Đường Chính Đông được sinh ra trong một gia đình giàu có, bố là một luật sư nổi tiếng, mẹ là nghệ sĩ đàn piano. Cậu là người có tất cả mọi thứ, muốn gì đều có thể. Tất cả mọi người đều phải ghen tị với cậu. Duy chỉ có một thứ, Đường Chính Đông không có: là sự quan tâm của bố.
Bố Chính Đông luôn không bao giờ trở về nhà sớm. Chỉ đến khi cậu đi ngủ, cậu mới loáng thoáng nghe được bố cãi nhau với mẹ.
Có lúc cậu hỏi mẹ.
– Tại sao bố không về
– Bố không đi chơi cùng con sao? Những bạn khác đều có bố đi cùng mà.
– Bố…
Nghe Chính Đông hỏi nhiều về bố, mẹ cậu không thể kiềm chế tức giận, giơ tay tát cậu. Cái tát khiến Chính Đông ấm ức, tủi thân. Cậu không biết mình làm sai chuyện gì.
– Con ghét mẹ. Mẹ là người xấu.
Chính Đông hét lên.
Ngày hôm đó, mẹ Chính Đông lên cơn đau tim. Mọi người nói, mẹ không khỏe, Chính Đông không được làm mẹ tức giận. Chính Đông không còn nhắc tới bố trước mặt mẹ nữa. Bởi Chính Đông sợ mẹ sẽ giận.
Nhưng Chính Đông vẫn khao khát được một lần bố cõng trên lưng đưa đi chơi như những bạn nhỏ khác.
Năm tuổi, mẹ ốm rất nặng. Chính Đông được người giúp việc đưa tới trường học. Một buổi tối, luật sư Đường về, uống rượu say khiết, hỏi Chính Đông về điểm giả ở trường. Chính Đông nhanh nhẹn đưa cho bố nhưng chỉ dám đứng đó, ánh mắt sợ sệt nhìn vào ngón chân mình.
– Sao lại kém thế.
Đường Qúy Giác cảm thấy vô cùng mất mặt. Con cái của đám bằng hữu đều học giỏi, nói tiếng anh trôi chảy, lễ phép, vâng lời, còn Chính Đông không có điểm nào khiến ông vừa ý.
Chính Đông sau đó cố gắng học hành, luôn ngồi đợi bố về để khoe mỗi khi có điểm cao. Có lần đợi được bố về, chưa kịp giơ lên bảng điểm trong tay, bố đã gạt phắt đi. Ông không quan tâm.
Chính Đông đánh nhau với bạn chỉ vì tụi chúng bảo cậu không có bố. Mỗi lần đi họp phụ huynh đều là người giúp việc tới. Thầy hiệu trưởng gọi điện cho gia đình. Mới đầu, luật sư Đường định để người giúp việc đến trường. Nhưng thầy hiệu trưởng nói là có việc quan trọng, cần bố hoặc mẹ Chính Đông tới. Mẹ cậu không thể đi nên Đường Qúy Giác phải đến.
Ông đến trước mặt thầy hiệu trưởng, không nói năng gì mà giơ tay tát cậu trước mặt bạn học, phụ huynh. Chính Đông vì sự xuất hiện của bố mình mà kinh ngạc, hoàn toàn không để ý tới cái tát của bố.
– Luật sư Đường, anh đừng nóng. Thằng nhóc … – Thầy hiệu trưởng lo lắng, kéo Chính Đông ra xa.
Đám bạn học mở tròn mắt. Chính Đông thì nhìn chúng nó bằng ánh mắt thách thức.
” Tao có bố. Bố tao là luật sư”
Trong ánh mắt của Chính Đông như muốn nói điều đó. Cho dù bị bố đáng tới mức bầm tím, trong mắt của Chính Đông vẫn là vui vẻ.Cậu đã biết làm như thế nào để bố quan tâm mình.
Ngày mẹ Chính Đông vì đau tim mà ngã xuống cầu thang ngay trước mặt cậu. Chính Đông càng lúc càng tìm kiếm sự quan tâm của bố một cách tiêu cực: đánh nhau, đua xe, uống rượu, thậm chí là bỏ học.
Cậu cảm thấy cô độc.
Cho tới khi nhìn thấy Hà Ngạo Quân.
Anh bước vào cuộc sống của cậu, nhìn thấy cậu bị trói đứng trước mặt anh, lạnh lùng trước thái độ không hợp tác của cậu.
Cậu bắt đầu yêu anh từ lúc nào? Có lẽ là ngày dỗ của mẹ, cậu muốn đến nhưng lại bị bố bắt tới trước mặt Hà Ngạo Quân. Miếng băng urgo anh đưa cho cậu là cử chỉ quan tâm đầu tiên cậu nhận được, hệt như một dòng suối mát muốn nhấn chìm Chính Đông càng lúc càng sâu.
Chính Đông không quản thái độ của mọi người, cảm xúc của Hà Ngạo Quân, thừa nhận cậu yêu anh. Cậu không biết bởi vì điều đó, càng lúc càng đẩy hai người vào con đường đối địch và khiến Hà Ngạo Quân hận cậu.
Chính Đông giống như một con thiêu thân, lao tới ánh sáng của mặt trời mà không quản bản thân sẽ bị lửa đốt tới cháy rụi.
Vì Hà Ngạo Quân, cậu công khai mình là người đồng tính.
Vì Hà Ngạo Quân, cậu đối nghịch với bố mình, thề rằng sẽ chẳng bao giờ xuất hiện trước mặt ông nếu ngày nào cậu còn thích đàn ông.
Vì Hứa Thành, cậu mù quáng tin tưởng.
Vì Lý Khải Uy, cậu luyến tiếc sự ôn nhu của anh.
Mỗi lần tình cảm thất bại, từ trên cao ngã xuống thật đau, Chính Đông đều tự mình đứng lên, phủi đi vết thương, tiếp tục sống.
Cậu biết trái tim mình sẽ chết.
Nhưng cậu không muốn giống như mẹ, chết không cam tâm, chết trong cô độc.
Con người vốn ích kỷ. Cậu thừa nhận mình rất ích kỷ.
Chính Đông dựa dẫm vào Hà Ngạo Quân, tham luyến sự ấm áp của Hứa Thành, khát cầu sự ôn nhu của Lý Khải Uy.
Khoảng thời gian Hà Ngạo Quân ra nước ngoài, Chính Đông bắt đầu có những giấc mơ rất lạ. Cậu mơ thấy bản thân mình đứng trước ngôi mộ của một người xa lạ, nằm trên đỉnh đồi rất cao. Cậu không thấy bức ảnh của người đó, cũng không thấy một nén nhang hay bó hoa đưa tang. Ngôi mộ nằm đó hệt như một tảng đá lạnh lẽo vô tri vô giác. Cậu đưa tay muốn vén đám cỏ ra khỏi ngôi mộ, giật mình khi thấy dòng chữ “Đường Chính Đông” khắc trên tấm bia.
Là mình thật rồi.
Cũng chết vì đau tim. Cũng chết cô độc giống mẹ.
Cậu yêu Hà Ngạo Quân nhưng không có nghĩa anh phải yêu lại cậu. Chính Đông hiểu đạo lý đó.
Cậu quen Hứa Thành nhưng cậu biết Hứa Thành là cậu thanh niên tò mò, thích khám phá. Có lẽ đoạn tình cảm của Hứa Thành với cậu chỉ như một mối tình đầu, tuy đẹp nhưng nhanh tàn. Hứa Thành hoang mang không biết mình thẳng thay cong, Cậu không trách Hứa Thành. Cậu thích sự ôn nhu của Lý Khải Uy, chỉ là cậu không còn tin tưởng vào tình yêu vĩnh cửu nữa. Cậu sẵn sàng chừa lại một chỗ trống trong lòng mình cho sự chia ly. Có lẽ cậu sẽ rời đi trước anh, cũng có lẽ anh sẽ bỏ rơi cậu trước. Điều đó không quan trọng.
Chỉ là, hình ảnh ngôi mộ không hương khói khiến Chính Đông cảm thấy chạnh lòng.
Lý Khải Uy, có đồng ý thỉnh thoảng tới thắp cho mình một nén nhang?
– Chính Đông, chúng ta từ giả thành thật đi? – Lý Khải Uy ôn nhu nói.
– Thế nào là giả? Thế nào là thật? – Cậu mờ mịt hỏi.
– Là anh theo đuổi em thật – Lý Khải Uy xoa đầu của cậu.
Em sẽ chết, thật sẽ được bao lâu. Chính Đông muốn nói với anh.
Lý Khải Uy không từ bỏ, hàng ngày tới quán bar của cậu tặng hoa, tặng quà, chờ cậu.
– Không cần trả lời. Để anh theo đuổi em
Có lúc sự ôn nhu của Lý Khải Uy khiến cậu nghĩ tới Hà Ngạo Quân. Anh cũng từng ôn nhu với cậu, chỉ đáng tiếc sự ôn nhu đó không phải thứ cậu muốn. Thứ cậu muốn lúc đó, Hà Ngạo Quân lại không thể cho.
Hà Ngạo Quân trở về, thực hiện lời hứa chữa bệnh cho cậu.
Lý Khải Uy luôn tìm cớ để ôm lấy cậu. Lúc đứng trước mặt của Hà Ngạo Quân, anh ôm lấy vai của Chính Đông, khiến cậu có chút không thoải mái.
– Lý Khải Uy?
– Anh ghen. Anh không thích cách ánh mắt em nhìn Hà Ngạo Quân.
Ánh mắt cậu nhìn Hà Ngạo Quân ra sao.
– Anh ấy là trai thẳng. Đoạn tình cảm kia, em cũng quên rồi.
Hà Ngạo Quân là trai thẳng. Cậu hiểu điều đó. Cho dù anh nói yêu cậu, cậu chỉ nghĩ anh đang hoang mang, không phân biệt nổi giữa thương hại và tình yêu.
Cậu thì không cần Hà Ngạo Quân phải thương hại.
Có lẽ sẽ sớm thôi, Hà Ngạo Quân sẽ lấy Tuệ Nhi. Như số phận an bài.
Gần đây, giấc mơ lại tới. Nhưng ngôi mộ của cậu có thêm một ông già mái tóc bạc hết cả đầu ngồi đó.
“Chính Đông. Tôi sai rồi. Là tôi hại cậu. Tôi không nên nghĩ cuộc đời tôi tồi tệ là vì cậu. Tôi không nên trả thù”.
Ông già ấy là ai? Nhìn hình như có chút quen thuộc với cậu.
Mỗi lần nằm ngủ, lại là mỗi lần đều nằm mơ. Cậu không biết, có phải là thời gian của mình sắp hết hay không.
Lần này lại là mơ thấy Hà Ngạo Quân. Hà Ngạo Quân khổ sở ra sao khi bị cậu công khai là thích anh. Cậu vu một người là thẳng nam là đồng tính, chẳng khác một đao giết chết gia đình họ, sự nghiệp họ và cả cuộc sống của họ. Lúc ấy, tuổi trẻ hồ đồ, luôn làm những việc thiếu suy nghĩ.
Nếu cho cậu làm lại, cậu sẽ không dùng cách như vậy để yêu Hà Ngạo Quân.
Có những đêm, cậu thấy một người ngồi trong phòng cậu, nắm lấy tay cậu không buông, đôi mắt trũng sâu, dáng vẻ phờ phạc. Cậu không biết là thực hay mơ, cũng có người vì cậu mà rơi lệ.Là Lý Khải Uy hay… Hà Ngạo Quân.
– Anh mau chóng tìm một người thích hợp đi thôi. Em hết muốn làm cái cớ của anh rồi. Dù sao, có còn cô gái nào tới làm phiền anh đâu. Họ đều biết anh không thích phụ nữ.
Cậu nói với Lý Khải Uy.
– Nhưng anh chỉ thích em.
Chính Đông cười.
– Không ai thích một người mãi mãi đâu. Trên đời nhiều đàn ông tốt lắm. Anh tìm là sẽ thấy.
– Tuần sau em lại đến đón anh chứ?
– Đến. Em chưa từng thấy đại đội trưởng nào mà một tuần lại về phép nhiều như anh.
Có một đêm, cậu không ngủ được vì sợ bản thân sẽ lại mơ thấy những giấc mơ quái dị. Cậu lại nhìn thấy Hà Ngạo Quân bên cạnh giường mình, đứng thất thần hồi lâu. Cậu quay lưng lại về phía anh, lại có thể nhìn thấy ánh mắt cô đơn của Hà Ngạo Quân in trên cửa kính. Hóa ra anh cũng là một người cô đơn.
Chính Đông vẫn nhớ lời hẹn với Lý Khải Uy. Chủ nhật nào, cũng tự mình bắt xe về Tây An để gặp anh. Cậu để Lý Khải Uy theo đuổi mình, cũng là mê luyến sự dịu dàng và ôn nhu.
Nhưng có một chủ nhật, cậu phát hiện ra một bí mật.
Hà Ngạo Quân luôn đi theo cậu một đường từ Bắc Kinh tới Tây An. Anh đi đủ xa để cậu không phát hiện, nhưng cũng đủ gần để không lạc mất cậu. Nếu không phải cậu vô tình nhìn vào cửa kính, có lẽ cũng sẽ mãi không phát hiện ra Hà Ngạo Quân.
Chính Đông đi nhanh hơn, tới một ngã rẽ thì nấp vào. Hà Ngạo Quân mất dấu cậu, lo lắng cùng hốt hoảng hiện rõ trong ánh mắt. Anh gọi điện, có lẽ là gọi cho bệnh viện, cũng có lẽ là Lý Khải Uy. Anh chạy đi hỏi mọi người, đột ngột phát điên đấm vào bức tường trước mặt.
Cậu không biết lý do tại sao lúc đó mình lại khóc.
Là nam nhân mà khóc lóc thì thật buồn cười. Cậu cũng thấy mình có bao nhiêu buồn cười.
Ngày hôm đó, cậu lỡ hẹn với Lý Khải Uy.
Hà Ngạo Quân bị tai nạn. Anh không tới phòng bệnh của cậu. Cậu không nhận ra lúc đó khuôn mặt của mình có bao nhiêu thất vọng đều hiện lên hết.
Lúc biết Hà Ngạo Quân bị ô tô đâm phải, cậu quên mất bản thân bị suy tim mà chạy một mạch tới phòng của Hà Ngạo Quân. Đứng trước cửa phòng bệnh, tim cậu không ngừng đau nhói.
– Anh không sao chứ?
Cậu hỏi Hà Ngạo Quân, cố gắng kiềm chế cơn đau từ trong g ngực của mình. Lại lỡ hẹn với Lý Khải Uy, cậu chỉ biết liên tục nói lời xin lỗi.
Lý Khải Uy tự mình cắt đứt liên lạc với cậu. Nhân sinh hóa ra cũng chỉ như vậy. Có những người chỉ đi cùng nhau một đoạn đường mà thôi.
Bố mẹ Hà Ngạo Quân rất tốt. Cậu kính trọng họ, và ngưỡng mộ với tình cảm gia đình ấy. Mẹ Hà Ngạo Quân tâm sự với cậu, bà luôn muốn có cháu bế chỉ đáng tiếc Hà Ngạo Quân cứng đầu bỏ qua một người phụ nữ là Tuệ Nhi tốt vô cùng.
Tuệ Nhi không thể quên anh. Cô ấy luôn hỏi cậu về Hà Ngạo Quân.
– Hà Ngạo Quân làm ở bệnh viện. Cô có thể tới hỏi anh ấy.
– Chỉ sợ Ngạo Quân không muốn gặp tôi. Dù sao, chúng tôi cũng…
– Ngạo Quân chắc cũng muốn một gia đình. Để tôi xem bói cho cô nhé.
Chính Đông ra vẻ thần bí, nhìn chỉ tay của Tuệ Nhi mà phán:
– Sau này cô sẽ hạnh phúc. Có một con trai, một con gái. Một người chồng yêu cô hết mực.
– Cậu thật sự làm thầy bói được rồi đấy!
– Qúa khen.
Chính Đông cười. Cậu không hề nói dối. Cậu mơ thấy hình ảnh cả nhà bốn người của Hà Ngạo Quân và Tuệ Nhi đứng trước mộ của chính mình. Mộ được dọn sạch cỏ. Trên mộ được đặt một bó hoa cúc trắng và một bát nhang thắp nghi ngút khói. Tuệ Nhi, tóc đã điểm bạc, nói cảm ơn cậu vì đôi mắt.
Cậu trong giấc mơ mỉm cười.
Chỉ đáng trách, cậu lại ích kỷ rồi. Khi Hà Ngạo Quân hôn cậu, luôn miệng nói yêu cậu, cậu lại không thể ngăn bản thân rơi vào vòng tay ấm áp của Hà Ngạo Quân.
Hà Ngạo Quân không muốn rời đi. Anh kéo một chiếc giường bên cạnh lại gần giường của Chính Đông.
– Như vậy không hay lắm.
Chính Đông nói.
– Dù sao người bên cạnh cũng ra viện rồi. Giường để trống, chi bằng để tôi nằm cạnh em đi.
Hà Ngạo Quân lên giường, kéo Chính Đông lên giường theo. Mở rộng chăn đủ cho cả hai cùng đắp, anh kéo cậu vào trong g ngực của mình.
– Như thế này thật thỏa mãn.
Hà Ngạo Quân nở nụ cười.
– Tham vọng như anh mà cũng thấy như vậy sao?
– Có tham vọng, thì kiếp này cũng là tham vọng có được tình yêu của em.
Tim cậu nhảy loạn xạ trong g ngực. Cậu trong lòng chỉ biết cười khổ. Nếu như vậy, e rằng cậu còn chưa kịp phẫu thuật, đã chết sớm luôn rồi.
Nhận thấy sắc mặt trầm tư của Chính Đông, Hà Ngạo Quân sợ rằng lời mình nói còn chưa đáng tin, anh đặt xuống một nụ hôn lên mi mắt cậu.
– Chính Đông, tôi yêu em.
Lên mũi của Chính Đông.
– Tôi yêu em.
Lên cằm của cậu.
– Tôi yêu em.
Lên môi và hôn sâu trong miệng:
– Chính Đông, tôi yêu em.
Hà Ngạo Quân có lẽ muốn dùng tất cả câu nói “Tôi yêu em” để bù đắp khoảng thời gian trước của hai người. Anh còn muốn nói với Chính Đông cả đời. Mỗi sáng thức dậy đều muốn nói, trở về nhà đều sẽ nói, và trước khi ngủ cũng sẽ không quên.
Con người khi không biết yêu thật giống như rô bốt nhưng khi biết yêu như thế nào cũng thật đáng sợ.
Chính Đông như trước không trả lời. Nhưng trong ánh mắt thâm tình, vòng tay ấm áp của Hà Ngạo Quân, Chính Đông an ổn ngủ.
Giấc mơ trước lại đến.
Một nhà bốn người đứng lặng im trước tấm bia mộ không ảnh của Chính Đông. Ánh hoàng hôn nhuộm lên tấm bia mộ sắc đỏ. Thật sự có chút tĩnh mịch.
Chính Đông đột nhiên muốn chụp một tấm ảnh của bản thân.