Đêm dài, Tả Tình Duyệt rốt cục chịu không nổi sự mệt nhọc cũng phải chợp mắt, đi vào giấc ngủ sâu, nhìn thấy hai bảo bối bên người của anh ngủ cực kỳ an ổn, trong lòng Cố Thịnh trồi lên một tia ấm áp, nằm lật qua một bên, xuyên thấu qua ánh sáng yếu ớt, nhìn hai bảo bối trước mặt. Ninh Ninh tựa hồ như cảm giác được cảm giác an toàn của cha, hoàn toàn dựa sát vào người cha, mà người vốn luôn muốn giữ khoảng cách với anh là Tả Tình Duyệt lại vô thức đến gần anh hơn.
"Anh sẽ vĩnh viễn yêu ba mẹ con!" Cố Thịnh nhìn bọn họ thấp giọng nỉ non, đêm nay, anh chỉ muốn cảm nhận được cảm giác đồng thời có con gái và người phụ nữ anh yêu nhất ở bên cạnh anh, anh không muốn ngủ, anh nghĩ bản thân anh nhất định sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ hình ảnh tốt đẹp này.
Sáng sớm hôm sau.
Cố Thịnh tuy không nỡ rời giường, nhưng anh biết, Duyệt Duyệt không lâu nữa sẽ tỉnh lại, anh sợ cô lại cảm thấy mất tự nhiên, về sau còn có khả năng sẽ trốn tránh anh, như vậy anh không phải rất không biết điều sao. Tối hôm qua bản thân đã chiếm được không ít lợi ích, vì kế hoạch lâu dài về sau, Cố Thịnh khôn khéo lựa chọn trước khi cô tỉnh lại phải rời giường, cho cô một ít không gian riêng.
Động tác anh rất khẽ, nhưng vẫn đánh thức người bên cạnh.
"Cha..." Ninh Ninh mở mắt ra, còn nhớ rõ sự việc tối hôm qua cha tắm rửa cho mình, lại ngủ cùng mình.
"Xuỵt!" Cố Thịnh ý bảo cô nhóc đừng lên tiếng, để tránh làm ồn đến Tả Tình Duyệt, Ninh Ninh khôn khéo hiểu ý, giang hai tay ra, Cố Thịnh lập tức liền vươn tay đem cô nhóc ôm vào trong ngực, trong lòng Ninh Ninh đối với sự thông minh của cha rất thán phục, cô nhóc cùng cha rất ăn ý còn hơn cả chú Kiều!
Phần thưởng của cha là một nụ hôn in trên trán, đợi đến hai cha con ra khỏi phòng, Ninh Ninh vẫn như trước ôm anh cổ không muốn rời ra, "Cha về sau sẽ cùng Ninh Ninh, mẹ còn có anh hai ở cùng một chỗ sao? Nhà người ta cha mẹ đều ở cùng một chỗ!"
Cố Thịnh trong lòng ngẩn ra, anh cảm thấy rất chua xót, anh sao lại không muốn như thế, nhưng nghĩ đến tối hôm qua Duyệt Duyệt đã đưa ra yêu cầu ly hôn, phía giữa đôi lông mày anh vô thức nhíu chặt lại. Anh không hiểu vì sao cô lại muốn ly hôn, là muốn tận lực tránh xa anh, triệt để phân rõ giới hạn với anh sao?
Nghĩ tới ý niệm này, trong lòng anh càng thấy không thoải mái gì!
Ninh Ninh bĩu môi, tựa hồ còn đang chờ đợi Cố Thịnh trả lời, con mắt Cố Thịnh có chút sâu xa, nhanh trí nói, "Ninh Ninh thật sự hy vọng cha mẹ ở cùng nhau sao?"
"Dạ!" Ninh Ninh vội vàng gật đầu.
"Vậy Ninh Ninh sẽ giúp cha đúng không?" Cố Thịnh thừa nhận bản thân đang có mưu tính nhỏ, nhưng vì một lần nữa có được trái tim của Duyệt Duyệt, để cả nhà bọn họ có thể sớm đoàn tụ, anh có thể làm bất cứ điều gì!
Giúp đỡ? Cặp lông mày nhỏ xíu của Ninh Ninh hơi cau lại, vẫn gật đầu như cũ, cô nhóc đương nhiên sẽ giúp cha!
Cô nhóc phát hiện mình rất thích cha!
"Hừ, con bé đó có thể giúp được gì? Ninh Ninh, gọi mẹ dậy làm bữa sáng đi!" giọng nói của Cảnh Hạo đột nhiên ở phía sau hai người vang lên. Cảnh Hạo tuy rằng là sai Ninh Ninh đi gọi mẹ rời giường, nhưng là thanh âm quả thật cố ý đè thấp vài phần!
"Uhm." Ninh Ninh tuy rằng không tình nguyện, nhưng nhìn đồng hồ, bình thường lúc này, mẹ cũng đã dậy rồi!
Đang muốn từ trên người cha tuột xuống dưới, lại bị Cố Thịnh đặt ở trên sofa, "Ninh Ninh ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này, bữa sáng hôm nay cha sẽ làm, để mẹ ngủ thêm một lát nữa."
Nói xong, liền xoay người hướng phòng bếp, ngày thường phải chăm sóc đồng thời hai đứa nhỏ, Duyệt Duyệt nhất định rất vất vả!
Cảnh Hạo nhìn theo bóng lưng cao lớn kia, khóe miệng gợi lên một chút ý cười, vừa lòng gật đầu, trong lòng oán thầm: Uhm, không tệ, thanh niên cũng dễ dạy, bất quá cũng không biết có nấu được một bữa ra hồn không a!
Tả Tình Duyệt mở mắt, nhìn đồng hồ, đã qua thời gian bình thường phải thức dậy đã lâu, nghĩ tới bữa sáng mà ngày nào bản thân cũng chuẩn bị cho các con "Ôi trời!" cô sao có thể ngủ say như vậy. Đây là việc trước đây chưa từng xảy ra, không ngờ đêm qua cô lại ngủ một giấc an ổn như thế. Cô tức tốc xuống giường, mau chóng dọn giường. Lúc cô đi ra bữa sáng đã làm xong, người đang ngồi ngay ngắn trên bàn chuẩn bị ăn. Cô ngẩn người!
"Cái này... là anh nấu?" Duyệt Duyệt nhìn trên bàn món ăn phong phú, món ăn Trung Quốc hay đồ Tây đếu có, thậm chí so với cô làm còn bày biện đẹp hơn vài phần. Nhìn ánh mắt cũng đang nhìn cô của Cố Thịnh, cô không ngờ tới anh cũng có tài làm bếp. Trong trí nhớ của cô, anh rất cao sang, đừng nói xuống bếp ngay cả liếc mắt vào bếp một cái, anh cũng đều cảm thấy lãng phí thời gian. Nhưng trong căn nhà này, ngoài anh ra thì có ai nữa đâu, cô không cho rằng bữa sáng hôm nay do hai con chuẩn bị.
"Duyệt Duyệt, mau lại đây, có món cháo em thích ăn nè!" anh tiến đến kéo cô đang ngơ ngẩn ngồi xuống ghế, đối với việc cô kinh ngạc khi anh nấu bữa sáng, trong lòng anh có chút xấu hổ.
"Đây là..." Cô vẫn chưa tỉnh ra.
"Đây là do Daddy..." Cảnh Hạo uống ngụm sữa tươi, ngẩng mắt lên liếc Cố Thịnh một cái, khóe miệng nhếch lên hài hước nói "Gọi người mang tới!"
"Gọi đồ ăn ngoài?" Duyệt Duyệt chau mày, nhìn Cố Thịnh càng thêm nghi ngờ.
"Daddy kêu nhà hàng sao đích thân làm." ánh mắt Cảnh Hạo lóe lên tia thú vị như muốn xem kịch vui trước mắt. Cậu cứ nghĩ cha đi vào bếp bình thản như vậy, tay nghề nấu nướng sẽ không tệ. Cậu đang định thưởng thức mùi vị được cha nấu cho ăn, nhưng lúc nghe thấy những âm thanh kì quái lộn xộn phát ra từ bếp, cậu tức tốc chạy đi kiểm tra thành quả, nhìn vào trong bếp mới biết, bản thân mình hy vọng quá cao vào cha rồi, xem ra không phải cha cái gì cũng biết!
Ít ra việc bếp núc, cậu và cha giống nhau cần phải học hỏi!
"Duyệt Duyệt hôm nay ăn tạm đồ ăn này đi, sau này anh nhất định sẽ học nấu nướng." Cố Thịnh thấy con trai không hề nể mặt mà cảm thấy nản lòng, nhưng anh cũng quen rồi, trong lòng con trai luôn có ý thức che chở cho mẹ. Đứa con này đang nghĩ gì anh lại không biết sao? Chỉ có điều anh không vạch trần cậu nhóc thôi, với lại con trai với anh có cùng suy nghĩ, sẽ không để Duyệt Duyệt chịu ủy khuất!
"Ặc..." Duyệt Duyệt suýt bị ngụm sữa tươi đang ngậm làm sặc, không thể tưởng tượng nổi, anh vừa nói gì cơ? Đi học nấu ăn? Cô không nghe nhầm chứ? Hay là anh nói nhầm? Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Đúng lúc đang giật mình kinh ngạc, bàn tay cô bị đôi tay to lớn của anh bao bọc, cô định rút tay về, nhưng trước mặt các con, cô lại để yên. Anh dù sao cũng là Daddy của bọn chúng, trước mặt các con, cô không thể để anh mất mặt!
"Về sau hãy để anh chăm sóc em và các con, được không?" ánh mắt thâm tình nồng nàn nhìn cô. Cô như chết chìm trong ánh mắt dịu dàng tha thiết đó. Trong đầu lại hiện lên những hình ảnh khác khiến cho cô đau đớn nhức nhối.
Năm năm trước, lúc anh cầu hôn cô, cũng nói tương tự như thế: Sau này anh nhất định sẽ chăm sóc em, yêu thương em!
Lúc đó cô vui sướng tột cùng, nhưng sự chăm sóc đó biến thành sự tổn thương, tình yêu thương anh cho cô trong đêm tân hôn đã sụp đổ. Toàn bộ đều trở thành nhục nhã và tra tấn!
Giờ đây, anh lại nói những lời thề thốt tương tự, lần này cô có nên tin anh không?