Cầm Đế

chương 219: tô lạp,nàng còn nhớ không?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mặc dù không ít dân chúng cho rằng lần quyết tái vũ bỉ này không bằng lần quyết tái của ma pháp bỉ, nhưng theo như lời của Tô Lạp, bây giờ tất cả nhưng người tham gia vũ bỉ chỉ còn lại một mình Diệp Âm Trúc, thì tràng đấu này cần gì phải tiếp tục nữa đây chứ?

Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, văn vũ đại bỉ đã kết thúc, nhưng sự chờ mong của dân chúng không vẫn không có chấm dứt, lần văn vũ đại bỉ này so với các lần trước không giống nhau, không chỉ là so về tính kịch liệt, mà còn có tính trọng yếu, đó chính là việc Loan Phượng công chúa đích thân chiêu thân.

Hầu như chưa có ai từng thấy qua Loan Phượng công chúa nhưng trước thông báo về việc chiêu thân của Loan Phượng công chúa còn có chú thích thêm, Lam Địch Á Tư đệ nhất mỹ nữ. Chính câu chú thích này đã làm cho dân chúng chú ý.

Dưới sự lãnh đạo của Lam ĐỊch Á Tư hoàng đế Mã Tây Mạc, các vị khách quý cùng với hắn đi lên phía lễ đài. Đi cùng với hắn lên lễ đài gồm có Khắc Lôi Tư Ba, Khắc Lỗ Tư, ba vị ma đạo sư cùng với quang minh thánh nữ Mã Lệ Na nhưng lại không có Tô Lạp.

Mã Tây Mạc đi đến trung tâm của lễ đài, đảo mắt hình quanh toàn thể hơn mười vạn dân chúng, ánh mắt uy nghiêm mang theo vài phần vui sướng, "Thần dân của Lam Địch Á Tư, ta bây giờ tuyên bố, văn vũ đại bỉ ba năm tổ chức một lần đến đây là kết thúc. Trước tiên, ta đại biểu cho Lam Địch Á Tư đế quốc cảm tạ ba vị thai chủ lần này của đại tái. Cũng giống như những lần đại tái trước, đều xuất hiện nhiều nhân tài, đây chính là may mắn của Lam Địch Á Tư, nhưng người trẻ tuổi này đều là tương lai của đế quốc, mọi người hãy nhiệt liệt vỗ tay chào mừng tất cả các thí sinh văn bỉ, ma bỉ, vũ bỉ tham gia đại tái nào!"

Bên sân, các thí sinh đã sớm đứng chờ để tiến vào lễ đài. Đương nhiên trong số không có vũ bỉ, ngoại trừ các thí sinh vũ bị đã bị Diệp Âm Trúc giết thì hai gã thí sinh còn lại cũng đã mất đi năng lực hành động, khi tất cả cá thí sinh tiến lên lễ đài thì hình thành ba nhóm trong đó nhóm vũ bỉ chỉ có mỗi một mình Diệp Âm Trúc đứng đó, bên ma pháp đoàn cũng chỉ có một người chính là thí sinh Tam Hào đến từ Lam Địch Á Tư.

Văn bỉ so với hai đoàn kia thì nhân số nhiều hơn, kể cả Khắc Lôi Na, tổng cộng có mười tám người. Ở hàng ma pháp sư, không có Diệp Âm Trúc và Khắc Lôi Na, dĩ nhiên chỉ còn lại mỗi thí sinh Tam Hào.

Thấy số lượng các thí sinh của từng chức nghiệp, quan quân cùng với dân chúng Lam ĐỊch Á Tư không khỏi giật mình. Ma pháp bỉ tuy đã hủy bỏ tư cách của hai người, nhưng hẳn là phải có ba người mới đúng. Mà văn bỉ chỉ có mười tám người, chẳng lẽ chỉ so văn với nhau mà cũng giảm số lượng người sao?

Mã Tây Mạc mỉm cười nhìn về phía thí sinh ở lễ đài, ánh mắt của hắn dừng lại ở trên người Diệp Âm Trúc.

"Dựa theo quy tắc của văn vũ đại bỉ, thí sinh đều có thể tham gia một thể loại, hai thể loai hoặc là toàn bộ, nhưng từ khi văn vũ đại bỉ lần đầu tiên đến nay, vẫn chưa có ai có thể đoạt quán quân của hai thể loại, nhưng lần lại lại khác, lần đầu tiên, ta muốn công bố một tin tức tốt. Nữ nhi của quân vụ đại thần Khắc Tư Ba, cũng chính là nghĩa nữ của ta Khắc Lôi Na, đã đoạt quán quân của văn bỉ và ma pháp bỉ. Nói vậy chắc mọi người cũng đã từng chứng kiến qua ở quá trình thi đấu của ma pháp bỉ, đó chính là ma pháp sư đã thi triển Băng Tuyết Phong Bạo, đó chính là Khắc Lôi Na."

Dưới hào khí của Mã Tây Mạc, tiếng hoan hô như long trời lỡ đất vang lên, tiếng hoan hô ca ngợi Khắc Lôi Na công chúa vang lên.

Khắc Lôi Na theo lời của Mã Tây Mạc chậm rãi bước lên đài. Lúc này nàng không mang khôi khôi giáp, dung nhan xinh đẹp, khí chất động lòng người, cùng với nụ cười ôn nhu trên mặt, khiến cho dân chúng toàn trường sôi trào. Trong lúc nhất thời hào khí lên đến đỉnh điểm.

Mã Tây Mạc chậm rãi giơ hai tay lên không. Dân chúng lúc này mới dần dần yên lặng.

Mã Tây Mạc với nụ cười trên mặt:"Mặt khác ta cũng muốn tuyên bố một hỷ sự khác. Bởi vì, tại văn vũ đại bỉ lần này của Địch Lam Á Tư của chúng ta đã xuất hiện một thiên tài mà trước đó chưa từng có, đương nhiên, ta nguyện toàn ý mà hoan hô người này, chắc mỗi người đều đã thấy được biểu hiện xuất sắc của người này. Đó chính là toàn tài quán quân duy nhất từ trước đến nay của văn vũ đại bỉ, Diệp Tô."

Cách đó không xa, có một người khi nghe được cái tên Diệp Tô, thì thân thể run rẩy kịch liệt, nước mắt không thể kềm chế được mà chảy xuống.

Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, toàn tài quán quân? Cái gì được gọi là toàn tài quán quân, trong lịch sử các kỳ văn vũ đại bỉ hoàn toàn không có ai có được danh hiệu như thế!

Diệp Âm Trúc bình tĩnh đi lên lễ đài, đi đến kế bên Khắc Lôi Na, bộ dáng không hề sợ lo lắng hồi hộp của hắn khiến cho trống ngực của Khắc Lôi Na không nhịn được mà đập nhanh hơn, khi nàng trộm nhìn hắn thì phát hiện được ánh mắt của Diệp Âm Trúc căn bản là không có nhìn mình, mà cũng không phải là nhìn vào Mã Tây Mạc đại đế mà tựa hồ như đang tự hỏi vấn đề gì đó.

Tâm tình của Mã Tây Mạc lúc này đã bay cao lên đến cực độ, thanh âm kích động nói:"Diệp Tô, thiên tài xuất sắc nhất từ trước đến nay của văn vũ đại bỉ, văn bỉ đứng đầu, vũ bỉ đứng đầu, ma pháp bỉ cũng ưu tú giành vị trí đứng đầu."

Tiến vào ba trận đấu cuối. Hôm nay, ngay hôm nay, lại bằng vào chính trí tuệ và sức mạnh của mình, đã giành được cả ba vòng nguyệt quế, không thẹn với danh xưng toàn tài quán quân. Nào, thần dân của Lam Địch Á Tư, hãy nhiệt liệt hoan hô nhân tài xuất sắc nhất của chúng ta, ca ngợi vị anh hùng trong tương lai của chúng ta."

Anh hùng, bất luận lúc nào cũng chính là người "hấp dẫn" nhất, khi Mã Tây Mạc giải thích thế nào mà Diệp Âm Trúc lại được danh hiệu toàn tài này bọn họ mới hiểu được, không lâu trước, với một khúc nhạc bi thương đã đánh bại quang minh thánh nữ Mã Lệ Na, lại mạnh mẽ công kích tất cả các đối thủ như lôi đình, ở vòng thứ ba, đánh bại ba tử tinh long kỵ tướng, hơn nữa lại còn là một quán quân của văn bỉ.

Toàn tài, toàn tái quán quân.

Oanh, toàn trường lại sôi trào, lúc này đây, sôi trào đã lên đến đỉnh điểm, hai chữ "Toàn Tài", tượng trưng cho ánh hào quang sáng nhất, thanh âm hoan hô vang dội bao trụ lấy Diệp Âm Trúc.

Mã Tây Mạc xoay người, đối diện Diệp Âm Trúc, mỉm cười, trong mắt hiện lên thần sắc khích lệ, trong khi hắn tuyên bố, hắn không có nói Diệp Âm Trúc đến từ A Tạp Địch Á quốc, mà lúc này hắn quay sang lại không thấy Diệp Âm Trúc có vẻ phản đối, trong lòng âm thầm hạ quyết định, sẽ thi triển thủ đoạn để có thể lưu vị toàn tài này ở lại Lam Địch Á Tư.

Mã Tây Mạc lúc đầu đã phỏng đoán Diệp Âm Trúc rất cao, nhưng khi Diệp Âm Trúc đả bại quang minh thánh nữ Mã Lệ Na, lại còn biểu hiện sau đó, hắn lại biết, Diệp Âm Trúc tuổi còn rất trẻ, hắn vốn chỉ mong Diệp Âm Trúc sẽ trở thành quần long chi thủ, nhưng ai nào ngờ, hắn lại như là một tòa long thành. Thực lực và tiềm lực như thế, nếu như mình có thể sử dụng được thì ngày thống nhất Long Khi Nỗ Tư đại lục sẽ càng đến gần.

Mã Tây Mạc mỉm cười nhìn Diệp Âm Trúc, "chúc mừng ngươi Diệp Tô, dựa vào chính thực lực của bản thân giành được vinh dự như thế, tất cả những thứ này đều là do ngươi dùng chính thực lực của mình giành được. Ngươi có yêu cầu gì không? Nếu trong khả năng của ta, ta nhất định sẽ thỏa mãn ngươi!"

Với tình huống này thì đa số người đều khiêm tốn vài câu, đầu tiên tỏ lòng trung thành của mình với Lam Địch Á Tư, nhưng Diệp Âm Trúc lại hoàn toàn không như thế mà trực tiếp gật đầu nói:"Đúng vậy, ta có một yêu cầu."

Sắc mặt của Mã Tây Mạc có chút cứng đờ, trong lòng hắn có chút hổi hận, nếu như Diệp Âm Trúc yêu cầu để cho hắn rời đi thì phải làm thế nào bây giờ? hoặc là yêu cầu vấn đề quốc sự có liên quan đến A Tạp Địch Á thì sao đây? Nhưng lời nói đã thốt ra trước mặt nhiều người thế này rồi, lúc này Mã Tây Mạc đại đế có cảm giác cưỡi hổ rồi.

Đương nhiên, cho dù trong lòng có biến hóa thế nào thì Mã Tây Mạc cũng không biểu hiện ra bên ngoài, hắn ôn hòa nói:"Ngươi nói đi."

Diệp Âm Trúc tiến lên từng bước, đi đến chỗ cách Mã Tây Mạc khoảng năm thước, khiến cho Khắc Lôi Tư Ba và Khắc Lỗ Tư hoảng sợ, thực lực mà Diệp Âm Trúc biểu hiện ra đã khiến cho trống ngực bọn hắn đập thình thịch, nếu như hắn có ý định ám sát thì …, hai huynh đệ nhanh chóng tiến lên hai bên để bảo vệ Mã Tây Mạc.

Nhưng, khiến cho mọi người kinh ngạc chính là, Diệp Âm Trúc lại quỳ xuống thi lễ với Mã Tây Mạc, cung kính nói:"Bệ hạ tôn kính, ta thỉnh cầu ngài gả Loan Phượng công chúa cho ta, ta nguyện ý dùng toàn bộ vinh diệu có được để làm sính lễ, mong ngài đồng ý."

Tô Lạp cũng không có đi xa, bất luận có là vì nàng muốn xem hắn hay là vì nàng đã đáp ứng yêu cầu cuối cùng của cha nàng hay không. Lúc này, nàng đứng ở phía xa nhìn thấy theo phương hướng của Diệp Âm Trúc thấy hắn thi lễ với Mã Tây Mạc, hai mắt của nàng nhất thời trở nên mông lung, nàng biết Diệp Âm Trúc không phải là thuần phục Mã Tây Mạc, cũng không phải là có ý tôn kính đối với ông ấy, mà là vì nàng, bởi vì ông ấy dù sao cũng chính là cha của nàng, hắn thi lễ với cha của người yêu chứ không phải là một đế vương, chỉ có nàng và Diệp Âm Trúc mới có thể hiểu được ý nghĩa chân chính của việc này.

Mắt thấy Diệp Âm Trúc hướng đến mình thi lễ, Mã Tây Mạc nhất thời mững rỡ," Ái khanh mau đứng lên."

Thanh âm khẩn cầu của Diệp Âm Trúc cũng không lớn nhưng dưới đấu khí mạnh mẽ của hắn, đã lan đi khắp toàn trường.

Mỹ nữ phối anh hùng, từ xưa đến nay đó chính là sự phối hợp hoàn mỹ nhất, dân chúng của Lam Địch Á Tư lúc này đã khẩn trương đến độ điên cuồng, thậm chí họ quên luôn cả thân phận bình dân của mình mà hô to lên "đáp ứng hắn, đáp ứng hắn …"

Âm Trúc tới đây cũng chính là vì những lời này của hắn nên hỏi tới:"Nói như vậy, chỉ cần nàng đồng ý gả cho ta, bệ hạ tuyệt đối sẽ không ngăn cản?"

Mã Tây Mạc mỉm cười nói:"đương nhiên, có thần dân của Lam Địch Á Tư chứng kiến, trẫm tuyên bố, chỉ cần Phượng Hoàng đồng ý, trẫm sẽ gả nàng cho ngươi, nhưng mà, ngươi cũng nên chuẩn bị tâm lý đi, Phượng Hoàng của ta không dễ dàng bị lay động như thế đâu, là quán quân duy nhất, ngươi hãy cho nàng thấy tài năng và nhưng vinh diệu mà ngươi có được. Ta kỳ vọng sự thành công ở ngươi."

Sự lạnh lùng của Tô Lạp, Mã Tây Mạc đã quá hiểu rõ, cho nên hắn mới ở trước mặt Diệp Âm Trúc mà nói thế. Hắn đã tính toán rất kỹ, nếu như nữ nhi của hắn đồng ý gả cho Diệp Âm Trúc đương nhiên điều đó quá tuyệt vời nhưng nếu như nàng không đồng ý thì vẫn có thể trực tiếp đem Khắc Lôi Na công chúa gả cho hắn, như thế thì vẫn có thể lưu lại một nhân tài.

Từ Khắc Lôi Tư Ba và Khắc Lỗ Tư, Mã Tây Mạc đã biết giữa Diệp Âm Trúc và Khắc Lôi Na có có quan hệ thân mật, điều này khiến hắn rất là hài lòng, có Khắc Lôi Na dự phòng, hơn nữa lại có quyền lực cùng tài phú hấp dẫn, hắn tin tưởng không ai có thể cấp cho Diệp Âm Trúc đãi ngộ tốt hơn hắn.

"Đa tạ bệ ha." Diệp Âm Trúc lại hướng Mã Tây Mạc thi lễ.

Bên cạnh đó, Khắc Lôi Na không biết tại sao lại có cảm giác chua xót trong lòng, từ lúc nàng biết Diệp Âm Trúc đến nay nàng chưa từng thấy Diệp Âm Trúc khiêm tốn như thế. Tất cả chỉ là vì Loan Phượng công chúa – con gái đế vương hay sao? Tất cả là vì vinh hoa phú quý hay sao? Thì ra hắn cũng không thể nào thoát khỏi cám dỗ.

"Bệ hạ, Loan Phượng công chúa nàng …" Sau khi Diệp Âm Trúc thi lễ, hắn đã có chút gấp rút không thể chờ nữa mà hướng Mã Tây Mạc hỏi.

Mã Tây Mạc hiển nhiên là hiểu được hắn, thấy được ánh mắt lo lắng của hắn thì trong lòng cảm thấy rất là cao hứng. Xem ra vinh nhục chính là nhược điểm của thiếu niên trước mắt này, chỉ cần có nhược điểm là quá tốt rồi.

"Người đâu, mau mời Phượng Hoàng."

Khắc Lôi Tư Ba bên cạnh cao giọng hô:"Hữu Phượng Lai Nghi."

Chẳng biết từ chỗ nào truyền đến một điệu nhạc du dương. Xa xa, một phiến vân vụ hồng sắc phiêu nhiên. Đến gần, mọi người nhìn thấy thì phát hiện ra đó cũng không phải là vân vụ mà là chẳng biết là do bao nhiêu cánh hoa mà tạo thành một màn hoa vũ.

Hồng, phấn, bạch ba sắc hoa bay nhẹ trong gió từ trên trời rơi xuống, dưới màn hoa vũ, một tòa kim xán cao thai hiện ra. Thai cao ba mươi thước, phía trên có sa mạn màu trắng, ẩn ước có thể nhìn thấy một cung trang nữ tử ngồi ngay ngắn, cho dù là có sa mạn ngăn trở không thể nào nhìn thấy rõ dung mạo được nhưng lại như ẩn như hiện có cảm giác như đang ở trong mơ vậy.

Người khác có lẽ nhìn không tới, nhưng sa mạn này không thể nào ngăn trở được Diệp Âm Trúc. Hắn phát ra một linh hồn lặng yên tiến vào trong sa mạn, khi thấy rõ dung nhan của nữ tử thì cả người Diệp Âm Trúc ngây dại.

Là nàng, thật sự là nàng, so với trước kia thì nàng càng thêm phong hoa tuyệt thế.

Tô Lạp lẳng lặng ngồi ở trên đó, hai mắt ửng đỏ, khóe mắt vẫn còn vương vài hạt thủy châu trong suốt, suối tóc dài màu lam thả xuống, dung nhan tuyệt mỹ khuynh quốc khuynh thành không hề có một điểm tì vết nào. Cung trang màu vàng trên người nàng càng khiến cho nàng có thêm khí chất cao quý và ưu nhã.

Quang minh thánh nữ Mã Lệ Na đã là tuyệt sắc trong tuyệt sắc, nhưng nếu lúc nàng nàng đứng bên cạnh Tô Lạp thì chí có thể làm tôn lên vẻ đẹp của Tô Lạp mà thôi.

Vẻ đẹp của Tô Lạp, chính là vẻ đẹp siêu phàm thoát tục. Nếu không phải khóe mắt nàng vương lệ, mang theo nổi thương cảm mà chỉ thế gian mới có thì sợ rằng bất luận kẻ nào nhìn thấy nàng cũng tưởng rằng nàng chính là tiên giáng trần.

Thu hồi linh hồn. một chút lo lắng cuối cùng của Diệp Âm Trúc cuối cùng cũng đã tan thành theo mây khói, chỉ cần Loan Phượng công cúa này chính là Tô Lạp thì đối với hắn mà nói, mọi chuyện khác không có vấn đề gì.

"Diệp Tô, Diệp Tô …" Khắc Lôi Na nhẹ kêu Diệp Âm Trúc vài tiếng. trong lòng thầm nghĩ, khi hắn thấy mình không có ngây người như thế, chẳng lẽ mình không phải là một mỹ nữ? Mà cho dù là lúc nhìn thấy Mã Lệ Na tỷ tỷ thì hắn cũng không có ngây dại như thế này.

Nhưng Khắc Lôi Na từ trong mắt của Diệp Âm Trúc lại phát hiện một chút bất đồng, ánh mắt của hắn mặc dù tỏ vẻ si mê, nhưng lại trong suốt như nước, ở sâu tận trong đáy mắt chỉ có thâm tình vô tận, ánh mắt si ngốc đó không biết tại sao lại khiến cho Khắc Lôi Na trong lòng có chút chua xót. Nàng phát hiện, chính mình có chút hy vọng ánh mắt kia là nhìn về phía của mình.

Khắc Lôi Na kêu liên tục vài tiếng, Diệp Âm Trúc mới hồi tỉnh lại, có chút nghi hoặc nhìn về phía nàng.

Khắc Lôi Na thấp giọng hỏi:"ngươi có nhìn rõ hình dáng của nàng chưa? Bất quá, màn hoa vũ này thật là xinh đẹp!"

Đa số người đều giống như Diệp Âm Trúc, ngẩng đầu nhìn cao thai màu vàng, đương nhiên bọn họ không có được khả năng như Diệp Âm Trúc có thể nhìn thấy rõ bên trong, nhưng mỗi người đều nghĩ đến Lam ĐỊch Á Tư đệ nhất mỹ nữ, đến tột cùng đẹp đến thế nào? Đương nhiên, ngoại trừ các đại thần đã từng chứng kiến đôi mắt lạnh như băng của Tô Lạp.

Cao thai màu vàng gần với vũ bỉ bình thai, Mã Tây Mạc phất tay, mọi người tránh ra nhường cho Diệp Âm Trúc một thông lộ. Bạn đang đọc truyện tại -

Mã Tây Mạc mỉm cười nói:"Diệp Tô, ngươi hãy hướng Phượng Hoàng thi triển một chút kỹ nghệ đi."

Âm Trúc trong mắt chỉ có cao thai kia, nghe vậy đáp:"Đồng thời."

Giơ tay lên, tu di thần giới hiện ra, trong lòng bàn tay hiện ra một một tia sáng màu ngọc.

Mã Tây Mạc ngây dại, những người bên cạnh hắn cũng như thế, xuất hiện trong tay của Diệp Âm Trúc chính là một cái hạp tử, một cái hạp tử nhỏ bằng bàn tay, nhưng hạp tử này chính là dùng vàng điêu trác thành.

Ai có thể nghĩ đến, thanh niên trước mắt ngay cả một thanh ma pháp trượng cũng có không có, lại có thể xuất ra một cái hạp tử được chế tác bằng vàng, đó là sự xa xỉ đến cỡ nào? Chiếc hạp tử thôi mà đã trân quý thế này rồi thì đồ vật bên trong đó không biết trân quý đến mức nào?

Mã Tây Mạc trong tay đổ mồ hôi lạnh, một khối vàng như thế… thanh âm của Diệp Âm Trúc lại vang lên bên tai hắn, "Phiền toái bệ hạ, dâng lễ vật này cho công chúa điện hạ."

Mã Tây Mạc đột nhiên phát hiện, thanh niên trước mắt này tựa hồ càng không thể nhìn thấu, tiện tay tặng vàng cho người khác, hắn là một tiểu tài phú sao? Vàng quả thật là quá trân quý, hắn giao cho Khắc Lỗ Tư bên cạnh, vị nguyên soái này tự mình đưa lên.

Sau khi vàng rời khỏi tay thì Diệp Âm Trúc hầu như không còn quan tâm đến nó nữa, đi theo thông lộ mà mọi người tạo ra, tiếp tục đi đến phía dưới của cao thai, ngửa đầu nhìn lên, "Công chúa điện hạ, ta nguyện hát tặng nàng một ca khúc, mong nàng hãy lắng nghe"

Nghe được Diệp Âm Trúc lại muốn hiến ca, mọi người nhất thời giật mình lui về sau một bước, bọn họ đều biết, tiếng hát của Diệp Âm Trúc chính là tinh thần ma pháp, ngay cả quang minh thánh nữ cũng bị đánh bại.

"Diệp Tô, ca khúc …" Mã Tây Mạc nhịn không được nói.

Diệp Âm Trúc lắc đầu, ngồi xuống tại chỗ, "bệ hạ yên tâm, ta sẽ không truyền ma pháp lực vào."

Quang mang chợt lóe, song tất của Diệp Âm Trúc hé ra, một thanh cổ cầm với xà phúc ngưu mao cùng với tiểu băng liệt đoạn văn, cổ cầm vừa ra, khí chất của Diệp Âm Trúc lại thay đổi, tựa như là một tinh tú trên bầu trời, khí chất ưu nhã, cao quý toát ra ở mỗi cái giở tay nhấc chân, cho dù là quang minh thánh nữ Mã Lệ Na cũng không nhịn được mà bị ảnh hưởng.

"Triêu dương ký thăng, sào phượng hữu thanh, chu ti nhất tấu, thiên hạ văn minh" Cầm tên: Minh Phượng,Diệp Tô mượn phượng cầu hoàng chi ý,nguyện vì công chúa điện hạ sở tấu.

Khi một thanh âm của huyền cầm vang lên sắc mặt của những người trên đài đồng thời biến đổi.

Quang minh thánh nữ Mã Lệ Na từ trong tiếng đàn đó đột nhiên nghĩ đến thân phận của hắn, mà Mã Tây Mạc đại đế trong long cũng có chút cảm giác bất an mơ hồ, hai chữ trong đầu chợt lóe qua, lại nhớ đến lời cầu xin trước đây của nữ nhi, tâm trạng của hắn trầm xuống, nhưng khi tiếng đàn vang lên thì đã không ai có thể ngăn cản.

Đúng vậy, Diệp Âm Trúc không hề sử dụng một chút ma pháp lực nào đối với Tô Lạp, nhưng một tiếng đàn đã chấn nhiếp những người ở trên bình đài, hỗn hợp linh hồn khí tức với tiếng đàn, dưới tình huống không hề chuẩn bị, cho dù là Mã Lên Na cũng không thể miễn dịch, càng không cần phải nói đến những người khác.

Cũng khi tiếng đàn vang lên thì hạp tử được điêu trác bằng vàng kia cũng đến tay của Tô Lạp từ Khắc Lỗ Tư.

Không có ngoại nhân, song tuyệt thế mỹ mâu đã không cần phải che dấu dung quang vốn có bằng ánh mắt lạnh như băng, vàng vào tay, nồng nặc nguyên tố năng lượng truyền vào tay bàn nàng, một cảm giác kỳ dị từ sâu kín trong nội tâm nàng nổi lên.

Dưới ảnh hưởng của tiếng đàn, Tô Lạp không có dũng khí để mở hạp tử ra mà chỉ gắt gao để trong lòng bàn tay.

Âm luật của Minh Phượng du dương, nhưng lúc này thanh âm thanh thúy đó lại diến tấu một nhạc khúc bi thương và thê lương, tựa hồ như muốn nói, xa rời người yêu là vô cùng thống khổ, nỗi tương tư là thống khổ vô tận.

Nhưng nghe theo tiếng đàn, khi thì như tùng đào nộ hào, khi thì như đỗ quyên bi đề, thanh âm xoay quanh không dứt, quả thật rất tuyệt diệu.

Khúc dạo đầu xong, tiếng hát vang lên, hòa hợp với thanh âm của tiếng đàn, khiến cho nỗi thương cảm càng tăng lên.

"Na nhất cá nhân,

Na nhất song nhãn,

Bất nhu yếu ái nhân đích an úy。

Na nhất khỏa tâm,

Na nhất phân tình,

Bất tưởng yếu khiên thủ đáo minh thiên。

Tình nhược thị hoa khai hoa tạ,

Ái chung cứu thương hải tang điền,

Biệt vấn ngã cai như hà,

Tài hội đáo vĩnh viễn。

Khán thế gian duyến khởi duyến diệt,

Mạc tiếu ngã vô oán vô hối,

Thùy hựu đổng chẩm dạng ái,

Tài thị chân vĩnh viễn。

Ngã khán bất kiến,

Ngã thính bất kiến,

Thiên trường địa cửu đích nặc ngôn。

Ngã chích khán kiến,

Ngã chích thính kiến,

Tằng kinh ủng hữu đích triền miên。"

Bi thương đích ca thanh dừng lại,Diệp Âm Trúc trong mắt đồng dạng mông lông, hình ảnh dĩ vãng như từ từ hiện về theo ca từ trước mắt chàng.

Khi mới gặp nhau, nàng là một tên khất cái, nàng đã trộm đi giới chỉ quan trọng của mình, và cũng chính là bạn cùng phòng của mình.

Nàng đã từng nói, muốn là quản gia cho mình mãi mãi, khi trả lại các cổ cầm cho mình nàng đã lưu lại giới chỉ đó, và chính mình đã đeo nó cho nàng. Mình quả thật là một tên ngốc siêu hạng, nếu như mình sớm biết nàng là nữ thì làm sao mà hôm nay phải khổ như thế này được chứ.

Đã từng cùng với mình yêu thương, Tư Phúc Nhĩ Đặc thành, suốt năm ngày trong một gian phòng nhỏ, năm ngày đó tựa như mộng ảo.

Khi tiếng ca vang lên thì tất cả ma pháp lực bị hạn chế đều biến mất, nhưng cũng không có ai quấy rầy hắn, Mã Lệ Na đột nhiên phát hiện, cầm ca khi không có ma pháp càng thêm động lòng người, nàng biết, chính bản thân mình cũng không thể nào quên được tiếng ca mang theo nỗi bi thương và nghẹn nghào đó được.

Ngước đầu lên để cho khóe mắt không chảy nước mắt xuống, nhưng hai mắt hắn đã trở nên đỏ bừng, thanh âm nương theo tiếng đàn vang lên, "nàng không mở nó ra để xem lễ vật ta tặng cho nàng sao? Hãy xem đi, nó không có trân quý, nhưng lại chính là thứ đầu tiên lưu lại cho ta ấn tượng sâu sắc nhất."

Thanh âm của Diệp Âm Trúc tựa như có ma lực, Tô Lạp ở trên đài cao rốt cuộc cũng thả lỏng hai tay, chậm rãi mở hạp tử được làm bằng vàng có khắc hai chữ Diệp Tô ra.

Khi hạp tử được mở, một làn hàn khí nhàn nhạt ập đến, bức lui khí nóng, khiến cho tinh thần của Tô Lạp cảm thấy thoải mái.

Bên trong hạp tử, có một viên bảo thạch trong suốt, bảo thạch rất nhỏ, ước chừng chỉ bằng đầu ngón tay, bảo thạch màu lam nhạt rỏa ra một tầng băng vụ, hơi lạnh này đúng là do bảo thạch này phát ra, nhưng mà nó không phải là chủ nhân chính thức của hạp tử này. Nó chỉ nằm trong một góc của hạp tử mà thôi.

Lãnh hương thạch mặc dù được xem như bảo thạch nhưng cũng không có trân quý bởi vì nó chỉ có tác dụng giữ lạnh mà thôi.

Ba vật hình tròn được xếp thành hình tam giác ở trung tâm hạp tử. Thể tích chúng nó gần như là lấp đầy hạp tử, hình dáng trắng noãn, nhìn qua giống như …, chính là, tại sao hắn lại muốn đưa cho mình?

Một thanh âm đồng dạng từ trên đài truyền đến, "Đây là cái gì"

Diệp Âm Trúc lạnh nhạt cười, trên mặt xuất hiện nụ cười nhưng lại khiến cho nước mắt không tự chủ được rơi xuống

"Ta sớm đoán được là nàng đã quên chúng rồi, nhưng ta thì lại vĩnh viễn cũng không thể quên được!"

Ánh mắt hắn chìm đắm trong mông lung, lặng lẽ thu hồi Minh Phượng cầm, Diệp Âm Trúc từ trên mắt đất đứng lên.

"Khi đó, chúng ta còn ở tại Mễ Lan ma vũ học viện, nàng chính là bạn cùng phòng của ta. Sáng sớm, khi ta tĩnh tu xong, nghe được thanh âm của nàng khi đang thu dọn phòng:"Âm Trúc, mau lên nhanh rửa mặt ăn cơm đi." Nàng luôn chuẩn bị bữa sáng cho ta, nhưng hôm đó lại xa xỉ hơn mọi hôm, bởi vì nó có bốn quả trứng gà."

Tô Lạp quả thật là đã quên, nghe Diệp Âm Trúc nói, nàng nhẹ nhàng vuốt ve các quả trứng bóng loáng trắng noãn, không nhịn được có chút si ngốc

Diệp Âm Trúc tiếp tục nói:"ta hỏi:"Tô Lạp, mấy quả trứng gà này ở đâu ra vậy?," nàng trả lời trứng gà dĩ nhiên là của ta mua rồi, nếu không, ngươi tưởng rằng trứng gà từ trên trời rớt xuống hay sao hả?, lúc đó nàng nhìn qua có chút tiều tụy. Ta lại hỏi nàng:"Chẳng lẽ "ngươi" đi mua nó từ sáng?" nàng cũng trả lời rất tự nhiên:"chẳng lẽ ngươi nghĩ ai cũng lười biếng giống như ngươi sao." Lúc đó mỗi một câu nói của nàng ta đều nhớ kỹ, sợ rằng một chữ cũng không quên. Ta cũng không có hỏi nàng ma chỉ nhớ lại vài ngày trước đó, ta đã vô ý nói qua là ta thích ăn nhất chính là trứng gà, chỉ vì một câu nói của ta mà nàng phải thức dậy sớm và phải chạy hơn hai mươi lý để mua trứng gà, ta không nói cũng không có nghĩa là ta không biết nàng đối xử tốt với ta. Lúc đó có bốn quả trứng, ta ăn một, còn lại ba cũng không có ăn. Sau đó ta đã đi xin Ny Nã nãi nãi một viên lãnh hương thạch, để nó chung với ba quả trứng này, cho đến khi chuyển nó sang chiếc hạp tử được điêu trác từ vàng. Bởi vì vàng là thứ hỗ trợ cho lãnh hương thạch tốt nhất."

Cúi đầu nhìn vào bên trong sương vụ, quả nhiên ba vật tròn tròn kia chính là ba quả trứng gà, dùng hạp tử bằng vàng để đựng trứng gà. Hắn, hắn vẫn còn nhớ, ngay cả chính mình cũng đã quên hết tất cả mọi chuyện lúc đó, trong miệng của nàng lúc này đã bắt đầu lẩm nhẩm, lẩm nhẩm tên của hắn.

Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, mọi người không biết là bỏi vì ảnh hưởng của cầm ca hay là chính bởi vì thái độ bình thản nhưng lại ẩn chứa vô hạn thâm tình trong lời nói, giờ khắc này cũng không có ai quấy rối bọn họ.

Diệp Âm Trúc, hướng đến cao thai, chậm rãi quỳ xuống đất, "Tô Lạp, ta hướng đến nàng cầu hôn. Ta tham gia văn vũ đại bỉ chính là vì để có được một cơ hội để chính thức hướng nàng cầu hôn, ta thề, trước khi ta chết, ta sẽ không để ai tổn thương nàng, hãy lấy ta nhé!"

"Ngươi, ngươi đi đi!" Tử quang lóe lên, từ trên cao thai rơi xuống, Diệp Âm Trúc đưa tay ra tiếp nhận, đúng là kim hạp tử chứa trứng gà. Thanh âm của Tô Lạp khàn mà trầm thấp, nàng đã phải cố hết sức để cho tình cảm của chính mình không bộc phát ra.

Diệp Âm Trúc cũng không có vì bị Tô Lạp cự tuyệt mà nổi giận, vẫn quỳ như trước, trên mặt toát ra một nụ cười:"Còn nữa, nàng đã từng đáp ứng là suốt đời sẽ làm quản gia cho ta, nàng cũng đã biết, cho dù có hối hận cũng đã muộn, hơn nữa ta đã đeo giới chỉ của mình lên tay nàng, trong thâm tâm nàng cũng có ta. Tô Lạp, không nên sợ hãi, cho dù thực lực của chúng ta không thể bằng Pháp Lam thì sao? Không có phản kháng lại thì làm sao biết chúng ta không thể chống lại chứ?"

Trên đài cao, một tầng bạc sa được vén lên, Tô Lạp với một thân cung trang cúi đầu nhìn về phía Diệp Âm Trúc dưới đài, thân thể của nàng không thể tự chủ mà run rẩy, kiều nhan hoàn mỹ khiến cho tất cả nữ tử phải thất sắc còn vương lệ.

"Âm Trúc, không nên ép ta, chàng đi đi, đi thôi, vĩnh viễn không nên quay lại tìm ta, nếu chúng ta có thể thì ta sao lại có thể giấu diếm chàng chứ? Nếu chúng ta có một tia hy vọng thì sao ta lại có thể nhẫn tâm bỏ đi chứ? Âm trúc nếu chàng thật sự yêu ta, vậy hãy mau chóng đi khỏi nơi này, giới chỉ này ta trả lại cho chàng, chúng ta từ nay về sau, nhất đao lưỡng đoạn."

Một đạo ngân quang từ không trung rơi xuống, đúng là Cầm Tông không gian giới chỉ lúc trước hắn đeo cho Tô Lạp, nhìn ngân tinh hướng đến mình, tâm tình của Diệp Âm Trúc hoàn toàn kích động.

Giới chỉ yên lặng hạ xuống lòng bàn tay của hắn, sắc mặt hắn bình tĩnh trở lại, lạnh nhạt thở dài: "Thì ra, nàng cũng không có niềm tin vào ta, nhưng tín vật đính ước nói trả lại là có thể trả lại sao?" vừa nói hắn vừa lấy ra một ngân tệ.

Cũng là màu bạc, giới chỉ và ngân tệ ánh sấn lẫn nhau, nhìn chúng nó, trong mắt Diệp Âm Trúc toát ra một tia khổ sáp,"ta thật khờ, nếu ta biết nàng là nữ nhân sớm một chút, nếu ta biết được tình cảm của mình đối với nàng sớm một chút, thì làm sao chúng ta phải khổ như hôm nay, Tô Lạp ta biết nàng cũng rất yêu ta, đã như thế thì tại sao không thể để cho chúng ta chung vai gánh lấy tất cả? Nàng đã mang quá nhiều thứ trên lưng rồi, ta nguyện ý dùng cả tính mạng của mình để giúp đỡ nàng gánh vác tất cả."

"Đủ rồi." một tiếng hô vang lên từ phía sau lưng Diệp Âm Trúc.

Mã Tây Mạc rốt cục cũng bộc phát, hai mắt hắn tựa như phun ra lửa, bất luận tình cảnh hiện nay của Diệp Âm Trúc và Tô Lạp có cảm động lòng người đến thế nào thì đối với hắn mà nói, chỉ cảm thấy phẫn nộ.

"Cầm Thành lĩnh chủ, Cầm Đế Diệp Âm Trúc, không thể nào ngờ được ngươi lại đơn thương độc mã đến Lam Địch Á Tư đế quốc của ta."

Điều khiến cho tất cả đế quốc đại thần và dân chúng vô cùng bất ngờ chính là Cầm Thành lĩnh chủ kẻ thù của đế quốc lại trở thành anh hùng của đế quốc, lại chính là một toàn tài quán quân của văn vũ đại bỉ, sát thương chẳng biết bao nhiêu cao thủ của Lam Địch Á Tư và đồng minh, điều khuất nhục này chính là lần đầu tiên có trong lịch sử đế vương của Lam Địch Á Tư.

Càng khiến cho Mã Tây Mạc không chịu được chính là, cho dù là kẻ ngốc cũng nhìn ra được nữ nhi của mình, chính là đệ nhất mỹ nhân của Lam Địch Á Tư rõ ràng là có cảm tình sâu đậm đối với tên Cầm Đế đến từ Cầm Thành này.

Khắc Lỗ Tư, Khắc Lôi Tư Ba, ba gã đại ma đạo sư, hình thành nửa vòng tròn từ phía sau Diệp Âm Trúc xông đến, sự phẫn nộ của Mã Tây Mạc bọn họ đương nhiên là biết, thân phận của Diệp Âm Trúc bại lộ cũng khiến cho bọn hắn vô cùng giật mình, bọn họ biết, cho dù có giết chết thanh niên trước mắt này thì uy vọng của Mã Tây Mạc đại đế cũng đã bị tổn thất không thể nào vãn hồi được.

Khắc Lôi Na cũng sợ ngây người, hắn, hắn đến đây, lại tham gia văn vũ đại bỉ chính là vì Loan Phượng công chúa, hắn cũng chính là người phá hủy cả đại kế của Lam Địch Á Tư, Cầm Đế. Đó chính là người yêu của Loan Phượng công chúa? Nàng quả thật là quá đẹp, có lẽ cũng chỉ có nàng mới có thể phối với một thiên tài như hắn.

Giờ khắc này, trong mắt Khắc Lôi Na chỉ có cảm động, chứ không có một tia căm hận nào.

"Dừng tay, các người để hắn đi." Tô Lạp quát lên một tiếng, ánh mắt sắc bén khiến cho năm người đang hướng đến Diệp Âm Trúc nhất thời bị kiềm hãm.

Mã Tây Mạc trầm giọng nói:"việc này không thể được, bắt!"

Hai huynh đệ Khắc Lôi Tư Ba tấn công về phía Diệp Âm Trúc trước tiên, ba gã ma đạo sư cũng đồng thời thuấn phát ma pháp.

Sau lưng công kích đến như thế thì Diệp Âm Trúc như thế nào lại không biết chứ? Nhưng trên mặt hắn lại không hề có một chút lo lắng nào, ánh mắt hắn thủy chung vẫn nhìn về phía cung trang nữ tử với vẻ mặt buồn bả.

"Vì nàng, cho dù có là đối địch với cả thiên hạ!" Thanh âm lạnh nhạt của Diệp Âm Trúc vang lên cùng lúc với thân ảnh của hắn cũng động. tử sắc hỏa diễm phóng ra, lúc này đây không có giữ lại một chút gì.

Quang minh thần kiếm Áo Cổ Tử xuất hiện trong tay trái và bên tay phải là Nặc Khắc Hi Kiếm được làm từ sừng của thần thánh cự long, trong nháy mắt, tinh thần lực cường đại ngoại phóng, cả tinh thần không gian trên bình đài trong nháy mắt cũng vặn vẹo một chút, cả năm tuyệt đỉnh cao thủ khi hướng đến Diệp Âm Trúc tấn công cũng không nhịn được mà đình trệ trong chốc lát, song kiếm trong tay của Diệp Âm Trúc đã biến thành vô số trúc ảnh, đánh bật hết tất cả các công kích ra ngoài.

Trong tiếng nổ, năm người đồng thời bị bức lui, Diệp Âm Trúc chỉ xéo song kiếm xuống mặt đất, mà ánh mắt của hẵn vẫn cứ nhìn lên đài như trước.

Mã Tây Mạc hét lớn một tiếng, "Tạp Tát Nặc, giết hắn."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio