Lời editor: Giang Thanh Mộng đáng yêu quá đi, kiểu tờ giấy trắng không biết yêu đương là gì, như đứa con nít cần phải nắm tay dạy dỗ từ từ ấy.
Ban đầu mình nghĩ Khương Chi Chu quá chủ động, nhưng sau khi edit tới những chương này mới biết Khương Chi Chu chủ động vì muốn dạy Giang Thanh Mộng mở lòng, dạy Thanh Mộng cách yêu thích vì Giang Thanh Mộng ngoài sự chấp niệm với Khương Chi Chu và thù hận ra thì chẳng biết gì về tình yêu.
-----
Tiểu Ngải hí ha hí hửng đặt vé máy bay về nhà.
Giang Thanh Mộng nói với ông ngoại của mình Tết năm nay nàng sẽ không về, nhân tiện từ chối lời mời đi du lịch của những người bạn khác.
Tiểu Ngải hỏi: "Lão bản? Nếu chị không về thì chị định đi đâu chơi?"
Giang Thanh Mộng không trả lời mà hỏi cô ấy: "Ở trong nước có địa điểm tham quan nổi tiếng nào không?"
"Muốn trải qua mùa đông ấm áp thì đi về phía nam, ở Hải Nam cũng không tồi. Muốn chơi trong tuyết thì đi lên phía bắc, đến Cáp Nhĩ Tân khắc băng cũng khá ổn."
Giang Thanh Mộng ghi tạc vào lòng.
Một lúc sau, cô nói với Tiểu Ngải:" Tôi muốn học bơi, em tìm người quản lý khách sạn rồi đặt bể bơi từ h tối đến h sáng. Không cho người khác vào, muốn bao nhiêu tiền cũng được, em cứ xem xét rồi chi trả đi."
Tiểu Ngải nhanh chóng ghi nhớ, hỏi: " Có cần sắp xếp huấn luyện viên bơi lội chuyên nghiệp cho chị không?"
Giang Thanh Mộng lắc đầu: "Không cần."
Cô có huấn luyện viên miễn phí rồi.
Sau khi quay xong cảnh quay đêm, đến lúc kết thúc công việc đã sắp rạng sáng.
Ngày mai không có cảnh quay nên Khương Chi Chu thức trắng đêm. Vì sợ bị đột tử nên muốn ngủ trước một chút, buổi sáng sẽ đi tập thể hình.
Trước khi đi ngủ, Khương Chi Chu sợ Giang Thanh Mộng lại đi chân trần chạy xuống đây nên đã nhắn tin hỏi thăm cô.
【Chị ngủ chưa? 】
Thời buổi này, bất kể công việc hay cuộc sống, hầu hết mọi người đều có thói quen sử dụng WeChat để liên lạc, tin nhắn chưa đọc có khi lên đến +, Khương Chi Chu là người không thích gửi tin nhắn cho mấy.
Có lẽ là do nàng đã tập thành thói quen từ rất sớm. Những năm nàng mới ra mắt, WeChat vẫn chưa có, cũng chẳng có điện thoại thông minh, mạng vẫn là G, G; ngoại trừ gọi điện thoại để liên hệ công việc thì cũng chỉ nhắn tin mà thôi.
【Vẫn chưa, chị đang sấy tóc. 】
Lần này Giang Thanh Mộng trả lời rất nhanh, không để người khác chờ đợi quá lâu.
Khương Chi Chu nhớ về lần trước, nàng trằn trọc đến tận nửa đêm để chờ tin nhắn từ cô. Lúc đó, nàng hiểu lầm cô và Hứa Thịnh đang yêu nhau, còn muốn mang khăn của nàng đi hẹn hò với hắn ta, nàng tức giận đến mức muốn đòi lại khăn rồi bỏ đi.
【Em đang làm gì đó? 】
Không đợi Khương Chi Chu trả lời, Giang Thanh Mộng lại gửi thêm một tin nhắn.
Nhìn thấy tin nhắn, Khương Chi Chu không khỏi mỉm cười, gõ ba chữ【nghĩ đến chị】, do dự một lát lại xóa nó đi, tự nhủ phải hàm súc hơn, liền trả lời cô:
【Em vừa tắm xong, sấy tóc xong, giặt quần áo và đánh răng rửa mặt, xong rồi nghịch điện thoại. Giờ em đang nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ, nhưng em không ngủ được nên em muốn nói chuyện với chị. 】
Ba chữ kia đã được nàng mở rộng thành một đoạn văn.
Trước kia, nàng rõ ràng không phải là người nói nhiều, nhưng khi đối diện với cô, nàng lại rất lắm mồm.
Lúc này, Giang Thanh Mộng không trả lời ngay.
Khương Chi Chu đoán có lẽ cô đang bận nên lướt Weibo một lúc.
Suốt một đêm không chợp mắt, lẽ ra nàng phải buồn ngủ, nhưng vì đợi tin nhắn của cô, cả người lên tinh thần rất nhiều, đôi con ngươi tỏa ra ánh sáng rạng rỡ.
Hot search trên Weibo thường có một số chủ đề về tình yêu, "Yêu một người là cảm giác gì?", "Mất bao lâu để thoát khỏi một mối quan hệ". Khương Chi Chu từng cho rằng những thứ này là đạo đức giả nên đã bỏ qua, chỉ chăm chăm vào các chủ đề xã hội và giới giải trí. Hôm nay nàng lại click vào chủ đề "Cảm giác thích một người có ngoại hình đẹp là như thế nào?".
Gương mặt của Giang Thanh Mộng hiện lên trong tâm trí nàng. Khương Chi Chu mỉm cười, nhấp vào phần bình luận trên Weibo. Đầu tiên là hai chữ "tự ti", cộng thêm icon đau khổ. Khương Chi Chu suy nghĩ một hồi, nàng dường như chưa bao giờ trải qua cảm giác này trong đời. Về phương diện công việc, quả thật khi mới ra mắt nàng đã bị một số tiền bối coi thường, kết quả là bộ phim đầu tiên của nàng lại giành được chiếc cúp, cũng chính là thành tựu cả đời mà họ muốn đạt được. Về phương diện tình cảm, chỉ cần là người nàng thích thì người đó nhất định cũng sẽ thích nàng. Giống như trong một sự kiện nào đó trong nhiều năm trước, nàng nhìn trúng một người dịu dàng, ấm áp, ngày hôm sau liền nhận được hoa từ hắn.
Giang Thanh Mộng của ngày hôm nay không có làm cho nàng cảm thấy "tự ti", nhiều nhất cũng chỉ là thỉnh thoảng có chút thấp thỏm.
Nếu thích nhiều hơn, lòng tự trọng chắc chắn sẽ thấp hơn.
Vẫn còn trong phạm vi mà Khương Chi Chu có thể chấp nhận, nàng chỉ có thể chấp nhận điều này như số phận của mình.
Sau khi lướt Weibo hơn mười phút, Khương Chi Chu thoát ra, nhìn lướt qua giao diện tin nhắn, vẫn chưa nhận được hồi âm.
Có chút hụt hẫng trong lòng.
Có lẽ cô vẫn đang bận, nên sau khi xong việc cô mới trả lời được.
Chi bằng cứ ngủ trước, sau khi ngủ một giấc là có thể thấy tin nhắn trả lời của cô rồi, thật tốt.
Nghĩ vậy, Khương Chi Chu đặt điện thoại sang một bên.
Khi vừa đặt xuống, màn hình điện thoại lại sáng lên, vang lên tiếng chuông báo có cuộc gọi đến.
Khương Chi Chu liếc nhìn, là Giang Thanh Mộng gọi đến.
Lòng nàng bỗng run lên, nhanh chóng nghe điện thoại.
"Không phải em muốn nói chuyện phiếm với chị à? Mở cửa đi, chúng ta nói chuyện trực tiếp với nhau."
Vẫn là giọng nói dịu dàng như trước, Khương Chi Chu gần như không để ý đến hình tượng của mình, từ trên giường chạy tới mở cửa cho cô.
Mở cửa, kéo người vào, Khương Chi Chu nắm lấy cổ tay cô, nhướng mày nhìn vào mắt cô, cúi đầu cười, sau đó ngước mắt, trầm giọng hỏi:" Em có thể ôm chị một cái không?"
Giang Thanh Mộng hơi mỉm cười mà không đáp, vươn tay ôm eo nàng, cơ thể sát vào nhau, để lưng nàng dựa vào cửa, ôm nhau.
Cái ôm có thể khiến con người cảm thấy được yêu thương.
Khi còn nhỏ, nàng cảm nhận được sự yêu thương trong vòng tay của bố mẹ. Lớn lên, nàng tìm kiếm tình yêu và cảm giác an toàn trong vòng tay của người yêu.
Trong phương diện bày tỏ tình yêu và sự tin tưởng, điều này rõ ràng hơn bất kỳ ngôn ngữ nào.
Hai cơ thể thân mật khăng khít, cảm nhận sự dịu dàng và nhịp tim của nhau.
Khoái lạc và say mê.
Không nói gì, không nghĩ về bất cứ điều gì, chỉ muốn ôm cô, không bao giờ tách rời.
Bất chấp tương lai ra sao, ít nhất vào thời điểm này, cả hai có nhau.
Năm phút sau, Khương Chi Chu nhẹ nhàng hôn lên tóc cô, nói: "Đến giờ nghỉ ngơi rồi. Em nhớ tối nay chị còn có cảnh quay đêm mà."
"Ừm."
Có lẽ do tâm tình quá kích động, khi nằm ở trên giường, Khương Chi Chu nghiêng người, gối đầu lên cánh tay, đối mặt với Giang Thanh Mộng rồi hỏi:" Em thích chị, chị có thích em không?"
Hiện tại, cả hai đang ôm nhau ngủ như đôi tình nhân, nhưng nàng chưa từng nghe cô nói một tiếng 'thích' bao giờ.
Giang Thanh Mộng tránh tầm mắt của nàng, vùi đầu trên chiếc gối mềm mại, nhìn trần nhà, tránh câu trả lời, chỉ hỏi:" Em thích gì ở chị? "Cô không biết mình có gì đáng giá để được người khác thích.
Khương Chi Chu nghiêm túc trả lời: "Đôi mắt của chị, lông mày, mũi, tính cách, khí chất, ngoại hình, còn có một chút xấu tính...Từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài của chị, em đều thích hết."
"Vậy nếu sau này chị trở nên già nua, xấu xí thì sao? Em còn thích chị không?"
"Chờ chị lão hóa thì em cũng già rồi. Nếu trên mặt có nếp nhăn, tóc bạc phơ thì em vẫn luôn thích chị."
Giang Thanh Mộng cười khúc khích: "Không ngờ miệng lưỡi em cũng sẽ trơn tru như vậy".
Khương Chi Chu nói: "Chỉ như vậy với chị thôi."
Những lời này thực sự chỉ nói với Giang Thanh Mộng.
Trước đây, Khương Chi Chu không quen biểu đạt tình yêu bằng lời. Nàng có chút phù phiếm, chỉ biết giữ trong lòng, thỉnh thoảng bày tỏ mà thôi.
Nhưng khi nàng đối xử với Giang Thanh Mộng thì lại khác.Tính cách của cô quá nhạy cảm, hoàn cảnh trưởng thành của cô đã không dạy cho cô cách nói ra lời yêu.
Khương Chi Chu chỉ đành lấy bản thân làm mẫu, dùng ngôn ngữ thẳng thắn, chính miệng mình dạy cô cách bày tỏ cảm xúc thật trong lòng là như thế nào.
"Chỉ dành cho chị à? Trước đây em có từng thích ai khác không?"
Khương Chi Chu im lặng một lúc khi được hỏi vấn đề này.
"Hửm?" Giang Thanh Mộng quay đầu lại, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc.
Không muốn lừa dối cô, Khương Chi Chu gãi trán, nói: "Có, nhưng em đã không thích từ lâu rồi."
Giang Thanh Mộng à một tiếng, khó có thể phân biệt được cảm xúc.
Chợt hiểu ra cảm giác bối rối của chàng trai khi bị bạn gái bắt quả tang hỏi người yêu cũ là như thế nào. Khương Chi Chu định đổi chủ đề nhưng lại nghe Giang Thanh Mộng hỏi:" Nam hay nữ? Hai người đã từng ở bên nhau chưa?"
"Là nam, đã từng ở bên nhau, nhưng đã chia tay nhau từ rất lâu ... Thế nhưng Thanh Mộng này, hiện tại em chỉ thích chị, không quan tâm chị là nam hay nữ."
"Tại sao lại chia tay?"
Nàng có thể thẳng thắng nhiều điều với cô, nhưng không thể nói cho cô biết lý do của cuộc chia tay.
Năm đó, toàn bộ giới giải trí đều biết về mâu thuẫn giữa Khương Chi Chu và bố mẹ Ôn Tuân —— mẹ Ôn Tuân nói thẳng trong một cuộc phỏng vấn với giới truyền thông: Tôi sẽ không để một diễn viên kết hôn với nhà họ Ôn, trừ phi cô Khương đồng ý giải nghệ.
"Giải nghệ", nghe hai chữ này, Khương Chi Chu tức giận đến mức trực tiếp xé tạp chí giải trí. Khi được giới truyền thông phỏng vấn phản ứng của nàng như thế nào khi xem tin này, nàng cười đáp: Tôi sẽ không bao giờ bước chân vào một gia đình thậm chí không biết viết từ "tôn trọng" ra sao, trừ khi bà Ôn cúi đầu xin lỗi tôi và chép lại tám điều vinh dự và tám điều nhục nhã bằng tay một trăm lần, học lại khái niệm xã hội chủ nghĩa về danh dự và sự ô nhục, đồng thời hiểu rằng tất cả mọi người đều bình đẳng và bác ái như nhau——
Lời nói này khiến bà Ôn tăng huyết áp ngay lập tức.
"Sao em không nói nữa? Chị bóc vết sẹo của em rồi? Em vẫn chưa buông được đúng không?" Giang Thanh Mộng đặt câu hỏi khá thâm thúy, có một chút chua mà cô vẫn chưa nhận ra được.
"Không phải không buông được." Khương Chi Chu chắc như đinh đóng cột trả lời cô:" Nếu không buông được thì em sẽ không thích người khác, bởi vì lòng em đã rõ ràng nên em mới có thể thích chị. Em chia tay anh ấy là vì...tính cách không hợp...
"Ồ, tại sao lại không hợp?"
"Anh ấy nghe lời mẹ nhiều quá, lỗ tai mềm." Khương Chi Chu không dám nói đến mâu thuẫn giữa nàng với mẹ Ôn Tuân.
"Cũng đã ra mắt bố mẹ, xem ra đã đến giai đoạn bàn chuyện cưới hỏi rồi." Giọng điệu Giang Thanh Mộng vẫn chua lòm.
Khương Chi Chu vội vàng, hận không thể nhảy dựng lên giải thích:" Không phải, vẫn chưa đi đến bước đó, nhiều nhất cũng chỉ nắm tay và ôm thôi." Chính bố mẹ của Ôn Tuân nhìn thấy nàng trên tạp chí, nàng còn chưa bước vào cổng Ôn gia thì đã khai chiến cùng với bà Ôn rồi.
Giang Thanh Mộng khẽ hừ một tiếng, hỏi: " Em thích người đàn ông đó ở điểm nào?"
"Chuyện này... chị thật sự muốn nghe sao...?" Ôn Tuân ngoại trừ nhu nhược thì không có khuyết điểm nào cả. Khương Chi Chu không thể nói xấu hắn ta, huống chi điều nàng thích đương nhiên là ưu điểm của hắn.
"Nghe chứ, tại sao không thể nghe?"
"Vâng..." Khương Chi Chu hồi trưởng một chút, do dự nói:" Anh ấy khá hiền lành và tốt bụng, về cơ bản là không hề nóng giận khi bất hòa với người khác; có chút tài năng, giọng nói dễ nghe; có chút điển trai, khí chất khá hợp gu em."
Giang Thanh Mộng lại khẽ hừ một tiếng: "Vẫn có thể liệt kê ra nhiều điểm tốt như vậy, chia tay xong vẫn không buông bỏ được đúng không?"
Khương Chi Chu lập tức phủ nhận: "Không phải, em đá anh ấy. Không hợp chính là không hợp, không có gì không buông được."
"Anh ta không hợp với em, vậy làm sao em có thể chắc chắn chị và em hợp nhau?"
Bị cô tra khảo tinh thần bằng chuỗi câu hỏi hành hạ này đến mức trán túa đầy mồ hôi mỏng. Khương Chi Chu cắn môi không biết trả lời câu hỏi này thế nào.
Làm sao có thể xác định, chuyện này nên xác định như thế nào đây?
Cảm xúc không phải là một định lý công thức có thể suy ra từng bước được.
Thấy nàng mất đi sự bình tĩnh vốn có, trong mắt tràn đầy căng thẳng, Giang Thanh Mộng cười nhẹ, tiến lại gần, vươn tay lau mồ hôi trên trán cho nàng:" Vấn đề này rất khó sao? Căng thẳng đến như vậy?"
Khương Chi Chu nắm lấy tay cô, đặt nụ hôn lên mu bàn tay cô, thì thầm:" Em ... em thực sự không biết phải trả lời như thế nào, em sợ rằng chị sẽ rời xa em nếu em trả lời sai...Thanh Mộng, em đã từng thích người khác, nhưng ... xin chị hãy tin em, bây giờ trong lòng em chỉ có chị, thực sự chỉ có chị..."
Cuối cùng nàng cũng cảm nhận được loại tư vị lo được lo mất này.
Giang Thanh Mộng cũng nắm lấy tay nàng, vén tay áo lên, nhẹ nhàng hôn lên cổ tay và nói: "Chị biết, em không cần căng thẳng như vậy đâu."
Câu trả lời thực sự không quan trọng, tất cả những gì cô muốn chỉ là một lời hứa.
Một lời hứa trong lòng chỉ có cô.
Một lời hứa như vậy mới có thể khiến cô cảm thấy an tâm và xoa dịu mọi cảm xúc nhạy cảm, nhỏ nhen trong cô.
Khương Chi Chu ôm cô vào lòng, nhìn cô thật lâu, sau đó hôn lên trán cô, ánh mắt rơi vào đôi môi cô, do dự một lúc, tiến lại gần, muốn chạm vào cô.
Giang Thanh Mộng quay mặt đi, khẽ nói: "Lòng em trong sạch, nhưng lòng chị thì không." Cô vẫn còn người khác.
Vì vậy, Khương Chi Chu chỉ chạm vào khóe môi cô, nói: "Không sao, em sẽ đợi chị."
Chờ em quên chị ở tuổi và yêu chị của hiện tại.
Sau khi tự cọ nhiệt bản thân, Khương Chi Chu lại đạt được thành tích "trở thành tình địch của chính mình", trong lòng không khỏi buồn cười, bắt đầu dùng cách gậy ông đập lưng ông, ép hỏi Giang Thanh Mộng:" Chị thích cô ấy ở điểm nào? Em đối với chị tốt hơn hay cô ấy tốt hơn?"
Khi nàng tuổi, nàng hoàn toàn không thích Giang Thanh Mộng, chỉ cảm thấy thương hại.
Vì hoàn toàn không quan tâm, nên lời hứa nhanh chóng bị lãng quên.
"Không biết, đừng hỏi." Giang Thanh Mộng thẳng thừng từ chối, vùi đầu vào cổ nàng, không cho nàng cơ hội hỏi tiếp.
Khương Chi Chu muốn nói: Lời nói này của chị thật sự rất tra.
Nhưng khi cảm nhận được hơi thở ấm áp trên cổ, nàng không nói được lời nào nữa, nhịp tim đập nhanh đến mức sắp bay ra ngoài.
Rèm cửa trong nhà được đóng chặt, bóng tối có thể phóng đại mọi du͙ƈ vọиɠ.
Cách lớp áo choàng tắm, Giang Thanh Mộng cảm giác được nhiệt độ cơ thể mình đang tăng lên, vì vậy vươn tay vuốt ve vành tai trái của nàng, dùng ngón tay lạnh lẽo vuốt ve chóp tai, lướt qua vanh tai và sau tai, cuối cùng lại dừng lại ở vành tai.
Cô nhéo nhẹ vành tai nàng, vuốt vừa nhẹ vừa chậm, buồn rầu nói: "Tai của em nóng như bị bỏng vậy."
Mọi tế bào trong cơ thể đều đang kêu gào và khao khát thân mật. Không chịu nổi sự trêu chọc của Giang Thanh Mộng nữa, Khương Chi Chu nhẹ nhàng đẩy cô ra, quay lưng về phía cô, nhắm mắt lại không nói gì.
Giang Thanh Mộng chọc chọc eo nàng: "Em làm gì vậy? Sao không để ý đến chị nữa?"
Khương Chi Chu hậm hực, nói: "Chị biết rõ còn cố hỏi, em đang thầm niệm tám vinh tám sỉ."
Giang Thanh Mộng ngẩn người, không hiểu liền hỏi: "Tám vinh tám sỉ là gì thế?" Cô ở nước ngoài đã lâu, không biết nhiều về văn hóa chủ nghĩa xã hội trong nước.
Khương Chi Chu đọc thành tiếng:" Lấy niềm yêu tổ quốc làm tự hào, lấy việc hại tổ quốc làm xấu hổ. Tự hào vì nhân dân phục vụ, xấu hổ vì hành vi lệch lạc với nhân dân...Lấy sự phấn đấu gian khổ làm tự hào, lấy xa hoa dâʍ ɖu͙ƈ làm hổ thẹn."
Tổng cộng có tám điều, nàng nhẩm không sót một chữ, đầy nhịp điệu, giống như đọc lời thoại vậy, khi nói đến "xa hoa dâʍ ɖu͙ƈ" còn tăng thêm ngữ khí.
Bầu không khí ái muội hóa thành hư không, Giang Thanh Mộng im lặng một lúc rồi khen ngợi: "Trí nhớ của em rất tốt."
Đây là câu mà năm đó khi Khương Chi Chu quay chụp quảng cáo công ích cho CCTV. Nàng đọc tám vinh tám sỉ, đọc tới đọc lui hàng trăm lần, muốn quên được cũng khó.
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.