"Anh,đưa em theo với,ở lớp chán lắm"_nó nhõng nhẽo,nó và hắn cũng đã tháng yêu nhau."Em theo làm gì,rắc rối,ngoan ngoãn ở lớp học đi"_hắn nói rồi xách cặp đi ra ngoài.Hắn vẫn vậy,hay bỏ học nhưng IQ vẫn cao ngất.
Nó hậm hực ngồi xuống,nhìn theo cái dáng người cao cao đang dần mất dạng.Bỗng một bàn tay đặt lên vai nó,nó ngước mặt lên,là cô bạn gái rất xinh xắn với hai má lúm đồng tiền duyên dáng.Bạn ấy là hoa khôi của a-cạnh lớp nó.
"Bạn là Ngọc Minh?"_bạn ấy hỏi
Nó gật đầu,nhìn lại bạn ấy,có vẻ quen quen.
"Mình là Vu Lan,lớp a,mình chỉ muốn cám ơn bạn về chuyện hôm trước"
"hôm trước?hôm nào nhỉ?"_nó suy nghĩ một lúc:"à,vụ đó hả? không có gì"
Cách đây tuần,nó và hắn đang đi dạo trên khuôn viên trường,nó bất cẩn va vào người một bạn gái,nó rối rít xin lỗi rồi nhặt lại sách vở cho bạn.Khi bạn ấy đi rồi,nó mới nhìn thấy trên mặt đất có một sợi dây chuyền bạc đính mặt đá rất đẹp,có khắc chữ "Vu".Nó nghĩ bạn ấy làm rơi nên chạy theo để trả lại.Ai ngờ đó là Vu Lan,hoa khôi a.
"Đó là sợi dây mà anh ấy tặng mình,nếu làm mất không biết phải làm sao"_Vu Lan nở nụ cười đẹp mê hồn"Minh Minh,chúng ta làm bạn nhé"
Nó mỉm cười,đưa tay nắm lấy tay Vu Lan:"được"
Nó không để ý,Vu Lan vừa nhìn chiếc nhẫn bạc trên tay nó với ánh mắt lạ thường....
Hai ngày sau,nó và hắn đang ngồi trong quán trà sữa,bỗng điện thoại của nó reo lên,nó bắt máy,một giọng nói dịu dàng vọng tới:"Minh Minh,bạn rảnh không?"
Nó ậm ừ,nhìn hắn rồi nói qua điện thoại:"cũng khá rảnh,làm gì vậy?"
"Định rủ bạn đi shopping,tối nay mình có hẹn với bạn trai,muốn mua ít quần áo mới đó mà"_Vu Lan nói
"Được rồi,gặp nhau ở trung tâm thành phố nhé,bye"_nó nói rồi cúp máy,ăn nốt ly trà sữa dâu.
Hắn hỏi:"hẹn với ai à?"
"dạ,là Vu Lan,cô gái hôm nọ em trả lại sợi dây chuyền ý"_nghe đến tên Vu Lan,hắn cau mày,nhưng nhanh chóng trở lại bình thường:"ừ,nhưng anh thấy em đừng quá thân với cô ta là được"
"Em sẽ nghe lời anh,nhưng giờ em đã hứa đi với cô ấy rồi,bye anh,hẹn gặp lại"_nó cười,chào tạm biệt hắn.
Tại Trung tâm thành phố,nó vừa đến đã thấy Vu Lan trong chiếc váy ngắn màu xanh ngọc,khoe đôi chân dài và thẳng,nước da trắng mịn màng.Thấy nó,cô cười:"Đi thôi Minh Minh,đến shop J&B đi,ở đó có lô hàng mới về,rất đẹp"
Nó cũng thuộc dạng thích mua sắm,lại là tiểu thư con nhà giàu nên hào hứng đến shop J&B,shop này đồ rất đẹp.Đến cửa shop,nhân viên đều cúi rạp đầu chào:"Chào Vu tiểu thư,chào Lý tiểu thư"_nó cũng không lạ gì cách gọi này,vì trước đây,ba nó có cổ phần trong chuỗi tập đoàn J&B lớn,lại hay cùng Hàn Du đến đây nên nhân viên đều đã quen cả.Có lẽ Vu Lan cũng là khách quen.
Sau tiếng đồng hồ,nó mua liền bộ váy rất đẹp,còn giúp Vu Lan chọn được mấy bộ cánh hợp với cô ấy.Vu Lan chọn chiếc váy đầm ngắn đến đầu gối,màu đen,cổ khoét sâu,tạo nên vẻ quyến rũ vô cùng.
Nó khệ nệ vác đồ về nhà,lòng vô cùng vui vẻ,gọi cho Hàn Du:"Anh à,tối nay rảnh không?Chở em đi dạo xíu nha"
"Anh...tối nay anh hơi bận,có thể sẽ về muộn,nhưng nếu kịp anh sẽ thu xếp chở em đi,được chứ?"_hắn nói như vậy,nó đành vâng lời rồi cúp máy,trong lòng cảm thấy hết vui vẻ,thay vào đó còn khó chịu bội phần...
Tối đó,tại khách sạn,trong phòng đặt riêng,một chiếc bàn ăn,một đôi nam nữ đang ngồi nói chuyện,là Hàn Du và Vu Lan.
"Tôi nói cho cô biết,đừng hòng tiếp cận Minh Minh"_hắn nói
"Anh...cô ta có gì hơn em chứ"
"Cô liệu hồn đấy,nhìn lại đi,cô là người yêu của Long Ca,anh ấy chỉ đi vắng một thời gian mà cô đã đi tìm người khác,không thấy trơ trẽn à?"
"Anh đừng lấy hắn ra để nói với em,em đến với hắn cũng chỉ là bất đắc dĩ,người em yêu thật sự là anh"_Vu Lan nói,tay cô định nắm lấy tay hắn,nhưng hắn lại né tránh:"Nể mặt Long Ca tôi mới đến đây,tưởng có chuyện gì quan trọng,nếu là chuyện tình cảm vớ vẩn của cô,xin lỗi tôi không rảnh"_hắn đứng dậy
"Anh phũ phàng với em như vậy sao?Em có gì không tốt,thậm chí....em có thể cho anh thân thể của em cơ mà"_Vu Lan lấy tay gạt một bên dây áo xuống,để lộ khuôn ngực đầy đặn lấp ló sau lớp váy đen
Hắn nhếch mép,nói:"Thân thể đó sao? Tiếc là nó đã thuộc về Long Ca,mà tôi cũng chẳng hứng thú.Thôi,tôi về đây,tôi còn có hẹn nữa"_hắn nói rồi đẩy cửa ra ngoài,để lại Vu Lan đang tràn đầy tức giận...