Đại quân Cầm Thành đã toàn bộ xuất hiện tại Mễ Lan Ma Vũ Học Viện, sở dĩ không có trực tiếp bay vào Học Viện vì Diệp Âm Trúc tôn kính Mễ Lan Ma Vũ Học Viện, nơi này là nơi đã dạy của hắn.
Lúc này, Hải Dương, Tô Lạp, Ly Sát cũng đã từ trong Cầm Đế hào đi ra. Nhìn thấy ba vị mĩ nữ xuất hiện, sự yên tĩnh vừa rồi lại bị hỗn loạn thay thế. Nam đệ tử Mễ Lan Ma Vũ Học Viện trong lòng rất hâm mộ, còn về phần nữ đệ tử thì là thất vọng. Mặc dù Tô Lạp cùng Hải Dương đều che đi khuôn mặt của mình nhưng từ dáng vẻ các nàng cùng sự tuyệt sắc của Ly Sát, hoàn toàn có thể tưởng tượng đến sự tuyệt mỹ của các nàng.
Tây Nhĩ Duy Áo đi tới bên cạnh Diệp Âm Trúc, dùng giọng nói chỉ có hắn mới nghe được nói:
"Cảm ơn ngươi, Âm Trúc, mục đích lần này đến đây của ta chỉ có một chính là thay thế Mễ Lan, cũng là thay chính ta nói lời cảm ơn với ngươi. Là ngươi kéo Mễ Lan từ cõi chết trở về"
"Thúc thúc năm đó chiếu cố ta, Âm Trúc một khắc cũng không quên, Cầm Thành vĩnh viễn là đồng minh tốt nhất của Mễ Lan"
Tây Nhĩ Duy Áo cười, nói:
"Tốt, có những lời này của ngươi, ta đã thoả mãn rồi. Tốt lăm, ta cũng phải trở về rồi, bị ngươi phát hiện thật không tốt. Chờ ngươi dàn xếp xong ở đây, rảnh rỗi thì tới Mễ Lan thành. Thúc thúc ở Hoàng Cung chờ ngươi. Ồ, được rồi, lần trước Hương Loan cùng Ny Na đi đến Cầm Thành chúcmừng lễ tân hôn của các ngươi, có phát sinh chuyện gì hay không? Ta nói nàng có cùng người nào tiếp xúc đặc biệt không?"
Diệp Âm Trúc có chút mờ mịt nói:
"Hương Loan sư tỷ?Chúng ta đánh lui Long Tộc xong, đêm đó Hương Loan cùng Ny Na Nãi Nãi rời đi, không từ mà biệt, ta cũng thấy kỳ quái"
Trong mắt Tây Nhĩ Duy Áo có vẻ quái dị, than nhẹ một tiếng, nói:
"Được, trước cứ như vậy đi, ta phải trở về rồi, thúc thúc ở Hoàng Cung đợi ngươi"
Hắn dù sao cũng là vua của một nước, thế cục Đại lục mới ổn định, vẫn còn rất nhiều việc phải giải quyết. Sau khi nói chuyện vài câu với Diệp Âm Trúc, liền lặng lẽ rời đi dưới sự bảo vệ của tùy tùng.
Viện trưởng Phất Cách Sâm tiếp đám người Diệp Âm Trúc trực tiếp đi vào Học Viện. Chiến Sĩ Cầm Thành tự nhiên sẽ được các Sư phụ Học Viện an bài.
Mễ Lan Ma Vũ Học Viện như có vẻ không có thay đổi gì. Mặc dù đang trong vòng vây của mọi người, nhưng Diệp Âm Trúc có thể cảm nhận được sự yên tĩnh của Học Viện, các loại thực vật đang tươi tốt. Không khí tươi mát khiến người ta cảm thấy toàn thân dễ chịu. Mỗi con đường nhỏ ở đây Diệp Âm Trúc đều quen thuộc. Diệp Âm Trúc mặc dù không nhìn thấy nhưng cảm giác quen thuộc vẫn làm mắt hắn nóng lên.
Lần cuối cùng đến nơi đây chính là đêm trước Thất Quốc Thất Long Bài Vị Chiến, khi đó mình nghĩ không bao giờ có thể quay về nữa.
Mấy năm trôi qua, mình đã thay đổi, nhưng Học Viện vẫn còn bộ dáng trước kia, nơi này là ngôi nhà thứ hai của hắn.
"Học trưởng, người có thể nói cho chúng ta biết, như thế nào mới có thể trở nên cường đại giống như ngươi, trở thành anh hùng của Đế quốc?"
Một gã đệ tử lớn mật cao giọng hỏi
Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:
"Như vậy đi, thân là một thành viên của Học Viện, ta cũng không mang theo lễ vật gì. Sau đây ta sẽ cùng mọi người chia sẻ vài kinh nghiệm tu luyện. Sư phụ, như vậy có được không?" Câu nói cuối cùng của hắn là hỏi Phất Cách Sâm.
Phất Cách Sâm mỉm cười nói:
"Đương nhiên có thể, muốn tìm cơ hội cũng không được nữa là. Đám Hài tử này có thể nghe ngươi chỉ điểm đối với bọn họ tu luyện sau này có rất nhiều chỗ tốt"
Do Phất Cách Sâm dẫn đường, phu thê Diệp Âm Trúc cùng Ly Sát được an bài tới chỗ ở. Bởi vì Ly Sát ở một chỗ cùng bọn họ. Nên không ai biết vị Cầm Đế Đại nhân này rốt cuộc là có hai lão bà hay ba vị. Cho nên Học Viện trực tiếp an bài bọn họ ở cùng nhau.Mà nơi này càng làm cho Diệp Âm Trúc vui mừng lẫn sợ hãi, đúng là căn biệt thực lúc đầu hắn cùng Tô Lạp ở chung.
Mặc dù bốn người ở căn biệt thực này cũng không tính là quá rộng, nhưng không thể nghi ngờ nơi này là nơi Diệp Âm Trúc hy vọng ở lại nhất. Hắn như cảm nhận lại được cuộc sống không buồn không lo như lúc ở Học Viện, nếu như còn có thể như vậy thì tốt biết bao? Thời gian trôi qua, tất cả đều trở nên khác xưa, năng lực không giống, trách nhiệm không giống. Nhưng đến đây, vẫn còn sinh ra cho Diệp Âm Trúc một cảm giác thoải mái. đây cũng là nguyên nhân tại sao hắn quyết định trở lại Học Viện.
Tô Lạp dù sao đã mang thai, Diệp Âm Trúc để cho ba nàng ở tại biệt thự nghỉ ngơi, đồng thời Phất Cách Sâm cũng để cho các sư phụ an bài một chút. Sau khi Diệp Âm Trúc nghỉ ngơi một lát, liền cùng nhiều vị lão sư đi ra biệt viện, trực tiếp đi đến sân rộng lớn nhất Học Viện.
Bởi vì lời nói lúc trước của Diệp Âm Trúc, lúc này cả một mảnh sân rông đã toàn đầu người đi lại. Gần như tất cả đệ tử Học Viện đều tới nơi này, bọn họ hưng phấn chờ đợi, đợi thần tượng trong lòng bọn họ.
Còn chưa lên đến sân khấu, Diệp Âm Trúc đã cảm giác được sự nhiệt tình của các đệ tử. Vô số người gọi to tên hắn, vinh quang về quê cũ, loại cảm giác này thật khác thường, cảm giác này không có bất cứ thứ gì có thể thay thế được. Giống như lời Diệp Âm Trúc nói, mỗi người đều muốn hư danh, hắn cũng không ngoại lệ. Ở tình thế này, sự thoả mãn và hưng phấn đồng thời xuất hiện ở sâu trong nội tâm hắn.
"Các vị học đệ, học muội, ta là Diệp Âm Trúc"
Không biết tại sao, hắn dù đối diện với thiên quân vạn mã của quân địch cũng không hề dao động, nhưng lúc này đây hắn lại có chút khẩn trương.
"Diệp Âm Trúc, Cầm Đế, Diệp Âm Trúc, Cầm Đế"
Tiếng hô hoán không ngừng vang lên tận cao trào.
"Rất vinh hạnh, có thể trở lại nơi đã dạy ta, trở lại Học Viện một lần nữa. Vừa rồi trong nháy mắt đi vào Học Viện, ta như nhớ lại chuyện xưa"
Diệp Âm Trúc cảm khái nói, hắn nói lên tất cả đều là xuất phát từ nội tâm. Mà lúc này, các đệ tử rất nhanh im lặng lại, vô số ánh mắt tập trung tại trên người Diệp Âm Trúc, lẳng lặng lắng nghe.
"Ở chỗ này, đầu tiên, ta muốn cảm tạ Học Viện, không có Học Viện, không có ta ngày hôm nay. Đồng thời ta muốn cảm tạ Viện trưởng Phất Cách Sâm, là người vô tư truyền thụ. Mới khiến cho Ma pháp của ta mới đột nhiên tăng mạnh, còn có chủ nhiệm Thần Âm Hệ Ny Na cùng các vị Sư phụ, Diệp Âm Trúc chưa bao giờ quên sự trợ giúp của các vị"
Nói xong những lời này, Diệp Âm Trúc xoay người, hướng các vị sư phụ trên đài thật cúi đầu thật sâu.
Tiếng vỗ tay giống như thuỷ triều bắt đầu vang lên, vô hình, Diệp Âm Trúc đã bắt đầu dạy các đệ tử.
Một lần nữa đối mặt các đệ tử dưới đài, Diệp Âm Trúc giơ hai tay lên, lập tức trở nên yên tĩnh. Hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh Diệp Âm Trúc mỉm cười, "Vừa rồi có vị học đệ hỏi ta là làm như thế nào mới có thể giống như ta trở nên cường đại, trở thành anh hùng của Đế quốc"
Chủ đề đã bắt đầu, rất hưng phấn, nhưng cũng cực kỳ yên tĩnh, các đệ tử thậm chí không chế tiếng hô hấp của chính mình.
"Thực ra, ta chưa bao giờ cho mình là một anh hùng".
Diệp Âm Trúc nói:
"Có thể có thành tích hôm nay, cũng không phải công lao của một mình ta, đây là kết quả cố gắng của các tộc trong Cầm Thành. Nếu như nói ta lấy được một điểm thành tích thì thực ra do vận mệnh an bài nhiều hơn. Là một nam nhân, trong đời có rất nhiều chuyện muốn làm. Cơ hội, thường thường sẽ không một tiếng động xuất hiện tại trước mặt ngươi. Ta có thể nói, mỗi người trong cuộc đời đều gặp cơ hội của mình, nắm bắt được sẽ không ngừng thành công, Không bắt được, ngươi sẽ như người bình thường"
"Học trưởng, vậy như thế nào mới có thể nắm bắt được cơ hội đây? Cơ hội cùng thực lực có gì quan hệ?"
Một gã đệ tử lâu năm la lớn hỏi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Diệp Âm Trúc nói:
"Đây chính là điều tiếp theo ta muốn nói. Như thế nào nắm bắt cơ hội? Cơ hội, chỉ thuộc về người có chuẩn bị. Nếu như bình thường không tích luỹ, các ngươi không có năng lực nắm bắt được nó. Trên thế giới này, không có chuyện tốt bầu trời tự nhiên rớt xuống một cuốn bí tịch. Đối với các người mà nói quan trọng nhất là chính mình cố gắng tu luyện, đảm bảo trụ cột, chăm chỉ tu luyện. Ngươi cơ hội có thể bắt được càng lớn, nói cách khác thực lực của ngươi càng mạnh ngươi càng có khả năng nắm bắt cơ hội"
"Ví dụ Đơn giản. Tất cả mọi người tu luyện tự nhiên đều có chướng ngại. Bất luận là Ma pháp hay Vũ Kỹ, tu luyện đến một trình độ nhất định đều gặp chướng ngại. Khi đột phá chướng ngại, may mắn có tác dụng nhất định. Nhưng là nếu như ngay cả chướng ngại ngươi cũng không đạt tới, may mắn có tốt cũng vô dụng."
"Rất nhiều người thấy được ta hôm nay thành công, có được thực lực cường đại hơn so với người tu luyện bình thường. Nhưng các ngươi có biết thực lực ta đến từ đâu không? Ta thừa nhận, ta là một người có may mắn. Nhưng là trước khi may mắn đến, ta cố gắng tu luyện mười sáu năm. Từ khi sinh ra, vừa đầy tháng, ta đã bắt đầu tu luyện cầm Ma pháp, mỗi ngày nghe tiếng đàn tuyệt vời, chính mình tự đàn tấu. Không ngừng tìm hiểu sự huyền bí của Cầm Ma pháp. Suốt mười sáu năm trái tim không nghỉ. Khi ta đi ra khỏi nhà, đến Mễ Lan Ma Vũ Học Viện, ta thậm chí không biết Nam nhân cùng Nữ nhân khác nhau điểm gì."
Tiếng cười xuất hiện dưới đài nhưng rất nhanh biến mất, Diệp Âm Trúc nói rất dễ hiểu. Hắn muốn nói cho các đệ tử biết, trên thế giới này không có một bước lên trời, muốn có thành tựu như vậy phải cố gắng hơn những người khác.
"Học trưởng, vậy chẳng phải ngài không có tuổi thơ sao?"
Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:
"Đúng vậy. Tuy nhiên cũng không thể hoàn toàn nói như vậy. Tuổi thơ của ta thuộc về Cầm, Ccầm là tuổi thơ của ta. Ta muốn nói cho các ngươi biết chuyện thứ hai chính là phương pháp lấy được thành tựu tốt nhất chính là đem điều ngươi tu luyện biến thành hứng thú. Chỉ có thực sự thích nó, khi tu luyện, ngươi mới có thể càng thêm cố gắng. Cầm là hứng thú của ta, ta như là vì nó mà sinh, cho nên mới có hôm nay"
Vẻ khẩn trương dần dần biến mất, mặc dù Diệp Âm Trúc không có cách nào dạy các đệ tử cách tu luyện cụ thể, nhưng có thể đem kinh nghiệm của mình nói cho họ, phải biết rằng, con đường mà Diệp Âm Trúc tu luyện, hầu như không có đường vòng.
"Học trưởng, có thể cho chúng ta chứng kiến thực lực của ngài được không?"
Diệp Âm Trúc mỉm cười, nói:
"Sáng sớm ngày mai ta rời đi Học Viện, hôm nay ta có thể dạy cho mọi người chính là đến đó mà thôi. Cuối cùng, ta dùng một Cầm Khúc để cảm ơn mọi người đã ủng hộ"
Quang mang màu trắng không một tiếng động phát ra từ ngực hắn. Diệp Âm Trúc giơ hai tay lên, quang mang màu trắng lập tức nhiễm lên trên hai tay hắn. Một cỗ khí tức phát ra từ Siêu Thần khí, năng lượng ba động vô hình khiến cho mọi người kể cả Phất Cách Sâm kinh ngạc mở to mắt.
Diệp Âm Trúc không có lấy ra Siêu Thần khí Khô Mộc Long Ngâm cầm, hai tay nhiễm màu trắngkhẽ vung lên trong không trung. Ngay lập tức, bảy đạo quang mang màu trắng nhũ phóng lên cao, trong chớp mắt đã thoát khỏi thân thể hắn mà bay trong không trung.
Không hề làm thế, Diệp Âm Trúc đã từ trên đài bay lên. Tốc độ bay lên của hắn không nhanh, giống như là dưới chân có vật gì nâng lên vậy. Các Sư phụ Học Viện ở gần hắn nhất có thể nhìn thấy, tại bên người Diệp Âm Trúc có một vòng nước trong suốt đang nhộn nhạo, sau một khắc, Diệp Âm Trúc đã bay đến không trung.
Tiếng hoan hô liên tiếp vang lên. Nhận thức về thực lực của các đệ tử này hầu hết đều dừng lại ở màu sắc, giống như Diệp Âm Trúc, trên người không có bất cứ loại nhan sắc nào, lại đột nhiên bay lên, trong nhận thức của bọn họ, tuyệt đối là không thể.
Bảy đạo quang mang màu trắng dừng lại trong không trung. Mỗi một đạo quang mang cách nhau hơn một thước. Khi Diệp Âm Trúc bay đến cách chúng nó mười thước thì dừng lại.
Giơ hai tay lên, khẽ di chuyển, trong lúc mọi người không biết hắn muốn làm gì thì tiếng đàn đã vang lên. Bảy đạo quang mang màu trắng trong không trung tại hai tay và âm luật khe khẽ run lên.
Lúc này, không khí trong thiên địa đã trở thành Cầm tương, mà bảy đạo quang mang chính là Cầm huyền.
Không có Nhạc sơn, không có Cầm huy, chỉ có bảy đạo quang mang tạo thành Cầm huyền, nhưng là Cầm Khúc tuyệt vời lại xuất hiện, thậm chí truyền khắp Mễ Lan Ma Vũ Học Viện.
Cầm âm trầm bổng mà hài hòa, rõ ràng mà nhu hòa, vang vọng trong không gian, truyền khắp mọi nơi.
Một khắc đó, trái tim mọi người như bay vào không trung, bay vào trong mây, hoà cùng giai điệu, sâu trong nội tâm mỗi người. Tâm trạng kích động và hưng phấn giờ phút này dần dần bình tĩnh lại, trong mắt bọn họ, trong tai, trong lòng, đều chỉ có tiếng Cổ Cầm vang lên.
Người duy nhất trong giai điệu có thể giữ được tỉnh táo cũng chỉ có Tinh thần hệ Đại sư Phất Cách Sâm. Phất Cách Sâm mỉm cười. Trong lòng thầm nghĩ, xem ra, sang năm số lượng các đệ tử báo danh Thần Âm hệ không biết lại gia tăng bao nhiêu lần đây. Âm Trúc, Âm Trúc, con làm ta ngạc nhiên nhiều lắm.
Đây là một khúc Tiêu Tương Thuỷ Vân, bản thân nó không có năng lực mạnh mẽ nhưng do Diệp Âm Trúc đàn tấu, mặc dù không dùng Cổ Cầm nhưng giai điệu tuyệt vời vẫn như trước vây lấy mọi người.
Diệp Âm Trúc mỉm cười, khống chế bảy đạo bạch quang rung động, âm sắc trầm tĩnh, mượt mà cùng ý cảnh đã được phát huy trọn vẹn, trữ tình uyển chuyển như đang tự kể, …. phảng phất mọi người không còn ở trong Học Viện, mà đến với Thế giới tuyệt vời.
Tiếng đàn đột nhiên biến đổi, lúc đầu đang là nhu hoà đột nhiên trở nên cao vút. không gian huyền âm liên tục dung hợp, tạo thành một cái lăng quyển vân phát ra khí thế, ba đào mãnh liệt, sóng sau đè sóng trước, sóng sóng áp sát, đây là tâm tình biến chuyển.
Tiếng đàn kia, có nhẹ nhàng có cao vút rất hài hòa, giống như cảm giác mãnh liệt, giống như tự thuật mà không dùng lời nói.
Tiếng đàn lại thay đổi, giống như ảo tưởng, giống như ước mơ, tại trên núi cao,núi lớn phía xa xa cao vút,núi non trùng điệp cao vút tận trong mây, có ngàn ngọn núi dựng thẳng đứng.
Các đệ tử Mễ Lan, ngưng thần tĩnh khí, tập trung tinh thần thưởng thức giai điệu tuyệt vời, như sợ bỏ qua một tiếng đàn nhỏ nhất. Bọn họ đã quên mình đang ở nơi nào, cảm giác giai điệu, rất yên tĩnh và cô đơn, thấm sâu vào tâm linh bọn họ.
Cầm Khúc lần nữa lại thay đổi, mỗi một tiếng đàn đều mềm mại nhẹ nhàng êm ái. Tất cả đều trở nênhài hòa. Dường như ngay cả Ánh mặt trời nóng chảy cũng trở nên ôn nhu hơn rất nhiều.
Bạch quang biến mất, người bay đi xa, khi các đệ tử còngươi đang yên lặng cảm nhận giai điệu tuyệt vời, thân ảnh trong không trung đã lặng lẽ biến mất.
Khoá dạy này cảu Diệp Âm Trúc, như là sự đánh dấu sâu sắc nhất, vĩnh viễn khắc ghi trong lòng các đệ tử ngày hôm nay. Bọn họ là tương lai cường thịnh của Mễ Lan đế quốc, đây cũng là bất ngờ của Diệp Âm Trúc.
Cùng lúc khi Diệp Âm Trúc biến mất còn có Phất Cách Sâm viện trưởng. Trong lúc các đệ tử ở sân rộng còn đang cảm khái, thầy trò Phất Cách Sâm đã vào trong phòng làm việc ở trong Tháp.
"Sư phụ, Mễ Lan vẫn phồn vinh như xưa"
Ngồi trước mặt Phất Cách Sâm, Diệp Âm Trúc mỉm cười nói.
Phất Cách Sâm nói:
"Đáng tiếc, cũng không xuất hiện sự huy hoàng giống như các ngươi nữa. Các ngươi, chính là một đời xuất sắc nhất Học Viện, được xưng là một đời Hoàng kim. Không chỉ có ngươi, Áo Lợi Duy Lạp, Nội Tư Tháp bọn họ các đệ tử ưu tú. Những người khác đều ở trong Quân đội hoặc Hoàng Cung đều có thành tích không nhỏ.
Nhớ lại ngày xư, Diệp Âm Trúc trong mắt không nhịn được toát ra một tia mỉm cười. Rất lâu chưa thấy bọn họ, cũng không biết bây giờ bọn họ biến thành như nào rồi:
"Ồ, đúng rồi, Sư phụ, Ny Na nãi nãi còn tại trường học không?"
Phất Cách Sâm lắc đầu nói:
"Từ khi chiến tranh bộc phát, Ny Na chủ nhiệm vì Đế quốc bôn ba, vẫn không có trở lại. Nàng hẳn đang ở tại Hoàng Cung"
Nhớ lại ời nói lạnh nhạt của lúc Ny Na rời khỏi Cầm Thành, Diệp Âm Trúc trong lòng cảm thấy không thoải mái. Ny Na nãi nãi đến rốt cuộc là làm sao vậy? Chẳng lẽ chính mình làm chuyện gì khiến bà không hài lòng sao?
Tuy nhiên, Diệp Âm Trúc cũng không có trao đổi quá nhiều với Phất Cách Sâm về điều này. Sư đồ hai người hàn huyên đến. xế chiều, hầu hết là Phất Cách Sâm hỏi những chuyện Diệp Âm Trúc trải qua thời gian qua. Diệp Âm Trúc gần như không có dấu diếm, nói ra kinh nghiệm của của mình.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trò chuyện không được bao lâu, mặt trời đã nghiêng về phía Tây. Hoàng Cung Mễ Lan Đế quốc phái người đến mời phu thê Diệp Âm Trúc cùng Phất Cách Sâm viện trưởng đến Hoàng Cung dự tiệc.
Diệp Âm Trúc phân phó xong chúng tướng Cầm Thành đóng quân tại Học Viện. Liền mang theo hai vị thê tử cùng Phất Cách Sâm viện trưởng cùng tiến lên xe ngựa Hoàng Cung hào hoa, đi về phía Mễ Lan thành thủ đô Mễ Lan Đế quốc.
Xe ngựa cực kỳ đhào hoa, cho dù chứa mười người cũng là có thừa. Xe ngựa thậm chí còn có mùi thơm nhàn nhạt, thấm lòng người.
Diệp Âm Trúc vén màn xe ngựa lên. Trong lòng hắn có chút bi ai, mặc dù có năng lực Thiên Nhân hợp nhất nhưng là không thể thay thế đôi mắt. Hắn rất mong muốn nhìn thấy con đường quen thuộc. Đáng tiếc, bây giờ đã thành hy vọng xa vời.
Có lẽ đúng là cảm nhận được biến hoá trong lòng Diệp Âm Trúc, Tô Lạp ở bên cạnh Diệp Âm Trúc, cầm tay hắn. Mặc dù nàng không nói gì nhưng lời xin lỗi ôn nhu này làm Diệp Âm Trúc tỉnh táo lại rất nhanh.
Chán nản mất hết, khuôn mặt tuấn tú lại một lần nữa hiện lên vẻ tươi cười, so sánh với những điều đã mất đi, chính mình được càng nhiều, sao phải không vui chứ?
Thời gian từ Mễ Lan Ma Vũ Học Viện đến Mễ Lan thành rất ngắn. Vì Diệp Âm Trúc đến, cửa thành đã mở rộng. Thị vệ Hoàng gia đi theo xe ngựa nên không có gặp bất cứ cản trở nào, nhanh chóng đi về phía Hoàng Cung.
Theo bình dân thấy, nhất định có đại nhân vật xuất hiện. Chỉ là, Mễ Lan Đế quốc che lấp rất tốt. Nên không có bại lộ thân phận của Diệp Âm Trúc.
Dù sao, vị Ám Tháp Tháp Chủ này rất có khả năng mang đến hỗn loạn.
Đến Hoàng Cung, ngoài cửa cung, Hoàng tử Phí Tư Thiết Lập đã sớm đứng chờ. Cửa Hoàng Cung mở rộng, phải biết rằng, tại bình thường chỉ có Tây Nhĩ Duy Áo đại đế mới có quyền lực như vậy. Nhưng ra quyết định này, cả Mễ Lan Đế quốc không có ai phản đối cả.
Có thể thấy được Diệp Âm Trúc tại trong mắt người Mễ Lan đã đạt đến địa vị như thế nào rồi.
Tây Nhĩ Duy Áo vốn mệnh lệnh cho xe ngựa có thể trực tiếp tiến vào trong Hoàng Cung. Nhưng vì sự tôn kính với Hoàng Thất Mễ Lan, Diệp Âm Trúc vẫn phân phó xe ngựa ngừng lại tại ngoài cửa Hoàng Cung.
Mặc dù địa vị của hắn bây giờ đã khác xưa, nhưng Diệp Âm Trúc từ nhỏ tu luyện Cổ Cầm nên rất biết ý.
Do Phí Tư Thiết Lạp tự mình dẫn đường, đoàn người theo đường lớn bên trong Hoàng Cung đi tới. Hai tay Diệp Âm Trúc phân biệt nắm lấy hai vị kiều thê, đi ở phía sau Viện trưởng Phất Cách Sâm. Người khác tiến vào cung, đều là cảm thấy áp lực hoặc nơm nớp lo sợ nhưng hắn lại cảm thấy rất dễ dàng.
Đối với Diệp Âm Trúc mà nói, bây giờ ngoại trừ Thâm Uyên vị diện, không có gì làm hắn lo lắng. Địa vị của Cầm Thành đã ổn định, Tử đã thống trị Cực Bắc Hoang Nguyên trở thành hậu phương của Cầm Thành, hai vị thê tử đều ở bên cạnh, Tô Lạp cũng đã có hài tử.
Tất cả những điều này khiến cho hắn cảm giác rất thoả mãn.
Đang đi về phía trước, đột nhiên, tinh thần Diệp Âm Trúc khẽ động. Quay đầu về phía một toà kiến trúc khổng lồ, tinh thần khí tức khổng lồ giống như mũi tên sắc bén lướt qua không trung thẳng đến toà kiến trúc cao lớn kia.
Cảm giác Thiên nhân hợp nhất rất nhạy cảm, một khắc trước đó, hắn rõ ràng cảm giác được tại kiến trúc kia, có một người đang chăm chú nhìn mình. Mặc dù ánh mắt không có chút địch ý nhưng, không biết tại sao, Diệp Âm Trúc có một loại cảm giác quái dị, như là tâm huyết tương liên vậy. Giống như người ở đó có một mối liên hệ mật thiết với mình vậy.
Một tiếng hừ lạnh vang lên trong thế giới tinh thần của Diệp Âm Trúc. Cho dù Tinh thần lực của hắn trong nháy mắt cũng bị ngăn cản. Hơn nữa tinh thần bích lũy khổng lồ lại trực tiếp đưa tinh thần hắn bắn ngược trở về.
Đây là tình huống Diệp Âm Trúc chưa bao giờ gặp phải. Trong lòng không nhịn được mà cảm thấy kinh hãi. Mễ Lan Đế quốc từ lúc nào có người có Tinh thần lực cường đại như vậy? Cho dù là Tinh thần hệ Ma pháp sư Phất Cách Sâm Đại sư cũng không cách nào ngăn cản Tinh thần lực của mình, dù sao cấp bậc hai người chênh nhau quá nhiều
Tuy nhiên, rất nhanh Diệp Âm Trúc tỉnh ra, nếu như nói ở Hoàng Cung Mễ Lan Đế quốc có ai có thể làm cho mình cảm thấy nguy cơ, vậy chỉ có vị Pháp Lam giám sát quan Đại nhân, Ny Na nãi nãi.
Nghĩ tới đây, trên mặt Diệp Âm Trúc không nhịn được mà tươi cười, nghiêng người với a kiến trúc cao lớn xa xa. Lúc này mới đi theo Phí Tư Thiết Lạp tiếp tục đi về phía trước. Trong lòng vẫn còn nghĩ đến, khó trách mình lại có cảm giác quái dị này. Thì ra là Ny Na nãi nãi. Lão nhân gia xem ra vẫn còn quan tâm mình. Phải biết rằng, bất luận là quan hệ giữa Ny Na và Tần Thương, hay là liên hệ mật thiết giữa mình và Hoàng thất Mễ Lan đều rất tốt để cho Diệp Âm Trúc rất tôn trọng bà.
Nhìn đoàn người Diệp Âm Trúc dần dần đi xa, Ny Na đang đứng ở cửa sỗ dần bớt vẻ lạnh lùng, than nhẹ một tiếng nói:
"Nha đầu ngốc, ngươi thật sự không nói cho nó biết sao? Tại sao nữ nhân Bỗi Lỗ Tư Khoa Nhĩ chúng ta đều ngu ngốc như vậy?"
Sau lưng Ny Na, Hương Loan mặc một bộ quần áo màu trắng đang lặng lẽ đứng đó. Trong mắt nàng rất kỳ quái, có dịu dàng,có buồn bã, cùng với một loại cảm tình không nói nên lời. Nhìn qua, nàng trở nên đầy đặn hơn vài phần, nhất là bụng tràn ngập khí tức Sinh Mệnh.
Khẽ lắc đầu, Hương Loan nói:
"Nãi nãi, người không nên trách hắn. Hắn cũng không làm sai gì, thậm chí không biết ngày đó là con, sai là con mới đúng. Là con không cam lòng, con bây giờ đã suy nghĩ cẩn thận, khi đó con vẫn cho là mình đi trả nợ, nhưng thực ra con cũng không rõ ràng trái tim của mình. Thì ra, trong lòng con đã có hắn từ lúc ở Thành Khoa Ni Á long"
"ngươi không chuẩn bị gặp lại hắn sao?"
Ny Na nắm tay Hương Loan.
Hương Loan lắc đầu, hạnh phúc cúi đầu, nhìn bụng mình đang nhô lên.
"Hắn đã cho con một bảo bối hạnh phúc. Con sẽ không gặp lại hắn, càng không gây cho hắn bất cứ phức tạp gì, bí mật này chỉ thuộc về mình con mà thôi".
Ny Na thở dài một tiếng:
"Nha đầu ngốc, biết không? Từ trên người ngươi, ta thấy được chính mình lúc xưa. Trong ngực phụ thân ngươi, ta và ngươi cảm thụ sao mà giống nhau vậy. Chỉ là ngươi càng bi ai hơn so với ta khi đó. Nam nhân cho ngươi một tiểu sinh mệnh, thậm chí cho tới bây giờ không biết ngươi yêu hắn, ngươi làm như vậy là đáng giá không?"
Hương Loan lè đầu lưỡi hồng hào, cười nói:
"Có lẽ đây là truyền thống của nhà chúng ta. Nãi nãi, chúng ta có phải nên cùng ba thương lượng một chút hay không. Năm tháng nữa, người sẽ có hài tử thứ ba"
Nhìn Hương Loan, Ny Na không nhịn được mà không nói gì. Nghĩ đến phụ thân mình, chưa lập gia đình, phụ thân cũng không có trách mình, ngược lại nhận Tây Nhĩ Duy Áo làm con, bảo vệ mặt mũi hoàng gia.
Có lẽ đã từng trải qua, cho nên Tây Nhĩ Duy Áo cũng không trách cứ Hương Loan. Thậm chí không hỏi nàng phụ thân của hài tử là ai. Cũng nói với Ny Na sẽ giống như năm đó. Để cho hài tử này danh chính ngôn thuận sinh ra. Thậm chí cho hắn thành Vương Tử. Dù sao Tây Nhĩ Duy Áo cũng có huyết mạch Đông Long. Từ khi biết thân thế của mình, vô hình trung, vị Đại Đế này càng thêm thân cận đối với Cầm Thành. Đây cũng là lý do tại sao hắn toàn lực đem hậu duệ Đông Long đưa đến Cầm Thành.
Bất luận là Quốc gia nào, từ góc độ huyết mạch thì thấy, đều là phía Phụ thân là chính. Mặc dù Tây Nhĩ Duy Áo mặt ngoài không nói gì, tóc của hắn giống như Ny Na nhau đều là kim sắc. Nhưng là trong lòng hắn rất coi trọng Đông Long huyết mạch của mình.
Hoàng Cung Mễ Lan Đế quốc, Tây Nhĩ Duy Áo cũng không mời nhiều Đại thần. Bữa tiệc thịnh soạn cũng chỉ có một nhà Diệp Âm Trúc, Phất Cách Sâm cùng Tây Nhĩ Duy Áo phụ tử hai người mà thôi. Điều này quả thực khiến Diệp Âm Trúc vui mừng lẫn sợ hãi không ít. Hắn cho tới bây giờ, hắn không thích yến hội, ngược lại không khí này càng làm cho hắn thoải mái hơn.
"Tây Nhĩ Duy Áo thúc thúc, như thế nào không thấy Ny Na nãi nãi cùng Hương Loan sư tỷ?"
Diệp Âm Trúc vô ý thức hỏi.
Vẻ mặt Tây Nhĩ Duy Áo thoàng biến đổi nhưng rất nhanh khôi phục bình thường:
"Họ đều không có mặt trong Hoàng Cung. Chiến tranh kết thúc, họ ra ngoài du ngoạn, cũng tôt thư giãn một chút"
Nghe thấy Tây Nhĩ Duy Áo nói, Diệp Âm Trúc nhịn không được cảm thấy sửng sốt một chút. Trước lúc tiến vào Hoàng Cung, hắn rõ ràng cảm giác được khí tức của Ny Na, nhưng là Tây Nhĩ Duy Áo lại nói như vậy? Nhưng hắn cũng không có chỉ ra, chỉ là gật đầu, không có hỏi tiếp, chỉ là nói:
"Tần gia gia qua mấy ngày sẽ tới Mễ Lan thành, phải chờ hắn đem tri thức Tinh thần Ma pháp giao cho đệ tử Cầm tông chúng ta."
Nhưng Hải Dương nói:
"Hương Loan tỷ không có ở đây. Lần trước khi chúng ta kết hôn, nàng bỏ đi ngay trong đêm mà không lời từ biệt. Ta còn muốn
nhìn xem nàng một chút."
Tây Nhĩ Duy Áo mỉm cười nói:
"Sau này cũng sẽ có cơ hội mà"
Tiệc rượu bắt đầu, mặc dù Diệp Âm Trúc trong lòng có chút nghi hoặc nhưng bữa cơm vẫn rất thoải mái. Tiệc rượu chấm dứt, Tây Nhĩ Duy Áo sai người bưng lên loại trà tốt nhất, mọi người liền trò chuyện.
"Âm Trúc, nếu ngươi gọi ta một tiếng Thúc thúc, vậy ta cũng không quanh co. Ngươi sau này có tính toán gì không? Hoặc là nói, Cầm Thành có tính toán gì không?"
Tây Nhĩ Duy Áo trực tiếp hỏi.
Từ sau khi biết Tây Nhĩ Duy Áo chính là nhi tử củaTần Thương, Diệp Âm Trúc lần nữa gặp hắn đúng là thân cận hơn rất nhiều. Nghe vậy mỉm cười nói:
"Bây giờ thế cuộc Đại lục đã bước đầu ổn định đi xuống. Cầm Thành tương lai hẳn là phát triển ổn định. Tuy nhiên ta nghĩ không lâu nữa, Pháp Lam sẽ có tin tức truyền dụ mỗi nước, Mễ Lan muốn báo thù, sợ rằng không có cơ hội"
Tây Nhĩ Duy Áo trong lòng vừa động: "Tại sao? Vì sao Pháp Lam phải can thiệp?"
Diệp Âm Trúc nói: "Không chỉ như vậy, ý ban đầu của Pháp Lam chính là để cho Đại lục thống nhất. Bọn họ tiến hành kế hoạch rất tốt, nhưng bọn họ không nghĩ đến Đế quốc lại ương ngạn như vậy. Hơn nữa Cầm Thành có một chút tác dụng làm cho bọn họ thống nhất Đại lục có thể biến mất. Pháp Lam không thể nào quay ngược lại ủng hộ Mễ Lan. Bởi vì nếu như vậy, sợ rằng nguyên khí của Long Khi Nỗ Tư Đại lục sẽ đại thương, đây không phải Pháp Lam muốn chứng kiến"
Tây Nhĩ Duy Áo cau mày nói:
"Ta thật sự không rõ tại sao Pháp Lam làm như vậy"
Diệp Âm Trúc than nhẹ một tiếng nói:
"Pháp Lam có suy nghĩ của Pháp Lam, hoặc là nói, Pháp Lam có chỗ khó xử của mình. Bởi vì, bọn họ đầu tiên phải cam đoan loài người có thể tiếp tục sống sót trên Đại lục." Lập tức hắn lời Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn Đại sư nói lúc trước, cùng với mình và Áo Bố Lai Ân nói chuyện, tổng kểt ra động hướng đơn giản của Pháp Lam nói cho Tây Nhĩ Duy Áo.
Nghe xong Diệp Âm Trúc nói, Tây Nhĩ Duy Áo nhịn không được mà có cảm giác không thể tưởng tượng nổi. Lần này Pháp Lam âm thầm ủng hộ Lam Địch Á Tư phát động chiến tranh với Mễ Lan Đế quốc, làm hắn hận Pháp Lam thấu xương. Lúc này thế cục đã ổn định, nhưng trong lòng Tây Nhĩ Duy Áo trong lòng đã cầu lực lượng Pháp Lam suy yếu, khiến Cầm Thành lên đứng đầu, tranh thủ lúc mình còn sống được chứng kiến thấy Cầm Thành thay thế Pháp Lam. Tình huống tốt nhất là sau khi Cầm Thành thay thế Pháp Lam, phối hợp Mễ Lan Đế quốc đem Đại lục thống nhất.
Nhưng lúc này nghe xong Diệp Âm Trúc nói, Tây Nhĩ Duy Áo phát hiện, mình thật ngây thơ. Thực lực thực sự Pháp Lam cuối cùng không phải Cầm Thành có thể so sánh. Hắn mặc dù trong lòng rất buồn bực. Nhưng không thể nào nói nên lời Pháp Lam không đúng, đổi lại vị trí, nếu như hắn lãnh đạo Pháp Lam, có lẽ cũng làm như vậy.
Hơi mờ mịt nhìn Diệp Âm Trúc, kế hoạch trong lòng đã trở nên hỗn loạn, khiến Tây Nhĩ Duy Áo cười khổ nói:
"Như vậy Mễ Lan nên làm như nào? Chẳng lẽ cừu hận này không thể đòi được sao?"
Diệp Âm Trúc suy nghĩ một chút nói:
"Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, trải qua trận đánh này. Vị trí cường quốc mạnh nhất trên Đại lục của Mễ Lan càng thêm chắc chắn. Lam Địch Á Tư không làm gì được. Nhưng nếu như Mễ Lan có động tác, từng bước từng bước xâm chiếm Phật La quốc mà nói, thì bất luận là Lam Địch Á Tư hay Pháp Lam sợ rằng cũng sẽ không có phản ứng quá lớn. Theo ý ta, tất nhiên nên thông qua khoảng thời gian này phát triển lực lượng của bản thân, tăng cường thực lực. Bất luận Pháp Lam có hay không bảo vệ phong ấn, đối với Đế quốc mà nói, đây là điều cần thiết. Thông qua chiến tranh lần này, người cũng phát hiện được, không có vũ lực cường đại là không có quyền lên tiếng. Nếu như Pháp Lam không có thế lực, ai để ý tới bọn họ?
Tây Nhĩ Duy Áo gật đầu, nói:
"Tăng cường hợp tác cùng minh quốc, từng bước mở rộng cắn nuốt Phật La, tăng cường lực lượng bản thân chờ cơ hội. Âm Trúc, cảm ơn ngươi, ta nghĩ, đây là một phương hướng phát triển Mễ Lan Đế quốc trong thời gian rất dài"