“Đáng chết… ” Ngồi ở trước cửa sổ, đặt sách lên đầu gối, Tạ Du vừa xem hộp nến vừa mắng.
Một năm qua thật sự rất hoang đường!
Cố gắng không nhớ lại nữa, Tạ Du thắp một cây nến, theo ánh nến ấm áp, lật sách.
“Như vậy mới là sống!”
Một năm đau khổ không làm phai mờ cá tính rộng rãi sáng sủa của hắn. Tạ Du, thiếu niên mười bảy tuổi này, vẫn như trước kia có nụ cười làm người ta yêu mến và sức hấp dẫn xuất sắc.
Nay đã là tháng Hai, nhưng tuyết ngoài cửa sổ vẫn chưa tan hết.
Trận tuyết năm trước, ước chừng rơi gần hai tháng. Chầm chậm mà yên lặng rơi xuống, mãi sau này hoàn toàn trở thành ác mộng của mọi người.
Giao thông tắc nghẽn, tín hiệu tivi bị chặn, cơn tuyết này mãi đến giờ mới hoàn toàn ngừng lại.
Nhưng Tạ Du không biết những điều này.
Khi hắn tỉnh lại, tuyết đã ngừng rồi, chỉ để lại mặt đất trắng tinh đẹp đẽ, làm người ta thích thú.
Giờ mới nhìn một chốc sách, hắn lại không khỏi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Gaea, Cẩn.
Tuyết lớn như vậy, hai người đã đi đâu?
Cái tên chưa từng nhắc đến lại ở trong lòng hiện lên, giống như mỗi ngày đêm trước kia.
Gaea, anh đã biết tất cả rồi sao?
Anh còn… yêu em sao?
Như là nhìn thấy cái gì trong màn tuyết trắng xóa, lại như chẳng nhìn thấy gì, đôi mắt Tạ Du bình tĩnh nhìn một điểm. Trong miệng, không tự chủ được thì thào ra tiếng.
“Em… rất nhớ anh…”
Sau đó, hắn không nhúc nhích, cứ như vậy rơi vào thế giới của mình thật lâu.
Chỉ có ngọn nến bên cạnh vẫn yên lặng làm bạn với hắn.
Mãi đến khi tàn lụi.
……
“Nói như vậy, bởi vì cậu mắc bệnh truyền nhiễm, không may lây cho em gái Gaea, sau đó cô bé ấy chết phải không?” Giọng nói bình thường lại lộ ra tao nhã, kéo Tạ Du từ trong ký ức về.bg-ssp-{height:px}
Cười nhìn mỹ nhân trước mặt một cái, Tạ Du gật đầu.
“Đúng vậy.”
“Mà Cẩn thì vì tưởng nhớ cô bé, cho nên mang theo tấm ảnh này bên mình?” Tô Tuyền nhìn chăm chú anh chàng đẹp trai trước mắt, lòng đầy nghi ngờ.
“Không sai.” Lại lần nữa gật đầu, Tạ Du nhìn về phía bên cạnh đã thức dậy Lý Nhược Quang, nhiệt tình tỏa ra hơi thở tình dục của mình, chọc đối phương một trận đỏ mặt.
“Sau đó Gaea bởi vì cái này mà xích mích với hai người, cậu cũng thấy thẹn với mọi người, cho nên ba người liền tách ra?” Hung hăng trừng tên họ Tạ nào đó thả đào hoa xung quanh một cái, Tô Tuyền dùng lực kéo Lý Nhược Quang vào lòng mình.
“Tiểu Tuyền…” Mặt càng đỏ gấc hơn, Lý Nhược Quang nhỏ giọng kháng nghị.
“Không thể nào!” Lần này không có đợi Tạ Du trả lời, Bành Tri Hàn sát cạnh liền nhịn không được nhảy lên. “Tạ Du cậu nhất định đang nói dối!”
“Kỳ lạ, tại sao tôi phải nói dối?” Hơi nghiêng đầu, Tạ Du mặt đầy xấu xa.
“Bởi vì cái này!” Không đợi Tô Tuyền và Lý Nhược Quang làm gì, Bành Tri Hàn bỗng lấy ra tấm ảnh cô gái tóc dài lúc trước Tôn Dần chụp được.
“Đây là?” Tạ Du nhìn một hồi, mặt đầy nghi hoặc. “Cô muốn giới thiệu người đẹp cho tôi quen?”
“Cậu…” Bành Tri Hàn tức giận.
“Ở đây.” Tô Tuyền một tay ôm chặt Lý Nhược Quang, một tay vươn ra, thon dài ngón trỏ chỉ vào cô gái phía sau thiếu niên xuất trần trong tấm ảnh.
“Cậu xem này.”
“Đây là!” Nhìn thấy chỗ Tô Tuyền chỉ, nụ cười trên mặt Tạ Du biến mất.
Cô bé ở đó, mái tóc đen thật dài đến đầu gối, trên cổ áo cao cột nơ con bướm, làm người ta có cảm giác cổ điển lại cao quý. Tuy chỉ là mặt nghiêng lại khá mờ, nhưng kiểu ăn mặc dáng người ấy…
“Không… ” Hình như nhìn thấy thứ gì đó kinh khủng vậy, khuôn mặt anh tuấn của Tạ Du nháy mắt nhăn lại.
“Không thể nào! Rõ ràng… Savannah… rõ ràng đã…”
“Em ấy rõ ràng đã chết rồi!”
Màu đỏ đập vào mắt, đầy trước mặt.
“Em ấy rõ ràng đã chết rồi!!!”
Tiếng kêu thật to, vang lên trong căn phòng nho nhỏ.
Mang theo vô hạn sợ hãi.