Vũ hàn vẫn chăm chú nghe trần ân nói xong
- họ thần kì vậy sao? Vậy họ là ai
Phía sau bổng nhiên có âm thanh vọng lên
- họ là phúc thần và hoạ thần
Trần ân quay về
- đại sư
Vị đại sư gật đầu
- bần tăng tiếp đón trể mong hoàng thượng trách trội
Trần ân vội đở lời
- không sao, ngài khoẽ chứ
Đại sư vội đáp
-bần tăng vẫn ổn tạ hoàng thượng quan tâm, bệnh của hoàng thượng thế nào rồi ạ
Trần ân gật đầu
- vẫn như xưa
Đại sư nhìn trần ân
- thật là khó cho người rồi
Trần ân chỉ về vũ hàn
- người đó là vũ hàn con gái vũ thừa tướng
Đại sư tiếp tục nhìn về vũ hàn, hơi đơ người
- hoàng thượng, người có thể để cho ta nói chuyện với cô nương này một lát không
Trần ân nhìn về vũ hàn, thấy vũ hàn không phản đối nên gật đầu
- ta đợi nàng ngoài đại sãnh
trần ân quay ra khõi đại điện khép cửa lại
- đại sư có chuyện gì ạ
Đại sư hướng về vũ hàn
- tiểu thư là con gái của vũ phu nhân và vũ thừa tướng
Vũ hàn cúi người
- vâng ạ
Ông lắc đầu, liếc nhìn hư không
- đã đến lúc trời đất xoay chuyễn, nhân gian lại rơi vào đẫm máu của ngàn năm trước và
năm trước, giới lại lao vào vòng xoáy tận diệt khổ tận cam lai
Vũ hàn khó hiểu
- ngài nói vây là sao ạ
Đại sư lắc đầu
-thiên cơ đã định, bần tăng không thể đoán trước, nhưng.....
Vũ hàn nhìn đại sư
- nhưng sao ạ
Ông vẫn trông về khoãng hư vô
- ta có một lời nhắc nhở
Vũ hàn hỏi lại
- cho ta
Đại sư lắc đầu
- không phải tiểu thư mà là...... Vũ phu nhân
(Tôi không phải người viết truyện này)