“Thea, tôi biết cậu yêu tôi.” Đi tới trước mặt hai người, Gaea nở nụ cười. Trên khuôn mặt tinh xảo giống như đá cẩm thạch, một đôi mắt đỏ lóe ánh yêu mỵ. “Tôi vẫn luôn biết.”
Cả người chấn động, Thea nhìn Gaea, nhưng chỉ giật giật môi, không lên tiếng.
“Tôi cũng biết cậu tiếp cận Cẩn. Nhưng, tôi không nghĩ tới cậu tiếp cận sẽ làm cậu ta ngày càng điên hơn, cuối cùng nhảy lầu tự sát.” Ánh mắt lướt nhìn Tạ Du, như đang xác định vật mình sở hữu hoàn chỉnh vậy, Gaea tiếp tục cười. “Tôi cũng cảm thấy rất xin lỗi, cho nên khi cậu lấy việc này uy hiếp tôi. Tôi mới đồng ý điều kiện của cậu, mặc kệ những việc cậu làm.”
Tạ Du mắt mở to đến không thể to hơn nữa, hắn nhìn Gaea, như là không thể hiểu y nói vậy.
“Du, anh quả thật đã biết từ lâu.” Vươn tay, như muốn vuốt ve mặt người yêu xa một khoảng cách. “Cẩn chết, thật ra là anh sai, anh không ngăn cản. Anh không dám nói cho em. Thật xin lỗi.”
Buông mắt, Tạ Du không nhìn Gaea nữa.
Như tự giễu nở nụ cười, Gaea nói tiếp.
“Vòng tròn tội ác càng lúc càng lớn,Thea. Cậu lặp đi lặp lại nhiều lần giết người, cuối cùng tổn thương Du. Cho nên tôi mới lựa chọn rời đi cậu. Nhưng, tôi không nghĩ đến, lá gan của cậu lớn như thế. Không ngờ lại muốn giết Du.”
“Ahahaha ──” Như là nghe chuyện gì buồn cười vậy, Thea ngửa mặt lên trời cười dài.“Gaea à Gaea.”
Hắn cười dữ như thế, đến cùng, không thể không đỡ eo mình.
“Tới lúc này anh vẫn vậy, Tạ Du hắn bảo bối đến vậy sao? Anh coi hắn là bảo, tôi thì không. Gaea.”bg-ssp-{height:px}
Một tay cầm dao, một tay lau nước khóe mắt, Thea đứng dậy nhìn Gaea sắc mặt không đổi trước mắt.
“Lão đại à, xưa nay anh đều không thật sự nhìn tôi đi, trước giờ đều chỉ là xuyên qua tôi nhìn cô em gái đáng thương của anh đi!”
Tiếp tục nhìn chằm chằm bình tĩnh Gaea, Thea cười đến càn rỡ. “Giờ tôi cho anh biết, tôi không phải con cừu nhỏ gì. Cũng không phải bé ngoan nhất định sẽ nghe anh nói. Tôi từng cầu xin anh yêu tôi, nhưng “yêu” của anh đối với tôi, vẫn là khinh thường. Giờ anh chắc hối hận đi, khi bảo bối của anh đau khổ chết trong tay tôi, hahaha ──”
Giơ lên dao trong tay, Thea cười méo mó.
“Tôi sẽ cho anh cũng nếm thử đau khổ tôi và Tạ Cẩn từng trải!”
Nhắm chặt mắt, Tạ Du chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng.
Tất cả dường như muốn đi xa, chỉ còn lại thiên thần xinh đẹp mắt đỏ tóc đen, ở trong hào quang mỉm cười với mình. Tuy lúc này hai cánh trên lưng người đó, đã là màu mực.
Nhưng cảm xúc lạnh lẽo chậm chạp không tới.
Trong yên tĩnh, hắn lại mở ra mắt.