Hà chạy vào nhà, thay quần áo đồng phục, soan sách vở, rồi mang cặp chạy ra, vẻ vội vã. Mẹ Hà thấy lạ, hỏi:
- Con đi đâu đấy?
Hà vẫn vội thay dép:
- Con đi học ạ.
- Hôm nay nghỉ mà, sao lại đi học?
- Hôm nay đi học mà con không biết.
Lan từ ngoài dong xe vào, lễ phép:
- Cháu chào bác. Tại hôm trước Hà về trước nên không nghe cô giáo thông báo. Cô giáo kêu bọn cháu bảo bạn ấy đi học.
Mẹ Hà liền vội vã thúc giục:
- Vậy hả? Hôm nay suýt nữa là bỏ buổi học đó. Thôi hai đứa đi mau không muộn.
Hà lấy xe ra rồi. Cả hai cùng đồng thanh:
- Con chào mẹ. (Cháu chào bác.)
rồi vội vã rời đi.
Trước cổng nhà Hoa, Lan không dám vào, đứng ra xa chỗ kia, thấy Hà chần chừ, liền làm kí hiệu tay, ý nói Hà vào đi. Hà bước vào, gặp ngay mẹ Hoa đang bức tức chuyện gì, vẻ mặt nhăn nhó. Giật mình. Mẹ Hoa đã thấy Hà, chóng vánh thay đổi thái độ, đon đả ra:
- Hà đó à? Cháu đến đây có gì không?
Hà thấy sờ sợ. Lần đầu thấy thái độ mẹ Hoa như thế. Nên giọng run run:
- Cháu mang bài tập hôm qua Hoa nghỉ đến... cháu... vào được không bác?
Mẹ Hoa thấy thái độ con bé như vậy, nhìn chăm chăm từ đầu xuống chân Hà, lại cười:
- Ừ, Hoa ở trên phòng. Cháu lên đi.
Chờ bác gái đó vào trong rồi. Hà mới dám thở phào, nhón nhón đi lên tầng. Từ từ vặn nắm đấm cửa, Hà kêu, giọng nhỏ:
- Hoa ơi, tao Hà đây. Tao mở cửa nhá!
Cửa từ từ mở ra. Hà nhìn vào trong, thấy Hoa đang ngồi ôm chân, vẻ thu lu trên giường nhỏ, đưa ánh mắt xa lạ nhìn Hà. Hoa cất tiếng, giọng yếu:
- Cậu đến làm gì?
Hà thôi vẻ rụt rè, tiến đến:
- Tao mang bài tập hôm qua đến cho mày.
Hoa cúi đầu, khẽ thở ra, giọng càng như nhỏ lại:
- Tớ tưởng cậu đến thăm tớ.
Nói rồi đưa mắt lên nhìn Hà, cả ánh mắt cũng mệt mỏi:
- Cậu tự ngồi đi.
Hà tiên đến chỗ bàn học của Hoa. Bàn rộng, đầy những sách vở bừa bộn, có cái vương vãi ra cả sàn. Hà nhặt những sách vở rơi để lên bàn. Lại nhìn một lượt cái bàn đó. Nhìn lên Hoa phía kia, chợt nhận ra Hoa cũng đang nhìn mình.
- Mày tự chép bài hay để tao chép hộ cho?
Hoa vẫn nhìn Hà, giọng uể oải:
- Bây giờ tớ không muốn học.
Dừng lại một chút, Hoa nói:
- Cảm ơn cậu đã đến thăm tớ. Dù tớ và cậu không phải bạn nữa.
Hà nhìn Hoa dần quay mặt đi, cúi đầu thấp, tay ôm gối càng chặt hơn. Hà đành cười, lảng sang chuyện khác:
- Lúc nãy mày có nghe tiếng Lan không?
Hoa nhìn lên Hà, thấy Hà đang cười, quay mặt đi.
- Có. Hình như lúc nãy cậu ấy đến nhưng mẹ tớ không cho.
Hà càng tiến đến chỗ cửa sổ, vừa đi vừa nói:
- Cậu ấy nói tao đến thăm mày.
Mở ri đô che cửa ra, nhìn xuống. Ánh sáng chợt ra, căn phòng sáng hẳn. Hoa không quen, hơi nheo mắt, vẫn cố xem Hà đang làm gì.
Ngoài kia là đường lớn. Lan đang đứng dưới đã tháy Hà, trở nên an tâm hơn, cười lại, giơ tay tạm biệt. Hà cũng giơ tay chào lại. Lan lên xe, rời khỏi. Hòa trong dòng xe cộ ồn ào, mất hút.
Hà quay vào, nhìn Hoa:
- Cậu ấy về rồi. Ai cũng quan tâm mày hết.
Đã quen hơn với ánh sáng, Hoa im lặng nhìn Hà, bất chợt hỏi:
- Trong đó có cậu không?
Hoa nói nhỏ, Hà nghe được, nhưng giả vờ như chưa nghe thấy, giọng cười, hỏi:
- Mày không muốn học đúng không? Vậy tao sẽ chép cho. Vở ghi toán hình, ghi văn, cả Anh buổi hai, còn cả địa nữa. Mày để chúng ở giá sách đúng không?
Lúc nãy Hà liếc trên bàn, nhưng không thấy mấy cuốn đấy.
- Không, tớ để hết trong cặp đấy.
Hoa chỉ chỗ để cặp cho Hà biết. Hà đến lấy cặp Hoa, để lên bàn. Bất chợt thấy chiếc móc khóa nhiều màu sắc, lòng bỗng chùng xuống. Bỏ qua cái móc khóa, lôi từ cặp ra những quyển cần. Đóng cặp lại. Lấy ra những quyển vở khác và cái bút bi từ cặp của mình nữa. Hà nhìn cái bàn chất đầy sách vở. Dọn qua một lượt, để chúng sang chỗ khác.
Mở một quyển vở của Hoa ra, lại để thêm quyển vở của mình phía trên, cũng mở ra. Hà ngồi xuống ghế, bắt đầu chép bài. Không gian yên tĩnh chỉ có tiếng bút viết lên trang giấy.
Hoa nhìn Hà nãy giờ, chợt nói:
- Cậu đưa tớ quyển để tớ chép cùng.
- Mày á?- Hà ngạc nhiên hỏi lại, rồi nhìn quyển toán mình đang chép- Vậy văn nhé!
Hoa gật nhẹ:''Ừ.''.
Hà lấy hai quyển vở và một bút nữa ra giường cho Hoa, rồi về chỗ bàn học. Hoa lôi cái bàn gấp nhỏ bên giường kia ra, để trước mình. Cả hai vừa chép vừa nói chuyện.
Hà hỏi:
- Mày khi nào đi học lại?
Hoa vẫn bình thản trả lời:
- Tớ không đi học nữa.
Hà ngừng chép, quay ra nhìn Hoa:
- Mày bệnh nặng thế sao?
- Không. Nhưng tớ không muốn đi học nữa. Cứ đến trường bọn nó lại đánh.
- Trước sau mày cũng phải đi học thôi. Không đi học, mày định ở nhà mãi sao?
Hoa càng nói, giọng lại càng bình tĩnh:
- Tớ sẽ xin được chuyển trường. Tớ không muốn học trường đó nữa.
Hoa im lặng, nhìn Hoa vẫn cúi đầu chép. Sau hỏi:
- Thật?
- Thật.
Hà nghĩ mình phải nói gì, không thể để Hoa nghỉ học được:
- Trường học vốn không phải địa ngục, chỉ có người tự nghĩ đó là địa ngục thôi. Tao biết mày sợ, nhưng mày đừng suy nghĩ bi quan thế. Mọi chuyện sẽ qua thôi.
Hoa lúc này không chịu nổi nữa. Dừng bút, cắn chặt môi, càng cúi thấp xuống. Mắt nhòe đi. Rồi tự dưng chảy xuống. Những tiếng rên cố giấu trong cổ họng. Vai run bần bật. Giọng Hoa hòa trong tiếng khóc.
- Mọi chuyện sẽ không qua... Bọn nó... sẽ vẫn... đánh... tớ... Hức! Nó... hức... đánh đau lắm... Tớ không... đánh trả được... Hức... Cậu... không thể... hiểu... Tớ đau thế nào... Chẳng có ai... bên... tớ... Ai cũng chỉ... hức... nhìn... còn bọn nó... thì... hức... đánh... tớ. Không ai... hức... giúp... tớ... Chẳng... ai cả... Híc... híc... Tớ... chỉ cần một người... bên tớ khi ấy... hức...Nhưng... hức... không ai cả... Tớ... tỉnh lại ở... trạm xá... Đau... ê ẩm khắp... Lúc đó... tớ sợ... sợ... bị đánh... Tớ sẽ chết... Ai đó... cứu...
Hoa càng nói, nước mắt càng giàn giụa. Giọng nghẹn lại. Những tiếng nấc liên tiếp. Cuối cùng, không thể tiếp tục, Hoa gục xuống bàn, khóc nức nở. Những tiếp nấc càng nhanh hơn.
Đây là lần thứ ba Hà thấy Hoa khóc. Lần đầu là hồi lớp bốn, Hoa đột nhiên xuất hiện ở nhà Hà, khi vừa xong bữa tối. Hoa lúc đấy trốn trong phòng Hà. Lúc mẹ Hà đi vào, thấy một đống chăn cuối giường, mở ra thử, hết hồn thấy Hoa đang nước mắt giàn giụa, vẻ sợ sệt. Sau đó bố mẹ Hoa lái xe đến đưa Hoa về, con nhỏ vốn không muốn về, nhưng cũng bị ép về. Lần đó còn nhỏ, lần đầu tiên thấy bố mẹ cãi nhau dữ, còn đòi ly hôn, nó sợ quá, chân không đi bộ ba cây đến nhà Hà. Mà đường hồi đó là đường đá. Những mảnh sắc nhọn nhô ra, liên tiếp. Đi dép thì không sao, chứ chân không đi vào đau không chịu được. Hà không hiểu sao Hoa có thể như vậy đến nhà mình.
Lần thứ hai là hồi lớp sáu, một đợt có giáo sinh thực tập đến trường. Lúc chia tay, cả bọn con gái khóc. Tất nhiên, lúc đó trừ Hà. Hà nhìn thấy Hoa khóc, vẻ bịn rịn lắm, càng không hiểu.
Bây giờ, Hà cắn chặt môi, chỉ biết nhìn, cũng chẳng dám tiến đến. Hà cảm thấy thừa thãi. Thực sự không hiểu, mình có đáng để làm bạn của người ta không. Ngay cả khi nhìn người ta khóc, bản thân cũng chẳng biết làm gì để an ủi.
Hà rõ, những lời nói vừa rồi, bản thân mình cũng không chút tin tưởng. Đã biết bao nhiêu lần chính bản thân mình phải khóc, phải nguyền rủa cái môi trường đó chứ? Cố gắng bao lần tránh xa, tự nhủ chờ đợi, tạo cho mình lớp vỏ bảo vệ, chỉ hy vọng rời khỏi cái ngôi trường này, vào cấp ba, không phải chịu thế nữa.
Chỉ là nói ra, nhưng cuối cùng, lại khiến nó khóc.
Khóc cũng được. Khóc một lần cho thỏa, khóc trong ánh sáng, khóc thật lớn.
Đó thực sự từng là điều Hà luôn muốn làm.
________________
Chuyện nhỏ nhỏ:
Quan hệ của Hoài Ngọc và anh chàng Tuấn Kì kia trở nên thân thiết. Cả hai dần dần nhắn tin, gọi điện cho nhau và luôn xưng hô ''vợ''-''chồng''. Một lần, anh chàng nhắn:''Khi nào chồng về quê vợ chúng mình đi leo núi nhé!''
''Chồng ơi Thái Bình làm gì có núi''.
''Hì, chồng sắp về quê nè. Chồng chụp hình đăng face cho vợ xem nhé!''
''Nhưng chồng ơi, vợ không có face.''
Một thời gian sau thằng anh về, Ngọc tranh thủ lấy con Iphone của nó lên face, vào bạn bè, tìm nick của chồng yêu. Thấy một bức ảnh anh chàng ở bãi biển, trên cát có hình trái tim thật to, trong có chữ :''TUẤN KÌ yêu HOÀI NGỌC'' làm cô nàng cảm động lắm.
Qủa nhiên là chồng... đẹp trai quá đi! Có điều chồng lớn tuổi hơn vợ mà sao mặt ''non choẹt'' hơn vợ thế kia? Ngọc nhắn tin đó cho chồng yêu, được anh nhắn lại:"Thế vợ thích chồng già hay trẻ.''. Ngọc nghĩ ngợi. Ờ mà đúng! Chồng trẻ vẫn tốt hơn.