Chính tại lúc đó, một loạt âm thanh buồn bã từ phía sau vang lên.
"Lậu trường hương long. Vân phi vô ảnh" âm thanh vang lên từng nhịp theo những ngón tay tiêm sấu.
Vọng đoạn thiên nhai. (nhìn như cách xa tận chân trời)
Tư niệm vô tận từ sâu trong đáy lòng theo tiếng đàn trào về, những tư niệm mà trong lòng không thể không thể phai mờ, còn có một tia ưu sầu cũng theo đó mà hiển hiện.
Ánh trăng như ngưng đọng lại chỉ còn phủ lên hai người này. Hoài niệm cùng thời gian đã bất giác phủ đầy trên trán.
Tối này.
Tử ngọc hàn tiêu, chỉ một bóng người đang đứng ngóng trông cùng ngọc huyền minh châu mà người nay ở đâu?
Vào lúc tiếng đàn hoá thành tinh quang huy hoàng nhưng tịch mịch.
Ba khúc cầm lần lượt qua thì ngón tay cũng đã dừng lại trên cầm huyền.
Hẳn ngươi cũng biết, ta chờ đợi đã lâu lắm, lâu lắm.
Ô…! Một tiếng tiêu âm vang lên mang theo những nỗi niềm sâu kín, những tư niệm bi thương vang vọng lên trời cao. Tiếng tiêu ấy ngân dài, ngân dài vang vọng xoáy vào tâm của những người xung quanh.
Tần thương đột nhiên quay đầu, chỉ thấy Tử ngọc tiêu đã hạ xuống, Ny Na đã sớm lệ rơi đầy mặt, trong mắt Ny Na tuy toát lên vẻ lạnh lùng vô cảm nhưng khi nhìn kỹ thì trong đôi mắt ấy tràn ngập nhu tình vô hạn pha lẫn vẻ bi thương tuỵêt vọng
Ngay lúc này, trong một sát na, Tần thương cảm thấy một cổ nhiệt huyết trong người cuồng dũng bốc lên. Trong phút chốc, đôi mắt của ông đã trở nên đỏ bừng.
Hai mươi tám năm nay, người con gái này đã chờ đợi mình trong mòn mỏi trong hai mươi tám năm a!
Chính mình vốn cứ tưởng rằng thời gian trôi qua, sẽ làm nàng nguôi lạnh, nhưng hết thảy đối với nàng không có tác dụng gì, sợ rằng cho dù chính mình có chết đi, nàng cũng sẽ vĩnh viễn không quên hết thảy mọi chuyện lúc trước.
Trong lòng Tần Thương trước đây như một cổ phác cổ cầm lặng im, giờ phút này, ông bất chấp tất cả những cố kỵ trong lòng. Hai mươi tám năm tương tư phảng phất tại đây trong nháy mắt từ ở chổ sâu nhất trong lòng bộc phát tuôn ra.
Nước vẫn cứ lặng lẽ trôi, tùy lúc vang vào tai trong màn đêm yên lặng.
Tâm ý đã quyết, không nói một lời.
Âm thanh của trời đất hóa thành bài thơ, hòa cùng hai con người này vào âm thanh của trời đất.
Một đoạn tâm nguyện, số mệnh không cho cầm tiêu kiếp này mãi rời xa, lưu mãi cho tới nay mỹ địa âm duyên.
Từ từ bước đến, ôm lấy chính cây cầm ma người yêu thích, trong bóng đêm càng thêm thanh lệ.
Thiên lý thanh huy hạ, dữ nguyệt tương tích, (Ngàn dậm thanh huy hạ, cùng năm tháng(trăng sáng?) tương tư.)
Gảy một khúc Diêu Tương Ký. Bên trong ta, tâm khảm vẫn kiên định. Nguồn:
Tiếng đàn trong trẻo, giọt lệ sầu bi, mặc dù không phải Hải Nguyệt thanh huy cầm ngày nọ đính ước, nhưng lúc này đây, giờ phút này đây, trong nội tâm Tần Thương, tình cảm hoàn toàn bộc phát. Chính tại lúc này, cầm huyền vang vọng, đồng thời ông đã dứt khoát vứt bỏ những băn khoăn trong lòng từng bước, từng bước đi đến chổ Ny Na.
Ny Na tuy lúc nào cũng trông đợi, đợi Tần Thương đến bên mình. Nhưng lúc này nàng đột nhiên phát hiện chính mình trong lúc này lại rất lo sợ. Sợ phía xa kia Tần thương đã đi được một nữa đường lại dừng lại, tuy là thứ thần cấp lục giai nhưng lúc này trong lòng nàng cũng thản thốt bất an.
Tình cảm tích lũy hơn mười năm, cùng những nỗi tương tư chờ mong đang từng chút, từng chút một thẩm thấu dần ra ngoài.
Tần Thương đang khó khăn bước đến dần dần trở nên kiên định. Lúc bắt đầu thì bước đi chầm chậm bỗng lúc này bước nhanh như lưu tinh. Hai người lúc ấy vốn cách nhau không xa, rốt cuộc hai thân ảnh cũng đối mặt với nhau. Những tình cảm ấp ủ hai mươi tám năm nay nương theo tay bọn họ mà dần dần được giải tỏa. Cầm, tiêu trong tay nhanh chóng biến mất, họ xông vào ôm chặt lấy nhau.
Hai con người đầu tóc hoa râm ôm chặt lấy nhau tại một chỗ, tại thời khắc này, trên thế giới không có bất kì lực lượng nào có khả năng tách rời bọn họ. Phút giây này, tất cả những tâm nguyện, những băn khoăn, những toan tính, tham vong, toàn bộ đều dứt bỏ. Trong lòng bọn họ giờ đây chỉ có đối phương, chỉ có người trước mặt….
Thường có người nói con cái là nhịp cầu nối trong tình cảm vợ chồng. Tần Thương và Ny Na lại không có con ruột, mà Diệp Âm Trúc lại chính là đứa bé có thể bù đắp được sự thiếu sót này giữa hai người. Ngay chính lúc Diệp Âm Trúc bước đến Thước Lan ma võ học viện, đã thắp sáng lại ngọn lửa tình yêu đang lấp lóe nhiều năm qua giữa hai người. Thời khắc mà hai người mong mỏi cuối cùng đã đến, như nắng hạn gặp mưa rào, hai người không thể nào kiềm nén nổi những cảm xúc dâng trào, ôm nhau thắm thiết. Từ lúc ấy, hai con người đã hòa nhập với nhau thành một.
Những âm thanh hoan hô của những người vây xung quanh Diệp Âm Trúc dần dần hạ xuống. Chính lúc này, cầm và tiêu hợp tấu vang lên, hai người bọn họ hoàn toàn hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người xung quanh. Cho dù là người trong Đông Long bát tông, cũng có rất ít người biết đến mối quan hệ giữa Tần thương và Ny Na, thấy hai người bọn họ trong tiếng cầm tiêu cùng thân thiết ở cạnh nhau cùng một chổ. Hầu hết mọi người đều hoan hỉ mà hoan hỉ nhất chính là Diệp Ly.
Diệp Ly đương nhiên biết Tần Thương mấy năm nay cô độc đến cỡ nào. Nếu không phải thời gian sau này ông dành hết tâm trí trong việc dạy dỗ Âm Trúc, sợ rằng đã càng thêm già nua hơn so với bây giờ, hơn mười năm cảm tình a! Rốt cuộc giờ khắc này mong muốn đã thành hiện thực Diệp ly kích động nhìn ông bạn già của mình. Lão trong lòng tràn ngâp chúc phúc cho huynh đệ của mình.
Không chút do dự, Diệp ly dùng song chưởng của mình tạo thành một tràng pháo tay. Theo sát ông, vợ chồng DiệpTrọng cũng trước sau gia nhập tràng vỗ tay này, phảng phất âm thanh vang vọng như tiếng pháo nổ. Mặc dù đại bộ phận mọi người đều không biết tường tận mọi việc, nhưng cũng lần lượt tham gia vào, càng ngày càng nhiều. Mọi người đều dưa ánh mắt nhìn bọn họ, ban nãy còn là địch nhân nhưng bây giờ đã không còn nữa, mà bây giờ chỉ là một Ny Na bình thường trong lòng Tần Thương.
Trên bầu trời đầy nắng bây giờ lại càng thêm rực rỡ, đối với Cầm Thành mà nói, thời tiết quả thật rất đẹp, tất cả sương mù buổi ban mai đều đã khô ráo.
Trên đường lúc này chỉ có ánh nắng rực rỡ, thất thải quang mang trên trời đồng thời bộc phát, cho dù đang tại ban ngày nhưng vẫn giống như một đoá yên hoa mang sắc thải quang mang làm cả phía chân trời xa xa xuất hiện thật lớn biến hoá.
Một cỗ khổng lồ năng lượng khí tức hỗn hợp tạo ra huyễn lệ thất thải quang mang, phảng phất như cũng đang chúc phúc cho Tần Thương cùng Ny Na.
Đây chính là thất đại cấm chú lúc trước đã được Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn khống chế tản ra trong không trung.
Chính tại lúc này thì một đạo nhân ảnh màu đen nhanh như tia chớp từ phương nam nhắm hướng này phóng tới
Bảy ngày sau,
Tám vị tông chủ của Đông Long bát tông, thủ lĩnh của tứ đại dị tộc của Cầm thành cùng với cha mẹ của Diệp Âm Trúc, Hải Dương và Ny Na. Tất cả đều làm thành một vòng tròn thủ vệ. Trong lòng mọi người đều có tâm sự tràn ngập, Bọn họ đều đang đợi….
Suốt bảy ngày trôi qua, Diệp Âm Trúc vẫn bảo trì như trước ngồi tọa công ở nơi này. May mắn bảy ngày này, thời tiết cũng không có gì biến hóa. Những người này cũng như vậy, lẵng lặng thủ hộ bên người Âm Trúc. Cho dù đến khi dùng bữa cũng thay phiên nhau đi, tại bên người Âm Trúc thủy chung lúc nào cũng có ít nhất sáu người thủ hộ cho Âm Trúc.
Hương Loan phải rời đi theo mệnh lệnh của Ny Na. Hương Loan được Mã nhĩ Nguyên Soái phái người đưa về Mễ Lan đế quốc, Mễ Lan hồng thập tự thuẫn của nàng trước mặt Ny Na căn bản không hề chút tác dụng nào, khi Ny Na nhìn thấy Hải Dương ở trong doanh trận của Đông Long Bát Tông, bà biết rằng Hương Loan sau này sẽ không còn cơ hội ở cùng một chổ với Diệp Âm Trúc được nữa. Hơn nữa giờ đây thân phận của hai người giờ khác hơn lúc xưa rất nhiều. Nếu giờ đây nàng để cho tình cảm của mình đối với Diệp Âm Trúc ngày càng thêm sâu đậm thì chỉ càng thêm đau khổ mà thôi, không bằng nhất quyết cắt đứt, thà đau một lần con hơn để nỗi đau kéo dài suốt đời. Nỗi đau này không ai có thể thấu hiểu bằng Ny Na.
Mọi người tựu trung đều lo lắng cho an nguy của Diệp Âm Trúc, duy chỉ có Tử là khác biệt, vẫn giữ được vẻ trầm tĩnh vốn có của mình, bởi vì chỉ có hắn mời có thể chánh thức có thể cảm nhậm được tình trạng của Diệp Âm Trúc lúc này. Mặc dù nhìn phía ngoài Diệp Âm Trúc lúc này hơi thở rất yếu ớt, nhưng Tử có thể cảm giác được tánh mạng lực trong cơ thể Diệp Âm Trúc mỗi ngày đều đang gia tăng rất nhanh. Năng lượng trong cơ thể Âm Trúc chẳng những không có giảm đi mà ngược lại còn gia tăng một cách mãnh liệt. Cũng chính vì có sự cam đoan của Tử, mọi người chỉ thủ hộ bên người Âm Trúc mà không tiến hành việc cứu chữa hắn.
" Bảy ngày rồi, như thế nào mà Diệp Âm Trúc bất tỉnh đây….."
Bảy ngày trôi qua, Hải Dương rõ ràng tiều tụy hơn trước rất nhiều, nàng chỉ ngồi lẳng lặng nhìn Diệp Âm Trúc một cách lo lắng không hề nói bất cứ một lời nào. Nàng vốn không có thể chất của một chiến sĩ, thân thể vốn yếu nhược lại không hề nghỉ ngơi dù là một chút, ngay cả ăn uống cũng đều rất ít, toàn tâm toàn ý lo cho Diệp Âm Trúc.
- Hải Dương hãy nghỉ ngơi một chút, đừng quá lo lắng, ta cảm giác được Âm Trúc cũng nhanh tỉnh lại thôi
Âm thanh trầm thấp của Tử vang lên trong tai của Hải Dương.
- Nhưng….. đã bảy ngày trôi qua, Diệp Âm Trúc thực sự không có gì nguy hiểm chứ?
Hải Dương tự nhiên biết rất rõ Âm Trúc đối với Tử trọng yếu thế nào. Nếu như lúc bình thường nàng sẽ không bao giờ nghi ngờ Tử mà nói ra nghi vấn như thế này, nhưng vì quá lo lắng cho Âm Trúc bất tỉnh đã lâu, không khỏi bấn loạn trong lòng, suy nghĩ cũng không còn sáng suốt nữa.
Chính tại lúc này, tinh quang trong mắt Tử đột nhiên đại thịnh, khẽ quát một tiếng: " Đột phá!"
Trong phút chốc, Diệp Âm Trúc vốn đang ngồi yên trên mặt đất bỗng nhiên có chút chuyển động, ngay sau đó, một cảnh tượng kỳ dị xảy ra. Những vết cháy xám đen trên đầu tóc bắt đầu tróc ra, trên mặt các vết cháy cũng nhè nhẹ xuất hiện vết rách, các vết cháy xém ở trên thân mình cũng xuất hiện một khe hở. Từ trong đó, một tia tử quang loé ra. Nghe thấy động tĩnh, mọi người đều tiến tới xung quanh tập trung nhìn vào hiện tượng kì dị xảy ra.
Bắt đầu thì quá trình này diễn ra vô cùng chậm, nhưng theo tử quang tuôn ra ngày càng nhiều, những âm thanh vỡ vụn cơ hồ đều có thể nghe một cách rõ ràng, những vết cháy xém như những khối than đen cũng bắt đầu từ trên người Diệp Âm Trúc hạ dần xuống, nhìn qua cảnh tượng quái dị phi thường, cùng lúc đó, toàn thân Diệp Âm Trúc cũng phát ra những âm thanh quái dị, tựa hồ như tiếng xương cốt ma sát với nhau.
Những biến hóa trên người Diệp Âm Trúc cũng gây ảnh hưởng không nhỏ đến Tử, trên người Tử cũng bắt đầu xuất hiện những biến hóa. Một chùm tử vụ từ trên người Tử phun ra bao bọc cà người hắn vào bên trong. Tử hiển nhiên cảm giác được sư thoải mái khi quá trình này diễn ra, hắn gầm nhẹ một tiếng, lập tức khoanh chân ngồi xuống trên mặt đất, thông qua cảm ứng linh hồn hấp thu năng lượng khi Âm Trúc đột phá, thu được ít nhiều chổ tốt.
Rốt cuộc, vụ ảo dần dần biến mất, mọi cảnh tượng dần hiện ra. Một thiếu niên anh tuấn xuất hiện, đích thị là Diệp Âm Trúc, hai tay như bạch ngọc so với trước kia càng thêm oánh nhuận, sắc mặt hồng hào khỏe mạnh không chút giống bị thương. Toàn thân phát ra một tầng quang mang màu tím, rõ ràng so với trước kia đậm hơn vài phần. Suốt mấy ngày chờ đợi, rốt cuộc mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm, bọn họ biết rằng sau bảy ngày thương thế của Diệp Âm Trúc đã hoàn toàn khỏi hẳn.
" Âm Trúc!" một tiếng kêu thanh thúy từ giữa mọi người vang lên, một thân ảnh nhỏ nhắn xuất hiện bên cạnh Diệp Âm Trúc nhìn hắn một cách đầy đầy quan tâm.
" Tô lạp, đừng quấy rầy hắn" Hải Dương nhanh chóng bước lên cản trước mặt Tô lạp, ra hiệu giữ cho Tô lạp giữ im lặng.
Tô lạp gật đầu ra hiệu đã hiểu ý, đôi mắt lo âu đã giảm bớt vài phần. Bảy ngày trước, ngay sau khi lục đạo chi quyết kết thúc, Tô Lạp chạy đến Cầm Thành, phát hiện Diệp Âm Trúc đang ngồi trẹn mặt đất, bộ dạng tơi tả gần như không thể nhận ra, suốt bảy ngày liền hắn vẫn không ăn không uống, túc trực bên cạnh Diệp Âm Trúc, nếu đối thủ của Diệp Âm Trúc không phải là Ny Na, sợ rằng hắn đã sớm ra tay công kích Ny Na rối. Bảy ngày này, hắn còn thống khổ hơn cả Hải Dương, hắn hận chính mình sao không sớm tới Cầm thành, cho dù không có cách nào giúp Âm Trúc kháng địch ít nhất cũng có thể ở cạnh hắn, bảo vệ cho hắn.
Lúc này, quang mang tử sắc xung quanh dần dần tích tụ lại rồi cuồn cuộn nhập vài cơ thể Diệp Âm Trúc, một tầng kết tinh màu tím xuất hiện bao phủ trên bề mặt đôi tay của Diệp Âm Trúc, toàn cơ thể cũng xuất ra màu quang mang tử sắc làm cho Diệp Âm Trúc thêm phần anh tuấn. Cùng lúc đó, Tử cũng có dị biến thông qua hơi thở có thể thấy thân thể Tử như ngưng kết lại thành tinh thể, trông càng cường hãn. Thực lực của Diệp Âm Trúc tăng lên mang lại không ít chổ tốt cho Tử, đây chính là lợi ích lớn nhất của đồng đẳng bổn mệnh khế ước.
Trong bảy ngày này, nhìn bên ngoài Diệp Âm Trúc dường như không có chuyện gì, nhưng kỳ thật phải trải qua vô số thống khổ dày vò. Ngày đó Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn truyền linh hồn lực vào trong tinh thần chi hải của Diệp Âm Trúc, tuy không thể giúp Âm Trúc giảm bớt thống khổ nhưng lại giúp tinh thần của Âm Trúc lúc nào cũng duy trì được sự thanh tĩnh, hắn chẳng những cảm thấy được những biến hóa bên trong cơ thể mà ngay cả bên ngoài phát sinh việc gì cũng đều hết thảy nắm rõ.
Thông qua cảm ứng của tinh thần lực Âm Trúc biết được Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn dùng phương pháp đặc hữu bức bách Ny Na nhận thua, tâm tình cũng trở nên thanh thản, khi nhìn thấy bảy cường đại cấm chú bất kì lúc nào cũng có thể bộc phát thì lo lắng vạn phần. Tuy vậy, khi đó hắn cái gì cũng không thể xen vào. Cho đến khi Ny Na nhận thua, Âm Trúc mới thực sự yên lòng.
Sau này, Âm Trúc thấy Tần thương và Ny Na cuối cùng cũng đến được với nhau, vì họ mà cao hứng không thôi, lại thấy Tô lạp xuất hiện, cảm giác vui sướng tràn ngập trong lòng. Nhưng tất cả những điều này cũng không làm Diệp Âm Trúc thoát hết mọi sự thống khổ.
Diệp Âm Trúc có thể cảm giác được mỗi một bộ phận trong cơ thể đều cực kỳ đau đớn. Khi Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn đưa vào trong cơ thể Diệp Âm Trúc một lượng lớn ma pháp vô nguyên vô tố tinh khiết, các kinh mạch trong cơ thể đều bắt đầu được tu bổ. Lúc trước. lôi điện do Lôi thần chi chùy đánh vào cơ thể được siêu cấp thần khí Khô Mộc long ngâm cầm khu trừ không ngừng làm cho Diệp Âm Trúc thống khổ, mà lúc này vô nguyên vô tố ma pháp cuồn cuộn tiến vào dẫn động huyết mạch toàn thân chữa trị cơ thể lại càng làm cho Diệp Âm Trúc thống khổ bội phần. Phải biết rằng, trong cơ thể mỗi một đoạn kinh mạch đều gắn với vô số dây thần kinh nối trực tiếp với não bộ, cho nên những đau đớn kịch liệt ấy giống như từng đạo từng đạo tinh thần lực đánh sâu vào tinh thần chi hải của Diệp Âm Trúc kích thích tinh thần lạc ấn nằm sâu trong đó.
Nếu không có Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn không ngừng truyền vào linh hồn lực giúp cho tâm trí của Diệp Âm Trúc thanh tĩnh thì cho dù tâm trí của Diệp Âm Trúc có kiên định đến đâu cũng không có khả năng chống đở nổi những thống khổ đó. Dù được tinh thần lạc ấn bảo hộ nhưng những thống khổ như thế này cũng làm cho Âm Trúc chết đi sống lại nhiều lần, những lúc như vậy mà cơ thể vẫn có thể cảm nhận được một cách rõ ràng thì đây là một chuyện vô cùng kinh khủng.
Nỗi thống khổ ấy kéo dài liên tục suốt ba ngày, trong ba ngày này, kinh mạch bên trong cơ thể Diệp Âm Trúc đã hoàn toàn biến thành màu tím, đó là do tác dụng của tử tinh huyết mạch cường đại có năng lực trợ giúp tu bổ những kinh mạch bị tổn hại. Mà cũng trông ba ngày đau đớn thống khổ kịch liệt này đã khiến cho tinh thần lực của Âm Trúc đột phá một cách mãnh liệt, không cách nào hình dung được. Đừng nói là Diệp Âm Trúc, kích thích mãnh liệt như vậy cho dù là cao thủ thứ thần cấp cũng không có khả năng thừa nhận loại kích thích này. Dưới tác dụng của việc chịu đựng thống khổ, tinh thần lực của Diệp Âm Trúc được trui rèn như thép tốt được trui rèn trong lửa đỏ. Bây giờ tinh thần chi hải của Diệp Âm Trúc như thanh cương thiết bỉnh thường sau khi trãi qua trăm lần tôi luyện trở thành một tinh cương trở nên cục kỳ kiên định. Nếu bây giờ để cho Diệp Âm Trúc tái đấu một lần nữa với tinh thần hệ ma pháp Phất Cách Sâm thì cho dù không thắng cũng không đến nỗi thảm bại. Vốn là để cho Diệp Âm Trúc bảo trì được sự thanh tĩnh nên Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn mới dùng đến phương pháp này. Tuy là biện pháp bá đạo nhưng đối với người tu luyện tinh thần lực quen thuộc thì không vấn đề gì, mặc dù phải chịu rất nhìu đau khổ nhưng tuyệt đối là biện pháp tốt nhất.
Bắt đầu từ ngày thứ tư, tử tinh huyết mạch được vô nguyên vô tố tinh khiết đều được kích phát, bắt đầu di chuyển vòng quanh trong cơ thể Diệp Âm Trúc, Lôi Thần chi chùy cùng với siêu cấp thần khí Khô Mộc long ngân cầm đều thức tỉnh mang đến năng lượng cực đại cũng bắt đầu di chuyển qua kì kinh bát mạch, từ từ cả bốn lực lượng đều dung nhập với nhau thành một thể.
Từ lúc Diệp Âm Trúc tiếp quản năm trăm tử thần chiến sĩ đã đái lĩnh năm trăm người tiến vào Cực Bắc Hoàng Nguyên để ma luyện tăng thêm sự lịch duyệt. Sau này lại tham gia vào Thất Long quốc bài vị chiến rồi khi kết thúc bị đánh lén trọng thương, sau đó đề ra Lục đạo chi quyết khiêu chiến Mễ Lan đế quốc bắc phương quân đoàn hùng mạnh, liên tiếp nhiều sự kiện xảy ra đã làm sớm cảm nhận được hoàn cảnh thân thể của mình. Cho dù lần này nếu hắn đến lúc cuối không bị trọng thương thì cơ thể cũng sẽ suy yếu dần, đối với việc tu luyện sau này sẽ có ảnh hưởng rất lớn.
Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn là một bán thần, ẩn dấu bên trong Long Hồn giới của Diệp Âm Trúc, đối với các biến động sảy ra trong cơ thể của Diệp Âm Trúc hoàn toàn hiểu rõ, dùng phương pháp chữa trị bá đạo như thế này chỉ có Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn mới có thể nghĩ đến.
Rốt cuộc, sau khi nghỉ ngơi bốn ngày, Diệp Âm Trúc đã hoàn toàn hồi phục. Nội thương trong cơ thể và những nguy cơ tiềm tàng đều thông qua việc thoát thai hoàn cốt hoàn toàn được giải trừ. Sau khi thoát thai hoàn cốt, nhìn mặt ngoài Diệp Âm Trúc vẫn như trước kia nhưng lại toát ra một khí tức thần thánh ôn nhu như bạch ngọc (hồn kim phác ngọc), làm người khác có cảm giác muốn gần gũi. Thông qua phương pháp đặc thù của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tôn mở cho Diệp Âm Trúc một con đường thuận lợi thông đến thứ thần cấp.
Hai mắt Diệp Âm Trúc chậm rãi mở ra, không hế có quang mang phóng thích nhưng lại có nét ôn hòa làm cho người khác có cảm giác an tâm. Tử vi cầm tâm mang đến sát khí bá đạo đã hoàn toàn dung nhập vào bên trong Diệp Âm Trúc, sẽ không gây ảnh hưởng đến tính cách của hắn nữa, đồng thời đấu khí và ma pháp sau khi trải qua những kinh nghiệm thống khổ song song đột phá đến tử cấp nhị giai.
" Ta không có việc gì" Diệp Âm Trúc anh tuấn tiêu sái xuất hiên trước mặt mọi người, an nhiên mĩm cười làm cho tất cả mọi người thở phào một cách nhẹ nhõm.
Tử cơ hồ cung với Diệp Âm Trúc mở mắt cùng một lúc, nhìn Diệp Âm Trúc từ trên xuống dưới không nhịn nổi cười phá lên: " Âm Trúc, hình tượng của ngươi hiện giờ không được tốt lắm, hay là đi tắm rửa một chút đi…"
"Ách…." Diệp Âm Trúc cúi đầu nhìn lại chính mình, quả thật có một chút khó coi. Trên mặt đất chổ mình ngồi đầy bụi bẩn không nói mà ngay cả trên ma pháp bào đang mặc trên người cơ hồ chổ nào cũng lấm lem, các vết tiêu thán( các vết cháy xém thành than) cũng lả tả rơi xuống đất. Trước khi những người khác kịp lên tiếng, Diệp Âm Trúc hóa thành một đạo tử quang nhanh chóng biến mất trước mặt mọi người.
Nhìn thấy bộ dạng chật vật xấu hổ của Diệp Âm Trúc, tất cả mọi người đều đồng thanh cười thật to vang khắp trăm thước xung quanh.
Hai tiếng sau. Tại phủ của Cầm thành lĩnh chủ.
Sau khi đã tẩy rửa sạch bụi bậm, thay đổi y phục mới, Diệp Âm Trúc xuất hiện trước mặt mọi người. Nhìn qua Diệp Âm Trúc so với trước kia càng thêm anh tuấn nhưng có một chút hơi quái dị, một cái đầu trọc bóng loáng thay cho mái tóc đen dài trước kia, hơi chút phản chiếu khi có ánh sáng lướt qua. Nhìn qua trông giống như cái đầu của Hoàng kim Bỉ Mông Địch Tư, thực sự không nghĩ tới có lúc Cầm Đế giông y hệt hắn…!
" Âm Trúc, tóc con liệu có nhanh chóng dài ra không…?" Mai Anh có chút lo lắng nhìn Âm Trúc.
Diệp Âm Trúc đưa tay sờ sờ cái đầu trọc bóng lưỡng của mình không khỏi có phần cảm thấy xấu hổ: " Mẫu thân, hẳn là sẽ nhanh chóng dài ra thôi, qua một đoạn thời gian thì sẽ như cũ." Âm Trúc hồn nhiên trả lời không nghĩ đến gây nên một trận cười kinh thiên động địa.
Lúc này, những nhân vật trọng yếu của Tứ đại dị tộc cùng Đông Long bát tông ở Cầm thành đều tụ tập ở đại sảnh của lĩnh chủ phủ, từ khi Đông Long bát tông đến định cư ở Cầm thành thì đây là lần đầu tiên moi người đều có cảm giác vui vẻ thoải mái đền như vậy.
Đúng lúc này, Vị Minh Thái thượng trưởng lão tiến lên vài bước nhìn Diệp Âm Trúc nói: " Âm Trúc, ta thu hồi lại mệnh lệnh lần trước của các trưởng lão, ngươi vẫn như trước là tông chủ của Cầm, Trúc nhị tông, đồng thời ta cũng kiến nghị ngươi trở thành Thái thượng trưởng lão thừ tư, ta cũng đã cùng với những người khác thương nghị qua. Tất cả mọi người đều không có có điều gì dị nghị, ngươi đã dùng chính thực lực của bản thân thông qua hành động đã chứng minh sáng tỏ cho mọi người biết ngươi với Đông Long đế quốc thực sự trung thành, ngay nơi đây, ta đại biểu cho Đông Long Đế Quốc hướng tới ngươi, cùng với các bằng hữu thân thiết, chúng ta Đông Long đế quốc tại Cầm thành sẽ cùng chung sống hòa bình, cùng hỗ trợ lẫn nhau, đời đời không xâm phạm lẫn nhau"
Sáu đạo chi quyết không những đã giải quyết nhựng mâu thuẫn bên trong đồng thời cũng đã giải quyết hết những mâu thuẫn bên ngoài.
Hải Dương đừng ở một bên than nhẹ một tiếng: " Chúng ta thực sự cần phải thành lập đế quốc…"
Vị Minh Thái thượng trưởng lão có một chút sửng sốt: " Nữ hoàng bệ hạ, chúng ta vừa mới giành được thắng lợi ở lục đạo chi quyết, lập tức có thể kiến thiết sáu tòa thành thị, tốt nhất là bắt đầu ngay bây giờ."
Hải Dương lắc đầu nói: " Không! Trưởng lão không rõ, sáu tòa thành thị đối với chúng ta thực sự căn bản không có ý nghĩa gì, thử hỏi chúng ta nên làm gì để khống chế cả sáu tòa thành thị, đồng thời làm cho người dân nơi đó nghe theo lệnh của chúng ta? Bọn họ tại Mễ Lan sống một cuộc sống quá an bình. Cho dù có sáu đạo chi quyết, nhưng bọn họ sẽ thực lòng nghe theo chúng ta sao? Cho dù Đế quốc có thành lập, cũng chỉ nên tại đây trong Cầm thành có Bố Luân nạp sơn mạch làm chổ dựa, phát triển vững chắc, thì sau này mới có cơ hội phát triển. Huống chi bây giờ các ngươi bây giờ nên biết điều gì cần thiết nên làm? Đại lục sắp đến hồi đoại loạn, tất nhiên đây là một cơ hội tốt, nhưng chúng ta lực lượng thật sự còn yếu, phát động chiến tranh chỉ mang đến cảnh binh đao chết chóc, vì ích lợi cá nhân mà chúng ta phải gây ra cảnh chết chóc ở đại lục này sao, cho dù chúng ta sau này có trở nên mạnh lên, Pháp Lam thất tháp có thể ngồi yên nhìn chúng ta phát triển sao. Trong thời gian sáu năm, nếu chúng ta tại Bố Luân Lạp sơn mạch phát triển, củng cố căn cơ thực lực mới có thể chống lại. Nếu không đến lúc đó địch nhân của chúng ta không chỉ là Pháp Lam thất tháp mà là tất cả các quốc gia trên Long khi nổ tư đại lục. Đối với tất cả các quốc gia trên đại lục mà nói, chúng ta chẳng khác nào man di, dị tộc."
Diệp Âm Trúc có phần kinh ngạc nhìn Hải Dương. Ngay cả hắn cũng không thể ngờ Hải Dương suy nghĩ sâu xa như vậy, chầm chậm gật đầu nói: " Ta đồng ý với những gì Hải Dương nói, Đông Long có thể thành lập, nhưng cũng cần phải có thời gian dài, đồng thời cũng phải tốn sức lực và tâm trí để có thể khống chế được sáu tòa thành thị của Mễ Lan, không bằng toàn tâm toàn lực phát triển Cầm thành, phát triển tại Bố Luân Nạp sơn mạch, củng cố thực lực. Vì mười năm sau, Pháp lam thất tháp một lần nữa sẽ khai mở, biện pháp tốt nhất của chúng ta chỉ có thể là phòng ngự.
Vị Minh Thái Thượng trưởng lão nhíu mày hỏi: " Vậy sáu toà thành thị thu đựơc trong lục đạo chi quyết chẳng lẽ bỏ đi hết ư?"
Diệp Âm Trúc trầm ngâm suy nghĩ, nhìn thoáng qua Ny Na đang đứng cạnh Tần thương rồi nói: " Ta nghĩ không phải là không có phương pháp. Ta muốn ta và Ny Na nãi nãi thương lượng lại cẩn thận một chút rồi sẽ có quyết định."
" Sáu tòa thành thị tới tay ngươi lại không muốn? Ngươi có dam chắc là chúng ta không có cách gì khống chế cả sáu toàn thành thị sao? Đừng quên trong bất kỳ thành thị nào cũng đều có người có cùng dang huyết mạch với chúng ta." Cúc tông chủ Vị Linh Phong không cam lòng, nói một cách bất mãn. Thực sự sáu tòa thành thì có một hấp lực không nhỏ.
" Câm miệng". Vị Minh Thái Thượng trưỡng lão không hề khách khí quát Vị Linh Phong, trầm giọng nói: " Chuyện này là do Diệp tông chủ quyết định, chính hắn là người liều chết để thông qua sáu đạo chi quyết, bất luận người nào trong chúng ta cũng không thể nói hai lời, về phần khai quốc đại điển thì….." nói đến đây thì Thái Thưởng trưởng lão có chút do dự nhìn thoáng qua Hải Dương.
Thấy Vị Minh Thái Thượng trưởng lão đang nhìn mình, Hải Dương kiên quyết nói: "Mặc dù mọi nguy cơ chúng ta đã vượt qua, nhưng đối với đế quốc mà nói thì đây chỉ mới là sự khởi đầu mà thôi, cái khai quốc đại điển nọ bất quá chỉ là hình thức, chẳng lẽ chúng ta tiến hành khai quốc đại điển thì lập tức sẽ được mọi người thừa nhận?"
Vị Minh Thái Thượng trưởng lão chậm rãi gật đầu nói:
- Được rồi, khai quốc đại điển tạm thời để sau. Đối với đế quốc, sau này phát triển như thế nào, chúng ta muốn thương lượng một chút. Nữ hoàng bệ hạ, ngài có đề nghị gì không? Đế quốc là của ngài, tất cả chúng ta đều là thần dân của ngài, ngài yên tâm, chỉ cần ngài có đủ năng lực thống trị đế quốc, trưởng lão chúng ta lập tức đem quyền lực trao lại cho ngài.
Hải Dương cười lạnh nhạt, chậm rãi bước ra giữa đại sảnh:
-Ta từ trước đến giờ, chưa bao giờ nghĩ tới mình có đủ năng lực để thống trị một quốc gia, cũng không muốn nghĩ đến mình sẽ trở thành nữ hoàng, chính là các ngươi đưa ta lên vị trí này. Nếu các ngươi thừa nhận huyết mạch của ta xứng đáng ở địa vị này, vậy bây giờ ta ra một mệnh lệnh, cũng là mệnh lệnh duy nhất mặc dù ta không thể thống trị đế quốc, nhưng ta tin tưởng một người có khả năng đảm nhận vị trí này.
Nàng nói đoạn xoay người nhìn về phía Diệp Âm Trúc đang ngồi tại vị trí chủ tọa, ánh mắt đầy thâm ý, nhàn nhạt mỉm cười:
- Ta ra mệnh lệnh, bắt đầu từ bây giờ sắc phong Diệp Âm Trúc trở thành Đông Long đế quốc Nhiếp Chánh Vương, sau này hết thảy sự vụ trong đế quốc đều do Diệp Âm Trúc quyết định, lời của hắn nói cũng chính là lời của ta nói. Ta nghĩ tất cả mọi người đều đã thừa nhận năng lực của Âm Trúc. Một năm trước kia, Cầm Thành chỉ là một thành nhỏ, nhưng bằng năng lực chính mình đã làm cho Cầm thành có thể đối kháng với quân đội hùng mạnh của Thước lan đại lục. Điểm này một người bình thường có thể làm được sao?
- - Này.. như thế nào có thể?
Vị Minh Thái Thượng trưởng lão sửng sốt một chút, mặc dù Diệp Âm Trúc bằng vào lục đạo chi quyết có thể nói đã cứu lại cả Đông Long đế quốc, nhưng với tư tưởng bảo thủ của hắn không cách nào tiếp nhận được sự việc này.
Hải Dương đưa ánh mắt nhìn vị đệ nhất Thái Thượng trưởng lão:
- Tại sao không thể. Khi các người còn chưa xuất hiện, ta đã từng nói qua Hải Dương là Diệp Âm Trúc, trước kia cũng vậy, bây giờ cũng vậy, vĩnh viễn ta là hắn. Chẳng lẽ với địa vị của ta không thể có quyết định như vậy được sao? Các ngươi nếu đã thừa nhận ta là nữ hoàng, thì cũng không nên làm trái với mệnh lệnh của ta.
Nói it hiểu nhiều, cho dù hắn không đảm nhận vị trí nhiếp chính vương thông qua ta truyền đạt mệnh lệnh, không bằng để cho hắn trực tiếp lãnh đạo Đông Long đế quốc hay chính là lãnh đạo cái Cầm Thành này thi có gì khác nhau. Nếu chúng ta không thể nội bộ đoàn kết, không thể tụ hợp với nhau cùng một chổ, tương lai như thế nào chống lại Pháp Lam thất tháp. Ta dù không hiểu chính trị, nhưng ta lại biết ở Cầm thành này, không một ai có thể so sánh với Diệp Âm Trúc để thích hợp ngồi ở vị trí lãnh đạo. Chỉ có hắn trở thành Đông Long đế quốc nhiếp chánh vương, một lần nữa chỉ huy Cầm Thành, mới có thể làm cho tất cả mọi người dân ở đây thực sự thành tâm lưu lại.
Vừa nói tới đây, Hải Dương dùng ánh mắt ra hiệu cho Diệp Âm Trúc ngồi yên, đoạn nói như chém đinh chặt sắt, không cho người khác có cơ hội lên tiếng. Tất cả mọi người đều biết không có ai có thể có năng lực bằng Diệp Âm Trúc, với lại trong tư tưởng của nàng luôn nghĩ sau này mình sẽ là thê tử của Diệp Âm Trúc, so với làm một nữ vương thì thoải mái hơn nhiều, quyền lực, chính trị thì phù hợp hơn với nam nhân, còn mình ngoan ngoãn làm một hiền thê thì mới thực sự là diễm phúc á. Hải Dương là một cô gái thông minh, nàng thừa biết hễ quyền lực càng lớn thì tựu trung trách nhiệm càng nặng nề, tất cả trách nhiệm này nên để cho nam nhân của mình gánh vác. Đã là nữ nhân thì ai cũng muốn nam nhân của mình ngày càng mạnh, trở thành một thống trị giả?
Nghe xong những lời của Hải Dương, tất cả mọi người đều trầm mặc, ngay cả người kich liệt phản đối lúc đầu Cúc tông tông chủ Vị Linh Phong đều không có lên tiếng. Những điều Hải Dương nói, cái nào cũng đúng, nàng là Nữ Hoàng nếu nàng cố tình thanh toàn cho Diệp Âm Trúc thì cho dù có nhiếp chánh vương hay không cũng không khác nhau là mấy.
Hải Dương bước từng bước về phía Diệp Âm Trúc, ánh mắt nàng trở nên nhu hòa, cười dịu dàng nói:
- Ai là người đã dùng thần châm làm cho ta khôi phục dung nhan? Ai là người đã làm cho thực lực của ta trở nên mạnh mẽ? Ai là người có thể là chổ che chở, cho ta một chổ dựa vững chắc vượ qua những khó khăn? Ai là người đã trợ giúp mọi người vượt qua sáu đạo chi quyết, ngăn cản cường địch? Âm Trúc không nên từ chối nữa, vẫn là câu nói trước kia, Hải Dương là Diệp Âm Trúc, bây giờ cũng vậy, mãi mãi sau này cũng sẽ như vậy, trong lòng ta ngươi là người quan trọng nhất.
Diệp Âm Trúc sững sờ nhìn Hải Dương, có một chút mê mẩn, không ngờ tới Hải Dương trước mặt nhiều người như vậy, biểu lộ tâm tình của mình nói lên những điều đó. Cả Diệp Âm Trúc và Hải Dương đều biết đây chính là thời khắc quan trong nhất, bốn câu nói đó tưởng như là để thuyết phục những người trong Đông Long bát tông, nhưng thực sự là dùng để thuyết phục Diệp Âm Trúc. Nếu Diệp Âm Trúc từ chối không làm nhiếp chính vương thì cho dù nàng có nói bất kỳ điều gì nữa cũng trở nên vô dụng.
Vị Minh Thái Thượng trưỡng lão thầm thở dài:
- Đã như vậy, chúng ta hãy dùng phương pháp biểu quyết.
Thái Thượng trưỡng lão thầm nghĩ, khi một người phụ nữ đã thật sự yêu thương một nam nhân quả nhiên dốc toàn tâm toàn lực nguyện ý vì hắn. Hơn nữa hắn cũng hiểu được những điều Hải Dương nói, lực chọn của Hải Dương cũng là cực kỳ sáng suốt, chỉ có làm như vậy, Diệp Âm Trúc chính thức trở thành người lãnh đạo của Cầm Thành mới có thể làm chó tất cả các thế lực gắn kết lại với nhau thành một khối, tạo thành một lực lượng tới cường đại.
Tần thương cung với Diệp Ly không chút do dự giơ tay đồng ý, mặc dù bọn họ đã không còn là tông chủ nữa, nhưng sau những biểu hiện của Diệp Âm Trúc trước lục đạo chi quyết đã giúp bọn họ một lần nữa trở thành những người lãnh đạo của Đông Long bát tông.
Sau hai lão, Thái Thượng trưởng lão Lan Như Tuyết cũng giơ tay đồng ý, vốn tưởng rằng nàng đã không còn cơ hội sống sót. Nhưng sau lần này, nàng thực sự đã thay đổi rất nhiều, nàng hận chính mình, lúc trước vì những chấp niệm trong lòng đã rời khỏi Diệp Ly, trãi qua những năm tháng tẽ nhạt, cho nên lúc này hoàn toàn thoát khỏi những vướng mắt những hiềm khích giơ tay ủng hộ đứa cháu này.
Lan tông tông chủ trước giờ vốn nghe theo Lan Như Tuyết nên cũng giơ tay ủng hộ. Lúc này Đông Long bát tông có tám vị tông chủ cùng với ba vị Thái Thượng trưởng lão tổng cộng mười một người thì đã có bốn người ủng hộ Diệp Âm Trúc trở thành nhiếp chánh vương.
" Ta cũng ủng hộ ngoại tôn của ta, Nữ Hoàng bệ hạ nói không sai, nếu không có Âm Trúc, sợ rằng bây giờ Đông long đế quốc đã không còn tồn tại, Diệp Âm Trúc còn chưa tới mười tám tuổi đã đạt đến tử cấp, là một người có tiềm lực vô hạn. Tương lai không lâu, Diệp Âm Trúc nhất định có thể lãnh đạo Đông long đế quốc đi đến phồn vinh." Mai tông tông chủ Mai Như Kiếm cũng giơ tay ủng hộ.
Tất cả những người còn lại đều co chút do dự nhìn nhau, bất quá người giơ tay kế tiếp lại làm cho tất cả mọi người kinh ngạc. Lúc này trong mười một người đã có năm người ủng hộ, người thứ sáu dĩ nhiên là quan trọng vô cùng, chỉ cần có thêm một người ủng hộ thì số người ủng hộ sẽ vượt hơn phân nữa. Mà người thứ sau này từ trước tới giờ đối với Cầm thành luôn có nhiều thành kiến, chính là Cúc tông tông chủ Vị Linh Phong.
Tất cả mọi người đều chú mục nhìn Vị Linh Phong, không khỏi có chút sững sờ, Vị Linh Phong không có nhìn tới Diệp Âm Trúc và Hải Dương mà lúc này lại chăm chú nhìn vào Lan Nhu Tuyết, đoạn thở dài một tiếng:
- Ta chỉ là hi vong mọi người hiểu được ta sở dĩ có quyết định này chỉ vì muốn tốt cho đế quốc, ta cũng là người ân oán phân minh, ta thừa nhận ta không thích Diệp Âm Trúc, nhưng ta cũng thừa nhận hắn là một thiếu niên xuất sắc. ta đồng ý với lời Mai tông tông chủ nói, chỉ có để cho Diệp Âm Trúc lãnh đạo, Đế Quốc mới có thể trở nên phồn vinh, chúng ta tất cả mọi người đã lớn tuổi rồi, cũng nên tác chủ cho những người trẻ tuổi. Như Tuyết ngươi nói ta không giống một nam nhân, có lẽ ở nhiều phương diện, ta quả thật còn kém xa Diệp Ly, chúc mừng vợ chồng các ngươi hòa hợp. Ta đã suy nghĩ thông suốt, có lẽ theo đuổi võ đạo mới là con đường chân chính mà ta nên đi.
Lan Như Tuyết nhìn Vị Linh Phong, ánh mắt có chút phức tạp, nếu nói nàng đối với Vị Linh Phong một chút cảm tình cũng không có thì đó không phải là sự thật, dù sao hắn cũng đã theo đuổi nàng rất nhiều năm, nhưng lúc này nàng lại im lặng không nói lời nào, chỉ nắm lấy bàn tay to lớn của Diệp Ly đang đứng ở bên cạnh.
"Vị huynh đệ, kì thật cho tới nay, ta chưa bao giờ hận ngươi, năm đó, ta cùng ngươi đồng thời theo đuổi Nhu Tuyết, chỉ có thể chừng minh rằng nàng là một người con gái tốt. Đối với đế quốc chúng ta, mọi người đều có chung một mục đích là làm cho Đế Quốc ngày càng hùng mạnh." Tâm tình của Diệp Ly chỉ có thể dùng một từ hào sảng để hình dung, cùng với Vị Linh Phong minh tranh ám đấu nhiều năm, đến nay đã giành được thắng lợi, mạnh mẽ nắm lấy bàn tay của thê tử phá lệ nở nụ cười vui vẻ.
Vị Linh Phong mỉm cười buồn bã, hướng đến Thái Thượng trưởng lão nói:
- Trưởng lão, ta đã biểu quyết xong. Cúc tông tam thời hết thảy do người tác chủ, ta có chút mệt mõi muốn đi nghỉ.
Vị Minh Thái Thưởng trưỡng lão không ngăn cản Vị Linh Phong, ông hoàn toàn có thể lý giải được tâm tình của hắn lúc này. Đối với hắn, tình cảm dành cho Lan Như Tuyết vo cùng lớn, chỉ có thể lắc đầu thở dài một tiếng rồi để cho hắn đi.
Ngay khi Vị Linh Phong bỏ đi, các vị tông chủ còn lại cũng giơ tay đồng ý, ngay cả Mai tông Thái thượng trưởng lão cũng hành động tương tự, tất cả đều tỏ vẻ ủng hộ Diệp Âm Trúc.