Cái đệm hình thành từ sát khí ngưng tụ vẫn còn ở đó, giống như một chiếc giường lớn đen kịt mềm mại, thỉnh thoảng sẽ phập phồng lắc lư.
Nước đọng sẽ thấm hết vào bên trong, nhìn không ra bao nhiêu dấu vết.
Ngoại trừ thời gian tiếp nhận quá dài, kỳ thực Nam Đăng chẳng có cảm giác khó chịu nào, còn thường xuyên không tự chủ được mà phối hợp.
Sau khi Liên Dịch khôi phục thần trí, rất thích bế cậu lên và ôm chặt, nuốt vừa sâu vừa nặng.
Thậm chí Nam Đăng còn cảm thấy anh dữ hơn một chút so với trước đây, chẳng chút lưu tình, đôi mắt đen nhánh từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vào cậu.
Nam Đăng căn bản không từ chối được, cậu vốn tưởng rằng có lẽ Liên Dịch biến thành quỷ, sẽ luôn là trạng thái im lặng trì độn nửa mất khống chế.
Mất đi rồi có lại, cậu đã không dám hy vọng xa vời nữa rồi.
Bây giờ Liên Dịch khôi phục như ban đầu, nỗi tủi thân khi chính mắt trông thấy anh chết và rời đi lại một lần nữa bốc lên, Nam Đăng cũng vô cùng dính người, không muốn chia xa với Liên Dịch.
Cậu rầm rà rầm rì, muốn Liên Dịch lúc nào cũng phải dỗ dành mới được.
Lại là một ngày không biết tiết chế, Nam Đăng cuối cùng cũng hết chịu nổi.
Nhưng cậu không thấy mệt mỏi hay là không thoải mái, mà chỉ cảm thấy có chút "khó tiêu", bên trong cơ thể giống như bị nhồi nhét quá nhiều nguồn nhiệt, căng đầy.
Sau khi kết thúc, Liên Dịch ôm cậu lên, mặc kỹ quần áo cho cậu.
"Ở đây quá đơn sơ", anh nói, "Mình ra ngoài trước đã."
Nam Đăng dựa vào người anh không muốn động đậy: "Đi đâu ạ?".
||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||
Giọng cậu hơi khàn, Liên Dịch đau lòng mà sờ sờ gò má của cậu: "Em có đói không?"
Từ khi Nam Đăng bị mang đến đây, chưa từng ăn qua một thứ gì, cũng chưa từng uống nước.
Cậu lắc lắc đầu, dựa dẫm ôm lấy Liên Dịch.
Liên Dịch bế ngang cậu lên, đi ra khỏi động đá.
Bức tường sát khí ở cửa động biến mất, đầu thỏ mở to hai mắt, nhảy phắt từ dưới mặt đất lên.
Nó trông thấy Nam Đăng được Liên Dịch mang ra, bèn vội vàng theo sau, đạp lên vách tường chuẩn xác nhảy vào trong lòng Nam Đăng.
Nam Đăng thoạt nhìn có hơi mệt, mở mắt ra xoa xoa cái đầu của nó, nhẹ giọng nói: "Thỏ con......"
Toàn thân cậu đều là mùi của Liên Dịch, vừa giống sát khí lại vừa không giống.
Đầu thỏ cò cọ ngón tay của cậu, sáp tới ngửi ngửi khắp nơi.
Liên Dịch lạnh nhạt lên tiếng: "Đừng có lộn xộn."
Câu này là nói với đầu thỏ, nó lập tức yên lặng, rũ tai lặng lẽ nhìn qua phía Liên Dịch.
Liên Dịch đã khác với trước khi trở về động đá, đầu thỏ ấy thế mà có hơi sợ anh.
Chẳng qua vừa nghĩ đến lời Nam Đăng nói, thực ra Liên Dịch rất thích nó, đầu thỏ lại dựng thẳng lỗ tai, ngồi bên tay Nam Đăng.
Lúc này trời đã sắp tối, tốc độ di chuyển của Liên Dịch rất nhanh, tránh né đám người tìm được một khách sạn gần nhất.
Anh trực tiếp đi vào gian phòng trống nào đó trong khách sạn, vách tường và cửa phòng đều vô dụng trước mặt anh.
Nam Đăng được ôm vào phòng tắm, Liên Dịch điều chỉnh nhiệt độ nước xong, rồi cẩn thận tắm rửa cho cậu.
Sau đó anh lấy thông tấn khí của Nam Đăng ra, gửi cho Lâm cửu một truyền tin.
Nam Đăng ngáp một cái, cùng Liên Dịch ngâm mình trong bồn tắm.
Khi Lâm Cửu mang quần áo đã mua và một ít thức ăn chạy tới, cửa là do đầu thỏ dùng tai để mở.
Hắn không cảm nhận được bất kỳ sát khí nào, cẩn thận bước vào phòng, nghe thấy bên trong bồn tắm có tiếng nước mơ hồ, còn có cả tiếng nói chuyện.
Lúc Lâm Cửu tới đã bổ sung thêm thông tin nhận phòng, hắn đặt đồ lên ngăn tủ, rồi thức thời lui ra ngoài trước.
Ông Bình Nhiên cũng theo tới, ở ngoài cửa phòng hạ giọng hỏi: "Tình hình thế nào?"
"Không rõ lắm ạ", Lâm Cửu lắc đầu, "Nhưng mà hẳn là không sao, Thần Hỗn Độn đại nhân cũng ở đó."
Ông Bình Nhiên thở dài: "Vậy thì tốt, chẳng qua vẫn phải nhanh chóng dẫn hồn thể của Liên Dịch về......"
Ông lo lắng lỡ như xảy ra tình huống gì, lại không thể khống chế được anh nữa.
Lâm Cửu trầm mặc chốc lát, thấp giọng nói: "Thầy còn nhớ, Địa Phủ bị Tạ Vận phá hủy không?"
Địa Phủ đã hủy, hóa thành bụi trần tan biến, từ đó về sau không còn xuất hiện nữa.
Cánh cửa gỗ cũ kỹ này thân là Thần Quỷ, vốn là thần yếu nhất, lại còn bị một con Quỷ Vương vừa mới sinh ra xé thành hai nửa.
Mà Liên Dịch mạnh hơn Tạ Vận, thực lực của anh cũng cao hơn cả Địa Phủ.
"Nhớ", Ông Bình Nhiên nhìn qua Lâm Cửu, "Sao thế?"
Lâm Cửu suy tư nói: "Con cũng không dám chắc...... có thể chỉ là ảo giác thôi."
(@Wat.tpad Augusttt138)
-
Trong phòng, Nam Đăng mặc quần áo mới, được ôm đến phòng ngủ.
Liên Dịch giống như trước đây, sấy khô tóc giúp cậu.
Anh cũng thay một bộ quần áo, sát khí quanh người hoàn toàn che giấu, tóc rũ xuống nhỏ nước, làn da hơi lạnh xúc cảm chân thực.
Nam Đăng sờ sờ cằm Liên Dịch, tới gần hôn anh một cái.
Anh vẫn không có hơi thở, không có nhịp tim, nhưng cũng không giống trạng thái hồn thể.
Trong lúc ngẩn ngơ, dường như hết thảy đều chưa từng xảy ra.
"Sao anh không giống quỷ chút nào vậy......"
Mấy chữ cuối cùng, giọng nói của Nam Đăng ngày càng nhẹ, ôm chặt Liên Dịch.
Liên Dịch còn phải sấy tóc cho mình, Nam Đăng cũng không muốn buông tay, dính vào lòng anh, cảm nhận động tác của anh mỗi một giây một phút, xác nhận anh không phải ảo giác.
"Như vậy không tốt à?" Liên Dịch ôm Nam Đăng, lòng bàn tay chầm chậm xoa dọc sống lưng cậu, "Em có sợ không?"
Anh nhớ lại hết rồi, bao gồm cả việc giết chết hồn thể của Tạ Vận, biến mất và rời đi trước mặt Nam Đăng.
Khi ấy anh vừa mới tử vong, tư duy trì độn chậm chạp, nếu không phải Tạ Vận muốn làm hại Nam Đăng, có lẽ anh còn lưu lại bên trong thân thể.
Toàn bộ hành động sau đó của anh đều dựa vào bản năng, rời khỏi nội viện đi đến hang động oán hồn xây dựng cho anh, lại không kiềm chế nổi, tới đây bắt cóc Nam Đăng.
Sau khi không ngừng tiếp xúc với Nam Đăng, Liên Dịch mới dần dần khôi phục thần trí.
Nam Đăng tủi thân mà "Dạ" một tiếng, vùi mặt rầu rĩ nói: "Quá đột ngột, em còn tưởng là......"
Cậu chưa chuẩn bị gì cả, còn tưởng rằng sẽ không gặp được Liên Dịch nữa.
Liên Dịch nhẹ giọng dỗ cậu mấy câu, đôi mắt rũ xuống.
Quả thực anh không thể vứt bỏ tư tâm, vừa muốn để sau khi Nam Đăng biết sự thật thì rời khỏi anh trước, vừa gắng gượng kiềm chế sống chung với Nam Đăng.
Nam Đăng thân là Thần Núi, điều cần lo lắng không chỉ là bản thân.
Một khoảng thời gian trước Tết ma quỷ, anh đã thử trở nên lạnh nhạt, cứ như vậy, nếu sau khi anh chết Nam Đăng bất đắc dĩ phải giải quyết anh, có lẽ sẽ không khó khăn đến thế.
Nhưng sự lạnh nhạt của anh cũng không đủ rõ ràng, hoặc là nói không thể thành công, chỉ cần Nam Đăng tới gần, anh sẽ nhịn không được mà ôm cậu, hôn cậu.
Chấp niệm của anh quá sâu, cho dù biến thành quỷ, cũng muốn tiếp tục ở bên Nam Đăng.
Về phần vì sao lại khôi phục, Liên Dịch vẫn chưa làm rõ.
Nam Đăng còn có một chút sợ hãi khi nghĩ lại, ngửa mặt lên muốn hôn anh.
Hai ngày nay, bọn họ đã vô cùng thuần thục, Liên Dịch ôm Nam Đăng lên một chút, nhẹ nhàng vân vê gáy cậu.
Nam Đăng chưa nghỉ ngơi được mấy, lúc này cũng không thấy mệt, Liên Dịch bèn đút một ít nước cho cậu.
Lâm Cửu còn mua không ít đồ ăn đưa tới, nhưng Nam Đăng chẳng thèm ăn chút nào.
"Em không thoải mái à?" Liên Dịch lo cho cậu, vén vạt áo lên sờ cái bụng nhỏ.
Mặt Nam Đăng đỏ bừng, ấp a ấp úng: "Không có...... chỉ là không đói thôi."
Ánh mắt cậu trốn tránh, Liên Dịch nhẹ giọng hỏi: "Không có thật à?"
Lúc ở trong hang động, Nam Đăng không biểu hiện ra bất kỳ sự khó chịu không nên có nào, nhưng suy cho cùng anh là hồn thể, sát khí rất nặng, chẳng biết Nam Đăng có chịu được hay không.
"Anh đừng hỏi nữa!" Nam Đăng có thút thẹn quá hóa giận, dùng sức đẩy mặt Liên Dịch ra, "Em đã nói không rồi mà......"
Liên Dịch nắm lấy tay cậu, đặt bên môi hôn lên: "Ừm."
Nam Đăng nhanh chóng an tĩnh lại, rồi chủ động dính tới, muốn nghe Liên Dịch nói chuyện.
Cậu mò vòng bát quái từ trong ngực ra, đưa cho Liên Dịch coi, một bên nói: "Đây là em nhặt về...... Bây giờ là của em rồi."
Liên Dịch đã sớm biết, lúc tắm rửa cũng tiện thể rửa sạch vòng bát quái, rồi đặt bên cạnh Nam Đăng như cũ.
"Chỉ là em vẫn chưa biết cách sử dụng lắm......"
Nam Đăng dựa vào cảm giác, thử dùng thần lực thôi thúc vòng bát quái.
Vòng bát quái khẽ "ong" một tiếng, nháy mắt hóa thành một tia sáng bay ra ngoài.
"Rầm --"
Vòng bát quái đánh về phía hông, một bên cửa sổ thủy tinh bị rèm che phủ vỡ tan tành trong nháy mắt.
Nam Đăng giật mình hết hồn, rụt vào trong ngực Liên Dịch.
Vẻ mặt cậu mờ mịt: "Sao lợi hại như vậy chứ......"
Trước đấy cậu cũng dùng y chang, nhưng uy lực chẳng bằng một phần mười.
Hay là...... bởi vì Liên Dịch ở bên cạnh, vòng bát quái cảm ứng được chủ nhận quay về, mới đột nhiên bạo phát.
Lâm Cửu canh giữ ngoài cửa cũng nghe thấy tiếng động, hắn sợ xảy ra chuyện gì, vội vàng gửi truyền tin cho Nam Đăng, lại nhịn không được tiến lên gõ cửa.
Hắn sốt ruột chờ đợi, sau hồi lâu, cửa phòng bị mở ra từ bên trong.
Liên Dịch đứng trong cửa, nhàn nhạt lên tiếng: "Chút chuyện ngoài ý muốn, không cần lo lắng."
Đầu thỏ cũng thò ra cạnh chân anh, con ngươi vẫn là màu đen bình thường.
Mà dáng vẻ của Liên Dịch cũng không khác gì trước đây, quanh thân không có sát khí bao trùm nữa.
Thậm chí la bàn trong tay Lâm Cửu cũng yên lặng bình ổn, khiến hắn nhầm tưởng là người bình thường.
Lâm Cửu hốt hoảng trong phút chốc, suýt chút nữa tưởng mình đang nằm mơ.
Ngay sau đó, trái tim hắn đập điên cuồng, đáp: "Được, được......"
Cửa phòng lần nữa khép lại, Lâm Cửu đứng trước cửa, rất lâu chưa thể hồi thần.
Mãi đến khi tiếng chuông nhắc nhở của thông tấn khí vang lên, là Ông Bình Nhiên dưới lầu.
"Có phải lại xảy ra tình huống gì không?" Giọng điệu của Ông Bình Nhiên khẩn trương, "Có không ít oán hồn đang tập trung về phía khách sạn."
Oán hồn tập trung, chỉ có thể là vì Quỷ Vương mà tới, nhưng Ông Bình Nhiên dẫn người canh giữ dưới lầu, cũng không bắt được sát khí trên người Liên Dịch.
Lâm Cửu nhìn thoáng qua cửa phòng, trả lời: "Con xuống ngay đây."
Cùng lúc đó, Liên Dịch tới bên cửa sổ.
Rèm cửa sổ bị kéo ra, ô cửa thủy tinh hoàn toàn vỡ vụn, gió lạnh từ bên ngoài thổi vào.
Sắc trời tối đen, dưới cổng khách sạn có một nhóm thiên sư trông coi.
Cách đó không xa, mấy con oán hồn từ từ tiếp cận.
Cấp bậc của những oán hồn này có cao có thấp, hồn thể còn lộ ra vóc dáng bình thường, không quá dị dạng khác lạ, hẳn là vừa mới chết không lâu.
Bọn chúng chẳng mảy may để ý đến thiên sư trông coi ngoài khách sạn, từng bước tới gần, tất cả đều ngó về phía cửa sổ, trong miệng phát ra âm tự mơ hồ.
Nam Đăng ôm đầu thỏ, cũng tới bên cửa sổ: "Bọn chúng...... Là tới tìm anh sao?"
Liên Dịch bảo vệ Nam Đăng ở đằng sau, giữa mày khẽ cau.
Oán hồn cũng không phát động tấn công, chỉ tới gần mà thôi, Ông Bình Nhiên bên dưới nín thở chờ đợi.
Ông nghi ngờ oán hồn có dính líu tới Liên Dịch, trước khi chưa làm rõ mục đích của anh, ông cũng không dám hành động lỗ mãng.
Rất nhanh, oán hồn tụ tập ngày càng nhiều, tràn ra từ bốn phương tám hướng.
Đối mặt với nhiều oán hồn như vậy, đầu thỏ trong lồng ngực Nam Đăng yên lặng, có chút khác thường.
Nó đã ăn không ít ở trong hang động, vẫn chưa cảm thấy đói, một bên lặng lẽ đánh giá Liên Dịch.
Ngay khi số lượng oán hồn ngừng gia tăng, trên con đường đã bị chen chúc chật ních.
Tầm mắt của Liên Dịch hạ xuống, yên lặng nhìn chăm chú vào oán hồn phía dưới.
Tay phải anh khẽ nâng, hàng loạt oán hồn hóa thành sương khói trong chớp mắt, tung bay trong không khí.
Ông Bình Nhiên trông thấy cảnh tượng này, khiếp sợ không thôi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Ông như có cảm giác, ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ.
Liên Dịch đứng khuất sáng, đường nét cơ thể đen như mực, khuôn mặt hoàn toàn ẩn vào trong bóng tối.
Lâm Cửu cũng đang ngẩng đầu, sau khi hắn xuống lầu, vẫn luôn im lặng nhìn chăm chú bên trên.
Cũng chỉ có hắn nhìn rõ động tác của Liên Dịch, là anh khiến oán hồn tan biến trong chớp mắt.
Mấy ngày nay, Ông Bình Nhiên cứ lo lắng suốt, dù sao nói sức mạnh của Liên Dịch sâu không lường được, cấp bậc nhất định không chỉ dừng lại ở Quỷ Vương.
Mãi đến giờ khắc này, phỏng đoán trong lòng Lâm Cửu càng thêm chắc chắn.
Nếu anh không phải Quỷ Vương, mà còn mạnh hơn cả Quỷ Vương...... Đó sẽ là cái gì?