Editor: Mai Mai (Cảm ơn Mai Mai đã làm giúp mình chương 'ngắn' nhất truyện này nhaaaa)
Beta: Quyên Stevevix
----
Vào năm mười sáu tuổi, nguyên chủ ra mắt từ một chương trình tuyển chọn tài năng rồi ký hợp đồng mười năm với Tinh Nguyên.
Hiện tại, Giang Thanh Mộng chấm dứt hợp đồng giúp nàng, muốn nàng ký hợp đồng kì hạn ba mươi năm với cô.
Mười năm, đổi lấy ba mươi năm.
Khương Chi Chu nhếch khóe miệng, giễu cợt nói: "Thanh Mộng, chị thực sự rất biết cách làm ăn, còn tính kế người một nhà với chị."
Tuổi khai sinh của Khương Chi Chu là hai mươi tuổi.
Ba mươi năm sau, nàng tuổi, đã về hưu từ rất lâu.
Có lẽ không cần chờ đến tuổi thì đã rời đi, thời kì sự nghiệp đỉnh cao của nữ diễn viên trong nước luôn ngắn ngủi. Qua tuổi , kỹ năng diễn xuất tích lũy được theo năm tháng sẽ càng thành thục, nhưng hầu như không tìm được kịch bản nào phù hợp trên thị trường. Hoặc là hình tượng thiếu nữ khó hóa thân, hoặc chấp nhận đóng vai bà mẹ, hay thậm chí là vai mẹ chồng.
Thị trường luôn thích các cô gái tuổi trẻ xinh đẹp.
Thị trường trong nước ở thời đại này là như thế, giống như Hollywood ở thế kỷ trước.
Ngày nay, Hollywood đã trải qua giai đoạn này. Ngược lại, ở trong nước, với bối cảnh thời kì các chính sách văn hóa ngày càng thắt chặt, thì thị trường trong nước khi nào mới biến chuyển được?
Chỉ có thể nhờ vào thời gian.
Dưới dòng chảy của thời đại, những người có thể làm được lại rất ít, nếu không cẩn thận sẽ dễ dàng bị nhấn chìm.
Khương Chi Chu không muốn giao thời kì đỉnh cao để phát triển sự nghiệp của mình cho Tinh Nguyên, vì Tinh Nguyên không mang lại cho nàng thứ nàng muốn.
Tương tự, Khương Chi Chu cũng không muốn giao bản thân cho Giang Thanh Mộng, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ rất dễ phụ thuộc vào cô, hay nói cách khác là trở thành chim hoàng yến.
Nàng không muốn trở thành chim hoàng yến do người khác nuôi dưỡng, không bao giờ muốn. Dù là Ôn Tuân của năm đó hay Giang Thanh Mộng của hiện tại, ai cũng không thể ép buộc nàng.
Giang Thanh Mộng đứng lên, tiến lại gần Khương Chi Chu, chạm đầu mũi vào nhau rồi dịu dàng nói:" Không phải chị tính kế em. Chị biết em muốn tiến vào giới điện ảnh, chị và em cùng chung đoàn đội, đội của chị có thể giúp em. Em vẫn được tự do, muốn nhận phim nào? Muốn nhận vai diễn nào? Chị sẽ cố gắng giúp em hết sức có thể."
Khương Chi Chu không nói gì, đôi mắt đen láy, sâu thăm thẳm, vẻ bình tĩnh trong ánh mắt dần dần chuyển thành cảnh giác.
Giang Thanh Mộng nhìn thấy ánh mắt nàng, bỗng chạnh lòng. Cô che mắt nàng lại, khẽ nói: "Em đừng nhìn chị như vậy..."
Ánh mắt đó không có dịu dàng, không mang theo tình yêu.
"Chị không quen... Em không thể nhìn chị như vậy..."
Khương Chi Chu nhắm mắt lại, gỡ tay Giang Thanh Mộng ra rồi nắm trong lòng bàn tay mình.
Một lát sau, nàng mở mắt ra và hỏi: "Muốn diễn cái gì cũng được ư? Cảnh hôn thì sao? Cảnh kíƈɦ ŧìиɦ thì thế nào? Rất nhiều bộ phim nghệ thuật không thể thiếu những cảnh ấy, chị chịu để em quay không?"
Giang Thanh Mộng duỗi ngón tay ra ấn vào môi nàng, ngăn cản lời nói của nàng: "Không thể, em không thể quay những cảnh đó. Nếu muốn quay thì chị sẽ sắp xếp người đóng thế cho em."
Khương Chi Chu ngoảnh đầu, cười khẩy: "Đây là tự do? Đây là định nghĩa tự do của chị? Em vẫn bị chị kiểm soát! Về mặt tình cảm, chị đã kiểm soát em rồi, đến sự nghiệp còn muốn kiểm soát em sao?"
Giang Thanh Mộng ôm nàng, vùi đầu vào gáy nàng, dịu dàng nói: "Không phải, chỉ là chị không muốn em rời khỏi chị thôi."
Khương Chi Chu để mặc Giang Thanh Mộng ôm mình, không đẩy ra, cũng không ôm lại.
Bao dung hết lần này đến lần khác chỉ đổi lấy việc cô được đằng chân, lân đằng đầu.
Dường như tất cả đều là vô ích.
Cho dù là yêu hay là cảm giác an toàn, cô vẫn là Giang Thanh Mộng, người có du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu và kiểm soát cao, chưa bao giờ biến mất mà còn tăng lên từng ngày.
Mầm mống cố chấp đã được gieo, cũng đã sớm mọc rễ nảy mầm, bất kể có nỗ lực đến đâu đi chăng nữa, cũng chỉ có thể trì hoãn tốc độ sinh trưởng của chúng.
Thấy Khương Chi Chu không nói lời nào, Giang Thanh Mộng siết chặt đôi tay, giam nàng trong lòng ngực mình: "Tất cả của chị đều là của em, em muốn gì chị cũng sẽ trao cho em hết, chỉ cần em không rời bỏ chị."
Dù có làm gì đều không chiếm được niềm tin của cô, cảm giác vô lực và thất bại dâng trào trong lòng khiến tim Khương Chi Chu nguội lạnh: "Em chưa hề nói sẽ rời bỏ chị. Em vẫn luôn nói, em sẽ không bỏ chị, nhưng chị chưa bao giờ tin tưởng em."
Giang Thanh Mộng khẽ cười bên tai nàng, tiếng cười rất trầm thấp: "Đúng vậy, chị không tin, em luôn gạt chị, đêm nay cũng lừa chị, chị sẽ không bao giờ tùy tiện tin tưởng em..."
Khi còn nhỏ, nàng lừa cô, nói rằng sẽ không quên cô, khi cô trưởng thành, nàng liếc mắt một cái liền nhận ra cô. Sau đó, nàng lừa cô, nói rằng nàng không phải là Khương Chi Chu, cô không cần phải nghĩ nhiều.
Từ nhỏ đến lớn, nàng đều lừa cô. Cô bị nàng đùa giỡn trong lòng bàn tay, lần lượt mất khống chế vì nàng, không thể tự chủ được...
Nàng là kẻ lừa đảo...
Khương Chi Chu bất lực nói: "Đêm nay em lừa chị chuyện gì? Em thật sự về thị trấn Thanh Trì, còn có vé máy bay, chị có muốn kiểm tra không?"
Giang Thanh Mộng câu môi cười lạnh: "Ngoại trừ thị trấn Thanh Trì, em còn đi đến nơi khác, tại sao lại không nói? Rốt cuộc em đang sợ chị biết được chuyện gì?"
Khương Chi Chu nghe vậy, trực tiếp đẩy Giang Thanh Mộng ra, lạnh lùng hỏi: "Chị lại phái người theo dõi em?"
" Chị không gọi người theo dõi em." Giang Thanh Mộng cầm lấy di động của mình, quơ quơ trước mặt Khương Chi Chu: "Chị chỉ lén cài một phần mềm nhỏ trong điện thoại của em......"
Là phần mềm theo dõi, để điện thoại của cô có thể theo dõi vị trí của điện thoại Khương Chi Chu bất cứ lúc nào. Lưu lại lộ trình di chuyển, biết chính xác Khương Chi Chu đã đi đâu.
Cảm giác khống chế hoàn toàn này có thể đem lại cho cô cảm giác an toàn lớn nhất.
Khương Chi Chu hít sâu một hơi, vội vàng cầm lấy di động, mở khóa màn hình, dùng ngón tay cái lướt nhanh trên màn hình, muốn tìm ra phần mềm kia.
" Đừng tìm nữa, em tìm không thấy đâu..." Giang Thanh Mộng vươn tay, phủ lên tay Khương Chi Chu, rất lạnh lẽo.
Tháng , trong nhà không bật điều hòa, nhưng tay cô vẫn lạnh lẽo như vậy.
Khương Chi Chu không muốn giúp cô ủ ấm tay nữa. Nàng tức giận, thậm chí còn muốn hất ra.
Nhưng Khương Chi Chu không hất tay Giang Thanh Mộng. Nàng chỉ nhấc tay cô ra, sau đó lui về phía sau một bước.
Nàng hít sâu, cố gắng kìm chế cảm xúc: "Giang Thanh Mộng, rốt cuộc chị có hiểu hai chữ ' tôn trọng ' viết như thế nào không? Chị hành xử như vậy là muốn ép em rời đi à?"
Đây có lẽ là câu nói nặng lời nhất của nàng kể từ khi yêu nhau cho đến nay.
Cô gái nhỏ mà nàng nâng niu, cẩn thận che chở trong lòng bàn tay lúc nào cũng muốn tính kế nàng. Dù yêu nhau nhưng cô vẫn dùng loại thủ đoạn hèn hạ này để khống chế nàng.
Vừa buồn cười, vừa đáng buồn.
Giang Thanh Mộng vứt bỏ hết sự rụt rè, vội vàng nắm chặt tay nàng, đưa lên mặt mình rồi hôn vào lòng bàn tay nàng, có chút hoảng loạn: "Em đừng giận, chị không có ác ý, chỉ là...... có một chút sợ hãi. Khi em không ở bên chị, chị luôn sợ em sẽ gặp nguy hiểm, sợ em biến mất khỏi thế gian này. Nếu có một ngày chị không tìm thấy em nữa, chị phải làm sao bây giờ?"
Cô vẫn lo lắng tai nạn ngoài ý muốn sẽ lại ập xuống đầu Khương Chi Chu. Giống như vụ tai nạn giao thông năm ấy, đột ngột cướp đi sinh mạng của nàng.
Cô sợ sẽ tiếp tục mất nàng một lần nữa.
Khương Chi Chu muốn rút tay lại, nhưng giây tiếp theo, nàng nhận thấy khóe mắt cô ươn ướt nên không đành lòng.
Cô vừa khóc, lòng nàng liền đau đớn khôn nguôi.
Nàng dùng lòng bàn tay lau đi nước mắt đọng trên khóe mi cô. Nàng do dự một lúc, nén giận, ôm cô vào lòng, dùng giọng điệu thương lượng để trấn an: "Em sẽ bảo vệ bản thân mình thật tốt. Thanh Mộng, đừng làm vậy với em nữa..."
Nàng cũng sợ hãi.
Sợ nếu vẫn còn như vậy, sớm hay muộn gì nàng cũng sẽ suy sụp. Cả hai sẽ tra tấn nhau, thương tổn nhau. Cuối cùng, tình yêu cũng tan biến, không thể không xa nhau.
Giang Thanh Mộng chỉ rơi một giọt nước mắt. Cô ôm lấy Khương Chi Chu, yếu ớt nói: "Chị không muốn xa em nữa. Khi không nhìn thấy em, chị không thể nào an tâm được. Chị rất muốn cử vệ sĩ bảo vệ em, nhưng em ngại phiền, cho nên chị đổi thành loại phương thức không quấy rầy em này, không được sao?"
Rốt cuộc cô vẫn không thấy mình sai ở đâu...
Khương Chi Chu giận đến mức phát nghẹn. Nàng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Nàng buông tay, bình tĩnh nói: "Thanh Mộng, chị bình tĩnh suy nghĩ một chút ý nghĩa của hai từ tôn trọng và riêng tư đi. Hôm nay em rất mệt, ngày mai còn có lịch trình, em không muốn cãi nhau với chị nữa. Em đưa điện thoại cho chị, chị xóa phần mềm theo dõi giúp em đi. Em đi tắm trước, sau khi tắm rửa xong, chúng ta lại ngồi xuống để nói chuyện cùng nhau."
Khương Chi Chu vào phòng tắm.
Giang Thanh Mộng cầm điện thoại của nàng.
Cô biết hết mật khẩu của nàng nhưng lại rất ít khi đăng nhập để kiểm tra. Thỉnh thoảng, cô sẽ liếc mắt một cái. Lịch sử trò chuyện sạch sẽ, quan hệ với người khác cũng sạch sẽ, không hề có dấu hiệu của sự phản bội.
Giang Thanh Mộng mở album ảnh của nàng ra.
Album có hơn trăm bức ảnh.
Có một ít ghi chú trong công việc, có một ít nội dung kịch bản. Nhiều nhất, chính là Giang Thanh Mộng.
Có ảnh lưu từ Weibo, các buổi tiệc tối, chụp ngoài phố, sân bay, còn mang theo watermark của người khác. Có ảnh cô tự sướng, cười, làm ồn, ngủ, đắp người tuyết, ngắm phong cảnh bên cửa sổ...
Giang Thanh Mộng xem từng bức ảnh. Tấm cuối cùng là bức ảnh khi cô còn nhỏ, khi vẫn còn là một đứa trẻ.
Chắc Khương Chi Chu đã chụp được khi cô đưa nàng đến dinh thự Lâm Giang vào lần trước.
Khi đó các nàng nằm trên sô pha, cùng nhau xem album ảnh của cô.
Khương Chi Chu còn lấy bức ảnh này làm màn hình khóa.
Giang Thanh Mộng ngồi trên sô pha, lấy tay đỡ trán. Cô nhìn một lúc rồi tìm phần mềm theo dõi giấu trong điện thoại của nàng, xóa bỏ nó.
Cô dùng ngón trỏ xoa huyệt thái dương đang đau âm ỉ, chỉ có một ý nghĩ trong lòng: Không thể để Khương Chi Chu rời đi.
Chịu thua cũng được, giả vờ đáng thương cũng thế, tóm lại, không thể để nàng rời đi...
Trong phòng tắm, lòng Khương Chi Chu loạn như ma. Nàng chống hai tay lên bồn rửa mặt, tựa trán vào mặt kính lạnh lẽo, muốn làm bản thân bình tĩnh lại.
Nếu tiếp tục ở lại cùng Giang Thanh Mộng thêm một giây, nàng sẽ bùng nổ mất.
Tình yêu cực đoan như vậy, quá mức mãnh liệt, khiến nàng hít thở không thông.
Muốn từ bỏ cô không?
Rời bỏ cô, buông tha cho bản thân mình?
Lòng Khương Chi Chu bị ý tưởng này đâm đến phát đau.
Chỉ mới suy nghĩ một chút mà tim đã đau như bị dao cắt. Nếu thật sự tách ra, có lẽ chỉ càng làm bản thân thêm đau đớn.
Khương Chi Chu cởϊ qυầи áo, mở vòi sen.
Dòng nước ấm áp dần chảy xuống, thấm ướt toàn bộ cơ thể nàng.
Khương Chi Chu ngửa mặt đón nhận, giọt nước rơi xuống mặt làm nàng nhớ đến trận mưa kia.
Trân mưa trên con đường từ phim trường về khách sạn.
Khi đó các nàng còn chưa ở bên nhau, Giang Thanh Mộng đuổi nàng xuống xe, rồi lại trở về đón nàng sau khi đi được nửa đường.
Trong màn mưa, nàng nói với Giang Thanh Mộng rằng nàng thích cô, Giang Thanh Mộng nghiến răng nghiến lợi nói: Nhưng chị không thích em.
Nước mưa khiến nàng ướt đẫm, hai người ngây ngốc ôm nhau khóc.
Chuyện cũ dần hiện ra trong tâm trí, mang theo nước mưa lạnh lẽo hòa cùng giọt nước mắt ướt đẫm.
Từng khóc đến nao lòng trong màn mưa. Hiện tại, khi nghĩ lại, bỗng dưng mang theo một tia ngọt ngào.
Khi ở bên cạnh cô, có lẽ sự vui thích ngọt ngào còn nhiều hơn thất vọng và đau khổ.
Dù khó có thể chịu đựng nhưng rồi cũng vượt qua. Nếu đã yêu nhau, không ai có thể dễ dàng từ bỏ ai.
Vì ý nghĩ kiên định này, tâm trí Khương Chi Chu hoàn toàn bình tĩnh lại. Nàng lau dòng nước trên mặt, động tác dần trở nên nhanh nhẹn hơn.
Khi xuất hiện vấn đề, tức giận cũng được, dỗi cũng thế, chỉ trích, oán giận, khắc khẩu đều không sao. Chỉ cần bình tĩnh lại rồi cùng nhau giải quyết.
Phía bên ngoài vang lên một tràng tiếng đập cửa.
Khương Chi Chu dừng động tác, tắt vòi sen, hỏi: "Thanh Mộng, làm sao vậy?"
Ngoài cửa, Giang Thanh Mộng mỉm cười và nói: "Em vào tắm rửa mà không mang gì theo, muốn lõa thể bước ra ngoài à?"
Vành tai Khương Chi Chu bỗng nóng lên. Nàng thầm nghĩ, còn không phải bị cô chọc giận à.
"Chị mắc lên tay nắm cửa đi, chút nữa em ra lấy."
Nói xong, nàng lại mở vòi sen ra, tiếp tục tắm rửa.
Tiếng nước làm lu mờ tiếng mở cửa.
Giang Thanh Mộng vặn tay nắm cửa, đẩy cửa bước vào. Cô giúp nàng xếp gọn áo ngủ, sau đó cởϊ qυầи áo của mình, đá văng dép lê, bước từng bước đến.
Khương Chi Chu nghe thấy tiếng động, xoay người lại nhìn cô.
Trong hơi nước mông lung, nàng nhìn thấy cơ thể trắng nõn không tì vết của cô, rồi lại quay người lại, lau mặt rồi nhắm mắt.
Vừa nhắm mắt, tất cả những gì hiện lên trong tâm trí chỉ là cơ thể phủ một tầng ánh sáng dịu dàng dưới ánh đèn chiếu chói lọi kia, mảnh khảnh, lả lướt hấp dẫn, hòa cùng gương mặt cực kỳ xinh đẹp, tóc đen môi đỏ, lại mang theo tia dụ dỗ, câu dẫn người khác.
Nàng đã biến Giang Thanh Mộng từ một cô gái trở thành phụ nữ. Nhưng tận sâu trong lòng nàng, Thanh Mộng vĩnh viễn là cô gái nhỏ của nàng.
Cô gái nhỏ của nàng rất tốt rất tốt. Chỉ là, cô có bệnh.
Thân hình mềm mại dán vào lưng Khương Chi Chu. Giang Thanh Mộng tiến đến bên tai nàng, hai tay trượt xuống hông nàng, thấp giọng nhận thua: "Thực xin lỗi, chị xin lỗi em, sau này chị sẽ không như vậy nữa, em tha thứ chị được không?"
Da thịt thân mật truyền đến một cơn rùng mình. Đầu óc Khương Chi Chu quay cuồng, nàng chỉ còn lại một tia tỉnh táo, cố ngăn động tác làm càn của Giang Thanh Mộng lại.
Nàng nắm lấy tay cô, nói: "Em tha thứ cho chị, nhưng hôm nay chị không được chạm vào em...chúng ta vẫn còn chuyện chưa giải quyết, em vẫn còn giận chị, không thể bỏ qua một cách dễ dàng như vậy ..."
Giang Thanh Mộng kéo người Khương Chi Chu lại, nắm lấy tay nàng rồi đặt lên cơ thể mình. Cô dịu dàng hôn lên cổ nàng, nhẹ giọng nói:" Vậy chị cho em chạm vào...chỉ cần em không giận chị nữa..."
Hô hấp dần mất kiểm soát, càng ngày càng dồn dập. Cơ thể nóng bỏng, hơi nước sôi sục, Khương Chi Chu bấu víu vào tia thanh tỉnh cuối cùng. Nàng chạm vào vòi sen, giảm nhiệt độ nước.
Giang Thanh Mộng duỗi tay ôm nàng, tựa nửa người trên người nàng.
Tiếng nước rả rích va vào nhau, khiến phòng tắm trở nên sống sắc sinh hương.
Sau khi ra khỏi phòng tắm, cả hai lau tóc cho đối phương, mặc áo choàng tắm rồi ngồi trên sô pha.
Khương Chi Chu sờ vào mái tóc ướt của Giang Thanh Mộng rồi nói: "Sấy tóc trước đi, đừng để bị cảm lạnh."
Giang Thanh Mộng kéo nàng vào trong lòng, nói: "Tháng rồi, không còn là mùa đông nữa." Sau cơn động tình, giọng nói của cô vẫn còn chút khàn khàn, mang chút từ tính, cực kỳ êm tai.
Khương Chi Chu ngã ngồi trên đùi cô. Nàng nhìn cô rồi bỗng dưng ghì lấy gáy cô, hôn lên khóe môi cô. Sau khi tách ra, nàng bất ngờ thổ lộ:" Em yêu chị."
Cho dù cô làm tổn thương nàng, luôn muốn khống chế nàng.
Nàng vẫn yêu cô.
Nàng cần phải thừa nhận điểm này.
"Thanh Mộng, em yêu chị, nhưng giữa chúng ta luôn tồn đọng một số vấn đề. Những việc chị làm thực sự xúc phạm em. Nếu như chị thấy em làm chuyện gì chưa được tốt, khiến chị tổn thương thì cứ nói rõ với em, chúng ta sẽ cùng nhau sửa lại, có được không?"
Giang Thanh Mộng câu lấy sợi tóc của Khương Chi Chu, quấn quanh đầu ngón tay. Cô cúi đầu suy nghĩ một lúc, sau đó ngẩng đầu lên nhìn nàng, nói:" Được, vậy nói chuyện gần nhất đi, tại sao em bỏ lại vệ sĩ rồi đến thị trấn Thanh Trì một mình?"
Cô đã đoán được việc Khương Chi Chu muốn đi bái tế mộ bố mẹ nhưng vẫn muốn nghe chính miệng nàng thừa nhận.
Khương Chi Chu rũ mắt. Một lúc sau, nàng nhướng mắt, nói:"Em đi tảo mộ, nhưng nếu chị hỏi tại sao em lại đi tảo mộ, chờ em xác nhận một vài chuyện xong, em nhất định sẽ nói hết với chị."
Vẫn không chịu nói...
Giang Thanh Mộng có chút thất vọng, nghĩ đi nghĩ lại lộ trình của Khương Chi Chu.
Nàng còn đi đến con phố gần phim trường kia...
"Chuyện em vẫn luôn giấu chị có liên quan đến cửa hang bán hương lần trước chúng ta đi qua đúng không. Nhất định người chủ cửa hàng đã nói với em chuyện gì đó, có phải không?"
"Đúng vậy." Khương Chi Chu thoải mái thừa nhận."
Cô gái nhỏ của nàng vẫn luôn thông minh như vậy.
Giang Thanh Mộng hỏi: "Cô ấy đã nói gì với em?"
Khương Chi Chu lắc đầu: "Chờ em xác nhận một số chuyện với cô ấy rồi em sẽ nói cho chị biết. Em kiêng kỵ lời cảnh cáo của cô ấy nên mới giấu chị. Chuyện em giấu chị không phải vì em không yêu chị, chị hãy tin tưởng em."
Giang Thanh Mộng rũ mi mắt, yên lặng suy tư.
Khương Chi Chu cắt đứt suy nghĩ của cô: "Em đã nói xong, bây giờ đến lượt chị. Tại sao chị lại chấm dứt hợp đồng giúp em vào thời điểm này? Ai đã nói cho chị việc em định làm như thế?"
Thật ra, dường như nàng đã đoán được đáp án.
Nhưng đáp án này thực sự khiến lòng nàng rét run.
Giang Thanh Mộng nói: "Hợp đồng của em có điều khoản chấm dứt hợp đồng —— Bên B tự tiện thay đổi người đại diện của bên A, Bên A có quyền chấm dứt hợp đồng. Năm trước, chị khiến Trần Lâm đổi người đại diện cho em chính là vì để em dễ dàng chấm dứt hợp đồng vào ngày hôm nay. Hai chữ tự tiện rất khó định nghĩa, nếu thật sự chấm dứt thông qua kiện cáo, em sẽ bất lợi. Cho nên chị đã sắp xếp người cho em, nếu thật sự xảy ra kiện cáo, cô ấy có thể đứng về phía em, nói chuyện giúp em."
Khương Chi Chu mỉm cười: "Chị tính kế em như vậy, xem ra em còn phải cảm ơn chị."
Giang Thanh Mộng mím môi, véo cằm Khương Chi Chu, cắn khóe môi nàng một cái, nhẹ giọng nói: "Lúc đấy, chị tính kế em, nhưng lại không biết..."
Không biết chị là Khương Chi Chu...
Cô không nói lời này ra, chỉ tiếp tục nói: "Trong ngành này, chị không tính kế người khác, người khác sẽ tính kế chị. Chị không dẫm lên đầu người khác, người khác sẽ dẫm lên đầu chị. Chị chưa làm chuyện gì tốt, nhưng chị chưa từng làm chuyện xấu hay tội ác tày trời gì. Xin em đừng ...đừng có ấn tượng xấu về chị..." Giọng nói mang theo chút khẩn cầu.
Khương Chi Chu hôn hôn khóe môi cô:" Không phải như thế, chị rất tốt, em biết."
Cô sẽ nhặt mèo hoang ven đường rồi chăm sóc nó cẩn thận; Cô sẽ bảo đoàn đội dẫn đường fans, không cho fans dùng lời lẽ ác ý nhục mạ đối thủ; Cô yên lặng làm từ thiện, quyên tặng rất nhiều tiền cho những người yếu thế trong xã hội. Cô vẫn luôn có bộ mặt lương thiện, chỉ là do cô chưa từng phát hiện ra.
Giang Thanh Mộng ôm nàng, khẽ mỉm cười: "Em cảm thấy chị rất tốt, vậy em ký hợp đồng với phòng làm việc của chị đi. Không đi theo người khác, những gì người khác có thể cho em, chị cũng có thể. Những gì người khác không thể cho em, chị vẫn có thể."
Tại sao lại vòng về công việc rồi...
Khương Chi Chu thở dài một hơi: "Em không muốn tình cảm chen chân vào công việc, huống chi còn là hợp đồng ba mươi năm. Là khế ước bán mình à? Bán cho chị?"
"Nhưng bây giờ em là người của chị rồi."
"Em là của chị, nhưng em vẫn là em, chị có hiểu không?"
Giang Thanh Mộng nói: "Không hiểu."
Khương Chi Chu không chút khách khí vạch trần: "Chị hiểu nhưng giả vờ không hiểu."
"Chị sẽ khiến em phủ phục."
Khương Chi Chu sửng sốt một giây, cảm thấy có chút lạc đề: "Là phủ phục, không phải ngủ phục, nói sai rồi."
Nói giống như ngủ phục vậy... Quá mức...
(Chơi chữ. Bản gốc là thuyết (shuō) phục, Thanh Mộng cố ý vô tình nói là ngủ (shuì) phục.)
Giang Thanh Mộng nhìn nàng, im lặng không nói gì, chỉ mỉm cười, trong mắt mang theo những vụn sáng mềm mại.
Khương Chi Chu thở dài một tiếng, hôn khóe môi cô, nói: "Thanh Mộng, chị kiềm du͙ƈ vọиɠ khống chế của chị lại một chút đi, coi như là vì em, được không?"
Giang Thanh Mộng ôm chặt nàng, im lặng một lúc lâu rồi nói: "Chị sẽ, chỉ cần em không rời bỏ chị..."
Nếu cách yêu của cô lại vô tình xúc phạm đến nàng, cô sẽ thử thay đổi.
"Sẽ không, tin em, em sẽ không rời đi, trừ khi có một ngày chị không cần em nữa."
Giang Thanh Mộng khó hiểu nói: "Chị sao có thể không cần em?"
Cô hận không thể khóa chặt Khương Chi Chu bên mình, một tấc cũng không rời, sao có thể không cần nàng?
Vì tính cách em vẫn chưa trưởng thành, vì có quá nhiều chuyện không thể đoán trước được.
Khương Chi Chu thầm nói trong lòng.
Nàng hôn hôn tóc Giang Thanh Mộng, nói: "Nghỉ ngơi trước đi, em cảm thấy hơi mệt."
Hai người nằm trên giường, mỗi người một tâm tư.
Khương Chi Chu mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Trong lúc mông lung, nàng cảm nhận được việc Giang Thanh Mộng lăn vào trong lòng mình.
Trước khi ý thức lâm vào giấc ngủ say, Khương Chi Chu khẽ cong khóe môi lên.
Xem ra, chính cô gái nhỏ này chủ động chui vào lòng nàng ...
Nàng ôm chặt Giang Thanh Mộng, năm giác quan dần mất đi, ý thức lâm vào tối tăm.
Một lúc lâu sau, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, một đợt cảm xúc tê dại đến thấu xương dâng lên khiến nàng cầm lòng chẳng đặng mà rùng mình.
Ý thức dần dần thanh tỉnh lại. Nàng mở mắt ra, nhưng lại phát hiện trước mắt vẫn là một mảnh đen kịt.
Hai mắt bị che lại, nàng cắn môi, không nhịn được, khẽ lên tiếng, mang theo chút áp lực, thở dốc "Thanh Mộng......"
Giang Thanh Mộng giữ lấy tay nàng, hôn lên cánh môi nàng: "Chị đây..."
"Buông em ra......"
Làm sao Giang Thanh Mộng lại chiều theo ý nàng được?
Cô muốn khống chế nàng, theo một cách trọn vẹn nhất.
Cô hôn nàng, mang theo một chút dịu dàng, triền miên của tình yêu, kèm theo sự chiếm hữu dục rực cháy.
Cơ thể bị cô khống chế. Khương Chi Chu không biết nên làm gì, từng đợt sóng nhiệt dâng tràn khắp cơ thể, khiến nàng ngẩng đầu lên, bị buộc trầm luân.
Ngày hôm sau, Khương Chi Chu nhẹ nhàng bước xuống giường, thay quần áo, chịu đựng cơn đau khắp cơ thể, bước ra cửa.
Giữa hè ngày oi bức, nàng khoác áo chống nắng, che phần xương quai xanh của mình lại, phía dưới cũng không dám mặc quần đùi mát mẻ mà chỉ mặc một chiếc quần dài màu đen rộng thùng thình. Nàng trang điểm cẩn thận, che những dấu vết ái muội trên người mình lại.
Nàng đến công ty xử lý một loạt thủ tục chấm dứt hợp đồng.
Lúc cúi đầu ký tên, Khương Chi Chu sửa sang lại áo khoác, vô tình lộ ra một mảng xương quai xanh.
Trần Lâm thất thần, nhìn những vết đỏ ái muội rồi lại nghĩ đến những tin đồn bóng gió kia. Cô ấy lắc lắc đầu, giọng điệu mang theo chút tiếc nuối: "Tinh Hà, nếu ở dưới trướng chị, chị sẽ không bắt em làm những chuyện đó. Em nói xem, chỉ vì muốn chấm dứt hợp đồng mà hi sinh như vậy, có đáng không?"
Trần Lâm vẫn còn nhớ rất rõ, trước kia Thẩm Tinh Hà cực kỳ phản cảm với những việc này. Đồng tính luyến ái, quy tắc ngầm...trước sau gì nàng cũng tránh xa những chuyện này.
"Không đáng." Khương Chi Chu ký tên xong, đưa văn kiện lại cho cô ấy:" Nhưng không còn cách nào khác."
Trần Lâm nói: "Em có thể nghĩ thông suốt như vậy, xem ra cũng không phải là chuyện gì xấu. Nếu em có thể nhìn nhận sớm hơn một chút, có lẽ hiện tại, trụ cột của Tinh Nguyên chính là em. Sau này em phải đi theo cô ấy cho thật tốt, chị biết địa vị của cô ấy cũng không nhỏ, chắc chắn sẽ làm cho em nổi tiếng. Đến lúc đó nhớ đừng quên người bạn như chị đấy."
Giới giải trí là ngành nghề gió chiều nào theo chiều này.
Khương Chi Chu nhếch khóe môi, bắt tay tạm biệt cô ấy.
Thủ tục không thể làm xong trong ngày, vẫn phải giải quyết theo trình tự.
Ra khỏi công ty, Khương Chi Chu đến hiệu sách để mua vài quyển sách tâm lý học.
Cái giới mang vẻ ngoài hào nhoáng này là nơi có nhiều người mắc bệnh về tâm lý nhất. Bệnh trầm cảm, chứng cưỡng chế, Khương Chi Chu nhìn mãi cũng thành quen.
Bởi vì đặc thù công việc, nghệ sĩ không tiện ra vào bệnh viện, càng không dám đến khoa tâm lý để khám bệnh vì rất dễ lộ việc riêng của mình. Phần lớn nghệ sĩ nổi tiếng đều có bác sĩ tâm lý tư nhân.
Hiện tại Khương Chi Chu không có bác sĩ tư nhân để hỏi. Nàng đành phải hỏi trang trực tuyến của bệnh viện bằng tài khoản nặc danh, sau đó mua sách chuyên ngành về nhà để tham khảo.
Tâm lý Giang Thanh Mộng không khỏe mạnh.
Khương Chi Chu biết điều này.
Vào năm tuổi, cô đã phải chịu tổn thương tâm lý quá mức nghiêm trọng —— tận mắt nhìn mẹ mình nhảy lầu tự sát, người bố thì ném cô vào bệnh viện, không buồn quan tâm. Năm ấy, cô là cô bé mười hai tuổi rúc vào góc giường bệnh, không ăn không uống, không khóc không nháo, yên lặng đến mức quái dị. Sau đó, cô được đưa ra nước ngoài để trị liệu, có lẽ đã đạt được hiệu quả nhất định. Ít ra, sau khi cả hai gặp lại nhau, cô cũng không có gì quá khác thường.
Khương Chi Chu bỗng dưng nghĩ, liệu có phải cái chết của bản thân vào năm ngoái đã khiến tâm lý của cô tổn thương hay không? Nó gợi dậy mặt cố chấp trong nội tâm của cô? Sau khi ở bên nhau, trong mỗi lần chia ly và đoàn tụ, cô luôn biểu hiện những hành vi kỳ lạ nhất định.
—— Cô cảm thấy lo âu khi chia ly, luôn sợ nàng sẽ bị tổn thương.
Nàng nên tìm bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp giúp đỡ.
Tìm một vị bác sĩ tâm lý đáng tin cậy, có thể tin tưởng được.
Người đáng tin cậy này xuất hiện ở trước mặt Khương Chi Chu rất nhanh.
Hà Gia, người thân cận với Giang Thanh Mộng nhất.
Kể từ khi Giang Thanh Mộng chấm dứt hợp đồng, cô ấy luôn đi theo cô. Cô ấy từ chức giám đốc tuyên truyền ở Tinh Nguyên, chuẩn bị thành lập công ty truyền thông, cũng thường xuyên nhắc tên Giang Thanh Mộng trên mạng xã hội.
Người trong ngành nhìn thấy, ít nhiều gì cũng biết rõ.
Khương Chi Chu gặp Hà Gia vào đầu tháng .
Trước đây, hai người từng gặp thoáng qua nhau vài lần. Nhưng vì có quá nhiều hạn chế, bọn họ cũng không quá mức thân nhau.
Hà Gia tìm đến nàng, muốn nàng phối hợp với công tác tuyên truyền của《 Cửu khúc 》, rồi lại nói bóng gió vài câu về chuyện ký hợp đồng.
Khương Chi Chu vui vẻ tiếp nhận việc tuyên truyền, nhưng lại nói rõ với cô ấy:" Đừng đem tôi ra tính toán nữa, tôi sẽ không ký hợp đồng với phòng làm việc của hai người đâu."
Hà Gia gật đầu cười, nhấp một ngụm cà phê: "Vậy chúng ta nói về chuyện của Thanh Mộng đi."
Khương Chi Chu nói: "Chắc chị cũng biết mối quan hệ giữa chúng tôi."
"Ừ, em ấy rất ít khi giấu chị, dù là công việc hay là tình cảm."
Khương Chi Chu suy tư: "Chị ấy thực sự rất tin tưởng chị..."
Hà Gia bật cười: "Đừng nhìn chị như vậy, em ấy thực sự rất xinh đẹp, nhưng chị không có hứng thú với phụ nữ, hơn nữa..."
Cô đã mở lời như vậy, Khương Chi Chu cũng thuận miệng tiếp chuyện: "Hơn nữa?"
"Hơn nữa, vào tháng , tháng năm trước, chị có làm phụ đạo tâm lý cho em ấy một thời gian. Em ấy cũng được xem là một nửa người bệnh, chị sẽ không xuống tay với bệnh nhân của mình."
"Chị học tâm lý?"
"Tốt nghiệp thạc sĩ tâm lý học ở Đông Đại, đã có giấy chứng nhận hành nghề. Sau khi tốt nghiệp một năm liền gia nhập làng giải trí."
Giới giải trí có không ít người làm truyền thông xuất thân từ tâm lý học. Truyền thông tốt sẽ hiểu được mục tiêu khách hàng muốn là gì, đây cũng có thể xem như là một môn học.
Hà Gia nói: "Em không muốn hỏi gì về Thanh Mộng à?"
Khương Chi Chu hỏi lại: "Chị có muốn nói gì không?"
Hà Gia mỉm cười, nói: "Sự xuất hiện của em giúp vấn đề của em ấy thuyên giảm, nhưng cũng tăng thêm gánh nặng tâm lý cho em ấy."
Hai câu nói này có chút mâu thuẫn, nhưng Khương Chi Chu có thể dễ dàng hiểu được: "Giảm bớt sự cố chấp? Tăng thêm phần lo âu?"
Hà Gia thoáng ngạc nhiên, Khương Chi Chu lại nói:" Tôi có đọc qua một ít sách chuyên ngành."
Hà Gia ừ một tiếng, nói: " Xem ra em có đủ tư cách làm người yêu của em ấy."
Hai người nói về vấn đề tâm lý của Giang Thanh Mộng một lúc. Cuối cùng, Hà Gia nói với Khương Chi Chu: " Hi vọng em sẽ phối hợp với chị. Một là phối hợp việc tuyên truyền, hai là chị sẽ bảo bác sĩ kê một ít thuốc cho em ấy, em nhớ bảo em ấy uống. Em đừng chọc giận em ấy, cứ chiều theo em ấy đi. Em có thể làm được không?"
Khương Chi Chu gật đầu đồng ý.
Tháng , 《 Cửu khúc 》 phát sóng.
Vào đúng ngày phát sóng, ratings hai đài trực tiếp vượt mức , nhanh chóng chiếm hết hot search đầu tiên.
Ba hot search đầu tiên vẫn có tên Giang Thanh Mộng như trước, nhờ vào hình tượng bạch y phiêu đãng, dải lụa vấn tóc, cô đã chiếm hot search đầu tiên ngay lập tức.
Thư hai, thứ ba lần lượt là về cốt truyện. Tinh Nguyên đã nhờ rất nhiều công ty làm truyền thông, dẫn dắt dư luận.
《 Đại Minh truyền kỳ 》 bị cấm sóng, bọn họ chỉ có thể được ăn cả ngã về không. Tất cả đều dựa vào《 Cửu khúc 》, nếu không, kết quả kinh doanh sáu tháng cuối năm sẽ chẳng ra đâu vào đâu.
Giữa tháng , theo sự phát triển cốt truyện của《 Cửu khúc 》, từ khóa "Dận Nguyệt" cũng thường lên hot search.
Dận Nguyệt là nữ thứ do Khương Chi Chu thủ vai.
Lần đầu tiên lên hot search, là nàng cọ nhiệt Giang Thanh Mộng.
Giang Thanh Mộng thủ vai "Nguyên Chỉ", cùng "Dận Nguyệt" đứng dưới tán cây. Hai người nhìn nhau từ xa, ánh mắt chất chứa muôn vàn lời nói.
Đương nhiên, lúc quay phim không có cây cối, là do bộ phận hiệu ứng hậu kỳ ghép cây anh đào vào, còn làm hiệu ứng cánh hoa rơi xuống, dựng lên khung cảnh đượm buồn đầy đẹp đẽ.
Khương Chi Chu đóng vai "Dận Nguyệt" đứng giữa những cánh hoa buổn tẻ phấp phới. Nàng cắn vỡ túi máu trong miệng, dung dịch đỏ tươi tràn ra khóe miệng, chảy xuống. Đôi mắt dường như muốn nhắm lại, giống như không thể gắng gượng được nữa. Cơ thể lung lay sắp ngã khuỵu, nhưng vẫn cố gắng bước về phía trước.
Cảnh tượng vừa đau buồn, vừa đẹp đẽ này đã được cư mạng tạo thành gif, leo lên đứng đầu hot search.
Khương Chi Chu bỗng dưng phất lên. Vào đêm hôm ấy, nàng bỗng có thêm một trăm vạn fan.
Tuần cuối tháng , nhờ vào gif "Dận Nguyệt hắc hóa, lau máu tươi bên môi, vẻ mặt đầy mỉa mai", Khương Chi Chu lại lên hot search lần thứ hai. Có rất nhiều cư dân mạng điên cuồng bảo nàng diễn một vai ác lại trở thành bạch nguyệt quang trong lòng nhiều người.
Nàng nổi tiếng trong một đêm, số lượng fans ngày càng tăng.
Việc nổi tiếng này quá mức đột ngột. Khương Chi Chu nghệch ra một lúc, dường như đang trở lại năm tuổi.
Đột nhiên có vô số cuộc điện thoại gọi đến. Quen, không quen, đều muốn kết thân, mời nàng hợp tác; Đột nhiên lại có paparazzi đi theo như hình với bóng. Nàng đi đến nơi nào cũng bị nhận ra, bị dòm ngó, bị vây quanh, bị đuổi theo xin chữ kí.
Điều khác biệt là, Khương Chi Chu thích ứng nhanh hơn năm tuổi ấy. Nàng chỉ luống cuống vài phút. Sau đó lại điều chỉnh kế hoạch công tác như mọi khi.
Nàng không nhận phim truyền hình, chỉ chuyên tâm vào điện ảnh giống như trước đây.
Nhưng nàng nổi tiếng nhờ vào phim lưu lượng, giới sản xuất phim điện ảnh có vẻ khá kiêng kỵ.
Nghệ sĩ lưu lượng rất đắt đỏ, bọn họ không chắc sẽ trả nổi.
Khương Chi Chu nhiều lần đảm bảo sẽ không lấy thù lao đóng phim cao, cứ trả như bình thường là được.
Nghệ sĩ nữ nhận thù lao thấp, kỹ thuật diễn tốt và có sẵn lưu lượng không nhiều lắm. Trong cái giới một truyền mười, mười truyền trăm này, thanh danh của nàng truyền đi rất xa.
Trong khoảng thời gian này, Giang Thanh Mộng vẫn luôn theo sát bên người nàng. Trước kia, hai người còn có thể lén lút ra ngoài đi dạo. Nhưng sau khi Khương Chi Chu nổi tiếng, tuy rằng có thời gian rảnh, nhưng cả hai cũng chỉ có thể ở nhà, cùng nhau trải qua thế giới chỉ có hai người.
Giang Thanh Mộng thực sự vui vẻ.
Cô thích nhốt Khương Chi Chu trong nhà, chỉ có cô mới có thể nhìn thấy, chỉ có cô mới có thể chạm đến.
Cô giấu sự vui sướng đầy u ám này trong lòng, không biểu lộ ra ngoài.
Ngược lại với sự nổi tiếng của Khương Chi Chu, sự nghiệp Giang Thanh Mộng bắt đầu lao dốc.
Cô đã nói tiếng được hai năm rưỡi, thị trường lưu lượng đổi mới quá nhanh, mỗi một hai năm sẽ thay mới, tạo thành thời đại mới.
Cộng thêm tiếng nói cho rằng "Thiên hạ khổ vì lưu lượng từ lâu" dần dần tăng lên, người trong nghề phê phán thị trường lưu lượng thối nát, nghệ sĩ lưu lượng không có đạo đức, lấy thù lao đóng phim với giá trên trời khiến người khác sợ sệt.
Sự điều chỉnh đầu tiên là thị trường điện ảnh. Đang trong kỳ nghỉ hè, những bộ phim điện ảnh do nghệ sĩ lưu lượng đóng chính hầu như đều nằm la liệt giữa đường, vốn đầu tư vẫn chưa hoàn lại. Ngược lại là một bộ phim cải biên từ kịch nói nhờ vào danh tiếng xưa nay, nhanh chóng trở thành ngựa ô với tỷ lệ suất chiếu và lượng khán giả đến xem cao ngất ngưỡng.
Thị trường biến động. Nam diễn viên lưu lượng từ hai năm trước đang vội vã đổi hình thức. Giang Thanh Mộng từng là đỉnh lưu hàng đầu nên không cần vội vã. Ngược lại, cô thích giúp Khương Chi Chu xử lý việc vặt hơn.
Cô không đặt hết tâm tư vào sự nghiệp.
Xuất phát từ sự lo lắng về vấn đề cơ thể và tâm lý của cô, Khương Chi Chu không khuyên cô ra mặt nữa.
Chuyện công việc đã có Hà Gia và Tiểu Ngải lo liệu. Coi như cho cô nghỉ dài hạn, để cô hồi phục một thời gian, cô thực sự làm việc quá lâu rồi.
Thậm chí Khương Chi Chu còn muốn vỗ béo cô. Béo hơn một chút, sờ sờ rất thoải mái.
Giang Thanh Mộng bị ý tưởng này của nàng chọc cười, tuy ngoài miệng cô thường nói: " Béo lên sẽ bị em ghét bỏ mất.", nhưng lúc ăn cơm vẫn cố ăn nhiều hơn một chút.
Khương Chi Chu bắt đầu nấu nhiều món ăn đa dạng hơn cho cô.
Một tuần sau, Giang Thanh Mộng nắm lấy tay Khương Chi Chu, đặt lên bụng mình, khẽ mỉm cười rồi hỏi: "Em sờ sờ thử xem, có cảm thấy thoải mái hơn không?"
Khương Chi Chu sờ sờ, cúi người, giả vờ dán đầu lên bụng cô để nghe nghe, hỏi như thật: "Mấy tháng rồi? Có phải sắp sinh rồi không?"
Dám nói cô mang thai.
Giang Thanh Mộng giận đến mức dùng sức véo lấy tai Khương Chi Chu.
Khương Chi Chu phản công. Nàng cù lét cô, hai người vui vẻ chơi đùa, lăn thành một khối trên giường.
Đầu tháng , nhờ vào sự nổi tiếng của 《 Cửu khúc 》, Khương Chi Chu đã lăn lộn và giành được cơ hội thử vai cho bộ phim điện ảnh của Lý Trạch.
Phim điện ảnh của Lý Trạch có tên là 《 Hàn sơn 》 , tuyển diễn viên hết nửa năm vẫn chưa xong.
Khoảng khắc Khương Chi Chu xuất hiện ở trước mặt ông với thân phận "Thẩm Tinh Hà", đoàn đội của ông đều ngạc nhiên đến mức lắp bắp.
Thẩm Tinh Hà này thực sự rất giống với ảnh hậu Khương Chi Chu đã qua đời, đến cả việc giơ tay nhấc chân cũng quá giống!
Cả gương mặt kia nữa. Mũi cao, xương gò má thấp, mảnh khảnh xinh đẹp, cũng là gương mặt mà Lý Trạch thích chọn làm vai chính nhất.
Tuy là như vậy, nhưng Khương Chi Chu vẫn phải trải qua vài lần thử vai mới có thể bắt lấy cơ hội vào đoàn làm phim.
Chỉ là gia nhập đoàn làm phim, vẫn chưa định vai diễn.
Vẫn còn phải trải qua quá trình huấn luyện mới có thể định vai diễn.
Càng là đại chế tác, càng tuyển cẩn thận hơn.
Khương Chi Chu không nhận phim nào khác nữa, chuyên tâm vào bộ phim của Lý Trạch.
Giang Thanh Mộng hỏi một câu: "Có phải quá mạo hiểm không?"
Vừa mới nổi tiếng liền bỏ qua nhiều lời mời hợp tác khác, được ăn cả ngã về không, đặt toàn bộ niềm tin vào Lý Trạch.
Khương Chi Chu nói: "Rất mạo hiểm, nhưng em muốn liều một phen."
Nếu thắng, nàng có thể khai hỏa trong giới điện ảnh, thậm chí có thể chân chính thành danh trong giới giải trí mà không cần làm lưu lượng, hư danh vô thực; Nếu thua, nàng có thể vớt vát được một vai phụ nho nhỏ, nhưng sẽ mất đi cơ hội phát triển tốt nhất, chi phí ngầm rất lớn.
Khương Chi Chu đột nhiên nghĩ lá sâm nàng rút được vào năm trước ——quý nhân từng quen biết hôm nay, lại tương phùng vào cuối thu.
Lý Trạch vẫn luôn là quý nhân của nàng.
Thành tựu của nàng gắn liền với phim điện ảnh của ông.
Giang Thanh Mộng nói: "Nếu thua cũng không sao đâu, chúng ta còn có rất nhiều thời gian."
Các nàng sẽ cùng nhau vượt qua.
Khương Chi Chu gật đầu, bắt đầu thu thập hành lý: "Em sẽ vào đoàn làm phim để huấn luyện một thời gian."
Giang Thanh Mộng giúp nàng thu thập rồi hỏi: "Chị có thể đi cùng em không? Coi như là chị nghỉ phép, còn em thì công tác. Tuy chúng ta ở cùng khách sạn, nhưng chị sẽ không làm phiền đến công việc của em."
Khương Chi Chu buông hành lý, nắm lấy tay Giang Thanh Mộng, tựa trán mình vào trán cô, dịu dàng nói: "Đương nhiên là có thể. Buổi tối, chúng ta sẽ cùng nhau ra ngoài để dạo phố, ăn vặt, xem phim, giống như đầu năm nay vậy."
Giang Thanh Mộng nở nụ cười đầy thỏa mãn: "Chị cũng sẽ nghỉ ngơi một tháng, tháng sau bắt đầu làm việc lại."
Khương Chi Chu nói: " Chúng ta giải nghệ vào năm tuổi đi, sau đó du lịch khắp thế giới, được không?"
Khi đó, cứ mặc kệ giới giải trí đầy mưa gió này. Các nàng vẫn sẽ thoải mái ở bên nhau.
"Được." Giang Thanh Mộng nhẹ giọng đáp: "Đến lúc đó, em muốn đi nơi nào, chị cũng sẽ đi cùng với em."
Khương Chi Chu gia nhập đoàn làm phim 《 Hàn sơn 》 để huấn luyện.
《 Hàn sơn 》 là một bộ phim nghệ thuật có bối cảnh cổ đại, có rất nhiều cảnh đấu võ.
Ban ngày, Khương Chi Chu huấn luyện ở phim trường. Ban đêm, nàng trở về khách sạn, cải trang cùng với Giang Thanh Mộng rồi ra ngoài dạo phố.
Thỉnh thoảng, Giang Thanh Mộng sẽ lấy cớ đến thăm, đến phim trường để huấn luyện cùng nàng.
Ngày qua ngày, Lý Trạch cảm thấy cô thực sự xinh đẹp, rất thích hợp với màn ảnh rộng, cho nên đã hỏi cô:" Có muốn gia nhập đoàn phim để cùng huấn luyện không?"
Ngụ ý rất rõ ràng, ông ấy muốn mời cô diễn phim điện ảnh.
Cơ hội này, nhiều người cầu còn không được, nhưng Giang Thanh Mộng lại lắc đầu từ chối.
Tâm tư cô không đặt vào việc đóng phim. So với đóng phim, cô thích việc đầu tư và kinh doanh hơn.
《 Hàn sơn 》 là một bộ phim nghệ thuật được giới phê bình khen ngợi nhưng có rất ít người mua vé xem phim. Giang Thanh Mộng biết rõ sẽ không kiếm được bao nhiêu nhưng vẫn lựa chọn rót vốn.
Coi như là quảng cáo cho phòng làm việc của mình.
Tuần cuối tháng , Khương Chi Chu gặp người quen cũ ở phim trường.
Ôn Tuân.
Hắn là nhà đầu tư của phim 《 Hàn sơn 》.
Vào tháng , hắn đưa danh thiếp cho nàng, nói có thể giúp nàng phát triển.
Hắn đã đến tìm Lý Trạch.
Năm đó, Khương Chi Chu làm trung gian, giới thiệu hai người bọn họ với nhau.
Bọn họ lại trở thành bạn vong niên.
Lúc nhà họ Ôn chưa phá sản, mỗi bộ phim của Lý Trạch đều do Ôn Tuân đầu tư.
Vì thế, vào năm đó, khi cả hai vẫn giữ mối quan hệ bạn bè nam nữ bình thường, nhưng vẫn có nhiều lời đồn thổi linh tinh, nói rằng Khương Chi Chu dựa vào đàn ông để trèo cao.
Khương Chi Chu trực tiếp vứt tiền riêng của mình để đầu tư cho bộ phim của Lý Trạch, gấp đôi Ôn Tuân.
Hiện giờ, cả hai đã gặp lại nhau. Khương Chi Chu không muốn tiếp xúc quá nhiều với hắn vì Giang Thanh Mộng. Cho nên, nàng chỉ gặp, chào hỏi xã giao rồi tránh đi.
Chạng vạng tối, lúc quay lại khách sạn, trời bỗng đổ mưa.
Giang Thanh Mộng gọi điện thoại hỏi: " Chị đến đón em nhé?"
Khương Chi Chu sợ cô gặp phải Ôn Tuân sẽ không vui, liền từ chối: "Không cần đâu. Ngày mưa đường trơn lắm, chị cứ ngoan ngoãn ở lại khách sạn rồi chọn một bộ phim hay trước đi. Em mua một ít đồ ăn vặt rồi ngồi xe của đoàn phim trở về. Buổi tối, chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm, xem phim và ăn đồ ăn vặt."
Giang Thanh Mộng cười nói: "Còn ăn nữa à? Em muốn chị béo phì đến mức lên hot search hả?"
"Trước đây là ai nói lên hot search sẽ dìm xuống?"
Hai người cười đùa vài câu rồi cúp điện thoại.
Khương Chi Chu mỉm cười rồi cất điện thoại đi. Khi xoay người lại, ý cười bên môi bỗng cứng đờ.
Ôn Tuân đứng phía sau nàng, vẻ mặt có chút phức tạp.
Khương Chi Chu ngừng cười, nhướng mày: "Nghe lén người khác gọi điện thoại không được lịch sự cho lắm."
Ôn Tuân cúi đầu nói: "Xin lỗi."
Khương Chi Chu vẫy vẫy tay chào hắn.
Ôn Tuân đuổi theo: "Trời mưa rồi, tôi đưa cô về khách sạn."
Khương Chi Chu không buồn ngoảnh đầu lại: "Cảm ơn, không cần đâu, tôi sẽ ngồi xe của đoàn phim."
"Tôi có một số chuyện muốn nói với cô."
"Chúng ta không thân, không có gì để nói."
Ôn Tuân dừng bước, cười khổ: "Dù cho chúng ta không thân, cô cũng không muốn biết việc ông chủ cũ của Tinh Nguyên rửa tiền à?"
Khương Chi Chu dừng bước, xoay người nhìn hắn, thấp giọng nói: "Anh hỏi chuyện này làm gì?"
Phim trường có rất nhiều tay mắt. Khương Chi Chu muốn kéo hắn đến một góc yên tĩnh để hỏi chuyện.
Ôn Tuân nói thẳng: "Trên xe tôi có tư liệu, tôi đưa cô về khách sạn. Chúng ta sẽ nói trong lúc đi đường."
Khương Chi Chu do dự một lúc, theo hắn lên xe.
Khi lên xe, Khương Chi Chu bỗng dưng mắng hắn: "Anh nhúng tay vào chuyện này làm gì? Sợ chết không đủ sớm à?"
Lời nói này thực sự không nể nang gì.
Ôn Tuân không tức giận, ngược lại đỏ hốc mắt: "Năm đó, bọn họ hại tôi thê thảm như vậy, sao tôi có thể bỏ qua được?"
Sự kiện hít thuốc phiện năm đó thực sự là do họ xuống tay với Ôn Tuân, cho nên mới liên lụy đến Khương Chi Chu.
Khương Chi Chu duỗi tay định lấy tư liệu, nhưng Ôn Tuân đã đưa túi văn kiện cho nàng.
Nước mưa đánh vào cửa sổ xe, tạo nên một chuỗi tiếng vang lộp bộp, phấp phới ngoài cửa sổ xe.
Khương Chi Chu ngồi ở ghế sau, một bên lật xem văn kiện, một bên không buồn ngẩng đầu lên: " Dừng xe lại đi, tôi muốn xuống xe mua một ít đồ ăn vặt cho người yêu của tôi."
Ôn Tuân nắm chặt tay lái, dẫm phanh.
Khương Chi Chu bung dù ra ngoài mua hạt dẻ rang đường và hai que hồ lô đường, còn có một ít bánh khoai tây.
Sau khi trở lại xe, Khương Chi Chu thắt dây an toàn, ôm hạt dẻ rang đường vào lòng để giữ ấm, rồi hỏi người ngồi trên ghế điều khiển: "Anh lấy tập tài liệu này từ đâu?"
"Tôi điều tra Tinh Nguyên hai năm, bắt đầu từ người dụ dỗ tôi hít thuốc phiện lúc trước, dần dần tra ra được."
"Rất có nghị lực." Khương Chi Chu khen: "Giao tài liệu cho tôi đi, sau này anh đừng xen vào việc của người khác nữa. Chuyện rửa tiền này, người trong ngành đều biết quá rõ, anh có thể làm gì bọn họ?"
Ôn Tuân im lặng một lúc rồi mở miệng hỏi: "Chi Chu, với tính cách của em, em sẽ nói ra những lời này sao?"
Nghe vậy, Khương Chi Chu bỗng giật mình, sau đó bình tĩnh nói: " Anh nhận nhầm người rồi. Anh không thể nhìn tôi giống chị ấy và cho rằng tôi là chị ấy, như vậy thực sự không tôn trọng tôi."
Ôn Tuân kiên định nói: "Không, anh không nhận sai, em chính là cô ấy!"
"Có bệnh." Khương Chi Chu cười nhạo một tiếng, lắc đầu: "Tập trung lái xe đi."
"Nếu không phải là cô ấy, tại sao em lại đến quán bar để điều tra? Nếu không phải là cô ấy, tại sao em lại tế bái trước mộ bố mẹ của cô ấy?"
Khương Chi Chu lạnh lùng nói: "Anh cũng theo dõi tôi?"
"Anh không dám, chỉ là hai lần đó đều trùng hợp gặp em. Anh nói, anh vẫn luôn chú ý đến em, bắt đầu từ lúc em diễn 《 Trầm oan giải tội 》! Trên đời này làm sao có hai người giống hệt nhau được? Em chính là cô ấy!" Ôn Tuân càng nói càng kích động, cơ thể run nhè nhẹ.
Khương Chi Chu giội cho hắn một gáo nước lạnh: "Không phải, tôi chỉ bắt chước chị ấy. Cộng thêm việc tôi là fan của chị ấy, cho nên muốn quét tước mộ bố mẹ chị ấy một chút thôi, anh đừng kích động như thế."
Ôn Tuân quay đầu lại nhìn nàng, hốc mắt đỏ bừng: "Chi Chu, tại sao em không chịu thừa nhận? Là vì niềm vui mới của em à?"
Khương Chi Chu bỗng dưng cứng họng, nàng vừa muốn mở miệng phủ nhận, lại bỗng dưng trừng to mắt, thét lên: "Phanh lại!"
Ôn Tuân quay đầu lại, chỉ thấy một chiếc xe tải phía đối diện đang lao đến. Hắn vội vàng đánh tay lái.
Mặt đường trơn trượt, xe việt dã nhắm về phía vành đai xanh, kem theo tiếng vang lớn đến đinh tai nhức óc rồi đâm vào cây.
Cơ thể bay loạn tứ tung, hạt dẻ rang đường trong lòng ngực rải khắp xe, còn có chất lỏng ấm áp chảy xuống. Khương Chi Chu chớp chớp mắt, cảm nhận được tim mình đang đập thình thịch.
Tầm nhìn của nàng đầy rẫy nước mưa và máu tươi.
Dường như đang trở về một năm trước.
Tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên trong xe. Ngón tay Khương Chi Chu giật giật, nỉ non lẩm bẩm vài câu, đầu óc hiện lên rất nhiều hình ảnh hỗn độn.
Nàng giãy giụa chạm vào di động, muốn ấn nút nghe, nghe giọng nói của Giang Thanh Mộng một chút.
Còn chưa kịp chạm vào điện thoại, ý thức của nàng hoàn toàn biến mất.
Thế giới lâm vào một mảnh tối tăm.
Ý thức lại khôi phục, nàng cảm nhận được cơn đau thấu xương, sau đó là mùi thuốc sát trùng gay mũi.
Trong lúc mê mang, Khương Chi Chu muốn mở mắt, nhưng lại phát hiện mình không thể mở mắt ra được.
Nàng cảm thấy rất đau đớn, nhưng lòng bàn tay bỗng nhiên được một bàn tay lạnh lẽo, mềm mại khác nắm lấy.
Đôi tay lạnh lẽo kia như đang vuốt phẳng sự nôn nóng trong lòng. Khương Chi Chu nắm chặt tay cô, mấp máy cánh môi, nói không nên lời.
Cuối cùng, nàng rơi vào hôn mê.
Trước khi hôn mê, nàng nghĩ, nàng thật vô dụng, còn chưa kịp nói cho cô gái nhỏ của nàng, đừng khổ sở...
Trên con phố dài gần trường quay, có một cửa hàng bán hương nến.
Trong tiệm khói hương lượn lờ, thi thoảng có thể thấy được pho tượng ánh vàng rực rỡ cùng hương nến đỏ rực. Bên quầy có một người phụ nữ, đôi mắt được che bởi một tầng vải bố trắng, đang khảy bàn tính. Phía cửa bỗng nhiên truyền đến một chuỗi tiếng chuông gió linh hoạt kỳ ảo. Cô ấy ngẩng đầu, khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng của mình lên, hướng về phía tiểu đạo đồng đang chà lau pho tượng rồi nói:" Có người giúp cô ấy chắn tử kiếp..."
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.