Cái Chết Huy Hoàng

chương 20

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Eve nghĩ có lẽ còn những cách tệ hơn để đợi qua giai đoạn cuối cùng của một cuộc điều tra. Ví như bầu không khí bao phủ trong văn phòng tù túng của cô ở Sở Cảnh sát, hay thứ thức ăn chắc chắn đã lưu cữu lâu ngày trong căng tin.

Roarke đã mở phòng chiêu đãi mái vòm ốp sàn gỗ bóng loáng với những bức tường gương và đèn sáng chói lóa. Những chiếc bàn cong, dài chạy dọc theo cung tường đặt đầy những món ăn dùng tay bốc kỳ lạ được bài trí đẹp mắt.

Những quả trứng nho nhỏ đầy màu sắc của loài bồ câu lùn được nuôi ở nông trại trên mặt trăng, tôm hồng phớt ở biển Nhật Bản, pho mát hấp dẫn tan chảy trên đầu lưỡi, những chiếc bánh phết pa tê hoặc kem có hình dạng các con thú, trứng cá muối óng ánh trên kem đá bào, đầy rẫy trái cây tươi phủ đường mát.

Và còn nhiều nữa. Chiếc bàn đặt ngang phòng bốc lên hơi nóng quyện với mùi gia vị. Một khu vực riêng biệt là kho báu cho những người ăn chay, được đặt cách một khoảng hợp lý với nơi dành cho người ăn thịt.

Roarke thích nhạc sống hơn nhạc mô phỏng, và ban nhạc ở sân bên chơi những giai điệu kích thích chuyện trò. Họ sẽ hâm nóng không khí khi màn đêm buông xuống, để mời gọi mọi người khiêu vũ.

Trong không gian đầy màu sắc, mùi hương, ánh sáng và vẻ lóng lánh, những người phục vụ mặc trang phục màu đen giản dị bước quanh, trên tay bưng khay bạc với những ly pha lê đựng rượu sâm banh.

“Thật tuyệt diệu.” Mavis cho một cây nấm khuy màu đen vào miệng. Cô nàng ăn mặc rất dè dặt cho buổi tiệc này, nghĩa là rất nhiều da thịt được che đậy, và tóc suôn nhuộm đỏ. Vì là Mavis, nên tròng mắt của cô nàng cũng như chim sáo[].

[] Trong tiếng Anh, Mavis còn có nghĩa là chim sáo.

“Tôi không thể tin Roarke lại mời tôi.”

“Cậu là bạn tôi mà.”

“Đúng. Này, cậu có nghĩ lát nữa, sau khi mọi người uống rượu thỏa thê, tôi có thể yêu cầu ban nhạc cho tôi làm một bài không?”

Eve lướt nhìn đám đông giàu sang quyền thế, ánh sáng của vàng và đá quý, rồi cười. “Tôi nghĩ điều đó thật tuyệt.”

“Hay lắm.” Mavis siết chặt tay Eve. “Tôi sẽ đến nói với ban nhạc ngay, phải tranh thủ chiếm được lòng họ.”

“Trung úy.”

Eve ngước nhìn lên lúc Mavis vừa rút lui, và bắt gặp khuôn mặt Giám đốc Tibble. “Thưa giám đốc.”

“Trông cô... đêm nay không được chuyên nghiệp.” Khi cô lúng túng, ông ta cười. “Đó là một lời khen. Roarke tổ chức bữa tiệc chu đáo lắm.”

“Đúng vậy. Đây là vì mục đích tốt đẹp.” Nhưng cô không thể nhớ rõ mục đích tốt đẹp ấy là gì.

“Quả tình tôi cũng nghĩ vậy. Vợ tôi tham gia rất tích cực.” Ông ta lấy một ly rượu được bê qua và nhấm nháp. “Điều đáng tiếc duy nhất là những bộ đồ khỉ này không bao giờ lỗi thời cả.” Ông dùng tay kia kéo cổ áo.

Hành động đó khiến cô mỉm cười. “Ông nên thử mang những đôi giày này.”

“Thời trang có cái giá thật đắt.”

“Tôi thích giản dị và thoải mái hơn.” Nhưng cô cưỡng lại việc giật chiếc váy ôm sát hông mình.

“À.” Ông ta cầm tay cô, dẫn cô đến phía cây trắc bá khuất bóng. “Giờ chúng ta đã nói xong những câu xã giao bắt buộc, tôi muốn nói cô đã làm một việc rất tuyệt trong cuộc điều tra.”

“Tôi đã mắc sai lầm về Angelini.”

“Không, cô theo đuổi chuỗi logic, rồi cô lần lại và tìm thấy những mảnh nhỏ khác đã bỏ lỡ.”

“Người nghiện mắc chứng bạch tạng kia là một may mắn, thưa giám đốc. Chỉ là may mắn.”

“May mắn cũng phải kể đến. Sự kiên trì nữa - và chú ý đến chi tiết. Cô đã dồn hắn vào góc, Dallas.”

“Hắn vẫn chưa bị bắt.”

“Hắn không chạy xa được. Tham vọng của hắn sẽ giúp chúng ta tìm ra hắn. Mọi người đã biết mặt hắn.”

Eve đang cân nhắc điều đó. “Thưa Giám đốc, cảnh sát Peabody đã làm việc rất tốt. Cô ấy có con mắt sắc sảo và bản năng nhạy bén.”

“Cô cũng đã nhận xét vậy trong bản báo cáo. Tôi sẽ không quên.” Khi ông ta liếc nhìn đồng hồ, cô nhận ra ông ta cũng đang lo lắng giống cô. “Tôi đã hứa với Feeney một chai whiskey Ireland nếu ông ta phá được cái máy tính đó tối nay.”

“Nếu không phá được thì chẳng có gì hết.” Cô lại cười. Không lý gì nhắc nhở ông giám đốc rằng họ không tìm thấy vũ khí giết người trong căn hộ của Morse. Ông ta đã biết.

Khi cô nhìn thấy Marco Angelini bước vào phòng, vai cô cứng đờ. “Xin lỗi. Giám đốc Tibble. Tôi phải nói chuyện với một người.”

Ông ta đặt bàn tay lên cánh tay cô. “Không cần thiết đâu, Dallas.”

“Có chứ.”

Cô biết giây phút ông ta nhận ra cô khi ông ta nhếch cằm lên. Ông ta dừng lại, chắp tay sau lưng, đợi.

“Ông Angelini.”

“Trung úy Dallas.”

“Tôi rất tiếc về những khó khăn tôi đã gây ra cho ông và gia đình của ông trong cuộc điều tra.”

“Vậy ư?” Mắt ông ta lạnh lùng, không chớp. “Cáo buộc con trai tôi giết người, khiến nó sợ hãi và nhục nhã, gây thêm đau khổ cho nỗi đau vốn đã khôn xiết, nhốt nó vào phòng giam khi tội duy nhất của nó là chứng kiến bạo lực?”

Cô có thể biện minh cho hành động của mình. Cô có thể nhắc ông ta nhớ rằng con trai ông ta không chỉ chứng kiến bạo lực, mà đã chạy trốn khỏi hiện trường mà không nghĩ gì ngoài sự sống sót của mình, và gây ra tội bằng cách định hối lộ để khỏi dính dáng.

“Tôi rất tiếc vì đã chuốc thêm đau khổ về tình cảm cho gia đình ông.”

“Tôi không biết cô có thật sự hiểu câu nói đó không.” Ông ta cúi mắt xuống.

“Và tôi tự hỏi, nếu cô không quá bận rộn vui thú với vị trí của người đồng hành của cô, có lẽ cô đã bắt được tên giết người thực sự. Thật dễ nhận ra cô là cái loại gì. Cô là kẻ cơ hội, một kẻ thích bon chen, một con điếm truyền thông.”

“Marco.” Roarke nói nhẹ, anh đặt tay lên vai Eve.

“Không.” Cô cương quyết khi anh chạm vào. “Đừng bảo vệ em. Để ông ấy nói nốt.”

“Anh không thể làm thế. Tôi sẽ xem tình trạng tâm lý của ông, Marco, là lý do ông chỉ trích Eve ngay tại nhà cô ấy. Ông không nên ở đây,” anh hạ giọng đanh thép cho thấy anh không xem xét gì hét. “Tôi sẽ tiễn ông.”

“Tôi biết đường.” Mắt Marco nhìn chòng chọc vào Eve. “Chúng ta sẽ chấm dứt hợp tác kinh doanh sớm nhất có thể, Roarke. Tôi không còn tin vào nhận định của anh nữa.”

Tay cuộn thành nắm đấm, cô giận run khi Marco bước đi. “Sao anh làm thế? Em có thể giải quyết được.”

“Em có thể,” Roarke đồng ý, và xoay người cô lại nhìn anh. “Nhưng đây là việc riêng. Không ai, tuyệt đối không một ai đến nhà chúng ta mà được nói với em theo cách đó.”

Cô phản bác. “Có Summerset.”

Roarke cười, hôn môi cô. “Ngoại lệ, vì lý do rất phức tạp.” Anh đưa ngón tay cái lên day nếp nhăn giữa lông mày cô.

“Được rồi. Em nghĩ là mình sẽ không gửi thiệp Giáng sinh cho nhà Angelini.”

“Chúng ta sẽ dần quen với điều đó. Chút sâm banh nữa nhé?”

“Đợi một lát. Em sẽ đi rửa mặt.” Cô chạm tay vào mặt anh. Giờ đây cô đã cảm thấy dễ dàng hơn mỗi lúc chạm vào anh khi họ không ở một mình. “Em nghĩ phải nói với anh rằng Mars có máy ghi âm trong túi.”

Roarke ấn cằm cô. “Cô ta có. Và anh đã cho vào túi anh rồi, sau khi anh để cô ta bu lấy anh ở bàn ăn chay.”

“Thật quái quỷ. Anh chưa bao giờ nói móc túi là một trong những tài lẻ của anh.”

“Em có hỏi đâu.”

“Nhắc em hỏi nhé, và hỏi thật nhiều. Em sẽ quay lại.”

Cô không quan tâm đến việc rửa mặt. Cô muốn vài phút để bình tĩnh lại, hoặc có lẽ thêm vài phút nữa để gọi cho Feeney, mặc dù cô tưởng tượng ông ta sẽ mắng cô té tát vì làm gián đoạn việc lục tìm máy tính của ông ta.

Ông ta vẫn còn một tiếng đồng hồ trước khi lỡ mất chai rượu Ireland. Cô không nghĩ điều đó làm ông ta tổn thương. Cô đang ở cửa thư viện, chuẩn bị mở mã, thì Summerset chui ra từ bóng tối, đằng sau cô.

“Trung úy, cô có điện thoại, việc riêng và gấp.”

“Feeney?”

“Anh ta không nói tên,” Summerset cúi mặt.

“Tôi sẽ nghe điện trong phòng.” Cô thấy niềm thỏa mãn nhỏ nhoi nhưng đáng giá khi vụt đóng chặt cửa trước mặt ông ta. “Đèn,” cô ra lệnh và căn phòng bừng sáng.

Cô hầu như đã quen với những bức tường đầy sách gáy da và những trang sách kêu sột soạt khi lật giở. Lần này cô không hề liếc nhìn chúng khi vội vã bước đến điện thoại bàn trong thư viện của Roarke.

Cô mở máy, rồi cứng đờ người.

“Ngạc nhiên, ngạc nhiên.” Morse cười há miệng. “Cá là cô không ngờ là tôi. Mặc chỉnh tề cho bữa tiệc, tôi hiểu. Cô thật sáng chói.”

“Tôi đang tìm anh, C. J.”

“Ồ, vâng, tôi biết. Cô đang tìm nhiều thứ. Tôi biết điều này trong hồ sơ, và điều đó không quan trọng. Nhưng nghe cho kỹ đây. Chuyện này chỉ cô với tôi biết, bằng không tôi sẽ xẻo một người bạn của cô ra từng mảnh nhỏ. Chào Dallas đi, Nadine.”

Hắn đưa tay ra, và khuôn mặt Nadine hiện lên màn hình. Eve, vốn đã nhiều lần chứng kiến sự kinh hãi, giờ lại đang nhìn thấy nó. “Hắn có làm đau cô không, Nadine?”

“Tôi...” cô ta rên rỉ khi hắn túm tóc giật ngược đầu lên, đặt lưỡi dao dài mỏng vào cổ.

“Giờ, nói với cô ta là tôi đã đối xử tốt với cô. Nói.” Hắn kéo mặt con dao qua cổ họng cô ta. “Con khốn.”

“Tôi ổn. Tôi không sao.” Cô ta nhắm mắt và nước mắt nhỏ ra. “Tôi xin lỗi.”

“Cô ta xin lỗi,” Morse nói qua bờ môi mím chặt và áp má vào má Nadine, mặt cả hai đều hiện trên màn hình điện thoại. “Cô ta xin lỗi vì quá thèm muốn trở thành con điếm hạng nhất, nên đã trốn bọn bảo vệ mày cử đến canh, rồi lao vào vòng tay đang chờ đợi của tao. Đúng không, Nadine?”

“Đúng.”

“Và tao sẽ giết mày, nhưng không nhanh như mấy đứa kia. Tao sẽ giết mày từ từ, và rất nhiều đau đớn, trừ phi con bạn Trung úy của mày làm mọi thứ tao bảo. Đúng không? Nói với cô ta, Nadine?”

“Anh ta sẽ giết tôi.” Cô ta mím chặt môi, nhưng không gì ngăn được cô ta run rẩy. “Hắn sẽ giết tôi, Dallas.”

“Đúng thế. Mày không muốn nó chết đúng không Dallas? Louise chết do lỗi của mày, của mày và của Nadine. Cô ta không đáng bị vậy. Cô ta biết vị trí của mình. Cô ta không muốn trở thành con điếm hạng nhất. Cô ta chết do lỗi của bọn mày. Mày đâu có muốn chuyện này lại xảy ra lần nữa.”

Hắn vẫn kề dao vào cổ Nadine, và Eve có thể thấy tay hắn rung rung. “Anh muốn gì, Morse?” Cô cẩn thận nhấn các phím bên phải để tìm hồ sơ của Mira. “Anh đang nắm quyền kiểm soát. Anh là người ra lệnh.”

“Đúng thế.” Hắn cười ầm lên. “Quá đúng. Giờ qua màn hình mày đã biết vị trí của tao rồi. Mày thấy tao đang ở một nơi khá tĩnh lặng trong Greenpeace Park, nơi không ai làm phiền chúng ta. Những kẻ tốt bụng yêu màu xanh đã trồng cây ở đây. Chỗ này thật tuyệt vời. Tất nhiên, không ai đến đây lúc trời tối. Trừ phi họ đủ khôn ngoan để biết cách vượt qua hàng rào điện tử được dùng để làm nản lòng bọn lang thang nghiện ngập. Mày có đúng sáu phút để đến đây, để chúng ta có thể tiến hành đàm phán.”

“Sáu phút. Chạy hết tốc độ tôi cũng không thể đến được. Nếu tôi bị tắc đường...”

“Vậy thì đừng,” hắn quát. “Sáu phút kể từ khi ngắt máy, Dallas. Đã hết mười giây, mười giây mày có thể dùng để gọi giúp đỡ, liên lạc với bất cứ ai, làm dù chỉ là một cái nháy mắt để tìm hỗ trợ, còn tao bắt đầu rạch nát Nadine. Hãy đến một mình. Nếu tao ngửi thấy mùi tên cớm khác, tao sẽ xử lý cô ta. Mày muốn cô ta đến một mình, đúng chứ, Nadine.” Để cho thuyết phục, hắn xoay đầu con dao châm một vết nhỏ trên cổ họng cô ta.

“Làm ơn.” Cô ta cố rướn ra sau, khi máu rỉ ra. “Làm ơn.”

“Nếu cứa cô ta lần nữa, sẽ không thỏa thuận gì hết.”

“Mày sẽ thỏa thuận,” Morse nói. “Sáu phút. Ngay từ bây giờ.”

Màn hình trắng xóa. Ngón tay Eve lửng lơ trên các phím, nghĩ đến Tổng đài, hàng tá đơn vị có thể đến quanh công viên trong vài phút. Cô nghĩ về sự rò rỉ, rò rỉ điện tử.

Và cô nghĩ đến máu đang nhỏ giọt xuống từ cổ Nadine.

Cô băng qua căn phòng và hối hả nhấn bảng điều khiển thang máy. Cô cần vũ khí.

C. J. Morse đang có quãng thời gian vui thú trong đời mình. Hắn đã bắt đầu nhận thấy hắn đã đánh giá thấp bản thân bằng cách giết người quá nhanh. Còn có rất nhiều trò vui thú trong việc ve vãn nỗi sợ, quyến rũ nó, ngắm nhìn nó bùng lên và tới đỉnh điểm. Hắn nhìn thấy nó trong ánh mắt Nadine. Đôi mắt giờ đã đờ đẫn, đồng tử giãn rộng, bóng và đen, một vành màu ở viền. Hắn thích thú nhận ra rằng hắn đang khiến cô sợ trối chết.

Hắn không cắt cổ cô ta nữa. Ồ, hắn muốn làm, và bảo đảm cho cô ta thấy con dao thường xuyên để cô không thể mất đi nỗi sợ. Nhưng một phần trong hắn cũng lo sợ về nữ cảnh sát khốn kiếp.

Không phải vì hắn không thể xử lý cô, Morse nghĩ. Hắn có thể xử lý cô theo cách chỉ phụ nữ mới hiểu được. Bằng cách giết cô. Nhưng hắn không hành động vội vàng, như với những người kia. Cô đã cố khôn ngoan hơn hắn, và đó là một sự sỉ nhục hắn sẽ không tha thứ.

Phụ nữ luôn muốn điều khiển, luôn ngáng đường, ngay đúng lúc ta sắp nắm được cơ hội thành công. Chuyện ấy xảy ra trong suốt cả đời hắn. Và cả cuộc đời khốn nạn của hắn bắt đầu với thói than van đòi hỏi của một bà mẹ.

“Con chưa làm hết khả năng, C. J. Dùng cái đầu, vì Chúa. Con sẽ không bao giờ thành công chỉ bằng vẻ bề ngoài hay sự lôi cuốn. Con không có những thứ đó. Mẹ kỳ vọng nhiều hơn ở con. Nếu con không là người giỏi nhất thì con sẽ chẳng là gì cả.”

Hắn đã làm hết sức rồi, đúng không? Hắn tự cười mình, và bắt đầu vuốt ve mái tóc Nadine trong khi cô run rẩy. Hắn đã cố gắng trong nhiều năm, làm đứa con ngoan, tận tụy, trong khi vào ban đêm hắn mơ tưởng về những cách giết bà. Những giấc mơ kỳ diệu, ngọt ngào và đẫm mồ hôi, trong đó cuối cùng hắn đã làm câm bặt được cái giọng nói chói tai, đòi hỏi.

“Tao đã làm được,” hắn bắt chuyện, kề mũi dao vào mạch máu đang giật giật nơi họng Nadine. “Và thật dễ dàng. Bà ta ở một mình trong căn nhà to lớn, quan trọng đó, bận rộn với công việc to tát, quan trọng. Và tao bước vào. ‘C. J,’ bà ta nói, ‘con làm gì ở đây? Đừng nói rằng con lại mất việc nữa. Con sẽ không bao giờ thành công trừ phi con tập trung.’ Và tao chỉ cười rồi và nói, ‘Bà im mồm, câm cái mồm khốn kiếp đi.’ Và tao cắt cổ bà ta.”

Để chứng minh, hắn di lưỡi dao trên cổ Nadine, nhẹ nhàng, đủ để xước da. “Bà ta tứa máu, trợn mắt, và bà ta câm miệng. Nhưng mày biết đấy, Nadine, tao học được vài điều từ mụ già đó. Đã đến lúc tao phải tập trung. Tao cần một mục tiêu. Và tao đã quyết định mục tiêu là loại trừ thế giới những mụ đàn bà to mồm, huênh hoang, những mụ đàn bà hống hách trên thế giới. Như Towers và Metcalf. Như mày, Nadine.” Hắn nghiêng người, hôn vào giữa trán cô ta. “Giống như mày.”

Cô ta chỉ còn rên rỉ. Tâm trí đã đóng băng. Cô ta thôi cố xoay cổ tay khỏi sự cầm giữ, thôi cố làm bất cứ việc gì. Cô ta ngồi ngoan ngoãn như con búp bê, thỉnh thoảng run rẩy phá vỡ sự bất động.

“Mày cứ cố đẩy tao sang lề. Mày thậm chí còn đến nói với người quản lý tống tao khỏi bàn tin tức. Mày bảo bọn họ tao là...” Hắn gí lưỡi dao lên cổ họng cô để nhấn mạnh. “Cái nhọt ở mông. Mày biết mụ Towers sẽ không bao giờ cho tao phỏng vấn. Mụ ta gây khó cho tao, Nadine. Mụ còn không nhận ra tao ở cuộc họp báo. Nhưng tao đã xử lý mụ. Phóng viên giỏi phải biết đào bới, phải không Nadine? Và tao đã đào xới, tao biết câu chuyện hay ho về gã người tình đần độn của con gái yêu của mụ. Ô, tao đã giữ khư chuyện đó, giữ khư nó, trong khi bà mẹ hạnh phúc của cô dâu tương lai lập kế hoạch đám cưới. Tao có thể tống tiền mụ, nhưng đó không phải mục tiêu, đúng không? Mụ rất bực tức khi tao gọi điện đêm hôm đó, khi tao tống cả câu chuyện vào mặt mụ.”

Cặp mắt hắn nhíu lại. Chúng lóe sáng. “Mụ còn định nói chuyện với tao nữa, Nadine. Ồ, mày chắc mụ sẽ thỏa thuận. Mụ sẽ cố trù dập tao, cho dù tao chỉ định tường thuật sự thật. Nhưng Towers là một kẻ không vừa, mụ sẽ cố bóp chẹt tao như con bọ. Đó chính là điều mụ nói trong điện thoại. Nhưng mụ đã làm đúng như những gì được bảo. Và khi tao bước đến chỗ mụ trên con phố nhỏ bẩn thỉu kia, mụ đã khinh khỉnh với tao. Mụ đã khinh khỉnh mà nói, ‘Mày đến muộn. Bây giờ, tên khốn, chúng ta sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện nhé’.”

Hắn cười dữ dội đến mức phải lấy tay ôm bụng. “Ồ, tao đã cho mụ ta hiểu. Phun máu và trợn mắt, giống như bà mẹ già thân yêu của tao.”

Hắn gõ vào đỉnh đầu Nadine, đứng dậy, nhìn vào máy quay hắn đã sắp đặt. “C. J. Morse, tường trình. Khi đồng hồ chạy quá vài giây, có vẻ như là Trung úy Đốn mạt không đến đúng giờ để cứu con bạn khốn kiếp khỏi bị xử tử. Mặc dù việc xem xét thói quen theo cách phân biệt giới tính đã chấm dứt từ lâu, thí nghiệm này đã chứng minh rằng đàn bà luôn đến muộn.”

Hắn cười khoái trá và bạt trái tay khiến lưng Nadine dập vào ghế nơi hắn đặt cô lên. Sau một tràng cười kéo dài, the thé, hắn tự chủ và cau mày nghiêm nghị trước ống kính.

“Việc phát sóng công khai các vụ xử tử đã bị cấm từ năm , năm năm trước khi Tòa án Tối cao một lần nữa phán quyết rằng tử hình là vi hiến. Tất nhiên, tòa án bị buộc phải đưa ra quyết định đó bởi năm mụ đần độn, to mồm, nên tôi thấy rằng phán quyết đó là vô hiệu.”

Hắn lôi thiết bị phát sóng cầm tay từ trong túi ra rồi quay sang Nadine. “Tao sẽ truyền thông tin về đài truyền hình, Nadine. Lên sóng trong hai mươi giây nữa.” Hắn nghiêng đầu, thận trọng. “Mày biết đấy, mày đã có thể trang điểm một chút. Tiếc là không có thời gian. Tao chắc là mày muốn được đẹp nhất trong lần lên sóng cuối đời.”

Hắn bước đến bên cô, kề dao lên cổ cô, hướng vào máy quay. “Mười, chín, tám...” Hắn liếc về phía tiếng bước chân hối hả trên con đường đá vụn. “À à, cô ta đây rồi. Và vẫn còn mấy giây.”

Eve bấm chân dừng bước nhìn chằm chằm. Cô đã chứng kiến rất nhiều sự việc trong mười năm làm cảnh sát. Nhiều đến mức cô thường ước có thể xóa bỏ khỏi ký ức của mình. Nhưng cô chưa bao giờ thấy điều gì sánh ngang với chuyện này.bg-ssp-{height:px}

Cô nhìn theo ánh sáng, ánh đèn duy nhất chiếu thành một vòng tròn quanh cảnh tượng. Ghế công viên nơi Nadine ngồi ngoan ngoãn, máu đang khô trên da, một con dao kề cổ. C. J. Morse đằng sau cô ta, điệu đà trong chiếc áo sơ mi cổ tròn và áo jacket tiệp màu, nhìn vào máy quay đặt trên chân ba cạnh. Ánh đèn đỏ của chiếc máy chiếu sáng nghiêm nghị như ánh mắt quan tòa.

“Anh làm quái gì thế, Morse?”

“Tường thuật trực tiếp,” hắn hớn hở nói. “Bước vào ánh đèn đi, Trung úy, để khán giả có thể nhìn thấy mày.”

Vẫn để mắt đến hắn, Eve bước vào vòng tròn.

Cô đi quá lâu, Roarke nghĩ và thấy bực bội vì những chuyện phiếm tại bữa tiệc. Rõ ràng cô thất vọng nhiều hơn anh nghĩ, và anh tiếc đã không đối xử với Angelini hữu hiệu hơn.

Thật đáng chỉ trích nếu anh để cô ủ rũ và tự trách móc mình. Cách duy nhất để làm cô không ủ rũ là chọc cười hoặc chọc tức để cô thoát khỏi trạng thái đó. Anh lặng lẽ rời khỏi căn phòng, xa khỏi ánh đèn, âm nhạc và tiếng nói. Căn nhà quá lớn, rất khó tìm cô, nhưng anh có thể xác định vị trí của cô với chỉ một câu hỏi.

“Eve,” anh nói, lúc Summerset bước ra từ căn phòng phía bên phải.

“Cô ấy đi rồi.”

“Đi nghĩa là sao? Đi đâu?”

Vì nói về phụ nữ luôn khiến Summerset khó chịu, ông ta nhún vai. “Tôi không thể nói, cô ấy cứ thế chạy ra khỏi nhà, vào xe lái đi. Cô ấy không thèm cho tôi biết ý định của cô ấy.”

Sự khó chịu xoáy lên trong lòng Roarke khiến giọng anh hằn học. “Đừng làm tôi cáu, Summerset. Sao cô ấy lại đi?”

Bị mếch lòng, Summerset siết quai hàm. “Có lẽ do cú điện thoại cô ấy nhận được trước đó. Cô ấy nghe điện trong thư viện.”

Roarke quay gót bước đến cửa thư viện, mở cửa. Anh bước đến bàn, Summerset bám theo sau. “Chạy lại, cuộc gọi cuối.”

Trong khi nhìn, nghe, sự vặn xé trong anh đã bùng cháy thành sợ hãi. “Lạy Chúa, cô ấy đến chỗ hắn. Cô ấy đi một mình.”

Anh đã ra khỏi cửa, chạy rất nhanh, mệnh lệnh anh ném ra sau như tia laser. “Báo tin cho Giám đốc Tibble - báo riêng.”

“Mặc dù không có nhiều thì giờ, Trung úy, tao chắc rằng khán giả của chúng ta sẽ bị tiến trình điều tra làm say mê.” Morse vẫn giữ nụ cười thích thú trước máy quay, con dao vẫn kề trên cổ Nadine. “Có lúc mày đã theo đuổi sai đầu mối, và tao tin rằng mày suýt chút nữa đã buộc tội một người vô tội.”

“Sao anh lại giết họ, Morse?”

“Ồ, tao đã ghi lại chi tiết, để phát sóng trong thời gian tới. Hãy nói về mày.”

“Anh hẳn phải cảm thấy khủng khiếp khi nhận ra đã giết Louise Kirski thay vì Nadine.”

“Tao đã thấy tồi tệ, buồn nôn. Louise là người tốt, ít nói, có thái độ phù hợp. Nhưng không phải lỗi của tao. Mà lỗi của mày và Nadine vì đã cố nhử mồi tao.”

“Anh muốn lộ diện.” Cô vụt liếc về phía máy quay. “Anh chắc chắn bây giờ. Nhưng điều này sẽ đặt anh vào thế bí, Morse. Anh sẽ không thoát được khỏi công viên này.”

“Ồ, tao đã có kế hoạch, đừng lo cho tao. Và chúng ta chỉ có ít phút trước khi phải kết thúc chuyện này. Công chúng có quyền được biết. Tao muốn họ chứng kiến vụ xử tử này. Nhưng tao muốn mày trực tiếp xem. Chứng kiến điều mày đã gây ra.”

Cô nhìn Nadine. Không giúp gì được, cô nhận định. Người phụ nữ đó đã bị sốc nặng, có lẽ bị tiêm thuốc. “Tôi sẽ không dễ dàng chấp nhận.”

“Mày sẽ thấy vui vẻ hơn.”

“Làm thế nào anh bắt được Nadine?” Eve bước gần hơn, mắt vẫn nhìn mắt anh ta và tay cô đã sẵn sàng. “Anh hẳn là người thông minh.”

“Tao rất thông minh. Con người - đặc biệt là đàn bà - không đánh giá đúng về tao. Tao chỉ cần tiết lộ một chút cho cô ta về các vụ giết người. Một thông điệp từ một nhân chứng sợ hãi đang muốn nói chuyện với cô ta, nói chuyện riêng. Tao biết cô ta sẽ trốn được bảo vệ, một con đàn bà tham vọng muốn theo đuổi những câu chuyện quan trọng. Tao tóm được cô ta trong bãi đỗ xe. Đơn giản thế thôi. Cho cô ta một liều thuốc an thần mạnh, tống vào xe, lái đi. Bỏ xe cô ta trong một bãi đỗ xe nhỏ trên đường ra ngoại thành.”

“Anh thật thông minh.” Cô bước gần hơn, dừng lại khi hắn nhướn mày và nhấn con dao sâu hơn. “Thực sự thông minh,” cô nói, rồi giơ hai tay lên. “Anh biết tôi đang đuổi theo anh. Làm sao anh biết?”

“Mày nghĩ gã Feeney nhăn nhó bạn mày biết mọi thứ về máy tính sao? Tao còn giỏi hơn gã hacker kia. Tao đã đột nhập vào hệ thống của bọn mày hàng mấy tuần. Mỗi cuộc gọi, mỗi kế hoạch, mỗi bước đi của mày. Tao luôn đi trước bọn mày, Dallas.”

“Đúng, anh đi trước tôi. Anh không muốn giết cô ấy, Morse. Anh muốn tôi. Tôi là người đã chỉ trích anh, gây cho anh mọi khổ đau. Sao anh không để cô ấy đi? Dù sao, cô ấy gần như bất tỉnh rồi. Cứ bắt tôi đi.”

Hắn vụt hé ra nụ cười trẻ con, “Sao tao không giết cô ta trước, rồi đến mày?”

Eve nhún vai. “Tôi nghĩ anh thích thách thức. Chắc là tôi nhầm. Towers là một thách thức. Anh đã phải đánh lạc hướng rất nhiều mới khiến bà ấy đến nơi anh muốn.

Nhưng Metcalf chẳng là gì hết.”

“Mày nói thật không đấy? Cô ta nghĩ tao là đồ ẻo lả.” Hắn nhe răng, phì hơi qua kẽ răng. “Cô ta vẫn sẽ làm bản tin thời tiết nếu cô ta không có bộ ngực ngon lành, và bọn chúng đã cho cô ta thời gian lên sóng của tao! Thời gian lên sóng khốn kiếp của tao. Tao phải giả vờ mình là fan hâm mộ cuồng nhiệt, bảo cô ta tao định làm một chuyên đề hai mươi phút về cô ta. Chỉ cô ta. Bảo cô ta là bọn tao phát qua vệ tinh quốc tế, và cô ta cắn câu ngon lành.”

“Nên cô ấy gặp anh ngoài sân đêm hôm đó.”

“Đúng, cô ta đã chải chuốt bóng mượt chỉ cười cười và không chút cảm giác khó chịu. Cô ta bảo cô ta mừng vì tao đã tìm được chỗ làm phù hợp. Cái chỗ làm thích hợp khốn kiếp của tao. Và, tao cho cô ta câm miệng.”

“Anh đã làm thế. Tôi nghĩ anh cũng đã cư xử thông minh với cô ấy. Nhưng Nadine, cô ấy có nói gì đâu. Bây giờ cô ấy thậm chí còn không nghĩ được gì. Cô ấy sẽ không biết anh đang trả thù cô ấy.”

“Tao thì biết. Hết giờ rồi. Mày nên đứng sang một bên, Dallas, nếu không cái váy tiệc của mày sẽ dính đầy máu đó.”

“Chờ đã.” Cô tiến một bước, giả vờ tránh sang bên cạnh và đưa tay ra sau cuối lưng, rút vũ khí ra. “Chớp mắt đi, đồ khốn, tao sẽ thiêu chín mày.” Hắn chớp mắt, vài lần. Hắn dường như không biết vũ khí từ đâu chui ra. “Nếu mày nổ súng, tao sẽ giật tay. Cô ta sẽ chết trước tao.”

“Có lẽ vậy,” Eve nói kiên quyết. “Có lẽ không. Kiểu gì mày cũng chết. Bỏ dao xuống, Morse, đứng cách xa cô ấy ra, nếu không hệ thần kinh của mày sẽ quá tải.”

“Con khốn. Mày tưởng mày đánh bại được tao à.” Hắn giật Nadine đứng lên, che chắn cho hắn, rồi đẩy cô ta về phía trước.

Eve một tay đón lấy Nadine, trong khi tay kia vẫn nhắm bắn, nhưng hắn đã chạy vào lùm cây. Không còn lựa chọn, Eve tát Nadine, tát xuôi rồi tát ngược. “Chạy đi. Mẹ kiếp.”

“Hắn sẽ giết tôi.” Mắt Nadine lồi ra thụt vào khi bị Eve đánh tiếp.

“Chạy đi, cô nghe không? Cô chạy đi, gọi trợ giúp. Ngay.”

“Gọi trợ giúp.”

“Lối này.” Eve đẩy Nadine theo hướng lối đi, hy vọng cô ta vẫn đứng được, còn cô lao vào rừng cây.

Hắn nói đã có một kế hoạch, và cô không nghi ngờ điều đó. Thậm chí nếu hắn thoát ra được công viên, cuối cùng họ sẽ bắt được hắn. Nhưng giờ hắn sẵn sàng giết người - một phụ nữ nào đấy đang dắt chó đi dạo vỉa hè, hoặc ai đó về nhà muộn sau một cuộc hẹn đêm.

Hắn sẽ dùng con dao giết bất cứ ai vì hắn đã thất bại lần nữa.

Cô dừng lại trong bóng đêm, tai căng ra lắng nghe âm thanh, tiếng thở cô được kiểm soát khó nhọc. Cô có thể nghe âm thanh phương tiện dưới đường và trên không, có thể thấy ánh sáng của thành phố phía trên những bóng cây dày đặc.

Hàng tá con đường trải rộng ra trước cô, dẫn đến khoảng cây thưa và những khu vườn trồng cây đẹp đẽ, được thiết kế rất cẩn thận.

Cô nghe thấy gì đó. Có thể là bước chân, có thể là bụi cây lạo xạo vì một con thú nhỏ. Vũ khí đã lên chốt sẵn sàng, cô bước sâu hơn vào bóng tối.

Có một đài phun nước, nước chảy yên lặng trong bóng tối. Một sân chơi nhỏ cho trẻ em, có cầu trượt hai bên, cầu trượt vòng xoáy, nền có bọt xốp để các em khỏi bị trầy xước cẳng chân cẳng tay.

Cô nhìn quanh khu vực này, tự nguyền rủa mình đã không lấy đèn trên xe. Bóng đêm đổ xuống từ những lùm cây. Sự tĩnh lặng lơ lửng trên không trung nặng nề như bức màn che đậy.

Rồi cô nghe tiếng thét.

Hắn đã quay lại, cô nghĩ. Rốt cuộc tên khốn đã quay lại tìm Nadine. Eve xoay người, bản năng tự vệ đã cứu mạng cô.

Con dao quệt vào cổ áo cô, một vết cắt dài, nông làm đau buốt kinh khủng. Cô lấy khuỷu tay ngăn lại, chạm đúng quai hàm hắn, phá hoại mục tiêu của hắn. Nhưng con dao lia, cứa vào ngay bên trên cổ tay cô. Vũ khí của cô xoay tròn vô vọng, tuột khỏi bàn tay bị thương của cô.

“Mày nghĩ tao chạy trốn.” Mắt hắn sáng lên bệnh hoạn trong bóng đêm khi hắn đi vòng quanh cô. “Phụ nữ luôn đánh giá thấp tao, Dallas. Tao sẽ xẻ mày ra từng mảnh. Tao sẽ cứa cổ mày.” Hắn đâm dao, khiến cô lùi lại một bước. “Tao sẽ moi bụng mày.” Hắn lại quệt con dao, và cô cảm thấy làn gió từ lưỡi dao. “Tao đang kiểm soát, đúng không?”

“Chết này.” Cú đá của cô trúng mục tiêu, một đòn phòng vệ tối hậu của phụ nữ. Hắn cúi xuống, khí phun qua môi như bong bóng vỡ. Con dao kêu lách cách trên nền đá. Và cô đã ghì được người hắn.

Hắn đánh đấm đúng như bản chất - một kẻ điên. Ngón tay hắn cào cấu cô, răng đớp cuồng dại trong khi tìm kiếm da thịt để cắm vào. Cánh tay bị thương của cô rỉ máu, và trượt khỏi người hắn khi cô vật vã tìm một điểm dưới cằm hắn để táng cho hắn bất động.

Họ lăn trên nền đá vụn và cỏ mượt, không khí tuyệt đối yên lặng ngoài những tiếng gầm gừ và hơi thở nặng nhọc. Tay hắn lần mò trên đường để tìm cán dao, tay cô bám theo sau. Rồi đầu cô choáng váng khi hắn thụi nắm đấm vào mặt cô.

Cô choáng váng chỉ trong một tích tắc, nhưng cô biết mình đã chết. Cô nhìn thấy con dao, thấy định mệnh của cô, và hít vào để đón nhận nó.

Lát sau, cô nghĩ có tiếng gì đó nghe như tiếng một con sói, tiếng rú lên giận dữ, tiếng kêu khát máu. Sức nặng của Morse đã biến mất khỏi người cô, thân thể hắn đã lăn xa. Cô chống tay bò dậy, đầu lắc lư.

Con dao, cô nghĩ cuống cuồng, con dao chết tiệt. Nhưng cô không tìm thấy, cô bò đến phía ánh sáng mờ nhạt của vũ khí của cô.

Nó nằm trong tay cô, sẵn sàng, khi đầu óc cô đủ tỉnh táo để hiểu ra. Hai người đàn ông đang đánh nhau, vật lộn như lũ chó trên sân chơi đẹp đẽ. Và một trong số họ là Roarke.

“Tránh hắn ra.” Cô loạng choạng đứng dậy, tự chủ. “Tránh xa khỏi hắn, để em bắn.”

Họ lại lăn vòng, Roarke ghì chặt tay Morse, nhưng Morse đang cầm con dao. Từ giận dữ, trách nhiệm, bản năng, chuyển sang kinh hoàng, sợ hãi.

Cô vẫn còn yếu, máu vẫn còn chảy, cô dựa vào thanh đỡ của cầu trượt, hai tay giữ chặt vũ khí. Dưới ánh trăng mờ ảo, cô có thể thấy nắm đấm của Roarke lao xuống, nghe tiếng xương gãy va vào nhau. Con dao cong lên, lưỡi dao xoay góc.

Rồi cô thấy nó đâm xuống, thấy nó rung rung khi tìm được chỗ trú ở họng Morse.

Ai đó đang cầu nguyện. Khi Roarke đứng lên, cô nhận ra lời cầu nguyện chính là của mình. Cô nhìn anh, hạ vũ khí xuống. Khuôn mặt anh dữ tợn, mắt anh nóng như thiêu đốt. Có máu ướt sũng trên chiếc áo khoác thanh lịch của anh.

“Trông anh bẩn thỉu quá,” cô nói.

“Em nhìn lại mình đi.” Hơi thở anh khó nhọc, theo kinh nghiệm, anh biết lát sau mình mới cảm thấy những vết trầy xước và bầm dập. “Em không biết là rời buổi tiệc mà không xin phép là mất lịch sự sao?”

Chân vẫn run rẩy, cô bước đến anh, rồi dừng lại, nén tiếng thổn thức trong cổ họng. “Xin lỗi anh. Em xin lỗi. Chúa ơi, anh bị thương không?”

Cô ngã vào anh, gần như dò tìm khi anh ôm cô vào lòng. “Hắn có làm anh bị thương không? Anh có bị thương không?” Cô lùi ra, bắt đầu dò dẫm quần áo của anh.

“Eve.” Anh nâng cằm cô lên, giữ chặt. “Em chảy máu nhiều quá.”

“Hắn đánh trúng em vài lần.” Cô xoáy tay vào mũi mình. “Không tệ lắm.” Nhưng Roarke đã lấy chiếc khăn lanh trong túi ra để cầm máu cánh tay bị thương cho cô. “Và đấy là công việc của em.” Cô thở thật sâu, cảm thấy quầng đen trước mắt lùi dần cho đến khi cô có thể nhìn rõ. “Anh bị thương ở đâu?”

“Máu của hắn đấy,” Roarke nói điềm tĩnh. “Không phải của anh.”

“Máu của hắn.” Cô gần như chao đảo, cố giữ đầu gối trụ vững. “Anh không bị thương sao?”

“Không nghiêm trọng lắm.” Anh lo lắng, nâng đầu cô lên để kiểm tra vết rạch cạn dọc xương đòn, nhìn đôi mắt tuôn trào của cô. “Em cần bác sĩ, Trung úy.”

“Một lát nữa. Để em hỏi anh điều này.”

“Hỏi gì cũng được.” Không còn gì khác, anh xé một miếng vải nơi tay áo rách của mình để chấm máu trên vai cô.

“Em có lao thẳng vào phòng điều hành của anh khi mà anh đang gặp rắc rối trong một vụ làm ăn không?”

Anh ngước nhìn cô. Một chút dữ dội đã biến mất khỏi đôi mắt, thay vào đó là nét cười. “Không, Eve, không đâu. Anh không biết cái gì đã lao vào anh nữa.”

“Được rồi.” Vì không biết để vũ khí ở đâu, cô giắt nó vào đáy lưng và cố định nó bằng miếng dán. “Một lần này thôi đấy,” cô thì thầm và ôm mặt anh, “được rồi. Được rồi. Em đã sợ khi em không thể né được anh để bắn. Em đã nghĩ hắn sẽ giết anh trước khi em ngăn được hắn.”

“Vậy em nên hiểu cảm giác ấy.” Tay anh quàng qua hông để đỡ cô, họ bắt đầu bước đi khập khiễng. Một phút sau, Eve nhận ra cô đi khập khiễng vì mất một chiếc giày. Xoãi bước khó khăn, cô thả luôn chiếc giày kia. Rồi cô thấy ánh đèn phía trước.

“Cảnh sát?”

“Chắc thế. Anh đã chạy đến chỗ Nadine khi cô ta bị trượt chân trên đường chạy đến cổng chính. Hắn đã khiến cô ta phải chịu nhiều khủng khiếp, nhưng cô ta đã cố gắng bình tĩnh để nói với anh em chạy về hướng nào.”

“Lẽ ra em đã xử lý được tên khốn kia,” Eve lẩm bẩm, đã phục hồi đủ để có thể lại lo lắng về nó. “Nhưng chắc chắn anh xử hắn được, Roarke. Anh có tài thực trong đấu tay đôi đấy.”

Không ai trong hai người đề cập đến chuyện làm thế nào con dao cắm vào họng Morse.

Cô thấy Feeney trong vòng sáng, gần máy quay, và nhiều cảnh sát khác. Ông ta chỉ lắc đầu và ra dấu gọi đội y tế. Nadine đã nằm trên cáng, tái nhợt như sáp.

“Dallas.” Cô ta đưa tay lên, rồi thả xuống. “Tôi thật vô dụng.”

Eve cúi người khi một nhân viên y tế gỡ bỏ tấm vải Roarke đã băng trên cánh tay cô và bắt đầu dùng tấm băng của anh ta. “Hắn bơm vào người cô rất nhiều thuốc.”

“Tôi thật vô dụng.” Nadine nhắc lại, khi cáng được đưa đến xe cứu thương. “Suốt đời phần còn lại tôi biết ơn cô.”

“Được rồi.” Cô quay đi, ngồi thừ xuống chiếc ghế cứu thương có đệm. “Anh có gì cho mắt của tôi không?” Cô hỏi. “Đau quá.”

“Sẽ thâm tím,” anh ta bảo với cô như vậy khi chườm đá lạnh lên.

“Có tin tốt. Không bệnh viện,” cô nói, chắc chắn. Nhân viên y tế tặc lưỡi rồi bắt đầu lau sạch và băng bó vết thương.

“Xin lỗi về chiếc váy.” Cô mỉm cười với Roarke, nhận ra ống tay áo rách te tua. “Nó không còn nguyên nữa.” Cô đứng lên, gạt tay nhân viên y tế đang rối rít sang bên. “Em cần phải quay về thay đồ, rồi làm báo cáo.” Cô nhìn thẳng vào mắt anh. “Thật tệ là Morse lăn trên con dao của hắn. Văn phòng Công tố sẽ muốn đem hắn ra xử.” Cô đưa tay ra, kiểm tra những đốt tay xù xì của Roarke và lắc đầu. “Có phải anh đã rú lên không?”

“Em nói sao?”

Cô tặc lưỡi, dựa vào anh khi họ bước ra khỏi công viên. “Rốt cuộc, bữa tiệc thật tệ.”

“Hừ. Chúng ta sẽ tổ chức những bữa tiệc khác. Nhưng có một điều.”

“Hử?” Cô gập ngón tay, thấy nhẹ nhõm vì chúng có vẻ như đã cử động bình thường. Nhân viên y tế hiệu quả thật.

“Anh muốn em lấy anh.”

“Ừ hừ. À, chúng ta sẽ...” Cô dừng lại, gần như ngã ngửa, rồi trợn mắt há mồm nhìn anh. “Anh muốn sao?”

“Anh muốn em lấy anh.”

Cằm anh bị trầy xước, máu dính trên áo, và một vầng sáng ánh lên trong mắt anh. Cô tự hỏi có phải anh mất trí rồi không. “Chúng ta đứng đây, đang đấu tranh với vụ tệ hại này, vừa bước ra khỏi hiện trường tội phạm, thế mà anh hỏi cưới em sao?”

Anh lại quàng tay lên hông cô, thúc cô bước lên. “Đúng lúc hoàn hảo.”

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio