Cạm Bẫy Tổng Tài

chương 114: cuối cùng thành người xa lạ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chính vào lúc này, bên ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa kịch liệt, hàng xóm Kiệt ở ngoài cửa lớn tiếng hỏi: “Cô Lâm! Đã xảy ra chuyện gì sao? Cô Lâm...”

Cơ thể của Trần Hoàng Khôi bỗng cứng nhắc, anh ta không ngờ thật sự sẽ có người đến cửa làm phiền chuyện tốt của anh ta!

Lâm Thanh Mai bị Trần Hoàng Khôi cả người toàn mùi rượu đè lên không thể nhúc nhích, hai tay của cô bị bàn tay lớn của anh ta áp chết giữa trên đỉnh đầu, cái tay khác của anh ta bịt chặt miệng của Lâm Thanh Mai.

Lý trí của anh ta có hơi quay lại một tí ti, nhưng tà niệm mãnh liệt vẫn đang thôi thúc trong đầu óc của anh ta.

Trần Hoàng Khôi không có động tác mới, cứ căng thẳng không lên tiếng đè Lâm Thanh Mai, muốn đợi Kiệt người lo chuyện bao đồng ở ngoài cửa tự mình rời khói.

“Cô Lâm! Cô nếu như còn không lên tiếng thì tôi đạp cửa xông vào!”

Kiệt đứng ở ngoài cửa trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh, bắt đầu từ khi Trần Hoàng Khôi bước vào chung cư của Lâm Thanh Mai thì anh ta ở trong chung cư của mình nhìn chằm chằm màn hình camera giám sát, muốn đợi Trần Hoàng Khôi sau khi đi ra anh ta mới có thể yên tâm đi ngủ.

Ở trong tài liệu của anh ta, Trần Hoàng Khôi là một trong những đối tượng được giám sát trọng điểm.

Nhưng mãi không thấy Trần Hoàng Khôi từ trong phòng đi ra, Kiệt từ cửa phòng đi đến ngoài cửa chung cư của Lâm Thanh Mai nghe lén.

Trước đó mãi không nghe thấy cái gì, hiệu quả của cửa cách âm rất tốt, mãi đến khi anh ta thấp thoáng nghe thấy tiếng kêu cứu của Lâm Thanh Mai.

Tuy rất ngắn ngửi nhưng anh ta vẫn nghe thấy!

Lúc này nghe thấy Kiệt nói muốn đạp cửa, trong lòng Trần Hoàng Khôi có hơi hoảng.

Anh ta bỗng nhìn vào mắt của Lâm Thanh Mai, nhìn thấy sự tức giận và đau lòng trong mắt của cô, ánh mắt này khiến anh ta hoàn toàn tìm lại lý trí.

Trần Hoàng Khôi khẽ nói: “Thanh Mai, tôi bây giờ thả em ra! Em bảo người đàn ông này đi mau, chuyện của hai chúng ta đừng để người lạ tham gia vào!”

Ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Thanh Mai nhìn chằm chằm anh ta, anh ta có hơi nhếch nhác bò dậy sải bước đi ra ban công, nhìn dáng vẻ là không muốn va chạm với người ngoài cửa.

Cô mau chóng chỉnh lại quần áo không thèm để ý đến Trần Hoàng Khôi nữa, lúc này Kiệt ở ngoài cửa lại xác nhận với cô lần nữa, nói anh ta thật sự chuẩn bị đạp cửa vào rồi, Lâm Thanh Mai cất bước ra mở cửa.

Tư thế chuẩn bị đạp cửa của Kiệt bỗng khựng lại, lo lắng hỏi: “Cô Lâm? Cô... cô không sao chứ?”

Lâm Thanh Mai khẽ lắc đầu nói: “Tôi không sao, Kiệt, cảm ơn sự quan tâm của anh.”

Không có giải thích nhiều, cô cũng không muốn chuyện vừa rồi tùy tiện nói cho người đàn ông xa lạ.

Kiệt gật đầu nhưng vẫn có hơi không yên tâm: “Vậy... tôi trở về đây, cô Lâm thật không cần giúp đỡ sao?”

“Không cần, cảm ơn.” Vẻ mặt của Lâm Thanh Mai có hơi không tự nhiên, vẫn là lửa giận đầy bụng đang đè nén ở lồng ngực.

Lúc này Kiệt cũng ngại tiếp tục kiên trì nữa, chỉ nói câu ‘có chuyện gì thì cô gọi tôi, không cần khách sáo’.

Lâm Thanh Mai gật đầu khẽ mỉm cười tự mình tiễn Kiệt rời khỏi.

Đợi sau khi Kiệt trở về chung cư của mình, cô không đóng cửa xoay người đi về phía phòng bếp...

Một phút sau, Lâm Thanh Mai đi đến ban công nói với bóng lưng của Trần Hoàng Khôi: “Anh đi đi.”

Trần Hoàng Khôi đang hút thuốc xoay người liếc nhìn cô, anh ta thở ra đem đầu thuốc vứt xuống hồ nước cộng cộng dưới lầu.

Anh ta xoay người bước tới trước một bước nói: “Thanh Mai tôi vừa rồi thật sự là đầu óc choáng váng rồi... xin lỗi!”

Đối diện với chồng cũ có ý muốn cưỡng hiếp mình như lần này, đáy lòng của Lâm Thanh Mai thật sự tỉnh ngộ rồi.

Cô bình tĩnh nói: “Trần Hoàng Khôi, đây là lần cuối cùng tôi tha thứ cho anh, nếu như tôi không niệm tình cũ, thì vừa rồi chuyện anh muốn cưỡng bức tôi tôi hoàn toàn có thể báo cảnh sát xử lý. Hôm nay tôi nói rõ ràng hết với anh, sau này chuyện trong nhà tôi không cần anh quản, nếu như người nhà của tôi gọi điện cho anh anh có thể không nghe, anh đã không có nghĩa vụ và trách nhiệm duy trì liên lạc với người nhà của tôi nữa rồi.”bg-ssp-{height:px}

“Thanh Mai...”

Lâm Thanh Mai nói: “Anh nghe tôi nói xong đã, sau này anh không cần tiếp tục đến tìm tôi nữa, cho dù anh đến tìm tôi tôi cũng sẽ không gặp anh nữa! Giữa chúng ta đã kết thúc rồi, mặc kệ như thế nào chúng ta đều không thể quay lại như trước được nữa! Bởi vì tôi đã không còn yêu anh nữa rồi!”

Tận tai nghe thấy cô nói không còn yêu anh ta nữa rồi, trái tim của Trần Hoàng Khôi lần đầu tiên cảm thấy khổ sở rách ra.

Tuy anh ta một lòng muốn khiến Lâm Thanh Mai trở thành người phụ nữ của anh ta, nhưng đó là vì anh ta vẫn yêu cô.

Nhưng bây giờ Lâm Thanh Mai hoàn toàn vạch rõ giới hạn với anh ta, sự hối hận trong đáy mắt Trần Hoàng Khôi dâng lên, khóe mắt của anh ta rơi lệ.

“Thanh Mai em thật sự muốn tuyệt tình như vậy sao? Một cơ hội cũng không cho tôi? Em thật sự có thể buông được tình cảm năm của chúng ta sao?” Trong giọng nói của Trần Hoàng Khôi ẩn chứa sự không cam tâm và bi thống.

Lâm Thanh Mai nhìn vào mắt của anh ta nghiêm túc nói: “Hoàng Khôi, nếu như lúc đầu vì tôi không chịu xảy ra quan hệ trước hôn nhân với anh mà khiến anh chịu tổn thương, tôi nói tiếng xin lỗi với anh, nhưng điều này không thể trở thành lý do của anh được, anh thậm chí không có cho tôi cơ hội thay đổi vì anh, nếu như anh lúc đầu nói sớm cho tôi suy nghĩ thật sự trong lòng anh, có lẽ loại kiên trì đó của tôi cũng sẽ không cố chấp như thế.”

Ánh mắt bỗng nhiên bình tĩnh của cô lại khiến trong lòng anh ta có hơi bất an, anh ta bỗng có loại sợ hãi, cảm thấy Lâm Thanh Mai ở gần ngay trước mắt lại xa tận chân trời...

Trần Hoàng Khôi có hơi hoảng loạn đi đến trước mặt cô muốn chạm vào gò má của cô, ánh mắt của Lâm Thanh Mai quét qua anh ta như con dao sắc lạnh cứ đâm vào trái tim của anh ta.

Bàn tay đó của anh ta xấu hổ vô cùng ở giữa không trung mà hơi run rẩy, cuối cùng bất lực thu lại.

Bàn tay phải giấu sau lưng của Lâm Thanh Mai nắm chặt một chiếc kéo, cô đã có chuẩn bị, nếu như Trần Hoàng Khôi muốn làm gì cô tiếp, cô nhất định không chút do dự cầm kéo đâm vào cơ thể của anh ta!

Trần Hoàng Khôi đứng ở đó không nhúc nhích giống như một pho tượng tạc, ý niệm dần mất đi như thế.

Anh ta không biết còn có thể níu kéo trái tim của Lâm Thanh Mai nữa không.

Có lẽ, bắt đầu từ khi anh ta đi quá giới hạn ở sau lưng Lâm Thanh Mai, phản bội tình yêu của bọn họ, phản bội hôn nhân của bọn họ thì anh ta đã hoàn toàn mất đi cô...

Trần Hoàng Khôi còn muốn nói thêm gì đó, khóe môi khẽ mấp máy nhưng vẫn trầm mặc.

Trước khi rời khỏi chung cư của Lâm Thanh Mai, anh ta hỏi cô một câu cuối cùng: Về sau chúng ta còn có thể làm bạn không?

Đáp án của Lâm Thanh Mai là: không thể.

Lâm Thanh Mai vô cùng bất lực cười một tiếng rồi đi.

Một tiếng cười đó, nghe thấy trong lòng của Lâm Thanh Mai cũng không biết có cảm giác gì.

Nếu như cô và anh ta là vì điều đó mà không còn yêu nhau và ly hôn trong hòa bình, nếu như sự tổn thương của anh đối với cô không có lớn như thế, có lẽ cô và anh ta còn có thể làm bạn bè.

Đáng tiếc, có một số người cuối cùng phải trở thành người xa lạ.

Anh ta và cô cuối cùng trở thành người xa lạ quen thuộc.

...

Sáng hôm sau, Lâm Thanh Mai tự động tỉnh lại ở trong phòng ngủ của chung cư.

Tuy tối qua vì chuyện của Trần Hoàng Khôi khiến cô lần nữa mất ngủ, cô chỉ ngủ bốn tiếng, nhưng còn có chuyện quan trọng đợi cô đi làm.

Chuyện đầu tiên là cô gọi điện cho ba cô Lâm Tường, đi xác nhận chuyện cầm tỷ tiền vốn quay vòng, cô cần biết nếu như cô có thể nghĩ cách mượn được tiền, có phải thật sự có thể giúp được Lâm Tường vượt qua nguy cơ lần này không?

May mắn là Lâm Tường rất chắc chắn nói với cô, chỉ cần có thể mượn được tỷ ông ta bảo đảm có thể hóa giải được vấn đề của công ty.

Nhưng điều không may là, cô đi đâu tìm ai mượn tỷ này đây?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio