Cầm Đế

chương 82: đối chiến lôi thần chùy

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đây là kỹ năng khí tức tỏa định cố hữu của Tử tinh bỉ mông, thông qua việc phóng thích tinh thần lực và khí tức vương giả của Tử tinh bỉ mông. Căn cứ theo sự mạnh yếu của tinh thần lực, trong phạm vi nhất định có thể cảm nhận xem có thú nhân khác tồn tại hay không. Kỹ năng này sau khi Tử tăng lên tới bát cấp mới có thể thi triển, nếu không lúc đầu tại băng quyển đã có thể phát hiện được chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư.

Tinh thần lực của Tử rất mạnh, tuyệt đối vượt qua phần lớn cửu cấp ma thú không thuộc tinh thần hệ. Chính là nhờ đồng đẳng bổn mệnh khế ước khiến cho tinh thần lực của hắn cũng tăng lên khi tinh thần lực của Diệp Âm Trúc tăng lên.

Khí tức tỏa định rất nhanh chấm dứt. Tử mặc dù là lần đầu tiên thi triển kỹ năng này, nhưng hắn lại nắm chuẩn xác vị trí của tất cả thủ vệ bên trong viện, lấy tay chỉ chỉ bên trong, thông qua tinh thần liên lạc giữa mình và Diệp Âm Trúc kể lại tình hình thủ vệ bên trong mà mình phán đoán cho hắn nghe.

Diệp Âm Trúc truyền âm nói:

Tử. Hay là một mình ta vào thôi. Tốc độ của ta nhanh hơn ngươi một chút. Nếu gặp phải phiền toái, ta sẽ triệu hoán ngươi. Nếu nguy hiểm quá lớn, ngươi có thể triệu hoán ta, như vậy rất có tính cơ động, sẽ an toàn hơn.

Tử suy tư một chút, gật đầu:

Hết thảy cẩn thận.

Hai người tâm ý tương thông, căn bản không cần phải tranh luận nhiều. Hắn biết đây là biện pháp tốt nhất, chỉnh thể thực lực của Diệp Âm Trúc tuyệt đối vượt qua lam cấp cường giả. Tuyệt kỹ mới luyện ngạo trúc tam thập lục kiếm càng thập phần thần kỳ, còn có đồng đẳng bổn mạng khế ước, đúng như lời hắn nói, một người đi vào thì hiệu quả hơn hai người rất nhiều.

Diệp Âm Trúc phóng người lên, giống như một cây trúc bình thường lẳng lặng hạ xuống trên bức tường viện cao năm thước, thông qua khí tức tỏa định Tử không ngừng truyền đến, phán đoán vị trí của thủ vệ. Lén lút đi vào chỗ ở của tù trưởng Lôi thần bộ lạc.

Thú nhân quả nhiên không giống loài người. Đừng nói đế vương, cho dù là gia đình quý tộc cũng sẽ trồng cây cối quanh nhà, nhưng ở chỗ này tất cả đều là những tảng đá lạnh lẽo.

Cẩn thận trốn phía sau một tảng đá. Diệp Âm Trúc nhẹ nhàng lắc mình, dựa theo vị trí biến hóa của hộ vệ. Lặng lẽ xâm nhập vào bên trong. Lúc này hắn không nhịn được nhớ tới Tô Lạp, nếu có Tô Lạp ở đây. Sợ rằng loại hành động này hắn thực hiện thích hợp hơn mình nhiều.

Có khí tức tỏa định của Tử trợ giúp, Diệp Âm Trúc vô kinh vô hiểm đi vào bên trong viện. Chung quanh đều là phòng ốc cao lớn. Có thể nghe thấy một ít nữ thanh đang nói chuyện. Phần lớn ngọn đèn bên trong thạch phòng đều đang chiếu sáng.

Tìm kiếm một vòng. Diệp Âm Trúc không nhịn được có chút đau đầu, nơi này mặc dù không rộng như chỗ hoàng kim bỉ mông Tang Thác Tư ở, nhưng diện tích cũng không nhỏ. Nếu cứ đi tìm đại thì đúng là một việc bất trí, mặc dù có thể tránh thoát hộ vệ. Nhưng Cổ Đế là tử cấp bát giai, vạn nhất bị hắn phát hiện sự tồn tại của mình thì phiền phức rồi. Mà nếu cứ tiếp tục tìm như vậy, cho dù cho dù hừng sáng cũng chưa chắc đã có thu hoạch gì, thời gian không chờ người. Trước bình minh nhất định phải rời đi nơi này. Làm sao bây giờ?

Ẩn thân trên mái nhà, Diệp Âm Trúc dán sát người vào trên tường để tránh bị phát hiện. Hắn và Tử trước khi hành động đã thay quần áp màu tối chứ không phải là Nguyệt thần pháp bào nữa, chỉ có thể phát hiện thú nhân không thể nào phát hiện tinh linh. Phải làm cách nào dùng tốc độ nhanh nhất phát hiện chỗ của lam tinh linh bây giờ?

Đúng lúc này. Hắn đột nhiên nghe được hai nữ nhân bên trong phòng đang nói chuyện với nhau hình như có nhắc đến hai chữ tinh linh. Vội vàng dụng tâm lắng nghe.

Tù trưởng đại nhân gần đây vẫn còn mất hứng, bây giờ ta vẫn còn rất sợ. Hi vọng hắn đừng để ta thị tẩm a! Mấy hôm nay đã chết mất mấy tỉ muội rồi, cứ tiếp tục như vậy, chúng ta chẳng phải là cũng sẽ …

Một người có thanh âm bén nhọn nói.

Hừ, ngươi nhỏ giọng một chút. Muốn chết à! Vạn nhất bị tù trưởng đại nhân nghe được chúng ta coi như xong. Đừng sợ, nghe nói ngày hôm qua lôi thần thương hội bên kia vừa đưa tới một lam tinh linh tính nô. Nghe nói vẫn còn là xử nữ, cho dù đại nhân muốn tìm người thị tẩm dám chắc cũng sẽ chọn ả trước. Mấy ngày gần đây, ta cảm giác tính tình tù trưởng đại nhân đã khá hơn được vài phần.

Còn phải nói. Lam tinh linh tính nô kia hôm nay ta đã thấy, thật sự là xinh đẹp a! Tư sắc của tinh linh quả nhiên thú nhân chúng ta không thể so được. Nhưng mà với vóc người mãnh khảnh của nàng, sợ rằng cho dù tù trưởng đại nhân không tức giận, nhưng chỉ cần ngoạn qua một lần thì thân thể của nàng cũng bị phế. Thương hội hội trưởng, còn có tên Ai Mạc Sâm kia đều rất âm trầm, thật sự làm cho ngươi ta chán ghét, không biết tại sao tù trưởng đại nhân nhất định muốn hợp tác với bọn họ.

Nghe đến đó, Diệp Âm Trúc không nhịn được mừng rỡ trong lòng. Rốt cục có biện pháp rồi.

Trước tiên thông qua khí tức tỏa định của Tử cảm nhận thấy chung quanh không có thủ vệ. Hắn lúc này mới lặng lẽ xuống khỏi mái nhà, ẩn thân trong một góc âm u, Long Hồn giới ở tay phải xuất hiện một lưỡi đao sắc bén dài chừng nửa thước, xuyên qua tường không một tiếng động. Thậm chí không cần trúc đấu khí, Nặc Khắc Hi thần kiếm dễ dàng tạo thành một cái động trên tường, tay phải Diệp Âm Trúc đặt trên tường, dùng đấu khí hấp trụ, không để phát ra một tiếng động nào. Hút lấy mảnh tường ra ngoài. Không trì hoãn chút nào khom lưng tiến vào trong phòng.

Trong phòng có hai nữ nhân. Là hai nữ nhân của thú tộc. Từ các điểm đặc thù trên tướng mạo của các nàng, hẳn là cũng giống như Cổ Đế. Đều là sư nhân, nữ tính sư nhân thân cao dĩ nhiên cũng vượt qua hai thước, mặc dù tướng mạo không tệ. Nhưng thân thể tráng kiện của các nàng thật sự làm cho Diệp Âm Trúc với thẩm mỹ quan của loài người rất khó tiếp nhận.

Hai sư nhân nữ tử đột nhiên thấy Diệp Âm Trúc bất ngờ xuất hiện ở trong phòng nhất thời trở nên hoảng sợ, một người định hô to lên. Thời khắc mấu chốt, Diệp Âm Trúc triển hiện ra kinh nghiệm thật chiến phong phú, "Câm miệng." khẽ quát một tiếng. Tinh thần lực giống như tên nhọn đâm vào trong óc hai sư nhân nữ tử.

Không có ma pháp nguyên tố, sợ rằng chỉ có ma pháp tinh thần hệ là không bị ảnh hưởng. Thuần túy dựa vào tinh thần lực để công kích, căn bản không cần ma pháp nguyên tố bên ngoài trợ giúp.

Trong lúc vội vàng Diệp Âm Trúc biết tinh thần lực mình sử dụng cũng rất có hạn, trước mặt dù là hai nữ nhân, nhưng thân thể của sư nhân quả thật cường hãn. Tinh thần xuyên thứ của hắn chỉ có thể khống chế các nàng một lúc. Nhưng hắn cũng chỉ cần như vậy mà thôi. Thân hình chợt lóe đã đi tới trước mặt hai nữ nhân, hai tay chia ra. Hai đạo tử quang xuất hiện trên hai tay phân biệt tiến nhập vào thân thể hai sư nữ, lúc này đây. Thân thể các nàng hoàn toàn cứng đờ.

Hồi phục tinh thần lại, hai sư nữ phát hiện thân thể mình không thể di động chút nào, thậm chí ngay cả thanh âm cũng không phát ra được, trong mắt nhất thời toát ra quang mang sợ hãi.

Diệp Âm Trúc thấp giọng nói:

Không cần khẩn trương, ta cũng không muốn thương tổn các ngươi. Chỉ cần các ngươi thành thật trả lời câu hỏi của ta, ta lập tức đi. Nếu các ngươi đồng ý thì nháy mắt.

Nặc Khắc Hi thần kiếm lạnh lẻo xuất hiện trong tay hắn, không cần phải uy hiếp gì, hai sư nữ lập tức thỏa hiệp. Dù sao các nàng cũng không phải chiến sĩ. Còn sống so với thứ gì cũng trọng yếu hơn.

Diệp Âm Trúc nhìn hai sư nữ nháy mắt không ngừng cảm thấy có chút buồn cười, tay phải rút Tử trúc thần châm từ trên người một sư nữ ra:

Nói cho ta biết. Lam tinh linh kia bị nhốt ở chỗ nào?

Nặc Khắc Hi thần kiếm trong tay hắn kề ngay cổ sư nữ này, chỉ cần nàng la lên một kiếm. Kết cục nhất định là nhất kiếm phong hầu.

Trên thân Nặc Khắc Hi thần kiếm phát ra khí tức sâm hàn làm sư nữ toàn thân run rẩy,

Cẩn thận kiếm của ngươi, ta nói. Ta nói. Lam tinh linh thiếu nữ kia ở trong dãy nhà năm gian phía bắc, phòng thứ hai tính từ trái sang.

Diệp Âm Trúc lạnh nhạt cười.

Ngươi tốt nhất không gạt ta.

Không, không dám.

Quang ảnh chợt lóe. Tay phải của Diệp Âm Trúc chém vào gáy của hai nàng, đồng thời thu hồi Tử trúc thần châm định trụ các nàng lại.

Ý niệm cuối cùng trong đầu sư nữ kia trước khi hôn mê là "Tiểu tử ngươi đi chịu chết đi, phòng kế bên nơi lam tinh linh bị nhốt chính là chỗ của tù trưởng đại nhân."

Diệp Âm Trúc tự nhiên không biết sư nữ suy nghĩ cái gì. Còn sư nữ cũng không biết Diệp Âm Trúc có khí tức tỏa định của Tử trợ giúp, sớm đã biết khí tức cực mạnh của Cổ Đế ở đâu trong viện này.

Ra khỏi phòng, Diệp Âm Trúc do dự một chút. Lam tinh linh thiếu nữ bị giam ở bên cạnh phòng Cổ Đế, một khi có động tĩnh gì cũng sẽ làm cho Cổ Đế chú ý, bỏ qua sao? Không, đương nhiên không thể bỏ qua, cũng đành phải mạo hiểm thử một lần.

Không có nhiều thời gian để tự hỏi, Diệp Âm Trúc rất nhanh tìm được căn phòng theo lời sư nữ kia, hắn cân bằng khí tức. Dựa vào trúc đấu khí làm cho trống ngực của mình tiến vào trạng thái yếu ớt nhất. Lúc này mới tiến sát đến bên ngoài phòng, trước tiên dán lỗ tai vào vách tường nghe ngóng trong chốc lát, phát hiện không có động tĩnh gì. Lúc này mới làm như lúc tiến vào phòng hai sư nữ. Cẩn thận dùng Nặc Khắc Hi thần kiếm phá vỡ vách tường.

Từ lúc bắt đầu cắt vách tường cho tới bây giờ. Tất cả những gì Diệp Âm Trúc làm đều rất hoàn mĩ, không xuất hiện một âm thanh nào, khom lưng xuống, hắn đã chui vào bên trong.

Bên trong phòng rất tối, hương thơm nhàn nhạt tràn ngập khắp nơi. Ngay khi Diệp Âm Trúc đứng thẳng lên, hắn trông thấy một đôi mắt màu lam trong suốt nhưng không có chút sinh cơ nào.

Ngươi là ai?

Thanh âm cũng không có chút sinh cơ mang theo vài phần run rẩy, nghi hoặc.

Hỏng rồi. Diệp Âm Trúc lập tức có phản ứng, không có thời gian để giải thích. Quang mang màu phấn hồng sắc phát ra dưới sự kích thích của tinh thần lực, thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ ràng tướng mạo của thiếu nữ, quang hoa của sinh mệnh trữ tồn bảo thạch đã hút chủ nhân của đôi mắt màu lam vào trong.

Mục tiêu chắc là không sai rồi, ở chỗ mà có sinh mệnh khí tức thuần khiết như vậy thì chỉ có tinh linh mà thôi, huống chi còn có ánh mắt màu lam đó. Nhưng mà nàng vừa rồi đột nhiên lên tiếng hỏi, tuy thanh âm không lớn, nhưng tất nhiên sẽ mang đến phiền toái rất lớn cho mình. Cơ hồ không chút do dự, Diệp Âm Trúc đánh về phía vách tường bên kia.

Đúng lúc này, vách tường bên phải đã bị một cổ đấu khí vô cùng cường hoành nghiền nát. Một thanh âm trầm thấp, lạnh như băng vang lên.

Người nào?

Rầmmmmm…

Dựa vào uy lực của trúc đấu khí. Diệp Âm Trúc trong nháy mắt đã ra khỏi thạch ốc, hoa cương dù cứng rắn nhưng không thể ngăn cản được lam cấp đấu khí của hắn, nhưng hắn cũng cảm giác rõ ràng được một đạo khí tức đang tập trung sau lưng mình. Không cần hỏi. Hắn biết mình đã bị phát hiện rồi.

Đến rồi còn muốn đi sao?

Cổ Đế hừ lạnh một tiếng, hắn lúc này cũng không phẫn nộ, trong mắt phóng ra quang mang khát máu, đã thật lâu không ai dám đến trêu chọc hắn, giết chóc chính là chuyện mà hắn thích nhất. Đấu khí màu tím đậm nhanh chóng phát ra, trên phương diện đấu khí, so với An Nhã, An Kỳ tỷ muội thì kẻ chuyên tu đấu khí như hắn còn mạnh hơn.

Không khí phảng phất như đông cứng lại, lực hút thật lớn xuất hiện sau lưng Diệp Âm Trúc, căn bản là không thể kháng cự được. Diệp Âm Trúc chỉ cảm thấy thân thể trầm xuống. Sau một khắc, hắn đã bị hút ngược trở về với tốc độ còn nhanh hơn lúc bỏ chạy.

Không hề khẩn trương và bối rối, Diệp Âm Trúc khống chế thân thể xoay một vòng tại không trung, vừa lúc đối mặt Cổ Đế. Rốt cục cũng đã thấy được vị tù trưởng của Lôi thần bộ lạc này.

Thân thể hùng tráng cao tới ba thước. Đấu khí màu tím đậm tuyệt không phải là bát giai mà chính là cửu giai, quang mang của đấu khí lưu lại cũng có thể chấn nát không khí, Thân trên xích lõa được che phủ bởi bộ lông màu vàng. Đôi mắt khát máu của hắn giống như đang nhìn một con mồi.

Không sử dụng trúc kiếm pháp, cũng không dùng Nặc Khắc Hi chi kiếm. Bởi vì Diệp Âm Trúc biết chênh lệch giữa hai người rất lớn, đến hơn thập giai, trừ phi hắn có khả năng sử dụng kiện siêu thần khí trong trái tim mình, nếu không thì không có bất cứ kỹ xảo hay vũ khí nào có thể uy hiếp đến Cổ Đế. Vì vậy hắn giơ tay trái của mình lên.

Nhân loại?

Cổ Đế có chút kinh ngạc nhìn Diệp Âm Trúc, hắn không giống như đám quý tộc thú nhân hay Ai Thác Áo ngay cả cửu cấp ma thú và nhân loại cũng không phân biệt được. Gương mặt anh tuấn, đối mặt với đấu khí cường đại của mình vẫn có thể bảo trì khí chất ưu nhã, đôi mắt đen trong suốt không có chút bối rối. Cường độ đấu khí cũng không tệ, ít nhất với tuổi của hắn có thể lén đến gần như vậy mà mình không phát hiện là khá lắm rồi. Nếu không phải lam tinh linh lên tiếng. Hắn thật sự không biết mình có một vị khách nhân như vậy.

Nhưng mà cho dù là kinh ngạc hay tán thưởng thì sát tâm của Cổ Đế vẫn không biến mất. Hắn không sử dụng đấu khí của mình để xé xác Diệp Âm Trúc. Hắn muốn lấy tay, chỉ có thông qua hai tay cảm giác huyết dịch nóng rực mới là thứ hắn thích nhất. Cổ Đế còn có một sở thích, chính là ăn trái tim của nhân loại, đối với hắn mà nói, đó mới là thực vật ngon nhất.

Ngay khi Cổ Đế tưởng rằng nhân loại trước mắt sắp thành vật hi sinh trong tay hắn, sắp có mĩ vị động lòng người để ăn thì hắn thấy được tay trái của Diệp Âm Trúc lóe ra quang mang màu bạc.

Đấu khí màu bạc sao? Hình như chưa thấy qua. Nhưng có thể mạnh đến đâu được chứ?

Ý niệm này vừa mới hiện lên trong đầu. Hắn đột nhiên giật mình phát hiện. Diệp Âm Trúc vốn vẫn dùng đấu khí để đối kháng với hấp lực của hắn đột nhiên không chống cự nữa, mang theo ngân quang hướng về phía hắn như pháo đạn.

Muốn chết.

Cổ Đế gầm nhẹ một tiếng. Danh xưng thú nhân đệ nhất cao thủ không phải hư danh, thân thể của hắn tuy khổng lồ nhưng tốc độ cực nhanh giống như ảo ảnh bình thường. Tay phải trong nháy mắt đã chắn trước ngực, vừa lúc đón nhận tả quyền của Diệp Âm Trúc.

Khi quang mang màu bạc đến trước ngực Cổ Đế. Cổ Đế vừa lúc thấy được khóe miệng Diệp Âm Trúc có một nụ cười nhàn nhạt, hắn lập tức cảm thấy được nguy hiểm, vứt bỏ lòng khinh thị. Tử quang trước người đại thịnh, một thanh chiến chùy tạo hình kỳ cổ lóe ra lôi điện quang mang màu tím chắn trước ngực hắn, hoa văn thần bí nhìn qua vô cùng chói mắt.

Diệp Âm Trúc vung tay phải lên. Một đoàn kim quang phát sau mà đến trước, trong nháy mắt dung nhập vào trong quang mang màu bạc. Hai luồng quang mang chói mắt giờ phút này đột nhiên tiêu thất. Chỉ có một chút nhũ màu trắng trong nháy mắt lan tràn trong không khí, va chạm với tử quang khổng lồ do chuy tử trước người Cổ Đế phát ra.

Ngay một khắc này. Sắc mặt vốn lãnh lệ của Cổ Đế trong nháy mắt đại biến, không chút do dự hắn làm ra lựa chọn chính xác nhất, vung chiến chùy trong tay lên không trung, hai cổ cự lực mênh mông trong nháy mắt chạm vào nhau.

Oành…..

Va chạm chỉ trong nháy mắt. Nhưng chính trong nháy mắt này. Một cột sáng hỗn hợp tử và nhũ bạch từ phủ đệ của tù trưởng Lôi thần bộ lạc phóng lên cao, chiếu sáng khắp cả chân trời, cũng chiếu sáng Lôi Thần Chi Chùy yếu tắc, âm thanh oanh minh vô cùng kịch liệt. Cơ hồ trong phút chốc đã đánh thức toàn bộ người của yếu tắc, sau một khắc, không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung lực trùng kích. Từ trung tâm phủ đệ của từ trưởng Lôi thần bộ lạc, từng trận sấm sét nổi lên, tỏa ra bốn phía.

Lực trùng kích làm tất cả sinh vật và kiến trúc xung quanh đều biến thành mây khói. Mặt đất xuất hiện một vết cắt hình cầu, dưới tác dụng kinh khủng của lực trùng kích, sinh mệnh ở đây không cách nào chống đỡ được, giống như vực sâu địa ngục phủ đang phủ xuống. Tất cả đều biến thành từng trận sấm sét, từng đạo vết rách thật lớn lan tràn trong nháy mắt. Cho dù lực trùng kích chủ yếu hướng lên không trung. Nhưng ở giữa yếu tắc, tại trung tâm phủ đệ của tù trưởng Lôi thần bộ lạc sinh ra một cái hố to đường kính gần ngàn mét. Mặc dù trong yếu tắc thì đây chỉ là một diện tích nhỏ. Nhưng lúc này nó sinh ra động đất làm cho cả tòa yếu tắc rung rẩy.

Vầng sáng bạch tử sắc huyễn lệ tại không trung như là yêu hoa xinh đẹp nhất, quang thải huyễn lệ chiếu sáng cả yếu tắc.

Cũng may yếu tắc gần như toàn bộ là do đá tạo thành, nếu không lực trùng kích cũng không đơn giản chỉ là ngàn thước như vậy.

Tiếng sấm cuồn cuồn xa dần. Tất cả chung quanh cũng từ từ khôi phục lại bình thường.

Thậm chí không có tro bụi. Ở ngay chính giữa của hố to đường kính đến ngàn mét. Một thân thể toàn thân phát ra quang mang màu tím đậm đang run rẩy kịch liệt, không phải vì bị thương, mà là vì cực độ phẫn nộ.

Đồ ngủ trên người Cổ Đế đã biến thành bụi phấn. Ngay cả bộ lông màu vàng trên người hơn phân nửa đã biến thành màu đen, nhìn qua có chút quái dị. Chỉ có chiến chùy trong tay vẫn lóng lánh từng đạo điện quang như trước, tỏa ra năng lượng ba động mạnh mẽ.

Phủ đệ biến mất. Phủ đệ tù trưởng của mình cứ như vậy mà biến mất. Không chỉ thế, tất cả mọi thứ cũng biến mất như chưa bao giờ tồn tại vậy. Ngoại trừ hắn ra cũng chỉ còn có bốn người đang đứng lên một cách khó khăn, thân ảnh màu bạc, thân thể cường hãn của bạc Bỉ Mông giúp chúng sống còn dưới uy lực có thể so sánh với hai cấm chú, nhưng cũng chỉ còn sống mà thôi. Cho dù Bỉ Mông cự thú có lực khôi phục rất cường đại, bọn họ cũng đừng hòng khôi phục lực chiến đấu trong thời gian ngắn.

Là ai. Đến tột cùng là ai.

Cổ Đế ngửa mặt lên trời rống giận. Quang mang màu tím đậm lại phóng lên cao. Tràn ngập cuồng bạo, nhưng bất luận thực lực tử cấp cửu giai của hắn mạnh mẽ đến mức nào. Bóng dáng của đối thủ đã hoàn toàn biến mất, thậm chí ngay cả một chút dấu vết khí tức cũng không có.

Cổ Đế biết rõ địch nhân của mình không hề bị hủy diệt trong đợt va chạm vừa rồi. Trái lại,. trong nháy mắt va chạm vừa rồi, người chịu thiệt chính là hắn.

Năng lượng vừa rồi tuyệt đối không phải đấu khí. Đối với đấu khí, ai có thể rõ ràng hơn so với tử cấp cửu giai, cảnh giới đậi chiến sư cao nhất như hắn? Nhưng mà đó cũng không phải là ma pháp, đây là Lôi Thần Chi Chùy yếu tắc a! Ngoại trừ lôi nguyên tố được Lôi Thần Chi Chùy phụ trợ ra, bất cứ ma pháp gì ở nơi này đều không thể thi triển. Bởi vì tinh thần lực của pháp sư căn bản không cách ở bên trong yếu tắc không có ma pháp nguyên tố này dẫn động ma pháp gì. Tại sao. Tại sao mình lại sinh ra sự sợ hãi đối với cỗ năng lượng đó. Đến tột cùng là cái gì? Đến tột cùng là cái gì?

Cổ Đế rất phẫn nộ. thậm chú so với lúc bị mất khắc kim thì còn phẫn nộ hơn. Làm tù trưởng của Lôi thần bộ lạc, chúa tể của Lôi Thần Chi Chùy yếu tắc, phủ đệ của mình không ngờ lại bị người phá hư, chẳng những bị người mất nữ nô, trong lúc đánh lén còn mất đi phủ đệ và tất cả thê thiếp, cừu hận sâu sắc này làm Cổ Đế có chút điên cuồng.

Ọc…

Diệp Âm Trúc lại phun ra một ngụm máu tươi, nằm ở trên tấm lưng rộng rãi của Tử, hắn chỉ cảm thấy kinh mạch toàn thân dục liệt. song chưởng vẫn đang run rẩy kịch liệt như trước, cảm giác đau nhức mãnh liệt làm toàn thân hắn run rẩy.

Ngay khi lam tinh linh thiếu nữ thốt ra câu hỏi. Hắn đã biết không ổn rồi. Trong thời gian ngắn nhất. Hắn làm ra phán đoán chuẩn xác nhất, phá tường mà chạy hiển nhiên là lựa chọn trực tiếp nhất, nhưng hắn cũng không ngờ Cổ Đế sẽ đến nhanh như vậy, thực lực lại cường đại đến như vậy.

Đối mặt năng lượng cường hãn từ đấu khí tử cấp cửu giai do Cổ Đế phát ra, Hoàng Trúc lục giai như hắn ngay cả năng lượng phản kháng cũng không có, lập tức bị hút ngược lại, khi đó cho dù hắn muốn triệu hoán Tử cũng đã không còn kịp rồi. Tại thời khắc mấu chốt, kinh nghiệm thật chiến phong phú mấy ngày nay đã cứu lấy tính mạng của hắn, trong lúc đang bị đấu khí hút tới, Diệp Âm Trúc trong nháy mắt không chống cự nữa, hắn tập trung toàn bộ đấu khí của mình, dưới sự chỉ dẫn của tinh thần lực vấn chuyển vào trong song chưởng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Lần trước, khi đối mặt với chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư. Cuối cùng dựa vào năng lượng của hai Kim Giáp cấm trùng hắn mới có thể hoàn thành thất thanh đạn đấu. Thiểm và Lôi, không thể nghi ngờ còn lâu mới có thể phát triển. Thậm chí ngay cả thất cấp ma thú cũng không phải, nhưng là Kim Giáp cấm trùng. Năng lực thiên phú của chúng vẫn tồn tại, mặc dù không cách nào phóng nguyên tố đạn gần bằng một nửa cấm chú ba lần liên tiếp như Kim Giáp cấm trùng chính thức, nhưng chúng nó vẫn có khả năng xuất một kích. Lúc đầu, dưới một kích này. ngay cả hai vị Hoàng Kim Bỉ Mông cũng chịu thiệt thòi không ít.

Sau khi phóng thích ở băng quyển. Thiểm, Lôi đã ngủ say. Nhưng chúng nó tỉnh lại cũng rất nhanh, trải qua vài ngày hợp tấu bồi nguyên tĩnh tâm khúc ngoại trừ những người bên cạnh Diệp Âm Trúc ra, chúng nó cũng thu được rất nhiều lợi ích. Một lần nữa ngưng tụ đủ năng lượng để tỉnh lại, hơn nữa còn có phát triển nhất định, đó là hai đầu thập cấp ma thú a! Cho dù còn nhỏ, chúng nó vẫn có khí tức thập cấp ma thú của chính mình, ngay cả Tử cũng không biết tại sao Thiểm, Lôi lại thích phóng ra hai loại lực lượng kim ngân bất đồng. Nhưng Diệp Âm Trúc từng tiến vào tinh thần thế giới của chúng nó lại mơ hồ cảm giác được. Hai cổ năng lượng bất đồng này một khi phối hợp với nhau. Uy lực sẽ tăng lên rất nhiều, chỉ có điều là thực lực của chúng nó còn lâu mới đủ.

Tình huống giống vậy đã được chứng thực khi gặp chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư, cho nên khi đối mặt với tuyệt thế cường giả như Cổ Đế, thú nhân đệ nhất cao thủ, Diệp Âm Trúc trong nháy mắt có thể thích phát ra lực công kích cực mạnh kỳ thật không phải là đấu khí của hắn, cũng không có khả năng là cầm mà pháp. Mà là năng lượng của Thiểm và Lôi.

Nguyên tố đạn do Thiểm và Lôi phát ra kỳ thật không đạt đến up lực của nửa cấm chú. Chúng nó vẫn còn quá nhỏ. Nhưng trong sát na kim, ngân lưỡng sắc dung hợp với nhau, Diệp Âm Trúc có thể cảm giác được, năng lượng của hai viên nguyên tố đạn có thể so sánh với cấm chú, chẳng những Cổ Đế không ngờ hắn có thể đột nhiên phát ra năng lượng cường đại như thế, kỳ thật ngay cả bản thân hắn cũng không có nghĩ tới.

Cổ Đế đột nhiên xuất hiện, đối mặt Diệp Âm Trúc, hắn căn bản là sẽ không đặt tiểu tặc đột nhiên xuất hiện này ở trong mắt. Hắn làm sao có thể ngờ được, Diệp Âm Trúc vừa ra tay là một công kích đạt đến mức cấm chú chứ, cho dù tại thời khắc cuối cùng hắn phản ứng kịp, thích phóng ra năng lượng của Lôi Thần Chi Chùy nhưng cũng chỉ phát ra được một phần nhỏ năng lượng mà thôi, so với Diệp Âm Trúc toàn lực ứng phó thì tình hình hoàn toàn trái ngược.

Đó chính là va chạm cấp cấm chú. Cổ Đế vì tránh cho Lôi Thần Chi Chùy yếu tắc bị hư hại quá lớn dưới vạ chạm cấp cấm chủ của hai ngươi. Bất đắc dĩ chỉ có thể dùng Lôi Thần Chi Chùy chuyển năng lượng hai người phát ra dời về phía không trung, trong nháy mắt va chạm đó. Diệp Âm Trúc lợi dụng lực phản chấn cường đại bay ra ngoài như đạn pháo. Thậm chí so với tốc độ của lực trùng kích còn nhanh hơn, Cổ Đế mặc dù dựa vào thực lực cường đại nên không bị thương, nhưng động đất kịch liệt cũng làm cho tử cấp cửu giai cường giả như hắn không thể di động trong một thời gian ngắn. Giúp Diệp Âm Trúc có thời gian đào tẩu.

Ngay khi mà cấm chú va chạm vừa xuất hiện, hoặc là nói lúc Diệp Âm Trúc vừa gặp phải Cổ Đế, Tử bên ngoài đã sớm phát hiện ra. Trước hết phóng năng lượng của bản thân ra, nhìn thấy Diệp Âm Trúc bay ra. Tử lập tức tiến lên. Dùng hết sức hóa giải trùng thế của Diệp Âm Trúc, hai người không dừng lại chút nào. Tử mang Diệp Âm Trúc trên lưng, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về một hướng bên trong yếu tắc.

Lôi Thần Chi Chùy dù sao cũng là Lôi Thần Chi Chùy, kinh mạch của Diệp Âm Trúc dù trải qua Tử tinh bỉ mông cải tạo cũng không cách nào chịu nổi, cũng may là hắn đã được Tử tinh huyết mạch cải tạo nên trong lúc va chạm kinh mạch không bị bạo liệt mà chết, dù nói như thế nào thì hắn cũng chỉ có thực lực lam cấp, không cách nào dựa vào thực lực của chính mình để phát ra cấm chú. Càng không cần phải nói là chống cự cấm chú, phun ra mấy ngụm máu tươi. Hắn đã bị thương nặng.

Âm Trúc. Ngươi không sao chứ?

Cảm giác được Diệp Âm Trúc đang phun máu tươi trên vai mình. Tử không nhịn được trong lòng một trận lo lắng. Bằng vào linh hồn liên lạc của hai người, hắn tự nhiên có thể phát hiện tinh thần lạc ấn của Diệp Âm Trúc chịu lực trùng kích rất mãnh liệt.

Diệp Âm Trúc thâm hấp khẩu khí, miễn cưỡng đè nén khí huyết đang nhộn nhạo

Tử, Cổ Đế rất mạnh. So với chúng ta tưởng tượng còn mạnh hơn, cho dù hắn không có Lôi Thần Chi Chùy. Chúng ta cũng không phải là đối thủ của hắn, nếu có Lôi Thần Chi Chùy. Thực lực của hắn so với ngân long vương ta từng gặp còn mạnh hơn, khó trách chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư cũng sợ hãi Lôi Thần Chi Chùy. Trong những người ta từng gặp qua. Xem ra chỉ có thần thánh cự long Nặc Khắc Hi trong trạng thái đỉnh phong mới có thể thắng hắn, tử cấp cửu giai phối hợp với siêu thần khí, tổ hợp như vậy quả thật là khó có thể ngăn cản.

Khí tức của Tử có vẻ có chút trầm muộn:

Âm Trúc, ngươi có thề xác định Lôi Thần Chi Chùy chính là siêu thần khí sao?

Diệp Âm Trúc gật đầu, nói:

Cơ bản có thể xác định. Bởi vì khi thả ra năng lượng của Thiểm và Lôi va chạm với hắn thì Lôi Thần Chi Chùy sinh ra ba động ngay cả Khô Mộc Long Ngâm trong cơ thể ta cũng sinh ra cộng minh nhất định. Mặc dù nếu xét về uy lực, có thể Lôi Thần Chi Chùy không đủ để so sánh với Khô Mộc Long Ngâm cầm phong ấn linh hồn thần thánh cự long của ta. Nhưng ta tuyệt đối có thể dám chắc. Lôi Thần Chi Chùy là một kiện sơ cấp siêu thần khí. May là Cổ Đế không thể phát ra uy lực chính thức của nó, nếu không thì ngươi không còn gặp được ta rồi.

Cước bộ của Tử rất nhanh, một chút cũng không dừng lại. Trước lực trùng kích kinh khủng kia mặc dù hắn phản ứng rất sớm. lại có phòng ngự lực cường đại của Tử tinh bỉ mông nhưng thân thể bây giờ cũng có chút đau đớn, hắn biết Diệp Âm Trúc nói đúng. Cổ Đế còn mạnh hơn so với bọn hắn tưởng tượng. Mà đây cũng là đối thủ mà sau này mình phải đối mặt, khó trách Lôi thần bộ lạc thủy chung vẫn là đệ nhất bộ lạc của thú nhân, tại cực bắc hoang nguyên có uy nghiêm tuyệt đối, ngay cả đệ nhất cường quốc của nhân loại Mễ Lan đế quốc cũng không thể tiến thêm một bước về phía Lôi thành.

Lúc này đã hoàn toàn chìm vào đêm tối. Quang mang huyễn lệ màu tử bạch trên không trung đang dần tản đi. Tất cả những người trong yếu tắc đang ngủ say cũng đã bị tiếng oanh kia bừng tỉnh, thanh âm hỗn tạp từ bốn phương tám hướng truyển đến.

Tử lại một lần nữa thúc đẩy cước bộ nhanh hơn, hắn biết phải về được thạch ốc trước khi thủ hạ của Cổ Đế kịp phản ứng, nếu không một khi bị thú nhân binh sĩ cầm chân, bọn họ chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.

Đúng lúc này thì, sắc mặt của Tử đột nhiên biến đổi. Cước bộ đang gia tốc đi tới cũng ngừng lại, ánh mắt màu tím cơ hồ ngưng tụ tại ngã tư đường tối tăm phía trước. Bị sự biến hóa khí tức của hắn ảnh hưởng. Diệp Âm Trúc cũng không nhịn được ngước đầu lên nhìn về hướng kia.

Một thanh âm âm trắc từ bóng tối phía trước truyền đến.

Thì ra hai vị khách quý ở chỗ này. Xem hình dáng của hai vị. xem ra tiếng động thật lớn lúc trước là do hai vị tạo ra. Đúng là đi nát thiết hài tìm không thấy, không chút công phu lại đến tìm. Ta đang lo tìm không được các ngươi đây, không ngờ các ngươi lại tự mình đưa đến trước cửa.

Một đạo thân ảnh chậm rãi từ trong bóng tối đi ra. Bề ngoài cao ráo quý phái nhưng lại mang theo vài phần khí tức âm tà.

Ánh mắt Tử và Diệp Âm Trúc đồng thời ngưng lại. Bởi vì bọn họ cảm giác được nguy hiểm cực độ từ bốn phía.

Thân ảnh màu vàng thật lớn chợt xuất hiện bên cạnh hố sâu, Tang Thác Tư vừa nghe thấy thanh âm oanh minh kiệt liệt thì lập tức biết là không ổn. Nhìn thấy quang mang huyễn lệ màu tử bạch trên bầu trời. Hắn lập tức chạy về phía phủ đệ của tù trưởng, các thú nhân khác sau khi bừng tỉnh vẫn còn mờ mọt không biết xảy ra chuyện gì, nhưng hắn thì sao lại không biết kia chứ.

Tử, nhất định là Tử và Cổ Đế động thủ rồi. Nếu không thì sao lại xuất hiện đại địa động tĩnh như vậy, lúc này nội tâm Tang Thác Tư tràn ngập sự lo lắng và hối hận, tại sao mình lại không ngăn cản Tử. Nếu, nếu hắn bị Cổ Đế tiêu diệt, mình sẽ liều mạng với tên Cổ Đế hỗn đản đó. Đệ đệ a! Chúng ta vừa mới gặp mặt, ngươi nhất định phải kiên trì a!

Tang Thác Tư chạy đi bên trong Lôi Thần Chi Chùy yếu tắc tự nhiên không cần phải cố kỵ thứ gì, khi hắn chạy đến bên bờ hố sâu, vừa lúc thấy Cổ Đế đang đứng ở đó phẫn nộ rít gào.

Đôi mắt màu vàng nhanh chóng quan sát xung quanh. Ngoại trừ bốn bạc bỉ mông tộc nhân của mình ra, không có phát hiện dấu vết của bất kỳ ai. Lo lắng trong lòng lúc này mới giảm đi vài phần, phóng người lên, hiện ra bản thể nhảy vào trong hố sâu.

Tù trưởng đại nhân, xảy ra chuyện gì?

Thanh âm trầm thấp của Tang Thác Tư giúp Cổ Đế từ trong rít gào bình tĩnh lại. Trong lúc vị thống trị giả tối cao của Lôi thần bộ lạc đang cực độ phẫn nộ mà dám lên tiếng hỏi, sợ rằng trong cả yếu tắc cũng chỉ có một mình Tang Thác Tư mà thôi.

Tiếng gầm gừ ngừng lại, đội mắt đỏ bừng của Cổ Đế phảng phất như muốn xuất huyết.

Có người đánh lén phủ đệ của ta. Tang Thác Tư. Ta mệnh lệnh ngươi lập tức phát động quân đội của tất cả các tộc trong thành. Thanh tra yếu tắc cho ta. Cần phỉa tìm ra tên hỗn đản kia cho ta, dám hủy thành chủ phủ của ta, ta muốn đem hắn bầm thây vạn đoạn.

Nghe Cổ Đế nói như vậy, Tang Thác Tư tự nhiên hiểu được Tử và Diệp Âm Trúc nhất định là thoát đi rồi, nhất thời dẹp hết lo lắng trầm tỉnh lại, nếu để cho người khác đuổi theo hắn có lẽ còn có chút lo lắng, nhưng phụ trách đuổi bắt lại là bản thân hắn a! Hỏi dò:

Tù trưởng đại nhân, đến tột cùng là ai lớn mật như thế. Ban đêm dám đột nhập vào thành chủ phủ?

Cổ Đế dù sao cũng là thống trị giả của Lôi thần bộ, trong lúc đang phẫn nộ rít gào gắn đã bình tĩnh lại.

Ta cũng không biết. Nhưng cảm giác thấy đó là một nhân loại, nhưng lúc hắn côn kích ta thì trong năng lượng lại có khí tức của thú nhân. Hơn nữa khí tức rất mạnh mẽ. Một thân hắc y. Dưới đòn phản kích của ta hắn chắc chắn là đã bị thương rồi. Ngươi đi tìm dựa trên những đầu mối này. Chỉ cần là người thân cao dưới ba thước mà bị thương. bất luận là ai cũng bắt lại trước cho ta, giết lầm một ngàn người cũng không thể bỏ qua một người.

Lúc này đây, Cổ Đế thật sự động nộ rồi.

Vâng, tù trưởng đại nhân. Ta lập tức đi ngay.

Tang Thác Tư phi thân lên trên. Lập tức điều khiển binh linh của các tộc. Đương nhiên, quyền điều khiển tốc độ binh lính tra xét dĩ nhiên là thuộc về hắn.

Nhìn bóng lưng thật lớn củaTang Thác Tư rời đi. Cổ Đế thì thào nói:

Vẫn là Tang Thác Tư đáng tin cậy nhất. Đột biến phát sinh thì hắn là người đầu tiên đến đã chứng tỏ sự trung thành của hắn với ta, xem ra nhiều năm qua ta phòng bị hắn quả là uổng phí, bỉ mông cự thú cho dù là cửu cấp ma thú cuối cùng cũng thuộc loại ngu ngốc.

Hắn làm sao có thể biết được Tang Thác Tư là quan tâm đến đệ đệ mình nên mới đến trong thời gian nhanh nhất?

Hai vị khách quý. Xin đi theo ta một chuyến, có một số việc còn muốn phiền các ngài.

Ai Thác Áo vừa chậm rãi đi về phía Diệp Âm Trúc và Tử, vừa mỉm cười nói. Dưới sự phân phó của Ai Mạc Sâm, những người hắn mang theo đã tìm kiếm trong yếu tắc cả nửa ngày nhưng vẫn không có phát hiện tung tích của Tử và Diệp Âm Trúc, trong lúc hắn không biết phải trả lời sao với Ai Mạc Sâm thì lại chứng kiến hướng phủ đệ của tù trưởng phát sinh một màn huyễn lệ. Ngay cả hắn cũng không nhịn được cảm thấy giật mình trong nháy mắt va chạm đó. Lập tức dẫn người chạy lại đây. May mắn là đi nửa đường đã gặp được Diệp Âm Trúc và Tử.

Ai Thác Áo mặt ngoài mặc dù thoải mái nhưng nội tâm lại tràn ngập đề phòng, nếu một màn vừa rồi là do hai người kia tạo ra vậy thực lực của họ thật đáng sợ, vầng sáng hiện ra lúc trước rõ ràng là cấp bậc cấm chú, nhưng mà hắn cũng không lo lắng lắm, lần này đi tìm kiếm Diệp Âm Trúc và Tử, hắn đã được Ai Mạc Sâm chuẩn bị đầy đủ lắm rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio