Vừa ngồi yên vị trên xe, xe cũng vừa mới bắt đầu chạy chưa được bao lâu Tuấn lên tiếng
- sao cô đến vũ hội mà không báo cho chúng tôi
-tôi đâu có biết mấy cậu tới mà báo
- vậy sao khi thấy chúng tôi đến cậu cũng không chào hỏi tiếng
- tôi không để ý nên không thấy cho đến khi Nam kéo tôi ra
Nam nghe vậy nói với cái giọng điệu chua chát
- phải rồi người nào đó mải nói chuyện với người ta nên đâu có để ý gì bên ngoài
- nè cậu nói cái gì thế hả
- anh nói không đúng à lúc đó anh thấy em nói chuyện với anh ta rất vui vẻ mà
- bộ tôi nói chuyện với người khác thì không thể hay ý cậu là tôi không thể cười
Lâm im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng
- chắc ngày mai báo chí lại được phen bùng nổ với loạt bài với tiêu đề bạn gái mới và cũ của thiếu gia họ Hà đụng mặt tại vũ hội
- nè cậu vừa phải thôi tôi chịu đựng nãy giờ rồi đấy
Trung thấy nó lớn tiếng nên cũng quát lại
- ban nãy trong bữa tiệc cô mạnh mẽ lắm mà lớn tiếng lắm mà sao hôm trước không dùng lời lẽ đó mà chửi lại mấy đứa con gái đó để rồi bị ướt hết cả người chứ hả
Dù Trung không cố tình nhưng lại khiến con nhỏ nhớ tới chuyện Vy đã làm với nó ở sân bóng cơn tức giận vụt lên
- mấy người quá đáng lắm rồi đó đừng tưởng ban nãy giúp tôi chút mà giờ lên giọng trách móc tôi
Nói rứt câu nó quay ra kêu người tài xế
- bác ơi cháu muốn xuống xe phiền bác dừng lại ạ
Chiếc xe như đi chậm lại hơn vì cũng quá bức xúc nên con nhỏ cầm lấy tay nắm cửa định kéo ra thì bị Nam ngăn lại
- em đừng xuống ngoài đó giờ tối đen rồi
Vì nghĩ đến nỗi sợ bóng tối nó định từ bỏ ý nghĩ xuống xe nhưng Trung lần nữa lại kích động nó
- cô ta muốn thì cứ kệ cô ta xuống xe càng rộng chỗ
Nghe được vậy lòng tự trọng nào mà chịu nổi nó kéo mạnh cửa về phía sau nhìn vào bóng đêm nó vẫn cố để chân chạm đất khi bước hẳn xuống xe con nhỏ mới nhận thấy nỗi sợ hãi đang dâng lên trong nó, chỉ ít giây sau khi xe rời đi nó ngồi sụp xuống đất vì sợ hãi. Nam ngồi trên xe ngoái đầu nhìn lại qua kính
-sao Vinh không bật đèn pin lên
- sao chứ
Trung hốt hoảng kêu bác tài dừng lại rồi chạy tới chỗ nó
- đèn pin của cô đâu
Con nhỏ cảm thấy có chút khó chịu trong người dù đứng dưới đèn đường nó cố dặn ra từng chữ
- tôi để quên trên xe anh Bạch rồi
- cô... vậy thì lên xe đi
- tôi không muốn
- đồ cố chấp
Trung ném cho nó cái đèn pin được lấy ra từ túi áo khoác
- nè dùng tạm cái này đi
Nói xong cậu ta quay người bước đi thoáng trong đầu con nhỏ xuất hiện hình ảnh người thanh niên cũng ném cho con nhỏ chiếc đèn pin trước khi quay người bỏ đi nhưng khổ nỗi cái trí nhớ tồi này lại không thể nhớ ra nổi mặt người đó nhiều lúc nó tức phát điên lên vì không thể nhớ ra mà những hình ảnh đó cứ thi thoảng lại hiện lên trong đầu nó. Sau khi chiếc xe rời đi con nhỏ dùng chiếc đèn pin trên tay cố bám trụ để có thể bắt được chiếc taxi về đến trường. Tại vì đợi xe quá lâu nên khi con nhỏ trở lại cũng quá giờ trường đóng cửa. Không còn cách nào khác nó điện thoại cho Trung ra cứu trợ
- ê tôi về đến trường rồi ra mở cổng giúp tôi với
- cô bị khùng hả hơn h rồi đấy sao không gọi cho người khác hả
- tại cậu cùng phòng với tôi mà
- mặc xác cô tôi không xuống đâu
Nói thì nói thế nhưng vừa cúp máy xuống chân cậu ta đã bỏ xuống khỏi giường rồi đi xuống tìm con nhỏ. Cậu kéo nhẹ cái then chốt cổng lên nhìn thấy nó đứng co ro ở đó
- ê vào đi mau lên không bảo vệ xuống bây giờ
- cậu xuống thật hả cảm ơn nha bộ mặt hớn hở của nó lúc này thật khác với bộ mặt nhăn nhó lúc trong xe. Trung với nó đi lên phòng vừa mới đi đến chân cầu thang thì Trung nhìn thấy bảo vệ đang đi xuống cậu vội vàng kéo tay con nhỏ quay trở lại. Trung ôm con nhỏ đứng nép vào gầm cầu thang cả cố nín thở đợi bảo vệ đi qua. Trung thì không sao nhưng con nhỏ vì nỗi sợ hãi đứng trong tối quá lâu nên bắt đầu khó thở tim đập nhanh hơn mồ hôi toát ra nhiều hơn
- nè không sao đấy chứ
- về phòng uống thuốc chắc sẽ ổn thôi
Trung dẫn con nhỏ lên phòng lấy nước cho nó uống thuốc. Sau đó ai về phòng nấy rồi họ chìm vào giấc ngủ.