Dịch: Lãng Nhân Môn
Ngũ Quang Thập Sắc vẫn náo nhiệt như trước. Có lẽ vì đến đây quá nhiều lần nên tôi đã không còn khó chịu với sự náo nhiệt này như lần đầu tiên nữa.
Tôi đi tới phòng bao mà Lâm Hạo Đông hay ở nhất, định bụng nhờ anh ta giới thiệu mối làm ăn cho mình.
- Ô, anh Kiện, ngọn gió nào thổi anh tới đây thế?
Một đám gà tơ non mỡ ngồi lúc nhúc, nhưng trong đó lại không có Lâm Hạo Đông.
- Anh Đông đâu?
Tôi hỏi với vẻ nghi hoặc.
- Anh Đông nào? Giờ ở đây chỉ có cậu Phong chứ không có anh Đông nào hết!
Một người trong số đó ngẩng đầu ưỡn ngực, ngạo nghễ nói với tư thái của người chiến thắng.
Cậu ta vừa lên tiếng thì những người xung quanh có vẻ cực kì e ngại, mấy cậu trai lúc trước đang định nói gì đều lần lượt im hơi
lặng tiếng. Nỗi nghi hoặc trong lòng tôi càng sâu thêm và dự cảm không lành từ từ trỗi dậy:
- Bây giờ Lâm Hạo Đông đang ở đâu?
- Ở đây không có Lâm Hạo Đông, chỉ có Thôi Hạo Phong!
- Cậu nói bậy bạ gì đó? Mấy hôm trước tôi vừa mới thấy anh ta mà…
Tôi còn đang định nói tiếp thì thấy tay áo mình bị kéo nhẹ một cái. Tôi cúi xuống, thấy có người nháy mắt với mình.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe một giọng nói xa lạ vang lên đằng sau:
- Chúng ta có người mới à? Tam Nhi chưa nói quy củ cho nó sao?
Thiếu niên ngông nghênh lúc trước vừa nhìn thấy người sau lưng tôi thì đã biến thành một con mèo con khép nép. Cậu ta nói với
vẻ nịnh nọt:
- Anh Phong ơi, đây không phải là người mới đâu, y cùng một bọn với thằng chó Lâm Hạo Đông khi trước đấy, hơn nữa nghe nói
cách đây không lâu y mới nhận một đơn hàng mười vạn xong cơ!
- Mười vạn?
Trong giọng nói của Thôi Hạo Phong pha lẫn cả kinh ngạc và hưng phấn.
Thôi Hạo Phong thì hưng phấn, còn tôi thì không hiểu vì sao Tam Nhi lại dám gọi Lâm Hạo Đông là “thằng chó” trước mặt nhiều
người như vậy.
Tuy tuổi tác của Lâm Hạo Đông không phải là lớn nhất nhưng anh ta lại đứng đầu đám tiếp viên nam ở đây. Có thể nói đám trai
bao này nhận được đơn hàng gì đều do Lâm Hạo Đông quyết định là chính. Thằng ranh này không sợ có người mách Lâm Hạo
Đông cho nó ăn đủ quả đắng à?
Tôi chưa kịp quay người lại thì Thôi Hạo Phong đã đi vòng qua tôi vào giữa phòng. Mặt mũi gã tầm tầm bậc trung, bỏ ra đường
chẳng ai nhận ra, nếu chỉ dựa vào cái mặt thôi thì thậm chí còn chẳng có tư cách mà làm trai bao ấy chứ.
Thế nhưng gã lại có thân hình cực kì cường tráng. Tôi đã cao trên mét tám rồi mà gã còn cao hơn tôi cả nửa cái đầu, từng thớ cơ
tràn đầy sức mạnh như có thể căng bục quần áo bất cứ lúc nào.
Đối với đàn ông thì Thôi Hạo Phong là một mối nguy hiểm, thế nhưng với đám đàn bà đến Ngũ Quang Thập Sắc tiêu khiển thì gã
lại khiến cho họ điên cuồng!
- Nếu không phải người mới thì mau nộp tiền ra đây!
Thôi Hạo Phong không hề nhắc tới Lâm Hạo Đông mà chỉ vươn tay ra rồi nói với tôi bằng giọng đầy bất nhẫn.
- Anh Đông đâu?
Không đợi Thôi Hạo Phong mở miệng thì Tam Nhi đã xen mồm:
- Đệt mẹ mày, tao vừa nói với mày ở đây không có Lâm Hạo Đông, chỉ có cậu Phong thôi cơ mà!
- Lâm Hạo Đông đâu?
- Sao mày lại thế nhỉ, tao…
- Thôi, mày câm mồm cho anh!
Thôi Hạo Phong quăng một bạt tai vào mặt Tam Nhi:
- Ồn bỏ mẹ!
- Còn mày, mẹ mày chứ, có định nộp tiền không?
Sắc mặt của Thôi Hạo Phong thay đổi, không khí cả phòng đều lạnh xuống.
- Tôi chỉ muốn biết Lâm Hạo Đông ở đâu thôi.
Tôi cố chấp nói.
- Tèo rồi.
Dường như Thôi Hạo Phong không muốn nhắc tới chuyện này:
- Mày không nộp tiền thì cút mẹ đi, đừng có ở đấy không tao đập chết cha mày đấy.
- Không thể nào, anh đừng hòng gạt tôi, mới mấy hôm trước tôi còn gặp anh ta cơ mà!
- Tiên sư mày, có thôi đi không!
Thôi Hạo Phong không nói nhiều mà đấm cho tôi một cú trời giáng vào giữa mặt.
Tôi không đánh trả mà chỉ nói:
- Rốt cuộc Lâm Hạo Đông đâu rồi? Tôi tìm anh ta có việc gấp.
Mỗi khi tôi nói xong một câu thì Thôi Hạo Phong lại giáng một đấm.
Chẳng bao lâu sau tôi đã bị đánh bầm dập mặt mũi. Tôi cũng chẳng hiểu sao mình lại cứng đầu đến vậy, dù sự cứng đầu này chỉ
đơn thuần là muốn ăn hành trong mắt người khác mà thôi.
Thôi Hạo Phong thấy tôi ngã xuống không dậy nổi thì phẫn nộ thu tay rồi quát ầm lên:
- Nhọ vãi, chúng mày mau lôi nó ra ngoài!
Tôi bị hai người kéo hai tay lôi ra khỏi Ngũ Quang Thập Sắc như một con lợn chết. Có lẽ thiếu niên kéo tay tôi ban nãy thấy
thương hại quá, đi nửa đường rồi lại vòng về chỗ tôi:
- Hôm trước anh Đông mất rồi, Thôi Hạo Phong ban nãy là thủ lĩnh mới của chúng ta. Gã vừa đến thì đã lập quy định là chúng ta
phải giao % tiền boa cho gã.
- Sao Lâm Hạo Đông lại chết?
Tôi quỳ rạp trên đất, lẩm bẩm hỏi:
- Bị ba phú bà chơi đến chết.
Thiếu niên dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Hôm đó anh không ở đây nên không thấy cảnh tượng ấy đáng sợ chừng nào. Anh Đông bị treo trên trần nhà, trên người phủ kín
vết roi, lỗ hậu còn bị cắm một chai bia, máu me be bét hết
- Thực ra trước đó không lâu anh Đông bảo tôi là làm xong vụ này rồi sẽ bỏ nghề, về tìm việc và lấy một cô vợ đẹp rồi sống đời
an ổn, chẳng ngờ là…
Giọng nói của thiếu niên mang theo tiếng nấc:
- Anh Đông tốt lắm, tuy bình thường nhìn hung dữ thế, nhưng mà anh ấy coi bọn tôi như anh em vậy. Lúc tôi mới đến, anh ấy
xếp cho tôi toàn khách dễ chịu thôi. Lần này nếu không vì chúng tôi thì anh ấy cũng không nhận đơn hàng nguy hiểm kia một
mình, vốn dĩ họ đâu có gọi anh ấy đâu!
- Những kẻ hại chết anh Đông sao rồi?
- Chẳng làm sao cả, mấy bà đó cho Club chút tiền bịt miệng rồi đi, chẳng có ai dám làm chứng, cảnh sát tới cũng vô dụng.
Thiếu niên bất bình thay cho Lâm Hạo Đông.
Tôi đứng lên khỏi mặt đất, chết lặng, dường như không thể cảm nhận được nỗi đau đớn nhức nhối trên thể xác. Tôi lảo đảo đi về
phía trước, cách cửa lớn của Ngũ Quang Thập Sắc mỗi lúc một xa.
Tôi chẳng có tình cảm sâu sắc gì với Lâm Hạo Đông, thế nhưng dù sao anh ta cũng là người dẫn tôi vào con đường này. Bây giờ
nhoáng cái anh ta đã chết dưới tay đàn bà, tôi không khỏi vừa buồn vừa sợ hãi.
Vì đắc tội với Thôi Hạo Phong nên tôi không về Ngũ Quang Thập Sắc được nữa. Không về cũng tốt thôi.