Cấm Ái Chi Tương Sủng

chương 56: lão tử lạm tình đó, thì sao?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lăng Ngạo cùng Tô Dục, ngoài ra còn thêm mấy chục ám vệ bảo hộ, cuối cùng lên đường về thăm viếng cha ruột.

Nói thật khi nhìn thấy nơi Tô Mộ Dung ở, y không thể không nói Tô Mộ Dung là một người rất biết cách sống. Nơi này có dòng suối chảy quanh núi, thác nước đổ xuống trong vắt, lòng sông cá lượn bơi. Khu rừng yến oanh hót vang, cầm điểu đông đúc.

Nơi này cũng như một thế ngoại đào viên. Người sinh sống ở đây, không nói thành tiên, cũng cách thành tiên không xa.

Lăng Ngạo chậc chậc hai tiếng, cảm khái a. Ngươi nói người sinh sống ở đây nhưng trong đầu chỉ toàn suy nghĩ phải báo thù thế nào, có phải là đã có lỗi với nơi như tiên cảnh này không.

“Ca, lúc này có lẽ cha đang nghỉ ngơi, đến phòng ta nghỉ một lát trước đi.” Tô Dục kéo Lăng Ngạo vào trong gian nhà gỗ của mình.

Lăng Ngạo nhìn quanh, gian phòng này rất đơn giản. Lúc đầu khi y mới xuyên vào thân thể này, trong gian phòng của Tô Tử Trúc, cũng cảm thấy đơn giản, hiện tại nhìn gian phòng của Tô Dục, càng đơn giản hơn. Một chiếc giường, một cái bàn, một cái ghế, một cái tủ, hết rồi.

“Dục nhi, ta ra ngoài, ngươi dọn dẹp một chút đi.” Đã lâu không có người ở, bụi đóng cả lớp.

“Được.” Lăng Ngạo nói xong bưng ghế ra ngoài, Tô Dục cầm khăn ra, lau cái ghế cho y trước, rồi mới thu dọn gian phòng.

Lăng Ngạo nhắm mắt hưởng thụ, nếu muốn ẩn cư, nơi này là chỗ thích hợp. Từ ba ngày trước, Tô Dục và y cáo từ đội nhân mã của Hiên Viên Cẩm. Những người đó cũng vô cùng tự giác, không tiếp tục đi theo.

Nơi này vẫn cần ẩn giấu, không thể để họ vào quấy nhiễu sự yên tĩnh ở đây. Hơn nữa, cho dù muốn vào, cũng không phải người bình thường nào cũng có thể vào được. Đá núi cây cành nơi này toàn bộ đều được Tô Mộ Dung sắp đặt theo ngũ hành thuật, người bình thường tiến vào liền không thể ra, bị vây chết trong khu rừng núi.

“Ta làm xong rồi, ngươi vào đi.” Tô Dục mang chăn ra ngoài phơi nắng, giường chỉ còn là một tấm phảng, Lăng Ngạo không cằn nhằn, trực tiếp mang chăn mềm trên xe ngựa xuống bọc lên, rồi nằm ngủ.

Mấy ngày nay đều ngồi xe, y chịu không ít tội, ngủ không yên, ăn cũng không ngon. Không dễ gì mới có một chỗ ngủ không lắc lư, nên ngủ đặc biệt say.

Cho đến khi có người nói chuyện trên đầu y, y mới tỉnh, chỉ là tỉnh thôi, chứ vẫn chưa mở mắt. Chỉ nghe người đó nói: “Ngươi không hoàn thành xong nhiệm vụ ta giao phó, lại mang y về. Ngươi không nên về đây.”

“Cha, ta không hoàn thành nghiệm vụ ngài giao phó, ngài phạt ta đi.” Đồ ngốc Tô Dục cúi đầu, vẻ mặt áy náy.

“Hiện tại ngươi đi giết người đi, ta sẽ không tính toán với ngươi.” Người kia mở miệng, mục quang lại đặt trên người Lăng Ngạo, mất khá lâu mới chuyển mắt lạnh lùng nói: “Y lưu lại, ngươi đi đi.”

Bản lĩnh giả ngủ của Lăng Ngạo vốn không tính là cao, người giả ngủ và người ngủ thật hơi thở không giống nhau, cao thủ vừa nghe liền biết, y không tất yếu tiếp tục giả nữa.

Lật người, ngáp một cái, ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn Tô Mộ Dung, ngạc nhiên a, nếu không phải người trước mắt là cha của Tử Trúc, y nhất định sẽ cho rằng đây là huynh đệ song sinh của Tô Tử Trúc. “Thật giống nha, hầu như là một khuôn đúc.” Câu đầu tiên khi mở miệng lại là cái này, không gọi cha, y không gọi nổi. Cảm giác này giống như mình đang đứng trước gương, nhìn người trong gương rồi phải gọi là cha, quả thật mở miệng không nổi.

“Đúng là rất giống.” Tô Mộ Dung nói xong quay người đi, Lăng Ngạo nghiêng người để hắn đi, Tô Dục vẫn cúi đầu rũ mặt. Lăng Ngạo đứng lên đạp hắn một cước, tức giận nói: “Nhanh đi nấu nước cho lão tử, lão tử phải tắm rửa.”

Tô Dục rầu rĩ ân một tiếng, nhún vai ra ngoài. Lăng Ngạo nhìn bóng dáng cô đơn của hắn, lòng mềm xuống, liền đuổi theo tựa lên lưng Tô Dục, lầm bầm: “Lão tử ở đâu, thì ngươi ở đó, hiểu chưa?”

Còn về giết người, ai thích giết ai thì giết, đừng lấy nhi tử người khác ra thay thế, Tô Mộ Dung muốn giết ai thì tự mình đi giết lấy, đừng bắt tay Tô Dục dính máu.

“Ân.” Tô Dục nặng nề gật đầu.

“Ngoan.” Đừng thấy Tô Dục nhỏ hơn Tô Tử Trúc, nhưng vóc dáng hắn đã cao hơn Tử Trúc cả cái đầu, Lăng Ngạo đứng sau lưng hắn, giống như một đệ đệ được cõng.

Lăng Ngạo cảm thấy bản thân thật sự càng sống thì càng thụt lùi, chỉ là khi còn trẻ y cũng chưa từng làm chuyện mất mặt này, nũng na nũng nịu. Hiện tại cứ dày mặt lên, kéo gần quan hệ của hai người, ít nhất Tô Dục thích hai người bên nhau như vậy.

Tắm rửa xong, thay y phục, Lăng Ngạo cảm thấy đói bụng, đòi ăn với Tô Dục. “Đói rồi, cho lão tử ăn thôi.”

“Lập tức có ngay.” Hắn đã sắp làm xong. “Ngươi đi nói chuyện với cha chút đi.”

“Ân.” Sờ cái bụng cần được lấp, Lăng Ngạo đi tới phòng Tô Mộ Dung, y gõ cửa, người bên trong trầm giọng nói: “Vào đi.”

Lăng Ngạo không nhớ sai, bài trí nơi này và bài trí trong căn phòng của Tô Tử Trúc ở phủ tướng quân giống hệt nhau, trách không được Hiên Viên Cẩm nói trước đây y không cần cái gì, vì nếu cần, hình ảnh trong ký ức này sẽ bị thay đổi.

“Ngươi tới rồi.” Tô Mộ Dung đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn y.

“Ân.” Lăng Ngạo lặng lẽ tới trước mặt y, giúp y mài mực.

“Mấy năm nay ngươi sống tốt không?” Tô Mộ Dung đổi bút, tiếp tục vẽ tranh. Trông như không để ý, thực ra đang cảm thấy hổ thẹn vì mình là một người phụ thân không ra gì. Thân sinh nhi tử ở trước mắt, nhưng làm sao cũng không thân cận được, hài tử chính tay nuôi lớn, thì lại có khuất mắc, cũng không thể thân cận. Cuối cùng lại rơi vào cảnh tuổi già cô độc, đây là hình phạt của ông trời với y sao?

“Cũng được.” Lăng Ngạo tùy tiện đáp. Cuộc sống trước đây của Tô Tử Trúc đều được y mang đi khi chết rồi, mà cuộc sống sau đó của ta, trôi qua rất đa hình đa dạng, đương nhiên sẽ cảm tạ ơn ngươi.

“Không bị ủy khuất gì chứ?” Con diều hâu dưới nét bút của Tô Mộ Dung trông thật đẹp, sải cánh bay giữa trời, chính là người không biết gì về hội họa như y không nhận xét được gì.

“Không có.” Chịu ủy khuất cũng là nhi tử của ngươi chịu, không phải ta.

“Vậy thì tốt.” Tô Mộ Dung thở phào, tuy chỉ nhẹ thở ra, Lăng Ngạo vẫn cảm giác được. Trầm mặc, Lăng Ngạo tìm không được vấn đề gì nói với y, hai người hoàn toàn không lên tiếng, chỉ có tiếng bút lông sột soạt.

“Nàng khỏe không?” Tô Mộ Dung hạ bút, nhìn tranh của mình, nhẹ giọng hỏi.

“Cũng được, vẫn xinh đẹp như xưa, cẩm y ngọc thực.” Lăng Ngạo biết y hỏi đến nữ nhân đó, cho nên nói đúng sự thật.

Tô Mộ Dung gật đầu, nhẹ giọng thở than: “Nàng đã có được cuộc sống mình muốn.”

“Đúng vậy, hiện tại nàng sống không tệ, trừ không có nam nhân, những thứ khác đều như nàng muốn.” Lăng Ngạo không cố ý che giấu nữ nhân đó vốn không hạnh phúc. Con đường sống và tương lai đều do bản thân chọn lựa, nàng không nên oán trách gì. Cho dù không có nam nhân yêu nàng, đó cũng là do tự nàng chọn lấy.

“Hắn đối với nàng có tốt không?” Tô Mộ Dung có chút kỳ quặc, không phải nên đối với nàng rất tốt sao?

“Tốt chứ, dù sao nàng ăn ngon, ở ấm, đây là thứ nàng muốn. Còn về có thật sự vui vẻ hay không, điều đó ta không rõ.” Lăng Ngạo bỏ cục mực xuống, đã mài đủ nhiều rồi. Ngữ khí của y không xác định được nữ nhân đó có thật sự sống tốt không, khiến Tô Mộ Dung nhăn mày.

“Nga.” Tô Mộ Dung vẫn còn rất nhiều chuyện không thể buông xuống, tuy đã sống ở đây, nhưng trong lòng y vẫn không thể dung nhập với hoàn cảnh, không thể thanh tĩnh.

“Ngươi không đi thăm nàng sao?” Lăng Ngạo nhíu mày hỏi y.

“Không cần thăm.” Còn có ý nghĩa gì chứ?

“Kỳ thật ân và oán nhìn thì nặng, nhưng thực ra rất nhẹ. Nhiều năm như vậy rồi, ngươi nên nghĩ thông đi.” Lăng Ngạo tùy tiện lướt nhìn những bức họa trong phòng, toàn bộ đều là non non nước nước, chỉ là không có một chút sức sống, mà người trong bức họa thì cũng vô tình, những bức họa này đều là họa chết.

“Ngươi cảm thấy ta nên nghĩ thông sao?” Tô Mộ Dung cười rửa sạch bút, lạnh lùng hỏi y.

“Nên nghĩ thông hay không là chuyện của ngươi, mà Dục nhi, hắn không phải công cụ báo thù của ngươi, hắn là con người, ngươi nên tôn trọng hắn.” Lăng Ngạo không vì gì khác, nam nhân của mình, mình phải bảo vệ.

“Ha ha ha…” Tô Mộ Dung cười, cười đến mức tà hoặc, tại sao y cười như thế. “Tiện chủng do nữ nhân hồng hạnh xuất tường sinh ra, ngươi cho rằng ta nên đối đãi hắn thế nào?”

“Hắn không phải hài tử của ngươi, ngươi không có quyền quyết định vận mệnh sinh tử của hắn. Ngươi chỉ có thể quyết định vận mệnh của bản thân, cho dù là ta, ngươi cũng không có tư cách xen vào.” Năm đó y bỏ rơi Tô Tử Trúc mà chọn Tô Dục chính là sai lầm của y, y bị thù hận hun mờ đầu óc, nếu năm đó y mang theo là Tô Tử Trúc, vậy thì phụ tử hai người còn có thể hưởng thụ được niềm vui tối thiểu. Mà không phải là nhi tử hồn phi phách tán, phụ thân thì thành một nam tử cố chấp nửa điên nửa tỉnh.

“Đúng a, ta không nuôi ngươi, cũng không giáo dục ngươi, cho dù sinh ra ngươi, nhưng không tận trách nhiệm của phụ thân, ngươi nói đúng, ta không có tư cách xen vào chuyện của ngươi.” Tô Mộ Dung lại trở nên lý trí vô cùng, hoàn toàn không giống kẻ có chút điên dại, bị nữ nhân đội nón xanh, tức giận ngập trời kia nữa.

“Nếu ngươi vẫn luôn tính toán đến quá khứ, vậy thì vĩnh viễn không thể sống vui. Hiện tại ngươi đã gần bốn mươi, sau này còn có thể sống cuộc sống vui vẻ, tại sao phải giam mình trong khổ sở?” Lăng Ngạo nói chuyện với y như một người bạn già, thực tế niên kỷ của họ cách biệt không bao nhiêu, cho nên khi nói về cuộc đời cũng không có gì cách biệt.

“Ngươi cho rằng ta nên tha thứ cho bọn họ sao?” Vẻ mặt anh tuấn của Tô Mộ Dung trầm xuống, chân mày nhăn chặt, trong mắt tràn đầy oán hận.

“Không phải bảo ngươi tha thứ cho họ, mà là ngươi nên đối xử tốt với bản thân một chút.” Lăng Ngạo thở dài, nói tiếp: “Nếu ngươi muốn hận bọn họ, muốn báo thù bọn họ, thì nên tự mình đi tìm họ, mắng họ hay giết họ đều nên do chính ngươi giải quyết. Tại sao ân oán của đời trước lại lưu đến đời sau, Dục nhi đã làm sai cái gì?”

“Hắn không nên sinh ra.” Tô Mộ Dung cũng là người cổ hủ, suy nghĩ của y rất cố chấp, nên mới nói như vậy.

Thiết. Lăng Ngạo liếc xéo y một cái. “Người không nên sinh ra nhiều lắm, nhưng không phải rất nhiều người vẫn sống đó thôi. Ngươi nếu không chứa nổi hắn, ta mang hắn đi. Tương lai ngươi già rồi, ta và hắn sẽ đến chăm sóc ngươi, báo đáp ân sinh dục. Còn về chuyện ngươi muốn tìm ai tính nợ, ngươi tự đi đi, đừng để những tiểu bối chúng ta bị kẹp ở giữa, mọi người đều khó xử. Ta cũng không muốn làm thế thân, ai nấy dùng ánh mắt hung ác như nhìn con mồi nhìn ta, ta rất căm ghét.”

“Bọn họ làm gì ngươi?” Khi Tô Mộ Dung nghe tới đây, tức giận càng tăng. Năm đó, năm đó y chính là…

“Cũng không có gì, đều đã qua rồi, ta cũng không muốn nhắc.” Lăng Ngạo nhún vai, mỉm cười nói với Tô Mộ Dung: “Ta có người ta thích rồi, là một tướng quân, sau này nếu có cơ hội ta sẽ dẫn hắn về gặp ngươi.”

“Ách…” Có thể là chuyển vấn đề quá nhanh, Tô Mộ Dung còn chưa theo kịp.

“Người ta thích là nam nhân, tương lai ngươi có thể không ôm được tôn tử.” Lăng Ngạo không một chút hổ thẹn, nhi tử Tô Tử Trúc của y thích nam nhân, đợi sau khi Lăng Ngạo tới, y cũng thích nam nhân hơn, tuy y không ghét nữ nhân, nhưng không cho y cơ hội tiếp xúc với nữ nhân mà chỉ toàn một đống nam nhân, nên y cũng từ bỏ nữ nhân rồi.

“…” Tô Mộ Dung trừng mắt thật lớn, rất lâu cũng không tỉnh lại được.

Tô Dục gõ cửa, gọi họ đi ăn cơm. Lúc này không khí lúng túng mới chậm rãi hòa hoãn lại.

Khi ba người ăn cơm, bầu không khí rất quái dị. Tô Dục cúi đầu, chỉ ăn đĩa rau trước mặt, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng. Xem ra Tô Mộ Dung đối với hắn rất khắc nghiệt, khiến một người ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, thì đã khắc nghiệt đến trình độ nào a.

“Ăn thức ăn đi.” Lăng Ngạo gắp đồ ăn vào chén hắn, Tô Dục cảm kích nhìn y một cái, vùi đầu tiếp tục ăn, cũng không lên tiếng.

“Ngẩng đầu lên!” Lăng Ngạo cầm đũa chọt chọt lưng Tô Dục, Tô Dục dựng thẳng lưng dậy, nhưng đầu vẫn cúi.

“Ta bảo ngươi ngẩng đầu lên, trong chén cơm của ngươi có vàng sao?” Lăng Ngạo tức giận mắng, Tô Dục lập tức thẳng cổ lên.

“Như vậy mới đúng chứ, khi ăn cơm phải ngồi thẳng, khi nói chuyện với người khác phải nhìn thẳng vào mắt đối phương mới lễ phép.” Lăng Ngạo rất thỏa mãn khi Tô Dục nghe lời, y tiếp tục ăn cơm, không nhìn đến Tô Mộ Dung đã đen mặt.

Buổi tối Tô Mộ Dung tìm y uống rượu, y đang co ro trên giường Tô Dục, hai người cắn lỗ tai. Chỉnh lý lại y sam, Lăng Ngạo mở cửa ra ngoài. “Không gọi Dục nhi sao?”

“Không cần, ta muốn nói chuyện với ngươi.” Tô Mộ Dung vẫn không thể nào đối mặt với Tô Dục một cách bình thường, nếu không tại sao Tô Dục mỗi khi gặp hắn luôn cúi đầu.

“Được.” Lăng Ngạo quay qua nói với Tô Dục: “Ngươi ngủ trước đi, chúng ta đi dạo chút.” Tô Dục gật đầu, tia sáng hy vọng nhỏ nhoi trong mắt đã tắt, Tô Mộ Dung trước nay chưa từng xem hắn là nhi tử, chỉ xem hắn là một con bù nhìn mà thôi.

“Ngươi và Dục nhi là chuyện gì vậy?” Tô Mộ Dung không quanh co, trực tiếp hỏi y.

“Chính là như ngươi nghĩ.” Còn có thể là chuyện gì, trèo vào ổ chăn rồi.

“Ngươi!” Tô Mộ Dung không nói tiếp được, y nên nói cái gì, mười mấy năm không gặp mặt nhi tử, y còn có tư cách gì giáo huấn người ta.

“Thật ra con người sống vì cái gì chứ? Không phải chính là vì muốn khoái lạc vui vẻ sao. Ngươi và ta có lẽ cùng thuộc một loại người đi, không muốn báo đáp quốc gia, cũng không muốn người khác xây dựng niềm vui của họ trên thân mình, cho nên, chỉ có thể chọn phương thức khiến bản thân vui vẻ. Lúc đầu ngươi chọn lựa nàng, không quan tâm thân phận của nàng, cũng nhất định muốn lấy nàng. Không phải vì để bản thân cao hứng sao. Có khác gì ta hiện tại chứ?” Lăng Ngạo rót rượu, tự cụng ly với hắn, rồi uống cạn.

“Hắn là đệ đệ đồng mẫu dị phụ của ngươi!” Tô Mộ Dung khẩu khí không tốt nhắc nhở y.

“Vậy thì sao? Cho dù chúng ta là đồng phụ đồng mẫu, chỉ cần thích lẫn nhau thì có thể bên nhau, chúng ta ngủ trong ổ chăn của mình, chướng mắt ai sao? Kỳ thật chẳng qua chỉ nghịch lại luân thường thôi, thì có làm sao? Chúng ta nghịch luân thường của chúng ta, bọn họ nói gì là mặc bọn họ. Ai cũng không ít đi một miếng thịt, cũng sẽ không vì hai huynh đệ chúng ta ở bên nhau, mà bọn họ ăn cơm không ngon, hoặc buồn nôn tới chết.” Lăng Ngạo lại rót rượu, hai người cùng uống.

“Ngươi hành động quá tùy tiện rồi.” Tô Mộ Dung đánh giá một câu.

“Sống không dễ dàng, hà cớ gì phải tự tạo nhiều phiền phức cho bản thân?” Lăng Ngạo ngửa mặt nhìn trời, nhìn ngân hà trên bầu trời.

“Còn sống rất tốt, có thể ngắm những vì sao xinh đẹp. Thế sự vô thường, con người khi còn sống nên thuận theo tâm ý mình để hạnh phúc, không nên tự làm mình tức giận. Có người đánh mặt ngươi, ngươi nên đánh lại, không nên nuôi nhi tử của người ta, đợi nhi tử người ta trưởng thành lại muốn hắn quay về đánh cha ruột. Đoạn thời gian này rất dài, dài đến mức thù hận trước đây cũng nhạt phai.” Lăng Ngạo chuyển trọng tâm vấn đề lên người Tô Mộ Dung, lần này y phải giải thoát Tô Dục khỏi Tô Mộ Dung.

Đương nhiên, y hy vọng Tô Mộ Dung có thể chính miệng nói ra, bảo Tô Dục đừng tiếp tục đi giết phụ thân của hắn nữa, có thể sẽ khá khó khăn. Nhưng cũng không phải không thể thành hiện thực. Dù sao nói đến hiện tại, phụ mẫu bình thường nghe nhi tử của mình thích nam nhân đều sẽ không vui, mà khi nghe tới có gian tình với huynh đệ thuyết thống, đại khái sẽ tức trợn mắt, cầm đao chém loạn xạ.

“Yêu rất nhạt, hận thì không.” Tô Mộ Dung uống sạch rượu, mục quang bắn ra đầy thù hận nặng nề.

“Ngươi nói không thì cứ xem như là không đi, dù sao, ta không muốn sống trong thù hận. Rất mệt.” Lăng Ngạo uống rượu, mang theo nụ cười tà tứ: “Nhân sinh phải hưởng lạc, đừng tự tìm tức giận cho bản thân.”

“Ngươi đang giáo huấn ta sao?” Khóe môi Tô Mộ Dung mang theo nụ cười khổ, ngay cả nhi tử của mình cũng đã giáo huấn mình, làm cha như vậy thật sự thất bại.

“Không dám. Ta chỉ nói cách nhìn của ta với cuộc sống mà thôi. Mỗi người một cách sống, ai nấy sống riêng cho mình, ta không có tư cách nói bất cứ ai. Không thể áp đặt quan điểm của mình vào người khác.” Cười nhạt, nói chuyện với người thành niên chính là đỡ như vậy, người ta thành thục ổn trọng, sẽ không động chút lại đấm đá.

“Ta nhớ lần trước ngươi nói ngươi thích một tướng quân.” Tô Mộ Dung hỏi tới vấn đề ngưng trọng khác.

“Đúng a. Hiên Viên Cẩm là người không tồi, sau này cũng sẽ hiếu thuận ngươi.” Lăng Ngạo mỉm cười trả lời.

“Ngươi đây là…” Tô Mộ Dung không tìm được từ nào thích hợp để hình dung, lúc này tâm tình của y không thể nào hình dung được.

“Ta thích hai người bọn họ, hai người bọn họ cũng thích ta, ba người chúng ta bên nhau, chính là vậy. Bọn họ không đánh nhau, ta có thể ức hiếp cả hai người, bọn họ cũng không tức giận, như vậy rất tốt.” Lăng Ngạo cảm thấy có chút giống như tiểu hài tử nô đùa, mọi người đều vui không biết mệt.

“Như vậy không tốt, ngươi đây là lạm tình!” Đây là lần đầu tiên Tô Mộ Dung dùng khầu khí phụ thân giáo huấn y từ lúc y trở về.

“Lạm tình thì sao? Còn hơn là vô tình!” Lăng Ngạo cũng tức, bọn họ chẳng qua là P thôi, ba người họ còn không để ý, người khác dựa vào cái gì mà nhiều lời?!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio