Không phải tất cả mọi người đều ở lại cho đến kết cục. Như tại bất kỳ cái lễ hội nông thôn nào, đám đông phồng lên xẹp xuống theo từng giờ. Marion thật không thích gì hơn là được gác chân lên trước lò sưởi ấm áp tại nhà mình, dù chỉ là một thời gian ngắn ngủi để nghỉ ngơi, nhưng điều này là không thể. Là một trong những vị khách của Phu nhân, nàng cảm thấy bắt buộc phải ở lại đến phút cuối, đặc biệt là khi công tước nương nương đã gửi người báo tin với nàng rằng một trong những cỗ xe của gia đình bà sẽ đưa chị em nàng đến hội trường. Thật sự là một niềm vinh dự, bởi đại đa số các quan khách đã phải cuốc bộ đến hội trường hoặc phải tự đi bằng xe của mình.
Phoebe đã bị chinh phục. Trong một giây phút bất cẩn, cô bé đã ngây thơ nhận xét vu vơ rằng Ông Hamilton đã không đến gần ngôi nhà của họ cả tuần nay, và một hồi xì xào bàn tán đã tự có sức sống của riêng nó. Và giờ đây, Marion sẽ không để cho cô bé rời khỏi tầm quan sát của mình.
Emily thì đang rất cao hứng. Cô đang rất trông mong cái trận chiến giữa quân lực hoàng gia Cavaliers và quân phản kháng Roundheads. Nó nghe có vẻ thật lãng mạn. Cô chăm chú lắng nghe trong khi Clarice đã kể lại một cách rời rạc những màn họ sắp được xem.
Cuối cùng, Clarice trút một hơi thở dài. “Tôi không phải là người để hỏi ba cái chuyện này,” cô nói. “Lịch sử khiến tôi thấy thật buồn chán. Bây giờ, nếu Oswald của tôi có mặt ở đây, chàng đã có thể trả lời tất cả các câu hỏi của em.”
“Lịch sử làm chị buồn chán sao?” Phoebe thốt lên, kinh ngạc bởi cái khái niệm này.
Marion nhanh chóng cắt ngang. “Chúng ta còn phải đi xa không, Clarice?”
“Không xa. Chỉ là phía bên kia ngôi Nhà dòng Priori mà thôi. Nhưng nếu trời đổ mưa, và trời luôn đổ mưa, những người đi trong các cỗ xe có thể đợi mưa tạnh một cách thoải mái.”
Cỗ xe ngựa đã đến đúng lúc, một cỗ xe cổ xưa mà trông như nó được giải cứu từ một viện bảo tàng. Lúc này Brand đang làm gì? Marion thắc mắc. Đây không phải là cách quản lý một bất động sản bằng cách bón xén bủn xỉn? Thật không có gì phải lấy làm lạ khi gia tộc này lại cho người ta cái cảm giác khó ưa như thế.
Họ được đưa đến hội trường và đã tìm chỗ hạ trại tại một lưng đồi mà có thể cho bọn họ nhìn thấy khán đài một cách tuyệt vời. Ông Lewis đã đến cùng nhập nhóm với họ tại nơi đây, ông cũng là một người mới đến Longbury không lâu, người mà Marion quen biết sau một buổi lễ nhà thờ vào ngày Chủ Nhật tuần trước. Theo đánh giá của nàng, ông ta không quá cái tuổi bốn mươi, nói chuyện với một sự tự tin thoải mái, và đủ bảnh trai để thu hút sự chú ý từ phái nữ.
Nàng đang chú tâm vào hội trường. Brand đã có mặt, đứng ngay phía trước, đầu đội một cái mũ bằng thép, một chiếc áo chẽn bằng da, và một chiếc áo choàng ngắn choàng quanh bờ vai. Hiển nhiên chàng là người chỉ huy của quân chống đối Roundheads. Ngài Robert thì ăn vận cầu kỳ hơn đúng như phong cách của một kỵ binh hoàng gia Cavalier. Nón ca-pô của ông còn có nhiều lông hơn là đuôi của một chú gà trống. Phần lớn quân kỵ sĩ hoàng gia Cavalier đã hoành tráng ngồi trên yên ngựa. Quân chống đối Roundhead, như họ bị dán nhãn một cách nhạo báng, đều đứng trên đất. Marion không cho rằng điều đó là công bằng.
“Sao họ chỉ đứng quanh như thế?” Phoebe hỏi. “Sao họ không đánh nhau đi?”
“Họ đang đứng vào vị trí của mình,” Ông Lewis đáp. “Hãy xem, Ngài Robert đang thủ vai của Vua Charles, và Ông Hamilton đại diện cho Oliver Cromwell. Khi lửa trại được thắp sáng, cuộc chiến sẽ bắt đầu thôi.”
“Đám kỵ binh hoàng gia Cavalier trông giống như những tên công tử bột”, Phoebe nói.
Clarice gật đầu. “Họ trông thật lố bịch trong cách ăn mặc cầu kì đó, phải không nào? Nhưng hãy nhớ rằng, Phoebe, chúng mình đang đứng cùng phe với họ đấy, nên em phải cố cổ vũ cho họ.” Quay sang Marion, cô nói thêm: “Gia tộc FitzAlan chúng tôi luôn ủng hộ hoàng gia.”
Nếu có một điều mà có thể khơi dậy sự đồng cảm của Marion, nó chính là cuộc đấu tranh của những kẻ dưới cơ. Nàng thừa biết mình đứng về phe nào.
Bởi bầu trời đã trở nên u ám (và có vẻ như lời tiên tri của Clarice có thể trở thành sự thật), họ đã thắp lửa trại sớm hơn, khiến đám đông rất đỗi vui mừng. Tiếng trống dập dình và trận chiến đã bắt đầu. Nó có vẻ như là một cuộc múa kịch hơn là một trận chiến. Không có lần nổ súng nào cả, không có một cây giáo nào được hạ xuống, và chỉ có lưng kiếm được dùng để không ai có thể vô tình bị chém phải. Cho tất cả những màn chuẩn bị ấy, cũng có đầy kịch tính trong màn trình diễn. Tiếng trống thu quân của buổi tối đã trỗi lên; quân kỵ sĩ hoàng gia Cavalier và quân chống đối Roundhead thét lên những tiếng gào khủng khiếp; những con ngựa xung trận và rút lui tấp nập, những quân sĩ đổ chồng lên nhau như thể họ bị thương ngoài chiến trận thật sự. Và trong giai đoạn này, quân kỵ binh hoàng gia Cavalier đang chậm rãi lui binh. Khi đức vua và những trợ thủ của ông đang cố trốn thoát khỏi chiến trường và quân kỵ binh tấn công đám quân chống đối Roundheads để ngăn chặn họ bắt đức vua, đám đông hò hét vang trời.
Marion mắt đã gắn chặt vào Brand và binh sĩ của chàng. Vững chắc, không khuất phục, họ tiến bước. Khi đám đông bắt đầu cười nhạo, Marion đã làm điều trái ngược lại. Phoebe nhìn chị gái của mình, rồi bắt chước làm theo. Những người xung quanh gần đấy ngừng lại hành động chế giễu của mình để trợn mắt nhìn. Và Brand cũng vậy, và cú đâm của thanh kiếm mà chàng lý ra phải đánh bật đi đã đập vào thân chàng và chành ta ngã quỵ xuống. Marion rất lo lắng sợ hãi cho đến khi hai người đồng đội đến trợ giúp chàng đứng lên.
Đấy là khi màn kịch múa được dừng lại và trận chiến bắt đầu diễn ra một cách chân thật. Kiếm và giáo được ném xuống, các nón ca pô trang trí với các chiếc lông được ném sang một bên, và những người đàn ông đều xuống hoặc bị kéo xuống từ yên ngựa. Bọn họ đánh đấm nhau bằng nắm đấm như thể họ đang ẩu đả tại một quán rượu.
Người chỉ huy của họ chẳng thể làm gì với họ. Brand và Ngài Robert phải chạy đông chạy tây cả hội trường để kéo mọi người ra khỏi nhau ngăn cản cuộc ẩu đả; Andrew, vẫn còn trên lưng ngựa, đang cưỡi ngựa qua một cách cổng vào một nơi an toàn với sự trợ giúp của những tay trợ thủ chăm lo chuồng ngựa của Nhà dòng Priori; và đám đông cứ tiếp cổ vũ cho đám loạn quân.
“Đây không thể là cách mà trận chiến đã diễn ra!” Marion kêu lên, quay sang nhìn Ông Lewis để xác nhận.
Ông ta đã không còn ở đó. Dường như Bà Chandos mảnh khảnh đã trộm đi ông ấy khi nàng không để ý.
Clarice đáp lời câu hỏi ấy. Cô ta phải lớn tiếng để Marion có thể nghe tiếng mình. “Thật sự là không! Quân kỵ bình hoàng gia Cavalier lý ra phải giành chiến thắng trong cuộc giao tranh này, nhưng trong hoàn cảnh này cảm xúc thật là sâu sắc, và kết cuộc lúc nào cũng như vậy.”
“Cảm xúc sâu sắc?” Emily lặp lại, thét lên bên trên tiếng hò hét của đám đông.
“Phải,” Clarice thét. “Longbury được chia thành hai phe kỵ binh hoàng gia Cavaliers và quân chống đối Roundheads vào thời của Vua Charles và đã không có gì thay đổi. Em nghĩ lý do tại sao mà ông ngoại của Brand lại bị mọi người trong gia tộc FitzAlan chúng tôi ghét bỏ như thế?”
“Thật là đáng buồn!” Marion tuyên bố.
“Oswald đã nói thế. Rất may, cuộc tranh cãi xa xưa gần như đã bị lãng quên đi. Và chỉ vào những những dịp như thế này thì nó mới được hồi sinh.”
“Thật là man rợ,” Emily tuyên bố.
Phoebe rít lên: “Nếu nó luôn bị kết thúc như thế này, sao họ không hủy bỏ nó đi?”
“Chúng tôi đã cố gắng. Nhưng dân làng không chịu.”
Trên bãi chiến trường, Brand nghiến răng trèo trẹo khi chàng phải lôi kéo đám đàn ông ra khỏi nhau. Chàng cảm thấy thật lố bịch trong cái bộ trang phục quân chống đối Roundhead của mình, và không biết lý do tại sao chàng lại cho phép đám dân địa phương thuyết phục chàng đảm nhận vai trò mà ông ngoại của mình đã từng thủ vai. Lòng trung thành với gia tộc? Lương tâm tội lỗi? Một món nợ ân tình mà chàng cảm thấy có nghĩa vụ để trả dứt chăng? Chàng cảm thấy mình giống như một cậu bé một lần nữa, cố giành lời tán dương của ông mình.
Chàng đá cậu bé học rèn khỏi chân mình, túm lấy cậu ta ngay gáy cổ và dạy dỗ cho cậu ta một trận. “Hãy giúp Ngài Andrew bắt lại mấy con ngựa bằng không tôi sẽ lấy ruột gan của cậu làm dây treo bít tất!”
Chàng phải rống lên để át những tiếng reo hò cổ vũ, tiếng chế nhạo, và những tiếng huýt sáo từ đám đông.
Cậu bé nuốt ực, gật đầu, và vội vã rời đi.
Brand lắc đầu khi chàng xem xét cuộc tàn sát. Binh lính của chàng đã không thể hiểu bằng cái đầu bướng bỉnh của mình rằng họ đã được xác định phải thua trận này. Đấy là lý do tại sao buổi trình diễn luôn kết thúc bằng một cuộc ẩu đả. Không ai muốn bị ở cùng một bên với quân thua trận, nhất là bản thân chàng.
Rõ ràng là lão thợ rèn Ted Fields đã rất u ám bởi cách cậu học trò của ông bị dàn xếp. Cả trăm kí lô [] cơ bắp săn chắc áp lên trên người Brand. Chàng giữ vững tư thế của mình (một trong những cái tài của chàng) cho đến thời điểm cuối cùng, sau đó sút ra ra một cú và tống lão Fields rơi tòm vào trong vũng bùn. Khi người đàn ông vừa ngã ngồi lên, mùi phân ngựa hôi thối tràn đầy không khí.
[] Stone: cân anh, . cân anh = kí; stone = cân anh = kí.
“Ối trời ơi, làm ơn gột rửa sạch mình đi, ông ơi,” Brand thốt, giọng điệu của chàng phản ảnh sự kinh tởm trong ánh mắt.
Lão thợ rèn cười. “Ông không biết sao, Ông Hamilton? Phân ngựa là vật may mắn.”
“Hãy nói điều đó với vợ của ông.”
Lão Fields nhăn nhó. “Ừ, đúng đấy. Tôi tốt nhất là rửa ráy cho sạch sẽ.”
Những giọt mưa nặng hạt bắt đầu rơi xuống. Chẳng ai thèm để tâm. Cuộc chiến không chính thức vẫn còn tiếp diễn. Sẽ có thêm một vài chiếc mũi bị đấm vỡ và mấy con mắt thâm đen, nhưng không có thương tích gì nghiêm trọng. Vào cuối ngày, mọi người sẽ được rửa ráy sạch và tận hưởng một vại bia trong kho thóc hoặc sâm banh tại Nhà dòng Priori.
Và để nghĩ rằng chàng đã từ bỏ Brighton bởi chuyện này. Nếu chàng đã không cúi đầu trước trách nhiệm của mình, ngay giờ phút này chàng và Ash đã nên ngồi tại một bàn ăn văn minh tại Khách sạn Lâu đài [Castle Hotel] nơi mà Ash đã dừng chân. Đây là phần thưởng thường lệ của Brand sau một ngày mệt mỏi lội bộ từ nông trại này đến nông trại khác, kêu gọi những cử tri và lôi kéo sự ủng hộ cho đảng của mình.
Ash thật sự biết cách để tận hưởng bản thân. Cậu ta không bao giờ thiếu một người phụ nữ xinh đẹp trong tay hoặc trên giường của mình. Cậu ta có cả đội bạn bè. Cậu ta lại rất dễ dàng cảm thấy vui thú.
Đấy chính là cái vấn đề rắc rối. Brand đã chán ngấy với những người đàn bà đẹp. Chàng có thể có hai người chỉ với một xu mà thôi, trong khi đó Marion Dane...
Marion Dane. Chàng vẫn không thể thấu hiểu được nàng. Nàng lúc nóng lúc lạnh. Khi nàng nóng hổi, nàng thật sự rất, rất tốt. Nhưng khi nàng lạnh giá, nàng thật là gai góc.
Chàng mỉm cười quay đi, và trúng ngay vào cú đấm của cậu con trai của chủ quầy thịt. Cú đấm chỉ khiến chàng hơi ngã người ra sau, nhưng chẳng có gì hơn thế. Mặt khác, cậu bé Billy mười sáu tuổi đã tru lên một tiếng kêu đau đớn.
“Tôi nghĩ tôi đã bị gãy cổ tay rồi,” cậu bé thốt lên.
Brand cằn nhằn: “Nếu cậu không chịu rời khỏi chiến trường, tôi sẽ bẻ gẫy cần cổ chết tiệt của cậu!”
Tiết trời đã chuyển thành kịch liệt và đột nhiên mọi người đều bị ướt đẫm trong chỉ vài giây. Mưa sa xuống như một cơn lũ. Một điều tốt đã đến từ cơn mưa này. Nó đã ngưng được cuộc ẩu đả trên chiến trường. Mọi người đều chạy tìm nơi trú mưa.
“Mau lên đi,” Clarice hét. “Hãy chạy đến những cỗ xe. Chúng ta sẽ được an toàn trú qua cơn bão này.”
Marion giương dù của nàng lên chỉ để phải vật lộn với gió bão. Một cơn gió mạnh cướp nó từ tay nàng và cuốn nó bay đi. Nó đã không bay quá xa.
“Mọi người cứ đi đi”, nàng la lên: “và tôi sẽ đuổi kịp.”
Nàng chạy theo sau chiếc dù của mình, nhưng mỗi lần nàng vừa đuổi kịp thì ngọn gió lại cuốn nó đi khỏi tầm tay của nàng. Nàng đã chửi rủa dưới hơi thở của mình khi nàng cuối cùng cũng đã từ bỏ chuyện lấy lại nó, vừa chửi rủa vừa tức giận. Những giọt mưa rơi từ vành nón của nàng vào đôi mắt. Áo choàng của nàng bám sát vào người như mạng nhện. Và hai hàm răng của nàng đang run lập cập. Nàng không biết là nàng nên chửi cơn gió hay là nổi cơn tam bành.
Một tia chớp bất chợt cùng với tiếng sấm gầm rú đến điếc tai gần khiến nàng bị hoảng loạn. Nàng vừa chợt xoay người và đổ sầm vào vòng tay của Brand. Khuôn mặt chàng cũng dữ dội như bầu trời bên trên.
“Em đang tìm ai đó, tiểu thư Marion?”
“Anh không bị thương chứ?” Nàng thốt ra.
“Tất nhiên tôi không bị thương. Những thanh kiếm chúng tôi sử dụng không thể cắt được bơ mà.”
Khi chàng nói, chàng vác nàng đến cỗ xe gần nhất. Nàng đã quá mệt mỏi và quá biết ơn để chống đối lại cách hành xử thô bạo của chàng và ánh nhìn u ám trên gương mặt ấy. Trong cỗ xe thật là khô ráo; đấy là điều quan trọng duy nhất hiện tại.
Chàng theo bước nàng vào trong, gỡ bỏ chiếc nón của nàng và quăng nó lên chiếc ghế băng cạnh cái mũ thép của mình, sau đó choàng chiếc áo choàng ngắn của mình quanh vai nàng. Áo choàng của chàng đã được giữ ấm từ nhiệt của cơ thể của chàng, nhưng không đủ ấm để khiến hàm răng lập cập của nàng dừng lại.
Cỗ xe bắt đầu di chuyển, nhưng chỉ ở tốc độ của một con sên. “Hãy uống thứ này vào,” chàng ra lệnh. Trong tay chàng đưa ra một bình bằng bạc. “Đấy là gì?” “Rượu mạnh brandy” Nét mặt nghiêm nghị, chàng đứng trùm lấy nàng và đưa chiếc bình tới môi nàng. Nàng đã bị sặc sụa với ngụm rượu đầu tiên nhưng điều đó đã không ngăn cản được chàng. Chàng vẫn giữ miệng bình sát môi nàng cho đến khi nàng hớp một ngụm đầy.
Chàng ngồi trên băng ghế cạnh nàng và đậy kín nút bình lại. “Cảm thấy khá hơn không?”
Nàng gật đầu. Ít nhất nàng đã ngừng run rẩy. Nàng cảm thấy lúng túng, nhớ lại cuộc gặp gỡ lần trước của họ, và nàng thắc mắc liệu nàng có nên xin lỗi hoặc để yên chuyện như hiện tại [không khuấy động chú con chó đang ngủ yên]. Tia lóe trong mắt chàng cho thấy rằng chàng chưa tha thứ nàng.
Nàng nhỏ nhẹ: “Tôi nghĩ tôi phải trở lại với nhóm bạn của tôi.”
“Em sẽ không tìm thấy ông Lewis đâu. Ông ấy đã ra về từ lúc mưa bắt đầu rơi.” [Há, thì ra chàng luôn theo dõi nàng, hé hé]
“Ai?” Nàng có vẻ mù tịt trong giây lát.
“Em đã quên mất ông ấy rồi sao? Chuyện ấy thật khiến tôi quá đỗi ngạc nhiên. Em dường như uống từng chữ của ông ta.” Một giây trước đấy, điều cuối cùng nàng muốn là cãi vã với chàng. Nhưng bây giờ nàng đang lẩy bẩy trong cơn phẫn nộ.
Nàng rực lửa: “Ông Lewis là một nguồn trí thức. Ông ấy đã kể với tôi về trận chiến và những gì sẽ xảy ra tiếp theo.”
“Bậy bạ! Em chỉ cần theo dõi chiến trường là biết cả thôi.” Giờ thì chàng chậm rãi nói, như thể chàng đang dạy dỗ một cô bé không biết gì. “Đấy là lý do tại sao chúng tôi phải diễn lại trận chiến, để mọi người có thể biết được những gì đã xảy ra.”
Lỗ mũi của nàng co lại. “Anh gọi đó là một trận chiến à? Đấy chẳng phải là gì hơn là một cuộc ẩu đả trong quán rượu. Anh đã may mắn là không có viên tư pháp nào có mặt, hoặc là viên cảnh sát. Họ có thể đã còng anh lại từ sớm.”
“Viên tư pháp,” chàng ngắn gọn đáp: “là một trong những kỵ binh hoàng gia Cavaliers, và viên cảnh sát Hinchley là phó chỉ huy của tôi.”
Điều đó khiến nàng phải dừng lại để suy nghĩ. “Nó không có nghĩa là chuyện ấy là đúng,” nàng cuối cùng nói. “Nó vẫn chỉ là màn để biểu lộ cái tính gây hấn đáng tởm của đàn ông.”
Chàng khoanh tay trước ngực của mình. “Chuyện gì đang xảy ra vậy, Marion? Em đang hơn dỗi vì em mất đi người tán tỉnh mới nhất của em sao?”
Nàng nhe nanh múa vuốt với chàng. “Anh đúng là một đối tượng hoàn mỹ để tiếp chuyện. Tôi chỉ cần quay đi quay lại là lại có một cô đang xun xoe trong vòng tay của anh. Anh chẳng kén cá chọn canh gì cả, phải không nào? Tóc vàng, tóc đỏ, đều như nhau với anh mà thôi.”
Đôi môi chàng bắt đầu co giật. “Đừng quên các cô gái tóc nâu.”
“Làm sao tôi có thể chứ? Có những ba người tóc nâu mà.”
Chàng áp tay lên trái tim mình. “Marion, em làm cho tôi thật mềm yếu. Tôi thật không biết em đã quan tâm.”
Với một tiếng khịt mũi đầy chế nhạo, nàng vói lấy nấm tay mở cửa. Chàng giữ chặt lấy cổ tay nàng, ngăn chặn nàng thoát đi.
Nàng nghĩ chàng vẫn còn ánh mắt vui thú nhưng không phải đang kiêu căng hả hê. Nàng thôi vùng vẫy.
Chàng thố lộ: “Những phụ nữ đã quàng tay tôi đã có các đấng phu quân hoặc những phụ thân có tầm ảnh hưởng đáng kể. Những tấm phiếu của họ đáng giá. Em nghĩ là tôi đã làm gì suốt cả tuần qua ngoài việc đi thăm viếng những thành viên để thuyết phục họ bỏ phiếu cho bất cứ ai thắng sự đề cử trong đảng của tôi? Đó là công việc cực nhọc. Tôi không hề có hướng dẫn sai lầm nào với ai. Tôi đã tỏ rõ ngay từ đầu rằng tôi chỉ quan tâm đến chuyện dành phiếu bầu cử.”
“Và chỉ có đàn ông mới được bỏ phiếu.”
“Chính xác.”
“Bà Chandos không có một đấng phu quân hay một người phụ thân nào cả,” nàng nói, chỉ ra một lỗ hổng trong lời lý giải của chàng.
“À.” Chàng sờ tay dọc theo sống mũi của mình. “Con cá nhồng ấy [Con cá ăn thịt người - người phụ nữ tham]. Em có thể đã nhận thấy rằng người bạn tốt của tôi, Tom Ruddle, đã đến đúng lúc để giải cứu tôi khỏi hàm răng dữ tợn của bà ta không?”
Nàng nhớ ra người đàn ông ăn nói lưu loát mà không chịu chấp nhận lời từ chối kia.
“Đó là người bạn của anh sao?”
“Ông ấy đã đồng ý chiếu cố cho tôi. Chuyện ông ấy có là bạn hay không thì phải xem sau. Thật không dễ dàng để thoát khỏi con cá nhồng kia, và những thứ ăn thịt người thì đúng là chẳng bao giờ biết thỏa mãn.”
“Vậy thì anh đã không có gì phải lo lắng. Ông Lewis giải cứu người bạn của anh từ con cá nhồng này.”
“Trong trường hợp đó, tôi sẽ cố nghĩ tốt về ông ta.”
Một nhịp lặng thinh trôi qua. “Marion,” chàng nói: “tôi có phải lầm lẫn chăng? Trên chiến trường kìa, có phải em đã cổ vũ cho cánh quân chống đối Roundhead không?”
“Không phải.”
Nét mặt của chàng rắn lại. “Tôi đã lầm. Xin lỗi vì tôi đã hỏi.”
“Tôi đã cổ vũ cho anh.”
Ánh mắt của họ dán chặt vào nhau.
Một cơn nghẹn họng làm khàn giọng nói của nàng. “Brand ạ, tôi có một lời xin lỗi phải nói với anh. Tôi đã để cho anh tin rằng tôi nghĩ rằng anh thấp kém hơn tôi, rằng tôi đã quá tốt cho anh. Tôi xin lỗi. Điều đó không phải là thật. Tôi thật không hề nghĩ như vậy.”
Nụ cười của chàng chợt lóe lên rồi tan biến.
“Tôi biết,” chàng khẽ thì thầm.
“Làm sao anh lại biết?”
“Bởi vì tôi biết em.”
Chàng cầm lấy tay nàng và vuốt quanh theo đường viền của bàn tay bằng đầu ngón tay cái của mình. Khi nàng vô thức run lên, chàng ngước nhìn nàng. “Điều đó không có nghĩa là em không khiến tôi bị mịt mờ khó hiểu. Đôi khi lời em nói là một chuyện mà đôi mắt em lại nói khác. Tôi tin những gì tôi thấy được từ mắt em.”
Khi nàng không trả lời, chàng khẽ thở dài và dịu dàng đặt môi mình xuống môi nàng. “Đây chính là những gì ánh mắt của em bảo với tôi.”
Nụ hôn ấy cũng nhẹ nhàng và không đe đọa như là nụ hôn đầu tiên chàng đã hôn nàng, nhưng phản ứng của nàng lại rất khác xưa. Nàng quấn vòng tay mình quanh chàng và ôm chặt chàng lại. Trái tim nàng nhói lên với tất cả những cảm giác mà nàng đã ép buộc bản thân mình để áp chế chúng lại. Nàng biết chàng quá rõ. Những gì nàng cảm giác được không phải là một tình yêu lãng mạn. Chàng không hề là một chàng hoàng tử Charming trong truyện cổ tích và nàng cũng chẳng phải là một cô bé mới bước vào đời với đôi mắt vẫn long lanh như sao trời. Nhưng nàng quan tâm đến chàng. Nàng muốn chàng biết rằng, khi có hay vắng mặt, nàng vẫn luôn quan tâm đến chàng.
Brand nhẹ nhàng lướt vành môi mình qua môi nàng, hầu như không thể tin những cảm giác mà nàng dấy lên trong chàng. Chàng không phải là kẻ xa lạ với những đam mê xác thịt hoặc là những lạc thú chàng có thể trao hoặc có được từ cơ thể của một phụ nữ, nhưng cảm giác này thật là khác hẳn. Đây chính là Marion. Chàng không muốn vật nàng trong cỗ xe như một cô gái buôn hương ngoài phố mà chàng đón được tại khu vườn Vauxhall. Đấy không phải là phong cách của chàng. Marion xứng đáng được... Chàng bị phân tâm bởi cái đầu lưỡi của nàng đang dò dẩm giữa bờ môi mình, nên chàng phải bắt đầu lại. Marion...
Ôi, trời ạ, chàng không thể chống lại tự nhiên. Nàng đang sẵn sàng đón nhận, và chàng đã ham muốn có được nàng từ rất lâu trước khi Fanny đã giới thiệu hai người họ chính thức trong phòng khách của bà ấy, rất lâu trước khi ở Luân Đôn, rất lâu trước khi chàng biết về sự tồn tại của nàng. Dường như chàng đã chờ đợi nàng cả cuộc đời, chờ đợi một nửa của chàng.
Khi chàng ôm ấp một bên ngực nàng trong tay mình và hôn nàng qua làn vải mong manh, một làn sóng nhiệt cuốn trong cơ thể nàng, khiến nàng cảm thấy yếu đuối vì ham muốn. Nàng đã choáng váng bởi sức mạnh của nụ hôn ấy. Nàng cố dành lấy ý chí để trái tim đập loạn của mình đập chậm lại nhưng nó lại chẳng chịu nghe ý chí của nàng. Lời phản đối mỏng manh đã hóa thành một tiếng rên yếu ớt.
Âm thanh của niềm khoái lạc vô thức ấy đã gần như khiến chàng mất đi kiểm soát bản thân. Chàng sửng sốt bởi phản ứng của nàng, sửng sốt và lâng lâng. Chàng kéo nàng vào lòng và choàng cánh tay mình xung quanh vòng eo của một cơ thể đang run run. Chàng hôn nàng cho đến khi cả hai đều không còn chút hơi thở nào. Chàng hôn nàng cho đến khi nàng đã mất tất cả thận trọng trong niềm đam mê như chàng. Hơn thế, cơ thể nàng đã báo cho chàng biết khi nàng áp đôi bồng đảo mềm mại chặt vào lòng ngực cứng như vách đá của chàng.
Chiếc áo choàng đang làm vướng víu, nên chàng kéo chiếc áo choàng của mình khỏi bờ vai nàng. Nàng phản ứng bằng quấn quanh cánh tay mình quanh cổ chàng và hôn vào đôi mắt, đôi má, và cổ họng của chàng. Chàng bật cười trong sự phấn khích đầy nam tính của mình.
“Em cảm thấy sao?” chàng thì thầm.
Nàng cảm thấy như thể nàng muốn cứ được như thế này mãi mãi, được ôm trong vòng tay của chàng, trong vùng ẩn trú ấm áp này, xa rời tất cả nỗi sợ hãi và những khó khăn của mình.
“Em cảm thấy - được tự do”, nàng mỉm cười một cách đê mê. “Brand ạ, đừng dừng lại, anh nhé. Xin anh đừng dừng lại.”
Chàng không thể tin vào tai mình. Chàng không thể tin rằng chàng đã để chuyện này đi quá đà như thế. Chàng phải dừng lại ngay.
Khi chàng đưa tiểu thư Marion Dane lên giường của chàng, nó sẽ có được vẻ tráng lệ và nghi thức long trọng phù hợp với một cô gái nhà lành.
Chàng nhìn ra ngoài cửa sổ. Cảm ơn trời đất, họ đã đến Nhà dòng Priori.
Đột nhiên, nàng thấy mình được bế lên và đặt xuống bên băng ghế đối diện. Làn môi dưới của nàng run rẩy. “Brand?”
Chàng quàng áo choàng của mình qua bờ vai nàng và cười toe toét với nàng. “Chúng ta đã đến nơi rồi, Marion ạ. Em hãy nên thu vén lại một chút trước khi chúng ta phải gặp mặt những người khác.” Chàng đội chiếc nón của nàng lên đầu nàng và nhìn nàng một cách mơ hồ. “Anh chắc chắn Clarice sẽ rất vui vẻ để cho em mượn một chiếc áo choàng.” Chàng nhanh chóng hôn nàng. “Đừng nhìn quá bất ngờ như thế. Đây chỉ là một nụ hôn.”
Với lời nói ấy, chàng mở cửa cỗ xe và nhảy xuống. Marion nhìn ra ngoài cửa sổ. Cánh cổng lớn của Nhà dòng đã được sáng rực bởi một ngọn đuốc treo trên tường. Có người đã đứng trên các bậc tam cấp, một số tụm quanh các nhóm nhỏ đang chào hỏi nhau trước khi bước vào nhà.
Nàng nhìn xuống chiếc váy của mình. Nó gần như là trong suốt, và bám vào người tại những nơi thật chẳng hay ho gì. Nàng không thể gặp mặt những người đó trong tình trạng này.
Manley mở cánh cửa ra. Khi ông giúp nàng xuống xe, đôi mắt mở thật rộng trong giây lát rồi sau lập tức trở nên trống rỗng. Nàng ước gì có một cái lổ cho nàng chui vào.
Nàng nhìn thấy một nhóm đàn ông bao quanh Brand và bá vào vai chàng. Ối, trời ạ, nàng đã làm gì? Nàng phải làm gì? Nàng có thể làm gì?
Brand gọi nàng đến. Nàng không có tâm tình để gặp gỡ bạn bè của chàng. Chỉ cần nhìn lướt qua nàng thì họ sẽ biết ngay thôi!
Biết gì chứ? Đó chỉ là một nụ hôn. Đấy không phải là điều chàng đã nói với nàng sao? Bối rối, và chỉ cảm giác một chút bị tổn thương, nàng quay lưng lại với Brand và bạn bè của chàng và bảo với Manley. “Hãy nói cho Ông Hamilton biết tôi đã về nhà để thay chiếc váy của mình.”
“Tôi sẽ đưa tiểu thư bằng cỗ xe này, thưa tiểu thư.”
“Không. Đi bộ sẽ tốt cho tôi hơn.”Nàng không đợi để ông ta có thể tranh luận, và quay về hướng bên cạnh để bước về đám bụi cây ngay tại rìa của sân vườn.
Khi nàng vừa ra khỏi tầm nhìn, nàng chạy một cách hoang dại. Brand đã nhìn thấy nàng bỏ đi. “Marion!” Chàng thét lên. Chàng bỏ lại đám bạn của mình và đã đi đến Manley. “Chuyện gì đã xảy ra”, chàng hỏi. “Tiểu thư Marion đã đi về nhà để thay y phục.”
“Chết tiệt mà!” Tức giận và hoảng sợ khiến giọng chàng thô ráp. “Lái xe đến nhà nàng. Tôi sẽ gặp ông ở đấy.” Chàng chạy nước rút theo sau Marion, chửi rủa dưới làn hơi thở của mình. Tại sao nàng lại không dùng cỗ xe chứ? Cả hai người họ đều đã quá cái tuổi để chạy đua trong rừng. Tại sao nàng luôn phải khiến cho mọi việc khó khăn thêm chứ?
Khi nàng chạy hết sức qua các bụi rậm, nàng bỗng nhớ lại đây chẳng phải là lần đầu tiên nàng đi bằng lối này. Nàng đã không ngần ngại hay phải suy nghĩ về phương hướng nàng cần phải chạy. Đây chính là nơi Clarice và nàng đã từng chơi hồi còn thơ ấu. Ngôi nhà làng của dì Edwina chỉ là nửa đường xuống đồi mà thôi.
Nàng lao người vào một bãi trống và đột ngột dừng lại. Ánh sáng ban ngày đang phai dần và nàng phải chớp mắt lia lịa trong khi cố tìm phương hướng của mình. Đương nhiên rồi, đây là nơi nàng và Clarice đã nằm chờ cho con ma xuất hiện. Chẳng có gì ở đây ngoại trừ các bức tường bị sụp đổ và, đang đứng sừng sững bên trên họ, là cái bục giảng bằng đá. Như nàng nhớ lại các bức tường bị đổ là thứ duy nhất còn lại của ngôi nhà của tu viện trưởng.
Nàng tiếp tục chạy. Có điều gì đó đã khác đi. Đây không phải là cái cảnh nàng nhớ lại. Có thứ gì đó đã biến mất.
Điều ấy có quan trọng gì không nào? Nàng còn có những chuyện quan trọng hơn để âu lo. Nàng sẽ phải làm gì với Brand đây? Nàng có thể nói gì với chàng sau khi nàng đã có những hành vi như thế trên cỗ xe chứ?
Khi nàng lao ra từ đám cây cối và nhìn thấy căn nhà nép mình trong hàng rào của những cây thủy tùng, nàng phát ra một âm thanh dở khóc dở cười. Hoàn cảnh này mới là giống hơn. Đây mới là thế giới của nàng.
Nàng lấy chiếc chìa từ dưới lọ hoa để gần cửa hậu, mở cửa vào nhà, và suy nghĩ mình cần phải làm gì tiếp theo. Nàng gần như có thể nghe thấy giọng nói của mẹ nàng nhắc nhở nàng nên luôn nhớ rằng nàng là con gái của một bá tước và phải cư xử xứng đáng.
Nàng phải thay quần áo, ghim chặt một nụ cười trên khuôn mặt của mình, và tham dự buổi tiếp tân của bá tước phu nhân như chưa có gì đã xảy ra. Và nếu Brand dám đề cập đến chuyện đã xảy ra trong cỗ xe, nàng phải phủ nhận, phủ nhận, phủ nhận...
Chân nàng vừa bước đến chân cầu thang khi nàng tưởng nàng nghe thấy có người đang di chuyển đó đây trong căn phòng mà hiện giờ đã là phòng ăn sáng và là nơi Phoebe làm bài vở của mình.
“Phoebe?” Nàng kêu lên. “Emily?”
Không có tiếng đáp lại.
“Ai đó?”
Im lặng.
Nàng gần như phát hoảng nhưng kịp trấn tĩnh lại. Nàng đã quá cuống quít. Nếu nàng không kiềm chế được bản thân, hẳn là nàng sẽ phải vào nhà thương điên Bedlam mất thôi.
Nàng cân nhắc thêm một khoảnh khắc; sau đó, nghiến chặt răng, nàng bước đến cánh cửa và mở toang nó ra. Những bức rèm đã được khép chặt và cả căn phòng chìm trong bóng tối. Nàng biết cánh cửa sổ bị mở ra bởi nàng cảm giác được luồng gió lạnh đang thổi vào.
Nàng sửng sốt. Chính nàng đã khóa chặt tất cả các cửa sổ trước khi ra ngoài. Cho nên đã có ai đó đã xâm nhập vào ngôi nhà của nàng. Kẻ xâm nhập đã chọn đúng lúc, khi hắn biết tất cả chị em nàng sẽ được tham dự lễ hội của bà công tước phu nhân. Nàng thắc mắc có bao nhiêu ngôi nhà khác kẻ nọ đã xâm nhập vào trong khi mọi người đang vui vẻ tại lễ hội. Hắn sẽ chẳng được gì nhiều từ ngôi nhà bé bỏng của nàng.
Đang đầy căm phẫn, nàng nhanh chân đóng chặt cửa sổ lại. Vừa bước được hai bước vào phòng, nàng đột ngột sựng lại. Không có thời gian để cầu cứu. Một cánh tay kẹp quanh cổ họng nàng, cắt đứt hơi thở của nàng, và nòng súng lạnh lẽo của một khẩu súng lục đã ép sát vào thái dương nàng. Kẻ xâm nhập đã đứng ngay phía sau nàng.
“Những bức thư của Hannah ở đâu?” Giọng của một người đàn ông thô bạo hỏi.
Cổ họng của nàng đang cố lên tiếng, nhưng chẳng có âm thanh nào thoát ra từ đôi môi của nàng. Cánh tay của hắn đã kẹp quá chặt quanh cổ họng của nàng, nàng biết chắc rằng mình sẽ bị chết ngạt. Nàng bắt đầu vùng vẫy.
Hắn thả lỏng áp lực trên cổ họng nàng để nàng thoát ra. “Hãy trả lời tôi!” hắn gầm gừ.
Nàng nuốt vào thật sâu từng ngụm không khí. “Không có bức thư nào cả”, nàng nghẹn lời thốt ra. Trái tim nàng đập thình thịch thật mãnh liệt, nàng tưởng rằng mình có thể chết đi vì sợ hãi.
Nàng chỉ cảm giác thay vì thấy được bàn tay của hắn nâng cao lên để tấn công mình, và bản năng sinh tồn thuần túy đã nắm quyền điều khiển nàng. Nàng nhào vào người hắn, cố giật lấy khẩu súng. Nhưng sức của nàng không thể bì lại hắn. Với một cái xô thật mạnh, hắn đẩy ngã nàng xuống sàn. Đấy là khi Brand lao vào. Chàng dừng lại trong giây lát trên ngưỡng cửa, nguồn sáng duy nhất chiếu vào phòng khắc họa rõ nét bóng lưng của chàng.
“Hắn có súng,” Marion la lớn.
Khi Brand nhào xuống sàn nhà, một tiếng súng vang lên. “Chạy ra sau lưng anh đi, Marion,” chàng gọi to. “Hãy cho anh được trống đường để bắn hắn.” Chàng đã có một khẩu súng lục trong tay từ lúc nào ấy.
Câu nói đó vừa đủ cho kẻ xâm nhập. Hắn nhảy vọt qua cánh cửa sổ đã được mở và thoát đi.
Marion nhanh chóng chạy về bên Brand và quỳ xuống trước người chàng. “Anh đã bị bắn trúng”, nàng lên tiếng. Chàng rên rỉ thốt: “Ngay tại đùi anh.” Nàng không lãng phí thời gian nói thêm gì. Nàng tháo chiếc khăn choàng cổ của chàng xuống, xếp nó lại thành một miếng đệm, và bảo chàng hãy ép chặt nó vào vết thương để cầm máu.
“Em khó có thể nhìn thấy gì với một chút ánh sáng trong này,” nàng nói. “Em sẽ đi thắp nến lên.”
Tim nàng vẫn còn đập thình thịch bởi sợ hãi, nàng dò dẫm đến cái bệ bên trên lò sưởi, tìm thấy một ngọn nến, và sử dụng các hộp mồi lửa để thắp sáng nó. Ngón tay nàng run lẩy bẩy nên ngọn lửa nhỏ nhoi bị thổi tắt đi và nàng đã phải mồi lại lửa. Khi nàng trở lại bên cạnh Brand, chàng đã ngồi lên tựa lưng vào một cái tủ trang điểm, một tay cầm khẩu súng lục và tay kia giữ chặt tấm đệm từ chiếc khăn choàng cổ vào đùi mình. Khuôn mặt chàng đã trắng bệch, nhưng chàng không có vẻ như bị thương tích gì quá nghiêm trọng. Cái kẹp đang siết chặt trái tim nàng dường như được thả lỏng đôi phần.
Nàng đặt ngọn nến lên trên đầu tủ trang điểm và quỳ xuống bên cạnh chàng. “Em sẽ đi lấy rượu mạnh.” Giọng nói của nàng cũng run rẩy như những ngón tay của mình. “Anh nghĩ cả hai chúng ta đều có thể làm gì đó để hồi phục lại.”
Chàng bắt lấy cổ tay nàng. “Em không thể ra khỏi tầm mắt của anh được. Manley chắc đã nghe được tiếng súng rồi. Ông ấy sẽ đến đây trong chốc lát. Cho đến khi ông đến, chúng ta sẽ ở bênh cạnh nhau.”
“Nhưng kẻ xâm nhập đã biến mất rồi.”
“Em không biết chắc điều đó! Trên thực tế, tên côn đồ ấy có thể đang nạp lại đạn vào khẩu súng lục ngay vào lúc này. Em có thấy được hắn không, Marion? Nếu được gặp lại hắn em có thể nhận diện hắn không?”
Nàng lắc đầu. “Lúc đó tối, và em đã quá sợ hãi để lưu ý bất cứ điều gì ngoài khẩu súng trong tay hắn. Giọng của hắn có vẻ là lạ, khàn đục, nhưng em nghĩ đó là hắn cố ý để em không thể nhận ra nó nếu em nghe lại giọng của hắn.”
Giọng nói của Brand sắc bén. “Hắn đã nói gì?”
“Hắn hỏi về các bức thư của dì Hannah, nhưng đâu có bức nào. Tại sao lại có người phải đi quá xa để truy tìm những bức thư của một thiếu nữ chứ?”
“Bởi vì hắn ta nghĩ rằng những thứ đó sẽ buộc tội hắn.”
Nàng ngồi lại trên gót của mình. “Chuyện gì đang xảy ra vậy, anh Brand?”
Chàng hơi di chuyển và rên rỉ. “Đây là một câu chuyện dài. Anh sẽ giải thích tất cả mọi thứ sau này, sau khi vết thương của anh được chăm sóc đâu vào đấy. Trong khi chờ đợi, mấy chị em của em không được lưu lại nơi đây. Manley sẽ đưa mấy em đến Nhà dòng Priori, và đó là nơi các em sẽ ở lại cho đến khi anh điều tra rõ chuyện này.”
Nàng trườn qua người chàng để cầm lên một vật tròn nhỏ đang nằm trên sàn nhà.
“Cái gì thế?” Brand hỏi.
“Là một cái khuy.” Nàng đưa cho chàng xem. “Anh có bị mất một cái khuy không?”
Brand lắc đầu. “Chắc nó đã rơi ra từ chiếc áo choàng của hắn khi em đã vật lộn với hắn.”
Chàng bụm nó trong tay trong khi cả hai đều nghiên cứu nó. Chẳng có gì khác thường cả, một chiếc khuy đơn giản được bọc vải với một màu xám khó phân loại mà có thể tiệp màu với chiếc áo khoác hoặc áo choàng của bất cứ người đàn ông nào.
“Vì vậy, chúng ta đang tìm một chiếc áo khoác đàn ông mà bị thiếu đi một chiếc khuy”, Brand nhận xét.
Khi họ nghe tiếng của ông Manley gọi vọng vào từ bên ngoài ngôi nhà, chàng nhét chiếc khuy vào túi. “Hy vọng rằng chúng ta gặp may”, chàng nói.
Manley xuất hiện tại khung cửa. “Tôi nghe được một tiếng súng nổ.” ông ấy thở hổn hển.
“Ông có thấy ai không?” Brand hỏi.
“Không. Chuyện gì đã xảy ra?”
Marion nói: “Ông Hamilton bị bắn, ông Manley ạ. Hãy đưa ông ấy đến Nhà dòng Prior và cho gọi bác sĩ đến. Sau đó tôi sẽ giải thích mọi việc.”
Trước khi họ có thể đưa Brand vào bên trong cỗ xe, chàng đã ra lệnh, bảo họ cần phải làm những gì. Đấy là một vụ xâm nhập đã bị bắt quả tang, lời của chàng dành cho Marion. Đó là điều duy nhất nàng nên báo với nhà chức trách. Trong thời gian này, mấy chị em nàng sẽ ở lại nhà dòng Priori, và chàng sẽ giải thích tất cả mọi thứ sau khi được bác sĩ chữa trị vết thương.