Cái Gì! Quý Phi Đáng Yêu?

chương 5: phượng thần kim tinh thức giấc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

buổi tối ở vũ cung.

-chủ nhân nước đã chuẩn bị xong ạ! xin chủ nhân đi tẩy mình ạ

ba ngườ tiểu mai chuẩn bị nước cho nàng xong vội gọi chủ nhân mình

-được

nàng lạnh giọng trả lời, rồi đứng trước bồn tắm ngạt ngào mùi hoa, cho ba người tiểu mai giúp thoát y phục, ba cô bổng nhìu mài, tiểu mai nhanh miệng hỏi

-cho nô tì hỏi thứ không nên hỏi ạ?

nàng liếc ba người bọn tiểu mai, nhẹ giọng

-hỏi đi

-trước kia đâu có cái bóp đỏ hình phượng hoàng này đâu ạ

tiểu mai nói tiếp, nhìn về phía chủ nhân mình

nàng khẽ nhìn, không ngờ cái bóp này lại theo mình xuyên không

-trước kia không có sao!

nàng lạnh giọng hỏi

-có ạ nhưng là bóp hoa sen ạ

tiểu mai đáp

-hoa sen! ta cũng không biết nữa, các ngươi là người thông minh biết nên làm gì rồi chứ

nàng đột nhiên nhớ lại điều trước kia đã quên, chắc là do nàng bị thương khi rơi xuống nên thuốc mất trí nhớ mất hiệu lực, miệng lẫm nhẫm-khúc thần-nàng khẽ cười, với một người tinh thông nhiều thứ kể cả thiên văn nên cũng biết về vũ thần nhưng nàng sống ở thời hiện đại nên không biết nhiều về vũ thần chỉ biết mình có khả năng về nghệ thuật và khi đắm trong nghệ thuật sẽ sinh ra tiên khí còn về vũ thần trong tiềm thức nàng chỉ biết vậy nhưng thi triển và tác dụng nàng vẫn không biết, nhưng đột nhiên liếc nhìn tiểu mai, tiểu trúc và tiểu cúc một cái, làm người lạnh thấu xương, vội quỳ xuống

-vâng biết ạ! chúng nô tì sẽ không nói ra ngoài ạ, thề chết giữ bí mật ạ!

-nhớ lấy lời các ngươi vừa nói

dùng ánh mắt sắc bén, môi anh đào khẽ nói từng chữ

thanh tẩy xong xuôi, vũ hàn mặc quần áo xanh nhạc giản dị, do không tiếp tục sử dụng son phấn và quần áo lòe loẹt dung nhan tuyệt thế, mắt bồ câu trong sáng, mũi cao vút, miệng hoa đào đỏ như máu, da trắng không tì vết, chân mài lá liễu uốn lượn nhưng bị che lại bằng một mảnh khăn bạc tạo nên vẽ thần bí vô tận,làm ba người tiểu cúc há hốc mồm nhìn thầm nghĩ-sao chủ nhân mình có thể đẹp thế-nàng khẽ liếc ba người, nét mặt đáng yêu bỗng chuyển qua sắc bén làm ba nàng giật mình thu mắt lạ,,, lần này cô xuất cung vì muốn xem tình hình bên ngoài thế nào để sau này ra ngoài sẽ dễ bề xoay trở hơn vì vũ hàn biết sớm muộn nàng cũng sẽ bị đuổi ra khõi cung do hoàng thượng không để ý đến, nàng không muốn chết già trong này vì lỗi của vũ hàn trước kia.

- ta suy nghĩ lại rồi, ta không muốn làm khó các ngươi, lần này ta chỉ đi lát rồi về thôi.

đây là lần đầu nàng ra ngoài, nên cũng không dám đi lâu quá, thấy ánh mắt lo lắng của bọn tiểu mai, nàng trấn an bọn họ

-lần này về ta sẽ dạy các ngươi võ công để lần sau đi cùng ta vì ta cần người hướng dẫn cho ta, cũng là để các ngươi xứng đáng làm thủ hạ của ta.

-chúng nô tì biết rồi ạ

ba người gật đầu, thoát lên chút an tâm vì biết chủ nhân mình có võ công

-được rồi ta đi đây các ngươi nhớ lời ta mọi hoạt động vũ cung nhớ làm cho tốt

-vâng chúng nô tì nhớ rồi, chủ tử đi về sớm ạ.

nói dứt lời, cô vun mình nhẹ nhàng bay giữa bầu trời tối mịt mù của những ngày cuối tháng,, vũ hàn vút bay qua từng nóc cung hướng theo cổng lớn ra khỏi cung, ba người tiểu mai nhìn xem há hốc mồm- tiểu thư ngày xưa của chúng ta đây sao! hay là ta không còn như xưa....- ba người nghĩ, trong tít tắt đã ra khỏi cung, vũ hàn đưa tầm mắt lướt quanh, tuy không cao lớn xa hoa như thế kỷ nhưng nó có một nét độc đáo của thời cổ, sự phồn hoa đô hội hiện rõ,-khá lắm, hoàng thượng quả không phải người thường........hoàng thượng nếu ta đấu với ngươi....ta thua chắc rồi!-nàng khẽ cười

đang đi trên con đường đầy người tấp nập, nàng đưa mắt nhìn thấy một tiểu nam nhi trước một ngôi nhà lớn, đứa bé đang ngồi khóc, nhìn nét mặt thông minh sáng ngời tuy không gọi là tuyệt mỹ nhưng vẫn có thể coi là đẹp, nàng nhẹ bước chân lại gần, đứa bé ngước đầu lên nhìn nàng mắt đẫm nước,

-tiểu đệ sao vậy

nàng hỏi nhẹ

-....

tiểu nam tử vẫn yên lặng nhìn vũ hàn

-đừng sợ nói ta nghe

nàng buông lời ngọt ngào, đôi mắt ra nét đáng yêu

-tỉ là ai mà đao mặt khăn che mặt vậy ạ......

hắn đột nhiên hỏi lại

-à! tỉ có chuyện không lộ mặt được, đệ cứ gọi ta là thần bí tỉ là được rồi, bây giờ nói cho tỉ biết nào

nàng tiếp tục nhẹ giọng

-dạ cha mẹ đệ là thương nhân ạ, đây là nhà đệ, họ rất yêu thương đệ nhưng bảy ngày trước họ do vào rừng du ngoạn nên ăn phải thức ăn có độc, nhiều đại phu đến đề nói đệ chuẩn bị hậu sự,nhưng họ vẫn hôn mê ạ, đệ nhớ cha mẹ đệ lắm, tỉ nói đi họ sẽ không chết chứ......

nước mắt hắn không ngừng chảy xuống,

-đừng khóc, nghe tỉ nói, tỉ sẽ giúp đệ được không

- tỉ nói thật không, họ sẽ không chết

hắn nghi ngờ hỏi nhanh lại

-không chết!người nào nói dối sẽ là con rùa! chịu không

nàng chắc chắn! danh hiệu nhẫn y nàng nay lại bị hắn nghi ngờ, bị xúc phạm nha

-chịu ạ

hắn gật đầu ngoan ngoãn

-ngoan dẩn ta đến đó

-dạ

vừa đi nàng vội liếc qua ngôi nha gia nhân tấp nập người nào cũng lo lắng rõ ràng hoàng ngoại rất tốt với gia nhân, họ chắc là người tốt- nhà này có vẽ là người tốt! đáng cứu! đáng cứu- nếu như ở thế kỹ , dù có gặp cảnh này, hay người nhà đem vàng bạc bằng biển nàng cũng không giúp vì nàng khinh miệt cái gọi là gia đình nhưng giờ nàng cũng có cha mẹ yêu thương nên cũng làm nàng không nổi khi thấy tiểu nhóc này..... haizzz -mình đã dần mềm lòng quá rồi!! phá vở nguyên tắc năm của mình- nàng vội mở khăn che mặt ra, cậu bé nhìn nàng như chết đứng đi mắt không chóp.

-tỉ ơi tỉ.... đẹp quá.......

-đệ muốn cứu cha mẹ hay là đứng ngắm dung nhan ta

-muốn ngắm tỉ.....à không.... không! cứu cha mẹ ạ,

-tốt! đệ giúp ta đỡ họ dậy đi

nàng đưa tay xem mạch do đây không có ống nghe như hiện đại nhưng nhờ nàng tinh thông y thuật cả đông lẫn tây nên dù hiện đại hay khó khăn đều không làm khó được nàng, nàng nhoẻn miệng cười, - bệnh như thế này mà không trị được sao, quả là thế giới này còn rất lạc hậu, một bệnh nhỏ cũng làm chết người haizzz.- nàng vội quay ra nhìn cậu bé đang đứng mặt tái nhợt, nàng khẽ cười, cha mẹ cậu chắc thương cậu lắm,- thật là cậu bé đáng yêu....- nàng vội lấy khăn che mặt lại bước lại gần câu bé

-đừng lo lắng đây là bệnh thường thôi, kêu gia nhân đệ vào đây! rồi đưa toa thuốc này cho họ, bảo họ đi mua theo những thứ này.

-vâng ạ

nói rồi tiểu nam hài bỏ đi mất, một lúc sau cầm thuốc đã sắc trên tay đưa cho vũ hàn, nàng đưa lên mũi ngửi một cái, khẽ cười ý bảo đúng thuốc mà cũng là để trấn an tên nhóc con kia, thấy ánh mắt của thần bí tỉ vừa ánh cười đáng yêu cực độ làm hắn đứng hình, thấy hắn vậy, cô càng buồn cười hơn, lấy chén thuốc lại đưa vào miệng họ, một lúc sau môi hai người đỏ lại, mặt trở nên hồng hơn, cơ thể không lạnh nữa, lúc này nàng cũng đã an tâm, nhìn về phía tên nhóc

-tỉ hay quá cha mẹ đệ tốt lên rồi! có thể cho đệ biết tỉ là ai không!

-ha ha! bây giờ ta phải về!sao này ta sẽ quay trở lại đây, ta không bao giờ giúp người khác không công

nàng đưa đôi mắt xão huyệt nhìn như trêu cậu

-vậy tỉ muốn lấy công là gì, tiền bạc,nhà đệ không thiếu nhưng đệ sẽ không cho tỉ đến lấy lại mạng cha mẹ đệ lại đâu

cậu bé nhận thấy ánh mắt xấu xa vội buông lời bảo vệ cha mẹ

-nói ngốc gì đấy! ta sẽ quay lại thăm đệ thôi nhớ chưa

nàng khẽ cười xoa đầu hằn nói

-tỉ nói thật chứ! tỉ.... tỉ sẽ thăm đệ......

hắn vui mừng, mặt đỏ bừng

-đúng

nàng quả quyết

-tỉ nhớ giữ lời! đệ cùng phụ thân phụ mẫu đợi tỉ..... tỉ nhớ giữ lời ạ.....

hắn cuí đầu nói mặt vẫn đỏ, đáng yêu vô cùng

-nhất định!ta đi đây

vũ hàn vội lấy khăn che mặt lại, theo làn gió vũ hàn nhẹ chân nhẹ bay giữa không trung trong nháy mắt biến khỏi hoàng ngoại gia, mất hút trong bóng đêm,đang lướt đi trên không nàng nhìn xuống thấy có một rừng trúc vội ghé vào lấy một khúc,trong cũng không có gì làm cả nên vũ hàn muốn làm một ống sáo, nàng sinh ra đã biết chơi đàn, thổi sáo, ca hát, nhảy múa, làm thơ, nhưng những thứ ấy không có ích lợi gì với nàng cả nên vũ hàn cũng không nhớ rõ nhưng theo ý thức

cầm khúc trúc ưng ý trong tay nàng vung chân trở về cung, bọn tiểu cúc vui mừng rớt nước mắt, vì sợ chủ nhân xãy ra chuyện bất trắc mà thân lại là nử nhi, ba người giờ đây thực sự coi vũ hàn là trời, vội giúp vũ hàn thu y phục, rồi hầu hạ nàng nghĩ ngơi.

một tuần sau toàn thành chấn động, một nử thần y che mặt, đã cứu lão gia và phu nhân hoàng ngoại sống lại, chuyện này lan truyền mỗi lúc một nhanh hơn.

buổi tối,ngự thư phòng

-hoàng thượng, đoàn quốc sư cầu kiến

trần công công cúi đầu

-cho vào

trần ân mặt lạnh trả lời

-nô tài tham kiến hoàng thượng

đoàn quốc sư cung kính cúi đầu cung kính, nam nhân này khí chất thanh tao hơn người, nam nhân này nói chung là sắc nước hơn người, toát len vẽ đẹp như vũ thừa tướng, ra dáng phúc tinh, mắt sâu, sáng, mũi nhỏ, miệng hoa đào, mặt thon dài, dáng người cao ráo....

-bình thân! có việc gì mà quốc sư lại tới vào giờ này

hắn ngước lên nhìn rồi nói

-khải bẩm hoàng thượng, trên trời xuất hiện dị biến ạ

quốc sư nhanh giọng đáp

-dị biến?

hắn hạ giọng trầm hỏi

-vâng ạ! khẫn xin hoàng thượng theo thần ra ngoài ạ

đoàn quốc sư thành khẫn trả lời

-ngôi sao phía nam kia đang trở nên sáng hơn, đó là vùng của họa thần ạ, nó sáng lên mang theo hiểm họa cho cả thiên hạ chuẩn bị đón nạn kiếp ạ

đoàn quốc sư chỉ về phía trước

-ngươi nói sao? nạn kiếp

hắn cũng đưa mắt nhìn theo, mắt nheo lại

-đúng vậy ạ

đoàn quốc sư gật đầu

-nguyễn công công mau hạ lệnh cho vũ thừa tướng kêu người tích trử lương khô, thuốc than, cấp tốc vận về kho triều đình, các vùng đang thiếu nước lập tức điều kênh, mở nước, các vùng có nguy cơ lụt lội lập tức nâng cao đê điều, ban chiếu cho văn đại tướng quân tăng cường luyện binh, trên tư thế chuẩn bị.

hắn nhanh chóng ra lệnh

-thuộc hạ lãnh thánh ý

tên thái giám nhanh chóng đáp rồi bỏ đi

-đi đi! đoàn quốc sư! còn một dị tự nửa là gì

hắn đưa gương mặt hiếu kì nhưng vẫn lạnh lùng hỏi

-khẫn xin hoàng thượng nhìn phía tên của tam đại tinh đi ạ! ngôi sao ở giữa tam tinh xuất hiện đang rực sáng nhất tạo nên một mũi nhọn chỉ về đại trần của chúng ta ạ

đoàn quố sư lần nửa đưa tay chỉ về phía bốn ngôn sao, ba ngôi sao ở ba góc, giữa là một ngôi sao nhiều màu, bốn ngôi sao sáng rực vượt trên tất cả các ngôi sao còn lại

-thế thì sao?

hắn hỏi lại

-đó là ngôi sao đã ngủ quên năm nay ạ

đoàn quốc sư gặn nói từng chử

-khanh nói là nó sao! chẵng pahi nó đã biến mất rồi sao, năm về trước, ta nhớ phụ hoàng có nói, lúc đó tinh vân này rực sáng đã giúp phụ hoàng đại thắng chiếm được kinh đô sao

hắn chợt nói, nhớ lại ngày trước

,

-đúng vậy ạ! nhưng bệ hạ vẫn chưa biết nó xuát hiện đùng ngay lúc thần, tiên đế, vũ thưa tướng, văn tướng quân thần tốc thắng trận mà tưởng chùng như đã thua, kể từ hôm ấy,tinh tú này dần yếu đi và mất hẳn vào lúc bệ hạ tuổi, cũng chính là lúc tiên hậu và tiên đế......

đoàn quốc sư mặt hơi nhiếp lại, mặt khẽ buồn nhìn hắn

-được rồi đừng nhắc lại chuyện đó nửa,... vậy chúng ta làm thế nào

mặt hắn lúc này cũng chẳng khá hơn, nam tử này nhan sắt đệ nhất mỹ nam thiên hạ, nổi danh lạnh lùng nhưng lúc này chợt thấm nết buồn

-bẩm hoàng thượng! theo như ghi chép gia tộc thần ngôi tinh tú kia là viên tinh hay còn gọi là phượng thần kim tinh, người mang mệnh này là nử nhân, mang mệnh đế hậu, có mang trong mình ấn kí phượng hoàng, thiên phú sẵng có gồm: thi, ca vũ, cụ, nhạc ạ. người hiện thân sao này là người thông minh, tinh thông trờ đất, địa lí, thiên văn, và đặc biệt là khúc thần, đây là chiêu thức đặc biệt của người mang cung mệnh này, đây là chiêu thức trong vô thức nên trong ghi chép không ghi lại cách thi triển, nhưng có ghi lại sức mạnh của chiêu thức này ạ.

đoàn quốc sư nói tếp

-như thế nào

hắn nhanh miệng hỏi lại

-khỡi bẩm hoàng thượng! khi vũ thần hay người mang mệnh sao khúc thần viên tinh khi vô thức thực hiện chiêu thức sẽ triệu hồi hai linh thú là long thần và phượng hoàng thần, phượng hoàng thần khi hiện thân sẽ dựa theo thân thể chủ vũ thần mà chọn ra vương phò trợ, long thần có nhiệm vụ chọn đế vương theo nguyện vọng của phượng hoàng, giống như hoàng hậu, phượng hoàng sẽ không tham dự vào việc phò vua mà sẽ tiến hành phục sinh tạo uốc thái dân an,, thần long sẽ phò trợ người được chọn thống nhất thiên hạ lên ngôi vua ạ, trong lúc triển khai vũ thần, nử vũ thần cùng người được chọn sẽ được ban tặng linh khí, nử giữ phượng hoàng tiển, nam giữ long đế đao, hai binh khí này mang sức mạnh vô song, bảo vệ chủ nhân được chọn, và chúng cũng có thể triệu hồi tiễu lân thủy và tiểu lân hòa phục vụ chủ nhân của mình ạ, người giữ hai bảo vật này sẽ là người trường sinh bất tử ạ, sao khi thọ dương tận họ sẽ cùng linh thú ngao du rồi về trời làm tiên ạ.

đoàn quốc sư nói từng chử, kể cả bản thân đoàn quốc sư khi bết điều nảy củng đa hết sực kinh ngạc

-thật thần kì

hắn tán thưởng, không tin vào điều mình nghe thấy

-vâng! vô cùng thần kì ạ! khẫn xin hoàng thượng nhanh chóng tìm người này bằng mọi giá! theo tính toán và ghi chép, tứ tinh tú chỉ về phí đại trần nói rỏ người đó đang ở đai trần à, xin hoàng thượng ban chiếu tìm người tinh thông cầm kì thi họa đặc biệt là thi, ca vũ cụ và một vết bóp Phuông Hoàng trước ngực ạ!

quốc sư gật đầu đáp lại lời hắn

- được! người đâu!

hắn lạnh giọng gọi

-có nô tài! xin hoàng thiện ra khẩu vụ ạ!

-một lát sau ngươi đi theo quốc sư, quốc sư sẽ nói về người cần tìm rồi ban chỉ ta tìm người theo như quốc sư nói! ban lệnh ta, tốc lệnh toàn dân, người được chọn sẽ làm quý phi, gia tộc lên hàng thứ , chỉ đứng sau tứ đại danh tộc, nử phong quận chúa, nam phong hầu,

hắn ra lệnh

-vâng ạ!nô tài cáo lui

tên thái giám lập tức lui xuống

-hoàng thượng dạo này cơ thể thế nào ạ!

đoàn quốc sư nhíu mài lo lắng thân thể hắn

cơ thể ta vẫn ổn! nhờ tiên dược khống chế độc của quốc sư làm cho ta.

hắn nhìn lên trời buông lời,

-hạ thần không dám nhưng đây chỉ là cách tạm thời, về sao thuốc sẽ dần mất tác dụng làm người trở nên đau đớn hơn, nhưng hoàng thượng yên tâm, theo thần thấy, tinh vân của hoàng thượng đang dần một sáng nên chắc chắc sẽ tìm được người chữa bệnh cho hoàng thượng cùng....

đoàn gia ùng với tộc còn lại luôn tận trung với hoàng tộc, đoàn quốc gia vẫn đang lo lắng về những việc này vì hắn lúc tuổi đẻ chịu quá nhiều đau khổ rồi

-trẩm tin ngươi và ba đại tộc sẽ giúp được trẩm

hắn ban giọng quả quyết

-à mà còn chuyện này thần vừa nghe được bên ngoài thành nói rằng có một nử thần y che mặt cứu sống lại hai phu phụ nhà hoàng ngoại, thần khẫn xin hoang thượng cho tìm tiên y này ạ

đoàn quốc sư mất đi vẽ bình tỉnh, miệng hơi cười nói

-được cho khanh toàn quyền

hắn cũng hơi có hy vọng về việc này

-thần lãnh chỉ

-được rồi khanh lui ra đi

-hạ thần cáo lui

nói rồi đoàn quốc sư rời khõi, nơi đây còn lại mình hắn, hắn ngước mắt lên nhìn bầu trời,một lần nữa mặt đầy tâm sự, tổn thuông và cô đơn, đang dần hiện lên

(mình giải thích đoạn này tí: về phần tứ đại gia tộc, đây thế giới dị năng, nên thế giới gồm bốn nước: thổ trần đại quốc( trần quốc), ấm áp như xuân quanh năm, đại hàn quốc, đây là nơi lạnh giá, đại mạc quốc, nơi đay là sa mạc phần lớn, đại thủy quốc, đây phần lớn là đảo, và biển, đại quốc phân chia thế giới từ ngàn năm trước, vẫn thường gây chiến với nhau do điều kiện mỗi nước khác nhau, về phần phân địa vị tộc, mỗi đại quốc sẽ có đại tộc đứng đầu, hoàng thất là tộc quết định trong bốn tộc, ở trần quốc bốn tôc gồm: trần hoàng tộc đứng đầu lần lượt thứ hai, ba, tư là đoàn thị tộc, vũ thị tộc, và văn thị tộc, các tộc lớn này chia nhau các bảo vật linh khí, trong đó trần hoàng tộc nắm giữ lân đao tước, vũ gia giữ loan cung tước, văn gia giữ ưng kiếm tước, đoàn gia giữ hươu bát quái tước(dụng cụ xem tinh, tướng), ba đại bảo vật của vũ, đoàn, văn gia có nhiệm vụ bảo vệ phục tùng cho hoàng tộc, nếu mưu phản sẽ bị chính kinh khí hạ sát toàn gia tộc nếu hoàng tộc nhu nhược gây hại cho dân, đại linh khí này sẽ diệt trừ hoàn tộc theo lời thề máu của tiên đế và ba đại gia tộc, nói về quyền lợi tứ đại gia tộc gọi là của cãi vô biên, mang quyền lực tuyệt đối,)

-VŨ THẦN-

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio