Bên ngoài trời đổ mưa to, sấm sét rền vang, vài tia chớp xẹt qua bầu trời, soi sáng phòng bệnh.
Khương Chi Chu nhìn màng mưa như trút nước ngoài cửa sổ, nương theo ánh sáng từ tia chớp để nhìn Giang Thanh Mộng trên giường bệnh.
Tạ Hiểu Mộng, Giang Thanh Mộng......
Cô đã đổi tên, theo họ mẹ.
Cô bé gầy gò ngày nào giờ đã lớn, cô có đôi mắt sáng người và đường nét khuôn mặt tuyệt đẹp, dáng người thon gầy, mọi mỹ từ trên đời này đều có thể được dùng để miêu tả vẻ đẹp của cô.
"Vậy chị nhớ chờ em lớn lên đấy."
"Được rồi, chị sẽ đợi em lớn lên."
"Khi em trưởng thành rồi, chị có nhớ ra em là ai không?"
"Sẽ. Khi em lớn lên, chắc chắn em sẽ rất xinh đẹp cho nên chị chỉ cần nhìn thoáng qua liền sẽ nhận ra em."
.....
Lời nói năm xưa văng vẳng bên tai, lồng ngực Khương Chi Chu bỗng trào lên từng đợt chua xót, giống như vết thương do dao cắt, kèm theo một cơn đau âm ỉ nhạt nhòa.
Tại sao nàng lại có thể quên đi cô bé?
Tại sao nàng lại không nhớ ra cô.
Sự hối hận và tội lỗi không thể nào ngưng lại, xen lẫn những cảm xúc khó tả, không tài nào giải thích được.
Khương Chi Chu cau mày, vùi đầu vào khuỷu tay, hai mắt đỏ hoe, thầm nói lời xin lỗi trong lòng hết lần này đến lần khác.
Một lúc sau, có đôi tay nhẹ nhàng mơn trớn mái tóc nàng.
"Tinh Hà, em làm sao vậy?"
Tinh Hà....
Cũng phải, bây giờ nàng là Thẩm Tinh Hà, không còn là Khương Chi Chu nữa.
Lúc trước còn có thể nhận thức được thì nàng lại không thể nhận ra cô, vậy thì hiện tại nhận ra còn có nghĩa lý gì?
Khương Chi Chu nắm tay Giang Thanh Mộng, ngẩng đầu nhìn nàng, muốn nói ra những suy nghĩ trong lòng.
Giang Thanh Mộng sửng sốt một chút, nhanh chóng rút tay ra, cầm lấy điện thoại di động phía đầu giường để kiểm tra thời gian, hỏi:" Không phải hiện tại muộn rồi à? Tại sao em vẫn chưa ngủ?"
Sống lại từ cõi chết, nhập hồn vào xác người khác, liệu có ai tin được chuyện này không?
So với việc khiến người khác tin tưởng thì việc tống nàng đến khoa tâm thần nghe có vẻ khả thi hơn.
Khương Chi Chu cười tự giễu, tự làm nguôi ngoai ý muốn nhận ra nhau. Nàng nói với Giang Thanh Mộng:"Mưa lớn quá, tôi không ngủ được.....Chị vẫn còn sợ bóng tối sao? Tôi sẽ tìm cho chị một chiếc đèn nhỏ để ở đầu giường". Nói xong, không đợi Giang Thanh Mộng trả lời, nàng liền chạy đến trạm y tá, tìm y tá trực để mượn một chiếc đèn nhỏ.
Nàng sợ đèn bàn trong bóng tối quá sáng nên xin một ít gạc để quấn hai vòng quanh đấy, sau đó bật lên, đặt trên đầu giường Giang Thanh Mộng rồi nói nhỏ:"Hiện tại có ánh sáng rồi, chị đừng sợ."
Giang Thanh Mộng không hiểu vì sao nàng lại bỗng nhiên trở nên dịu dàng và ân cần như vậy. Cô chạm vào chiếc gạc trên ngọn đèn rồi nhìn Khương Chi Chu dưới ánh sáng mờ ảo.
Khương Chi Chu cũng nhìn cô, như có hàng vạn lời nói trong mắt.
Khi trực tiếp đối diện như thế này, Giang Thanh Mộng càng nhìn càng cảm thấy nàng giống với người trong trí nhớ của mình. Cô cầm lòng chẳng đặng vươn tay ra, dịu dàng vuốt ve gương mặt của Khương Chi Chu.
Hành động thân mật đột ngột này khiến tai Khương Chi Chu nóng lên.
Tay Giang Thanh Mộng hơi lạnh, Khương Chi Chu áp tay mình lên tay Giang Thanh Mộng, dùng lòng bàn tay ấm áp của mình bao phủ cô, dịu dàng hỏi:"Làm sao vậy? Cảm thấy không thoải mái ở đâu à?"
Giang Thanh Mộng lắc đầu nhìn nàng, lại nghĩ đến người trong trí nhớ của mình:"Chị sợ lắm, em ở bên cạnh chị đi, đừng rời khỏi chị có được không?"
Giọng cô đầy dịu dàng và lưu luyến, còn mang theo chút khàn khàn khi vừa thức giấc, ở trong bóng đêm nghe rất hay.
Khương Chi Chu nhẹ nhàng siết chặt lòng bàn tay cô, dịu dàng nói: "Thanh Mộng, tôi ở đây, tôi sẽ không rời đi, tôi sẽ luôn ở bên cạnh chị."
Giang Thanh Mộng thì thầm: "Vậy em mau lên đây đi ..."
Khương Chi Chu nhìn thoáng qua giường bệnh.
Giường bệnh VIP đủ rộng để chứa hai người ngủ chung một giường, nhưng Khương Chi Chu không có thói quen ngủ chung giường với người khác.
Khương Chi Chu lại nhìn Giang Thanh Mộng dưới ánh đèn. Cô có mái tóc đen, môi đỏ, quần áo xộc xệch, trông rất đẹp.
Nhưng mà........
Cô cũng không còn là một cô bé mười hai tuổi nữa ...
Còn có thể ôm ngủ được sao?
Khi Khương Chi Chu còn đang do dự, ý cười trên môi Giang Thanh Mộng đột nhiên trở nên lạnh lùng:"Em lại gạt chị có đúng không? Hóa ra em không thật lòng muốn ngủ cùng chị....."
"Không có." Khương Chi Chu lập tức lắc đầu phủ nhận: "Tôi rất thật lòng". Vì sợ bị hiểu lầm, Khương Chi Chu nhanh chóng cởi giày ra, nằm bên mép giường:" Tôi sẽ giúp chị chặn hướng ban công lại để chị không còn thấy màn đêm bên ngoài nữa, như vậy chị sẽ không sợ nữa."
Giang Thanh Mộng nhìn nàng một cái, sau đó vùi đầu vào lòng, ôm lấy eo nàng thở dài một tiếng, nói:"Đừng nói nữa, yên lặng ngủ đi."
Giọng nói này không giống Khương Chi Chu. Âm điệu của Khương Chi Chu lạnh lùng hơn, không dịu dàng đến như vậy.
Cho nên, đừng nói gì nữa.
Bởi vì không nói chuyện mới giống chị ấy hơn.
Khương Chi Chu sững người, không biết nên đặt tay ở đâu. Đây không phải là một cái ôm, nhưng cũng không phải là không ôm.
Nàng hiếm khi thân mật với người khác như vậy.
Kinh nghiệm trong quá khứ cho nàng biết, trong ngành nghề này, không phải chỉ giữ khoảng cách với người khác giới, mà còn phải giữ khoảng cách nhất định với người cùng giới, nếu không sẽ giống như đang trêu chọc mệnh đào hoa của người khác.
Cô gái nhỏ trong lòng này.........
Quên đi, tuổi của cô nhóc này không lớn lắm, cứ xem cô như em gái của mình vậy......
Khương Chi Chu cố gắng vươn tay ra, ôm lấy lưng cô gái nhỏ, nhẹ nhàng vỗ về để cô an tâm ngủ.
Thân hình mềm mại của cô vùi sâu vào lòng khiến nàng không tài nào ngủ được.
Không hiểu sao tim nàng lại đập nhanh như vậy, 'thịch, thich, thịch' từng tiếng, làm xua tan cơn buồn ngủ.
Khương Chi Chu nhắm mắt lại, hít sâu vài hơi.
Nàng nhắm mắt lại, xúc giác trên cơ thể càng rõ ràng, hương thơm mềm mại tràn ngập khắp cõi lòng khiến Khương Chi Chu cầm lòng chẳng đặng mà câu lấy sợi tóc của cô gái nhỏ, quấn quanh đầu ngón tay. Nàng thả lỏng, rồi lại quấn lên.
Người trong vòng tay nàng dần chìm vào giấc ngủ sâu, hơi thở ấm áp phả vào phần cổ mẫn cảm, khiến toàn thân nàng nổi lên từng trận nhiệt ý.
Hai tai nóng như muốn thiêu đốt, Khương Chi Chu nghiến răng, mở mắt ra, chậm rãi buông lỏng vòng tay, kéo khoảng cách giữa cả hai ra.
Nàng nằm nghiêng, gối đầu lên cánh tay, nhìn chằm chằm khuôn mặt say ngủ của cô gái nhỏ dưới ánh đèn mờ ảo.
Nàng đã từng nói cô gái nhỏ này khi lớn lên sẽ trở thành một người phụ nữ xinh đẹp.
Xem ra mắt nhìn người của nàng rất tốt.
Dưới ánh đèn, mái tóc của Giang Thanh Mộng vừa đen vừa dày, mượt mà óng ả. Khương Chi Chu nhìn nàng, lòng mềm như nước, nàng câu lấy sợi tóc của Giang Thanh Mộng rồi đưa đến bên môi, đặt một nụ hôn lên đó theo bản năng.
Sau nụ hôn, nàng sửng sốt, da gà da vịt nổi khắp người.
Tại sao nàng lại làm ra hành động này?
Khương Chi Chu chậm rãi buông tóc Giang Thanh Mộng ra, cau mày khó hiểu.
Nhịp tim đập quá nhanh, nàng nhận ra cái ôm này thật sự không thích hợp cho lắm. Vì vậy, nàng gỡ vòng tay đang đặt trên eo mình của Giang Thanh Mộng ra, xoay người, đưa lưng về phía cô.
Ngoài cửa sổ, dòng mưa tầm tã đã biến thành mưa phùn. Khương Chi Chu lắng nghe tiếng mưa, âm thầm đếm cừu.
Một lúc lâu sau, nhịp tim của nàng cũng dần chậm lại, ý thức dần tan biến, chìm vào giấc ngủ sâu.
giờ sáng ngày hôm sau, khi Khương Chi Chu mở mắt ra, Giang Thanh Mộng đã không còn ở bên cạnh. Cô ngồi trên chiếc ghế mà Khương Chi Chu đã ngồi hôm qua, cúi đầu xem kịch bản của nàng.
Khương Chi Chu có thói quen viết lung tung lên kịch bản, nàng ghi lại một vài ghi chú về lối diễn xuất của các nhân vật.
Giang Thanh Mộng thấy nàng tỉnh lại, cô nhìn nàng rồi lại liếc nhìn kịch bản:"Chữ viết của em........."
Khương Chi Chu giật mình, tim như muốn nhảy ra khỏi họng.
Nét chữ của nàng hoàn toàn khác với nét chữ nguyên chủ Thẩm Tinh Hà. Chữ viết của Thẩm Tinh Hà ngay ngắn, vuông vắn, đoan chính; Còn chữ của Khương Chi Chu như gà bới, chỉ có nàng mới đọc hiểu được. Sau khi tái sinh, trong lúc dưỡng thương tại nhà, nàng lấy tờ giấy mỏng để chép lại chữ của cô ấy rồi bắt chước theo từng nét.
Giang Thanh Mộng đã làm trợ lý cho nguyên chủ được nửa năm, hẳn là cô rất quen thuộc với nét chữ của nguyên chủ. Nàng không biết liệu mình có thể vượt qua bài kiểm tra của người trước mặt hay không.......
Khương Chi Chu bỗng rịn ra tầng mồ hôi lạnh trên trán. Nàng bật dậy, chuẩn bị sẵn lý do bào chữa cho việc thay đổi nét chữ trong lòng.
"Chữ viết của em vẫn đẹp như trước kia." Giang Thanh Mộng đóng kịch bản lại, cười rồi đứng lên: "Chú Lưu đã đến đón chúng ta rồi. Đi thôi, chị đưa em về khách sạn."
Khương Chi Chu nhìn bóng lưng cô rời đi, sau đó đưa tay lên lau đi tầng mồ hôi lạnh, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đoàn người cùng lên xe trở về.
Hạ Vũ Hà xoay người lại từ ghế trước, hỏi Giang Thanh Mộng:" Thanh Mộng, cô tự đăng Weibo hay để tôi đăng giúp đây?"
Tài khoản Weibo của Giang Thanh Mộng đã được giao cho ban quản lý của công ty. Cho dù là ai đăng bài đi chăng nữa thì cũng đều phải dựa vào bài văn mẫu của phòng tuyên truyền.
"Tôi đăng là được rồi, cô ăn sáng một chút đi, chút nữa đến đoàn làm phim sẽ bận rộn lắm." Giang Thanh Mộng mở khóa màn hình điện thoại, bật Weibo lên.
Không có gì ngạc nhiên khi Trần Lâm đã sắp xếp để một người trong đội tuyên truyền gửi cho cô một thông cáo báo chí vào tối hôm qua —— 'Vẫn kiên trì làm việc khi bị ốm', 'Sốt cao kéo dài vẫn nhất quyết bấm máy, đạo diễn khen ngợi sự chuyên nghiệp của diễn viên'. Những tiêu đề như thế này chiếm lĩnh hot search trên các trang báo giải trí.
Giang Thanh Mộng chọn ngẫu nhiên một bức ảnh trong album, đối chiếu với văn bản mẫu do đội tuyên truyền gửi đến rồi đăng lên, sau đó thoát khỏi Weibo, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Từ đầu đến cuối, cô không hề đọc bình luận của người hâm mộ chứ đừng nói đến các chủ đề hot search. Cô giống như người ngoài cuộc, thậm chí cũng không nghĩ đến việc muốn xem chúng.
Khương Chi Chu cũng lấy điện thoại di động ra và thấy danh sách tìm kiếm hàng đầu là từ khóa 'Giang Thanh Mộng bị sốt cao phải nhập viện'. Đoàn đội cũng đăng hình ảnh tận tâm ở phim trường lên rồi quảng bá cho bộ phim truyền hình mới của cô bằng cách này.
Không thể tránh khỏi trận đại chiến của antifan và người hâm mộ dưới phần bình luận. May mắn thay, lượng người hâm mộ của Giang Thanh Mộng vô cùng hùng hậu, thủy quân do công ty thuê cũng rất mạnh. Các bình luận trên trang cá nhân đều là 'khóc, chị phải tự chăm sóc bản thân cho thật tốt đấy', ' nhớ chú ý đến sức khỏe của mình', 'Chị gái sinh bệnh nhưng cũng rất đẹp nha'. Lác đác xen lẫn một vài câu "Chiến lược marketing hôm nay chết bất đắc kỳ tử à? Không có (nhe răng cười)' , 'Yo, lại là chiêu trò marketing cũ rít (ngoáy mũi)' , 'Một ngày không PR cho cô ta thì sẽ chết à'. Đương nhiên, fans cũng đến hỏi thăm các bình luận này rất nhanh.
Khương Chi Chu tiếp tục lướt xuống, bỗng thấy 'công ty giải trí Tinh Nguyên' thực sự đứng thứ trong danh sách tìm kiếm nóng.
Không giống như Giang Thanh Mộng, Tinh Nguyên bị người khác la mắng.
Công ty giải trí Tinh Nguyên đã đăng lại Weibo của Giang Thanh Mộng, bên dưới là hàng loạt bình luận gay gắt của người hâm mộ:
"Suốt ngày bọn TM này chỉ biết chuyển tiếp chuyển tiếp. Có giỏi thì làm công việc nhân sự đi!"
"Rác rưởi! Kiện anti-fan đi, kiện chúng đi! Các người có nghe được không thế? Có thể kiện được lũ anti-fan không (mặt cười)"
"Đm (mặt cười)"
"Các người có thể ngừng việc bóc lột cô ấy không? Vẫn chưa đào đủ tiền từ cô ấy à! Một hai phải hút khô máu cô ấy sao?"
"Đừng cho cô ấy đóng phim truyền hình cẩu huyết nữa, mau mời đội ngũ sản xuất tốt hơn cho cô ấy đi, hiểu ý tôi không?"
"Làm người đi!"
"Cho cô ấy nghỉ ngơi vài ngày đi? Hiểu không?"
Việc người hâm mộ xúc phạm công ty hoặc phòng làm việc của nghệ sĩ lưu lượng là một thực tế phổ biến trong ngành, nhưng việc mắng đến mức lên tận hot search thật sự là việc rất hiếm thấy.
Khương Chi Chu nói: "Fan hâm mộ của chị hiếu chiến thật, họ mắng công ty đến mức lên tận hot search."
Giang Thanh Mộng mở mắt ra, nhìn lướt qua hot search, cong khóe môi, nhỏ giọng nói:"Chắc là công ty cạnh tranh khác mua chứ không phải fan của tôi mắng đến mức đó đâu."
Hot search biểu hiện cho nhiệt độ. Loại hot search vô ích với nghệ sĩ này rất có thể là do ai đó phía sau giật dây.
Khương Chi Chu muốn hỏi đối phương là ai, nhưng khi lời nói vừa định thốt ra, nàng đã thay đổi câu hỏi.
Nàng hỏi: "Thanh Mộng, tại sao chị lại chọn giới giải trí?"
Ngành giải trí rất phức tạp, cô gái nhỏ xinh như này không thiếu tiền, tại sao phải ở trong một môi trường phức tạp như vậy?
Khương Chi Chu cảm thấy hơi xót xa khi nghĩ đến những lời lẽ không hay dưới các bài hot search.
Nàng cũng từng trải qua bạo lực mạng và biết những lời nói của những người lạ đó có thể gây tổn thương đến người khác như thế nào.
Giang Thanh Mộng xoa xoa ấn đường, không để bụng, chỉ mỉm cười:" Bởi vì kiếm được nhiều tiền, không phải chị không thiếu tiền, mà là, kiếm được tiền là một chuyện khác."
Khương Chi Chu:"..."
Đúng là một câu trả lời thành thật và khiêm tốn.
Trở lại Hoành Điếm, Giang Thanh Mộng yêu cầu tài xế đưa Khương Chi Chu trở về khách sạn nơi đoàn làm phim đang ở.
Sau khi xuống xe, Khương Chi Chu nhìn theo bóng xe Giang Thanh Mộng đã đi xa, sau đó trở về phòng mình, định tắm rửa xong sẽ đánh một giấc ngon lành.
Tối qua nàng đã dành hơn phân nửa thời gian để chăm sóc cô nhóc kia, thật sự ngủ không được ngon giấc cho lắm.
Tắm rửa xong, Khương Chi Chu nằm trên giường, lăn qua lăn lại, không ngủ được. Khi nàng nhắm mắt lại, trong đầu đều là nụ cười của Giang Thanh Mộng.
Nàng cảm thấy si mê........
Khương Chi Chu thở dài, sờ điện thoại trên tủ đầu giường.
Nàng dạo Taobao, kiểm tra Weibo, nghe nhạc ... chuyển hướng sự chú ý.
Nhưng dù có làm gì đi chăng nữa thì suy nghĩ của nàng vẫn sẽ luôn xoay quanh Giang Thanh Mộng.
Khương Chi Chu thở dài, chấp nhận số phận của mình. Nàng mở WeChat ra để tìm Giang Thanh Mộng.
Ảnh đại diện của Giang Thanh Mộng là một con mèo đen.
Khá đáng yêu.
Khương Chi Chu nhìn chằm chằm vài giây, sau đó nhấp vào trang cá nhân của Giang Thanh Mộng.
Rỗng tuếch, chẳng có gì.
Nàng nhìn trang cá nhân trống rỗng, suy nghĩ một chút, đăng xuất khỏi tài khoản hiện tại, đăng nhập vào WeChat của mình, tìm kiếm Giang Thanh Mộng rồi nhấp vào trang cá nhân của cô.
Khi nàng dùng tài khoản này để xem, trang cá nhân của Giang Thanh Mộng không còn rỗng tuếch nữa. Tuy có nội dung nhưng không nhiều lắm, chỉ vỏn vẹn mục.
Lần cập nhật mới nhất là vào tháng năm nay, tháng mà Khương Chi Chu 'chết', từ đó đến nay vẫn chưa có cập nhật nào.
Khương Chi Chu lướt xuống từng mục.
Vào tháng năm nay, Giang Thanh Mộng đã đăng một bức ảnh về một con mèo với từ khóa 'đáng yêu'.
Vào tháng Giêng năm nay, cô đã đăng bốn chữ ——Chúc mừng năm mới.
Vào tháng năm ngoái, cô đăng một tấm poster phim có chữ 'đẹp'.
Vào tháng năm ngoái, cô đã chia sẻ một bài hát có từ 'hay'.
Vào tháng năm ngoái, cô đã chụp ảnh tuyết rơi với với dòng chữ 'lạnh' đi kèm.
Vào tháng năm ngoái, cô đã đăng hai từ ——hạnh phúc ——các nàng đã thêm WeChat của nhau vào tháng đó.
Khương Chi Chu bấm vào đường dẫn của bài hát mà cô chia sẻ, nghe từ đầu đến cuối rồi tải về điện thoại.
Nàng cũng tìm bộ phim điện ảnh mà cô đã chia sẻ: 《Fingersmith》
Bìa phim là ảnh hai người phụ nữ. Khương Chi Chu sửng sốt, nhìn vào tiêu đề, nàng cau mày khi thấy hai từ 'đồng tính', liền tắt trang web theo bản năng.
Cô nhóc này thích xem phim đồng tính à?
Thật ra thì ... chuyện này cũng không giải thích được gì cả ...
Hầu hết mọi người trong ngành đều xem phim với tâm lý muốn học hỏi, không hạn chế đề tài hay xu hướng tính dục. Khương Chi Chu không thích xem những loại phim này vì nàng đã có một số trải nghiệm thật sự tồi tệ.
Tuy nhiên, sự kiện đó cũng đã trôi qua tám chín năm rồi, Khương Chi Chu cũng đã quên từ lâu.
Nếu bây giờ xem một chút, chắc cũng không sao đâu......
Đầu ngón tay nhịp nhịp trên ga trải giường, đáy mắt Khương Chi Chu tràn đầy vẻ do dự.
Một phút sau, nàng mở lại trang web, tìm kiếm phim, bấm phát và lặng lẽ xem toàn bộ bộ phim.
Sau khi thăm hỏi, các nàng cũng không còn gặp lại nhau nữa.
Những ngày trên phim trường, nàng bận từ sáng đến tận tối mịt, thỉnh thoảng mới có thời gian rảnh rỗi nên Khương Chi Chu rất chịu khó đi dạo phố.
Có thể thấy áp phích và biển quảng cáo của Giang Thanh Mộng ở khắp mọi nơi trên đường phố. Tầm mắt của Khương Chi Chu luôn hướng về nơi có cô trong vài giây.
Trong đêm khuya thanh vắng, Khương Chi Chu thỉnh thoảng sẽ nghĩ, sáu tháng trước, lúc Giang Thanh Mộng gặp lại nàng, tại sao cô lại không chủ động nhận thức?
Cô trách nàng vì đã quên cô sao?
Hay vì cả hai có sự chênh lệch về địa vị, hay là sợ tai tiếng, sợ người ta nói cô muốn 'trèo cao'?
Bây giờ hai người vẫn còn chênh lệch về địa vị, Khương Chi Chu cũng không có ý nghĩ muốn bám víu cô. Nàng cũng sẽ tránh né và không chủ động liên hệ cô theo bản năng.
Rõ ràng là nàng muốn làm bạn với cô......
Vậy tại sao nàng lại muốn tránh cô?
Khương Chi Chu nhớ đến cái đêm mà cả hai ngủ cùng giường trong bệnh viện. Đêm hôm đó, nàng câu lấy tóc cô gái nhỏ rồi đặt một nụ hôn lên đấy, nhịp tim cũng đập loạn một cách khó hiểu.
Đó là thứ tình cảm lên men rất kỳ lạ, không thể giải thích được, không giống như đối xử với một người bạn, mà giống như ......
Xa hơn nữa, Khương Chi Chu không muốn nghĩ về điều này.
Kết quả suy luận này quá khó tin, nàng muốn tin cũng không được.
Sau hai tháng rưỡi quay chụp, vào cuối tháng , 《 Trầm oan giải tội 》chính thức đóng máy.
Bầu không khí của đoàn phim rất tốt, hầu hết những người trong đoàn đều là người mới, lần đầu tiên quay phim nên không muốn chia tay, họ đã khóc như mưa trong buổi tiệc đóng máy.
Sau khi ra mắt được mười năm, Khương Chi Chu đã gặp qua rất nhiều đoàn làm phim, nàng đã quen với việc phân phân hợp hợp, thật sự không khóc được, đành phải uống thêm vài ly rượu.
Nhà sản xuất Hà say khướt, nâng ly rượu lên kính Khương Chi Chu:" Tinh Hà à, em là cây kim trong bọc, sớm hay muộn gì em cũng sẽ lòi ra ngoài. Em cứ tin tưởng tôi, sớm muộn gì em cũng sẽ trở nên nổi tiếng."
Nhà sản xuất Hà không gọi nàng là Tiểu Thẩm nữa mà trực tiếp gọi tên nàng.
Nếu như là trước đây, chắc chắn hắn sẽ phải gọi nàng là Khương lão sư.
"Sau này nếu em có nổi tiếng thì nhớ đừng quên tôi đấy!" Đạo diễn Triết Đằng cũng kính rượu Khương Chi Chu.
Khương Chi Chu đáp lại họ.
Sau khi uống thêm vài ly, Khương Chi Chu có chút say.
Nàng vỗ vỗ đầu, tự nhủ cơ thể này có tửu lượng quá kém. Kiếp trước, nàng có thể uống ngàn chén không say, hầu như mọi người ở tiệc rượu không ai có thể uống qua nàng.
Nàng chào hỏi những người có mặt, đứng dậy rời khỏi bàn tiệc, muốn ra ngoài hóng gió giải rượu.
Khi đang đi trên đường, chuông điện thoại của nàng bỗng reo lên.
Khương Chi Chu nhấc máy: "Xin chào?"
"Tinh Hà, là tôi, Thanh Mộng." Giọng nói dịu dàng của Giang Thanh Mộng phát ra từ đầu dây bên kia, phảng phất giống như buổi tiệc rượu ngày hôm nay, có thể làm say lòng người.
"Thanh Mộng?" Khương Chi Chu thấp giọng gọi tên cô, đột nhiên cười khẽ:" Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à, sao tự dưng chị lại gọi điện cho tôi?
Hai tháng qua, không ai chủ động liên lạc với ai, sau khi ngủ chung giường một đêm, quan hệ giữa hai người cũng không gần gũi gì mấy, thậm chí còn xa cách hơn so với trước đây.
Lời nói này có chút oán giận. Giang Thanh Mộng ở đầu bên kia điện thoại im lặng một chút, nhẹ giọng nói:"Còn em thì sao, tại sao em lại không chủ động gọi điện thoại cho chị?"
Khương Chi Chu uống cạn ly rượu, trong lòng có chút rối rắm, xen lẫn vui sướng, oán trách, chua xót, không biết nên trả lời như thế nào.
Không ai nói chuyện trong một lúc lâu, chỉ có thể an tĩnh lắng nghe hơi thở của đối phương.
Khương Chi Chu dựa vào tường khách sạn, ngón chân xoay tròn trên mặt đất. Khi nghe tiếng thở của Giang Thanh Mộng qua điện thoại, nàng lại nghĩ đến đêm mà Giang Thanh Mọng vùi đầu vào lòng nàng trong bệnh viện, hơi thở ấm áp phả vào cổ nàng, vừa ấm áp, vừa ngứa ngáy....
Một lúc lâu sau, Giang Thanh Mộng ở đầu bên kia điện thoại khẽ thở dài, bất đắc dĩ cười nói:"Em xuống đây đi, chị ở trước cửa khách sạn đợi em."
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.