Cuộc sống hòa thuận hoàn mỹ
Lăng Ngạo mang đệ đệ của mình bỏ nhà đi, Cẩm vương phủ liền bị âm khí bao trùm, tất cả hạ nhân đều thấy vẻ mặt không tia sáng của vương gia, ai nấy đều cẩn thận vô cùng, quả là đáng sợ, ai cũng lo ngại rủi không cẩn thận sẽ trở thành chỗ trút giận của vương gia.
Hạ nhân trong vương phủ ai nấy đều trông mong Tô đại công tử mau chóng trở về, y về rồi, vương gia nhất định sẽ xua tan mây đen, sau đó cả vương phủ này lập tức sẽ chìm trong không khí vui vẻ.
Kết quả, Tô đại công tử không trở về. Hoàng đế lại dẫn nam hậu của hắn tới. “Gọi Tử Trúc nhà ngươi ra đây, trẫm đến thì dù sao cũng phải hành lễ chứ.” Hoàng đế sớm đã nghe chuyện Lăng Ngạo không ở trong phủ, thật vui a, cuối cùng cũng có cơ hội nhìn được vẻ mặt thúi rầu khổ của Hiên Viên Cẩm.
“Tử Trúc không__” Hiên Viên Cẩm còn chưa nói xong, một hạ nhân đã lao vào, kêu trời kêu đất, “Vương gia, không tốt rồi! ‘A Phúc’ không thấy nữa!”
‘A Phúc’ là bảo bối Tô đại công tử quý trọng, Tô đại công tử không ăn cơm sẽ lệnh người đem đi đút ‘A Phúc’, có thể thấy ‘A Phúc’ không thấy nữa, thì là chuyện vô cùng vô cùng đáng sợ. Tô đại thiếu gia về nhất định sẽ tức giận hỏa thiêu vương phủ này.
“Sao có thể ? ‘A Phúc’ sáng nay không phải còn đó sao?” Hiên Viên Cẩm cũng cảm thấy như bị người ta đánh, đầu óc đau đớn từng cơn.
“Đúng a, nhưng vừa rồi không thấy nữa. Đã tìm khắp nơi rồi, ngay cả chậu cơm của ‘A Phúc’ cũng không còn nữa, ngài nói xem trộm nào mà ngay cả chậu cơm cũng trộm đi.” Hạ nhân rầu rĩ, giật giật hai mí mắt vốn đã không đẹp, trông quả là thảm thiết.
“Chậu cơm cũng không còn? Nhất định là Tử Trúc mang ‘A Phúc’ đi rồi, các ngươi nhanh tìm kiếm khắp nơi, bọn họ chưa thể đi xa. Mang hết đồ ăn mà bình thường ‘A Phúc’ thích ra đây, mũi ‘A Phúc’ rất nhạy, nói không chừng sẽ bị mùi thơm dụ ra. Ai có thể tìm được Tô đại công tử và ‘A Phúc’ sẽ có thưởng!” Hiên Viên Cẩm phân phó xong mới nhớ tới bên cạnh còn có một hoàng thượng đến xem náo nhiệt.
“Hoàng thượng, vi thần thất lễ rồi. Thật sự là trong nhà có chút chuyện, để ngài cười rồi.” Hiên Viên Cẩm vẻ mặt lo lắng, ngay cả lời nói khách khí cũng nói rất miễn cưỡng.
“Không ngại.” Hoàng thượng kéo tay tiểu bảo bối của mình ngồi đó nhàn tản uống trà. “Ngươi vội thì đi đi.”
“Hoằng Đức, có phải Tử Trúc bỏ nhà đi rồi?” Thập Tam mấy năm nay vẫn ở trong tình trạng ngây thơ khả ái, có gì nói đó, cũng bất kể người nào đó nghe thấy mấy chữ bỏ nhà đi thì gương mặt liền đen thui.
“Đúng a, Tử Trúc bỏ nhà rồi, còn mang theo một con sơn miêu. Trong mắt Tử Trúc, miêu này so với người nào đó còn quan trọng hơn nhiều a. Ngay cả bỏ nhà cũng không quên trộm miêu theo.” Hoàng Phủ Hoằng Đức cảm thấy khi nói mấy câu nói mát này, tâm lý rất thoải mái, coi như đã đòi lại những thua thiệt do Tử Trúc gây ra mấy năm nay.
“Miêu đó của y dễ coi không, ta cũng muốn nuôi một con.” Trong mắt Thập Tam, thứ mà Lăng Ngạo nuôi chính là đồ tốt, hơn nữa Lăng Ngạo biết rất nhiều chuyện, đặc biệt là chuyện sống chung giữa hai người, từ khi nhóc làm theo phương pháp y dạy, quả nhiên cảm thấy nhẹ nhàng rất nhiều.
“Trong cung có rất nhiều trân cầm dị thú, ngươi muốn nuôi con nào cũng được. Chỉ là con đó là tiểu súc sinh, không thể chiếm hết tâm tư của ngươi, nếu không ta sẽ lột da rút máu nó.” Hoàng thượng hiển lộ nam quyền của mình cho Hiên Viên Cẩm xem, chỉ là lúc này Hiên Viên Cẩm căn bản không có tâm tư nghe bọn họ nói gì, trong đầu chỉ nghĩ Lăng Ngạo sẽ chạy đi đâu.
“Vương gia, không tốt rồi, trù phòng cũng bị trộm rồi. Lương thực mấy ngày nay của ‘A Phúc’ bị trộm rồi!” Có hạ nhân vội vàng lên bẩm cáo.
Ha ha ha… Hoàng Phủ Hoằng Đức vui sướng, khi bà xã ta chạy về nhà mẹ đẻ thì ngươi và Tử Trúc nhà ngươi lại ân ái như thế, ngọt ngào như thế. Lần này biết cái gì gọi là khổ sở chưa?
Hoàng Phủ Hoằng Đức cảm thấy chuyến này hắn đi thật sự không uổng phí, không ngờ lại chính mắt được xem chuyện thú vị thế này. Hiên Viên Cẩm vẻ mặt hắc tuyến, Lăng Ngạo ngay cả đồ ăn cho miêu cũng lấy đi, nhưng lại không chịu mang hắn theo, hắn có thể không tức giận sao.
“Tô Tử Trúc, tốt nhất ngươi đừng để ta tìm được ngươi, nếu không ta sẽ lột sạch ngươi trói trên giường, xem ngươi còn dám chạy không!” Hiên Viên Cẩm nghiến răng nghiến lợi thầm mắng.
“Người đâu, đóng cửa thành cho ta!” Địa giới này là của hắn, hắn nói đóng cửa là đóng cửa. Hai nam nhân ôm theo một con sơn miêu to lớn vô cùng, muốn ra cũng không dễ dàng như thế. Hơn nữa từ hai lần trộm gần nhau thế này có thể thấy, hai người căn bản chưa đi xa.
Người bên ngoài nghe được lệnh của vương gia, liền thông truyền đi, sĩ binh canh cổng thành lập tức đóng cổng. Cho dù hai người đó có chắp cánh cũng bay không thoát. Đương nhiên, hai người căn bản cũng không có dự định phải ra ngoài.
Lăng Ngạo có biện pháp, hai người giả trang, sơn miêu bỏ vào gùi, hai người đường hoàng đi ở trọ. Lăng Ngạo có bao giờ để bản thân chịu thiệt, ngày ngày ăn ngon ngủ ngon, cầm thịt bò đặc chế của ‘A Phúc’ lấy từ vương phủ, đút từng miếng từng miếng cho ‘A Phúc’ ăn.
“Súc sinh này nuôi lâu rồi thật sự sẽ hiểu tính người, ‘A Phúc’ trước giờ chưa từng cắn tay ta.” Lăng Ngạo nghiêng người tựa vào lòng Tô Dục, bên chân là hộp đựng thức ăn của ‘A Phúc’.
“Ân.” Tô Dục vốn không nhiều lời, chỉ cử động thân thể để Lăng Ngạo dựa vào được thoải mái hơn.
Mấy ngày nay đều không tìm được người, vương gia vừa gấp vừa giận, “Nuôi súc sinh còn biết nhớ chủ nhân, nuôi người thế nhưng lại không có lương tâm như thế.” Hiên Viên Cẩm gấp tới mức nói không lựa lời. Vừa nghĩ tới những gì mình bỏ ra mấy năm nay, người đó chỉ cần nhớ một chút, cũng không tới mức bỏ hắn lại ở nhà. Càng huống hồ lúc này lại có kẻ đến xem kịch. Y thật sự là đem mười tám đời tổ tông của Hiên Viên Cẩm hắn làm mất mặt sạch.
“Chuyện gì cũng có nguyên do. Chắc y không phải loại người tùy tiện bỏ nhà đi chứ?” Hoàng thượng uống rượu Hiên Viên Cẩm lệnh người chuẩn bị, vừa nói móc hắn vài câu.
“Nói ra, thật sự…” Hiên Viên Cẩm đem chuyện mình bị người ta mời tới kỹ viện đại khái nói qua một lượt, Hoàng Phủ Hoằng Đức vừa nghe thế, không ngờ lại dựng ngón cái lên: “Ngươi thật bản lĩnh, không ngờ dám đi dạo kỹ viện.” Hoàng Phủ Hoằng Đức thật sự bội phục Hiên Viên Cẩm, người của hắn vốn là một con hổ cái, vậy mà hắn còn dám làm thế.
“Ta không dạo kỹ viện, ngươi cũng biết, tâm tư của ta đối với y, cho dù có cho ta bao nhiêu mỹ nhân ta cũng không đổi. Huống hồ người trong loại nơi như kỹ viện đó.” Hiên Viên Cẩm lại nhớ tới người mà Lăng Ngạo bức hắn chuộc về, người đó ngày ngày giấu mình trong phòng, trừ đi mao xí, thật sự là đến cửa lớn cũng không bước ra một bước. Hắn muốn tìm người để trút giận cũng không tìm thấy cớ.
“Ta nói này, ngươi cũng đừng tìm người. Những lão gia hỏa đó một năm tìm cả trăm cớ để đưa bao nhiêu mỹ nam mỹ nữ tới chỗ ta. Ta cho ngươi tùy tiện chọn, chọn trúng đều cho ngươi.” Hoàng Phủ Hoằng Đức vẻ mặt xấu xa, giống như sợ mâu thuẫn của nhà người ta chưa đủ sâu.
“Ta không dám cần, lần trước ngươi ban cho ta. Y âm dương quái khí mất một trận, nếu giờ có người mới vào phủ, sợ là ngay cả ta cũng bị chán ghét.” Hiên Viên Cẩm có lúc cũng cảm thấy quái, khi đã nhận định rồi, thì trong mắt không còn dung chứa được bất cứ ai.
“Ha ha ~~” Hoàng Phủ Hoằng Đức cũng đang phiền lòng về những mỹ nam mỹ nữ đó, bản thân hắn không đụng tới, bỏ ở trong cung lại tốn lương thực, còn phải ban y phục trang sức. Phiền phức a ~
“Hoàng thượng, Ngải thiếu gia không thấy nữa!” Ngải thiếu gia là chỉ Thập Tam, Ngải và ‘Ái’ đọc cùng âm, kỳ thật hoàng đế cũng đủ dung tục lại thêm buồn nôn. Hạ nhân vừa phát hiện người trong lòng, tâm can bảo bối của hoàng thượng không còn trong phủ lập tức chạy tới hồi báo.
“Sao có thể?” Hoàng Phủ Hoằng Đức lập tức tái mặt, tiếp đó liền đen mặt. Mục quang đó có thể gọi là hung thần ác sát, cho dù diêm vương đến cũng bị dọa run rẩy.
“Đừng hoảng. Có phải là ra ngoài dạo chơi không?” Hiên Viên Cẩm không muốn tiểu tổ tông đó xảy ra chuyện ở nơi của mình, nếu không cả vương phủ sẽ chịu đủ.
“Không thể nào!” Hoàng Phủ Hoằng Đức và tâm can bảo bối của hắn đã có ước pháp tam chương. Nếu Thập Tam xuất môn nhất định phải đi cùng với hắn, nếu không phải tự cấm cửa mười ba ngày. Thập Tam đương nhiên sẽ không phải không nghe lời, tuy không phải đánh không lại nam nhân của mình, nhưng ai bảo nhóc là bảo bối ngoan.
“Nhanh đi tìm đi.” Sắc mặt Hiên Viên Cẩm vốn đã đen, hiện tại càng đen. Vương phủ vốn đã bao trùm mây đen, hiện tại mây đen đã sụp xuống tới xà ngang, vừa ngẩng đầu, ôi đen kịt đen kịt.
“Sẽ không phải bị dụ đi rồi chứ?” Hoàng Phủ Hoằng Đức có một dự cảm bất hảo, hy vọng không phải.
Gương mặt vốn đã không có tia sáng của Hiên Viên Cẩm càng thêm âm trầm.
“Tử Trúc, ‘A Phúc’ của ngươi lớn lên thật hung.” Ngải thiếu gia hiện tại đã có họ riêng, chu miệng nhỏ, vẻ mặt sợ hãi trừng nhìn động vật họ miêu thể hình lớn đuôi ngắn.
“Kỳ thật cũng được, chính là trên người ngươi có vị đạo mà nó không thích.” Lăng Ngạo từng lấy đồ hoàng đế dùng qua cho ‘A Phúc’ ngửi, cũng sắc lệnh nói cho ‘A Phúc’ biết vị đạo này là kẻ địch.
“Ta ngày nào cũng tắm rửa, ta không hôi, không tin ngươi ngửi thử đi.” Thập Tam hửi trái hửi phải, bản thân thật sự không hôi mà.
“Là người ôm ngươi hôi.” Lăng Ngạo kéo Thập Tam lại nói với ‘A Phúc’: “Đây là bằng hữu, mục quang phải nhu hòa. Ngoan, lát nữa cho ngươi ăn thịt thỏ.” Sờ sờ đầu ‘A Phúc’, lại gãi gãi cằm ‘A Phúc’, ‘A Phúc’ híp mắt hưởng thụ, không còn dùng mục quang nhìn kẻ địch nhìn Thập Tam nữa.
“Ta cũng muốn nuôi một con, Hoằng Đức nói, ta nuôi con nào cũng được.” Thập Tam vẻ mặt ước ao, giống như tiểu động vật nhóc nuôi cũng giống ‘A Phúc’ của Lăng Ngạo.
“Ngươi ra đây, nam nhân nhà ngươi không biết, liệu có tìm nam nhân nhà ta gây phiền toái không?” Lăng Ngạo tuy bỏ nhà đi, nhưng y không nói là không về, nam nhân của mình cũng không nói là không cần. Chỉ là tạm thời trừng trị nho nhỏ một chút thôi, y không muốn về rồi còn phải an ủi nam nhân nhà mình.
“Chắc sẽ không đi?” Thập Tam cũng không khẳng định, nam nhân nhà nhóc là kiểu bạo quân kinh điển, vạn nhất chém cả vương phủ thì thật không tốt.
“Ngươi mau về nhà đi, khi về mua chút đồ ăn vặt bán hai bên đường về cho nam nhân của ngươi nếm.” Lăng Ngạo bảo Thập Tam trở về, nam nhân nhà nhóc bị luyến đồng, rời khỏi nhóc một lúc liền đòi sống đòi chết.
“Được.” Thập Tam vẫn rất không nỡ, dù sao đã lâu chưa gặp Lăng Ngạo.
“Không lâu nữa, ta sẽ tiến cung gặp ngươi, bảo nam nhân của ngươi chuẩn bị đồ ngon. Chuyện hôm nay ngươi xem như chưa từng thấy gì đó.” Lăng Ngạo vỗ vai Thập Tam, Thập Tam không nỡ, y lại hôn nhẹ lên trán nhóc, vừa dỗ vừa khuyên tiễn Thập Tam tổ tông đi.
“Nó sẽ bán đứng chúng ta.” Tô Dục thập phần khẳng định nói.
“Thay y phục, chúng ta đổi nơi ở.” Nơi này không thể ở nữa, Thập Tam không có tâm kế, nhất định chưa được ba câu đã bị bọn họ hỏi ra hành tung.
“Được.” Hai người đổi y phục, Lăng Ngạo đổi lên một thân nữ trang, vốn đã hơi hao gầy, cho nên trừ hơi cao một chút, cũng không phát giác có gì kỳ quặc.
Hai người đổi nơi ở. Thập Tam mua chút quà vặt bên đường cầm về dỗ nam nhân, nam nhân nhà nhóc thấy nhóc, vui mừng hớn hở, nhưng vẫn mang theo chút tức giận, dưới sự nghiêm lệ chấp vấn của nam nhân nhà mình, nhóc bộc bạch hết sạch. Nhóc buồn nhịn không được lén chạy ra ngoài, sau đó trong lúc vô ý thấy được hai người bỏ nhà đi kia.
Hiên Viên Cẩm lập tức kích động, ít nhất có thể thu nhỏ phạm vi tìm người đến những khách trong thành. Vương gia muốn tìm một người, là chuyện chỉ cần nói một câu.
Tất cả khách , đối tượng trọng điểm điều tra là hai nam nhân và một đại miêu. Mà Hiên Viên Cẩm không ngờ được Lăng Ngạo thế nhưng lại giả thành nữ nhân, ngày ngày đi dạo trước mắt người mà hắn phái đi tìm.
Không chút thu hoạch, một chút hy vọng và đấu chí của Hiên Viên Cẩm lại bị mài mòn, người đã ở biên giới tan vỡ và điên cuồng.
“Hắn gầy rồi.” Lăng Ngạo ngồi trong nhã gian uống trà, đây là nơi Hiên Viên Cẩm thường đến nghe thuyết thư, gian này cách gian Hiên Viên Cẩm thường ngồi rất gần, có thể thấy được gương mặt gầy đi của Hiên Viên Cẩm.
“Ân.” Tô Dục gật đầu, tinh thần Hiên Viên Cẩm rất kém, ngồi ở đó, nhưng lại xuất thần, mục quang trống trải vô cùng.
“Có phải ta có chút quá phận không?” Bỏ nhà đi đã được một tháng, một tháng này y cũng ngày ngày nhớ Hiên Viên Cẩm, hiện tại thấy Hiên Viên Cẩm như thế, y cũng đau lòng.
“Không có.” Trong mắt Tô Dục Lăng Ngạo không làm gì không hợp lý, sủng ái một người, đến mức độ này, cũng thật sự là cảnh giới tối cao.
“Ta nhớ hắn rồi.” Lăng Ngạo nhìn dáng nghiêng của Hiên Viên Cẩm, tiêu điều khổ sở như thế, lòng y cũng đau như bị cấu.
“Vậy thì trở về thôi.” Kỳ thật thời gian này hắn và Lăng Ngạo tuy ở bên ngoài, nhưng Lăng Ngạo luôn nhớ Hiên Viên Cẩm, nên không hề vui. Hắn cũng cảm thấy được, dù sao Hiên Viên Cẩm nhất định là vì chuyện này là hối hận sâu sắc, sau này sẽ không tái phạm nữa.
Hai người về khách , đổi về y phục trước kia. Nơi càng tối càng náo nhiệt, bọn họ lại vào cửa lần nữa.
Tú bà thấy gương mặt tuấn mỹ không thể diễn tả của Lăng Ngạo liền cười xu nịnh: “Vị gia này, ngài cần dạng thế nào, ta sẽ gọi cho ngài.”
“Ta chỉ đến xem náo nhiệt thôi.” Xua tú bà đi, hôm nay là ngày thanh quan khai bao, cho nên rất náo nhiệt. Y chính là đến để xem những biểu diễn này, sau đó…
Lăng Ngạo đắc ý chọn đại thính, y ngồi ở đó, trong mắt có chút phiền muộn, mang theo chút ưu sầu, thần tình này khiến người ta thương tiếc nhất.
Rất nhiều mục quang của khách nhân đặt lên người y, y một thân bạch y càng tôn thêm vẻ tuấn mỹ. “Xem ra ta còn chưa già.” Lăng Ngạo tiếp nhận đủ loại mục quang, nhẹ than một tiếng.
“Ngươi không già.” Tô Dục một tay cầm ly rượu một tay vuốt những sợi tóc bị rối của y.
Lăng Ngạo mỉm cười một cái, biểu diễn bắt đầu rồi, y nhìn mấy hài tử mười lăm mười sáu đang biểu diễn, phía sau loại biểu diễn tài nghệ này là bao nhiêu khổ nhọc, nhưng lại không có cơ hội thành tài tử, cuối cùng cũng không thoát được một chữ kỹ.
Uống rượu xong, hai người rời đi. Y vừa đi, liền có rất nhiều người đến hỏi thăm tú bà. “Những vị gia này, các ngươi tốt nhất đừng có chủ ý gì với người đó, đó là người mà vương gia nhìn trúng.” Lão tú bà vì nhắc tới vương gia, cho nên, nơi này của hắn hiển nhiên cao hơn những nơi khác một bậc, hơn nữa người của vương gia tới lần này, nói không chừng một ngày nào đó còn có cơ hội gặp người đó nữa. Lão tú bà vì Lăng Ngạo mà kiếm được không ít ngân lượng.
Chỉ là ngày hôm sau chưa đợi Lăng Ngạo kịp trở về đã bị người bắt đi.
“Tử Trúc, ngươi thật to gan.” Tuy là đang trách mắng, nhưng thanh âm của hắn lại rất vô lực.
“Vậy thì thế nào? Ngươi tới được, ta không tới được sao?” Lăng Ngạo tuyệt đối không thừa nhận bản thân cố ý ra ngoài huênh hoang là vì để hắn tìm được mình.
Dù sao thì y cũng không tiện tự mình trở về, cho nên, y dùng phương pháp này. Hiên Viên Cẩm tới, thật tốt.
Lăng Ngạo bị Hiên Viên Cẩm mang về vương phủ, người bị ném lên giường, hắn giống như con lang đói đã rất lâu không được ăn thịt, lập tức nhào lên.
Lăng Ngạo đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị hắn tàn phá, nhưng không ngờ Hiên Viên Cẩm chỉ nằm sấp trên người y khóc. Lớn thế này rồi, thật mất mặt mà.
Vuốt lưng Hiên Viên Cẩm, tùng chút từng chút. “Đừng khóc, lớn như vậy còn khóc cái gì.” Lăng Ngạo an ủi hắn.
“Không phải ta đã bị ngươi bắt về rồi sao.”
“Đừng rời khỏi ta nữa, ta cái gì cũng đều đáp ứng ngươi.” Mấy ngày nay Hiên Viên Cẩm thật sự không tốt. Đến mức ăn uống không vào, người ốm đi rất nhiều. Khi đè lên người y cũng cảm thấy cấn xương, thật đau lòng.
“Được.” Lăng Ngạo mỉm cười cọ cọ mặt mình vào cổ Hiên Viên Cẩm. “Ngủ đi, ta không đi.” Mí mắt Hiên Viên Cẩm rất nặng, hắn ôm y vào lòng, hôn lên trán y, Hiên Viên Cẩm cố chấp không chịu nhắm mắt. “Ngươi định mở mắt mà ngủ sao?”
“Ta rất muốn ngươi.” Hiên Viên Cẩm có chút ủy khuất, thời gian này hắn không những phải chịu đựng khó chịu khi y không ở bên cạnh, mà ngoài ra còn phải chịu đựng sự bới móc của hoàng đế, còn phải ngày ngày thấy người ta khanh khanh ta ta. Hắn rất khó chịu.
“Muốn làm thì làm đi, ta cũng muốn ngươi.” Lăng Ngạo đẩy hắn ra, thoát y phục của hắn, Hiên Viên Cẩm có chút run rẩy, chẳng qua rất nhanh lại giống như ác lang chồm tới, y phục bị đối đãi hết sức thô bạo. Xoẹt một tiếng bị xé nát ném xuống đất, Hiên Viên Cẩm ép lên người y, tay mò mẫm khắp nơi, đơn giản bôi trơn lên thứ đó của hắn chen và tiểu cúc hoa của Lăng Ngạo rồi đỉnh thẳng vào.
Lăng Ngạo không nhắc nhở hắn làm tiền hí chưa đủ, tâm tình của Hiên Viên Cẩm có thể tha thứ, lần này cứ cho hắn muốn làm gì thì làm đi. Đau đớn từ hạ thân ập tới, truyền thẳng tới tứ chi bách cốt, ngón tay đâm vào da thịt trên vai Hiên Viên Cẩm, thở dốc thật mạnh để thả lỏng bản thân.
Lúc này Hiên Viên Cẩm giống như bó đuốc, cháy sáng bừng bừng, sắp thiêu rụi y. “Cứ đốt lên ngọn lửa trong thân thể ta, để ta vĩnh viễn ghi nhớ, sẽ không bao giờ quên. Sự nóng bỏng khắc cốt ghi tâm.”
Lời của Lăng Ngạo cảm động Hiên Viên Cẩm sâu sắc, hắn ôm y nỗ lực đỉnh tiến, sau đó rút ra rồi lại dùng lực đỉnh tiến, hắn là lửa, thiêu đốt hai người trong cuộc hoan ái này.
Từ tiếng rên rỉ ban đầu sau đó thành tiếng thét chói tai, Lăng Ngạo không chút che giấu cảm giác của mình. Hiên Viên Cẩm mắt xưng đỏ, dịch thể nóng bỏng trượt xuống, Lăng Ngạo muốn ai ủi hắn, nhưng khi mở miệng ra lại là: “Khóc cái gì mà khóc, lão tử không phải đã trở về cho ngươi thao rồi sao? Cho ngươi thao, ngươi còn khóc, lão tử bị thao còn chưa khóc này!”
Mắng xong, ho mấy tiếng khàn cả giọng. Động động cánh tay vẫn còn khí lực. “Đi, lấy nước cho lão tử.”
Hiên Viên Cẩm rút ra khỏi thân thể Lăng Ngạo, xuống giường rót nước. Lăng Ngạo uống một ly nước, lúc này mới hòa hoãn khí. Hậu diện rất đau, nhưng y lại không muốn trách mắng hắn, đấy là chứng minh cho sự mong nhớ của hai người cho nhau.
“Ngủ đi. Ngày mai lão tử lại trút giận với ngươi sau, cái đồ không cốt khí này, Hoàng Phủ Hoằng Đức thế nhưng dám bới móc nam nhân của ta, nam nhân của ta chỉ có ta mới có thể bới móc.” Nằm trong vòng tay Hiên Viên Cẩm, Lăng Ngạo quên luôn cả việc bảo Hiên Viên Cẩm tắm cho y.
Kết quả hôm sau y còn chưa có cơ hội đi báo thù, đã chạy tới mao xí liên tục. Đúng là vết thương đã thành sẹo liền quên đau, sao y có thể quên thân thể tệ hại của Tử Trúc này chứ.
Khi y trở về Hoàng Phủ Hoằng Đức đã mang Ngải thiếu gia nhà hắn hồi cung, náo nhiệt xem đủ rồi, cũng nên đến lúc trở về.
Lăng Ngạo chưa báo thù, nghiến răng nghiến lợi gầm lên: “Lão tử muốn nhập cung!”
Bới móc nam nhân của lão tử, ta cho ngươi không ôm được nam nhân của ngươi! Hoàng Phủ Hoằng Đức rùng mình thật mạnh, dự cảm không tốt, thôi không về hoàng cung, mang tiểu tâm can của hắn đi thị sát dân tình thôi, sẵn tiện du sơn ngoạn thủy.