Bạc Cảnh Hiên vẫn muốn nói gì đó lại bị Ngô Mỹ Tư kéo lại, hướng về phía anh ta nhẹ nhàng lắc đầu.
“Vậy thì bố nghỉ ngơi sớm đi, chúng con đi trước.” Ngô Mỹ Tư nói xong đánh mắt ra hiệu bảo Bạc Cảnh Hiên.
“Ông nội, ngủ ngon” Bạc Cảnh Hiên cùng với Ngô Mỹ Tư ở phía sau nhanh chóng rời đi.
Bạc Tu Duệ một mình ngồi tại phòng khách, đang nhắm mắt lại trầm tư.
Đột nhiên có đôi bàn tay ấm áp xoa huyệt thái dương của ông ta, xoa với lực vừa phải.
“Lão gia, đêm đã khuya rồi, về phòng nghỉ ngơi đi.”
Bạc Tu Duệ quay đầu thì nhìn thấy An Huệ Anh đang khoác trên mình bộ đồ ngủ đang đứng đó mỉm cười.
“Sao lại dậy rồi có phải là ồn ào đến bà không!”
An Huệ Anh là vợ cả của Bạc Tu Duệ.
Hiền lương thục đức, không tranh với đời.
Bạc Tu Duệ trời sinh bản tính phong lưu, bà ấy trước giờ đều mắt nhắm mắt mởcho qua.
Cho dù sau này Bạc Diễn Thần sinh ra đời, bà ấy cũng chưa từng có một câu oán trách.
Bạc Tu Duệ trong lòng áy náy, cho dù sớm đã không còn tình cảm với bà ấy, nhưng vị trí chính thất phu nhân này trước nay chưa từng đổi người.
An Huệ Anh tiếp tục giúp chồng xoa bóp cổ: “Tôi vẫn chua ngủ.
Lúc nãy lời của ông với bọn trẻ nói tôi đều nghe được.”
An Huệ Anh là một người phụ nữ cực kì thông minh, bà ấy hiểu rộ tính cách của Bạc Tu Duệ, biết cách tiến lùi.
Nếu không thì sao có thể im hơi lặng tiếng đánh bại từng tình địch một.
Bạc Tu Duệ thở dài bất lực: “ôi, tất cả đều không khiến tôi bớt lo được.”
An Huệ Anh cười nhạt: “ Lão gia à ông cũng đừng quá bi quan.
Thế hệ trẻ tự mình làm tất cả.
Chuyện lớn lao gì thì cũng là người một nhà, mọi người điềm đạm ngồi xuống thương lượng, không có chuyện gì mà không nói được cả.
Phía A Thần ông tìm nỏ nói chuyện, nó ờ nước ngoài suốt, không biết hôn ước của Cảnh Hiên và Hân Đồng cũng là chuyện thường tình.
Nếu như nó đối xử với Hân Đồng thật lòng, đừng ngại tác thành cho nó đi.
Dù gì Cảnh Hiên cũng vẫn còn trẻ, cũng chưa vội kết hôn.
Chuyện này nếu mà ông ngại nói ra thì tôi đi nói với Cảnh Hiên.”bg-ssp-{height:px}
An Huệ Anh nói mỗi một lời đều hướng về
Bạc Diễn Thần, đã hy sinh và nhượng bộ ở mọi chỗ, nghe thật khiến người ta cảm động tột cùng.
Thật thỏa mãn khi lấy được một người vợ hoàn hảo
Bạc Tu Duệ cau mày: “Lời cũng không thể nói như vậy được, Cảnh Hiên với Hân Đồng sớm đã có hôn ước, há có thể nói tan là tan được cho dù bà đồng ý, tôi cũng không thể đáp ứng tin tức của A Thần nhanh như vậy được, sao có thể không biết chuyện hôn ước được.
Nếu không thì sao lại trùng hợp như thế, Hân Đồng vừa ra tù đã gặp nó, đây không phải là không rõ ràng sao”
An Huệ Anh cười thầm, trên mặt lại lộ ra biểu cảm tỉnh ngộ: “Lão gia, bị ông nói như vậy dường như cũng có chút đạo lí.
Nhưng tôi lại luôn nghĩ rằng A Thần đứa trẻ này không giống người có tâm cơ như vậy.”
Bạc Tu Duệ hừ một tiếng: “À nó không có tâm cơ đầu óc xoay chuyển nhanh hơn bất kì ai, ranh ma cũng hơn người khác.
Bà ấy mà chính là quá lương thiện rồi.
Cả ngày ăn chay niệm phật không hỏi chuyện thế
gian.
Được rồi được rồi, trong lòng tôi có chừng có mực biết nên làm như thế nào.
Ngày mai tôi sẽ đi tìm tiểu tử thối này để tính sổ.
Nếu như nó thực sự lợ dụng Hân Đồng để đả kích Cảnh Hiên, tôi sẽ không tha thứ cho nó”
“Lão gia, như vậy quá tốt rồi.” An Huệ Anh giả bộ khuyên.
Bạc Tu Duệ không kiên nhẫn ngắt lời bà ấy: “Bà đừng nói giúp cho nó.
Chuyện tôi đã quyết ai nói gì cũng vô ích, bà trở về phòng đi.
Cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Bạc Tu Duệ nói xong đứng dậy rời đi.
An Huệ Anh nhìn theo bóng lưng chồng rời di, một nụ cười khẩy nham hiểm hiện lên trên khóe miệng.
Sáng sớm, Lê Hân Đồng bị đánh thức bởi một nụ hôn ướt át.
Trong cơn hỗn loạn, nụ hôn ướt át lướt từ mặt xuống môi, chiếc lưỡi ấm áp luồn vào trong khoang miệng, khuấy đảo bên trong rồi rút ra, tiến đến cổ cô mà mút ngấu nghiến, cắn xong thì từ từ xuống đến đỉnh
núi tuyết của cô, ngậm mận đỏ thẳng lên, tiếp tục trêu chọc
“ ưm a” Lê Hân Đồng không chịu nổi nữa, phát ra tiếng rên rỉ ngượng ngùng, nhưng mí mắt vẫn nặng trĩu, căn bản là không muốn mở mắt ra.
Dần dần, cô ấy bị hôn biến thành như dòng nước chảy..