“Ài, nhìn làm sao cũng chỉ thấy được mặt sườn, cái gì cũng không thấy!”Nhìn chăm chăm laptop nhưng chẳng phát hiện được cái gì. Bành Tri Hàn oán giận nói.
“Cậu kiên nhẫn chút xem, có lẽ sẽ phát hiện gì đó.” Tô Tuyền bình tĩnh.
“Tay cô gái này hình như cầm thứ gì nhưng bị người ta che lại, không thấy rõ lắm a a a!” Cào lung tung tóc của mình, Bành Tri Hàn hoàn toàn rơi vào trạng thái cuồng loạn.
“Xem cái gì kích động như vậy?” Cửa phòng mở ra, Lý Nhược Quang đi ra.
“Tiểu Quang? Không phải mới ngủ không lâu sao? Sao đã dậy rồi!” Tô Tuyền lập tức đón.
Lý Nhược Quang lườm hắn một cái, nâng lên chân liền muốn bước nhanh vòng qua hắn. Bởi vì động tác quá mạnh, không cẩn thận động đến nơi nào đó, làm chân mềm nhũn ngã sấp xuống.
“Tiểu Quang!” Tô Tuyền vươn tay muốn ôm lại cậu.
“Buông ra! Tên…” Định nói ra khỏi miệng nhưng khi nhìn thấy phía sau lưng Tô Tuyền thì dừng lại. Lý Nhược Quang nghĩ lại mình bị tên trước mặt tra tấn cả buổi chiều như thế nào, cái chỗ khó thể mở miệng giờ còn co rút đau đớn không khép kịp liền quyết tâm hơn.
“Tên cầm thú này! Sắc lang! Khốn kiếp!”
“……” Tô Tuyền nén cười. Nửa ôm nửa kéo Lý Nhược Quang ngồi xuống sofa. “Cậu nên ngủ thêm một giấc.”
“Hừ!” Quay đầu không để ý đến hắn, nhìn Bành Tri Hàn. “Đang xem cái gì vậy Tiểu Hàn?”
“Mấy người coi tớ là vô hình à!” Bành Tri Hàn lườm một cái. “Vừa có cơ hội liền liếc mắt đưa tình.”
“Hahaha ── hahaha ──” Bên kia Tô Tuyền cười đến lăn lộn, bên này Lý Nhược Quang mặt đỏ bừng như lửa.
“Tiểu Hàn cậu nói cái gì vậy!” Lý Nhược Quang trừng Bành Tri Hàn. “Ủa, Hiểu Phong! Hắn còn sống sao?”
Chỉ vào thiếu niên cầm trên tay trước mặt, Lý Nhược Quang há miệng.
“Tớ cũng nói rồi!” Bành Tri Hàn gật đầu.“Nhưng Tô Tuyền bảo không cần để ý.”
“Hửm?” Lý Nhược Quang quên không vui vừa rồi, quay đầu dùng ánh mắt hỏi Tô Tuyền.
“Chuyện của Cẩn còn chưa giải quyết, hai người cũng đừng quản chuyện không đâu.” Một câu chặn hai người lại.
“Woa, Tuyền thật lợi hại!” Lý Nhược Quang dưới chỉ điểm của Bành Tri Hàn rốt cuộc phát hiện cô gái cũng không khỏi thán phục.
“Khỏi phải nói.” Tô Tuyền kề sát lại lại đây. “Chồng của em làm cái gì cũng giỏi nhất.”
Nghe thế Lý Nhược Quang lại trừng một cái, quay qua nhìn kỹ cô gái này, không để ý Tô Tuyền nữa.
“Đây không phải là cô gái va vào tớ đêm qua sao?” Lý Nhược Quang nhìn một hồi, đột nhiên kêu lên.
“Cái gì?” Hai người nghe xong kinh hãi.
“Chính là cô gái này, tóc dài đến đầu gối, mặc chiếc váy rất dài.” Lý Nhược Quang vừa nhìn vừa gật đầu. “Ngày hôm qua rất tối nhưng mái tóc và quần áo của cổ làm tớ nghĩ ngợi rất lâu.”
“Thật là cô ta sao?” Đêm qua đúng là rất tối, giờ nghĩ đến Bành Tri Hàn thật sự chẳng có chút ấn tượng gì với cô gái lướt qua mình.
“Tuyệt đối là cô gái này. Trên cổ thắt nơ bướm rất lớn, lúc ấy tớ thấy rất rõ, còn có mái tóc dài, cổ va vào tớ, tớ chỉ cảm thấy đều là tóc.” Lý Nhược Quang một mực chắc chắn.
“Tiểu Quang.” Tô Tuyền mở miệng, giọng nói đã không có kinh ngạc vừa rồi, khôi phục bình tĩnh như cũ. “Cậu còn nhớ rõ cô gái này va vào cậu, rớt cái gì không?”bg-ssp-{height:px}
“Hừm… Không nhớ nổi… ” Lý Nhược Quang liều mạng nhớ lại.“Hình như là quần áo hay là gì đó, còn có… Thật là nhớ không ra.”
Ba người mỗi người trầm tư, trong nhất thời không ai nói chuyện.
Một lúc sau, Tô Tuyền chầm chậm khẽ nói.
“Như vậy xem ra, đêm qua không bao lâu sau khi chúng ta rời nhà dì Trần đi về, cô gái này cũng đi về phía đó.”
Bành Tri Hàn ngẩng đầu không nói gì. Lý Nhược Quang chỉ lẳng lặng nhìn Tô Tuyền.
“Nếu cô gái này chỉ đứng ở đấy không đi đâu.” Tô Tuyền nói tiếp.
“Sau đó khi tất cả mọi người nghỉ ngơi thì… ”
Bành Tri Hàn tới gần Lý Nhược Quang, môi nhỏ đang khẽ run.
Đêm ngày hè không trăng không sao, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, cô gái nhẹ nhàng đi lên bậc thang, gió thổi qua người mép váy theo đó phất phới. Vươn tay, làn da tuyết trắng được bao bọc dưới lớp ren càng thêm mềm mịn.
Cốc cốc cốc ──
Vừa gác điện thoại dì Trần nghe được tiếng gọi cửa.
“Ai vậy?”
Cốc cốc cốc ──
“Tới đây tới rồi đây!”
Cô gái im lặng nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng như ngọc trai.
“Ai vậy? Muộn thế này rồi?”
Cửa mở.
“Không!!!!!” Từ trong ác mộng bừng tỉnh, Bành Tri Hàn chỉ thấy tim mình đập thình thịch.
“Tiểu Hàn?” Nghe được tiếng thét chói tai Lý Nhược Quang đẩy cửa vào.
“Tiểu Quang… ” Viền mắt ửng đỏ. “Rõ ràng có thể cứu dì Trần… Rõ ràng ở ngay cạnh chúng ta… ”
“ … ” Cúi đầu, Lý Nhược Quang không nói gì.
“Dậy.” Tô Tuyền lạnh lùng chen vào. “Còn phải tới đồn cảnh sát đấy.”
Sau tối qua ba người đều không nói gì.
Nghĩ đến hung thủ tàn nhẫn sát hại dì Trần có lẽ ở ngay cái hẻm tối đen lướt ngang qua mình, một cảm giác sởn tóc gáy ở trong lòng thật lâu không xóa đi được. Mãi đến khi một cuộc gọi của đồn cảnh sát gọi tới mới đánh vỡ cái im lặng chết chóc trong nhà.
Hóa ra là chuyện ngày đó, muốn bọn họ tới đồn để giúp đỡ điều tra.
Rốt cuộc tìm được lý do để ngủ, ba người ở trong tình trạng hết sức suy sụp vượt qua buối tối dài đằng đẵng này.