Tại phòng nghỉ đặc biệt trong phòng làm việc của tổng giám đốc còn tỏa ra mùi sau khi hoan ái. Tả Tình Duyệt dùng chăn màu đen che kín thân thể trần truồng của mình, nhớ tới kích tình của hai người vừa rồi.Trên mặt cô lại trồi lên một mảnh đỏ bừng lần nữa, cô không cách nào tưởng tượng những chuyện vừa mới xảy ra, nhiều lần đều cho rằng đây là ảo giác của mình. Nhưng, mỗi một lần thẳng tiến mạnh mẽ của người đàn ông trên người đều nhắc nhở cô, đây là sự thật.
Vừa rồi anh... Thật dịu dàng! Khiến cô cảm giác mình là được che chở, được thương tiếc!
Tình cảnh này giống như... Giống như đêm tân hôn cô mong đợi cho tới nay!
"Thế nào? Còn chưa thỏa mãn cô sao?" Cố Thịnh lạnh giọng châm chọc, mới vừa rồi mình thế nào? Cư nhiên nhìn biểu tình hạnh phúc của cô, lại cảm thấy ấm áp, hơn nữa còn muốn kéo dài nụ cười hạnh phúc kia.
Hạnh phúc? Cô không xứng có được hạnh phúc, không phải sao?
Mới vừa rồi anh phóng túng với mình, chỉ xem như là đùa giỡn. Cố Thịnh hung ác, không thèm nghĩ đến phản ứng thẹn thùng mê người của cô khi ở dưới anh lúc nãy nữa.
Oanh một tiếng, Tả Tình Duyệt như bị sét đánh, một giây trước vẫn còn ở Thiên đường, một giây kế tiếp, đã lại bị kéo xuống địa ngục, giống như nhu tình mật ý vừa rồi căn bản không tồn tại.
Lại cảm nhận được thống khổ và mất mát của đêm tân hôn một lần nữa, chỉ là lần này, cô đã có chuẩn bị tâm tư, năng lực chịu đựng cũng đã được rèn luyện.
"Thịnh, bây giờ anh có thể giúp Tả thị một chút hay không?" Nghĩ đến mục đích mình tới đây, Tả Tình Duyệt ngồi dậy từ trên giường. Anh muốn cô làm, cô đã làm rồi. Trong lúc bối rối, cô không chú ý tới cái mền ở ngực đã tuột xuống, nhất thời, lộ ra da thịt màu hồng phấn trước tầm mắt của người đàn ông.
Cảnh đẹp như vậy khiến con ngươi Cố Thịnh căng thẳng, theo bản năng mở to mắt, anh lại có chút sợ mình nhìn nhiều hơn, sẽ khống chế không được nhào tới, lại đè cô dưới thân một lần nữa. Anh đã phóng túng một lần, không cho phép mình tiếp tục phóng túng nữa!
"Cô cho rằng cô đáng bao nhiêu tiền? Thân thể tàn hoa bại liễu đáng giá bằng một Tả thị?" Cố Thịnh cố ý khinh thị nói, tự nhiên sửa sang lại y phục của mình, không lâu lắm, liền lại khôi phục vẻ bá chủ làm cho người ta kính sợ trên thương trường.
Trong lòng Tả Tình Duyệt trầm xuống, anh có ý tứ gì?
"Không phải anh ép tôi trở lại sao? Tôi đã ở trước mặt của anh, anh trả thù tôi thế nào cũng được, nhưng chuyện anh đồng ý với tôi lúc nãy, không thể lật lọng được!" Tả Tình Duyệt lo lắng từ trên giường đi xuống, nắm cánh tay Cố Thịnh, điềm đạm đáng yêu cầu khẩn.
"Đồng ý? Cố phu nhân, tôi không nhớ tôi đã đồng ý với cô cái gì lúc nào!" Cố Thịnh nhếch miệng, trên mặt tà ác giống như một ác ma.
"Vừa rồi anh rõ ràng..."
"Tôi chỉ nói xem biểu hiện của cô, cũng chưa từng cam kết cái gì, là cô tự suy nghĩ nhiều thôi!" Ngắt lời cô, Cố Thịnh hung hăng đẩy Tả Tình Duyệt ra, sức lực mạnh mẽ khiến Tả Tình Duyệt té xuống đất.
Đau đớn trong lòng còn hơn cả đau đớn từ thân thể. Không! Làm sao lại như vậy? Hồi tưởng lại tất cả xảy ra vừa rồi, mới phát hiện, Cố Thịnh có lẽ vốn không có ý định giúp một tay, lợi dụng Tả thị và ba bức cô trở về, lại phá hủy Tả thị, đây là trừng phạt với cô sao?
Cố nén nước mắt, Tả Tình Duyệt tuyệt vọng nhắm nghiền hai mắt, Cố Thịnh độc ác như vậy, cho dù cô có đau khổ cầu khẩn đi nữa, anh cũng sẽ không giúp một tay!
Cô nên làm cái bây giờ? Mình đã làm liên lụy tới tập đoàn Tả thị và ba, cô rốt cuộc làm sao mới có thể cứu vãn?
Vẻ mặt thống khổ của cô khiến Cố Thịnh cau mày, trong đầu hiện ra vẻ quyến rũ của cô ở dưới anh lúc nãy, giật mình, nhưng lại nghĩ đến cái gì, cố ý đè tâm tình xuống, lạnh như băng trong mắt càng thêm nồng đậm.
"Biểu hiện vừa rồi của cô chỉ bằng giá cả của một kỹ nữ thôi!" Cố Thịnh nhanh chóng ký xuống một tờ chi phiếu, hung hăng quăng lên mặt Tả Tình Duyệt, để thuyết phục mình, không thể quên thù hận! Nhưng biểu tình bi thương trong đầu lại không mất được...
Cả ngày, lòng của Cố Thịnh đều không thể chuyên tâm đặt vào công việc, thậm chí ở trong hội nghị, nghĩ đến đều là Tả Tình Duyệt vẫn còn ở phòng nghỉ ngơi, nhiều lần mất hồn, đây là chuyện chưa bao giờ từng xuất hiện.
Đáng chết! Cố Thịnh khẽ nguyền rủa trong lòng, qua loa giao hội nghị cho phụ tá An Điền, một mình đi vòng vèo trở về phòng làm việc, lôi kéo Tả Tình Duyệt muốn mang cô trở về biệt thự.
"Tổng giám đốc, bên kia gọi điện thoại tới, nói Tiểu Ngữ..." Trần Nhân Như còn chưa kịp để điện thoại trong tay xuống, vừa đúng nhìn thấy Cố Thịnh và Tả Tình Duyệt từ trong phòng làm việc ra ngoài, vội vàng nói cho anh biết tin tức này. Cô đi theo bên cạnh Cố Thịnh nhiều năm, biết ở trong lòng của Cố Thịnh, Cố Tâm Ngữ chiếm vị trí hết sức quan trọng.
"Tiểu Ngữ thế nào?" Cố Thịnh nghe được tên Tiểu Ngữ, còn chưa kịp tìm được đáp án, liền vọt vào thang máy thật nhanh.
Tả Tình Duyệt bị anh lôi kéo, lảo đảo đi theo, cảm nhận được sự nóng nảy của Cố Thịnh. Cố Thịnh như vậy khiến cô nhớ lại ngày đó ở trong nhà ba mẹ, khi Cố Thịnh nhận được cú điện thoại kia, cũng là lo lắng và nóng nảy như thế.
Tiểu Ngữ là ai?
Trong lòng Tả Tình Duyệt có nghi ngờ, nhưng lại không dám hỏi ra miệng, trực giác nói cho cô biết, cô gái gọi là Tiểu Ngữ này có ý nghĩa không tầm thường đối với Cố Thịnh.
Cố Thịnh tự mình lái xe, một đường siêu tốc, xe rốt cuộc dừng ở trước một căn biệt thự hào hoa, đã có một hàng người áo đen chờ ở cửa.
"Tình huống thế nào rồi?" Cố Thịnh mở cửa xe, thẳng sải bước đi vào trong, tựa như đã quên mất Tả Tình Duyệt cũng đi theo phía sau anh.
"Tổng giám đốc, sau khi cô ấy tỉnh lại luôn không ngừng la hét, ai cũng không ngăn cản được!"
Cố Thịnh nhíu chặt mi tâm, lúc này đã không rảnh đi trách cứ những người chăm sóc Cố Tâm Ngữ này, trong lòng của anh giờ phút này chỉ có an nguy của Cố Tâm Ngữ.
Tả Tình Duyệt yên lặng đi ở phía sau, cô muốn biết, Tiểu Ngữ rốt cuộc là ai!
Cố Thịnh đẩy cửa ra, trong phòng phấn hồng lộ ra hương thơm thiếu nữ. Trên giường tơ lụa, một cô gái bị mấy người phụ nữ đè lại thân thể, không ngừng giãy dụa, muốn tránh thoát trói buộc của họ.
"Ô... Ô..." Trong miệng cô gái phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn là xinh đẹp lại bị thống khổ rối rắm.
"Các người buông em ấy ra!" Cố Thịnh lạnh giọng nói, đi đến bên giường, mạnh mẽ đẩy người giúp việc ra.
Cô gái vừa nhìn thấy Cố Thịnh, giống như là nhìn thấy mặt trời, nhào vào lồng ngực Cố Thịnh, "Anh... Ô ô... Anh ơi..."
"Tiểu Ngữ sao vậy? Lại không nghe lời?" thanh âm Cố Thịnh dịu dàng đến có thể chảy ra nước, so với anh trong ngày thường cứ như hai người.
"Ô ô... Tiểu Ngữ muốn đi tìm anh cả, họ thật là xấu, đều không cho em đi, anh hai mang Tiểu Ngữ đi tìm anh cả có được hay không?" Cố Tâm Ngữ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, bộ dáng điềm đạm đáng yêu, làm cho người ta không đành lòng cự tuyệt yêu cầu của cô. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Nhưng...
Trong tim Cố Thịnh như bị thứ gì đâm, nhưng trên mặt lại vẫn là nụ cười nhu hòa, nhẹ nhàng vỗ vai Cố Tâm Ngữ, "Tiểu Ngữ ngoan, anh cả không ở nơi này, chờ thêm một thời gian nữa, anh cả trở lại, anh hai liền dẫn em đi tìm anh ấy!"
"Anh cả... Không ở nơi này?" trong mắt Cố Tâm Ngữ trồi lên vẻ mất mát, nhỏ giọng nỉ non, tầm mắt của cô đột nhiên rơi vào trên người Tả Tình Duyệt ở cửa, nhất thời trên mặt tách ra một nụ cười.
"Anh hai gạt em, chị dâu ở đây, anh cả nhất định cũng ở nơi đây!"
Vừa nói vừa hưng phấn từ trong ngực Cố Thịnh ra ngoài, chạy đến trước mặt Tả Tình Duyệt, lôi kéo tay của cô, "Chị, chị mau dẫn em đi gặp anh cả, có được hay không?"
Tả Tình Duyệt bị chuyện liên tiếp này làm cho đầu óc choáng váng, cô chưa bao giờ biết Cố Thịnh có một em gái, huống chi cô gái mười sáu mười bảy tuổi trước mắt này, luôn khiến cô có một loại cảm giác kỳ quái!
"Chị, anh cả nhất định cũng muốn gặp chị!" Cố Tâm Ngữ phe phẩy tay Tả Tình Duyệt, thúc giục.
Anh cả? Anh cả của Cố Thịnh muốn gặp cô?
Tả Tình Duyệt không hiểu ra sao giương mắt nhìn về phía Cố Thịnh, lại lạc vào gió lốc vô tận trong mắt của anh...