịch Nguyên nhìn thanh niên từ trên xuống dưới, cậu ta dù đang uống nhưng yết hầu chẳng giật giật lên xuống gì cả. Hắn vừa nhìn liền đoán được động tác tiếp theo, cũng phối hợp để thanh niên hôn lên môi rồi mớm từng ngụm rượu qua cho mình. Hai người nhanh chóng tiến vào nụ hôn sâu. Môi lưỡi quấn quýt chốc lát mới luyến tiếc tách ra.
Thanh niên như không xương dựa vào lòng hắn, luồn tay vào vạt áo choàng tắm lỏng lẻo xoa nắn cơ bụng rắn chắc của hắn, khe khẽ thì thầm: “Mai chúng ta lên du thuyền chơi đi, tôi muốn vừa làm trên mũi thuyền vừa ngắm hoàng hôn.”
Dịch Nguyên mân mê chiếc eo nhỏ nhắn của thanh niên, biếng nhác nói: “Không được, sáng mai tôi phải bay về nước rồi.”
Thanh niên chợt nhíu mày, trong mắt ánh lên sự tức giận không thể che giấu. Nhưng vì đang cúi đầu nên Dịch Nguyên không nhìn thấy được sự đố kị trong mắt cậu ta.
“Công tác cả tuần lễ cũng phải xả hơi vài ngày chứ. Tôi không ngại đường xa gác hết công việc bay ra đây gặp cậu. Nằm một mình trong khách sạn, ngày trông ngóng đêm chổng mông, cậu xong việc lại vội bay về. Vội về với con chuột cống mới nhặt kia của cậu à?”
Dịch Nguyên cúi đầu nhìn thanh niên rồi nhếch môi cười, đôi mắt hoa đào cong cong trông đa tình vô cùng. Khiến trái tim cậu ta hẫng một nhịp, nhất thời quên luôn cả tức giận.
Hắn thở dài cười cười, giọng điệu cợt nhả không nghe ra vui giận: “Aiiii cái thằng Triệu Cẩn Ngôn chết tiệt lại đi nhiều chuyện à.”
Thanh niên xinh đẹp quắc mắt, nốt ruồi lệ dưới đuôi mắt lại tăng thêm mấy phần quyến rũ khi tức giận: “Còn cần nó nhiều chuyện sao? Chuyện cậu mẹ nó mua nguyên căn biệt thự 200 tỷ trong khu Bảo Lam cho con chuột cống đó bạn bè trong vòng đều biết hết rồi! Con mẹ nó còn cần thằng Triệu Cẩn Ngôn nói sao!!!”
Tiếng rên thì êm tai hợp gu hắn, mà tiếng gào thét đinh tai nhức óc khiến hắn thấy phiền.
Dịch Nguyên mất kiên nhẫn, đanh mặt gằn giọng: “Trình Khả Duy, cậu đừng vượt quá giới hạn.”
Trình Khả Duy là bạn học những năm cấp hai của hắn. Hai người ngủ với nhau cũng từ đó cho đến tận bây giờ. Tần suất ngủ với cậu ta cao hơn hết những người khác, cũng bởi vì hai người cực kỳ hợp nhau chuyện đó.
Ban đầu cậu ta giống hắn, chỉ muốn vui vẻ trên giường thôi. Ngờ đâu lại hợp đến không tưởng, cho nên khoảng thời gian đó bạn giường của cậu ta từ cả đống người trở thành cố định mình hắn. Bản thân Dịch Nguyên dù thích làm tình với cậu ta nhất, nhưng vẫn rất thoải mái qua lại với nhiều người khác chứ không thích cứ mãi ăn nằm một chỗ với ai. Càng không xen vào vấn đề riêng tư của cậu ta, cậu ta thích ngủ với ai thì cứ ngủ, đó là quyền tự do của cậu ta.
Thế rồi chẳng biết khi nào Trình Khả Duy bắt đầu thích hắn, dần dần tỏ thái độ khó chịu ghen tuông khi hắn ngủ với người khác. Mặc dù hắn đã nói rõ giữa bọn họ chỉ là mối quan hệ bạn giường không ràng buộc, thỏa mãn nhu cầu cho nhau thôi, song thỉnh thoảng cậu ta cứ lên cơn khiến hắn phiền vô cùng.
Hai người quen biết nhau đã lâu, thậm chí số lần ngủ với nhau cũng không phải là ít. Trình Khả Duy liếc mắt một cái liền biết mình đã chọc giận hắn rồi. Đang định nói gì đó để làm dịu bầu không khí thì tiếng chuông điện thoại reo lên.
Tiếng chuông quá đột ngột, hai người giật mình cùng nhìn chiếc điện thoại trên bàn. Tên hiển thị cuộc gọi tới là “Thỏ Con Quay Tay Nghệ Cả Củ”.
Dịch Nguyên cầm điện thoại lên bắt máy. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói nam tính, ngữ điệu nhẹ nhàng dễ nghe: “A lô, giám đốc Dịch gọi tôi có gì không ạ? Lúc nãy tôi tưới hoa dưới nhà, sạc điện thoại trên phòng nên không biết anh gọi.”
Thằng nhóc này vừa vào đã giải thích luôn, không cho hắn cơ hội nổi cáu nữa.
“Ừ, đã quen đường sá ở đó chưa?”
Dù sao đã một tuần trôi qua kể từ khi chuyển đến, Đinh Vỹ đưa Lâm Minh Viễn đi khắp nơi trong khu làm quen hoàn cảnh mới. Công viên, các khu bể bơi, siêu thị, khu trung tâm thương mại,… đều đã đi hết. Thời gian này mỗi sáng đều phải đi học lấy bằng lái xe, mua sắm quần áo giày dép mới, học cách dùng dao nĩa và các quy tắc cơ bản trên bàn ăn, học nhớ tên một số loại rượu, học nhận biết và cách đọc tên các loại thương hiệu thời trang trong lúc mua sắm quần áo. Cảm giác không khác đóng phim là bao.
Vấn đề là học lấy bằng lái xe mất ba tháng, chẳng biết Dịch Nguyên có còn ở bên cậu đến khi đó hay không.
Lâm Minh Viễn: “Đã quen rồi ạ.”
Dịch Nguyên: “Ừ, tôi cũng cảm thấy cậu Minh Viễn quen với hoàn cảnh mới rồi nên cả tuần tôi không gọi cậu, cậu cũng không gọi cho tôi.”
Bỏ lỡ một cuộc gọi của hắn, biết thế nào hắn cũng không vui nên rào trước đón sau nửa buổi. Không ngờ tới vẫn còn chuyện khiến hắn bực mình.
Lâm Minh Viễn nhanh chóng vuốt lông, tỏ vẻ dè dặt xen lẫn một chút vui vẻ: “Có thể gọi cho giám đốc Dịch ư? Tôi nghe thư ký Đinh nói anh bận công tác ở xa, nhiều lần muốn gọi điện nhắn tin nhưng không dám. Chỉ đành đợi anh về để trực tiếp nói lời cảm ơn.”
Dịch Nguyên híp mắt trong lòng cười thầm. Biết tỏng cậu đang xạo ke bảy phần giả ba phần thật, nhưng cũng không tức giận. Vì hắn biết cậu không dám tự ý liên lạc với hắn.
Trình Khả Duy ngồi sát bên hắn cũng nghe được hết đoạn đối thoại. Giọng của người kia vô cùng nam tính, ngữ điệu nhẹ nhàng rất dễ cảm tình, thuộc kiểu khiến người ta vừa nghe liền biết là đẹp trai. Dựa theo cách cậu ta đối đáp, xem ra rất hiểu ý hắn. Và trông hắn có vẻ rất thích nói chuyện với cậu ta, còn chủ động trêu cậu ta.
Dịch Nguyên có yêu cầu rất cao đối với ngoại hình. Cộng thêm việc vừa mang người về đã ném hơn 200 tỷ - chuyện mà hắn dù hào phóng đến cách mấy cũng chưa từng làm cho đám nhân tình trước đây.
Rốt cuộc người kia phải xinh đẹp đến mức nào, mới có thể khiến hắn bất chấp việc cậu ta thuộc tầng lớp thấp kém nhất trong xã hội, mà đối xử đặc biệt như vậy?
Trong một khoảnh khắc, Trình Khả Duy bỗng cảm nhận được nỗi bất an không tên. Mà nỗi bất an cùng sự đe dọa này từ sau khi Hoa Phong Nhã xuất hiện, cậu ta chưa từng cảm nhận qua ở trên người bất kỳ gã nhân tình nào của Dịch Nguyên.
Dịch Nguyên đang định nói gì đó với Lâm Minh Viễn thì hai chân bị một bàn tay tách ra, quần lót bị kéo xuống. Đầu khấc bị một chiếc lưỡi ướt át liếm lên, rồi bao bọc toàn bộ vào trong khoang miệng ấm nóng.
Hắn khựng lại, cúi đầu nhìn xuống. Trình Khả Duy đang quỳ trên sàn nhà lạnh lẽo, cái đầu nhấp nhô giữa háng hắn. Dục vọng của đàn ông vốn đơn giản như vậy đấy, chỉ một chút kích thích nhỏ thôi cũng đủ để nó phản ứng.
Khúc thịt mềm oặt kia bị ngậm tới ngậm lui như vậy liền nhanh chóng phấn chấn ngỏng đầu dậy. Kích thước bắt đầu xảy ra biến hóa, càng lúc càng to, càng lúc càng dài ra. Ngón tay Trình Khả Duy mân mê hai hòn ngọc của hắn, đầu lưỡi bên trong khoang miệng không ngừng đảo quanh. Cậu ta thành thục động tác phun ra nuốt vào, vừa làm việc dâm đãng vừa ngước mắt lên nhìn hắn. Nốt ruồi lệ dưới đuôi mắt mang theo vẻ phong tình mời gọi.
Lâm Minh Viễn không thấy hắn trả lời tưởng hắn chưa hết giận, bèn gọi: “Giám đốc Dịch?”
Lúc này Dịch Nguyên mới hoàn hồn, bụng dưới trướng căng, cố gắng khống chế hơi thở. Kích thích bên dưới khiến hắn hơi mất tập trung. Bàn tay túm chặt tóc Trình Khả Duy, ngửa đầu nhíu mày cắn môi nhịn xuống tiếng rên rỉ, đáp: “Ừ, sau này… muốn gọi thì cứ gọi.”
Lâm Minh Viễn thầm thở phào nhẹ nhõm: “Vâng.”
Trình Khả Duy đứng dậy, dạng chân ngồi khóa trên đùi hắn, nắm lấy vật đang cương cứng nhét vào lỗ nhỏ vừa tự thoa bôi trơn của mình. Cậu ta ôm cổ hắn bắt đầu nhún.
dương v*t bị bao bọc trong nơi mềm mại kia, lại liên tục ma sát lên xuống suýt chút nữa khiến hắn nhịn không được thở dốc vào loa điện thoại.
Loại kích thích sợ bị phát hiện này càng khiến mọi giác quan trở nên nhạy cảm hơn. Hắn đặt tay còn lại lên mông Trình Khả Duy mà xoa nắn. Cậu ta dường như đang hứng tình, nhún mỗi lúc một nhanh, hơi thở kìm nén dần gấp gáp. Trước khi cậu ta kịp rên thành tiếng đã bị hắn nhanh tay bịt miệng.
Dịch Nguyên vội nói: “Tầm trưa mai tôi về, cậu chuẩn bị đi.” Đoạn, hắn cúp máy, ném điện thoại qua một bên.
Bàn tay bịt miệng vừa thả ra, Trình Khả Duy lập tức run giọng rên lên: “A… a… aaaa.”
Dịch Nguyên bế cậu ta đứng dậy đi tới bên vách kính cường lực trong suốt, từ đây có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố. Sau đó đặt cậu ta xuống, cậu ta cũng hiểu ý nhanh chóng phối hợp xoay người áp vào vách kính, đưa lưng về phía hắn.
Hắn nắm eo nâng mông Trình Khả Duy lên, vén vạt áo choàng tắm xộc xệch của cậu ta để lộ bờ mông tròn nhỏ ra rồi đút vào.
.
“Aaaaaaa!”
Lâm Minh Viễn giật mình vội chạy xuống bếp hỏi: “Sao vậy?”
“Anh ơi anh ơi, cái cốc này dễ thương quá!!!”
Lâm An hào hứng hai tay cầm cái cốc sứ hình tai mèo giơ lên, đôi mắt long lanh: “Em dùng cốc này được không?”
Qua một tuần rồi mà Lâm An dường như vẫn chưa khám phá hết điều kỳ diệu trong nhà. Chốc chốc lại hào hứng reo lên “Anh ơi, phòng tắm to khủng khiếp, to gấp chục lần nhà trọ mình ở nữa! Em cảm thấy có thể ngủ trong này luôn!”, “Oaaaa, có bồn tắm to quá chừng nè, giống y như trong truyện tranh luôn!” hay “Aaaa, tủ lạnh bự quá đi mất, còn có màn hình cảm ứng chọt chọt vô được nè!”. Từ khi đến đây nó nói chuyện nhiều hơn, cười nhiều hơn, bà nội thấy thế cũng vui lây.
Lâm Minh Viễn mỉm cười gật đầu: “Đồ trong nhà cứ dùng thoải mái, không cần hỏi anh đâu.”
Lâm An mừng rỡ, hớn hở đáp: “Em sẽ dùng thật cẩn thận!”
Lâm Minh Viễn lên phòng của mình trở tay đóng rồi khóa trái cửa lại. Vì là phòng ngủ loại dành cho khách nên không có khóa bảo mật tự động gì gì đó như phòng chính. Ra vào cứ đóng mở, khóa trái như bình thường.
Cậu không hiểu câu cuối cùng mà Dịch Nguyên nói trước khi cúp máy. Do dự chốc lát, bèn gọi lại. Thế nhưng gọi hai lần vẫn không bắt máy, thầm nghĩ chắc hắn đang bận nên đành thôi.
Mãi đến hai tiếng sau lúc cậu leo lên giường chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại vang lên âm báo tin nhắn. Cậu mở ra xem thì thấy đó là tin nhắn Pink Circle của Dịch Nguyên gửi tới.
- Vernon Dịch: Cậu xem rồi học tập cho tốt. Đợi mai tôi về sẽ kiểm tra, liệu mà làm.
Trên đầu Lâm Minh Viễn mọc ra ba dấu chấm hỏi. Chưa đợi cậu thắc mắc xong thì một video được gửi tới. Cậu nhấn mở ra xem. Video vừa mở liền hiện lên hình ảnh khiến mặt mày cậu hết trắng rồi lại đỏ. Suýt chút nữa là quăng luôn chiếc điện thoại mới mua với Đinh Vỹ hôm qua.
Trong video là hai người đàn ông nước ngoài đang ngồi trên xe hơi. Một người ngồi ghế lái không thấy mặt, vì video chỉ quay mặt của người ngồi ghế phó lái kế bên, đang chồm qua ngậm mút lấy thứ kia một cách ngon lành.
Lâm Minh Viễn vội giảm âm lượng, úp màn hình điện thoại xuống giường, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh lại. Cuối cùng cậu cũng hiểu lời hắn nói là có ý gì.
“Tầm trưa mai tôi về, cậu chuẩn bị đi.”
Ok.
“Cậu xem rồi học tập cho tốt.”
Ok.
“Đợi mai tôi về sẽ kiểm tra, liệu mà làm.”
“Liệu mà làm.”
“Liệu mà làm.”
“Liệu mà làm.”
Câu cuối thật sự dọa cậu xanh mặt.
Quay tay là cả một quá trình tự học tự tích lũy kinh nghiệm một mình. Từ khi biết được tính hướng của bản thân, cậu cũng từng thử xem qua Gà Vàng vì tò mò không biết hai người đàn ông lúc ấy ấy sẽ như thế nào. Thế nhưng tất cả chỉ là lý thuyết mà thôi. Không ngờ rằng có ngày sẽ thật sự thực hành cùng với một người đàn ông khác.
Lâm Minh Viễn biết số tiền đó không phải cho không. Dịch Nguyên không phải làm từ thiện. Chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra. Dù cậu đã chuẩn bị tâm lý ngay từ đầu rồi nhưng khi cái ngày đó đến, khó tránh khỏi cảm thấy hoảng loạn.
Vừa nghĩ tới cảnh hai người thổi kèn trong video kia đổi thành mình và Dịch Nguyên. Bụng dưới của cậu như có một dòng điện chạy xuống, vật đang ngủ say bỗng ngỏng đầu dậy.
Lâm Minh Viễn nhìn xuống đũng quần đang dựng lên thành một túp lều của mình, liền đỏ mặt xấu hổ. Rốt cuộc là đang sợ hay đang phấn khích, cậu thực sự không muốn biết. Chuyện này quá kỳ quái rồi!!!
Qua hồi lâu sau, khi bản thân đã trấn tĩnh lại rồi. Cậu cầm điện thoại lên nhắn một tin trả lời hắn.
- Chân Dài Tới Nách: Tôi sẽ chăm chỉ học tập, ngày ngày tiến lên!
- Vernon Dịch: Ngủ đi.
- Vernon Dịch: Nhân tiện, tôi quên hỏi cậu lúc đặt cái tên đó không thấy xấu hổ hả.
Lâm Minh Viễn ngã ra giường ôm điện thoại cười như điên.