sáng hôm sau. cục thanh tra sau khi làm rõ sự việc từ những nội dung mà con nhỏ dịch ra trước đó và bổ xung số giấy tờ chứng thực mọi chuyện cũng được giải quyết ba của Nam cũng đc trả tự do trở về nhà,cánh báo chí cũng rời khỏi nhà Nam trả lại sự yên bình cho nơi đây. tối đó Bác Minh có tổ chức bữa tiệc gọi là giải hạn đồng thời cũng muốn cảm ơn mọi người đã giúp đỡ,nên con nhỏ dĩ nhiên là được mời tới. vừa thấy nó đến ông Minh vội vàng tiến lại gần
- ồ cháu đây rồi ta cứ ngóng cháu mãi
- cháu xin lỗi vì đã tới chễ
- không ta không hề có ý trách cứ gì cháu chỉ là ta mong cháu tới để nói lời cảm ơn ta nghe mấy đứa nói chuyện này được giải quyết êm thấm là nhờ cháu
- cháu thì có làm được gì đâu tất cả mọi người cũng giúp đỡ mà với lại chuyện của ba cháu bác cũng giúp đỡ cháu nên cảm ơn bác một tiếng mới phải và cháu làm việc này cũng là trả ơn cho bác
- cái con bé này ơn huệ gì chứ ta với ba cháu vốn là bạn thân sao có thể bỏ lơ khi khi bạn gặp khó khăn được chứ
nói rồi ông xoa đầu con nhỏ rồi bảo
- Vinh đã lớn thật rồi biết nghĩ cho mọi người ăn nói cũng chững chạc nữa chẳng bù cho thằng Nam nhà bác còn suốt ngày ăn chơi lêu lổng
ông vừa nói xong thì Nam từ đâu bước tới
- ba lại nói xấu con nữa rồi
con nhỏ nhìn người đang tiến lại gần mà nói
- đâu có bác ấy đang khen tôi đấy chứ
- ta chỉ nói sự thật thôi mà con vẫn còn trẻ con lắm
- ba
- thôi được rồi mấy đứa ăn uống rồi nói chuyện đi ta vô trong này lát
- vâng
Nam nhìn con nhỏ rồi bảo
- hôm nay trông em khang khác thế nào
nghe vậy người còn lại cả nó cũng quay ra nhìn mình
- tôi khác thế nào
- phải đấy khác ở đâu
- đẹp hơn hôm qua
tất cả đều quay ra khẽ cười. Con nhỏ quay ra nói với Nam
- tôi nói cho cậu biết điều này nhá
- ừ em nói đi
- đã bao lâu rồi cậu chưa đi khám mắt
- chắc năm mà sao em lo cho anh à
- à tại tôi thấy hình như mắt cậu hỏng rồi
ai cũng hiểu con nhỏ cố ý trêu Nam nên quay ra cười. để phá vỡ cái không khí ấy Nam cố nói sang chuyện khác
- mình kiếm chỗ khác chơi đi ở đây chỉ toàn chuyện của mấy người cao tuổi thôi
- cậu định đánh trống lảng đấy à
- không làm gì có anh muốn đi chỗ khác thật mà ở đây chán quá
Nam vừa nói vừa đẩy mọi người đi dần ra phía cửa. ông Minh nhìn thấy nên gọi lại
- nè mấy đứa định đi đâu thế
- tụi con đi chỗ khác chơi chứ nơi này đâu có phù hợp với đứa tre như con
- vậy mấy đứa đi chơi cho cẩn thận đấy nhé
- vâng con biết rồi bố cứ vào với mấy ông bạn của bố đi à mà bố bảo mẹ tối nay con về muộn đấy nhé
- ừ
mọi người kéo nhau ra phía cổng
- giờ đi đâu đây
Tuấn lên tiếng
- hay ra quán cà phê cầu Rồng chơi đi nơi đó cậu chưa đi đúng không Vinh
- ý kiến hay đấy muốn tìm nơi để chơi đương nhiên phải hỏi Tuấn rồi
- mà đi bằng cái gì
con nhỏ hỏi trúng điều cần hỏi khiến mọi người quay ra nhìn nhau
- hay đi xe của tôi
- nhưng xe đó chặt lắm cùng lắm chỉ được người
- vậy mấy người đến đây bằng gì
- tài xế nhưng họ đều về cả rồi
- lúc bây giờ mới biết cần chiếc xe biết bao
con nhỏ bấy giờ mới lên tiếng
- hay là gọi thêm chiếc taxi đi
- vậy cũng được
nói là làm luôn Lâm gọi điện cho taxi quen tới đón nhưng có vẻ tắc đường nên đến hơi muộn khiến họ chờ dài cả cổ.Tuấn lên tiếng
- đợi lâu thế này sợ không còn bàn đâu
- cũng phải nơi đó đông khách lắm
- hay các cậu đến đó trước đặt bàn tôi ở đây đợi taxi rồi đến sau cũng được
- nhưng đâu thể để mình em đi sau với lại xe cũng khokng đi được tới bốn người
Trung im lặng cả buổi tối giờ mới chịu nói
- vậy người đi trước đi tôi ở lại với Vinh rồi đi sau
- cứ vậy đi
nói rồi người kia lên xe đi trước còn Vinh và Trung đợi thêm lát nữa rồi cũng lên taxi
- Trung
- sao
- cảm ơn
- về điều gì
- chuyện ở Mĩ tôi nghĩ rằng tôi đã nợ cậu lời cảm ơn
- vậy thì chẳng phải tôi đã nợ cô tới lần xin lỗi à xin lỗi xin lỗi nha
con nhỏ nhìn cậu rồi khẽ cười
- chuyện trước đây sẽ bỏ qua hết sau này tôi và cậu có thể làm bạn chứ
- sao có thể như thế đc tôi phải làm điều gì đó thay cho lời xin lỗi chứ
- hả
con nhỏ ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì
- cô còn nhớ tôi từng nói bóng tối cũng có ve đẹp riêng của nó chứ
- ừ
- cô còn muốn xem điều đó không
- bây giờ sao
- phải
cậu vừa nói vừa nhìn lên chiếc đồng hồ trên tay
- nếu bây giờ đi có lẽ vẫn kịp để xem phần đẹp nhất đi chứ
- nhưng còn người kia
- cô gọi cho họ nói có việc bận phải đi không đến được
- ừ
nó quay ra gọi điện cho Nam
- alo
- sao em vẫn chưa tới bọn anh đặt bàn xong cả rồi
- tôi... tôi có việc nên phải đi nơi khác cùng với Trung mọi người cứ chơi vui vẻ nha
- sao lại thế đã hẹn đến đây rồi mà người đi đâu
- có hì lúc về tôi nói sau nha
con nhỏ nói mau rồi vội tắt máy vì nó sợ nó nói dối sẽ bị phát hiện ra. nó để Nam ở đầu dây bên kia gọi với vào điện thoại mà không có ai trả lời.Lâm hỏi Nam
- người đó đến chưa
- không đến
- sao
- bảo là đi đâu đó nên k đến đc
nói rồi Nam cũng đứng dậy
- tôi phải đi tìm hai người đó mới được
nhưng bị Tuấn lôi lại
- để cho người đó có thời gian nói chuyện riêng biết đâu sau hôm nay những khúc mắc lỗi lầm của trước đây có thể được giải quyết hết
- nhưng mà
- không nhưng gì nữa đằng nào cũng đến đây rồi bia cũng đã gọi ăn uống no say rồi hẵng về
Trung quay ra nói với bác tài
- chú cho chúng tôi đến phố cổ với ạ
người tài xế nghe vậy khẽ cười
- hai đứa định đến đó hẹn hò à đúng là biết chọn địa điểm đấy nhỉ hôm nay có lễ thả đèn trời đúng không
- chú ơi chúng cháu không phải quan hệ đó đâu à mà đèn trời là sao chứ
- đến đó rồi biết
khi đến nơi vừa bước xuống khỏi taxi Trung đã nắm lấy tay con nhỏ kéo nó chạy đi.
- đến nơi rồi may quá vẫn kịp lúc
- rốt cuộc cậu muốn cho tôi xem thứ gì
- chuẩn bị nha quay người lại đi
theo lời Trung con nhỏ quay người lại đúng lúc ấy toàn bộ ánh đèn điện khắp nơi đều bị tắt lịm
- đừng sợ tôi vẫn ở đây cố chờ đi điều kì diệu sẽ đến sớm thôi
cậu quay ra nhìn nó nói nhỏ nhẹ. nó nghe cậu nói vậy liền nhìn xuống tay nó vẫn đang nằm gọn trong lòng bàn tay ấm áp của cậu. lúc bấy giờ hàng ngàn ngọn bấc được thắp lửa đỏ sáng lên từng cánh tay một nhấc ra khỏi những chiếc đèn lồng khiến chúng từ từ nối đuôi nhau cùng bay lên trời tạo nên một cảnh tượng tuyệt đẹp
nó nhìn thấy vậy vô tình thốt lên
- oa đẹp thật đấy
nó cứ thế mãi ngửa cổ lên trời nhìn những đốm sáng
- cô có biết vì sao nó lại đẹp đến vậy trong khi chúng cũng chỉ là những chiếc đèn lồng bằng giấy bình thường hay không
nó ngừng nhìn mà quay qua chăm chú nghe cậu nói
- không
- nó đẹp là bởi vì có bóng tối làm nền cho chúng,chúng chỉ thật sự rạng rỡ khi tươnh phản hoàn toàn với bóng tối hay nói theo cách khác nếu không có màn đêm đen ấy chẳng ai biết ở đó có đèn lồng
- vậy đây chính là nét đẹp thực sự của bóng tối mà cậu muốn cho tôi thấy
- phải cô đừng nghĩ bóng tối luôn đáng sợ cô thử nhìn nó theo khía cạnh khác nó cũng đáng yêu như màu xanh của bầu trời ban ngày vậy hãy vượt qua nỗi sợ hãi đó đi
- hôm nay tôi mới thấy một con người khác ở cậu
- hả
- cậu khác với con người lạnh lùng vô cảm con cua ngang bướng của mọi ngày hôm nay cậu cũng chiết lí tình cảm và cũng rất lãng mạn nữa nhưng mà tôi nói cho cậu biết chuyện này tôi không còn cảm thấy sợ bóng tối cũng được thời gian rồi vậy nên cậu có thể bỏ tay tôi ra đc rồi
cậu nghe nó nói vậy ngại ngùng buông tay nó ra. ai mà nhìn vào họ lúc này sẽ nghĩ rằng đó là đôi uyên ương mới làm lành với nhau
- vậy cô vui vì buổi tối hôm nay chứ
- ừ rất vui
- vậy xem như là tôi đã trả xong nợ cho cô rồi
-nhưng mà hình như tôi lời rồi đúng không
cả hai quay ra nhìn nhau cười rồi cùng đứng ngắm nhìn lên bầu trời