Liêm Nho hồi hộp bước vào khách sạn, ngồi dựa vào cái bàn ở cạnh cửa sổ chờ Đan Mạt. Đây chính là cái khách sạn – nơi mà hắn và Đan Mạt lần đầu tiên gặp nhau đàm phán, hắn không biết vì sao, trong đầu đợt nhiên nghĩ đến thế là liền chọn nơi này để hẹn gặp.
Nhưng... Liêm Nho cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ cũ kỹ trên tay. Aizz, đã qua mười lăm phút rồi sao Đan Mạt vẫn chưa đến?
“Tiên sinh, xin hỏi ngài muốn dùng gì?” Người phục vụ cao lớn đẹp trai ngoài miệng tuy rằng luôn tươi cười nhưng đáy mắt lại hiện chút không kiên nhẫn.
“A, thực xin lỗi, tôi ngồi đợi thêm chút nữa, có thể cho... một ly nước lọc nữa được không?” Liêm Nho áy náy gật gật đầu. Không có cách nào khác a, hắn vốn quen việc khom lưng cúi đầu trước ông tổng mà!
“Vậy xin chờ.” Nhân viên phục vụ xoay người thu lại ánh nhìn khó chịu, khinh bỉ Liêm Nho cả nửa tiếng rồi vẫn cứ gọi nước lọc, còn keo kiệt không cho chút tiền boa nữa.
Đợi thêm nữa cũng không phải là cách giải quyết, Liêm Nho từ trong túi áo móc điện thoại ra. Nhìn bàn phím mà thở dài. Aizz, không phải hắn mất kiên nhẫn mà gọi điện đâu, chính là... Chính là.... Nhìn lại đồng hồ, lại thêm nửa tiếng nữa trôi qua.
Ấn dãy số mà nào giờ chưa dám gọi, Liêm Nho hồi hộp nghe tiếng bíp bíp từ trong điệ thoại truyền đến.
“Uy?” Sau lượt đỗ chuông thứ hai mươi, đầu dây bên kia mới truyền đến âm thanh trầm thấp của giọng nói quen thuộc.
“Đan.. Đan tổng. Cái kia... ” Liêm Nho bất tri bất giác nói lắp. “Cái kia... Chúng ta... Xin hỏi hiên tại ngài đang ở đâu vậy?” Mau nói là đang trên đường tới đi, lập tức xuất hiện.
“Tôi? Ở nhà? Xảy ra chuyện gì?” Đan Mạt trả lời một cách lười biếng.
“A?” Ở nhà á? Liêm Nho vô thức phóng đại âm thanh, rước lấy toàn bộ ánh mắt của mọi người trong nhà hàng. “Nhưng... Nhưng không phải chúng ta đã hẹn gặp tốt lắm... “
“Hẹn gặp tốt lắm?” Giọng điệu của y không hờn không giận. “Hoàn toàn là do tự cậu quyết định thời gian và địa điểm không phải sao?”
“A!” Hắn bởi vì lần đầu hẹn gặp Đan Mạt nên rất lo lắng, thành ra tự quyết định, chưa chờ đối phương đồng ý đã tắt máy. Nếu là vậy thật.... đúng là do hắn vô ý. “Vậy hợp đồng... “
“Liêm Nho à....” Đan Mạt đột nhiên dùng giọng đầy tình ý mà gọi một tiếng Liêm Nho. “Cậu muốn gặp tôi thì cứ nói thẳng ra, đừng dùng hợp đồng làm cái cớ, tôi rất không thích những kẻ quấy rối này nọ!”
Sao? Quấy rối á! Liêm Nho không biết làm sao, cứ ngây ra đó. Hắn... Hắn lúc nào quấy rối y chứ?!
“Ai... ” Đan Mạt chợt thở dài.” Vậy giờ cậu lại nhà tôi đi.” Đan Mạt cho Liêm Nho địa chỉ rồi lập tức treo máy, giống như đang tránh né hùng sư mãnh thú vậy.
Hắn quấy rối?! Trong đầu Liêm Nho cứ uốn lượn mãi hai chữ này. Tiểu não lẫn đại não giờ đây hoàn toàn thiếu hụt oxy rồi, lấy luôn cả quyền chi phối, dẫn dắt hắn mặt dày đi ra khỏi khách sạn mà chưa ăn cái gì, càng đày Liêm Nho gọi xe taxi, lặng lẽ đến nhà Đan Mạt.
Mà đại não của Liêm Nho lúc này, đang bị chính chủ nhân mình ngược đãi cực kỳ bi thảm, bắt buộc phải suy nghĩ, tự hỏi xem tại sao lại bị người ta gọi là ‘kẻ quấy rối’. Ngẫm lại thật không có thiên lý mà, ngay từ đầu là bị Đan Mạt tha đi lúc say rượu, sau đó vì rượu mà loạn tính bị bắt phạm tội cường x, tiếp theo lại bị y giở trò... Hết thảy những việc này chẳng lẽ đều là do hắn ‘quấy rối’ sao? Là ai mắt không nhắm nói ra những lời này? Rõ ràng là cái người họ Đan kia quấy rối hắn mà...
Bất quá... nói đến việc quấy rối... Đan Mạt hình như không làm gì hắn nha. Trừ bỏ cuộc điện thoại lần đầu tiên sau khi xong việc (việc gì các tình yêu tự hiểu nhé ;]), rồi lần thứ hai gặp mặt... Y có bộ dạng giống như muốn tạo khoảng cách... Hơn nữa... Y lâu lắm rồi không có liên lạc gì với hắn đúng không? Chẳng lẽ... chính mình thật sự đi quấy rối người ta!?
Không phải, không phải. Hắn tránh Đan Mạt còn không kịp nữa mà, huống hồ là đi quấy rối! Lắc lắc cái đầu như muốn đình công không suy nghĩ nữa. Hừ, chờ hợp đồng kỳ này ký xong đi, y có cầu hắn, hắn cũng không bao giờ chủ động đi tìm y nữa.
“Tiên sinh, đã tới nơi ngài muốn đến rồi!” Tài xế taxi quay đầu lại hướng hắn cười thật tươi.
“A, được.” Dừng lại những suy nghĩ đáng sợ kia, Liêm Nho giật mình thoát khỏi trạng thái chiến đấu của bộ não. Đúng rồi, đừng quên ghi chi phí này vào sổ kế toán, cuối cùng... được não bộ ra lệnh, hắn mới xuống xe.
Ô, hít sâu một cái. Không khí trên núi lúc ban đêm quả là rất trong lành a. Vuốt nhẹ phần tóc rối, Liêm Nho quết định hưởng thụ làn gió thoải mái quên hết đi những phiền não rắc rối vừa rồi do những từ ngữ tàn khốc được ai kia phát ngôn ra.
Ừ, gật gật đầu, Liêm Nho tự mỉm cười với bản thân một cái. Vậy giờ thì... Liêm Nho xoay đầu nhìn bốn phía, một tòa biệt thự cao vút xuất hiện trước mắt, dưới ánh đèn được chiếu từ những góc độ khác nhau làm nổi bật lên tấm bảng ghi rõ hai chứ “Đan Mạt”!
Ngất! Liêm Nho quả thật muốn xỉu! Hắn...Hắn vừa mới hạ quyết tâm không chủ động đến gặp Đan Mạt, mà tại sao cái não chết tiệt ở lúc thần không biết, quỷ không hay, đã đi tới tận trước cửa nhà y rồi?!!
Liêm Nho khóc không ra nước mắt hít vào thở ra lần thứ n, ra sức trừng mắt nghìn lần nhìn biển số nhà, vạn lần mắng ông sếp trong đầu, cuối cùng, bấm chuông cửa.
Đan Mạt từ sớm đã đứng trước cửa sổ nhìn Liêm Nho đến một mình, khóe miệng nhếch lên đắc ý mỉm cười đầy nghiền ngẫm. Xem ra tương tư mấy ngày nay của y không uổng phí chút nào a, con cừu đáng thương kia bị y dùng chiêu ‘lạc mềm buộc chặt’ đến nỗi đầu óc cũng choáng váng rồi. Hắc hắc, xem ra không sớm thì muộn con cừu nhỏ đáng yêu ngây ngốc đó sẽ thuộc về tay đại hôi lang dễ như trở bàn tay thôi!
Thu lại nụ cười đắc ý, Đan Mạt chậm rãi mở cửa, sau đó trở lại ngồi ở sô pha, bày ra một bộ dạng vô cùng ‘bất đắc dĩ’ phẫn nộ.
Oành, vừa mới bươc vào cửa Liêm Nho đã bị bày trí của ngôi nhà dọa cho nhảy dựng lên. Mắt trực tiếp nhìn thấy đồ trang trí xa hoa và cảm giác thoải mái bên trong, tất cả các tế bào não của hắn bắt đầu va chạm tự chém giết lẫn nhau, kia là một chiếc ghế sa lông dài màu đỏ sáng bóng, nhìn qua bên kia là cái TV to như trong rạp chiếu phim, còn có một cái bình bông cổ to tướng nằm trong góc phòng... Hắn.. Liêm Nho hắn tiền lương cả đời chắc cũng không mua nổi nội thất trong cái phòng khách này nha! Trong lúc đại nãi còn đang bận giao chiến thì tiểu não khẩn trương tiếp nhận tín hiệu. Ở trên bộ sa lông màu đỏ hoành tráng kia có một người đàn ông vẻ mặt mưa rền gió dữ đang ngồi — Đan Mạt! Tiểu não lập tức nhận định tình hình xung quanh đánh thức lực chú ý của Liêm Nho ngay tức khắc.
“Đan.. Đan tổng.” Liêm Nho nhìn đến sắc mặt khó chịu của ai kia, không tự giác lại bắt đầu nói lắp.
“Ừ. Làm nhanh đi.” Đan Mạt dùng ánh mắt hướng về chiếc ghê sô pha đối diện. Liêm Nho thành thành thật thật làm theo. “Đan tổng...” Liêm Nho lại gọi thêm một tiếng nữa, nhưng y vẫn không có ý định ngắt lời hắn. Không phải trước kia y vẫn buộc hắn phải gọi đúng là Đan Mạt mới thôi, vậy mà hôm nay hắn gọi hai lần Đan tổng rồi mà y vẫn không hề phản ứng gì? Nội tâm nho nhỏ của Liêm Nho cảm thây tự nhiên tức giận lên.
“Nói nhanh hợp đồng đi.” Mở miệng ra, ngáp một cái, Đan Mạt lười nhát nói bằng âm thanh trầm thấp đầy từ tính.
Nội tâm Liêm Nho hiện lên một tia không vui nhưng vẫn nghe theo từ trong cặp sách lấy ra hợp đồng đặt lên bàn. Nhìn trộm biểu tình của đối phương, rõ ràng là bộ dạng giống như bị đang làm phiền đâm ra chán ghét! Đại não Liêm Nho thì tập trung vào bàn bạc công việc với Đan Mạt còn tiểu não thì lại oán giận người ta.
Đan Mạt phía bên kia trông thì có vẻ đang chăm chú nghiêm túc nghe về hợp đồng thật ra trong đầu lại đang nghĩ cách làm sao khiến Liêm Nho phải tự động ở lại. Ha hả, nếm qua một lần thịt cừu thấy hài lòng như thế, y phải làm cho con cừu nhỏ đó chỉ cần y nháy mắt môt cái là tự động nhảy bắn đến trước mặt, làm thế nào sau này cũng không dám rời khỏi. Mắt Đan Mạt chăm chú nhìn hợp đồng, ai biết được thật ra khóe mắt đã hướng sang ngắm nhìn trên người Liêm Nho tự bao giờ.
End
P.s: hix, mình biết là chương này mình edit dở lắm ~ huhuh ~