Tỉ mỉ bấm bấm ngón tay thì Tô Bạch ở lại Thịnh Y Giáo dễ đã một tháng. Một tháng này y cả ngày chỉ đông lắc lắc tây dạo dạo, trong giáo chính thị một kẻ rỗi rảnh nhất, thật yên tâm thoải mái hưởng thụ.
Một hôm, sau khi y khuấy đảo nhà bếp, chiến đấu quên mình với vị đại trù mắt luôn đặt trên đỉnh đầu mới làm được vài món điểm tâm nên phấn khởi bưng thành quả trở về. Thoáng nhìn qua liên hoàn trận lại thấy một người đang loay hoay rất vất vả.
Tô Bạch thực hài lòng, ha ha, rốt cục cũng người giống y ha. Nghĩ ngợi vậy y liền trái nhẹ một bước, phải nhẹ một bước, rón rén bước lại gần bên cạnh người kia – không nên bội phục y, nếu như một người được tập trung giáo dục cẩn thận suốt bảy ngày mà không nhớ được cách thức di chân thì cũng nên mang y đi chém cho nhẹ đời.
Tô Bạch cười tủm tỉm hỏi:
“Là đệ tử của giáo phái hả? Tới tìm Tần Hiên phải không?”
Người nọ thấy y tựa hồ rất kinh hãi nhưng khi nghe được câu hỏi trong mắt liền hiện lên một tia giảo hoạt, khôn khéo cười nói:
“Thuộc hạ chính là tới gặp giáo chủ, thỉnh cầu công tử chỉ đường”
Tô Bạch gật đầu, ra vẻ hiểu biết hỏi han ân cần:
“Không biết đi như thế nào đúng không? Lúc đầu ta cũng như vậy, không việc gì, không việc gì, đi vài lần là quen ngay.”
Vừa nói vừa hướng dẫn người nọ cách thoát khỏi trận pháp. Tô Bạch căn bản quên rằng nơi đây chỉ có mấy vị hộ pháp cùng thị đồng thân tín của Tần Hiên Dật và mấy sư đệ sư muội đồng môn hồ ly của hắn mới có thể bước vào, ngoài ra không ai có thể tiếp cận vách tường chứ đừng nói được phép vào tận biệt viện.
Tô Bạch đưa người nọ thoát khỏi trận pháp, xoay người nói:
“Ngươi hiện tại muốn tìm Tần Hiên cũng không được đâu, hắn đi vắng”
Người nọ cứng người muốn nói gì đó chợt nghe có người quát to:
“Ngươi là ai?”
Tô Bạch nhìn lại, một thân bạch y phong lưu vô hạn, không phải Đào Tư thì là ai?
Tô Bạch còn chưa kịp lên tiếng đã bị người nọ chế trụ mạch môn, hắn ta cười nói:
“Ta là ai Đào đại công tử còn không biết sao?”
Đào Tư thấy hắn ta làm vậy mặt biến sắc, lạnh lùng đáp:
“Cái tên vô danh tiểu tốt nhà ngươi bản hộ pháp ta làm sao biết được?”bg-ssp-{height:px}
Người nọ sắc mặt trầm xuống nói rằng: “Ngươi chắc còn nhớ mười ngày trước ngươi đã làm chuyện gì?”
Đào Tư nhăn mi ra vẻ suy tư hồi tưởng, Tô Bạch lúc này mới nhỏ giọng nói:
“Ta có thể nói không?”
Người kia liếc hắn một cái: “Ngươi nói”
Tô Bạch trình bày: “Mười ngày trước quả đào chơi cờ cùng ta, thắng ta một nghìn lượng bạc”
Đào Tư hình như nhớ lại được, vỗ tay nói:
“Đúng, đúng, ta chơi cờ cùng Tiểu Bạch”
Người kia gia tăng lực chế trụ mạch môn Tô Bạch khiến y đau tới há miệng thở thành tiếng. Người nọ tiếp tục nói: “Hai ngươi ít đùa giỡn, cùng một phe với nhau một người tung một kẻ hứng làm sao ta tin được?”
Tô Bạch nghĩ thực tủi thân, ấm ức bảo:
“Ta đâu có nói dối mà ngươi không tin được? Hơn nữa làm sao ta cùng phe với hắn được? Hắn mỗi ngày đều lừa hết tiền của ta, thắng tiền của ta rồi cũng chỉ lại quả vài mẩu bánh nướng, như thế tính cùng một phe sao?”
Kẻ đột nhập nghe y nói xong sửng sốt thần cả người, ngay trong nháy mắt này đào Tư chớp thời cơ một chưởng phác về vai trái đối phương. Người nọ bị đau buông lỏng bàn tay chế trụ Tô Bạch. Cũng may Tô Bạch còn chút sáng suốt, nhanh nhẹn trốn sang một bên.
Đào Tư không còn bị uy hiếp, quyền cước lập tức rảnh rang thi triển. Võ công đối phương xem ra cũng không phải kém cỏi bất quá do mất tiên cơ nên chiêu chiêu đều rơi vào thế bị động. Lợi dụng một sơ sểnh của người nọ, đào tư hạ một chưởng chuẩn xác lên ngực lập tức đối thủ phun ra búng máu.
Đào Tư dừng tay cười nói:
“Ta còn nghĩ hẳn là một đối thủ mạnh, nguyên lai cũng chỉ thường thôi.”
Người nọ che ngực nghe được câu cười nhạo này, cũng không nổi giận, chỉ nhàn nhạt cười
“Ngươi nghĩ ta tìm đến hang hùm mà không có chút chuẩn bị nào sao?”
Đào Tư nghe vậy lòng chưa kịp động, vừa muốn điểm huyệt đối phương thì hắn đã tung một viên đạn tạo đạo sương mù dày đặc, chu vi vài thước xung quanh lập tức một vùng mờ mờ trắng xóa. đợi sương mù tán đi đã không thấy thân ảnh kẻ đột nhập, song song tiêu thất còn có Tô Bạch vẫn đứng vẩn vơ xem chiến đấu nãy giờ.
Đào Tư cười khổ, phen này kể như tiêu đời…