Cạm Bẫy Tổng Tài

chương 118: chủ động ám thị

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một giờ chiều hôm sau, Lâm Thanh Mai và Bạch Cảnh Thụy đến sân bay thành phố Giang Đông.

Bọn họ sau khi đẩy vali đi ra sân bay trực tiếp lên một chiếc xe dành cho ngôi sao màu đen, do Bạch Cảnh Thụy lần này đến thành phố Giang Đông không có công bố tin tức, cho nên đi rất khiêm tốn.

Bạch Cảnh Thụy bắt đầu xuất phát từ trong thành phố thì luôn đeo khẩu trang lớn, kính râm, mũ, ngay cả Lâm Thanh Mai cũng lựa chọn kiểu như thế.

Từ sau khi cô và Tạ Bân có tin đồn, ở trường hợp công cộng có lượng lớn người như này, Lâm Thanh Mai cũng đã mang theo tất cả trang bị ngụy trang đơn giản bên mình.

giờ đêm, Tạ Bân ở trên facebook lần nữa công bố nói rõ, nói chỉ có quan hệ bạn bè với Lâm Thanh Mai, giải thích vô lực như thế, phần lớn cư dân mạng sẽ không tin.

Nhưng cũng có không ít fan ruột sau khi đau lòng mấy ngày, vẫn lựa chọn ủng bộ thần tượng của mình, số fan này còn có người tìm kiếm facebook của Lâm Thanh Mai.

Tuy facebook của Lâm Thanh Mai một hai tháng mới đăng một bài, nhưng chính vì chuyện tin đồn của cô và Tạ Bân, khiến người theo dõi facebook của Lâm Thanh Mai đột nhiên tăng mạnh đến hơn sáu trăm nghìn người.

Số fan ruột này hy vọng thần tượng Tạ Bân có được hạnh phúc, lần lượt đi cổ vũ cô trong các bài trên facebook, bảo cô hãy đối xử tốt với Tạ Bân, ít nhất vẻ ngoài của Lâm Thanh Mai hoàn toàn xứng với nam thần Tạ Bân của bọn họ.

Nhưng cũng có không ít fan cào bàn phím trên các bài trên facebook của Lâm Thanh Mai.

Mọi lời khó nghe đều có, Lâm Thanh Mai đối với số fan này bày tỏ rất cạn lời, cô sáng sau khi thức dậy đăng một tin trên facebook: Tạ Bân là bạn của tôi, cảm ơn cậu ấy vào lúc tôi thất tình đã chăm sóc tôi một đêm.

Càng giải thích càng không có tác dụng, ai biết tự người đó biết, vốn dĩ trên mạng có quá nhiều ứng phó không hết được, những gì nên giải thích cô đã giải thích rồi, còn có bao nhiêu người tin, cô cũng không quản được.

Dù sao làm quá, nếu như có fan không lý trí vu khống làm tổn hại tới cô, cô còn có thể lựa chọn báo cảnh sát và để bên luật sư xử lý.

...

Hai tiếng sau, Lâm Thanh Mai và Bạch Cảnh Thụy thuận lợi đến khách sạn năm sao của phim trường Long Vân ở thành phố Giang Đông.

% lượng người ra vào khách sạn này đều là nhân viên đoàn phim.

Khách sạn xây đối diện phim trường Long Vân, phòng khách sạn của Bạch Cảnh Thụy ở sát cạnh Lâm Thanh Mai, bao gồm tài xế Tiểu Thôi của Bạch Cảnh Thụy cũng ở cách bọn họ rất gần.

Bạch Cảnh Thụy dẫn Tiểu Thôi đến phim trường tìm đạo diễn bàn chuyện.

Lúc này Lâm Thanh Mai đang ở trong phòng khách sạn đang sắp xếp vali, đem quần áo treo vào trong tủ, căn phòng này cô ở cũng trên ba sao.

Sau khi cô sắp xếp vali xong, Lâm Thanh Mai gọi điện lần lượt cho Lưu Bảo Bảo và mẹ Vương Lệ Hằng để bọn họ yên tâm, Lưu Bảo Bảo còn nói có thời gian sẽ đến thành phố Giang Đông thăm cô.

Khi Lâm Thanh Mai chuẩn bị đi tắm, ngoài cửa có người gõ cửa, cô còn tưởng là Bạch Cảnh Thụy quay về tìm cô có việc.

Cửa mở ra, nhìn thấy cô gái trẻ mặc váy liền thân màu lam đeo kính đen đứng ở cửa, trên mặt cô ta mang theo nụ cười nói: “Xin chào, xin hỏi cô là trợ lý Lâm của Bạch Cảnh Thụy sao?”

Lâm Thanh Mai nói: “Là tôi.”

“Tôi là Vương Lan Lan trợ lý của ảnh hậu Chương Ngọc Lan, cô gọi tên là Tiểu Lan là được, cô Chương của chúng tôi và anh Bạch là bạn tốt, cô ấy bảo tôi mang một chai rượu vang đỏ nhờ cô chuyển cho anh Bạch.” Vương Lan Lan trên tay cầm một chai rượu vang đỏ, bên trên có dán mác của một hạng rượu vang cao cấp.

Lâm Thanh Mai vừa nghe là bạn của Bạch Cảnh Thụy, hơn nữa Chương Ngọc Lan cô biết, là ảnh hậu mới năm ngoái nhận giải, người đẹp không cần bàn rồi, đại mỹ nữ tuyệt sắc thiên hương hiếm có trong giới phim ảnh hiện nay.

“Được, tôi sẽ chuyển cho anh Bạch!” Lâm Thanh Mai trịnh trọng nhận lấy.

Vương Lan Lan đặc biệt dặn dò: “Nhất định phải cẩn thận nha! Giá trị của chai rượu vang này là triệu, nếu như rơi vỡ sợ rằng cô cũng không gánh được trách nhiệm này...”

Câu nói cuối cùng đó rõ ràng có hơi xem thường Lâm Thanh Mai, Lâm Thanh Mai ngược lại cũng không nghĩ nhiều, giá trị triệu quả thật không phải con số nhỏ, người đã nợ tỷ như cô mà nói, bồi thường triệu cô cũng sẽ đau thắt ruột.

Cô cẩn thận hai tay cầm chặt khẽ gật đầu: “Cô yên tâm đi, tôi sẽ rất cẩn thận.”

Vương Lan Lan gật đầu rồi rời khỏi.

Để đề phòng, Lâm Thanh Mai thậm chí không có đóng cửa trước, cô cầm chai rượu vang đỏ đi vào phòng ngủ, để chai rượu vang lên bàn làm việc, sau đó lại xoay người đi đóng cửa.

Khi sắp đóng cửa, hai người đàn ông đi qua trước cửa của cô.

Lâm Thanh Mai đang có hơi kinh ngạc muốn đi nhìn người đàn ông vừa rồi, một người trong đó đã nhanh chóng quay người đi đến trước cửa của cô.bg-ssp-{height:px}

“Trời ạ! Chị Thanh Mai chị sao lại ở đây?” Tạ Bân cả người mặc đồ thương hiệu, anh ta tháo kính râm màu vàng cam xuống kích động ôm lấy Lâm Thanh Mai.

Người quản lý ở đằng sau anh ta ho giả vờ một tiếng, Lâm Thanh Mai có hơi sững ra, vậy mà ở đây đụng phải Tạ Bân rồi.

“Anh Chu anh đi trước đi, em còn có lời muốn nói với chị Thanh Mai...” Tạ Bân trực tiếp đưa vali cho người quản lý.

Lâm Thanh Mai còn có hơi ngại không biết nói gì mới được thì cô đã bị Tạ Bân đẩy vào trong phòng đóng cửa lại.

Người quản lý của Tạ Bân đứng ở ngoài cửa mặt mày nhăn nhó, tin đồn ngập trời còn chê ít chưa đủ lớn hay gì?

Mà trong phòng, Lâm Thanh Mai hỏi: “Tôi cũng đang muốn hỏi cậu, thật trùng hợp, cậu sao cũng đến thành phố Giang Đông rồi?”

Tạ Bân đi đến sô pha ngồi xuống nói với cô: “Tôi đến phim trường Long Vân quay phim, đạo diễn là bạn của tôi, tôi lần này thuần túy là giúp đỡ bạn bè.”

“Ồ, thì ra là như thế...”

Anh ta liếc vali ở cách đó không xa hỏi: “Vậy chị thì sao? Chị nói chị tìm được công việc mới rồi, lẽ nào bây giờ là đi công tác?”

Lâm Thanh Mai gật đầu nói: “Đúng, coi như đi công tác đi, công việc mới của tôi chính là trợ lý thực tập của Bạch Cảnh Thụy.”

Tạ Bân kinh ngạc đứng bật dậy: “Bạch Cảnh Thụy?”

“Ừm.”

Giữa chân mày của anh ta có hơi không chắc chắn: “Là ảnh đế Bạch Cảnh Thụy sao?”

Cô khẽ mỉm cười: “Là anh ta.”

Nghe cô nói như thế sắc mặt của Tạ Bân có hơi không tốt, anh ta có chút oán trách nói: “Chị Thanh Mai, chị như thế thật là không công bằng rồi! Tôi lần trước ở trong điện thoại nói bảo chị làm trợ lý của tôi chị mở miệng từ chối thẳng, nhưng nháy mắt lại làm trợ lý của Bạch Cảnh Thụy, chị đây không phải là xem thường tôi sao?”

“Ha ha, tôi sao dám coi thường cậu chứ, tôi chẳng qua chỉ là suy nghĩ đến cảm nhận của các fan của cậu, cho nên tôi cảm thấy tôi vẫn là duy trì khoảng cách với cậu thì tốt hơn.”

Tạ Bân thở dài nói: “Chị còn đang trách chuyện bức ảnh sao? Xin lỗi, là lỗi của tôi! Người quản lý của tôi đã nghĩ cách xử lý rồi...”

Sự tự trách của anh ta khiến Lâm Thanh Mai được an ủi: “Tôi không có ý trách cậu, dù sao cậu là ngôi sao bị paparazzi chụp trộm cũng là chuyện rất bình thường, chẳng qua là về sau tôi không muốn dính vào mấy tin đồn kiểu này nữa, thật sự có ảnh hưởng đến cuộc sống và tâm trạng của tôi, hy vọng cậu có thể hiểu cho.”

Tạ bân đi đến trước mặt cô, đôi mắt màu hổ phách chăm chú nhìn cô, khóe môi của anh ta nhếch lên lộ ra độ cong đẹp mắt: “Chị Thanh Mai chị biết không? Có lẽ tôi nói như thế sẽ khiến chị không vui, nhưng tôi thật sự thấy may mắn khi có người chụp những tấm ảnh đó, bởi vì cô gái trên ảnh là chị chứ không phải người khác.”

Ngôi sao lấp lánh trong mắt của Tạ Bân khiến người ta rung động, gò má của Lâm Thanh Mai có hơi nóng, cô không biết ý trong lời Tạ Bân nói là gì, cô cũng không biết nên đáp lại như thế nào.

Mà chính thái độ không biết làm sao của cô lúc này khiến Tạ Bân càng chủ động nắm tay của cô, ánh mắt của anh ta vô cùng dịu dàng: “Chị Thanh Mai, tuy chúng ta kém nhau tuổi, nhưng chị ở trong mắt tôi không phải là hình tượng của người chị mà chỉ là một cô gái, cho nên từ nay về sau tôi chỉ muốn gọi em là Thanh Mai.”

Lâm Thanh Mai bỗng sững người, cô không ngờ lần nữa gặp mặt Tạ Bân thế nào đột nhiên trở nên ám muội như này rồi...

Cô lập tức điều chỉnh lại cảm xúc thu tay lại, dùng sức đánh vào bắp thịt cường tráng của anh ta cười ha hả nói: “Tạ Bân cậu đừng nói đùa, tôi lớn hơn cậu tuổi chính là chị cậu, đừng có không biết lớn nhỏ như thế!”

Lâm Thanh Mai không tiếp nhận và giả ngốc khiến mặt mũi của Tạ Bân bỗng không gượng nổi, anh ta ngại ngùng cười lạnh nói: “Không ngờ em sẽ dùng tuổi tác làm cái cớ từ chối tôi...”

Còn chưa đợi cô nói thêm gì nữa, Tạ Bân nhấc đôi chân dài rời khỏi rồi.

Lâm Thanh Mai cuối cùng không có nói ra lời níu giữ anh ta.

Cô nghĩ Tạ Bân có lẽ chỉ là nhất thời hứng lên, qua vài ngày thì sẽ nghĩ thông.

Sau khi Tạ Bân đi rồi, Lâm Thanh Mai định đi tắm thì lại bị một cuộc gọi quấy rầy.

Nhưng cô vừa nhìn là Đường Văn Tú gọi tới thì lập tức nghe máy.

“Thanh Mai, chuyện của em họ cô đã có tin tức rồi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio