Cái Này Mỹ Lệ Hựu Xấu Xí Đích Thế Giới

chương 10

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mấy ngày nay Cơ Huyền Xa cảm giác thực uể oải. Hắn cảm thấy được chính mình dường như là một kẻ bị người ta ghét bỏ vậy, cơ hồ mỗi ngày mỗi giờ hắn đều gọi điện thoại cho Ngụy Thành Huy, hi vọng y có thể tiếp điện thoại của hắn, sẽ ôn nhu đối hắn nói một câu “Có Chuyện gì?”, nhưng hiện thực chính là quá mức tàn khốc đi, bất luận hắn có cố gắng gọi điện nhiều thế nào, hắn cũng đều không thể liên lạc được với y, cứ giống như y đã biến mất khỏi thế gian này luôn rồi vậy.

Mà chuyện nhà của hắn, ông nội – người luôn dung túng sủng nịch hắn cũng tựa hồ như rất quyết tâm chừng nào chưa đem hắn bước vào lễ đường thì sẽ không chịu bỏ qua vậy, mỗi ngày mỗi đêm đều gọi bảo hắn phải chấp nhận chuyện hôn nhân này đi.

Nếu là trước kia, hắn có lẽ đã rất nhanh đồng ý rồi, nhưng mà hiện giờ hắn không nghĩ muốn bản thân mình phải thống khổ cả đời, không nghĩ muốn làm cho chính mình về sau phải hối hận. Bởi vậy, vô luận Cơ Trung Lâm có cầu xin hay cứng rắn ép buộc hắn, kệ cho ông lấy danh nghĩa đương gia ra uy hiếp hắn, hắn vẫn là quyết không đồng ý. Kết quả sau đó chính là sự hòa thuận vốn có của hai người đã muốn bị hủy bỏ, mỗi lần gặp nhau đều là muốn ‘đỏ mặt tía tai’.

“Mẹ nói, Tiểu Xa a, con cũng không phải từ trước đến nay đều rất nghe lời ông nội sao?” Cơ Thần Hi cùng hắn đi ra khỏi bản trạch, đau lòng sờ sờ khuôn mặt đã muốn không còn rạng rỡ như trước đang in hằn năm dấu vân tay, “Con nhìn con xem, hiện tại làm cho ông nội con sinh khí đến nỗi để lại dấu lằn như thế này, ai nha, có đau hay không a?”

Hắn đẩy tay Cơ Thần Hi ra, cau mày bước đi.

“Tiểu Xa, con đi đâu?”

“Đi tìm Tiểu Chiêu!”

“Đứa nhỏ này thật là!” Cơ Thần Hi bất đắc dĩ thở dài, cũng không ngăn cản hắn. Đối với đứa con này, Cơ Thần Hi phải nói là sủng đến tận tâm can, bất luận là hắn làm đúng hay làm sai cái gì, bà đều là đứng bên cạnh hắn, giữ gìn hắn.

Đi đến chỗ chiếc xe có rèm che, Cơ Thần Hi đối với lái xe nói, “Về nhà thôi!”

“Được, phu nhân! Kia thiếu gia….?”

“Kệ nó đi, chờ nó điên xong rồi tự nhiên sẽ tự trở về thôi.”

“Vâng!”

Đi ở trên đường, Cơ Huyền Xa gọi điện thoại cho Cơ Huyền Chiêu. Cũng giống như gọi điện thoại cho người kia một tháng nay, điện thoại cũng là không có người nghe. Hắn khó chịu cất di động, quyết định trực tiếp đi đến nhà trọ của Cơ Huyền Chiêu.

Ngoài ý muốn, Cơ Huyền Xa đứng ở trước cửa nhà Cơ Huyền Chiêu lại thấy gương mặt người kia.

“Cậu như thế nào lại ở đây?”

“Tôi vì cái gì không thể ở đây?” Cậu trai xinh đẹp nhìn bộ dáng giật mình của Cơ Huyền Xa, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu.

“Tiểu Chiêu ở chỗ này chỉ có vài người biết, cậu làm sao mà biết được?” Thấy biểu tình của cậu trai hắn lại nghĩ tới ngày trước ở quán bar kia cậu trai cũng như vậy, Cơ Huyền Xa tự nhiên cảm thấy tức giận thốt lên.

“Tôi nói rồi, tôi so với anh còn hiểu rõ Cơ Huyền Chiêu hơn.”

“…” Cơ Huyền Xa nắm chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi. Sau vài lần hít thở sâu hắn mới mở miệng hòi, “Tiểu Chiêu đâu?”

“Không có ở đây!”

“Tôi vào chờ!”

“Tùy anh!” Nam hài hơi hơi nghiêng người chừa chỗ cho hắn bước vào, “Bất quá tôi nói cho anh, anh có chờ cũng vô dụng thôi. Tiểu Chiêu đã muốn hai tuần nay chưa có trở lại rồi, trường học cũng không có tới luôn.”

“Cái gì?”

Cậu trai nhún nhún vai, “Tôi đã ở đây chờ ảnh!”

“…” Cơ Huyền Xa hạ mắt, nhíu nhíu mày nghĩ ngợi, “Vậy nếu cậu có tin tức của ảnh thì gọi điện thoạn cho tôi, tôi đi chỗ khác tìm.”

“Vội vã tìm ảnh như vậy làm gì?” Cậu trai dựa vào khung cửa.

Làm gì? Đúng rồi, làm gì? Hắn cũng không biết đến tột cùng tại sao hắn lại muốn vội vã tìm kiếm Cơ Huyền Chiêu nữa. Tìm để kể khổ sao? Hay là vẫn là hi vọng gã có thể nghĩ ra phương pháp làm cho ông nội không ép mình kết hôn nữa?

“Anh ấy là anh trai tôi, tôi chỉ quan tâm ảnh mà thôi.”

“Nga—!” Cậu trai ý vị thâm trường ‘nga’ dài một tiếng nhưng cũng không có nói gì thêm, cuối cùng chỉ là cười, “Có thể. Đương nhiên nếu anh muốn biết chuyện giữa Cơ Huyền Chiêu và Cơ Tuyền Dĩnh, anh có thể tùy thời đến tìm tôi a.”

Cơ Huyền Xa kinh ngạc quay đầu lại, rốt cuộc chỉ thấy cậu trai đã sớm đóng cửa lại rồi.

Ở chỗ cánh cửa sổ hoa lệ kia hiện lên bóng người đang gắt gao đập cửa. Nữ nhân điên cuồng đập vào cửa sổ, hoảng sợ cào lên tấm chắn cửa sổ nghĩ muốn làm cho những người làm cỏ, người hầu ở phía dưới chú ý nhưng rất nhanh liền bị một bàn tay to lớn che lại miệng của bà, lôi bà quay trở lại trong phòng.

“Không! Không! Ngươi không thể như vậy!” Nữ nhân trừng lớn mắt, sợ hãi nhìn chằm chằm vào con dao sáng lóa ở trên tay nam nhân dữ tợn kia.

Nam nhân hừ nhẹ một tiếng, “Tôi không thể? Vậy cô có thể không?”

Cầm dao xẹt qua trên làn da trắng nõn được chăm sóc cẩn thận của bà một đường, máu liền lập tức chảy xuống ròng ròng. Đau đớn từ vết thương trên mặt làm cho nữ nhân thống khổ nhăn mặt lại.

“Tôi thật sự không nghĩ quay về biến thành như vậy! Ô ô oo~~ Kia, đều là ý của lão già chết tiệt kia!”

“Hừ! Lão già đáng chết! Nhưng ngươi đi chết trước đi!” Nam nhân nhìn khuôn mặt sợ hãi của nữ nhân, cười, “Biết không? Ngay từ đầu tôi đối với cô chính là vừa yêu vừa hận! Tôi biết cô đối với tôi vô tình nhưng không nghĩ tới cô thế lại tuyệt tình đến nỗi này! Bởi vì cô, đều là bởi vì cô mà thế giới của tôi đều bị hủy hoại!” Dừng một chút, nam nhân trợn tròn đôi mắt sung huyết của mình, nghiến răng nghiến lợi nói, “Cho nên – Hẹn gặp lại!”

Nói xong, nam nhân giơ cao con dao trong tay, hung hăng hướng nữ nhân đâm xuống —-

“Không…..A—!!” Hé thảm một tiếng, máu tươi chảy ra khắp sàn nhà, dính lên gia cụ, trên vách tường, diễm lệ như cây thuốc phiện nở hoa, thật chói lóa —

Trộn lẫn với đám người trên đường, Cơ Huyền Xa vô mục đích bước đi. Hắn nghĩ muốn tìm Ngụy Thành Huy, muốn gặp Cơ Huyền Chiêu…. Chỉ có cái nhà kia là hắn không nghĩ muốn về thôi. Tuy rằng cha mẹ không nói gì, nhưng là trong ánh mắt của bọn họ, hắn biết bọn họ chính là đồng ý ý kiến của ông nội.

Hắn ũ rũ ngồi xuống ở một bậc thang, bất đắc dĩ thở dài một cái. Lại nhìn thấy cách đó không xa có một tên khất cái đang dùng một đôi mắt khát vọng nhìn chằm chằm chính mình.

Hắn từ trong túi quần lấy tiền ra, xuất ra một tờ tiền lớn đưa cho người đó, “Đi mua đồ ăn đi!”

Sợ Cơ Huyền Xa đổi ý, người nọ rất nhanh đoạt lấy tiền trong tay hắn, mang theo áo bông cũ nát của chính mình – thứ gia sản duy nhất, bỏ chạy đi, ngay cả một cái quay đầu nhìn lại cũng không có.

Cơ Huyền Xa cười khổ, ngay cả tên khất cái cũng chán ghét mình như vậy sao? Nhìn bóng dáng biến mất của tên khất cái, Cơ Huyền Xa đột nhiên cảm thấy được cuộc sống hiện tại như vậy thật không phải là hạnh phúc mà chính là chỉ cần ăn no ngủ ngon, không có phiền não, đơn thuần mà khoái hoạt kia kìa.

Reng reng reng~~~

“Uy?”

“Tiểu Xa, con ở đâu đó?”

“Ba ba?” Cơ Huyền Xa có chút ngoài ý muốn trừng lớn mắt, nhìn bốn phía chung quanh, “Con ở quảng trường trung tâm.”

“Mau trở về!”

“?” Cơ Huyền Xa không hiểu gì cả, hắn chưa từng gặp qua cha mình dùng ngữ khí lo lắng như vậy nói chuyện bao giờ cả. Trong ấn tượng của hắn, cha hắn là người luôn trầm ổn hướng nội, luôn luôn bình tĩnh kìa.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Con trở về sẽ biết!” Không đợi Cơ Huyền Xa nói thêm thì Cơ Thành Diệu đã sớm cúp điện thoại.

Lắng nghe âm thanh đô đô phát ra từ điện thoại, hắn chỉ có thể đứng lên trở về nhà mà thôi.

Cơ Huyền Xa từ nhỏ tới giờ đều chưa nhìn qua cảnh tượng như vậy. Trong hoa viên không lớn kia, ánh sáng của những chiếc xe cảnh sát làm người đều chói mắt, cảnh sát mặc cảnh phục người đi ra đi vào ở trong nhà, thảo luận ầm ỹ. Một cỗ dự cảm không rõ đột nhiên trỗi dậy, hắn rất nhành liền chạy vào nhà.

Một đường chạy tới lầu hai, Cơ Huyền Xa liền nhìn thấy cha mình sắc mặt khó coi đang cùng sảnh sát nói gì đó.

“Ba ba, xảy ra chuyện gì….” Lơ đãng thoáng nhìn một cái thôi, hắn đã nhìn thấy một màn mà mình đời này không thể quên được. Người mẫu thân ôn nhu sủng ái mình cơ thể không chút nhúc nhích, hai mắt trống rỗng nằm ở giữa một biển máu đỏ rực kia.

Điều này sao có thể? Điều này sao có thể? Cơ Huyền Xa một lần lại một lần ở trong đầu tự hỏi. Rõ ràng còn không có đến bốn giờ trước bà còn cùng hắn nói chuyện, tại sao bây giờ lại biến thành một khối thi thể lạnh lẽo như thế này?

Tựa như là phát điên lên, hắn xé bỏ những tờ giấy màu vàng niêm phong kia, vọt vào bên trong.

“Mẹ! Mẹ!” Hắn hô lớn, dùng hết tất cả khí lực của mình hô lớn. Hắn hi vọng có thể đánh thức được bà tỉnh dậy.

Vài vị cảnh sát cường tráng đến đỡ hắn, bất đắc dĩ nói, “Tiểu Xa thiếu gia, thỉnh cậu bình tĩnh một chút! Cậu như vậy chúng tôi sẽ khó làm việc!”

“Buông ra! Các người buông tôi ra! Buông—!”

“Tiểu Xa!” Cơ Thành Diệu gầm lên một tiếng rồi kéo hắn liền đi xuống lầu.

“Ba ba!” Cơ Huyền Xa không rõ nhìn phụ thân không nói lời nào, thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn thân ảnh ở trong phòng kia dần mờ đi, “Mẹ, mẹ…..”

“Mẹ con đã chết!” Cơ Thành Diệu cắn môi, bộ dạng không còn cách giải nào khác mà phun ra một sự thật tàn khốc như vậy.

“Sẽ không! Mẹ…. Sẽ không….” Nói xong, Cơ Huyền Xa rốt cuộc ngay cả nói cũng nghẹn lại, nước mắt không thể cầm cự được liền chảy ra, “…. Vì sao lại như vậy chứ?”

Đôi tay hữu lực nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai hắn, đó là an ủi của một bậc làm cha đối với đứa con của chính mình.

Nhìn đứa con khóc đến nổi không còn để ý đến hình tượng nữa kia, trên khuôn mặt âm trầm của Cơ Thành Diệu hiện lên một tia bất đắc dĩ cùng đau lòng. Nhíu mày nghĩ nghĩ, cuối cùng ôm lấy bả vai con trai mình, thấp giọng nói, “Tiểu Xa, còn có một chuyện, tuy rằng ba biết con có thể không tin, nhưng ba hi vọng con có thể chuẩn bị trước tâm lý.”

“?” Nghi hoặc mở lớn mắt nhìn cha mình, Cơ Huyền Xa muốn từ trên khuôn mặt kia nhìn ra được cha mình có ý gì đây?

“Phạm nhân thực có thể là tiểu Chiêu….”

Chậm rãi, Cơ Thành Diệu cẩn thận nói ra từng chữ, đồng thời quan sát biểu tình của đứa con mình.

Trong lúc nhất thời, hình ảnh những người thân của mình liền sụp đổ, chân tay hắn một trận bất lực, cảm nhận một chút cũng không còn. Tâm của hắn một trận rung rẩy thật mạnh, lồng ngực trống rỗng, hắn chỉ cảm thấy chính mình lời nói của cha mình kia triệt để lấy đi hô hấp của mình rồi.

“Ha hả…. baba, ba gạt con….” Hắn khóc, rồi lại cười, cười đến thê thảm, cười đến làm cho người ta đau lòng. Hắn không thể chấp nhận sự thật tàn khốc như vậy được. Một người là mẹ hắn, một người là anh em của hắn từ khi hắn còn nhỏ xíu kia, vô luận là bên nào, hắn đều là không thể dứt bỏ được.

“Ba ba, ba gạt con!”

“Tiểu Xa….”

“Ba gạt con!” Hắn hét lớn, cũng không quay đầu lại mà hướng cửa chạy đi.

“Tiểu Xa!” Cơ Thành Diệu lo lắng muốn ngăn lại hắn, không nghĩ tới lại bị tiếng di động ngăn cản lại.

“Chuyện gì?” Cơ Thành Diệu tức giận nói vào điện thoại.

“….Cái gì?” Nghe đối phương nói xong, bình tĩnh của Cơ Huyền Diệu rốt cuộc cũng không thể giữ được. Kéo lỏng cà-vạt, Cơ Thành Diệu không kiên nhẫn mở nút áo sơ mi, “Tóm lại là đem hết toàn lực ra giải quyết, tôi giải quyết xong chuyện ở đây sẽ tới ngay.”

Ngắt điện thoại, Cơ Thành Diệu hả giận cầm lên áo khoát tây trang, thở phảo một hơi, nét trầm ổn trên mặt rốt cuộc cũng không thể dấu được một nét mệt mỏi khai này.

Rốt cuộc cũng đã xảy ra rồi, Cơ Thành Diệu âm thầm cảm thán. Ngẩng đầu lên nhìn ánh mặt trời chiều chói lóa – Tiểu Huy, nếu em còn ở bên cạnh thì tốt biết bao nhiêu…

Mới vừa trải qua một trận nôn nghén như tra tấn kia, Ngụy Thành Huy cố gắng chống đỡ thân thể đang muốn nhũn ra, chậm rãi đi vào trong văn phòng, vừa vào cửa liền nhìn thấy Cơ Huyền Xa đang cùng Đồng Tả tranh cãi.

“Cơ tiên sinh, cậu không thể như vậy! Lão bản dạo này rất bận rộn!”

“Tôi muốn gặp Huy! Tôi hôm nay nhất định phải gặp Huy!” Cơ Huyền Xa lúc này hoàn toàn đã không còn lý trí rồi, đã không còn giống như xưa cố gắng chú trọng lễ nghi, mặc kệ Đồng Tả là nữ đi chăng nữa, hắn liền đưa tay đẩy mạnh cô ra.

Nhíu mày một cái, Ngụy Thành Huy thật sự không nghĩ mình thân thể đang như thế này lại nhìn thấy Cơ Huyền Xa cho nên y không có nói cái gì, chỉ là xoay người nghĩ muốn rời đi. Ai ngờ mới vừa quay đi đã bị một lực đạo rất lớn kéo mạnh đến cơ hồ muốn chóng mặt.

“Huy! Vì cái gì không chịu gặp tôi?! Vì cái gì không thèm để ý tới tôi?!” Cơ Huyền Xa gắt gao ôm lấy thắt lưng y, lực cánh tay quá lớn làm cho y dạ dày khó khăn lắm mới bình phục của y lại lần nữa một trận sóng cuộn dâng lên co rút lại.

Y cố gắng cắn chặt môi, tận lực bảo trì ngữ điệu, “Buông! Lực cậu quá mạnh, tôi rất khó chịu!”

“Không được!” Bá đạo giữ chặt vòng tay, Cơ Huyền Xa gắt gao vùi đầu vào cổ y, mang theo thanh âm khàn khàn, ngữ khí ai oán nói, “Vì sao? Vì sao các người đều rời bỏ tôi? Ai cũng đều không để ý đến tôi?”

Ngụy Thành Huy khó hiểu quay đầu lại, bình tĩnh hỏi, “Ai muốn rời khỏi cậu? Ai lại không để ý đến cậu?”

“Anh! Chính là anh! Gọi điện thoại biết bao nhiêu lần anh đều không tiếp, không thèm gặp tôi! Ngay cả bây giờ tôi tìm anh, anh cũng muốn đi! Anh đều muốn giống bọn họ, đều muốn rời khỏi tôi!”

Bất đắc dĩ thở dài một hơi, Ngụy Thành Huy nói, “Tôi không phải rời khỏi cậu mà là gần đây công ty thật sự quá bận. Cậu buông tay được không, thắt lưng của tôi bị cậu ôm cũng đã muốn rời ra rồi!”

Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí của y mang theo một tia vừa ôn nhu vừa giận dỗi. Bởi vì Cơ Huyền Xa cậy mạnh, tiểu tử còn chưa có thành hình kia trong bụng y lại giống như bất mãn làm cho bụng y từng trận co rút đau đớn không ngừng mà.

Nhìn thấy người mình mong nhớ ngày đêm nói như vậy, tâm tình hắn cũng đỡ hơn một chút, hơn nữa cảm giác như Ngụy Thành Huy đang có chút giận, hắn liền thức thời thu đôi tay tùy hứng của mình lại, chậm rãi buông ra.

Một khắc khi Ngụy Thành Huy xoay người nhìn hắn, y liền kinh ngạc không nói nên lời. Chàng trai trẻ luôn luôn lạc quan kia nay lại mặt đầy nước mắt, đôi mắt sưng đỏ lên, một bộ dạng hết sức khổ sở.

“Xảy ra chuyện gì?”

Nghe được người yêu thân thiết hỏi, Cơ Huyền Xa trầm tĩnh hạ xuống bị thống từng trận nảy lên trong lòng. Hắn bất lực tựa đầu vào bả vai y, nức nở nói, “Huy….. Mẹ ta….. mẹ ta chết rồi…..”

Ngồi ở trên sô pha giữ hắn, y đưa tay xoa lấy khuôn mặt hắn, nhìn thấy nước mắt chảy xuống từ khóe mắt hắn, y ảm đạm cười. Quả là một đứa nhỏ a, thương tâm liền khóc, khóc mệt rồi lại ngủ. Tay phải không tự giác lại sờ lên bụng chính mình, không biết đứa nhỏ này có giống Cơ Huyền Xa hay khúm núm như vầy không nhỉ? Tương lai có giống như hắn thích bám lấy y không? Ngụy Thành Huy âm thầm nghĩ, khóe miệng không tự giác gợi lên một mảng nhu hòa.

“Thấy không cục cưng, người này là ba ba của con đó, thật là một người vô dụng quá đi….” Cúi đầu, Ngụy Thành Huy đối với bụng mình nói.

Tiểu Xa, nếu cậu không phải là người của Cơ gia, nếu cậu không phải là người kia thì tốt biết bao nhiêu, như vậy tôi ở đây cũng sẽ không hốt hoảng. Nghĩ thế, y không khỏi đưa tay gắt gao nắm chặt ngực áo sơ mi.

Đúng lúc này, điện thoại di động của y lại reo lên.

“Uy?”

“Lão bản, lúc này lại tìm anh, thật có lỗi, nhưng có một số việc muốn thông báo cho anh.” âm thanh trầm thấp của Cao Thành từ trong điện thoại truyền đến.

Nhìn mắt Cơ Huyền Xa, Ngụy Thành Hyt chậm rãi bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại, nhẹ giọng nói, “Nói đi.”

“Như vầy, Cơ Thành ngày đó đã muốn đến chỗ Triệu lão bản mượn tiền, chúng ta có nên bắt đầu động thủ chưa?”

“Không, chờ hai ngày sau đã, chờ tất cả tài chính đều chuyển vào các hạng mục chúng ta hẳn làm.”

“Được, đã hiểu. Nga, còn có một chuyện nữa.”

“Chuyện gì?”

“Cơ Thần Hi đã chết. Cơ lão gia tựa hồ cũng bị sốc không nhẹ, nghe nói bây giờ còn chưa qua thời kì nguy hiểm đâu.”

“Ân, biết ai làm không?”

“Là Cơ Huyền Chiêu, người nhà Cơ gia cùng cảnh sát đều đang truy tìm anh ta.”

Ngụy Thành Huy dựa vào một bên tường, ngẩng đầu nhìn ngọn đèn mờ nhạt ở lối đi, “Xem ra vẫn là cùng với dự đoán có điểm chênh lệch, cậu ta không còn chỗ dùng nữa rồi. Thật là, người trẻ tuổi hiện tại thật là dễ xúc động quá! Quên đi, chuyện này cứ để thế đi, kế hoạch của chúng ta vẫn tiến triển tốt lắm.”

“Ân, ta hiểu.”

“Ngươi nói cái gì?” Cơ Thành túm lấy cổ áo trợ lý, nghiến răng nghiến lợi nói, “Đối phương bỏ của chạy lấy người?”

“Vâng, là như vậy tổng giám đốc.” Thanh âm run rẩy, bí thư bị sắc mặt dữ tợn của vị tổng giám đốc trước mặt làm cho sợ tới mức phải run lên bần bật.

Bỏ trợ lý ra, Cơ Thành khôi phục lại khí chất cao ngạo của mình, “Giúp tôi liên hệ với Phương lão bản, tôi muốn gặp mặt anh ta đàm luận một chút.”

“Tôi đã tìm rồi, chính là….”

“Chuyện gì?”

“Nơi đó đã muốn trống rỗng không còn cái gì, hỏi thăm nhiều chỗ đều không thấy bóng dáng, liền thật giống như….”

“Thật giống như cái gì?”

“Thật giống như bóng ma biến mất vậy….” nói xong, vị trợ lý nơm nớp lo sợ nhìn kĩ Cao Thành, tùy thời sẽ phản ưng.

“Mẹ nó!” Hét lớn một tiếng, Cơ Thành vung tay lên hất xuống một bàn văn kiện, “Bóng ma biến mất? Cậu không phải là xem nhiều phim khoa học viễn tưởng quá rồi đó chứ? Xem người ngoài hành tinh sao?Một cái công ty giá năm mươi triệu đô la cứ như vậy liền biến mất được sao? Đi thăm dò cho tôi!!! Tra không ra cậu cũng đừng có trở về trước mặt tôi nữa, trực tiếp cuốn gói cút đi!!!”

“A?” Trợ lý vô tội nhìn Cơ Thành một bên quát đến văng nước miếng, trong mắt cậu liền ngấn ngấn nước.

“A cái gì a! Khóc cái gì! Chỉ có biết khóc! Lão tử tôi mới là người muốn khóc đây này!”

Ngồi xuống chiếc ghế lão bản, Cơ Thành ngày càng kích động toàn thân run rẩy, run rẩy móc ra gói thuốc đã muốn bị nhào nát trong túi quần, lấy ra một điếu thuốc nhét vào trong miệng, ở trên bàn sờ qua tìm kiếm bật lửa.

Lạch cạch vài cái, cái bật lửa chính là vẫn có cháy nhưng Cơ Thành vẫn không cách nào châm được thuốc lá.

“Mẹ nó! Đều là thứ rác rưởi!!” Bực bội phun ra điều thuốc trong miệng, Cơ Thành mạnh tay hung hăng ném cái bật lửa ra xa.

Đô đo đô – điện thoại trên bàn công tác vang lên, bao nhiêu bực bội của Cơ Thành giống như đều dồn vào trong cái điện thoại, hét thật lớn, “Lại chuyện gì nữa!??!”

“Tổng giám đốc, Triệu lão bản phái người đến nói, yêu cầu xóa bỏ hợp đồng cho vay.”

“Cái gì?” Từ trên ghế lão bản, Cơ Thành bật dậy. Gã chỉ cảm thấy đầu óc thật không theo kịp tình hình hiện tại, “Vì sao lại đột nhiên muốn hủy hợp đồng?”

“Cụ thể chưa nói, nhưng ý tứ đối phương, không biết từ đâu mà hạng mục của chúng ta lại bị người ta nói có hành vi trái pháp luật, cho nên….”

Trong nháy mắt Cơ Thành chỉ cảm thấy phát hỏa và vân vân đã không còn trọng yếu nữa rồi, không giống như vừa nãy táo bạo cậy mạnh hiếp yếu nữa, hai chân gã mềm nhũn ngã xuống ghế dựa.

Là ông trời muốn trừng phạt gã sao? Chỉ mới một khắc trước đã nghĩ có thể sẽ hoàn thành xong vụ làm ăn này cho lão già kia, có thể hãnh diện trước mặt lão già. Chính là ngay sau đó thế nào? Thế nhưng lại bị người lừa đảo, thậm chí là còn vô duyên vô cớ gánh trên lưng hơn năm mươi triệu nợ nần.

Làm sao bây giờ? Đến tột cùng phải làm sao bây giờ?

Nhìn Cơ Thành đang đi qua đi lại trước mặt, Cơ Thành Diệu vốn bình tĩnh lại bị một cái tin long trời long lỡ đất kia làm không kiên nhẫn buông văn kiện trong tay, “Anh đừng có liên tiếp đi qua đi lại được không? Anh không chóng mặt, nhưng em nhìn đều đã muốn nhức đầu lắm rồi!”

Rất nhanh vọt tới bàn làm việc của Cơ Thành Diệu, hai tay nắm chặt cạnh bàn, Cơ Thành lo lắng đối Cơ Thành Diệu hét lên, “Anh có thể không đi sao? Em nói anh phải làm cái gì bây giờ? Tại sao đáng lý phải kiếm được rất nhiều tiền nhưng lại biến thành trống rỗng như vầy? Hiện tại may mắn lão già kia vẫn còn ở trong bệnh viện nghỉ ngơi, chứ nếu ổng biết còn không phải muốn đem anh đá ra khỏi cửa sao?”

Dùng ngón giữa chỉnh chỉnh kính mắt, Cơ Thành Diệu ngẩng đầu nhìn Cơ Thành cổ áo bung toạc, tóc loạn thất bát tao, “Em lúc trước đã nhắc nhở anh không cần nóng lòng cầu thành. Anh hiện tại tới tình trạng này rồi, anh muốn em phải làm thế nào?”

“Thành Diệu! Lão tử đây là đến hỏi ngươi ý kiến chứ không phải tới nghe ngươi dạy dỗ!”

“Cơ Thành, anh nếu muốn nghĩ cãi nhau với em thì mời đi, đây là văn phòng của em, không phải cái chợ.” Cơ Thành Diệu nói xong liền không buồn nói tiếp, tiếp tục xem văn kiện trong tay.

Thấy Cơ Thành Diệu như vậy càng làm cho cơn tức giận trong người Cơ Thành lần nữa bộc phát lên.

“Được! Được! Ngươi được lắm!” Cơ Thành kêu to, lấy tay túm ca-vạt Cơ Thành Diệu, hai mắt trợn trắng trừng Cơ Thành Diệu, đưa tay chỉ vào mặt Cơ Thành Diệu nói, “Được! Lão tử là nóng lòng cầu thành, lão tử so với ngươi không có năng lực! Lão tử con mẹ nó chính là phế vật! Nhưng mà nguyên nhân là cái gì? Tất cả còn không phải vì ngươi!”

Lông mi Cơ Thành Diệu không tự giác chớp một cái. Cơ Thành Diệu ngẩng đầu lên nhìn Cơ Thành hiện đang nói không suy nghĩ, nheo mắt lại.

“Từ trước đều đã như vậy, lão già kia có cái gì đều toàn cho ngươi! Mọi người xem ngươi giống như thiên tài!” Khẽ cười một tiếng, Cơ Thành tiếp tục nói, “Hừ! Còn lão tử thì sao? Ta chính là cứt chó phế vật. Tranh với ngươi? Đúng vậy, lão tử có tư các gì tranh với ngươi? Ngay cả nữ nhân cũng không có cách nào đoạt lấy từ tay ngươi kìa! Lại còn phải ngoan ngoãn tặng cho ngươi….”

“Đủ rồi!” Cơ Thành Diệu nãy giờ vẫn trầm mặc rốt cuộc chịu không nổi lớn tiếng quát Cơ Thành đáng không ngừng oán giận kia. “Đừng có ở chỗ này nói chuyện đó được không?!”

“Sao nào? Lời lão tử khó nghe quá sao? Làm ô uế Thành Diệu đại gia ngươi nhỉ? Chính là Thần Hi đã nói ‘Thành Diệu chăm sóc, Thành Diệu ôn nhu, biết đảm đương, còn có bề ngoài anh tuấn, khí độ bất phàm, là một người cực kì hoàn mĩ’.”

“Cơ Thành, đừng lấy Thần Hi ra đả kích tôi! Cô ấy đã chết rồi, anh còn không muốn để cho cô ấy được bình yên nữa sao?”

“Cậu hiện tại thay cô ấy nghĩ? Lúc trước tại sao không chịu yêu thương cô ấy? Cô ấy rõ ràng thích cậu như vậy!” Nói xong, Cơ Thành có chút nghẹn ngào.

“Cơ Thành…” Cơ Thành Diệu bất đắc dĩ nói, “Anh rất lỗ mãng, không biết suy nghĩ kĩ càng. Anh cảm thấy được Thần Hi yêu em? A, anh sai rồi! Người cô ấy yêu chính là cô ấy! Cô ấy vừa không yêu anh, cũng không yêu tôi! Cô ấy vốn dĩ chọn tôi chính là bởi vì tôi có thể cho cô ấy tiền tài cùng địa vị kìa.”

“Ngươi con mẹ nó đồ chết tiệt!”

“Cơ Thành, nhân cơ hội này nói hết mọi chuyện luôn đi. Cơ Thành, anh nghĩ lại đi, nếu Thần Hi yêu anh, lúc trước vì cái gì cô ấy lại chạy đến gả cho tôi? Nếu cô ấy yêu tôi, tại sao mỗi tuần đều chạy đến lêu lổng bên anh?”

“…Cậu biết?” Kinh ngạc nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Cơ Thành Diệu, Cơ Thành lúc nãy còn kiêu ngạo bây giờ liền biến mất.

Cơ Huyền Diệu đứng lên bước đến đứng trước mặt Cơ Thành, đưa tay đặt trên vai gã, vỗ nhẹ, “Đúng, em biết. Nhưng là Cơ Thành à, chúng ta là anh em, em không nghĩ chỉ bởi vì một nữ nhân ít kỉ mà làm tổn thương tình cảm giữa chúng ta đâu.”

Lời nói của Cơ Thành Diệu làm cho đôi mắt sung huyết của Cơ Thành dần dần bình tĩnh lại, thậm chí còn có vẻ có chút lạc tịch.

Cơ Thành như vậy, Cơ Thành Diệu có chút không đành lòng, “Cơ Thành, chuyện của anh, để cho em suy nghĩ đã, hai ngày sau sẽ cho anh câu trả lời thuyết phục.”

“Em quyết định giúp anh?”

Cơ Thành Diệu cười cười, “Chúng ta là anh em, em không giúp anh thì giúp ai? Anh đi về trước đi, tiếp tục tìm tên kia. Cho dù là vì bọn họ muốn thử trí óc của anh em Cơ gia, hoặc là bọn chuột nhắt vô danh, hoặc là bọn xem Cơ gia chúng ta không vừa mắt. Tóm lại bất luận là loại nào em cũng nhất định không cho bọn họ sống khá giả!” Nói xong, Cơ Thành Diệu trong mắt hiện lên một chút vẻ lo lắng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio