Bác sĩ nói: “Đây là di chứng ngoài ý muốn của lần đó, quá đột ngột, bệnh vốn đã chuyển biến tốt đẹp lại chuyển tiếp đột ngột.”
“Sở dĩ quên anh, tôi đoán chắc là có thua thiệt gì với anh, dù là cô ấy bị làm nhục trước mặt mọi người, hay là anh vì đánh nhau vào cục cảnh sát. Cô ấy... Cảm thấy có lỗi với anh.”
Hạ Thời Tông hỏi: “Vậy giờ tôi nên giúp em ấy thế nào? Em ấy thỉnh thoảng ban đêm sẽ tới tìm tôi... Sau đó hôm sau lại quên, thậm chí không biết đã làm chuyện đó.”
Bác sĩ: “Cô ấy không nhất định là thật sự đã quên, chỉ là tiềm thức cô ấy đang bảo vệ cô ấy, buộc cô ấy quên. Tới tìm anh là bởi vì bản năng, lúc cô ấy làm chuyện đó, theo bản năng liền tới tìm anh.”
“Phàm là chuyện tình cảm phát sinh của hai người, cô ấy lại bị ép quên.”
Bởi vì lúc cô ấy đang bảo vệ chính cô ấy, cũng đang bảo vệ anh.
“Tốt nhất là anh thuận theo trí nhớ của cô ấy, nhưng đồng thời cũng đừng từ bỏ chuyện kích thích cô ấy khôi phục ký ức.”
Có đôi khi Hạ Thời Tông nghĩ, cứ sống như vậy thôi, hình như cũng không phải không được.
Chí ít là cô rất vui vẻ, mỗi ngày cho rằng mình là một bác sĩ, chữa khỏi cho những người bệnh khác, tốt biết bao.
Nhưng có đôi khi lại sẽ nghĩ, cô muốn sống như một người bình thường biết bao.
Nếu như không phải thật sự là chính cô, thật sự cô có vui không?
Hạ Thời Tông rút một điếu thuốc ra, trước khi đốt, anh hỏi thăm bác sĩ xem có thể hút hay không.
Bác sĩ lắc đầu, nhẹ giọng an ủi: “Anh tin tưởng cô ấy không?”
Hạ Thời Tông không nói gì, chỉ châm thuốc.
“Tôi gặp qua rất nhiều người bệnh, ” bác sĩ nói, “Lăng Yên là cô gái kiên cường nhất, ý chí lợi hại tôi từng gặp. Cô ấy dựa vào bản thân mình đi rất dài rất lâu, lâu đến mức không thích dựa vào người khác.”
Hạ Thời Tông nói: “Nhưng là do sự xuất hiện của tôi, lại đánh vỡ sự kiên cường của em ấy.”
Rất nhiều chuyện kiên cường như một mặt tường lung lay sắp đổ. Một khi có ai để mà dựa dẫm, thì sẽ không tiếp tục lay động. Nếu có một ngày người đó rời đi, bức tường sẽ muốn quên đi những năm tháng đã từng lung lay sắp đổ, ầm ầm sụp đổ.
Lúc Hạ Thời Tông khó chịu nhắm mắt, lại thấy bác sĩ đang lắc đầu.
Bà ấy nói, anh phải tin tưởng cô ấy.
Anh phải tin rằng, khi cô ấy thực sự thích anh, anh sẽ không là trở ngại của cô ấy, mà là vũ khí để cô trở nên mạnh hơn.
Anh tin tưởng không?
Sao anh có thể không tin được.
Nên anh mới có thể tìm cô, nhìn cô ra dáng làm bác sĩ, chậm rãi đọc tên anh: “Hạ Thời Tông.”
Vào thời khắc ấy, mắt anh suýt thì nhỏ nước mắt.
...
Phía sau là tủ quần áo số .
Trên người cô đặt mấy tờ giấy vệ sinh màu trắng. Hạ Thời Tông chống cánh tay qua, lấy môi cắn, lau đi ô uế và nước đọng trên mình.
Hai người mới làm xong.
Giờ cô vẫn nhớ rõ chuyện này, một hồi nữa, có lẽ lúc đi ra khỏi cánh cửa này, có lẽ là lúc trở lại xe, có lẽ là lúc trở lại nhà cô, cô sẽ quên.
Coi như người con gái vừa rồi, chỉ là “người con gái ấy” trong lời của anh.
Lúc đi ra cửa, anh đếm trong lòng , lúc giương mắt nhìn cô, cô đi ở phía trước, dáng vẻ xem ra tựa như đã quên.
Trong lòng anh mất mát, lại thoải mái như thói quen.
Cô đi phía trước nhảy hai lần, bỗng nhiên xoay đầu lại nhìn anh, vươn tay ra.
Hạ Thời Tông ngẩn người, không biết rõ ý cô.
Lăng Yên hơi xấu hổ nhìn anh, hai con ngươi được nước làm trơn, dưới ánh mặt trời nhẹ nhàng chớp động: “Chúng ta mới xong việc, anh muốn không nhận nợ hay sao?”
Chưa quên.
Giờ phút này cô vẫn chưa có quên.
Mặc dù cô vẫn cho rằng mình là bác sĩ như cũ, nhưng cô chưa quên chuyện vừa rồi ở phòng thay quần áo làm cái gì.
Lăng Yên đi tới, cướp điếu thuốc của anh xong, ngậm lên miệng: “Hửm? Trả lời em đi, anh có nhận nợ không?”
“Nhận nợ.”
“Vậy anh còn không mau nắm tay em.”
Hạ Thời Tông nở nụ cười, khép lại bàn tay cô vươn ra.
Lăng Yên rất vui sướng nghĩ, mặc dù trong lòng anh còn có một cô gái anh ảo tưởng, nhưng hai người đã phát sinh quan hệ, cô nhất định phải giúp anh chữa khỏi, thế thì anh chính là của mình cô.
Đi trong sân trường quen thuộc, ngay cả gió cũng ấm áp.
Cô đề nghị đi ăn đồ nướng ngoài đường phố, nói trước kia cô thích ăn nhất chính là quán đồ nướng kia.
Hạ Thời Tông chọn một bàn đồ ăn, đều là đồ cô thích ăn.
Cô oa một tiếng, nhíu mày hỏi anh: “Hiểu rõ em như vậy, hay là bởi vì hiểu rõ con gái?”
Hạ Thời Tông cúi đầu nhấp một hớp nước trà rẻ tiền của quầy đồ nướng.
“Thật sự anh không có bạn gái sao?” Lăng Yên hỏi.
“Không có.” Anh trả lời.
Cô cao hứng khẽ cong khóe miệng, lại áp xuống, sợ bại lộ sự hưng phấn của mình.
Mặc dù lời kế tiếp của cô không phải là lời một cô gái nên nói, nhưng cô thích anh mà, cô chủ động nói cũng không có sao.
Lăng Yên vờ ho khan một tiếng, lại dùng trà nước thấm giọng một cái, hất cằm nhỏ lên, hỏi anh: “Vậy anh có hứng thú, để em làm bạn gái anh không.”
Cô gái dưới ánh sáng hoàng hôn tùy ý, lộ ra làn da trắng xinh đẹp.
Vóc dáng không cao, gầy, nhưng rất khá.
Tóc dài, môi đỏ lông mày nhỏ nhắn, nhìn như phát sáng.
Là kiểu anh thích.
Lời này anh không biết mình đã trả lời bao nhiêu lần.
Nhưng anh vẫn động lòng mở miệng, nói một chữ: “Được.”
Có lẽ ngày mai sẽ vẫn nói, dù sao đến ngày mai... Hạ Thời Tông bỗng đứng lên, dùng miệng nặng nề mà chạm cô một cái.
Toàn thân Lăng Yên run lên, lông mi nhanh chóng chớp chớp.
“Bạn gái mới.”
Mỗi ngày, anh sẽ để mình chìm đắm, trong cảm giác mới mẻ không ngừng bị lãng quên này.
“Buổi sáng ngày mai, hay là anh đi đón bạn gái mới đi làm nhỉ? Một mình đi thì mệt mỏi quá.” Cô nói.
“Được.” Anh đồng ý.
Dù sao sáng sớm ngày mai, cô nhất định lại quên.
Hạ Thời Tông nghĩ như vậy.
Anh cũng luôn mang theo tư tưởng kiểu này, sống qua một khoảng thời gian rất dài.
Ngày hôm sau anh đang toan dùng lý do mới đi tìm cô, hôm nay nói gì mới được đây, là dẫn theo cô tiếp tục đi dạo trường của hai người, hay là dẫn cô đi chỗ hai người lần đầu gặp nhau
Hạ Thời Tông cắm tay trong áo khoác, chậm rãi bước thong thả vào phòng làm việc của bác sĩ Lăng.
Y tá ở cửa ra vào kinh ngạc nhìn anh: “A, cô ấy vẫn chưa tới đi làm đâu.”
“Hả?” Hạ Thời Tông hơi sửng sốt, không giống bình thường lắm, “Xin nghỉ à?”
“Không ạ, bình thường cô ấy luôn rất đúng giờ, nhất là khi tôi nói trước với cô ấy là hôm nay có bệnh nhân sẽ tới... Nói ra thì dạo này đây là lần đầu cô ấy như thế...”
Y tá còn chưa nói xong.
Một cơn gió quét vào từ ngoài cửa.
Hạ Thời Tông chỉ cảm thấy trước mặt có một bóng dáng sáng ngời.
Sau đó là giọng nói quen thuộc: “Hạ Thời Tông! Anh đã nói sẽ tới đón em đi làm mà! Quân lừa đảo này!”