Xuyên qua song cửa sổ, có thể nhìn thấy những cành cây chắc khỏe. Cây cối quanh sân là những cây đa cổ thụ già, lúc này, tán cây xum xuê đang theo gió đong đưa giữa hè, từng tảng xanh biếc lên xuống không ngừng.
Bão, đã sắp đến.
Tiền sảnh ngoài phòng bệnh vẫn đang đưa tin về cơn bão, mà trong phòng bệnh Lý Nhược Quang, Tô Tuyền, Bành Tri Hàn và Tần Thiên đang thảo luận vụ án.
“Tại sao sáng nay lúc tới đồn cảnh sát làm ghi chép, hai người không nói những chuyện này?” Tần Thiên nghe hai người nói hết mọi chuyện từ đầu đến cuối, mày kiếm nhăn lại. “Lần trước cũng vậy, nếu nói có lẽ giờ không ai bị hại nữa.”
“Giống như một năm trước sao?” Đối với câu hỏi Tần Thiên, Tô Tuyền chỉ nhíu mày, cười lạnh một tiếng. “Bởi vì bọn tôi không có chứng cứ xác thực nên không tin, còn làm tin tức lộ ra ngoài, cuối cùng làm Tư học trưởng xảy ra chuyện như vậy.”
“Giờ khác với khi đó.” Tần Thiên nhìn thẳng Tô Tuyền, nét mặt nghiêm túc.
“Tôi không cảm thấy có gì khác.” Tô Tuyền vẫn cười. “Tôi xưa nay không tin cảnh sát.”
Nhìn hai người hình như có chút không ổn, Bành Tri Hàn vội nói sang chuyện khác.
“Tần đại ca! Anh cảm thấy chuyện này rốt cuộc là sao?”
Hai người lúc này mới bình tĩnh lại, Tô Tuyền đứng lên, ngồi trở lại cạnh Lý Nhược Quang, giúp cậu sửa sang lại áo mền.
“Nói như vậy, mọi bí ẩn, đều ở trên người cô gái này?” Tần Thiên nhìn tấm ảnh chụp đường phố. “Ha, có điều thiếu niên này nhìn rất quen!”
Anh nhếch mày rậm, chỉ chỉ thiếu niên tuyệt thế trong hình.
“Cái đó không liên quan tới vụ án đi.” Tô Tuyền vừa sờ mặt vẫn hôn mê Lý Nhược Quang, vừa lạnh lùng nói.
“Ha ha đúng vậy.” Bị nói vậy, Tần Thiên nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng tinh.
“Nhưng theo lời hai người nói, anh vẫn không rõ lắm. Tạ Cẩn gởi thư cho các em, nói trò chơi chim cổ đỏ gì đó? Sau đó những người liên quan với chuyện này từng người chết đi. Một cô gái từ đầu tới cuối không lộ mặt, nhưng cứ như luôn xuất hiện gần hiện trường vụ án… ”
Dừng một chút, anh lắc đầu.
“Thật sự không rõ. Cái gì chim cổ đỏ, chim sẻ. Rốt cuộc động cơ hung thủ giết người là gì? Hung thủ là ai?”
“Ngày hôm qua tôi cũng nghĩ một đêm.” Tô Tuyền dời mắt khỏi mặt Lý Nhược Quang, nhìn lại. “Giờ tôi cảm giác, thư của Cẩn có thể là nhắc nhở, mà không phải cầu cứu như lúc trước bọn mình nghĩ.”
“Nhắc nhở?” Bành Tri Hàn mê hoặc nhìn Tô Tuyền.
“Đúng. Chúng ta thật ra đã đi sai hướng. Ngay từ đầu không ai nói Cẩn là chim cổ đỏ, địa chỉ mail là có từ lâu rồi, có thể đó chỉ là trùng hợp. Mà Gaea từng nói chim sẻ giết chim cổ đỏ. Chúng ta liền nghĩ y chắc biết cái gì, hơn nữa Tạ Cẩn chính là chim cổ đỏ. Nhưng, chúng ta xem nhẹ một điểm.”bg-ssp-{height:px}
Tô Tuyền ánh mắt quét qua Bành Tri Hàn và Tần Thiên một cái.
“Giống như Tiểu Hàn và cảnh sát Tần, hai người giờ uống là trà, nhưng không phải cùng ly trà. Chim cổ đỏ Gaea và Cẩn nhắc tới hoàn toàn không có điểm chung! Bởi vì bọn họ từ nhỏ lớn lên bên nhau, cũng biết đồng dao này nên khi gặp được vụ án hung thủ giết người giống như vậy, sẽ dùng cái tên này để thay thế mà thôi!”
“Tớ… ” Bành Tri Hàn nghe được như lọt vào sương mù. “Không hiểu lắm.”
“Tóm lại, chim cổ đỏ bọn họ nói, trước giờ không phải cùng một người. Nếu tớ nhớ không nhầm, Gaea nhắc tới chim cổ đỏ hai lần, lần đầu tiên là đã bị giết, lần thứ hai là chim cổ đỏ của y.” Ký ức hai lần đó lại hiện rõ ràng, đôi mắt bi thương của Gaea lại hiện lên.
“Đây có thể chỉ là ưa thích của y, thích đem mục tiêu của hung thủ gọi là chim cổ đỏ. Giống như Tiểu Hàn thích gọi người đáng ghét là biến thái, y vậy.”
“Cái này… ” Bành Tri Hàn vẫn mơ hồ.
“Nếu nghĩ thông suốt cái này, vậy sau đó cũng rất dễ xử lý.” Tô Tuyền nói tiếp. “Chim cổ đỏ Cẩn nói là cách gọi khác của mục tiêu hung thủ, nhưng cậu ta không dám viết thẳng mục tiêu đó là ai, cho nên viết ở phía dưới: Nói cho K. Cho nên, K chính là chim cổ đỏ. Hung thủ là chim sẻ, đồng thời cũng chính là bồ câu.”
“Oa, đầu tớ lung tung quá!!!” Bành Tri Hàn ôm đầu.
“Tôi vẫn thấy không đúng.” Trầm mặc nãy giờ không nói cẩn thận nghe Tần Thiên cũng nói chuyện.“Tạ Cẩn, tại sao cậu ta lại vòng vèo nhắc nhở hay là cầu cứu này?”
“Bởi vì cô ta.” Tô Tuyền cầm tấm ảnh, chỉ vào cô gái trong một góc ảnh.
“Cô ta?” Bành Tri Hàn và Tần Thiên đầy kinh ngạc.
“Đúng vậy.” Tô Tuyền gật đầu. “Hai người có nghĩ tới, nếu cô gái này thân thiết với Cẩn đến cùng vào cùng ra. Sao cô ta có thể không biết mail Cẩn hơn nữa kiểm tra mail cậu ta chứ?”
“Cái này!!!” Bành Tri Hàn đột nhiên thấy có chút hiểu.
“Đây chính là nguyên nhân sao cậu ta phải vòng vèo tỏ ra bí ẩn. Bởi vì cậu ta đang ở trong cảnh bị hung thủ giám thị, dù biết hung thủ muốn giết người cũng không có cách nào ngăn lại. Hơn nữa rất có khả năng, cậu ta cũng có cảm tình với hung thủ, cho nên chỉ có thể thông qua cách này, quanh co báo cho mục tiêu của hung thủ biết ── Tạ Du.”
“Tạ Du?” Bành Tri Hàn kêu lên.“Hung thủ muốn giết là hắn?”
“Tớ cảm giác vậy.” Tô Tuyền gật đầu.
“Tại sao cậu sẽ cảm giác như vậy? Bạn học Tô.” Tần Thiên cũng nhìn tấm ảnh, ánh mắt lại dừng ở người thiếu niên lâu hơn.
“Gaea nói cho tôi biết.” Tô Tuyền nhìn khuôn mặt hôn mê của Lý Nhược Quang, trong ánh mắt đều là dịu dàng. “Sau đó chắc y đã biết cái gì nên nói chim cổ đỏ là y, nhưng y không thể giết chim sẻ.”
“Mà Tạ Cẩn cố ý dùng bài đồng dao này, tôi nghĩ còn có dụng ý khác.” Không đợi Bành Tri Hàn, Tần Thiên phản ứng lời hắn nói, Tô Tuyền một hơi nói tiếp. “Vì nhấn mạnh bồ câu chính là chim sẻ, bởi vì cậu ta bị khống chế, không thể viết thẳng tên hung thủ và Tạ Du. Cho nên cậu ta chọn bài đồng dao này. Thật ra, cậu ấy muốn gợi ý cho chúng ta, chim sẻ chính là bồ câu, cũng chính là người yêu của chim cổ đỏ.”