Trong phòng tắm.
Hạ Thời Tông chuẩn bị rửa ráy sạch sẽ.
Lăng Yên ngậm điếu thuốc, phần lưng tựa trên bồn rửa mặt, dưới váy trống không, có cảm giác không thực.
Tiếng nước tràn ra.
Xuyên qua lớp thủy tinh bóng lóang, cô thấy rõ đường cong cứng rắn của người đàn ông, dị thường gợi cảm dưới ánh đèn hơi vàng.
“Sao anh không đóng cửa vậy?” Cô hút một hơi cuối cùng, dùng nước trong bồn lưu lại để tắt, nhét vào trong thùng rác.
“Người phải vào.” Hạ Thời Tông nói.
“Người mà anh ảo tưởng này rất là đói khát đó nha.” Cô mỉm cười, híp mắt hưởng thụ phúc lợi trước mắt.
“Rất đói khát.” Hạ Thời Tông nói, “Ví như giờ, cô ấy đang không thỏa mãn mà ngắm nghía, chân trần đến gần tôi.”
Lăng Yên đệm chân lên muốn nhìn kỹ hơn một chút.
Dĩ nhiên không phải nhìn cô gái mà anh ảo tưởng ra kia, căn bản là cô không nhìn thấy, người này đẹp hay là không đẹp, có đẹp như cô hay không đều không quan trọng, hôm nay cô đến chỉ là vì nhìn anh.
Trong hơi nước phun ra trong phòng tắm, cô chỉ có thể nhìn thấy anh.
Hạ Thời Tông an vị ở đó, một tay cầm đồ tắm gội, một tay cầm thứ đó.
Sóng nước đang tùy ý chảy xuôi, đôi chân dài thon dài đặt trên mặt đất.
Cô đứng tại cổng mà trông, không nháy mắt một chút nào.
“Giờ thế nào?” Cô nhẹ giọng hỏi, “Anh dễ chịu không?”
Hạ Thời Tông rên: “Dễ chịu.”
“Cô ấy thì sao.”
“Ở đây.”
“Cô ấy đẹp không?”
“Rất xinh đẹp.”
Lăng Yên khó chịu kẹp chặt chân, trái tim theo hoạt động của anh mà đập đặc biệt nhanh, vừa rồi nghe anh quả nhiên không sai, cô không nên mặc quần, không thì sẽ không thoải mái.
“Oành——” một tiếng, có lẽ là động tác mạnh quá, anh mất thăng bằng, không có nắm được đồ tắm gội, rơi thẳng xuống mặt đất.
Nước trong phòng tắm phi tốc phun ra bốn phương tám hướng, Lăng Yên đứng ở cổng cũng gặp nạn.
Cô bị dọa mà kêu một tiếng “A…”.
Giọng nghe sợ hãi lại mang theo yêu kiều quyến rũ.
Một tiếng này như kích thích Hạ Thời Tông, anh kêu “khốn kiếp”, tinh thần đang trên mây.
Sau đó, Lăng Yên xoa nước trên mặt, rất không hài lòng mà “Xời” một tiếng.
“Anh hoang dã thật đấy.”
“Chẳng phải em thích kiểu này sao?” Hạ Thời Tông nói, vừa lấy khăn mặt ra lau sạch sẽ thân mình, vừa mặc quần áo ra ngoài.
Cô hơi sửng sốt theo ở phía sau.
Không trả lời câu nói này, ngược lại hỏi: “Anh không tiếp tục à?”
Trong phòng tắm hỗn độn.
Anh quay đầu liếc mắt nhìn, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không được.”
“Hở?” Cô quét mắt nhìn túi xách phía dưới, cười nói, “Làm sao thế, ba lần mà đã không được nữa rồi à?”
“Không phải.” Anh nói.
Chốc lát sau, mới thong thả nói: “Cô ấy bị thương.”
Lăng Yên nhìn về phía anh, nghe thấy anh nghiêm túc nói với cô vậy: “Vừa rồi không có cầm chắc đồ tắm gội, nện vào cổ tay cô ấy nên bị thương.”
Lăng Yên bỗng nhiên dừng lại, sự kịch liệt và cảm xúc xao động trong lòng ngay lúc này chậm rãi rút đi, tò mò nháy nháy mắt: “Cô ấy còn bị thương nữa à?”
“Đúng.” Hạ Thời Tông gật đầu.
Anh quay người xuống lầu trở lại phòng bếp, có lẽ tinh lực tiêu hao quá độ, giờ là hơn nửa đêm, vậy mà đang nấu bát mì cho mình.
Lăng Yên nhắm mắt theo đuôi theo sát đằng sau.
Lúc bước một bước cuối cùng xuống cầu thang, phát hiện một bậc cuối cùng của cầu thang có màu tương đối gần sàn nhà, lập tức nói: “Cái cầu thang này là tai hoạ ngầm đó, nếu có khách không có chú ý ở đây còn có một bậc cầu thang, chắc chắn là sẽ ngã xuống.”
Hạ Thời Tông một tay bưng nồi, ngậm lấy điếu thuốc hàm hồ nói: “Không phải em cũng không ngã xuống hay sao?”
“Đó là bởi vì tôi thông minh mà.” Cô đắc ý nói.
“Nhà chúng ta bình thường không có khách.” Hạ Thời Tông nói, nước rót vào trong nồi, nấu nước.
Chúng ta hay chúng tôi đều là [我们]
Lăng Yên không có cất tiếng, cứ tựa ở cửa phòng bếp như vậy, nhìn bóng lưng của anh.
Anh nói không có khách.
Trong nội tâm cô bỗng rất vui vẻ, bởi vì điều này nói trước rằng nhân duyên anh rất sạch sẽ, hình như sẽ không tùy tiện mang phụ nữ về nhà.
Vậy anh sao lại dẫn mình về nhà?
“Dẫn” ?
Từ này dùng không chính xác rồi, là cô chủ động tới.
Cô đi qua, tiến tới đệm lên chân, ngậm điếu thuốc từ trong miệng anh, linh hoạt bỏ vào miệng mình.
Thậm chí không có đụng phải bờ môi anh.
“Thưởng một chút.” Cô vui vẻ nhìn anh.
Hai người rõ ràng căn bản không tiếp xúc nhau, lại cứ như đã làm tất cả mọi chuyện.
“Đói không?” Anh nói, nước đã sôi, bọt ùng ục ục bốc lên, “Ăn mì không?”
Lăng Yên gật đầu.
“Rồi, ” anh mỉm cười, “Anh nấu cho em ăn.”
...
Ăn mì là ăn mì thật, cô tuyệt đối không muốn làm chuyện khác.
Cô chính là như vậy đấy, gặp được ai mà cô thích là không đứng đắn lắm, nhưng vô cùng có đạo đức nghề nghiệp.
Cô bảo hôm nay là đến nhìn thì chính là đến nhìn thôi, tuyệt đối không có động tay động chân.
Ăn tô mì mà đã sắp ba giờ sáng.
Lăng Yên cũng không buồn ngủ chút nào, thậm chí còn có thể nhìn anh tiếp đến hai lần.
Nhưng Hạ Thời Tông rõ ràng theo không kịp, hỏi cô ngủ chỗ này hay là về nhà cô đi ngủ.
Lăng Yên nghĩ không vội nhất thời, hôm nay lần đầu gặp mặt mà, vẫn nên về nhà đi.
Sáng sớm ngày hôm sau rời giường, toàn thân cô đặc biệt đau nhức.
Dựa theo miêu tả trong tiểu thuyết mà nói, chính là kiểu đau mà mười mấy cái xe lửa ép qua, như đánh một trận đại chiến.
Hôm nay không có bệnh nhân hẹn trước, nên cô dậy muộn một chút, chậm rãi đến bệnh viện.
Bệnh viện là tư nhân, lại rất nổi tiếng, chỉ có ba bác sĩ tâm lý, cô chính là một người trong số đó.
Cô ý tá đáng yêu lại gần, hỏi có phải cô ngủ không ngon hay không.
“Vẫn ổn, chỉ là có hơi mệt.” Lăng Yên vươn tay sờ mắt, có phải là mắt có quầng thâm không.
Không xinh thì sẽ không thể quyến rũ người mình thích mà.
Cô có chút lo lắng.
“Thay quần áo trước đi, hôm nay có phải tôi không có bệnh nhân không.”
“Vâng...” Cô y tá cười nói, bỗng nhiên biến sắc, kinh ngạc “A…” một tiếng.
Lăng Yên dừng lại động tác sờ mắt.
Cô y tá khiếp sợ nắm tay của cô qua, kéo tay áo lên: “Có chuyện gì xảy ra với cô thế? Tối hôm qua làm việc bị xước à?”
Toàn thân Lăng Yên dừng lại, ánh mắt rơi vào cổ tay.
Tay áo bị tuột đến khuỷu tay.
Mà trên cổ tay bóng loáng trắng nõn của cô, trên đó có một vết sưng to sung huyết, xước một miếng da, là một vết thương.