Tư thế kiêu ngạo của người đàn ông càng làm nổi bật hơn sự khinh bỉ trong mắt anh.
Nam Chức thực sự muốn hỏi anh nghĩ mình là ai chứ? Thái Hậu sao? Da mặt quá dày!
Theo dõi cái gì? Theo dõi cái em gái anh!
Thật sự coi mình là lão Phật gia, dưới một người trên vạn người sao?!
Nam Chức hít sâu một hơi, trong lòng tự khuyên bảo chính mình rằng cơ thể là quan trọng nhất, cơ thể là quan trọng nhất, không thể mở miệng nói chuyện vì cái tên mắc bệnh tâm thần này được, không đáng…
Ngôn Trạm thấy cô ngoan ngoãn bất động như vậy, hài lòng vì cô vẫn còn chút tự tôn, cúi đầu nhìn thứ trên quần, thôi không so đo làm gì.
Đang định rời đi thì một tiếng “Em yêu” ngọt ngấy vang lên ở đầu hành lang bên kia.
“…”
Sói xám cũng tới sao.
Nam Chức quay đầu lại, Trần Diệp An đang đi về phía cô.
Cô liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, sau đó vẫy vẫy tay với Trần Diệp An, ra hiệu với cô ấy rằng cô đang ở đây.
“À.”
Trong lời chế giễu này mang theo sự khinh thường, mà trong sự khinh thường còn có một chút kiêu ngạo. Âm thanh không lớn, nhưng vẫn bị Nam Chức nghe thấy được. Cô thậm chí còn cảm nhận được một loại ý tứ khuyên bảo như này “Đồ xấu xí, cô nên ngoan ngoãn một chút đi”.
Khi Trần Diệp An sắp đến nơi thì Ngôn Trạm vừa lúc đi về phía trước. Hai người họ đi lướt qua nhau, không ai có thể nhìn rõ nhau.
“Sao lại đứng ngẩn ngơ ở đây làm gì? Đang xếp hàng à?”
Nam Chức thở dài một hơi, lắc đầu rồi đi vào phòng vệ sinh với Trần Diệp An.
Không có ai trong phòng vệ sinh ngoại trừ hai cô.
Trần Diệp An rửa tay xong liền tiện tay tô lại son bóng trước gương. Đối với trang phục đàn ông như thế này, cô ấy đã cố tình chọn một màu son đất mới ra. Mà đúng là màu đất có khác, trông chẳng khác gì ăn đất bùn cả.
“Sao cậu không có chút phản ứng nào với Lý Ngạn Thần vậy?”
Động tác lau quần của Nam Chức dừng lại, ngẩng đầu nhìn Trần Diệp An: Tại sao tớ phải phản ứng với người đó?
Trần Diệp An cạn lời, xoay đầu sang nói: “Cậu ta thích cậu, cậu không nhìn ra sao? Cả buổi tối hôm nay, ánh mắt của cậu ta chưa từng rời khỏi cậu. Vóc dáng không tệ, trông cũng đẹp trai, cậu suy xét một chút xem.”
Ồ.
Nam Chức tiếp tục lau quần.
Trần Diệp An đóng hộp phấn lại, dựa vào bồn rửa tay, nhướng mày nói: “Không phải cậu giữ gìn bản thân cho vị hôn phu của mình đấy chứ?”
Ha ha, bà chị ơi, chị cũng sống dựa vào phán đoán thôi sao.
Nam Chức tức giận, một sự tức giận thuần tùy.
Cô học hành có thể kém một chút, nhưng khuôn mặt này từ nhỏ đến lớn chưa từng khiến cô mất mặt chút nào.
Dù ở nước ngoài, cô cũng là lưu học sinh xinh đẹp nhất, là gương mặt đẹp chuẩn phương Đông trong mắt người nước ngoài.
Nhưng thật không may, vẻ ngoài xấu xí nhất của cô lại bị một tên ảo tưởng vô tình nhìn thấy; Mà đáng tiếc hơn là cô không thể phản bác được, cũng không thể đánh cho tên lão Phật gia kia thức tỉnh!
Bởi vì cô bây giờ thực sự rất xấu.
Mà người xấu xí chỉ có thể ngoan ngoãn chờ đợi.
Ngôn Trạm trở lại phòng riêng, Lăng Hách vừa mới dỗ dành xong một cô “em gái mưa”.
Cúp điện thoại, Lăng Hách đặt điện thoại lên bàn trà, nhắc nhở: “Vang lên rất nhiều lần.”
Ngôn Trạm coi như không nghe thấy, bình tĩnh ngồi xuống tiếp tục thưởng thức rượu.
“…”
Lăng Hách đúng kiểu ngồi nói chuyện với cái đầu gối, thật nhàm chán.
Nhưng người nào đó càng không nói lại càng khiến anh ta muốn nói. Có thể làm phiền tảng băng này trong chốc lát rất vui vẻ.
“Tôi nói này, cậu nên nghe theo lời mẹ cậu đi, khá tốt đó.” Lăng Hách vắt chéo chân, làm bộ quan tâm: “Nhà họ Nam nổi tiếng là một gia đình thư hương thế gia (), có rất nhiều mỹ nữ. Hơn nữa, có vị hôn thê danh chính ngôn thuận ở bên cạnh như vậy, người ngoài chẳng phải sẽ không làm phiền cậu nữa sao? Một công đôi việc.”
() Thư hương thế gia: Dòng dõi có học vấn.
Ngôn Trạm hơi đẩy kính lên, khi ngước mắt, đuôi mắt thon dài để lộ một đường nét sắc bén.
“Các dự án hợp tác…”
“Này này này! Tôi lỡ mồm! Cậu coi như tôi chưa nói gì đi!”
Nói đùa.
Lại muốn nhét anh ta vào cái bếp lò nóng đến chim còn không thèm ỉa.
Hai người im lặng, uống cạn hai ly.
Ngôn Trạm nhìn đồng hồ, thầm nghĩ nếu nhóm người kia đang ở trong quán bar, chắc sẽ không quay về làm ầm ĩ nữa đâu.
“Phải đi rồi sao?” Lăng Hách thở dài: “Đúng rồi, cậu có thể ở trong căn hộ của tôi bao lâu tùy thích, có việc gì thì cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”
Ngôn Trạm không quay đầu lại, chỉ vung tay lên ý nói: Trẫm biết rồi.
Ở bên kia, Nam Chức và Trần Diệp An trở lại chỗ ngồi của mình.
Triệu Manh Manh không biết đã xảy ra chuyện gì, nức nở than vãn với hội chị em, uống rượu như uống nước lọc, muốn ngăn cũng không thể ngăn được.
“Lại nhớ về bạn trai cũ của cô ấy.” Một cô gái nhỏ giọng phàn nàn: “Vô tận.”
Một vòng mới của trò chơi lại bắt đầu.
Nam Chức thật sự không thể hòa vào bầu không khí, thậm chí cô còn không thể nói một lời, chỉ muốn về nhà ngủ một giấc.
Lý Ngạn Thần thấy cô rời đi liền buông cái ly xuống đuổi theo.
“Muộn thế này rồi, để tôi đưa cậu về.”
Chàng trai vừa tốt nghiệp đại học vẫn còn trẻ con và ngây ngô, như thể trái tim thật sự được làm từ thủy tinh mỏng manh.
Nam Chức lắc đầu, gõ chữ: [Tôi gọi xe về là được rồi, cậu vào chơi cùng mọi người đi.]
Lý Ngạn Thần xua tay nói: “Cũng không có gì để chơi cả. Tôi đưa cậu về vẫn tốt hơn, một cô gái như cậu đi một mình không an toàn.” Nói xong, anh ta còn mong đợi được hồi đáp.
Lần đầu tiên nhìn thấy Nam Chức, Lý Ngạn Thần đã đặc biệt bị thu hút bởi cô gái này.
Anh ta chưa từng gặp một cô gái nào xinh đẹp như vậy, giống như trên mạng vẫn thường nói, là búp bê Tây Dương, đáng yêu và lanh lợi.
Anh ta cũng biết cô bị dị ứng với thuốc, bây giờ không được xinh đẹp cho lắm, nhưng vậy thì sao? Vết ban đỏ sau một thời gian nữa sẽ giảm bớt, cô vẫn là cô, vẫn xinh đẹp đến mức anh ta không thể rời mắt được.
Nam Chức thật sự không cần.
Một là thời gian này còn chưa trễ tới mức con người trên đường bị tuyệt chủng hết. Hai là cô không có ý định yêu đương, cho nên không cần phải ra tín hiệu mập mờ với người ta làm gì.
[Thật sự không cần đâu, tôi đã gọi xe rồi, đi trước đây.]
Cô không cho đối phương thời gian để phản ứng, chạy chậm sang phía bên kia đường.
Vừa lúc có một chiếc taxi chạy tới, cô định vẫy tay gọi xe thì bị người khác giành trước một bước.
Người nào đó ỷ vào đôi chân dài của mình, một bước của anh bằng hai ba bước của cô, chiếm vị trí tới gần xe taxi nhất với ưu thế áp đảo.
Nam Chức tự nhận rằng chân mình ngắn, không thể tranh giành xe với người ta được. Cô nhìn sang, định ra hiệu nhường cho đối phương, nhưng không biết xui xẻo thế nào… Hóa ra là lão Phật gia.
“Thật trùng hợp.” Người đàn ông thờ ơ nói.
Mặc dù anh không biểu hiện gì trên mặt, nhưng cô biết trên đó đang viết dòng chữ lớn “Còn nói cô không theo dõi tôi sao”.
“…”
Nam Chức chỉ hận mình là “Người câm”, nếu không cô nhất định sẽ cho anh tham gia tiết học giáo dục tư tưởng.
“Anh ơi, anh có muốn mua tặng bạn gái một bông hoa hồng không? Anh nhìn những bông hoa hồng này xem, thật là đỏ.”
Làm sao các sinh viên đều có thể hồn nhiên như vậy chứ.
Con mắt nào của cô nhìn ra chúng tôi giống người yêu vậy? Còn nữa, con mắt nào của cô có thể nhìn ra được người đàn ông với dòng chữ “Tôi rất lạnh lùng” được khắc trên khắp cơ thể của anh sẽ mua hoa hồng trên đường phố chứ?
Nam Chức thở dài, khẩu trang bị cô thổi phồng lên.
Ngôn Trạm nhìn thấy, không khỏi nhớ tới hai cục đỏ rực rỡ trên mặt cô, lại nhìn từng bó hoa hồng rực đỏ, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Không.” Anh nói: “Tôi không thích màu đỏ.”
Cô sinh viên kia thất vọng ôm hoa rời đi.
“Có chuyện gì vậy?”
Lý Ngạn Thần đuổi theo tới đây.
Khí chất của người đàn ông đối diện không thể bỏ qua được, cho nên Lý Ngạn Thần liền chú ý tới đầu tiên, cũng chú ý tới sự lạnh nhạt và kiêu ngạo trên mặt người đàn ông này.
Anh ta bước tới chắn trước mặt Nam Chức, hỏi: “Thưa anh, anh có vấn đề gì sao?”
Ánh mắt Ngôn Trạm đảo quanh hai người một vòng, đôi đồng tử phẳng lặng như nước chớp một cái.
Cái này cũng phổ biến sao?
Ồ, xem ra còng tay và roi da chỉ là một điểm cộng.
“Không.” Anh nói, sau đó liếc nhìn Nam Chức bằng ánh mắt thật sâu: “Tôi không có sở thích đặc biệt.”
“???”
Tiếng còi vang lên.
Tài xế hỏi bọn họ rốt cuộc có đi không? Ngôn Trạm mở cửa xe rồi lên trước.
Trước khi đóng cửa, anh lại liếc nhìn Lý Ngạn Thần, ánh mắt có gì đó không rõ ràng… Tiếc hận? Bất lực? Hoặc là, kỳ lạ.
Nam Chức nhíu mày, không hiểu.
Mãi đến khi Lý Ngạn Thần thành công tiễn cô về nhà, trên đường ríu rít về kịch bản giết người tối nay thật thú vị, cô mới nhận ra được ý nghĩa của câu “Tôi không có sở thích đặc biệt” kia.
Có phải anh cho rằng cô thích play kiểu kia không?!
“…”
Con mẹ nó.
Khi Ngôn Trạm bước vào nhà, điện thoại đã đổ chuông lần thứ N.
Không cần nhìn cũng biết là ai.
Đã nhiều năm như vậy rồi, anh không hiểu vì sao mẹ mình lại cố chấp như vậy? Thời đại nào rồi còn đính hôn từ trong bụng mẹ chứ.
Dù thế nào, anh cũng sẽ không đi gặp mặt, càng sẽ không có bất kỳ tiếp xúc nào với cô gái kia.
Ngôn Trạm tắm rửa thay quần áo ở nhà, sau đó mở máy tính bắt đầu xử lý công việc.
Robot Khang Ni phiên bản hai đã bước vào giai đoạn nghiên cứu cuối cùng, nhưng những số liệu mà phòng thí nghiệm đưa ra hôm qua lại khác với những gì anh đã tính toán. Đêm nay anh cần phải kiểm tra toàn diện một lần nữa, xem rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu.
Trước khi tắt máy, trợ lý Phương Bác gọi điện tới.
“Ngôn tổng, tôi đã bắt đầu bàn bạc với bên lồng tiếng Linh Khuynh rồi. Tất cả diễn viên lồng tiếng đều cần phải gửi một bản demo sao?”
Ngôn Trạm nhìn những số liệu dày đặc trên màn hình, cho dù là một vấn đề nhỏ nhưng chỉ cần nó tồn tại, Khang Ni phiên bản hai sẽ không thể sản xuất thử được.
“Tạm thời chậm lại đã.”
Cúp điện thoại, Ngôn Trạm đẩy gọng kính lên, tập trung vào thế giới số liệu.
Nam Chức đã dành nửa tiếng để giải thích rõ ràng với Lý Ngạn Thần. Sau khi nói xong, cô mới về nhà.
Chỉ một từ: Mệt.
Sau khi tức giận lại càng mệt hơn.
Cô dựa vào cửa không muốn động đậy. Mọi thứ trong phòng khách đều bừa bộn, mà cô thì không còn sức lực để dọn dẹp.
Đợi ngày mai gọi Trần Diệp An đến làm cùng vậy.
Nam Chức vặn vẹo cổ, sau đó lấy một bộ quần áo ngủ ở nhà rồi đi vào phòng tắm.
Khi tháo khẩu trang xuống, cô lại không khỏi đối mặt với thứ bừng bừng như ngọn lửa trên mặt.
Nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm nay, người ta có chút hiểu lầm cũng không phải là không thể lý giải được, dù sao bộ dạng của cô thật sự đã dọa người ta sợ mà. Chỉ là, về cái “sở thích đặc biệt” kia thì cô thật sự bị oan.
Hình như lão Phật gia cũng sống ở tòa nhà này, đợi sau này có cơ hội thì giải thích sau.
Nam Chức luôn giỏi trong việc tự khuyên nhủ bản thân, suy nghĩ xong liền đi tắm và ngủ…
Cốc cốc! Cốc cốc cốc!
Nam Chức bị tiếng đập cửa đánh thức.
Phòng ngủ được đèn sàn chiếu sáng rõ ràng, đồng hồ treo tường trên bức tường hiện rõ: giờ phút.
Ai còn tới lúc nửa đêm vậy?
Nam Chức đi ra mở cửa. Còn chưa tới hành lang, cô đã nghe thấy một giọng nói ngọt ngào đang hét lớn lên: “Anh Trần, chúng ta uống tiếp đi! Giúp em quên tên cặn bã kia đi! Anh Trần, anh muốn em đi!”
Mở cửa, Trần Diệp An khiêng Triệu Manh Manh đi vào.
Nam Chức liếc nhìn Trần Diệp An: Tốt nhất là cậu nên cho tớ một lời giải thích xác đáng đi.
“Tớ cũng chỉ là xui xẻo thôi!”
Trần Diệp An cũng hét lên, cố gắng át giọng nói của Triệu Manh Manh.
Triệu Manh Manh uống đến say mèm ở quán bar.
Mọi người đều chỉ là bạn bè chơi cùng nhau, không quá thân thiết để chăm sóc con quỷ rượu này. Chỉ có Trần Diệp An và Triệu Manh Manh xem như là đồng nghiệp của nhau, đương nhiên phải có nghĩa vụ chăm sóc nhau.
Nhưng chuyện tốt này cũng không dễ dàng thực hiện chút nào.
Triệu Manh Manh có ý thức phòng vệ rất mạnh, như thế nào cũng không chịu nói mình ở đâu, mà Trần Diệp An cũng thần kỳ đến nỗi không tìm thấy chìa khóa nhà đâu. Sau một hồi cân nhắc, chỉ có thể đưa cô ấy đến chỗ Nam Chức.
“Bọn tớ sẽ ngủ tạm một đêm trên sofa.” Trần Diệp An nói: “Cậu đi vào ngủ đi.”
“…”
Nam Chức nhìn Triệu Manh Manh còn đang nhảy múa hát hò trên sofa, hỏi tôi nên ngủ ở đâu chứ? Như này thì ai ngủ được!
Trần Diệp An dường như cũng ý thức được vấn đề này, xoa xoa tay nói: “Hay là để cô ấy phát tiết một lát đi? Lúc nào mệt thì sẽ không làm loạn nữa, dù sao quanh chỗ chúng ta cũng không có ai.”
Nam Chức sầm mặt: Không được.
Cho dù quanh đây không có ai, nhưng cũng không thể làm loạn vào lúc nửa đêm như này được.
Cô kéo Trần Diệp An tới dỗ dành Triệu Manh Manh.
Nhưng các cô không biết rằng, một khi Triệu Manh Manh nhớ tới bạn trai cũ thì tuyệt đối không thể dỗ dành được. Càng dỗ thì cô ấy càng thêm bi thương ngược dòng sông.
“Rốt cuộc em có lỗi với anh ấy ở đâu chứ? Khi bọn em học cấp ba thật tốt, đến lúc đại học cũng chịu đựng được… Tại sao vừa mới tốt nghiệp đã phải dừng lại? Trả giá bao nhiêu năm thanh xuân, rốt cuộc tại sao?”
Trần Diệp An đau não, nói: “Đàn ông không phải thứ gì tốt cả. Em cũng không đáng như vậy, đúng không? Nào, đi rửa mặt đi, chúng ta không làm loạn nữa.”
“Không!” Trần Manh Manh như được Quỳnh Dao nhập hồn: “Em không thể quên được những hứa hẹn năm đó, không thể quên được! Năm đó trời mưa, anh ấy từ từ…”
Bộp!
Nam Chức tiện tay nhặt cái roi da trên mặt đất lên gõ xuống bàn, phong thái của vị đại ca rung chuyển bốn phương, quả nhiên cũng khiến Triệu Manh Manh bình tĩnh trở lại.
Trần Diệp An giơ ngón cái với cô rồi đi tới đỡ Triệu Manh Manh dậy đi vào phòng vệ sinh.
Không ngờ, Triệu Manh Manh đột nhiên đẩy Trần Diệp An ra, hoảng sợ hét lên: “Hai người định làm gì? Đừng dùng cái này để dạy dỗ tôi, tôi không phải loại người như vậy! Cứu mạng! Cứu mạng!”
“…”
“…”
Sau phút trải qua mọi khó khăn gian khổ, Triệu Manh Manh yên lặng nằm trên ghế sofa.
Trần Diệp An lau mồ hôi trên trán, nghiến răng nói: “Mẹ nó! Còn làm loạn nữa thì tớ chính là heo!”
Nam Chức ném cho cô ấy một cái gối ôm, sau đó xoay người trở về phòng ngủ.
Nhưng còn chưa đi được hai bước, ngoài cửa lại có tiếng chuông cửa vang lên.
Bạn trai cũ của Triệu Manh Manh tới tìm sao???
Nam Chức mở cửa, hai vị đồng chí cảnh sát mặt đen đang nhìn cô với đôi mắt sáng ngời.
“Có người đã báo cáo mấy vị tham gia vào giao dịch sai trái, xin mời theo chúng tôi trở về sở làm việc.”
Sai trái, giao dịch? Sai trái cái gì cơ? Giao dịch cái gì cơ?
Huyệt thái dương của Nam Chức đột nhiên nhảy lên thình thịch. Cô nghiêng đầu liền nhìn thấy bóng dáng yêu kiều của lão Phật gia đang đứng ở đối diện nhà mình.