Hai ngày sau nước đã rút đi, và Marion cùng hai cô em lại xuất hành đến Longbury với Lãnh chúa Denison làm người hộ tống. Marion thật khó có thể từ chối. Không chỉ là họ sẽ đi đến cùng một nơi, mà anh ta đã có một chiếc xe ngựa được trang bị thật đầy đủ để xử dụng, hóa ra là của Brand Hamilton. Anh đã nhắc đến cuộc viếng thăm nhà trọ của Brand vào đêm khuya và sau đó lại ra đi trước khi mọi người tỉnh giấc như thể đó là một chuyện không quan trọng, một cái gì đó mơ hồ kết nối với cuộc bầu cử, và Marion đã không dám tranh luận quan điểm với anh ta. Nàng không thể cho anh ta biết rằng nàng đã lén theo dõi cuộc nói chuyện của họ.
Bọn họ đã đến ngôi làng vào giữa buổi sáng. Họ đã không xem được quá nhiều thứ của Longbury vì nhà của dì Edwina nằm tại vùng ngoại ô, nằm ngay sát đường xa lộ chính. Mặt trời đang tỏa sáng, không khí nồng đượm hương thơm của hoa táo, và một màn im lặng phủ xuống cỗ xe khi chị em họ ngóng ra ngoài các khung cửa sổ, háo hức chờ đợi được nhìn ngôi nhà của họ lần đầu. Đột nhiên, họ đã quẹo một cua vào một cái sân nhỏ, và căn nhà nằm ngay tại đấy.
Phoebe thốt lên: “Ngôn nhà Yew Cottage! Ôi, nó thật đáng yêu, và không nhỏ như là em đã tưởng.”
Hai cô chị đều đồng ý. Đó là một tòa kiến trúc hai tầng được xây bằng gạch trắng mang dấu ấn thời gian với các cửa sổ cong cong trên những phân khu của ngôi nhà. Một đám dây leo chằng chịt bám vào một màn lưới mắt cáo trên các bức tường. Ký ức của Marion bắt đầu khuấy động. Một trong những cánh cửa sổ vòng cung kia là thuộc về phòng khách phía trước, cái kia là của phòng ăn. Gian phòng của dì Hannah nằm tại tầng trệt phía sau phòng khách. Họ đã gọi đó là “phòng của cô hầu gái,” mặc dù đã trải qua một thời gian thật dài mà không có cô hầu gái nào sử dụng, nó đã là thể kể từ khi ông bà ngoại của nàng sống tại nơi này. Sau khi họ qua đời, các chị em họ Gunn đã học tánh cần kiệm, cũng như nàng và hai em của nàng đã phải học để tự chăm sóc lấy bản thân sau khi song thân qua đời.
Marion còn nhớ có một khoen gõ cửa trên cánh cửa cái, đó là một con sư tử đứng chồm, có vẻ là có nguồn gốc của người Nóoc-măng. Khi còn là trẻ thơ, nàng đã bị cuốn hút bởi cái khoen gõ cửa ấy, thường cung kính chạm vào nó và tưởng tượng ra có bao nhiêu người đã chạm vào nó trước mình.
Khi Emily và Phoebe bước đến cửa trước, nàng quay sang một bên để có vài lời với Lãnh chúa Denison. Nàng chân thành tỏ lời biết ơn của mình, không chỉ đối với việc hộ tống của anh mà còn cho mượn cỗ xe ngựa của Ông Hamilton.
Denison nói: “Ồ, cô sẽ có cơ hội để trực tiếp cảm ơn cậu ta khi gặp mặt. Tôi chắc rằng cậu ta đang ở tại ngôi nhà Grange. Dù sao thì đó cũng là kế hoạch. Khi cậu ta biết cô đã đến đây, tôi không nghi ngờ rằng cậu ấy sẽ đến thăm cô ngay khi có cơ hội đầu tiên mà thời gian cho phép.” Và với một cái vẫy tay vui vẻ, anh ta trở lên xe ngựa ra lệnh cho nó rời đi.
Marion đã không có thời gian để suy nghĩ đến câu nói cuối cùng của Ash Denison. Cánh cửa được mở ra bởi một người phụ nữ tóc đen tuyền, người tự giới thiệu mình là bà Ludlow, và chị em họ được đưa vào bên trong. Chỉ mất vài phút là nàng có thể quả quyết rằng mình thích bà Ludlow. Bà ấy thật thân thiện với một phong cách bình lặng, rất gọn gàng tươm tất, và giữ ngôi nhà được tươm tất như là bản thân bà. Nhưng chính cái hương thơm ngon ngọt của bánh mì vừa nướng chín đã tạo nên hình ảnh của bà Ludlow trong tâm trí của Marion. Chưa gì thì căn nhà đã cảm thấy như một mái ấm thực thụ.
Khi họ đi tham quan căn nhà, Marion đã ngạc nhiên với bao nhiêu ký ức mà nàng vẫn còn nhớ: cái lò sưởi bằng đá nằm trong phòng khách, các đồ nội thất bằng gỗ sồi rắn chắc; các tấm màn cửa sổ bằng vải nhung. Nàng cảm thấy bản thân đang mỉm cười. Bố cục của ngôi nhà tất cả đều trở lại trong ký ức nàng.
Nàng có thể hình dùng ra quang cảnh của khu vườn và vườn cây ăn trái từ cửa sổ tầng trên, nàng biết chỗ của các ngôi nhà phụ và cái bục giảng tu viện bị hỏng nằm ở đâu và, hơn thế, cái Tu Viện, nơi các thầy tu đã từng sống. Nhưng suy nghĩ của nàng bị chấn động và nàng bất ngờ dừng lại khi họ bước đến cầu thang bằng những tấm gỗ sồi.
Emily nói: “Đây chính là nơi...?”
Bà Ludlow gật đầu. “Phải, tôi đã tìm thấy bà ấy nơi đây,” bà nói và sụt sùi.
Khi Emily cũng đang sụt sùi, Marion quả quyết nói: “Chút nữa chúng ta mới nói về dì Edwina, sau khi chúng ta thu xếp hành lý. Dì ấy muốn chúng ta sở hữu căn nhà của dì và dì ấy muốn chúng ta được sống hạnh phúc nơi đây. Hãy nhớ lấy điều đó.”
Marion không muốn trở thành vô cảm, nhưng nàng cũng không muốn em của nàng khóc thương về một chuyện mà họ không thể thay đổi. Đã có quá nhiều cái chết trong cuộc đời trẻ trung của họ.
Lời của nàng đã có hiệu lực như nàng mong mỏi. Gật đầu mỉm cười, chị em họ lũ lượt lên cầu thang.
Sau đó, khi hai cô em của nàng thu xếp dọn đồ đạc, Marion bỏ xuống lầu để vào phòng dì Hannah. Căn phòng có một cánh cửa sổ dài nhìn ra khu vườn thảo mộc và để rất nhiều ánh mặt trời chiếu vào phòng, một căn phòng thật nữ tính và xinh đẹp được làm bằng vải muslins và vải sơn của Ấn.
Nàng cảm thấy một sự lo lắng dai dẳng bám trong tâm trí của nàng trong lúc nàng chạm tay vào những di vật của dì Hannah - một chai nước hoa đã cạn nằm trên đầu tủ trang điểm, một chiếc gối nhỏ có phảng phất mùi hoa oải hương, giấy và viết được ngay ngắn đặt trên bàn viết.
Một ký ức trở lại với nàng. Họ đã cãi nhau, ngay ở đây, trong phòng của dì Hannah, và nàng đã không thích chuyện ấy. Dì Hannah đã la lối, sau đó dì đã xông ra khỏi nhà. Rồi chỉ còn thinh lặng.
Họ đã tranh cãi về chuyện gì?
Emily lớn tiếng gọi Marion từ cầu thang, và ký ức bị lu mờ khi nàng trả lời tiếng gọi của em nàng.
Vào khoảng giữa buổi chiều, chị em nàng đã ngừng công việc thu xếp hành lý và được phục vụ trà tại phòng khách phía trước. Chị em nàng cũng đã rất hài lòng với căn nhà và đã có thể nhắc đến dì Edwina mà không bị buồn bã hay mất tinh thần. Trong thực tế, chị em nàng đã bật cười và biết đùa giỡn khi bà Ludlow thông báo rằng họ có khách.
Khi Marion đứng dậy, các cô em cũng làm theo. Chị em nàng trao đổi những ánh mắt hiếu kỳ, thắc mắc không biết ai đã đến thăm những người vừa mới tới ngay vào ngày họ vừa bước chân vào làng.
Bà Ludlow thông báo: “Phu nhân Clarice Brigden và Cô Flora”, và bà đứng sang một bên để cho phép hai người khách tiến vào nhà.
Marion thấy một người phụ nữ đen thời trang trẻ tuổi như mình với mái tóc đen, vóc người cao hơn mức trung bình, với các nét mạnh mẽ được làm mềm bằng nụ cười và đôi mắt xanh da trời sáng ngời với ánh nghịch ngợm. Chính là cái nghịch ngợm đã gợi lại trong ký ức của Marion. Nàng đã biết Phu nhân Clarice từ trước.
Những mảnh vỡ của ký ức vội vã ùa về. Những câu tụng niệm và dấu hiệu bí mật. Săn bắt ma và chạy chơi quanh lúc giữa khuya.
Nàng giật mình. Những kỷ niệm này có thể là thực hay sao?
Ánh mắt của nàng chuyển sang cô bé. Cô Flora là một bé gái với đôi chân lêu khêu độ mười tuổi, với một đầu tóc quăn rực lửa, ánh mắt xanh màu ngọc bích với rèm mi dài, và một nụ cười khiêm nhường thoáng nét nghi ngờ.
Họ nhún chào nhau theo tập quán và Marion mời hai người khách ngồi vào ghế.
Phu nhân Clarice phớt lờ lời mời. Cánh tay dang ra, bật cười, cô ấy tiến đến Marion. “Cô không nhớ ra tôi, phải không, Marion? Chẳng lẽ cô đã quên tất cả những cuộc phiêu lưu hoang dã chúng ta đã cùng chia sẻ khi cô viếng thăm Cô Gunn lần đó?”
Marion bật cười. “Tôi đã quên những cuộc phiêu lưu hoang dã. Nhưng tôi đã không quên cô. Clarice FitzAlan, phải không nào?”
“Ồ, đó là trước khi tôi kết hôn. Bây giờ tôi là Clarice Brigden. Và đây là Flora, cháu gái của Theodora. Flora đã đến đây cho một kỳ nghỉ ngắn.” Cô ngừng lời, thu hút biểu hiện của Marion. “Cô nhớ Theodora chứ? Cô ấy đã kết hôn với chú của tôi, Robert? Cô còn nhớ Robert không?”
Marion đã không nhớ ra nhưng nó có vẻ dễ dàng hơn cho nàng để gật đầu một cách mơ hồ, và nàng nhanh chóng giới thiệu hai cô em của mình. Các món giải khát được gọi mang đến, và Clarice đã trở lại với cuộc trò chuyện một lần nữa.
“Mọi người sẽ nhanh chóng đến nhà của cô! Ý tôi là người trong gia tộc FitzAlans ấy, đặc biệt là Bà bà. Kể từ khi bà nghe thấy tên cô được gắn liên với Brand, bà bị thiêu đốt bởi lòng hiếu kỳ, nhưng Brand đã không nói điều gì với bà. Vâng, tất cả chúng tôi đều bị thiêu đốt bởi lòng hiếu kỳ. Có đúng không, Marion? Cô và Brand đã bí mật đính hôn?”
Cảm thấy bối rối hơn là khó chịu, Marion chậm rãi nói: “Cô có phải là đang đề cập đến Brand Hamilton?”
Clarice nhìn có vẻ lúng túng như Marion. “Còn ai khác mà tôi sẽ đề cập đến hơn là người anh khác mẹ của tôi? Chúng tôi có cùng một cha, Công tước xứ Shelbourne. À đúng rồi, tên của anh ta là Brand FitzAlan Hamilton, mặc dù anh ta không muốn thừa nhận mối quan hệ.”
Đôi môi của cô mỏng đi. “Tôi cho rằng anh ấy là chuyện xấu hổ của gia đình tôi. Anh ta nghĩ rằng chúng tôi là những con ong đực [chẳng làm ra mật] hay là ký sinh trùng, không giống như anh ta luôn luôn làm việc chăm chỉ. Oswald đáng thương - đó là phu quân của tôi - đã cảm thấy mất mặt khi sống nhờ vào tiền của tôi. Đúng rồi, anh ấy là một nhà văn và công việc đó không có làm ra nhiều tiền. Nhưng có tiền lại có ích gì nếu tôi không được phép chi tiêu?”
Khi Marion ngây người nhìn chằm vào cô, cô nói tiếp: “Tôi lại làm chuyện đó một lần nữa, phải không? Đó là kết quả của việc sống cạnh Cô Cutter. Nói tóm lại, Brand là người điều khiển giây buộc của hầu bao. Cha của chúng tôi, với sự khôn ngoan của mình, đã chỉ định anh ta làm người ủy thác duy nhất để chăm lo số tài sản của ông.”
Marion bị giằng co giữa cú sốc bởi việc bộc bạch của Clarice với một người mà gần như là một kẻ xa lạ với cô ấy, và sự khó tin. Không một ai đã nói với nàng rằng gia sản của cha của Brand nằm tại Longbury. Không một ai đã nói với nàng rằng Brand có liên quan đến gia tộc FitzAlans hoặc cha của chàng là công tước xứ Shelbourne.
Nàng sẽ không bao giờ rứt khỏi anh ta được.
Nàng nhìn Clarice và càng nhiều ký ức được khuấy động lại. Nó có vẻ khó tin là nàng có thể quên đi một người bạn từ thuở thiếu thời năng động như vậy. Nhưng nàng đã không quên. Nói đúng hơn là nàng ấy đã đánh lạc Clarice trong những việc linh tinh của ký ức về mùa nghỉ mà nàng đã trải qua tại những nơi khác nhau. Những gì nàng nhớ được là khi họ còn là trẻ thơ, Clarice FitzAlan đã luôn khiến bọn họ bị kẹt vào hết vụ lộn xộn này đến vụ lộn xộn kia. Nàng là một người hiếu kỳ, mạo hiểm, và, tất nhiên, rất là vui để được đi chơi cùng, đặc biệt là cho một cô gái giống như nàng, người mà đã bị lớn lên trong các khuôn phép và quy tắc phải tuân thủ. Clarice có vẻ giống như một luồng khí tươi mát. Chỉ ngửi thoáng qua một lần là một người đã sẵn lòng để làm bất cứ điều gì. Marion không thể nhớ chính xác những gì họ đã làm, nhưng nàng đã không quên những lần bị mẹ la mắng và giảng đạo. Clarice thì luôn được thoát nạn mà không bị trầy xước gì.
Clarice từ tốn nói: “Marion, cô chưa có trả lời câu hỏi của tôi.”
Lời cự tuyệt rất ngắn gọn và sắc nét. “Và tôi cũng không có ý định để trả lời.”
Ánh mắt của Clarice đã không mất đi ánh sáng của chúng. “Tôi cho rằng cô đang đợi cho đến khi anh ấy thắng cử trước khi cô công bố việc này. Tôi không thể nghĩ tại sao. Bà bà nói rằng Brand sẽ có một cơ hội tốt hơn để thắng cử nếu anh ấy được đính hôn với một người phụ nữ hợp cách. Sau đó mọi người sẽ không quan tâm rằng anh ấy là một đứa con rơi.”
Đó là khó khăn với cô con gái của một công tước. Cô có thể nói bất cứ điều gì và không ai thuộc tầng lớp thấp hơn dám có ý kiến với cô hay nói với cô là đừng xen vào chuyện của người khác, không có ai, có lẽ, ngoại trừ con gái của một bá tước.
Cố tỏ vẻ lạnh lùng, Marion nói: “Anh trai của cô chính xác đã nói những gì về tôi với cô?”
“Này, Marion,” Clarice nói: “đừng xem tôi quá xa lạ.” Quay sang Emily, cô nói thêm: “Cô ấy cũng y như thế này khi chúng tôi còn là các cô bé. Em biết đấy, luôn cư xử một cách nghiêm chỉnh? Và cũng như thế, mẹ của chị hay là dì Edwina của em cũng thế, không biết một nửa số chuyện mà tụi chị đã làm khi họ không có mặt.”
Phoebe tóm lấy cơ hội: “Hai chị đã làm điều gì?”
“Chị không dám nói với em,” Clarice trả lời một cách khó có thể kháng cự, chiếm trọn một nụ cười thật lớn từ Phoebe. “A, tôi đang nói đến đâu rồi nhỉ? Ồ, phải, Brand. Anh ấy đã không nói với chúng tôi điều gì cả. Trên thực tế, anh ta đã ngậm chặt miệng như chỉ mình anh ta có thể. Đây không phải là lần đầu tiên tên anh ấy đã được gắn liền với một phụ nữ”, cô cười khúc khích: “chắc chắn không phải là lần đầu tiên, nhưng những người khác anh ta đã bỏ với những lời phê bình không tốt đẹp gì mấy, nên đã khiến bà bà tin rằng sự hứng thú của anh ta với cô chắc hẳn là nghiêm túc.”
Nhất thời Marion không biết phải nói gì.
Emily thì không vậy. Cô đã nghe hết cuộc trò chuyện ngày càng khó chịu. Theo ý kiến của cô, cách cư xử của Phu nhân Clarice là quá phóng túng và quá dễ dàng để có thể chấp nhận được, đặc biệt là khi có các cô bé ngây thơ đang hiện diện, các cô bé với đôi tai vểnh lên. “Phoebe,” cô nói, nhìn trừng em gái của mình với ánh mắt cứng rắn: “sao em không cho Flora xem cuốn lịch sử mà em đang làm?” Quay sang Clarice, Emily nói thêm: “Phoebe hiện đang viết về lịch sử của những mối quan hệ của gia tộc Gunn.”
“Thật không?” Sự hứng thú của Clarice dường như rất thật tâm. Sau khi suy nghĩ trong giây lát, cô tiếp tục với một tiếng cười: “Chị hy vọng không có ai quyết định viết về lịch sử của gia tộc FitzAlans. Các trang giấy sẽ bốc lửa.”
“Phoebe!” Emily lặp lại, lần này giọng nói của cô cứng cỏi hơn trước.
“Em hầu như chưa bắt đầu viết về lịch sử ấy,” Phoebe phản đối. “Không có gì để cho ai xem, ngoại trừ một vài bức thư cũ và ngày tháng.” Biểu tình của chị gái cô đã không khuyến khích cô tranh luận thêm về quan điểm ấy. “Hãy đến đây, Flora,” cô nói với giọng điệu thật uể oải.
Flora ngoan ngoãn theo chân Phoebe bước ra khỏi phòng.
Ở phía bên kia cánh cửa, Flora nói: “Bạn có phải bị tàn tật?”
Hơi thở của Phoebe nghẽn trong họng. Cô bé nhìn chằm vào bé gái kia, người đã được cao hơn cô những ba inch [.cm]. “Không, tôi không bị tàn tật! Một chân của tôi bị thọt. Đó không khiến tôi bị tàn tật.”
“Được”, Flora nói. “Vậy thì chúng ta không cần ở trong nhà, phải không? Chúng ta có thể đi ra ngoài và thám hiểm và có những cuộc phiêu lưu.”
Thám hiểm? Cuộc phiêu lưu? Đó là những từ khó nuốt đối với Phoebe, nhưng cô sợ rằng mình có thể khiến cô bé kia thất vọng. “Tôi không được phép đi xa khỏi nhà”, cô đã nói một cách khép nép.
“Vậy chúng ta sẽ không đi xa, chỉ đến chiếc hồ con bằng đá kia. Nếu bạn nhanh nhẹn, bạn có thể bắt mấy con ếch. Có cả đám ngoài đó.”
“Vậy còn mẹ của bạn? Bạn có nên xin phép mẹ không?”
“Tôi không có mẹ”, Flora nói. “Mẹ tôi đã mất khi tôi còn rất bé. Tôi đến đây để thăm dì tôi, Theodora, và dì tôi không bao giờ phản đối bất cứ điều gì tôi làm.”
“Tôi mong Marion được giống như dì của bạn”, Phoebe cảm tính nói. “Cả hai người chị của tôi đều có thể trở thành những Tartar [người khó giải quyết, quá rắc rối, quá mạnh mẽ] khi hai chị ấy muốn.”
Flora cười. “Ưm, vậy bạn có chịu chơi không?”
Viễn cảnh ấy thật là quá tốt đẹp để có thể kháng cự lại. “Trước đây tôi chưa bao giờ bắt được một con ếch.”
“Tôi sẽ chỉ cho bạn làm cách nào.”
“Tôi phải báo với chị Marion nơi tôi đi.”
“Đây chỉ là một đoạn đường ngắn đi bộ. Bạn sẽ vẫn còn trong tầm nhìn của ngôi nhà.”
Điều ấy cũng đủ tốt với Phoebe rồi.
Khi họ bước ra khỏi cửa, Flora nói: “Lịch sử gia tộc là cái gì vậy?”
Đó là một việc rất nhàm chán, nhưng Phoebe muốn gây ấn tượng với các cô gái kia, vì vậy cô đã khiến nó nghe có vẻ thật sôi nổi.
Trong phòng khách, Clarice đã hồi tưởng lại thời niên thiếu. “Cô phải nhớ những con ma Nhà Dòng,” cô nói với Marion.
Marion lắc đầu.
“Cô không nhớ những đêm chúng ta ẩn nấp trong cái bục giảng nhà thờ để đợi cho con ma của chúng ta xuất hiện sao?”
“Không. Tôi e là không.”
Vào lúc này, bà Ludlow tiến vào phòng và tuyên bố có những người khách khác, Phu nhân Theodora FitzAlan và Ông Hamilton.
“Tôi đã nói mà,” Clarice nói nhỏ với Marion. “Mọi người đều muốn đến xem cô.”
Họ trao đổi những câu chào hỏi xã giao và khi mọi người đã ngồi, Marion nhờ bà Ludlow mang thêm bánh mứt và nước giải khát lên. Nhận thức được rằng mọi ánh mắt đều đang ráo riết đổ vào nàng, nàng buộc mình phải tỏ vẻ không bị ảnh hưởng gì bởi sự hiện diện của Brand. Chàng dường như đã nhận ra tín hiệu của nàng. Nàng cảm ơn chàng về việc để nàng sử dụng cỗ xe của chàng. Chàng chỉ đáp lại theo phép xã giao. Chàng đã thông qua việc khó thứ nhất, Marion bây giờ chuyển sự chú ý của mình đến người phụ nữ nàng không quen biết.
Phu nhân Theodora chính là những gì mà cha của Marion đã có thể gọi là một người phụ nữ đẹp đẽ. Marion đánh giá bà ta chỉ độ tứ tuần, dáng người cao và rất thể thao, mái tóc đen của bà bị buộc mạnh mẽ ra phía sau, đôi gò má cao của bà rám nắng. Nếu thói quen ăn mặc của bà không phải là vì sở thích cưỡi ngựa, nó có vẻ rất giống như thế. Bà ấy trông như thể bà sẽ cảm thấy thoải mái khi ở nông thôn hơn là trong thành.
Phu nhân Theodora cho biết: “Tôi sẽ không giả vờ rằng tôi nhớ ra cô, Marion. Lần trước khi cô đã đến đây, cô còn là một đứa bé gái trong chiếc áo váy đầm dúng ren và lúc đó tôi thì chắn hẳn là giống một bà già đối với cô.”
“Không cần phải xin lỗi, Theo” Clarice xen ngang: “Tôi không nghĩ Marion cũng nhớ ra thím.” Ở hơi thở kế tiếp, cô nói tiếp: “Chú Robert không phải đang ở với thím sao?”
“Không. Cháu biết Robert đấy. Ông ấy đã gặp bạn bè ở Windsor và quyết định ở nán lại.” Quay sang Marion, bà nói thêm: “Ngài Robert FitzAlan, người phu quân lang thang của tôi.”
Marion cảm thấy một chút vị cay đắng trong không khí và đang mò mẫm trong tâm trí của mình để tìm một lời đáp trung lập.
Brand đã giúp nàng giải quyết rắc rối bởi đột ngột thay đổi chủ đề. “Đó là một con ngựa cái sặc sỡ thím đã mang về, Theo”, chàng nói. “Loại Ả Rập, phải không nào?”
“Lai Ả Rập phân nửa,” Theodora trả lời, và tiếp tục kể về những ưu điểm của chiến lợi phẩm mới nhất của mình trong chuồng ngựa, trong khi đấy đôi mắt của bà lang thang qua khắp người nàng như thể, Marion nghĩ, bà cũng đang đánh giá những ưu điểm của mình vậy. Sau đó Theodora tiếp tục hỏi liệu tiểu thư Marion và hai cô em có thích cưỡi ngựa hay không.
Clarice xen ngang: “Hãy cẩn thận với cách cô đối đáp, Marion. Cô đang đối mặt với một tín đồ của tất cả mọi thứ về ngựa. Không ai có thể theo kịp với Theo.”
Marion đã trở nên hoàn toàn khó chịu. Kể từ khi Phu nhân Theodora và Brand đã đến, nàng và Emily vẫn chưa nói được một lời nào. Những người trong gia tộc FitzAlan, và cô cũng tính Brand trong đó, thật là tự đại.
Cắt ngang qua lời bình phẩm tiếp theo của Clarice, nàng nói: “Gần đây chúng tôi đã không được cưỡi nhiều, ngoại trừ ở trong Công viên Hyde, và đó hầu như không thể tính là gì.”
“Cô gái đáng thương,” Theo thương hại.
Như thể chị của mình đã bị xem thường, Emily trầm tỉnh nói: “Cha của chúng tôi dạy chúng tôi cưỡi khi còn thơ ấu. Tất cả chúng tôi đều rất thoải mái bên cạnh ngựa, nhưng chị Marion... à, chị ấy không biết sợ là gì.”
Theodora nói: “Nếu là vậy, có lẽ cô muốn thử cưỡi con ngựa cái mới mua về của tôi? Tôi gọi nó là Tia Chớp [Thunderbolt]. Nó sẽ cho cô một cuộc cưỡi ngựa nhớ đời.”
Nếu nói rằng Marion đang rất khó chịu thì thật không phản ánh được cảm giác hiện tại của nàng. Nàng cảm thấy thật sự kinh hoàng. Thật là dễ dàng để được gọi là một kỵ sĩ không biết sợ hãi khi Papa chỉ chọn những con ngựa ngoan ngoãn cho cô con gái yêu quý của mình. Và chị em họ không phải là rất tự nhiên, thoải mái khi ở quanh các con ngựa. Kể từ khi bị té ngã, Phoebe đã chẳng bao giờ cưỡi ngựa lại một lần nữa. Emily đã nghĩ gì mà phải
phóng đại kỹ năng cưỡi ngựa của nàng chứ?
Brand đã được nhận thức của tình trạng khó xử của nàng và đã không ngần ngại xen vào giải cứu. Giải cứu Marion đã trở thành một thói quen mà chàng thấy thích thú. Chàng nói một cách hài hước:”Tia Chớp sẽ cho đám quỹ dữ một chuyến cưỡi ngựa nhớ đời. Thuần hóa con vật của thím đi, Theo, trước khi nó khiến ai đó bị thương.”
Câu khiển trách hài hước của chàng đã không khiến ai bị xúc phạm.
Theodora nói: “Cháu biết rằng thím sẽ không cho phép bất cứ ai cưỡi Tia Chớp cho đến khi John đã huấn luyện nó đâu vào đấy.” Quay sang Marion, bà nói thêm: “John Forrest là người dạy thú và cũng là người giúp việc của tôi. Tất cả mọi thứ tôi đã học về ngựa, tôi đã học được từ ông ấy.”
Brand nói: “Ông ấy sẽ bị bận bịu đầu tắt mặt tối với Tia Chớp. Tôi đã ngó
qua nó trước khi tôi đến đây. Tôi thấy là con ngựa đó khá hà hung dữ.”
Theodora mỉm cười. “Nếu John nói nó có khả năng để được huấn luyện, vậy thì thím tin ông ấy. Nó sẽ khiến các chiến mã của gia tộc FitzAlan phải xếp xó. Và khi đã đến lúc nó cần phải sinh sản, tin thím đi, thím sẽ không cho phép bất kỳ con nào trong đám ngựa ấy được tới gần nó.”
Những hình ảnh xuất hiện trong tâm trí của Marion không phải là ngựa giống mà là nam nhân của gia tộc FitzAlan. Một ánh mắt liếc qua Theodora thuyết phục nàng rằng đây là một lời nước đôi đã được ẩn dấu mà tất cả mọi người đều hiểu nhưng không ai, nhất là Theodora, cảm thấy buồn cười.
Khay trà đã được đưa vào và khi mọi người đã được phục vụ một tách trà, Brand nhận xét: “Không biết anh có nghe đúng không, Clarice? Khi anh vừa bước vào, em nói gì đó về một bóng ma Nhà Dòng?”
“Đây là lần đầu tiên thím nghe được điều này,” Theodora nói.
“Đó là bí mật của chúng em,” Clarice trả lời: “Của Marion và của em. Một cuộc phiêu lưu của trẻ con mà lúc đó khiến chúng em thật kinh hãi vào nhưng bây giờ nhìn lại thì có vẻ buồn cười.”
Brand nhìn Marion. “Tôi muốn nghe những chuyện đã xảy ra.”
Nàng nhún vai bất đắc dĩ. “Tôi không còn nhớ. Clarice vừa mới định kể lại câu chuyện ấy khi anh và và Phu nhân Theodora đến.”
“Clarice?” Chàng nói.
“Không có gì nhiều để kể.” Clarice nhìn Marion như thể để cần giúp đỡ, khi thấy rằng không có sự giúp đỡ nào, cô liền nói: “Chúng tôi đã gần như tin rằng bóng ma của một trong những thầy tu đã lang thang trong khu Nhà Dòng vào ban đêm, hoặc có lẽ hồn ma của trưởng tu viện. Em đã nhìn thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng của nó từ khung cửa sổ phòng của em, anh xem, mang theo một chiếc đèn lồng trong tay. Để tóm tắt lại câu chuyện và khỏi dông dài, một đêm nọ Marion và em đã đồng ý cùng gác đêm khi mọi người đã đi ngủ. Vì vậy, chúng em ẩn nấp trong bục giảng của phòng ăn trong tu viện.”
“Nhà ăn?” Emily truy vấn.
“Nơi mà các tu sĩ sử dụng để dùng bữa của họ. Bục giảng là thứ duy nhất còn lại, và nó đã được di chuyển khi căn nhà kính được xây. Nó nằm ở khoảng nửa sườn đồi giữa Nhà Dòng và Yew Cottage. Nhưng bục giảng vẫn còn nguyên vẹn và đã làm một nơi ẩn náu tuyệt vời cho hai cô bé. Cứ tưởng tượng chúng tôi ở đó, vừa cười khúc khích vừa đồng thời run, khi thầy tu xuất hiện ra từ một gốc cây, hay như vậy chúng tôi cho là vây.” Cô ta bắt đầu cười giòn tan khi ký ức đã trở lại trong trí nhớ của cô. “Chúng tôi sững người, chúng tôi khiếp đảm, và khi một con thú đáng thương nào đã tru lên, chúng tôi ba chân bốn cẳng phóng đi như những con ngựa xổ chuồng, tôi thì chạy đến Nhà dòng và Marion thì chạy đến đây. Tất nhiên, đâu có bóng ma nào.” Cô nhìn Marion. “Chúng tôi đã nên biết. Bóng ma của chúng tôi đã có mang một chiếc đèn lồng, cô không nhớ ra à? Một con ma đúng nghĩa nào lại cần phải dùng đèn lồng để thấy đường chứ?”
Marion gật đầu. “Có, tôi nhớ ra rồi.”
Theodora sắc cạnh nói: “Hai đứa đã quá là may mắn vì kẻ buôn lậu hoặc một trong những người coi khu săn bắn đã không nhìn thấy hai người. Hai đứa đã có thể bị bắn.”
Brand ngắt lời theo cách thoải của mình. “Ồ, không thể quá gần căn nhà như thế được, Theo. Những người coi khu săn bắn chẳng dại gì chĩa súng của họ vào bất cứ nơi nào gần căn Nhà Dòng. Cháu cũng không tin rằng đó một tên buôn lậu, nhất là khi mang theo một chiếc đèn lồng. Nó sẽ như một tín hiệu lạy ông tôi ở bụi này.”
Theodora bật lên một tiếng cười vẻ khó tin. “Những kẻ buôn lậu trong vùng này thật trắng trợn như những tên hải tặc. Họ không hề sợ ai. Và tại sao họ phải sợ? Không ai muốn đình chỉ chuyện thương mại của họ, và trấn trưởng thì càng không muốn. Ai khác sẽ cung cấp cho chúng ta những chai rượu brandy Pháp tuyệt vời nếu không phải là bọn buôn lậu?”
Một nụ cười thoáng hiện trên vành môi của Brand. Chàng nói: “Ý của thím là không ai muốn phải nộp thêm thuế tiêu thụ đặc biêt.”
“Chính xác.”
Emily nhìn chằm chằm vào chị của mình. “Lúc ấy chị và Clarice đã được bao nhiêu tuổi rồi?” Cô hỏi.
“Chị nghĩ chắc là bảy tuổi,” Marion trả lời: “hoặc có thể tám.”
“Và chị đã đi ra ngoài khi mọi người đang ngủ trên giường?”
Lần này Clarice trả lời. “Dì Edwina của em bắt về nhà sớm, và gia đình chị sẽ chẳng hay biết cho dù chị có vắng mặt cả tuần. Chúng tôi chỉ là chờ cho đến khi trời đã tối hẳn, và chúng tôi chỉ đi ra ngoài vào ban đêm chỉ một lần duy nhất.”
“Em thật là ngạc nhiên “, Emily vẫn còn nhìn Marion. “Em không thể tưởng tượng được chị chuồn ra khỏi nhà để đi săn bắt một bóng ma khi mọi người đang ngủ trên giường. Nó thật không giống chị tí nào.”
“Ồ, cô ấy có những khoảnh khắc đáng nhớ của mình,” Brand nhận xét.
Marion trầm lặng mỉm cười. “Có ai muốn uống thêm trà không?”
Ngay sau khi bà vừa về đến Nhà Dòng, Theodora liền tới dãy chuồng ngựa để xem xét lại con Tia Chớp.
Con ngựa thiến của chồng bà đang ở đấy; một trong những người chăm sóc ngựa đang chải lông cho nó. Bà gật đầu chào người chăm sóc ngựa khi bà đi ngang qua cái chuồng và bước tới bên người đàn ông có được lòng tin tuyệt
đối của bà trong chuyện quản lý mọi công việc.
John Forrest mỉm cười nhìn lên khi bà đến bên ông. Ông ta trông trẻ hơn là tuổi sau mươi của mình. Ông ta thật là săn chắc và có dáng thể thao, và làn da sậm rám nắng của ông đã làm cho ông bừng sáng một cách khỏe mạnh.
Theodora nói: “Thì ra Robert đang ở nhà.”
“Vừa được nửa giờ,” Forrest đáp. “Ông ấy đã trở lên trên nhà.”
Theodora gật đầu, nhưng thâm tâm của bà thì thật khó chịu. Chồng bà thật là bất cẩn với gia súc của mình như là một con chim cúc cu với đàn chim non của nó. Sẽ luôn có người khác để tiếp quản chuyện chăm sóc chúng. Theo ý kiến của bà, cuộc thử nghiệm của một quý ông thực sự là ông ta phải đưa con ngựa của mình lên hàng đầu. Bà nghi ngờ rằng Robert sẽ còn nhớ phải làm gì với một cái lược chải lông ngựa ngay cả khi bà ấy chĩa súng vào đầu ông. Nhưng ông lại hoàn toàn khác hẳn khi ông ta thấy mình đang ở trong một căn phòng đầy những phụ nữ xinh đẹp. Chẳng ai cần phải dạy cho ông bài học ve vãn phụ nữ nào cả. Không nghi ngờ gì cả, trong lúc này, ông đang thượng trên chiếc ghế yêu thích nhất của mình, một ly rượu brandy trong tay, đọc sách của Ovid, nhà thơ yêu thích nhất của mình. Bà sẽ không làm khó con ngựa thiến bởi tên của nó cũng là Ovid.
Ovid đánh hơi bà khi bà đi tới cạnh nó. Forrest búng ngón tay và một trong những cậu bé giữ ngựa chạy đi lấy một miếng táo, mà Theodora đã cho chú ngựa thiến ăn, trong khi đó thì miệng luôn thì thào những lời thân yêu.
Tia Chớp đưa chiếc đầu thật đẹp qua cửa chuồng của mình và hí vang, thu hút sự chú ý của Theodora khỏi chú ngựa thiến. Bật cười, Theodora đến bên con ngựa của mình để vỗ về nó.
Quay sang Forrest, bà nói: “Ông có vẻ rất thân cận với với Bá tước xứ Brechin khi chúng ta xem qua đám ngựa của ông ta. Ông không phải là đang nghỉ đến việc rời khỏi tôi, phải không, John?”
Chân mày của ông nhướng cao. “Bà biết tôi rõ hơn thế, thưa phu nhân. Bá tước là một người đàn ông thú vị để tiếp chuyện. Ông ta biết, sống, và thở vì ngựa. Nếu ông là một người đàn ông chất phác như tôi, tôi sẽ có một chân công việc dành cho ông ấy.”
Bà bật cười, thực sự hài lòng với câu trả lời của ông.
“Bên cạnh đó,” Forrest nói tiếp: “Tôi quá già để thay đổi phong cách của tôi. Tôi sẽ không phù hợp với một người chủ mới.”
Và câu trả lời đó đã khiến đôi mắt bà đau nhói.
Bà nhìn Forrest, và bà chợt hiểu ra, không phải lần đầu tiên, rằng ông ấy ngày càng lớn tuổi và không thể vĩnh viễn ở cạnh bà.
Ý nghĩ ấy đã quá đau đớn để suy ngẫm và bà đã đẩy nó xa tít tận phía sau trong tâm trí.