Cấm Bắt Tiểu U Linh Quý Hiếm

chương 53: c53: dấu vết để lại

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

(*) Gốc là 蛛丝马迹 /chu ty mã tích/: thành ngữ Trung Quốc, bắt nguồn từ việc con nhện để lại những sợi tơ tiết lộ chỗ ở của nó, cũng như con dế lạc đà sẽ để lại dấu vết khi di chuyển. Đây là câu ẩn dụ chỉ những dấu hiệu nhỏ, mơ hồ, từ đó có thể đưa ra những suy đoán, kết luận, thường dùng trong các tình huống phá án.

Bất kể Nam Đăng có hỏi như thế nào, đầu thỏ cũng làm thinh, cuối cùng còn dứt khoát nhắm mắt lại, vùi đầu bất động.

Liên Dịch kịp thời giải cứu nó, xách lỗ tai thả qua cạnh giường: "Em đừng làm khó nó nữa."

Thân là thú bảo hộ của Thần Núi, dù đầu thỏ có sống lâu hơn nữa, thì cũng chỉ là một con thú, nó có thể dùng khăn giấy biểu diễn những việc đã trải qua trước khi tiến vào Tháp Nghiệp chướng, đã là cực hạn rồi.

Lấy lại được tự do, đầu thỏ lặng lẽ chuồn đi.

Trời đã tối, cả ngày hôm nay Nam Đăng đều đang đọc cuốn sách này, hận không thể ghi nhớ mỗi một đoạn.

Cậu cúi đầu lật trang sách, ngáp một cái.

Liên Dịch lấy sách trong tay cậu đi, bỏ vào ngăn tủ đầu giường: "Ngủ nhé, mai rồi em đọc tiếp."

Nam Đăng còn nhớ thương chuyện pháp khí, ánh mắt lưu luyến mà nhìn chằm chằm ngăn kéo đóng chặt: "Em tò mò lắm......"

Tất cả các Thần Núi đều sở hữu đồ vật này nọ, hẳn là cậu cũng có mới đúng.

Hơn nữa bề ngoài và công dụng của pháp khí, hình như là căn cứ vào sở thích đặc thù của mỗi một Thần Núi mà ra, những Thần Núi hiếu chiến thích vũ lực, ắt sẽ giữ vũ khí đao kiếm linh tinh gì đó.

Nam Đăng thầm nghĩ, pháp khí của cậu chắc chắn không phải vũ khí, đó sẽ là cái gì nhỉ?

Chỗ ở, vật phẩm tùy thân cùng với toàn bộ tài sản của Tạ Vận, đều bị khám xét một lần, chỉ tìm được những trang sách này.

Pháp khí chắc là không bị ông ta lấy đi, trên thực tế nhiều Thần Núi như vậy, pháp khí của bọn họ chẳng biết đã đi đâu, giống như là biến mất cùng với chủ nhân.

Đầu thỏ thích ăn bậy ăn bạ, sẽ không lén ăn mất vào lúc nào đấy rồi chứ?

Nam Đăng nghĩ như vậy, bèn xốc chăn lên muốn bắt đầu thỏ lại hỏi thử.

Liên Dịch ngăn cản cậu, trực tiếp tắt luôn đèn.

Căn phòng rơi vào bóng tối, Nam Đăng bị cưỡng chế nằm xuống, lần nữa đắp kín chăn.

"Nếu đã là đồ của em, nhất định sẽ xuất hiện", Liên Dịch trấn an cậu, "Huống hồ pháp khí chỉ là vật phụ trợ, không có cũng đâu ảnh hưởng gì."

Thỉnh thoảng những chỗ Nam Đăng đọc không hiểu lắm, sẽ nhờ Liên Dịch giúp đỡ, cho nên Liên Dịch cũng biết sơ sơ nội dung trong sách.

Có pháp khí hay không, thì Thần Núi vẫn là Thần Núi, sử dụng và nâng cao thần lực, không cần phải dựa vào vật ngoài thân, kể từ ấy tới nay Nam Đăng cũng là như vậy.

Nam Đăng nhận được những lời an ủi, vùi đầu "Dạ" một tiếng.

Cậu mệt là ngủ, nhưng bởi vì mới đọc sách, nên vẫn chưa ngủ được, bèn thò tay mò vòng bát quái từ dưới gối ra.

Trong bóng tối lóe lên ánh sáng bạc mỏng manh, Nam Đăng giả vờ như cái này chính là pháp khí của mình, nắm ở trong tay rồi chìm sâu vào giấc ngủ.

(@W.a.t.t.p.a.d Augusttt138)

-

Mỗi ngày Ông Bình Nhiên đều gửi tình hình của Tạ Vận đến cho Nam Đăng, bao gồm cả những chuyện lặt vặt có liên quan tới cậu.

Nhưng Vụ quỷ thì mất tăm mất tích, Tạ Vận vẫn luôn không chịu mở miệng, cũng không thừa nhận bất kỳ tội ác nào, chẳng biết đến tột cùng muốn làm gì nữa.

Dựa vào trải nghiệm lần đầu tiên gặp phải Vụ quỷ của Nam Đăng khi ấy, nội viện đã tìm được hai cái hang ngầm còn lưu lại sát khí, tiếc là hình như đã bị bỏ phế.

Sự tình chẳng có bất kỳ tiến triển nào, Nam Đăng dần dà lười đọc tin nhắn, đẩy thông tấn khí của mình cho Liên Dịch.

Buổi trưa, Ông Bình Nhiên gửi tới một truyền tin, nói rằng mấy khu vực trước đây đều đã ghi nhận không còn xuất hiện dịch bệnh nữa, có thể yên tâm hơn rồi.

Tiện thể ông còn hỏi thăm Nam Đăng đã ăn trưa chưa, có quen mùi vị nhà ăn ở khách sạn mới hay không.

Nửa tiếng trôi qua, hồi âm chỉ có hai chữ "Đã đọc" ngắn gọn.

Ông Bình Nhiên suýt chút nữa tưởng mình nhìn nhầm, ông kéo lên nhật ký trò chuyện, mặc dù mỗi ngày Nam Đăng trả lời cũng chẳng nhiều, nhưng sẽ không lạnh lùng như vậy.

Cậu thường hay thêm một vài icon vào cuối cùng, nói cảm ơn với Ông Bình Nhiên, đôi khi còn nhân tiện hỏi ông đã ăn cơm hay chưa.

Cho nên chỉ có một khả năng, hai chữ này không phải là của Nam Đăng gửi.

Ông Bình Nhiên đoán được người đối diện truyền tin là ai, hừ mạnh một tiếng, tắt thông tấn khí đi.

Ông đến địa lao một chuyến như thường lệ, nhìn xem Tạ Vận hôm nay có ý định thẳng thắn hay chưa.

Băng qua hành lang lạnh lẽo ẩm ướt, Ông Bình Nhiên tới được một căn phòng giam tít cuối cùng.

Cửa phòng tạo thành từ dây thép rắn chắc tỉ mỉ, bên ngoài bức tường dán đầy bùa chú, còn có mấy tầng trận pháp.

Xuyên qua cánh cửa dây thép, Tạ Vận ngồi một mình trong góc, lưng dựa vách tường nhắm mắt lại.

Lấy tình trạng và thực lực hiện tại của ông ta, kỳ thực hoàn toàn không cần giam giữ tới mức độ này, chẳng qua tình huống của ông ta đặc biệt, cẩn thận một chút vẫn hơn.

Nghe thấy tiếng bước chân, Tạ Vận mở choàng hai mắt.

Bên cạnh ông ta bày một phần thức ăn, cơ bản chưa từng động vào.

Ông Bình Nhiên quan sát mấy cái: "Không hợp khẩu vị à?"

Tạ Vận hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Ngươi khỏi phải tốn thời gian trên người ta, trừ phi tận mắt nhìn thấy Thần Núi, ta sẽ không nói nửa chữ."

"Thần Núi ngươi muốn là gặp được chắc?"

Sắc mặt Ông Bình Nhiên lạnh lùng: "Ngươi tội ác tày trời, bây giờ còn có thể sống đã là ban ân rồi, sớm khai báo tất cả, có lẽ Thần Núi sẽ bằng lòng gặp ngươi một lần."

Tạ Vận cười trầm thấp thành tiếng, lộ ra mấy phần bất đắc dĩ vô cớ.

"Ban ân?" Ông ta lắc lắc đầu, nói: "Mấy người các ngươi, quá coi trọng Thần......"

Ông Bình Nhiên trợn trừng hai mắt: "Láo xược!"

Tạ Vận chẳng mảy may sợ hãi với cơn phẫn nộ của ông, lẩm nhẩm như tự nói: "Còn có gì mà Thần Hỗn Độn, một con quái vật xấu xí mà thôi, Địa Phủ lại càng chẳng đáng nhắc......"

Ông Bình Nhiên không muốn nghe thêm những lời bất kính đối với Thần Núi này nữa, xoay người rời khỏi.

Tạ Vận không chịu nói gì cả, nhưng căn cứ vào một vài dấu vết để lại, nội viện vẫn tra ra được nguồn gốc ban đầu của dịch bệnh.

Chỗ đó hẻo lánh, trái lại không phải là nhóm khu vực dịch bệnh nghiêm trọng nhất, cũng không nằm trong lộ trình hàng đầu Ông Bình Nhiên đã định.

Nước bùa Tạ Vận chế tạo chẳng biết là dùng phương pháp gì, chỉ có Nam Đăng mới có thể nhìn ra bất thường, nếu muốn hoàn toàn yên tâm, vẫn phải bắt tay từ ngọn nguồn.

Vì vậy Ông Bình Nhiên rời khỏi nội viện, đi đến tra xét nơi bắt nguồn.

Nam Đăng tiếp tục dọc theo lộ trình, lần lượt thanh tẩy bệnh dịch khắp nơi.

Chỉ cần là chỗ cậu đi qua, bệnh dịch đều biến mất sạch sẽ trong vòng một đêm, địa linh được hơi thở của Thần Núi ôn dưỡng, sát khí bị áp chế, quỷ họa cũng sẽ theo đó mà giảm bớt.

Khoảng thời gian này, Nam Đăng vẫn luôn một mực đọc cuốn sách ghi chép về một trăm ba mươi sáu vị Thần Núi kia.

Cậu lại phát hiện một chi tiết nhỏ trong đó, thời gian tồn tại của mỗi vị Thần Núi, đều có phần chồng chéo lên nhau, nhưng bình thường sẽ không lâu lắm.

Lần chồng chéo dài nhất là Thần Núi thứ năm mươi sáu và Thần Núi thứ năm mươi bảy, bọn họ tồn tại song song ba tháng.

Cho nên trước khi Thần Núi tiền nhiệm biến mất, Thần Núi kế nhiệm sẽ ra đời.

Điều này khiến Nam Đăng càng thêm tò mò, rốt cuộc Thần Núi duy trì tiếp nối bằng cách nào.

Còn có một điểm, khoảng thời gian tồn tại của mỗi một Thần Núi cũng không đồng đều, người lâu nhất ước chừng cả ngàn năm, người ngắn nhất chỉ vẻn vẹn hai trăm năm.

Trong sách cũng không nhắc tới hành tung cuối cùng của họ, nguyên nhân biến mất cùng với đã chết hay chưa.

Nếu có người khác cầm cuốn sách này đi, cho dù giải mã được những ký tự bên trên, cũng sẽ không lấy được quá nhiều thông tin chi tiết, hơn phân nửa chỉ cho rằng đây là thoại bản[1] do con người hư cấu ra.

[1] Một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời.

Nam Đăng ném sách qua một bên, nhớ lại ký ức hồi còn ở trong Tháp Nghiệp chướng.

Khoảng thời gian ấy dài dằng dặc, cũng rất buồn tẻ, cậu nhớ ban đầu mình sợ hãi lắm, bởi vì quỷ hồn xung quanh đều rất dọa người.

Trông thấy Nam Đăng, bọn chúng sẽ dùng ánh mắt quái dị đánh giá cậu, còn cả đầu thỏ bên cạnh cậu nữa.

Một vài quỷ hồn bị luyện hóa tan biến, thì lại có quỷ hồn mới bị đưa vào liên tục không ngừng.

Thỉnh thoảng có con quỷ muốn đến gần hoặc bắt nạt Nam Đăng, sẽ biến mất hoặc trốn chạy một cách khó hiểu, bây giờ nhìn lại, nguyên nhân chắc là do đầu thỏ.

Từ khi cậu có trí nhớ, cậu chính là dáng vẻ hiện tại, chưa từng có bất kỳ thay đổi nào.

Nam Đăng ngây người một hồi, rồi đứng dậy đi đến đầu giường, mở ngăn tủ ra.

Bên trong ngăn kéo đặt một cục giấy nhỏ tròn vo, là cái mà đầu thỏ làm lần trước.

Nó thích ngậm chơi lắm, về sau một buổi sáng nào đó, nó nhắm trúng trái trứng gà trong chén của Nam Đăng, thế là quẳng luôn cục giấy nhỏ, tha trứng gà đi mất.

Nam Đăng nhìn cục giấy nhỏ trong tay, trong đầu nảy ra một suy nghĩ.

Cậu sẽ không...... sinh ra từ trong "quả trứng" như này thật chứ?

Đầu thỏ đang vùi mình trong chăn ngủ, Nam Đăng nhìn thoáng qua, không gọi nó dậy.

(@W.a.t.t.p.a.d Augusttt138)

-

Liên tục nửa tháng, Nam Đăng tiến về phía trước thanh tẩy bệnh dịch khắp các khu vực.

Mỗi một lần cậu sử dụng thần lực, vẫn sẽ thấy đói bụng và mệt mỏi như cũ, chẳng qua thời gian cần nghỉ ngơi ngày càng rút ngắn, thần lực cũng từng bước tăng cao.

Liên Dịch sẽ thường xuyên cùng cậu tiếp tục học cách tấn công, nhưng Nam Đăng không thích đánh đánh giết giết, nên Liên Dịch cũng chẳng ép cậu nữa.

Thần lực hiện giờ của bản thân cậu đã đủ mạnh, bên cạnh không thiếu sự bảo hộ, quả thực có thể thoải mái một chút.

Bệnh dịch khắp nơi đều đã giải quyết, chỉ còn lại nơi bắt nguồn, chỗ đó là khu vực cuối cùng Nam Đăng phải đi.

Ông Bình Nhiên cũng ở đó, ông đã điều tra hơn mấy ngày, tiến triển có một ít, nhưng vẫn cần Nam Đăng tự mình qua đây xem thử.

Nơi bắt nguồn là một thành trấn nhỏ tên là Phán Lâm, núi bao quanh bốn phía, dân cư thưa thớt, phong cảnh trái lại không tệ.

Bởi vì trấn nhỏ hẻo lánh ít người, buổi chiều hôm đầu tiên Nam Đăng đến, chỉ dùng chưa tới nửa tiếng, đã chữa khỏi toàn bộ dịch bệnh.

Ông Bình Nhiên đi theo cậu lần nữa, đưa cậu đến homestay đã chuẩn bị sẵn để nghỉ ngơi.

Buổi tối, Ông Bình Nhiên mang tài liệu đã chỉnh lý xong tới tìm Nam Đăng.

Ông đặt tài liệu trước mặt Nam Đăng: "Mấy tháng trước đúng thật Tạ Vận có qua đây, người dân nói ông ta vào núi, ngày hôm sau mới ra."

Ông Bình Nhiên cũng dẫn theo một nhóm thiên sư vào núi, nhưng diện tích rừng núi cạnh trấn nhỏ quá lớn, không thể xác định được rốt cuộc Tạ Vận đã đi qua những con đường nào.

Nam Đăng giở tài liệu ra, bên trong là một vài thông tin lịch sử có liên quan tới trấn nhỏ.

Trấn nhỏ trong vòng hai trăm năm, từng gặp phải thổ phỉ giết sạch thôn, dã thú ăn thịt người, đủ các loại sự kiện động đất, hoàn cảnh nơi đây mặc dù tốt, nhưng sát khí lại rất nặng.

Ông Bình Nhiên cảm thấy thông tin này rất quan trọng, nhưng ông cũng chỉ có thể nhìn ra sát khí nặng, dân số trấn nhỏ ít, có địa linh ở đây, oán hồn thực tế cũng không nhiều.

Nam Đăng nhìn sơ tài liệu xong, dụi dụi đầu mũi: "Ngày mai tôi đi xung quanh xem thử."

Cậu cũng cảm nhận được sát khí và oán khí nơi này, có phần tương tự với mùi nước bùa của Tạ Vận.

Trên bàn còn có một chai thuốc, Nam Đăng cầm lên kiểm tra: "Đây là gì vậy?"

"Đây là......" Ông Bình Nhiên cúi đầu trả lời, "Y sư của nội viện chế tạo riêng cho Liên thủ tịch."

Công dụng của thuốc để ở cuối tài liệu, viết rằng "cắt giảm sinh hồn, tác dụng phụ khá lớn, nhưng có khả năng giảm bớt cấp bậc hồn thể sau khi chết".

Lúc này Liên Dịch đã bị Lâm Cửu gọi đi, trong mấy phút đồng hồ anh không ở bên cạnh Nam Đăng, Ông Bình Nhiên mới dám lấy thứ này ra.

Nam Đăng sửng sốt: "Chẳng phải nói...... sẽ làm thuốc giải trừ cấm chế sao?"

Ông Bình Nhiên há há miệng, đang định giải thích.

Nam Đăng đẩy thuốc về phía trước, rũ mắt, vẻ mặt thu liễm lại: "Sau này không được như vậy nữa."

Giọng điệu của cậu ôn hòa trước sau như một, nhưng lại khiến Ông Bình Nhiên cảm thấy sau lưng thít chặt.

Ông thu lại thuốc trên bàn: "Ngài và Liên thủ tịch......"

"Lần trước", Nam Đăng chủ động trả lời, nhìn thoáng qua Ông Bình Nhiên, "Ông không nhìn thấy sao?"

Ông Bình Nhiên á khẩu, nghĩ nên nói tình hình của Liên Dịch, cùng với hậu quả anh sẽ tạo thành cho Nam Đăng biết như thế nào đây.

Tuy rằng Lâm Cửu bảo ông cứ thuận theo tự nhiên, nhưng ông đâu thể làm như không thấy, dù sao cũng phải thử một lần.

Ông đang muốn mở miệng, Liên Dịch đã từ bên ngoài quay lại.

Trông thấy anh xuất hiện, hai mắt Nam Đăng rõ ràng sáng bừng, đứng dậy tiến lên đón.

Cậu nắm bàn tay Liên Dịch, không tự giác toát ra vẻ ỷ lại: "Em buồn ngủ rồi, chúng mình về phòng nha."

Ông Bình Nhiên cũng đứng dậy, Nam Đăng cố ý hôn vào sườn mặt Liên Dịch một cái, rồi lặng lẽ quan sát phản ứng của Ông Bình Nhiên.

- ------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Bé Thần Núi tiến vào thời kỳ phản nghịch ròi

Có mấy bà bên Tấn Giang đoán anh Dịch là pháp khí của bé Đăng =)))

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio