Dịch: Lãng Nhân Môn
Tôi ngắm đến ngây đần.
Không ngờ khi Chu Mạn Như cười lại xinh đẹp đến thế. Vẻ đẹp ấy hòa quyện với không khí lạnh nhạt quanh cô, như thể cả thế
gian này không có gì có thể lọt vào mắt xanh của cô vậy.
Nếu không nghe chị Du và Hoắc Chính nói thì tôi không thể nào tưởng tượng nổi một người phụ nữ đẹp như thế lại là đồ cướp
chồng người khác.
Tôi chọn một vị trí ngồi sau lưng Chu Mạn Như vì không muốn cô phát hiện ra mình, mặt khác, tôi cũng muốn xem chiêu khác mà
chị Du nói trong điện thoại rốt cuộc là gì.
Từng giây từng phút qua đi, café trong cốc tôi đã cạn, cả Chu Mạn Như cũng sắp sửa đứng dậy rời đi, thế mà tôi vẫn không thấy
chị Du đâu cả. Tôi thầm sốt ruột, không nhịn được mà gọi cho chị Du.
- Người ta sắp đi đến nơi rồi, bao giờ chị mới tới?
- Chị có bảo là chị sẽ tới đâu?
- Chị lừa em à?
Tôi tiếc tiền tách café kia đứt ruột. Thực tế thì tôi thấy café trong quán với café ngoài vệ đường chỉ khác nhau mỗi giá tiền mà
thôi.
- Chị lừa cưng bao giờ?
Chị Du cười khẽ:
- Chị còn đang chờ cưng dụ dỗ con điếm kia cơ mà.
- Thế sao chị…
Đang nói thì tôi khựng lại, bởi vì tôi nhận ra có vẻ “chiêu khác” của chị Du đã tới rồi.
- Tiếp theo trông vào cưng đấy.
Tút tút tút…
Một người phụ nữ trung niên béo phệ hùng hổ xông vào chỗ Chu Mạn Như, chẳng nói chẳng rằng vung tay tát cho cô một phát.
Theo động tác mạnh bạo đó, từng thớ mỡ của bà ta run lên.
Sau một tiếng “Chát” giòn giã, không chỉ Chu Mạn Như ngây ra như phỗng mà tôi cũng đần mặt không hiểu gì.
Đây chính là “chiêu khác” của chị Du à? Tìm người tới đánh cho Chu Mạn Như một trận hả? Kết quả chứng minh tôi còn non và
xanh lắm. Nếu chị Du không chỉ muốn Chu Mạn Như chịu đau mà còn muốn cô phải thân bại danh liệt nữa kia.
- Con đĩ này, mày dám dụ dỗ chồng bà, xem hôm nay bà có đánh chết mẹ mày không!
Người đàn bà béo lại quăng thêm một phát tát nữa.
Chu Mạn Như bị tát hai cái, cuối cùng cũng hiểu là chuyện gì xảy ra. Cô sầm mặt, cau mày nói:
- Bà nói bậy bạ gì thế? Ai dụ dỗ chồng bà?
Chu Mạn Như bị đánh đến thế mà còn giữ được lý trí làm cho tôi cũng phải khâm phục. Thảo nào mà chị Du coi cô như tử địch. Cô
vừa xinh đẹp vừa thông minh, chỉ sợ là không người đàn ông nào không yêu thích.
- Mày dám ăn vụng đàn ông mà không dám nhận à? Bà đánh chết mẹ con điếm nhà mày!
Bà béo kia vừa đánh vừa chửi, bao nhiêu ngôn từ thô tục phun ra như mưa. So với bà thì Chu Mạn Như đúng là một đóa hoa
trắng mảnh mai nhỏ bé!
Chưa nói đến việc dáng người đối phương to lừng lững gấp đôi cô, chỉ riêng khoản chửi tục nói bậy cô đã không bằng người ta rồi.
Sự phản kháng yếu ớt của cô lại trở thành chột dạ trong mắt người khác.
- Đúng là biết người biết mặt chẳng biết lòng, nhìn thì trong sáng đoan trang là thế mà lại đi dụ dỗ chồng người ta, đúng là chả
ra cái thá gì.
Một bác gái gần đó chỉ trỏ phê bình.
- Ối giồi ôi nhìn vừa đẹp vừa có học thức, nghe đâu còn là giảng viên trường đại học ở đối diện nữa đấy, không ngờ lại đi làm cái
việc bẩn thỉu này.
Cô phục vụ quán café chen lời. Nghe thì có vẻ cô ta đang bênh vực người phụ nữ trung niên béo mập, nhưng vẻ đắc ý và ghen tị
rõ mồn một lại bán đứng nội tâm cô ta.
Bây giờ thì tôi đã hiểu câu “trông vào cưng đấy” của chị Du có hàm ý gì rồi. Chắc là muốn tôi ra tay làm anh hùng cứu mỹ nhân
chứ gì? Tôi cứ nghĩ cảnh tượng này chỉ xuất hiện trên Tivi thôi cơ, không ngờ lại được diễn ngay ngoài hiện thực!
Tôi nuốt ngụm nước miếng, nhìn bắp tay to bằng miệng bát của quân địch rồi hít sâu một hơi và bước ra ngoài:
- Dừng tay!
- Mày là thằng chó nào? Cút ngay cho khuất mắt bà!