Diệp Âm Trúc kéo tay Hải Dương đến rừng cây, thấy không có ai chú ý mới dừng lại. Nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại, hắn vừa cảm thấy bối rối vừa cảm thấy xấu hổ, bèn buông ra nói:
- Xin lỗi, lúc nãy ta có chút lo lắng!
Hải Dương cười khúc khích, thầm nghĩ khó trách Hương Loan tỷ lại thích nhìn thấy bộ dạng lúc này của hắn, quả thật rất đáng yêu, liền đưa tay nắm lấy bàn tay bốn ngón của hắn rồi nói:
- Đâu phải lần đầu nắm tay ta, ta không ngại, lẽ nào ngươi lại ngại? Ta cũng muốn tìm ngươi đây
Hắn bị nàng nắm lấy tay, tự nhiên tim đập thình thịch, từ khi nàng khôi phục diện mạo, tính cách cũng vui vẻ hơn rất nhiều, đây chính là điều hắn mong muốn nhất. Chỉ là, hắn cũng không biết cảm tình của mình đối với nàng thế nào, tuy biết rõ Hải Dương có cảm tình nhưng hắn lại muốn né tránh.
- Coi bộ chúng ta có chung mục đích. Sư tỷ, Hương Loan sư tỷ nàng …
Hải Dương có chút bực bội, nói:
- Vừa về đã tìm tỷ ấy rồi. Lần này Hương Loan tỷ đúng là rất bực bội, nhưng mọi chuyện cũng là do ta không tốt, không nói với tỷ ấy mà đi với ngươi, cho nên không chút khách khí mà trở mặt với ta. Tỷ ấy không nghe ta giải thích, sáng nay vừa vào học viện thì ta nghe nói tỷ ấy tuyên bố ngươi là bạn trai của tỷ ấy. Âm Trúc, lần này ta đã làm ngươi gặp rắc rối to rồi. Nhưng tỷ ấy không có ác ý, chỉ là muốn trả đũa ngươi một chút, ngươi không giận chứ?
Hắn nghe xong chỉ cười khổ nói:
- Chuyện này là ta sai, làm sao giận Hương Loan sư tỷ được. Nhưng chuyện cần phải giải quyết bây giờ là ta vừa ra khỏi cửa đã gặp một đám người khiêu chiến. Chuyện này thật khó giải quyết, đau đầu quá đi! Hương Loan sư tỷ là người được yêu mến, ta làm sao có thể chống lại tất cả nam đệ tử học viện cùng lúc đánh ghen được cơ chứ.
Hải Dương mỉm cười đáp:
- Nếu ngươi đến trước tỷ ấy nhận sai, nhất định tỷ ấy sẽ bỏ qua. Nhưng giờ ngươi phải nhẫn nại, chờ cho vài ngày nữa khi tình hình dịu lại, ngươi đến xin lỗi tỷ ấy là xong chuyện thôi!
Diệp Âm Trúc vốn định đem chuyện của Hải Dương nói cho Hương Loan nghe, nhưng nghĩ đi nghĩ lại làm vậy không hay. Hắn đã chọc giận Hương Loan, giờ hắn không muốn có thêm sự hiểu lầm với Hải Dương nữa, hắn không muốn hai tỷ muội lại trở mặt với nhau.
- Ta về đây, đợi tin tốt của nàng. Mấy ngày nay đang diễn ra tân sinh đại hội, có lẽ ta không có thời gian đi xem.
Có sự hỗ trợ của Hải Dương, mối quan hệ với Hương Loan cũng dễ giải quyết. Bây giờ trong lòng Âm Trúc còn nhiều chuyện phải lo lắng, chuyện của Hương Loan chỉ là một, hôm qua đánh bại được một tên khiêu chiến đã bớt được bao nhiêu chuyện phiền phức. Nói trắng ra, lam cấp ma pháp cùng lam cấp đấu khí, mấy ai có thể so sánh được với hắn. Giờ Áo Lợi Duy Lạp đã tốt nghiệp, đừng nói là tân sinh mà ngay cả những học viên cũ cũng khó mà chống nổi hắn.
Về phòng thì Tô Lạp đã làm xong cơm trưa rồi, lại thấy Ly Sát mặt lạnh như tiền đang ngồi đó, nhưng khi ăn cơm thì nàng có chút gì đó khác thường. Không biết có phải nàng ta giận Âm Trúc hay không mà khi hắn vừa động đũa thì nàng đã ăn hơn nửa chén cơm rồi. Sau đó Tô Lạp còn tặng hắn thêm nửa chén cơm nữa, khiến hắn ăn no cành hông.
- Ta muốn nghỉ ngơi. Diệp Âm Trúc ngươi không sắp xếp được phòng cho ta, phòng khách có ghế, ngươi nằm đó đi. Tân sinh đại hội ngươi không cần phải tham gia sao? Sao không ăn nhanh đi? Ta cũng muốn coi tình hình của Mễ Lan đế quốc. Tô Lạp, tối nay ngươi cứ về ngủ là được rồi.
Nàng ta cũng không thèm để ý đến Âm Trúc đang trợn tròn mắt nhìn, Ly Sát cứ băng băng đi về phòng ngủ.
Diệp Âm Trúc nhìn theo cửa phòng ngủ được khép lại, quay sang Tô Lạp thì thấy hắn ta thần sắc quái gị, hắn hỏi:
- Tô Lạp, không phải ta nghe lầm đấy chứ? Lúc nãy ta nghe Ly Sát nói tối nay ngươi về phòng ngủ? Ngươi… cô ta…
Tô Lạp thoáng cười:
- Như thế không được sao? Hay là ngươi ghen? Cho dù nàng ta có là Ngân Long thì cũng là một đại mỹ nhân.
Diệp Âm Trúc cười ha hả, thấp giọng nói:
- Ta làm sao mà ghen, mừng còn không hết nữa là. Gái đẹp không nên rơi vào tay ngoại nhân, Ly Sát mặc dù tính tình hơi nóng nhưng cũng là người tốt. Ta thấy Ngân Long đa phần lương thiện, nếu ngươi thích nàng ta thì hãy cố gắng lên, nếu cần ta làm gì thì cứ lên tiếng, là huynh đệ ta sẽ toàn lực giúp đỡ.
Tô Lạp thấy ánh mắt của Âm Trúc thì thấy quái dị vô cùng, muốn cười cũng không thể cười, một cảm giác bực bội bội tự nhiên kéo đến, Tô Lạp đưa tay gõ lên đầu hắn rồi nói:
- Vẫn biết ngươi thành thật, nhưng không ngờ trong lòng ngươi cũng có điều xấu xa, phạt ngươi phải nằm ghế ngủ.
- Ta … ta chỉ muốn giúp ngươi thôi mà!
Diệp Âm Trúc oan khuất nói.
Tô Lạp chẳng hề để ý đến hắn nữa, xoay người đi vào trong bếp, thầm nghĩ:
- Ta cũng không phải là bách hợp.
- Âm Trúc, ngươi không muốn chết thì biến ra ngoài cho ta.
Ngân Long rất thính tai, mấy lời vừa rồi làm sao không rõ. Lại nghe ma pháp giao động, ầm một tiếng từ trong phòng ngủ phát ra.
Diệp Âm Trúc không hy vọng mọi thứ trong phòng còn nguyên, lắc mình một cái, đã biến khỏi túc xá, trong lòng hắn vô cùng buồn bực. Đây là phòng của mình, vậy mà cũng không thể ở lại được nữa…
Cũng may là hắn muốn chạy ra ngoài chơi, đối với tính cách nóng nảy của Ly Sát thì hắn đã quen rồi, hơn nữa nàng cũng có thể coi là người bạn duy nhất của hắn trong long tộc, nhưng cho dù là thế, hắn cũng giận chứ.
Muốn né tránh những người ái mộ Hương Loan nên hắn vận đấu khí, chạy một mạch ra khỏi học viện.
Diệp Âm Trúc cứ đi, đi thẳng ra thành phố Mễ Lan, đối với hắn cũng chỉ mất khoảng một canh giờ mà thôi, nhờ tu luyện Ngạo Trúc kiếm pháp, thân pháp cũng như võ công của hắn đã tiến vượt bậc. Đấu khí của hắn từ hoàng trúc lục giai đã gần bước sang thất giai, tựa như sắp tiếp cận bảo khố, mà ngạo trúc kiếm pháp chính là phương pháp tiếp cận hữu hiệu nhất. Đối với võ công, hắn càng lúc càng có hứng thú. Dù sao võ công không phải là tuyệt kỹ của hắn, nhưng cũng phụ trợ cho ma pháp rất nhiều, có đôi khi dùng võ công lại giải quyết nhanh gọn hơn là dùng ma pháp.
Nhập thành, Diệp Âm Trúc đi chậm lại, không khí thành thị thật ồn ào náo nhiệt khiến cho hắn cảm thấy thoải mái, làm sao bên Lôi Thần Chùy thành có thể so sánh được. Đường phố rộng rãi, người mua kẻ bán tấp nập, chỗ ngã tư lại có binh lính đi tuần, trông thật hiên ngang vạm vỡ, tuy không thể so sánh với Long kỵ binh nhưng cũng rất trật tự, nề nếp, so với bọn chiến binh của thú nhân quyết không thua kém.
Hắn hỏi thăm đường đến khu chợ nô lệ, nó nằm ở phía bắc của thành, bình thường thì thành phố nào cũng có một chợ nô lệ, dù sao ở thành phố loài người, thì buôn bán nô lệ và ma thú chỉ là chuyện bình thường mà thôi.
Bước chân vào chợ, hắn cảm giác được sự sạch sẽ. Lúc hắn đi chung Thiết Cức dong binh đoàn, hắn đã từng vào một chợ như thế này, ở đó vừa hôi vừa dơ, khiến hắn cảm thấy thật khó chịu, ngay cả ở Lôi thành cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Nhưng ở đây thì lại khác, so với thương phố của Mễ Lan thành cũng không thua kém chút nào.
Mễ Lan vốn là một nước lớn, hơn nữa đây lại là chợ nô lệ lớn nhất, là nơi giới quý tộc thường ghé qua mua bán, cho nên nơi này rộng đến hai ngàn thước vuông, hai bên đại sảnh thật giống với tổng đàn dong binh công hội. Nóc nhà cao khoảng ba mươi thước, bên trên treo một ma pháp đăng (đèn ma pháp) tỏa ánh sáng dìu dịu.
Khắp nơi đều có bảng chỉ dẫn rõ ràng, các quầy đều có tên riêng, xem ra nô trường có sự phân biệt rõ ràng. Nhưng bất luận là ở chỗ nào thì cũng đều sạch sẽ hết, lại có người chuyên đi thu dọn, hoàn toàn không có cảm giác hỗn loạn. Mặc dù người mua là bình dân, nhưng cũng không có cảnh lớn tiếng ngã giá, ngay cả trò chuyện cũng rất êm đềm. Các góc đều có chỗ ngồi để nghỉ chân, nô trường này thật sự khiến người ta có cảm giác thoải mái.
Trên người Diệp Âm Trúc có Nguyệt Thần Thủ Hộ, là một bảo vật ma pháp chẳng khác gì ma pháp bào, mà pháp sư ở đại lục được coi trọng vô cùng nên hắn vừa bước vào thì có người ra chào hỏi hắn ngay.
- Ma pháp sư tiên sinh, không biết có thể giúp gì được cho ngài?
Âm Trúc mỉm cười đáp:
- Đúng vậy, ta lần đầu vào nô trường, nên muốn hỏi ở đây có phiên đấu giá hay không? Ta muốn bán vài thứ.
Tên nhân viên tròn mắt, pháp sư muốn bán chắc hẳng là ma pháp vật phẩm rồi. Đây là nô trường, đương nhiên kiêm luôn việc buôn bán này, liền nhanh nhảu đáp:
- Ca ngợi Pháp Lam, đương nhiên đương nhiên, xin mời pháp sư tiên sinh theo tiểu nhân.
Đi theo tên nhân viên, Âm Trúc bước vào một tòa nhà bên trên có đề: tiệm cầm đồ Áp Kim Tạp.
Áp Kim Tạp? Đây là chỗ gì vậy ah? Tên nhân viên giàu kinh nghiệm thấy vẻ mặt Âm Trúc thì giải thích ngay:
- Muốn đấu giá thì hoặc tự thân người chủ ra đấu giá, nhưng cần phải có giấy chứng nhận của Áp Kim Tạp. Nếu như ngài muốn bán được giá cao thì cần phải có chứng nhận cao cấp của Áp Kim Tạp, hoặc nếu ngài muốn mua bán trong cuộc đấu giá thì ngài cũng cần phải chứng minh tài chính thông qua chỗ này, việc này đơn giản chỉ giúp cho quá trình đấu giá suôn sẻ hơn mà thôi.
Âm Trúc nghe giải thích thì hiểu ngay, mục đích của Áp Kim Tạp chính là kiểm tra hàng, xem xem người đó có phải là chủ nhân của món hàng không, nếu như không có sự gian dối hay trộm cắp nào, thì sẽ tiến hành đấu giá, bằng không sẽ sinh lắm luyện lôi thôi sau này. Đối với người mua thì việc cầm tờ chứng nhận đã gián tiếp ép họ phải mua đồ, bằng không ai lại mua một tờ chứng minh tài chính làm gì.
- Được, vậy ta làm sao để có được một tờ Áp Kim Tạp bình thường? Ta muốn bán đồ vật, không muốn mua!
Tên nhân viên đáp:
- Một tờ chứng nhận bình thường là một trăm đồng vàng. Sau đó là có thể tiến vào cuộc đấu giá.
Diệp Âm Trúc gật đầu, ừ thì một trăm đồng. Nhớ lúc xưa khi mới biết tiền là gì, hắn từng cho Tô Lạp một nửa, sau đó đã lâm vào cảnh sống dở chết dở. Sau này trở thành thành chủ Cầm thành, hắn đương nhiên rủng rỉnh hơn rất nhiều.
Tên phục vụ làm rất nhanh, trong phút chốc đã quay lại:
- Tiên sinh, xin hỏi ngài là hệ pháp sư nào? Khi làm Áp Kim Tạp chứng nhận, bọn tiểu nhân phải khai cho đủ, xin làm phiền ngài.
- Không sao, ta là thần âm sư.
Dịch vụ nơi đây lấy sự hài lòng của khách lên hàng đầu, đối với Diệp Âm Trúc cũng không ngoại lệ.
- Thần âm sư?
Tên nhân viên có chút kinh ngạc nhìn hắn, nhưng chỉ thoáng qua
- Như vậy xin hỏi ngài có trong ma pháp sư công hội nào không?
Diệp Âm Trúc lắc đầu
- Không, ta là đệ tử của Mễ Lan Ma Vũ học viện, ta tên gọi là Diệp Âm Trúc, học viên năm hai của thần âm viện, ngươi còn muốn biết gì nữa không?
Tên nhân viên nhanh nhảu ghi chép, xong nói:
- Thưa không, cám ơn ngài, xin chờ trong chốc lát.
Đợi một lúc thì hắn đưa cho Âm Trúc một tờ Áp Kim Tạp màu trắng, bên trên có một hàng số màu xanh nước biển, là mười vạn (một trăm ngàn) một trăm đồng thì hắn có, nhưng làm cách nào có mười vạn? Người Mễ Lan thật sự giàu có. Tên nhân viên lại hướng dẫn nếu trong hạn kỳ mà hắn không muốn đấu giá thì có thể đổi giấy chứng nhận để lấy lại một trăm đồng vàng. Khi tiến hành đấu giá thì nhà đấu giá hưởng lợi một phần trăm, còn người mua thì không bị khoản này.
Tên nhân viên lại dắt Âm Trúc đến trước sảnh chờ, nói:
- Xin mời ngài, chỉ cần đưa thẻ Áp Kim Tạp là ngài sẽ được phục vụ miễn phí.
Âm Trúc gật đầu đi vào trong.
Tên nhân viên tiễn Âm Trúc thì lòng suy tư:
- Thầm âm sư ư? Pháp sư loại này thật hiếm, so với ám ma pháp sư còn ít hơn nhiều, nhưng cái tên Diệp Âm Trúc, không biết đã nghe ở đâu rồi???
Âm Trúc bước vào đã có ngay một người khác ra đón tiếp, dẫn hắn vào trong.
Hắn chính thức tiến vào nô trường, bên trong thật sự rộng rãi, sảnh được chia làm hai phần, một bên lấy màu xanh làm chủ đạo, một bên lấy màu vàng để trang trí, như màu vàng này không phải màu vàng kim của ngân lượng hay châu báu, khiến người ta có cảm giác u nhã, bên trên lại có một chữ lớn.
Người nhân viên giải thích, khu màu vàng là nơi để mọi người đấu giá, còn khu màu xanh là nơi tiếp nhận vật đấu giá. Vì nơi đây tổ chức các phiên chợ hàng ngày, cho nên phải chia ra như vậy cho thuận tiện, nhận hàng và giao tiền cùng lúc. Vật đấu giá bình thường giá trị không thể ít hơn năm trăm đồng vàng, còn nếu không thì không nhận bán.
Thẳng thắn mà xét thì cái giá năm trăm đồng vàng thực là quá thấp, Âm Trúc thầm nghĩ, hắn đến đây không phải để mua, mà la để bán. Cầm thành tu sửa cần rất nhiều tiền, mặc dù tự làm nhưng cũng cần tiền, hơn nữa để có thể có một cuộc sống đầy đủ, mang về những trang thiết bị tốt thì cũng phải tích trữ vật tư trong khi giá cả càng lúc càng tăng. Hắn càng không thể quản luôn cả ải nhân tộc cùng địa tinh tộc, cho dù có An Nhã giúp một tay nhưng là thành chủ, hắn không thể mãi dựa vào nàng. Đó cũng là lý do hắn đến buổi đấu giá này để có thể kiếm chút tiền phát triển cầm thành.
Dưới sự tính toán của nhân viên, hắn cũng chẳng cần phải trả phí để làm gì, vì vật hắn mang đến toàn là thượng phẩm trong phiên đấu giá lần này. Những nhân viên ở đó khi thấy vật phẩm của hắn chỉ còn biết trợn mắt há mồm mà thôi.
Bước vào phòng đấu giá, Âm Trúc nhất thời kinh ngạc sửng sốt, bởi hắn không ngờ nơi đây lại rộng lớn đến vậy, có thể chứa cả vạn người như chơi. Chính giữa căn phòng có một đài cao khoảng năm thước, còn chỗ ngồi thì được xếp vòng quanh đài này, dần dần mở rộng ra và cao lên cả trăm thước, tất cả đều được sắp đặt bởi ma pháp, tuy xa hay gần đều có thể nhìn vào trung tâm một cách rõ ràng.
Tuy nói chỗ này có đến cả vạn chỗ ngồi, nhưng phần lớn đều có người đặt hết, trên ghế có bảng tên, điều đó chứng tỏ nơi đây nổi tiếng đến mức nào. Trên đài có một người cầm loa ma pháp đang tiến hành đấu giá. Vật đấu giá lúc này là một khối tinh thạch, tuy ở xa nhưng Âm Trúc vẫn cảm thấy ma pháp phát ra từ nó, nhất định là tinh hoa của ma thú cấp bốn hoặc cấp năm chứ không chơi.
Tên nhân viên có chút kiêu ngạo nói:
- Diệp tiên sinh, đây là phòng đấu giá lớn nhất đại lục, mỗi ngày đều tổ chức đấu giá. Khi đến phiên, thường có quý tộc Mễ Lan đến đây tham dự, không những vậy còn có quý tộc các nước khác. Buổi đấu giá thường bắt đầu vào buổi chiều cho đến tận mười giờ tối, đó cũng là cao trào của buổi đấu giá, cũng là lúc bán ra ba món đồ của tiên sinh đây.
Diệp Âm Trúc cười đáp:
- Ta chỉ quan tâm vật ta đem đến khi nào được bán đi thôi.
Công tác viên cung kính đáp:
- Vật ngài đem đến hôm nay nhất định được đấu giá cuối cùng. Nếu ngài không muốn đi vào trong kia thì ngài cứ ở đây nghỉ ngơi.
Đến tận mười giờ đêm, vậy là còn một khoảng thời gian nữa, những vật phẩm tầm thường thì hắn chẳng có hứng thú chút nào. Đương nhiên hắn cũng hy vọng không có một vật phẩm nào tốt được bán trước vật của hắn, vậy là được rồi.
- Được, vậy làm phiền ngươi dẫn ta đến khu vực khách quý đi.
Người phục vụ dẫn hắn đi vào trong, xuyên qua ba tầng bảo vệ, đến một đại sảnh nhỏ hơn. Chỗ này khoảng ba trăm thước vuông, nhưng khiến hắn có lại cảm giác như Kim Sắc Sinh hoạt, chỗ này được thiết kế xa hoa, tuy hắn không biết giá trị của những thứ trang trí, nhưng nhìn độ tinh xảo và màu sắc cũng đủ biết là đồ có giá trị lớn.
Chỗ này có vẻ trống trải, đi đến đây thì tên phục vụ ngừng lại mà có một người khác tiến ra phục vụ hắn.
Tất cả phục vụ viên nơi đây đều là nữ tử, toàn bộ mặc một bộ đồ màu đen, đơn giản mà tinh tế, tôn hết vẻ đẹp của các cô. Các cô mặc váy dài, kéo đến tận mắt cá, chỉ để lộ ra chút xíu chỗ gót chân trắng nõn, tay áo cũng dài, nhưng vẫn thấy được đôi bàn tay xinh đẹp. Cô nào cô nấy đều cười tươi như hoa, khiến cho Âm Trúc cảm thấy vài phần hảo cảm, quả nhiên đây là phòng đấu giá lớn nhất đại lục, so với Lôi Thần công hội quả thật khác biệt một trời một vực.
Có thể thấy khách quý nhỏ tuổi như Âm Trúc không nhiều, mấy cô phục vụ thấy hắn tuổi trẻ đẹp trai, lại giàu có thì đon đả tiến lên, cười tươi chào đón.
- Xin chào quý khách, xin ngài cho xem thẻ.
Một cô phục vụ cúi người hành lễ.
Diệp Âm Trúc đưa thẻ ra, mắt nhìn xung quanh sảnh, ở đây tổng cộng có mười người phục vụ, điều làm hắn ngạc nhiên chính là ai cũng có tóc màu vàng, vóc dáng tương tự nhau, thậm chí giọng nói hay vẻ bề ngoài không sai lệch mấy, thật khiến người ta có cảm giác như ở Kim Sắc Sinh Hoạt.
Người phục vụ sau khi dùng ma pháp để kiểm tra thẻ của Âm Trúc thì đưa lại cho hắn, nói:
- Diệp tiên sinh, ngài muốn nghỉ ngơi một chút? Ngài có cần gì không?
Nghe mấy chữ"cần gì không" khiến hắn nhớ đến lôi thần công hội vô cùng hoang dâm, nên vội đáp:
- Đưa ta đến phòng nghỉ là được, trước buổi đấu giá cuối cùng thì gọi ta.
- Vâng!
Phục vụ viên dẫn Âm Trúc theo một lối nhỏ đi vào sâu bên trong.
- Ở đây có khoảng bao nhiêu khách quý?
Âm Trúc nhìn thấy các phòng đều đóng cửa thì trong lòng không thấy thoải mái, giống như lạc vào một nơi cô đơn lạnh lẽo vậy.
Người phục vụ miệng nở một nụ cười tươi, cung kính nói:
- Theo ký lục thì ở đây có hơn một ngàn vị, nhưng bình thường chỉ có khoảng một trăm vị mà thôi. Người nghỉ ngơi ở đây lại càng ít, khách quý thường vào phiên đấu giá cuối cùng mới xuất hiện, đến sớm như ngài thật là quá hiếm.
Diệp Âm Trúc bất giác gãi đầu, cười đáp:
- Ta không biết quy củ ở đây, nên mới đến sớm…
Rồi hắn được nhân viên đưa vào một gian phòng vừa phải, khoảng năm mươi thước vuông, xung quanh phòng được trang trí màu vàng rất u nhã, có giường, bàn ghế, lại có cả phòng tắm riêng, mọi thứ thật hoàn hảo.
- Xin mời ngài nghỉ ngơi, nếu ngài cần gì xin bấm nút này, lập tức sẽ được phục vụ chu đáo. Vào lúc sáu giờ chiều thì mời ngài dùng bữa tối.
Diệp Âm Trúc ngồi xuống ghế, trong lòng thầm nghĩ, làm người giàu quả thật quá tốt, cứ theo lời nhân viên nói, muốn trở thành khách quý thì cũng phải trả ít nhất một triệu đồng vàng cho một vật đấu giá, ở đây lại có đến cả ngàn khách quý, coi bộ lượng tiền thu nhập ở đây thật không nhỏ.
Hắn khoanh chân ngồi tu luyện Trúc đấu khí, không về ăn cơm của Tô Lạp cũng tốt, nhưng tốt nhất vẫn là tránh mặt Ly Sát.
Thời gian trôi qua thật nhanh, trúc đấu khí của hắn đã đến cảnh giới cao nhất của tầng sáu hoàng cấp, hắn tự thấy vận khí của mình không tệ, từ khi rời khỏi Bích Không Hải, thực lực của hắn không ngừng tăng lên. Nhưng không phải lúc nào cũng gặp may mắn, hắn cũng phải tự nỗ lực bản thân nữa. Thật ra vận khí hắn tốt cũng chỉ một phần, phần lớn chính nhờ mười sáu năm nền tảng của hắn, bằng không không thể có bước đột phá lớn vậy.
Trừ một lúc ăn tối thì trong suốt tám giờ, Âm Trúc đều ngồi luyện trúc đấu khí tầng thứ bảy, nhưng vẫn chưa vượt qua được. Không trách nội hắn và Tần lão đều nhắc nhở, càng luyện càng khó, nhất là ma vũ song tu như hắn, xem ra cần phải giành nhiều thời gian hơn mới được.
Mặc dù võ công và ma pháp hỗ trợ lẫn nhau, tuy có thể hơn được phần lớn người khác nhưng so với người chuyên tâm tu luyện một thứ thì vẫn còn một khoảng cách. Mục tiêu của hắn không phải trở thành thiếu niên đệ nhất cao thủ, nhưng vì Đông Long Bát Tông, vì thân thế của Tử, hắn càng phải mạnh hơn nữa. Hắn không muốn nhờ Ngân Long thành hỗ trợ, hắn muốn tự mình giải quyết chuyện của Tử và Đông Long Bát Tông, nên hắn chỉ có thể nỗ lực hết mình nâng cao thực lực.
Có tiếng gõ cửa nhè nhẹ, hắn chậm rãi thu Trúc đấu khí nhập vào đan điền, mặc dù thực lực không tăng được bao nhiêu, nhưng buổi luyện tập trưa nay cũng không tệ.
- Diệp tiên sinh, phiên đấu giá ba kiện bảo vật cuối cùng bắt đầu rồi!
- Được.
Hắn đứng lên, theo người hầu đi ra khỏi phòng. Nguồn:
Khi hắn vừa bước vào phòng, không ngờ lại gặp người quen.
- Áo Lợi Duy Lạp đại ca, La Lan, các người cũng tới đây?
Thấy Diệp Âm Trúc, Áo Lợi Duy Lạp, thiên tài trẻ tuổi của gia tộc La Lan, cùng phong ma pháp sư La Lan kinh ngạc thốt:
- Ồ, không ngờ lại là Mễ Lan đại anh hùng, thần âm sư vĩ đại Diệp Âm Trúc của chúng ta, chẳng ngờ ngươi giàu có vậy, lại là khách quý của nơi này.
Áo Lợi Duy Lạp huých tay muội muội một cái:
- Đừng nói lung tung. Âm Trúc, sao ngươi cũng tới? Là muốn mua vật gì sao?
Lời nói giản dị ấm áp hơn cô em gái rất nhiều. La Lan còn nhỏ, chỉ nhận thức hời hợt, dù không có ác ý nhưng là cùng lứa tuổi, lại biết mình tài không bằng người, nên trong lòng có chút ghen tỵ cũng không có gì là lạ. Còn Áo Lợi Duy Lại lại khác, cùng với hắn đã từng chiến đấu nơi Cầm thành, biết được sự lợi hại của Thần âm sư chân chính, đã để lại ấn tượng sâu sắc khó phai. Hơn nữa quốc vương Mễ Lan lại coi trọng hắn, mà ngay cả gia gia cũng từng nhắc nhở phải mượn sức của vị tân chủ nhân Cầm thành này.
Diệp Âm Trúc lắc đầu cười đáp:
- Ta chỉ đến xem.
Áo Lợi Duy Lạp nói:
- Gặp nhau đã là duyên, chúng ta đều là khách quý, hay là cùng nhau xem đấu giá?
Rồi vỗ vỗ vai hắn, dẫn ra ngoài.
Áo Lợi lại hỏi:
- Mới có mấy ngày không gặp, sau khi nghỉ hè, ta muốn tìm ngươi để bàn vài chuyện quân sự, không biết dạo này ngươi bận rộn gì mà lắm thế?
La Lan cười hề hề đáp:
- Cầm chủ chúng ta còn có chuyện bận nào ngoài chuyện tán gái cơ chứ? Tam ca, huynh đúng là không biết gì cả, ngay cả đệ nhất mỹ nữ của học viện là Hương Loang tỷ tỷ cũng tuyên bố hắn chính là bạn trai của tỷ ấy.
Áo Lợi Duy Lạp nhất thời giật mình, hắn và cô em gái đều tham gia trận chiến ấy, cũng đã biết thân phận của Hương Loan, nhưng… nhưng chuyện này làm sao công chúa có thể tự quyết định? Chẳng lẽ Tây Nhĩ Duy Áo đại đế lại để nàng làm như vậy hay sao? Nghe La Lan nói thế, hắn liền quay sang nhìn Âm Trúc, thầm nghĩ hoàng đế nhìn người quả thật khác người, coi bộ ông nội cũng có tài đoán trước tương lai.
Diệp Âm Trúc cười khổ đáp:
- La Lan, cả cô cũng cười ta, lẽ nào cô không biết thân phận của Hương Loan sư tỷ, chúng ta có khả năng thế sao? Chỉ là ta và nàng đùa cợt với nhau, lúc đó có chút hiểu lầm. Không lẽ cô không thấy ta gặp bao nhiêu điều phiền toái mấy ngày qua sao?
La Lan thấy hắn xấu hổ thì cười hì hì:
- Ta lại nghe không hẳn như vậy. Ai lại không biết ngươi chính là Thần Âm đệ nhất nhân, là thiên tài trợ giảng Diệp Âm Trúc, lại vì giận dữ mà xông ra bảo vệ người đẹp, khiến cho đệ nhất mỹ nhân Hương Loan tỷ sinh lòng ngưỡng mộ. Trong lòng tỷ ấy, có lẽ ngươi giờ là lựa chọn số một. Các nữ đệ tử trong học viện tò mò về ngươi không ít, hỏi chuyện ngươi luôn mồm. Ngay cả nam đệ tử cũng hận ngươi thấu xương. Ngươi nên cẩn thận thì hơn. Học viện chúng ta có đến hơn bảy phần là nam nhân, bảy tám ngàn người mà đập ngươi, e rằng xương cũng không còn.
Diệp Âm Trúc nghe thế thì lắc lắc đầu, hắn biết có giải thích nữa cũng vô dụng, trừ khi Hương Loan chủ động nói hắn không phải bạn trai nàng, bằng không sau này tình cảnh của hắn ở học viện thực là khó khăn.
Áo Lợi Duy Lạp buồn cười nhìn hắn, ở Cầm Thành, hai người đã chung đụng một đoạn thời gian, lại hiểu thâm ý của La Lan. Cứ nhìn vẻ mặt của Âm Trúc thì biết chuyện này tuyệt không đơn giản, mà cũng chẳng nên hỏi nhiều làm gì, bèn đổi đề tài:
- Âm Trúc, ta bây giờ đã gia nhập Long kỵ binh quân đoàn, thuộc về cấm vệ hoàng gia. Ngươi có hứng thú đi chơi với ta không?
Áo Lợi Duy Lạp có thể vào được cấm vệ hoàng gia, Âm Trúc cũng chẳng lấy làm kỳ quái:
- Chúc mừng Áo Lợi đại ca. Nếu vậy thì đệ nhất định đi chơi với huynh.
Áo Lợi Duy Lạp thở dài:
- Nhưng hiện giờ thì chưa được, ít nhất cũng phải tháng sau. Thật sự mà nói, ta cũng không biết có còn sống trở về không nữa!
Diệp Âm Trúc sững sờ hỏi:
- Chiến dịch bảo vệ mùa thu còn chưa đến mà! Huống chi đại ca huynh là ngân tinh long kỵ tướng, có bao nhiêu người có thể uy hiếp tính mạng của huynh?
Áo Lợi Duy Lạp lắc đầu đáp:
- Lần này không giống vậy. Người tính không bằng trời tính. Nếu quả thật ta phải chết, ta cũng muốn kẻ thù phải trả giá thật đắt.
La Lan đứng cạnh hờn dỗi nói:
- Đều cũng do huynh, nếu như không phải huynh nhất định xung phong đánh, bằng không Tây Nhĩ Duy Áo thúc thúc có thể ép bức chúng ta sao? Người của La Lan gia tộc chết vì Mễ Lan này chưa đủ hay sao? Huynh thật là ngốc nghếch quá đi, vậy mà nội cũng ủng hộ huynh. Chắc chỉ có huynh mới có thể ngồi vào cái ghế Nguyên soái của người thôi! Nội thật là nhẫn tâm!
Áo Lợi Duy Lạp sắc mặt biến đổi, ngạo nghễ đáp:
- Vì nước hy sinh là vinh hạnh của kỵ sỹ chúng ta. Tiểu muội không nên bàn quốc gia đại sự. Nếu không có kinh nghiệm, trải qua trăm trận thì làm sao làm nguyên soái? Muội đó, từ nhỏ được nuông chiều thành thói, có nhiều chuyện muội không hiểu được đâu.