Cầm Đế

chương 141: nỗi bi thương của hắc phượng hoàng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Diệp Âm Trúc sửng sờ. Ngay sau đó trong lòng mừng rỡ.

- Tiền bối, à không, sư phụ, ngài biết Hải Dương ở đâu sao?

Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn nói:

- Ngoại trừ Đông Long bát tông các người, lại còn có một cái quốc gia nào có thể có một đám vũ kỹ siêu quần cường giả đây? Ngươi a! Tình huống lúc ấy, nếu quan sát cẩn thận sẽ phát hiện ra.

Không đợi Diệp Âm Trúc mở miệng, Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn nói luôn:

- Còn có nữ hài tử ở quốc thất long bài vị chiến kia cùng người cuối cùng tiến hành quyết chiến thì nữ hài đó hình như đối với ngươi rất có hảo cảm! Ngươi nên lưu tâm một chút. Với thân phận của nàng, tương lai sẽ là địch nhân của ngươi, đừng tưởng rằng nàng chỉ là đơn giản đến từ Lam Địch Á Tư, kỳ thật. Thân phận chính thức của nàng là...

Nói đến đây, Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn cố ý dừng lại một chút, Diệp Âm Trúc nhịn không được hỏi dồn:

- Là cái gì?

Thanh âm của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn trở nên vài phần âm trầm.

- Hai trăm tám mươi năm trước. Ta thu Tư Long làm đệ tử, không nghĩ tới. Tư Long bây giờ cũng có đệ tử, không biết khi hắn đối mặt với chính đồ đệ của mình sẽ có một loại cảm giác như thế nào. Bất quá, có thể dám chắc chính là. Hắn đối với đồ đệ tuyệt sẽ không giống ta lúc đầu toàn tâm toàn ý như vậy.

- Cái gì? Ngài nói Hắc Phượng Hoàng chính là đồ đệ của ám tháp tháp chủ Tư Long?

Diệp Âm Trúc trong lòng chấn động mạnh. Tin tức này thậm chí so với lúc hắn biết Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn là sư phụ của Tư Long còn muốn làm hắn chấn động hơn. Hắc Phượng Hoàng, Hắc Phượng Hoàng cuối cùng sẽ là địch thủ lớn nhất trong tương lai, cái cảm giác mất mác trong nháy mắt này, giống như từ trên cao rớt xuống. Trong tâm của Diệp Âm Trúc sinh ra đả kích mãnh liệt.

Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn nói:

- Ta không có nhìn lầm. Trên người nữ hài tử kia có khí tức của Tư Long. Nàng mặc dù tu luyện chính là vũ kỹ. Nhưng đối với việc tu luyện Hắc Vu hồn mà nói, lại tiến vào thứ thần cấp trước. Vũ kỹ cùng ma pháp cũng không có khác biệt quá lớn, nữ hài tử kia thiên phú phi thường tốt. Nhất là hắc ám khí tức phát ra từ nội tâm, có thể nhìn thấy được, nàng khi còn bé dĩ nhiên tiếp thụ quá nhiều thứ kích mãnh liệt. Đối với thế gian hết thảy tràn ngập hận thù, thiên phú rất lớn, hơn nữa linh hồn lạc ấn của bản thân nàng âm ám. Tối thích hợp tu luyện công pháp của Tư Long.

Lam Địch Á Tư. Hắc Phượng Hoàng. Ám tháp. Ba điều này hợp lại không khỏi khiến Diệp Âm Trúc trong long kinh hoàng, Pháp Lam thất tháp bề ngoài thì như vậy nhưng sau lưng, cũng ẩn dấu những vấn đề thâm sâu khó dò. Hồi tưởng lại thực lực cường đại của Hắc Phượng Hoàng, nếu tại lần quyết chiến cuối cùng nàng cùng hai hắc long liên hợp, chính mình căn bản ngay cả một chút cơ hội cũng không có, cho dù trước trận chiến. Nàng cũng từng có không ít hơn một cơ hội để giết mình. Nếu không phải tại "giới thần trận", mình thành công vượt qua từ kiếm đảm cầm tâm lên tử vi cầm tâm bình cảnh. Chính thức tiến vào tử cấp, cũng chính là chuẩn thần cảnh giới, thậm chí ngay cả cùng nàng đối kháng lực lượng cũng không có, Lam Địch Á Tư lực lượng thật quá cường đại, hơn nữa Phật La vương quốc phản bội kia, lần này thất quốc kỵ long bài vị quán quân đối với bọn họ mà nói có thể xem như chín phần nắm chắt. Tại vận khí cùng thực lực đồng thời tác dụng. Mễ Lan mới tại lúc tối hậu hiểm thắng. Chính là Hắc Phượng Hoàng giết hai đầu hắc long mới có được kết cục đó a!

Hắc Phượng Hoàng, ngươi vẫn là gạt ta sao? Ngươi cuối cùng đúng là đệ tử của Tư Long.

- Tiền bối. Ngài dám chắc Hắc Phượng Hoàng là đệ tử của Tư Long sao? Nhưng nàng là công chúa Lam Địch Á Tư đế quốc a! Tư Long như thể nào có thể đến Lam Địch Á Tư thu đồ đệ đây?

Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn nói:

- Tư Long là đệ tử của ta. khí tức của hắn ta còn nhìn nhầm sao. Pháp Lam thất tháp tháp chủ cơ hồ không rời khỏi Pháp Lam. Nhưng có một loại tình huống ngoại lệ, đó chính là lúc thu nhận đồ đệ. Chiếu theo tuổi Tư Long bây giờ. Tại lục địa tìm kiếm đồ đệ là rất bình thường.Cái gã quang minh tháp chủ Áo Bố Lai Ân kia gọi đồ đệ Mã Lệ Na là quang minh thánh nữ trong quang minh tháp. Ta có thể dám chắc, Hắc Phượng Hoàng chính là hắc ám thánh nữ trong ám tháp

Diệp Âm Trúc trầm mặc, hắn không biết phải phản bác như thế nào, ở chỗ sâu nhất trong nội tâm hắn kỳ thật cũng đã tin lời của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn. Nhưng là. Hắc Phượng Hoàng để lại cho hắn cảm giác thật quá mãnh liệt quá mãnh liệt. Ánh mắt tràn ngập sát ý lạnh như băng kia. Dung nhan tuyệt mỹ không giống với hồng trần, cùng với khí tức thân thiết kia. Nếu nói trên thế giới này đây người mà Diệp Âm Trúc không hy vọng trở thành địch nhân nhất là ai, khi thất quốc thất long bài vị chiến chấm dứt. Đáp án này đã trở thành Hắc Phượng Hoàng

- Ta phải trở về Long Hồn giới. Muốn tìm nữ bằng hữu của ngươi. Phải đi tìm tại Đông Long Bát tông của ngươi đi, ban đêm nghĩ ngơi thì tìm một địa phương an tĩnh không người, ta không thể xuất hiện vào ban ngày, cũng không hy vọng người khác biết được sự tồn tại của ta. Bây giờ ngươi còn xa mới là đối thủ của Tư Long, hơn nữa ta cũng vậy.

Linh hồn Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tồn hóa thành một đạo hắc yên một lần nữa bay vào trong Long Hồn giới. Tinh thần lạc ấn Diệp Âm Trúc thoáng ba động. Hắn phát hiện. Chính mình đã khôi phục khả năng khống chế Long Hồn giới. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Vốn ban đầu muốn làm rõ mọi thứ khi đàm luận với Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn nhưng sau đó mọi việc lại trở nên lộn xộn hơn. Thân phận của Hắc Phượng Hoàng. Hải Dương ở đâu. Cùng với Pháp Lam thất tháp chân chánh thực lực và việc chính mình sắp học vong linh ma pháp. Mọi thứ rắc rối lộn xộn tràn ngập trong não hắn thật lâu không mất đi.

Diệp Âm Trúc lẳng lặng thất thần ngồi tại chổ. Cho đến khi mặt trời xa xa từ phương đông mọc lên cao, thân thể trở nên ấm áp thì hắn mới từ trong ngốc trệ tỉnh táo lại, hai mắt hơi nheo lại, chống lại ánh dương quang chói mắt trong lòng thầm than một tiếng, khi hạ một quyết định về nơi kế tiếp phải đi.

Mọi chuyện cùng một chỗ đều có mức độ ưu tiên, Hắc Phượng Hoàng đi về đâu còn không rõ, bây giờ mình còn có nhiều chuyện muốn làm, căn bản không thể lo lắng chiếu cố đến chuyện của nàng, nàng nếu là hắc ám thánh nữ, ngày kia gặp lại, cho dù không muốn, nàng cũng chính là địch nhân của mình a! Quan trọng nhất hiện nay là xác định được hướng đi của Hải Dương, nếu nàng bị người của Đông Long bát tông mang đi, mặc dù không rõ tại sao họ làm như vậy, nhưng an toàn hẳn là không có vấn đề, dù sao ông nội nàng là Đông Long bát tông tứ đại trưởng lão Mai Hoa trưởng lão Tây Đa Phu.

Đã như vậy, mình cần gì phải tìm kiếm vô ích nữa? Trước tiên phải về Mễ Lan. Hướng Tây Đa Phu nguyên soái hỏi, hết thảy sự việc không sáng tỏ hết rồi chứ? Bởi vì Tử cùng hoàng kim bỉ mông bại lộ, mình đã không thể ở tại Mễ Lan. Cho dù Mễ Lan đại đế Tây Nhĩ Duy Áo biết mình cùng hoàng kim bỉ mông là bằng hữu, nghĩ cũng sẽ không cùng mình gây khó dễ, dù sao lần này mình đái lĩnh Mễ Lan thu được thất quốc thất long bài vị chiến tối chung thắng lợi. Trở về Cầm thành thôi. Đó mới là nơi thuộc về mình, Pháp Lam phong bế. Long Khi Nỗ Tư lục địa sắp đại loạn, chỉ hy vọng hai vị gia gia cùng phụ mẫu không có việc gì. Ba ba đã biết lãnh địa Cầm thành. Hy vọng bọn họ có thể tự tìm đến Cầm thành.

Ba trăm tử thần chiến sĩ nhất định phải mang đi, đó là thế lực mà Tây Đa Phu nguyên soái vất vả bồi dưỡng. Kinh qua nhiều trận sống chết đã ma luyện họ trở thành những trợ thủ không thể thiếu. Còn có mười một lam tinh linh nữ tử tu luyện tại Mễ Lan, các nàng vẫn tự mình đi theo, chính là đưa các nàng đến Cầm thành thôi, nếu không những cô gái tinh linh đan thuần này rất khó sinh tồn trên đại lục. Được rồi, còn có Tô Lạp. Nếu có thể, cũng đưa hắn đến Cầm thành.

Nghĩ đến Tô Lạp, Diệp Âm Trúc trong lòng không chỉ có chút chấn động, Hắc Phượng Hoàng nói qua, Tô Lạp chính là sư đệ nàng. Nếu thật sự là như thế. Tô Lạp kia chẳng phải cũng là đệ tử của ám tháp tháp chủ Tư Long sao? Trời ạ! Không phải chứ, người phụ nữ cùng bằng hữu tốt nhất làm mình lần đầu động tâm đều có liên quan đến ám tháp, không, sẽ không, nếu Tô Lạp là đệ tử của ám tháp tháp chủ.

Tại sao còn muốn đến Mễ Lan ma vũ học viện học tập đây? Dám chắc là Hắc Phượng Hoàng gạt ta, nàng cùng Tô Lạp trong đó nhất định là có quan hệ. Hắc Phượng Hoàng, ngươi lại gạt ta đúng không?

Bởi vì Tô Lạp cùng Hắc Phượng Hoàng hai cái tên này? Diệp Âm Trúc vốn bình tĩnh trở lại, tâm lại rối loạn, nhìn chân trời phía xa, vất vả lắm hắn mới dẹp bỏ mọi thứ ra khỏi tâm mình. Trước tiên cứ về Mễ Lan rồi nói sau, trở lại Mễ Lan là mình có thể thấy Tô Lạp, sau đó lại trở về Cầm thành, sớm ngày kiến lập thế lực của mình.

Đại lục biến hoá khiến Diệp Âm Trúc trong lòng sinh ra cảm giác nguy cơ mãnh liệt, hắn bây giờ muốn làm nhất là chuyên nhanh chóng đem Cầm thành kiến thiết, như vậy đó sẽ trở thành một miền đất hứa an toàn để bảo về thân nhân cùng bằng hữu của mình. Diệp Âm Trúc cũng không có long tranh đấu hơn thua. Nhưng hắn rất rõ ràng tại Long Khi Nổ Tư đại lục. Một mình bản thân thì thực lực còn xa mới đủ, chỉ có thành lập thế lực của mình, đủ thực lực để cùng đại lục đối kháng. Mới có thể sinh tồn tốt. Long Khi Nỗ Tư đại lục nhân loại quốc gia sắp phát sinh nội loạn, mặc dù với nhân loại có thể nói là tai nạn, những đồng thời cũng là cơ hội, thừa dịp các quốc gia nhân loại bị thương tổn, lấy Cầm thành làm căn cứ địa, đúng là lúc để phát động chiến tranh bình định Cực Bắc hoang nguyên. Đối phương cũng không có lực lượng lớn địa binh viên. Nhưng cẩn thận tính toán, bao gồm Tử, thú nhân tộc viễn cổ tứ đại thần thú đều ở cùng một chỗ, trong đó cũng kể đến chiến tranh cự thú Các Lạp Tây Tư cùng sơn lĩnh cự nhân Minh, hai người này đã là thập cấp ma thú trưởng thành. Dựa theo Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn đại sư vừa rồi xem ra là thực lực bình cấp. Kỳ thật chính là tương đương với nhân loại thứ thần cấp tồn tại.

Có thượng cổ tứ đại thần thú áp trận, Còn có hơn trăm bỉ mông trợ trận, thực lực chinh phục Cực Bắc hoang nguyên mặc dù không có khả năng. Nhưng lực uy hiếp cũng là vô song. Nếu Tử cùng Thiểm Lôi cũng có khả năng đạt đến trình độ thập cấp. Chỉ có lực lượng cường hãn của thập cấp ma thú mới đủ cùng thú nhân tam đại bộ lạc kháng cự. Diệp Âm Trúc bây giờ còn nhớ rất kỹ lúc đầu bọn họ cùng chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư đánh một trận thảm thiết ra sao, tối hậu dưới sự đe dọa của mình mới khuất phục.

Ngày dần dần sáng. Phương xa kia từ từ tỏa ra ánh rạng đông buổi sớm mai. Hướng về phía mặt trời sắp mọc, Diệp Âm Trúc hít thật sâu một ngụm không khí tươi mát. Tu Di thần giới quang mang chớp lóe. Thi thể của Bích Ngọc ma long bị thu vào trong đó. Lãng phí đồ vật tốt thế này thì thật đáng xấu hổ. Mặc dù long tộc vị tất là tồn tại tối cường đại nhất. Nhưng mỗi một bộ phận thân thể của long tộc đều là thiên tài địa bảo, nhớ lại lúc ở Mễ Lan biên cảnh đại chiến Lam Địch Á Tư cùng quân đoàn đánh chặn Ba Bàng, Diệp Âm Trúc nổi lên một trận đau xót, lúc ấy chính là đã giết chết năm đầu cửu giai cự long, nếu có thể lấy toàn bộ thi thể bọn chúng làm của riêng, đưa đến tay của ải nhân đại sư, không biết có thể chế tạo bao nhiêu vũ khí cường đại đây, mặc dù như thế, lần này tại thất quốc thất long bài vị chiến thu hoạch vẫn là phi thường phong phú. Không nói đến ba kiện thần khí kia trước. Trong trận chiến thu được thi thể của bốn đầu cửu giai cự long cùng bao nhiêu là đầu bát giai cự long, quay về Cầm thành với cũng đủ khiến ải nhân đại sư kinh ngạc một phen.

Thân thể dễ dàng hoạt động, Diệp Âm Trúc tay phải vung lên. Trúc đấu khí mênh mông lướt qua. Trên mặt đất cành lá bị dọn sạch sẽ. Lộ ra một mảnh đất trống, bản thân hắn đương nhiên không muốn đi bộ trở về, từ nơi này đi bộ về Mễ Lan thành. Nhanh nhất cũng phải mất năm sáu ngày mới được.

Bạch quang chợt lóe. Long Hồn giới hóa thành Nặc Khắc Hi thần kiếm xuất hiện trong tay hắn. Nhìn kỹ, Diệp Âm Trúc phát hiện, nguyên bổn là một thanh bạch sắc chi kiếm thu hẹp thành nhiều tầng hắc sắc văn lộ phảng phất như đã nhập vào trong từ lúc mới sinh ra. Nhưng cũng không che dấu khí tức của bản thân Nặc Khắc Hi thần kiếm. Ngược lại còn kích thích tăng mạnh nguồn năng lượng khổng lồ trong độc giác của thần thánh cự long, không cần hỏi, hắc sắc kia tự nhiên chính là nơi trú ngụ của linh hồn Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn, hắn sở dĩ lựa chọn Nặc Khắc Hi thần kiếm chính là dùng thần kiếm này có thể che dấu khí tức của hắn ở bên trong. Sẽ không bị người ở ngoại giới phát hiện. Đối với Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn, Diệp Âm Trúc thành tâm ngưỡng mộ, đây là người đã tiếp cận gần nhất với thần cấp.

Trên mặt Nặc Khắc Hi kiếm xuất hiện một cái tử sắc văn lộ mỹ diệu. Tinh thần lực rót vào trong đó, cho dù mặt đất ở đây khắc họa ma pháp trận là bùn đất. Thì trận pháp lạc ấn cũng sẽ vĩnh viễn tồn tại. Dù sao, mỗi một kiếm xẹt qua. Đều mang theo tinh thần lạc ấn mênh mông cường đại của Diệp Âm Trúc.

Khắc họa truyền tống ma pháp trận này đối với Diệp Âm Trúc mà nói đã quá dễ dàng, đạt đến ma lực cường đại của tử vi câm tâm làm hắn rất nhanh hoàn thành kết cấu ma pháp trận, tử sắc thủy tinh cầu lặng lẽ xuất hiện trong lòng bàn tay của Diệp Âm Trúc, tử quang bao phủ vào trong, thân ảnh hắn nhất thời trở nên hư ảo.

- Tại sao? Nói cho ta biết tại sao?

Thanh âm tràn ngập hàn ý mãnh liệt vang vọng trong căn phòng hắc ám và lạnh lẽo. Không khí tràn ngập âm lãnh cùng khí tức trầm ngưng. Thân ảnh cao lớn kia vì phẫn nộ cực độ mà kịch liệt run rẩy. Ngay trước mặt hắn không xa, một thân ảnh lam sắc thon cao lẳng lặng đứng đó.

Mái tóc màu ám lam dài thẳng phấp phới sau lưng, nàng rất bình tĩnh. Bất luận ánh mắt, khí tức, hay là nội tâm. Vào lúc này, nàng biểu hiện thật bình tĩnh, so với nam tử cao lớn trước mặt kia như sơn hồng( sập núi do bão lụt) bộc phát nộ khí tạo thành thế đối lập rõ ràng, ánh mắt nàng vẫn như trước lạnh lẽo và chết chóc, ánh lưu quang nhàn nhạt lóe ra, nguyên là một ánh mắt cực kỳ động lòng người lúc này lại mang đến cho người ta hàn ý dày đặc.

- Tại sao không. Ta đã làm hết sức, địch nhân quá cường đại, ta thua. Hắc Phượng Hoàng bình tĩnh trả lời.

Nam tử cao lớn từ vị trí của mình đi xuống. Cơ hồ chỉ một bước là đến trước mặt Hắc Phượng Hoàng.

- Chỉ có một mình người trở về, toàn bộ đội ngũ năm trăm người, ta giao cho ngươi đội ngũ năm trăm người dĩ nhiên cũng chỉ có một mình ngươi quay lại. Ngươi có biết hay không tràng chiến đấu này đối với ta. Đối với cả Lam Địch Á Tư chúng ta trọng yếu cỡ nào? Tát Ma Da đã chết. Ai Địch đã chết, Quỳnh Tư đã chết. Ngươi để ta như thế nào cho phía Hắc Long tộc một câu trả lời thích hợp đây? Ngươi để ta như thế nào cho tất cả thần dân đế quốc một cái công đạo? Ngươi thua? Ha ha. Đường đường là Hắc Ám thánh nữ đệ tử duy nhất của ám tháp tháp chủ Tư Long đại nhân như vậy mà thua. Ngươi không thấy bản thân cho ta một cái đáp án rất buồn cười sao? Có lẽ, ngay từ đâu ngươi đã không muốn trợ giúp ta. Không muốn trợ giúp Lam Địch Á Tư thu được thắng lợi lần này.

Hắc Phượng Hoàng như trước bình tĩnh nhìn kỹ nam nhân trước mắt. Đây là phụ thân của mình. Về mặt chính trị. Vĩnh viễn sẽ không xem xét thân phận thụ thân, trái tim nàng trở nên lạnh hơn, tự nàng hoàn toàn đóng băng. Từng tại Mễ Lan ma võ học viện trái tim bị phong tỏa từ từ tan chảy. Nàng biết, có lẽ bản thân vĩnh viễn không thể thoát ly sự băng lãnh này, đây là vận mệnh của chính mình sao.

Thấy Hắc Phượng Hoàng không nói. Nam tử cao lớn càng phẫn nộ hơn.

- Ta biết ngươi hận ta, Phượng Hoàng, nhưng ngươi chớ quên. Trên người ngươi đang chảy là dòng máu của ta. Cùng chung dòng máu với ta.

Hắc Phượng Hoàng đột nhiên ngẩn đầu lên, hai mắt nhìn chòng chọc vào nam tử cao lớn.

- Đó là điều sỉ nhục lớn nhất của ta.

- Ngươi… ngươi lập lại lần nữa xem. Đừng quên. Ta là cha ruột ngươi.

Khí tức của nam tử cao lớn đã trở nên cực kỳ trầm trọng, cặp mắt hắn tràn ngập hắc ám, hai mắt phảng phất như phun ra ngọn lửa từ cửu u minh ngục.

- Ta nói, đó là điều sỉ nhục lớn nhất của ta.

Thanh âm Hắc Phượng Hoàng chợt lớn lên:

- Cha? Ha ha. Thật buồn cười. Ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý làm nữ nhi của ngươi sao? Làm nữ nhi của ngươi gây cho ta chỉ có đau khổ, mẫu thân ta chết như thế nào? Nếu không phải ngươi, nàng lúc đầu ly khai hoàng cung vốn có thể tìm một người bình thường lập gia đình. Sống hạnh phúc hết một đời. Chính là ngươi, chính là ngươi vào cái đêm trước khi nàng rời khỏi hoàng cung đã nổi thú tính. Cướp đi cái tối trân quý nhất của người.

Nước mắt không chịu khống chế, từ khuôn mặt của Hắc Phượng Hoàng chảy xuống, thanh âm nàng băng lãnh bên trong lại thêm vài phần rung rẩy.

- Mẫu thân thật thiện lương! Bị ngươi cường bạo khi ly khai hoàng cung không lâu, nàng tựa phát hiện có ta cùng đệ đệ. Khi đó nàng hoàn toàn có thể buông bỏ chúng ta. Nếu như vậy, có lẽ nàng cũng có thể có được một cuộc sống mới. Nhưng mẫu thân không có. Mẫu thân thủy chung nghĩ ta cùng đệ đệ vô tội, nàng dưới con mắt của vô số người hạ sinh chúng ta. Nuốt hết mọi khổ đau nhọc nhằn nuôi dưỡng chúng ta lớn lên, sinh hạ ta cùng đệ đệ. Mẫu thân thậm chí không có nghỉ ngơi lập tức đầu ngập trong công việc, dựa vào sức lực mỏng manh bé nhỏ của người nuôi dưỡng ta cùng đệ đệ lớn lên. Ngươi nói ngươi là cha của ta. Khi đó người ở nơi nào? Ngươi nói cho ta biết. Ngươi ở nơi nào?

Hắc Phượng Hoàng phẫn nột rít gào, sớm nghẹn ngào khóc không thành tiếng.

Lửa giận trong mắt nam tử cao lớn dần dần tản đi, ở chỗ sâu trong đáy mắt hắn có vài phần mờ mịt cùng vài phần áy náy. Đáng tiếc đã không kéo dài quá lâu.

- Ta biết bản thân bất công với ba mẹ con ngươi. Buổi tối hôm đó ta đã uống rượu, một đế vương đang say căn bản không thể khống chế chính mình được.

- Ta không muốn nghe bất cứ lý do gì cả, ngươi nói cái này đối với ta mà nói là không có ý nghĩa gì. Đệ đệ đã chết. Chúng ta không có tiền mua thực phẩm không có tiền cho hắn chữa bệnh, khi đó hắn còn rất nhỏ a! Ta bây giờ còn nhớ rất kỹ ảnh mắt tuyệt vọng của đệ đệ lúc sắp chết, hắn lưu luyến với thế giời này như thế nào, nhưng hắn vẫn chết, vĩnh viễn rời xa ta cùng mẫu thân. Mẫu thân thậm chí để cúng tế đệ đệ chỉ vì mấy trái mai thủy quả mà cùng bọn bất lương đánh nhau trước mộ bia của hắn, ngay cả ngón tay bị bọn bất lương cắt đứt cũng không buông tha, mai thủy quả kia giá một ngân tệ, là như vậy đó. Mẫu thân bị ám thương. Ngươi biết không? Cho dù lúc sắp chết, mẫu thân cũng chưa nói một câu chửi rủa nào, mẫu than chính là người thiện lương nhất trên thế giới này.

Nam tử cao lớn trầm mặc, hắn đột nhiên phát hiện. Đã không biết bao nhiêu năm chính mình không có khóc, khóe mắt cũng đã trở nên ướt át. Đối mặt với nữ nhi của mình. Hắn thậm chí không nói nên lời phản bác gì. Hắn biết, chính mình vĩnh viễn không có khả năng hồi phục tổn thương trong lòng của nữ nhi.

Hắc Phượng Hoàng dùng sức gạt nước mắt.

- Nếu mẫu thân bị người giết. Ta ít nhất sẽ biết cừu nhân là ai, có thể vì người báo thù mà cố gắng. Nhưng hại mẫu thân cùng đệ đệ dĩ nhiên là phụ thân, cho dù ta muốn báo thù cũng không có mục tiêu báo thù, Tát Ma Da đã chết, không sai, thẳng thắn nói cho ngươi hắn là ta giết. Sớm khi ta tiến vào hoàng cung ta đã muốn giết hắn. Hắn được ấn định thế ca ca ta sao? Một tên cầm thú với ý đồ cưỡng gian chính thân muội muội của hắn, là ta để sư phụ lúc ấy thiến hắn, tước đoạt quyền kế thừa ngôi vị hoàng đế Lam Địch Á Tư của hắn. Lần này tại thất quốc thất long bài vị chiến. Cũng là ta tại thời khắc cuối cùng giết hắn. Ta giết con của ngươi. Ngươi có đúng hay không cũng muốn giết ta báo thù? Ngươi động thủ đi, ta vốn không nên tồn tại trên thế giới này, tánh mạng chấm dứt ở trong tay ngươi có lẽ đối với người là sự cười nhạo lớn nhất. Ha ha. Ha ha ha ha…

Hắc Phượng Hoàng nở nụ cười, cười to gần như điên cuồng. Ánh mắt nam tử cao lớn trước mặt nàng đã trở nên có chút ngốc trệ. Hắn quả thực không giám tin hết thảy đều là sự thật, Tát Ma Da cũng là chết ở trong tay Hắc Phượng Hoàng, muội muội giết ca ca, ca ca từng ý đồ cưỡng gian muội muội, trong đầu nam tử cao lớn trống rỗng, ý thức lùi lại vài bước, trong nhất thời một câu nói cũng không nói nên lời.

- Như thế nào? Động thủ không được sao? Sợ sư phụ hướng ngươi thậm chỉ là hướng cả Lam Địch Á Tư trả thù? Ngươi cũng có lúc e ngại. Thật sự là buồn cười a! Nếu ngươi không động thủ. Chúng ta tiếp tục ước định lúc đầu. Ta đáp ứng ngươi ba điều kiện. Ngươi nghĩ rằng ta không muốn thu được thất quốc thất long bài vị chiến địa thắng lợi sao? Nếu nói như vậy, ta có thể không cần làm điều thứ ba nữa, nhưng ta không thể chiến thắng đối thủ cuối cùng của Mễ Lan đế quốc, đây là lời giải thích duy nhất ta giành cho ngươi, bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết chuyện thứ ba là gì. Làm xong việc cuối cùng này. Ta và ngươi không còn bất cứ quan hệ nào nữa.

Nam tử cao lớn xoay người. Từng bước hướng đến vị trí của mình mà đi. Động tác hắn nhìn qua có chút tập tễnh. Chỉ mới trước đó thôi. Hắn phảng phất đã già đi rất nhiều rất nhiều.

Có chút khó khăn quay lại ngồi xuống đại y thượng tọa của mình, khi ánh mắt hắn một lần nữa nhìn kỹ Hắc Phượng Hoàng, đã không còn một điểm phẫn nộ.

Điều duy nhất còn lại chỉ là nỗi bi thương đau khổ

- Phượng Hoàng! làm công chúa Lam Địch Á Tư, làm nữ nhi của ta, thật sự chỉ khiến cho ngươi cảm thấy thống khổ sao?

Hắc Phượng Hoàng lạnh lùng nhìn hắn.

- Ngươi nói gì?

- Được rồi, đã như vậy. Ta sẽ để ngươi sớm được giải thoát, ta sẽ sắp đặt cho ngươi một hôn sự, một năm sau. Ngươi chỉ cần hoàn thành hôn sự này. Ngươi đã đáp ứng được yêu cầu của ta. Trong năm này, ngươi là người tự do. Có thể tùy ý hoàn thành công việc của mình. Một năm sau. Ngươi quay trở lại Lam Địch Á Tư, hoàn thành cho ta lần an bài hôn nhân chính trị này.

- Ngươi có đúng là đã quên những gì đã xảy ra chứ?

Hàn ý trong mắt Hắc Phượng Hoàng chợt đại thịnh. "Kết hôn" hai từ này thật là nỗi đau ở sâu trong tâm nàng. Bởi vì nàng biết, cả đời đã không thể có được hạnh phúc tình yêu nam nữ

- Ta là ám tháp tháp chủ đệ tử. Cũng là người thừa kế ám tháp tháp chủ, là đệ tử duy nhất của sư phụ. Ngươi nghĩ ta có thể kết hôn sao?

Nam tử cao lớn thở dài một tiếng.

- Ta đương nhiên biết. Đây chỉ là hình thức để các quốc gia thù địch nhìn vào mà thôi. Ta tuyển định đối tượng kết hôn cho ngươi sẽ là cường giả xuất sắc nhất trong nước và minh quốc (đồng minh). Tới trước khi ngươi quay lại, ta nhận được ma pháp truyền tin từ minh quốc. Bọn họ đều hy vọng có thể cùng Lam Địch Á Tư chúng ta kết thành thân gia, lần này mỹ lệ của ngươi đã truyền khắp đại lục. Hoặc cũng có thể bởi vì ngươi tương lai kế thừa vị trí ám tháp tháp chủ. Để tránh phiền toái, ta sẽ cử hành một hồi luận võ chiêu thân. Để dẹp bỏ ý niệm trong đầu của các vương tử minh quốc. Khi tỷ thí chấm dứt. Ngươi có thể trở về Pháp Lam. Sau này ngươi như thế nào. Hoàn toàn do ý nguyện của ngươi.

- Luận võ chiêu thân?

Hắc Phượng Hoàng sửng sốt một chút.

- Ngươi không phải thừa dịp Pháp Lam phong bế thời cơ này cùng Mễ Lan khai chiến sao? Lúc này ngươi còn muốn tổ chức luận võ chiêu thân?

Nam tử cao lớn thản nhiên nói:

- Có một năm thời gian chuẩn bị vậy là đủ rồi. Sớm sẽ cùng Mễ Lan bắt đầu chiến đấu. Vì ngày này, ta đã chuẩn bị hai mươi năm, tràng chiến tranh này cùng luận võ chiêu thân của ngươi sẽ không có xung đột. Ngươi bây giờ có thể đi, một năm sau ta đợi ngươi trở về hoàn thành lời hứa cuối cùng.

Hắc Phượng Hoàng không nói gì. Ánh mắt nàng một lần nữa khôi phục sự trầm tịch. Một năm, mình có gần một năm thời gian. Nàng đột nhiên phát hiện, trái tim của mình nóng lên. Trước khi hoàn thành ba sự kiện này với người cha này mình không cần trở về Pháp Lam. Trong một năm tư do sắp đến chẳng phải là ta có thể cùng hắn ở một chỗ sao? Cho dù biết rõ hình ảnh của hắn càng ngày càng thâm nhập trái tim mình tựa như độc dược, đây chính là độc dược tình yêu a, nhưng lúc này trong lòng Hắc Phượng Hoàng lại sinh ra một khát vọng vô cùng, một năm, còn có đúng một năm a! Có lẽ đây là lần cuối cùng.

Hắc Phượng Hoàng quay người bước đi, nàng lẳng lặng hoà nhập vào trong hắc ám, nàng dường như sinh ra để thuộc về nó. Nam tử cao lớn nhìn nàng rời đi ánh mắt có chút ngây dại.

- Nữ nhi. Nữ nhi thân ái của ta, trong cuộc đời này của ngươi chẳng lẽ không từng có một ngày vui sướng sao, ta là một kẻ làm cha vô trách nghiệm. Nhưng ngươi yên tâm đi, ta đã chuẩn bị tốt hoán hồi linh hồn của ngươi, ta sẽ không cho linh hồn của ngươi thủy chung bị cái ám tháp ma quỷ kia khống chế. Ta nhất định sẽ lợi dụng cơ hội cuối cùng này hoán hồi linh hồn ngươi. Gả ngươi cho một chân chánh cường giả. Cho ngươi nửa đời còn lại được hạnh phúc vui vẻ.

------------------------

- Tô Lạp. Tô Lạp

Thông qua truyền tống trận, trong lúc Diệp Âm Trúc vừa trực tiếp di chuyển đến Mễ Lan ma võ học viện kí túc xá của mình vừa nghĩ về mối quan hệ giữa Tô Lạp và ám tháp, trước nhất là kêu tên người bạn tốt.

Bên trong túc xá trống rỗng. Cũng không có thấy được thân ảnh của người bạn tốt. Diệp Âm Trúc rất nhanh tìm kiếm trong túc xá một lần, cũng không có tìm được Tô Lạp.

Tô Lạp đi đâu rồi? Diệp Âm Trúc trong lòng nghi hoặc mang theo vài phần lo lắng. Bởi vì hắn phát hiện bên trong túc xá bất luận là đồ đạc hay nền đất, đều rơi xuống một tầng bạc bạc phủ đầy tro bụi, nhìn qua như là một quãng thời gian dài không ai ở cả, mà tính cách Tô Lạp thích sạch sẽ. Tuyệt không thể xuất hiện loại tình huống này mới đúng.

Hơi suy nghĩ một chút. Diệp Âm Trúc không có tiếp tục dừng lại, hắn lần này trở về chính là muốn mau chóng rời khỏi. Trầm tư một lát, đã có chủ ý từ trong Tu Di thần giới lấy ra diện cụ lúc đầu Tử cho hắn đeo lên mặt. Thay giáo phục trong học viện, nhẹ nhàng đi ra từ sau cửa sổ túc xá.

Cho dù hắn đã đoán được Tô Lạp hẳn cũng đã rời đi một đoạn thời gian, nhưng vẫn ôm một tia hy vong đi đến vũ kỹ thích khách hệ hỏi. Khiến hắn giật mình chính là. Thích khách hệ đệ tử nói cho hắn, gần nữa tháng trước, cũng chính là lúc hắn vừa mới lên đường tham gia thất quốc thất long bài vị chiến, Tô Lạp đã xác nhận xin thôi học rời khỏi học viện, vì chuyện này. Khiến cho thích khách hệ chấn động không nhỏ, địa vị Tô Lập tại thích khách hệ tương đương với hắn tại thần âm hệ, đều là nhân tài hiếm có.

Tô Lạp đã thôi học? Nhưng hắn tại sao không nói qua cho mình biết? Hắn có thể đi đâu đây? Diệp Âm Trúc đột nhiên phát hiện. Chính mình kỳ thật đối với Tô Lạp cũng không hiểu rõ, ít nhất là không có nghe Tô Lạp nói qua gia đình ở tại địa phương nào. Trong lúc đó liên tưởng đến quan hệ Tô Lạp cùng Hắc Phượng Hoàng. Trong tâm hắn nhất thời trầm xuống, nếu Tô Lạp đi tới Pháp Lam, đến ám tháp kia, Chính mình như thế nào có thể gặp lại hắn đây? Hắn thậm chí ngay cả một phong thơ cũng không có lưu lại. Tô Lạp a Tô Lạp, chẳng lẽ ngươi không nhìn nhận người huynh đệ sao?

Trong lòng mất mát mãnh liệt khiến Diệp Âm Trúc thất thần một trận. Nhưng mặc kệ là nói như thế nào, sự tình vẫn còn khả thi. Ny Na cùng Phất Cách Sâm viện trưởng hắn đều không muốn gặp. Mặc dù Hương Loan bọn họ còn không có trở về. Nhưng ai biết bên kia tin tức đã truyền tới hay không đây? Vì tránh cho phiền toái không cần thiết, cũng chỉ có thể nói tiếng xin lỗi trong lòng đối với Ny Na nãi nãi cũng Phất Cách Sâm lão sư.

Đệ tử trong Mễ Lan ma võ học viện đông đảo. Mặc dù Diệp Âm Trúc mặt mũi có chút xa lạ. Nhưng mặc giáo phục hắn cũng không khiến cho bất cứ kẻ nào hoài nghi. Cẩn thận tự ngẫm một chút. Hắn vẫn quyết định trước tiên diện kiến Tây Đa Phu nguyên soái. Hải Dương ở nơi nào không biết rõ hắn căn bản không cách nào an tâm.

Khi Diệp Âm Trúc từ học viện đi tới Mễ Lan thành thì hắn kinh ngạc phát hiện. Cả Mễ Lan thành đang tràn ngập trong bầu không khí vui mừng. Nhà nhà giăng đèn kết hoa. Cả toàn thành đều tràng ngập hào khí vui sướng, trên ngã tư đường tùy ý có thể thấy được đám người cuồng hoan (chè chén say sưa). Tất cả phạn điếm đều chật cứng. Tùy ý có thể thấy được đầy người tửu khí nhưng vẻ mặt mọi người đều hưng phấn.

- Mễ Lan chúng ta là đệ nhất, vĩnh viễn là đệ nhất, Mễ Lan vô địch, Mễ Lan vô địch….

Một hán tử say từ bên người Diệp Âm Trúc bước qua, hưng phấn hô cao khẩu hào.

Diệp Âm Trúc đột nhiên hiểu được, nhất định là tin tức thất quốc thất long bài vị chiến đại thắng truyền về Mễ Lan. Mễ Lan đế quốc bảo vệ đại lục có vị trị đệ nhất đế quốc. Khó trách Mễ Lan thành tổ chức lễ hội hưng phấn như thế. Đồng thời, trong lòng hắn cũng không khỏi thầm giật mình, khó trách Mễ Lan đế quốc cùng Lam Địch Á Tư đế quốc đối với tràng bài vị chiến này coi trọng như thế, đối với một quốc gia mà nói, danh hiệu đệ nhất mặc dù chỉ là cái hư danh nhưng có thể ngưng tụ lực lượng nhân dân cả nước tăng cường mạnh mẽ. Chiến tranh có lẽ sẽ bắt đầu, khi nhận được cái xưng hào đệ nhất đại lục này, không thể nghi ngờ là cấp cho Mễ Lan sĩ khí dâng cao. Và thậm chí có thể nói cả Mễ Lan đế quốc kết tinh vào từng trái tim mỗi người. Cho dù Lam Địch Á Tư mưu đồ đã lâu. Nhưng Mễ Lan cũng không phải dễ chọc vào.

Bất quá, nhìn từ góc độ Diệp Âm Trúc, hắn cũng không lạc quan về tương lai Mễ Lan, mặc dù có được chức quán quân của thất quốc thất long bài vị chiến khiến cho Mễ Lan đế quốc tựa hồ tiến vào một thời kỳ huy hoàng. Nhưng trên thực tế, lúc này cục diện Mễ Lan đế quốc đã gặp phải bốn bề thọ địch. Bắc có cực bắc hoang nguyên đại quân thú nhân, đông có Phật La vương quốc phản bội, nam là sự chú ý của Lam Địch Á Tư đế quốc, chỉ có phía tây A Tư Khoa Lợi vương quốc này còn có thể xem như là minh hữu. Nhưng vốn ba minh hữu biến thành hai, Pháp Lam âm thầm đè úp một bên, đều đã khiến cục diện Mễ Lan bị vây cực kỳ bất lợi. Chiến tranh một khi triển khai, không thể nghi ngờ là Lam Địch Á Tư chiếm được một chút ưu thế.

Trong đám người đắm chìm trong sung sướng. Diệp Âm Trúc rốt cục đi tới nguyên soái phủ của Tây Đa Phu, phủ nguyên soái trước cửa có vẻ rất lãnh thanh, luôn luôn tiết kiệm, Tây Đa Phu phủ nguyên soái thậm chí chỉ có hai gã thủ vệ cửa mà thôi.

Diệp Âm Trúc đi tới trước phủ nguyên soái thì từ mình lấy diện cụ xuống trong một góc không người, diện cụ là bí mật của hắn. Mặc dù đối Tây Đa Phu nguyên soái cũng đủ tín nhiệm, nhưng hắn vẫn hy vong có thể lưu một chút hậu thủ.

- Xin thông truyền giùm. Diệp Âm Trúc cầu kiến Tây Đa Phu nguyên soái.

Diệp Âm Trúc mỉm cười hướng hai gã thủ vệ canh giữ đại môn nói.

- Nguyên soái không ở đây.

Thanh âm thủ vệ có chút lãnh ngạnh trực tiếp từ chối Diệp Âm Trúc.

Diệp Âm Trúc sửng sốt một chút.

- Tây Đa Phu gia gia không ở đây sao? Đã đến hoàng cung?

Là Mễ Lan đế quốc đệ nhất cao thủ, Tây Đa Phu nguyên soái thường xuyên bị gọi vào trong cung.

- Chờ, chờ một chút.

Tên thủ vệ kia đột nhiên nói lắp, mở to hai mắt nhìn Diệp Âm Trúc.

- Ngươi. Ngươi vừa rồi nói ngươi tên là gì?

Diệp Âm Trúc nhíu mày, nói:

- Ta gọi là Diệp Âm Trúc. Có chuyện gì sao?

Hai gã thủ vệ liếc nhau. Đồng thời nhìn thấy nỗi hoảng sợ trong mắt đối phương. Trong đó một người hỏi dò:

- Ngài, ngài chính là vị đái lĩnh năm trăm dũng sĩ Mễ Lan chúng ta, là đại anh hùng Diệp Âm Trúc hầu tước đại nhân tại thất quốc thất long bài vị chiến tận lực bảo vệ vị trí thứ nhất đại lục của quốc gia chúng ta?

Hầu tước? Ta lúc nào thành hầu tước vậy? Diệp Âm Trúc có chút buồn cười nhìn hai tên gia hỏa này.

- Khi tin tức từ bên kia Pháp Lam trở về, bệ hạ trước tiên ban cho ngài hầu tước vị a! Chẳng lẽ ngài còn không biết sao?

Thủ vệ trong mắt kinh hãi từ từ biến thành cuồng nhiệt, kỳ thật không chỉ có bọn hắn. Sợ rằng bây giờ Mễ Lan đế quốc cao thấp, tất cả chiến sĩ trẻ tuổi đều xem Diệp Âm Trúc là thần tượng trong lòng, là cái đích để hướng tới.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio