Ngày hôm sau khi đại tiểu thư tỉnh lại, đầu luôn có cảm giác choáng váng nặng nề.
Phản ứng đầu tiên của cô là duỗi tay đi lấy điện thoại bên cạnh để xem giờ giấc, bất chợt, không bắt được điện thoại nhưng lại đụng phải một cơ thể mềm mại.
!!!
Nếu không phải đại tiểu thư ra sức giữ bình tĩnh, chắc chắn đã hét ầm lên.
Mục Hiểu Hiểu bị cái chọc này chọc tỉnh, nàng ngáp một cái: "Tỉnh rồi hả?"
Cô giáo Mục từ lâu đã chấp nhận và quen với việc đại tiểu thư vừa tỉnh ngủ liền quên hết mọi chuyện tốt đẹp của ngày hôm qua.
Tần Di thấy Mục Hiểu Hiểu nằm bên cạnh, cô ngừng thở, đôi mắt sắc bén nhìn nàng: "Tại sao em lại ở đây?"
Coi cái giọng điệu kìa.
Mục Hiểu Hiểu lé mắt nhìn cô: "Đây là phòng của em."
Đại tiểu thư:...
Đôi mắt linh hoạt đảo khắp phòng, trong mắt Tần Di tràn đầy nghi ngờ, cô vẫn nhíu mày: "Sao em lại...!đưa chị sang đây được?"
Mục Hiểu Hiểu:...
Đại tiểu thư tự tin đến vậy à?
Thấy dáng vẻ này của đại tiểu thư, Mục Hiểu Hiểu không nhịn được mà trêu cô: "Chuyện ngày hôm qua chị quên hết rồi hả?"
Đôi con ngươi đen nhánh của Tần Di dán chặt vào người nàng.
Cô giáo Mục mỉm cười giúp cô nhớ lại: "Ngày hôm qua mẹ nấu cháo cho chị, trong đó có rượu Thiệu Hưng.
Sau khi chị uống vào là lập tức biến thân, hết làm nũng, bảo em ôm rồi lại kêu em cõng, dằn vặt cả đêm đó."
Không có khả năng...
Mặt đại tiểu thư lập tức đỏ lên, tuy cô muốn phủ định, nhưng sắc bén trong mắt hoàn toàn bay biến, thay vào đó là nghi ngờ chột dạ.
Mục Hiểu Hiểu vui vẻ, tay nàng ngứa muốn chọc mặt đại tiểu thư, nhưng tay vươn đến giữa không trung lại bị Tần Di nắm lấy.
Mục Hiểu Hiểu:...
Tay đại tiểu thư dùng sức, gần như muốn bẻ gãy tay nàng.
Mục Hiểu Hiểu hít sâu một hơi: "Đau...!Đại tiểu thư, đau đau đau."
Đại tiểu thư, sao chị lại như vậy?
Ngày hôm qua là thái độ mong cầu báo đáp ân tình ý, hôm nay đã muốn tổn hại bộ phận quan trọng như vậy của nàng sao? Buông tay mau, nếu không sau này nhất định sẽ hối hận.
...
Cuối cùng, Mục Hiểu Hiểu vẫn bị đuổi ra khỏi phòng mình, đại tiểu thư ngồi ở trên giường, quấn chăn của nàng, ngơ ngác suy nghĩ.
Rốt cuộc đã xảy ra cái gì?
Sao nàng chẳng nhớ được gì.
Cô giáo Mục xoa tay vào phòng bếp, bởi vì không biết lúc nào đại tiểu thư tỉnh giấc, nàng gửi tin nhắn cho Lưu Phương bảo cô tạm thời đừng qua, nàng làm bữa sáng cho đại tiểu thư
Cơn sốt của đại tiểu thư tuy đã lui xuống, nhưng vẫn hơi suy yếu.
Nàng muốn hầm cho cô một chút tổ yến đường phèn, thanh đạm bổ dưỡng, nàng còn bỏ thêm chút sữa bò vào trong.
Lúc đại tiểu thư đi ra, đã rửa mặt, thay một bộ váy dài màu tím đen, tóc quấn lên, khôi phục dáng vẻ cao cao tại thượng người sống chớ gần.
Buổi sáng Lưu Vạn Niên qua nhà tiện thể mang theo Lưu Phương đến báo cáo, thấy đại tiểu thư như vậy cũng không phát dám ra tiếng, dắt em gái đứng canh ở góc tường.
Mục Hiểu Hiểu nhìn mà buồn cười, anh ta ở chung với đại tiểu thư nhiều năm như vậy, chẳng lẽ nhìn không ra tâm trạng của cô không phải không tốt mà là giận dỗi sao?
Chắc chắn là nghĩ muốn nứt đầu trong phòng cũng không nhớ được ngày hôm qua rốt cuộc làm ra chuyện gì nên mới bực bội như vậy.
Đại tiểu thư chột dạ, chỉ có thể khoác lên bề ngoài cao ngạo để che giấu bản thân.
Mục Hiểu Hiểu đã đi guốc trong bụng cô rồi.
Hôm qua là ngày kết thúc hợp đồng.
Theo lý thuyết, Mục Hiểu Hiểu hẳn phải trở về với tự do nhưng nàng vẫn báo cáo với đại tiểu thư: "Phía trường học xảy ra chút chuyện, nói là có một nam sinh đi trợ giảng lâm thời thay đổi quyết định, đi du học rồi, vị trí trống kia nhượng cho Trương Xảo.
Em đi xem thử coi có chuyện gì
Đại tiểu thư liếc nàng một cái: "Em rảnh thật."
Mục Hiểu Hiểu:...
Rảnh cái gì?
Nàng nhướng mày: "Đại tiểu thư, hôm nay là ngày tháng ."
Nàng còn tính thuyết minh thêm hợp đồng kết thúc rồi.
Tần Di gật đầu, cô thả muỗng xuống, bình tĩnh nhìn Mục Hiểu Hiểu: "Vậy tại sao em còn ăn bánh nướng nhà chị?"
Mục Hiểu Hiểu:...
Cuối cùng, vẫn để bên Lưu Vạn Niên dặn dò người, đại tiểu thư phải sắp xếp thời gian đến dự họp mới không truy cứu.
Vừa ra đến cửa, Mục Hiểu Hiểu mang chiếc túi hoàng thổ cổ điển mà nàng mua trên mạng, cười tủm tỉm: "Tối em lại về ăn cơm với chị, em muốn ăn thịt nướng."
Đại tiểu thư nhíu mày, Mục Hiểu Hiểu cười chạy mất.
Người vừa đi, Lưu Vạn Niên thấp giọng nói bên tai Tần Di: "Lần gặp mặt trước đó với lão gia bị Tần Sương đè xuống, Tố Lam vẫn chưa phát hiện, có điều gần đây cô ta có chút động tĩnh."
Đại tiểu thư nghe xong im lặng trong chốc lát, cô nhìn Lưu Vạn Niên.
Lưu Vạn Niên tưởng sắp nhận được chỉ thị và phân phó gì, nhanh nhẹn cúi người lắng nghe.
Đại tiểu thư khẽ mở môi đỏ: "Thịt bò, đùi dê, ruột già, thịt xông khói, nấm kim châm, mỗi loại chuẩn bị một ít."
Toàn là thứ Hiểu Hiểu thích ăn.
Lưu Vạn Niên:...
Đại tiểu thư lại suy nghĩ, cô nhìn Lưu Vạn Niên: "Buổi sáng gặp con người toàn vẹn, gọi Aron tới, tôi muốn làm bộ nail mới."
Lưu Vạn Niên:...
Từ cửa lớn nhà họ Tần đi ra, tươi cười trên mặt Mục Hiểu Hiểu thu lại.
Nàng cúi đầu nhìn tin nhắn trong tay, dựa theo địa chỉ trên đó, gọi taxi đến một hội quán cao cấp.
Nàng vốn muốn đi bằng giao thông công cộng nhưng thời gian gấp gáp, cô giáo Mục luôn rất giữ chữ tín.
Nếu không phải bởi vì yêu cầu của đối phương Hiểu Hiểu có lẽ sẽ không đến cái nơi vừa vào đã thấy cao sơn lưu thuỷ, trên bục có người gảy đàn tranh, vẻ ngoài của từng nhân viên phục vụ đều yểu điệu, khuôn mặt xinh đẹp, váy tây lụa đen, cái ly cái tách cũng được mạ vàng, một bình trà hơn ngàn tệ.
() tri âm tri kỷ; cao sơn lưu thuỷ (Bá Nha có tài gảy đàn, Tử Kỳ có tài thưởng thức.
Khi Bá Nha gảy đến đoạn miêu tả núi cao, nước chảy thì Tử Kỳ thốt lên: Tuyệt! Tuyệt! Cao như Thái Sơn, dài như Trường Giang!)
Theo hướng dẫn của nhân viên phục vụ, nàng đi đến một cái phòng riêng bên cửa sổ.
Mở cửa, lúc Mục Hiểu Hiểu đi vào, Tần Sương đã chờ ở đó rất lâu.
Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Mục Hiểu Hiểu biết sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này, nhưng không ngờ là dựa vào tin nhắn của Thu Thu.
Tần Sương hình như cuồng màu đen, mấy lần gặp mặt Mục Hiểu Hiểu đều thấy cô ta mặc váy dài màu đen.
Cô trang điểm nhẹ, môi đỏ áp bức, dưới khoé mắt có quầng thâm rất đậm.
Vừa nhấc mắt lên thấy Mục Hiểu Hiểu, Mục Hiểu Hiểu cảm giác Tần Sương giống như một ả ma cà rồng lạnh nhạt.
Mục Hiểu Hiểu dứt khoát cởi túi của mình ra, đặt bên cạnh, nàng thoải mái ung dung ngồi đối diện Tần Sương.
Tần Sương không nói lời nào, một đôi mắt sắc bén đánh giá nàng.
Cô thật sự nhìn không ra nàng có cái gì tốt, trẻ tuổi thì thế nào? Xinh đẹp thì thế nào? Chỉ cần Di Di muốn, một đám dẫm đạp lên nhau mà tranh.
Mục Hiểu Hiểu cũng không nói lời nào, nhìn lại cô ta.
Đây đúng là chị gái cùng cha khác mẹ của đại tiểu thư sao?
Không thể nghi ngờ.
Tần Sương cũng là một người đẹp, nhưng đường nét góc cạnh vẫn sắc xảo hơn đại tiểu thư một chút.
Sự lạnh lùng của Tần Di thể hiện chủ yếu qua ánh mắt nhưng Tần Sương lại thuộc kiểu hình chỉ cần ngồi ở đó, mặt không biểu tình cũng đủ khiến tim người ta kết sương.
"Tôi gọi cô đến đây, cô không hề bất ngờ."
Tần Sương chậm rãi mở miệng, Mục Hiểu Hiểu gật đầu: "Không bất ngờ."
Bất ngờ gì, lấy quá trình phát triển mối quan hệ giữa nàng và đại tiểu thư, sớm muộn cũng phải gặp cô ta.
Tần Sương híp mắt, nhìn chằm chằm Mục Hiểu Hiểu: "Tôi liên hệ cô qua Thu Thu, cô không hỏi xem vì sao à?"
Có cái gì mà hỏi.
Em gái của nàng về bản chất là đầu óc ngu si tứ chi phát triển.
Bệnh viện Dũ Dương là của nhà họ Tần, Tần Sương là sếp tổng trên danh nghĩa, cô ta muốn đi qua chắc cũng không ai dám ngăn cản nhỉ?
Một người phụ nữ trưởng thành, lòng dạ thâm sâu muốn lừa gạt một cô bé ngây thơ, dễ dàng khỏi nói.
Tần Sương uống một ngụm trà, tay vuốt ve chén trà: "Em gái của cô rất đáng yêu."
Mục Hiểu Hiểu nhìn cô ta một cái, nàng không uống trà của sếp Tần, mà giơ tay ra hiệu nhân viên phục vụ: "Làm ơn cho tôi một ly nước sôi để nguội."
Nàng nói bình tĩnh và thoải mái, hoàn toàn mặc kệ biểu tình của Tần Sương bên cạnh ra sao.
Chờ nước sôi để nguội của nàng được bưng lên, Mục Hiểu Hiểu uống một ngụm, nàng nhìn Tần Sương: "Em gái tôi có tính cách đơn thuần như vậy, tuy từ nhỏ đã trải qua nhiều đau thương nhưng trái tim vẫn ngây thơ như trước, thế giới bên ngoài đối xử với nó thế nào, nó sẽ trả lại giống hệt như thế."
Tần Sương nhìn Mục Hiểu Hiểu chăm chú: "Cô nói với tôi mấy lời này là có ý gì?"
Rõ ràng cô xuất hiện là để áp chế, cô không tin Mục Hiểu Hiểu nghe không hiểu.
Mục Hiểu Hiểu nhàn nhạt: "Tôi chỉ hy vọng sếp Tần đừng phụ lòng yêu thích của em gái tôi."
Nàng là nhà tâm lý học.
Có thể đoán ra cô chị gái của đại tiểu thư đang ngồi trước mặt này suy nghĩ cái gì.
Cô ta tàn nhẫn, kiêu ngạo và đại khái là tự cao tự đại, sau khi trải qua lễ rửa tội của đại tiểu thư ngày ngày đụng phải khối băng, hoặc cút hoặc đi chết hoặc chọc mù mắt em, Mục Hiểu Hiểu còn sẽ sợ cô ta sao??
Tần Sương cười lạnh, cô ta cảm giác Mục Hiểu Hiểu có vẻ nhìn không ra bản thân mấy cân mấy lạng.
Một khi đã như vậy, cô ta đi thẳng vào vấn đề: "Chuyện giữa cô và em gái tôi, người trong nhà sẽ không đồng ý."
Mục Hiểu Hiểu nghe xong không khỏi nhếch môi: "Tôi cũng không biết đại tiểu thư còn có nhà."
Nhớ tới dáng vẻ tối hôm qua của đại tiểu thư, bây giờ tim nàng còn đau lâm râm.
Tần Sương bị nghẹn một chút, cô ta nhìn Mục Hiểu Hiểu: "Chúng ta có huyết thống, cho dù Di Di lại tức giận, chỉ cần có thời gian, tương lai nó cũng sẽ tha thứ cho tôi."
Mục Hiểu Hiểu nhìn Tần Sương, thấy cô ta vừa nhắc tới Tần Di là lập tức kích động, nàng vô cùng muốn gửi cho cô ta card visit của mình.
Nếu có thời gian, có thể tìm nàng khám bệnh.
Giá cả mắc hơn đại tiểu thư một chút là được.
Tần Sương hít sâu một hơi, cô ta quay đầu nhàn nhạt: "Tuổi của cô còn quá trẻ, có nhiều thứ không phải chỉ yêu là được."
Đôi mắt cô ta lắng đọng nỗi đau quá khứ: "Cô biết, bi ai nhất trên thế giới là gì không?"
Môn không đăng hộ không đối.
Từ nhỏ cô đã bị Tố Lam dạy dỗ như vậy.
Mục Hiểu Hiểu rất tôn trọng Tần Sương, nàng không lập tức đáp lại, chờ cô ta nói xong.
Môi Tần Sương đỏ tươi: "Cô cho rằng, hai bàn tay trắng thật sự sẽ làm ra chuyện hả? Đừng quá ngây thơ, vị trí của nó, cả đời cô cũng không thể với tới."
Mục Hiểu Hiểu nghe xong thì gật đầu.
Đúng vậy, gần đây ở chung với đại tiểu thư, nàng đã cảm giác được.
Đại tiểu thư quá lợi hại, nhẹ vẫy vẫy tay, có thể giải quyết bao nhiêu vấn đề khiến nàng sứt đầu mẻ trán cũng không có cách nào giải quyết.
Tuy tuổi của nàng và đại tiểu thư có khoảng cách nhất định nhưng những trải nghiệm hồi còn bé đã khiến Mục Hiểu Hiểu biết được thế giới này tàn nhẫn và cay nghiệt nhường nào.
Tài phú và địa vị tích luỹ của đại tiểu thư, đừng nói là cả đời này, Mục Hiểu Hiểu suy xét, nàng không ăn không uống phấn đấu mười đời cũng không đuổi kịp một cái ngón chân của cô.
Đây là loại cảm giác như thế nào?
Tần Sương cũng gặp qua một vài sinh viên mới vừa tốt nghiệp, ai cũng có tham vọng, chí lớn cao hơn trời, không chịu được một câu của người khác.
Nhưng người trước mắt vậy mà đang gật đầu?
Mục Hiểu Hiểu gật đầu xong còn nhìn chằm chằm Tần Sương, dùng ánh mắt cổ vũ cô, nói tiếp đi.
Tần Sương:!!!
Cắn cắn môi, giọng Tần Sương trầm thấp: "
"Trước kia Tần Di không có uy hiếp cũng không thể vặn ngã phe mẹ tôi, bây giờ có thêm cô, cô cho rằng sẽ thế nào?"
Mục Hiểu Hiểu cân nhắc một chút: "Tôi cũng không phải là điểm yếu, thật ra, chủ tịch Tần, có một số chuyện khác với suy nghĩ của cô.
Cô cho rằng việc đại tiểu thư tốt với tôi có thể sẽ trở thành điểm yếu của cô ấy, nhưng theo ý tôi, tôi là bến cảng yên bình nhất trong lòng của cô ấy."
Tần Sương cười lạnh: "Cô đúng là không biết xấu hổ."
Mục Hiểu Hiểu vui vẻ: "Nếu tôi muốn có mặt mũi, bây giờ có nên khóc lóc dội trà vào mặt cô không, sau đó chạy ra ngoài, trở về nhà đại tiểu thư thu dọn hành lý, nói với cô ấy núi không có đồi trời đất định đoạt, chúng ta cáo biệt, thân phận và địa vị chênh lệch quá nhiều em không thể đứng bên chị được nữa?"
Nếu như vậy, nàng đã làm rồi chứ còn đợi ai nhắc nữa?
Nếu nàng làm như vậy thật, xứng với sự thiên vị của đại tiểu thư sao?
Tần Sương không ngờ lại bị một con oắt làm nghẹn lời.
Mục Hiểu Hiểu nhìn cô ta, vẫn giữ vẻ mỉm cười: "Nếu chủ tịch Tần từng điều tra xuất thân của tôi, cũng nên biết người từ nhỏ đã mất đi nhiều thứ như tôi sẽ khát vọng hạnh phúc cỡ nào, tuyệt đối không từ bỏ."
Lời này khiến ngực Tần Sương hẫng đi một nhịp.
Cô cảm giác Mục Hiểu Hiểu đang nói chính cô.
Mục Hiểu Hiểu nhìn Tần Sương: "Chủ tịch Tần, kế tiếp cô muốn uy hiếp tôi phải không?"
Tần Sương híp mắt, Mục Hiểu Hiểu khẽ thở dài: "Không sai, tôi là một tên sinh viên tay không tấc sắt.
Nhưng cô đừng quên, sau lưng tôi là đại tiểu thư."
Cả người Tần Sương trở nên ác liệt, giọng điệu dần bén nhọn: "Cô có ý gì?"
Nàng trái lại uy hiếp cô?
Giọng nói của Mục Hiểu Hiểu rất nhu hòa: "Tôi không phải đang uy hiếp cô mà chỉ muốn nhắc nhở cô, nếu cô thật sự đụng vào tôi, vậy thì cả đời này cũng đừng nghĩ tới việc đại tiểu thư tha thứ cho cô."
—— Vậy thì cả đời này cũng đừng nghĩ tới việc đại tiểu thư tha thứ cho cô.
Nàng rõ ràng chỉ là một con nhóc chưa ra được trường nhưng lại thốt ra một câu chọc thủng đáy lòng Tần Sương.
Cô ta đã vượt qua mọi chặng đường, luôn nghe lời mẹ, không ngừng nhận lấy và nhận lấy, sau khi có được tất cả những gì cô hằng mong muốn.
Cô mới biết được cô đã mất đi cái gì.
Từ nhỏ đến lớn, đứa em gái duy nhất cười với cô ta, luôn nghĩ cho cô ta.
Đến lúc quan trọng, Mục Hiểu Hiểu đứng dậy, lấy từ trong túi ra một tấm card visit, khom lưng: "Chủ tịch Tần, đây là số điện thoại làm việc của tôi.
Nếu cô có nhu cầu hãy liên hệ tôi, về chi phí cứ lấy giá quen biết, rất dễ thương lượng."
Đôi mắt sắc bén của Tần Sương nhìn chằm chằm nàng, cuối cùng, cô ta chậm rãi nói: "Mục Hiểu Hiểu, cô không hiểu mẹ tôi, nếu một ngày nào đó nếu để bà biết chuyện của các cô, hậu quả không dám tưởng tượng."
Mục Hiểu Hiểu nhìn cô ta nhẹ nhàng: "Cho nên, chủ tịch Tần, cô không phải cũng đang lo lắng cho đại tiểu thư à?"
Tần Sương bị một câu của nàng chặn họng.
Đúng vậy, tất cả mọi người cho rằng cô và Tần Di là địch, không ai biết được, cô có bao nhiêu khát vọng muốn trở lại như trước kia.
"Nếu không có cách nào bù đắp cho quá khứ thì hãy nắm bắt cho hiện tại và tương lai." Mục Hiểu Hiểu nhìn cô, đôi mắt lộ vẻ thành thục không hợp tuổi: "Con đường này đại tiểu thư đi không dễ dàng, vất vả lắm mới tốt lên, đừng tổn thương cô ấy, còn tôi..."
Nàng cười nhạt: "Tôi vốn lẻ loi một mình, ngoại trừ người nhà ở cô nhi viện, chưa từng nghĩ tới việc bản thân còn có thể bị ràng buộc bởi bất cứ ai trên thế giới này.
Bây giờ có được đại tiểu thư coi như đã quá đủ."
Nàng căn bản không sợ gì cả.
Ngoại trừ Tần Di, không ai có thể thương tổn nàng.
Mà đại tiểu thư, sao có thể thương tổn nàng?
Lúc này đại tiểu thư đang ở nhà, nằm trên sô pha làm móng, một tay xoa đầu, chăm chú nhìn đồng hồ treo tường.
Mấy giờ?
Đi ra ngoài mấy tiếng, còn chưa về?
Thợ Nail Aron là một chàng trai mặt mũi tinh xảo, cậu ta cười tủm tỉm nhìn đại tiểu thư, ngón tay xếp thành hình hoa lan: "Đại tiểu thư, sắc mặt của cô tốt hơn trước nhiều lắm.
Hôm nay muốn làm kiểu nào?"
Tần Di liếc mắt nhìn cậu: "Tôi mới khỏi ốm."
Aron:...
Tâm trạng của đại tiểu thư không tốt à?
Tần Di suy nghĩ, nhàn nhạt: "Cắt móng tay cho tôi, thuốc màu cũng tẩy đi...!làm gọn gàng lại."
Aron nghe xong hít một hơi thật sâu, cậu ta nhìn móng tay duyên dáng của đại tiểu thư: "Hả, cô chắc chắn chưa?"
Tần Di liếc mắt nhìn cậu, Aron giật mình, lập tức cúi đầu: "Được được, tôi làm ngay đây."
...
Lưu Vạn Niên đứng bên cạnh đại tiểu thư, biểu tình hơi kỳ lạ: "Đại tiểu thư, gần đây có một tờ báo tuần san hóng hớt chụp được ảnh cô đi bệnh viện."
Anh cảm khái, tình yêu này đúng là khó lường.
Sáng nay đại tiểu thư hội đàm với người ta cũng chưa từng nghe nói qua, vừa mới bị cảm, buổi chiều không những không nghỉ ngơi, thay vào đó còn đi làm móng tay.
Tần Di nhìn tay mình chằm chằm, trong lòng lặng lẽ so sánh ngón tay của mình và của Mục Hiểu Hiểu, ai dài ai ngắn?
Lưu Vạn Niên thấy đại tiểu thư không đáp lời, tiếp tục nói: "Viết cái tít rất...!vô liêm sỉ."
Tần Di ngẩng đầu nhìn Lưu Vạn Niên, ý bảo anh nói tiếp.
Lưu Vạn Niên nhẫn nhịn một chút, anh ta cảm thấy không thể thốt nên lời, nhìn em gái.
Lần đào hố cho em gái này vô cùng xảo quyệt, Lưu Phương không nghi ngờ anh ta, cô nhìn đại tiểu thư rồi nói: "Ca hậu ở ẩn đã lâu nhiều lần xuất hiện trong bệnh viện, mập mờ với một thiếu nữ nghi là đang bao nuôi.
Cả quá trình ngồi trên xe lăn nụ cười sáng rỡ, bụng dưới hơi phồng lên, có lẽ chuyện tốt sắp đến."
Tần Di:...
Đại tiểu thư cúi đầu nhìn bụng mình.
Cô lại đen mặt ngẩng đầu nhìn Lưu Vạn Niên và Lưu Phương.
Cô béo lên?
Lưu Vạn Niên và Lưu Phương nhìn nhau không dám phát ra lời nào.
Phụ nữ luôn quan tâm đến ngoại hình nhất.
Trước kia đại tiểu thư mơ mơ màng màng đắm chìm trong thế giới của riêng mình, từ bỏ mọi thứ, buông tay mặc kệ.
Nhưng hiện tại, Mục Hiểu Hiểu đã nhóm lửa trong lòng cô khiến việc theo đuổi sắc đẹp của cô cũng theo đó mà bùng cháy dữ dội.
Thấy sắc mặt đại tiểu thư thay đổi, Lưu Vạn Niên cẩn thận: "Có nên tìm đối phương uống trà, giải thích rõ chuyện này không?"
Đại tiểu thư hít một hơi thật sâu, cau mày: "Bảo bọn họ xoá mấy cái bịp bợm như mang thai, to bụng,...!gì đó hết đi, mấy cái khác có thể giữ lại."
Lưu Vạn Niên lắp bắp kinh hãi, anh ta nhìn đại tiểu thư, đại tiểu thư có ý gì? Đây là...!muốn come out trong tương lai à? Đang thả chút tiếng gió ra bên ngoài?
Đại tiểu thư không để ý đến anh ta, vẫn cúi đầu nhìn bụng mình, cho người lui ra.
Mãi đến khi Mục Hiểu Hiểu về, đại tiểu thư vẫn đang soi gương.
Cô thay vài bộ váy dài, màu trắng, hồng nhạt, màu đỏ, vàng nhạt...
Cuối cùng, đại tiểu thư chọn màu hồng nhạt rất ít mặc.
Ngày mai là ngày đi Quý Châu, cô nghiêm túc trang điểm một phen.
Vẽ mày hoạ mắt, đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại, đại tiểu thư hơi sững sờ nhìn mình trong gương, không ngờ có một ngày, cô hiểu thế nào gọi là "Cô gái trang điểm vì người mình thích."
Cái tên Mục Hiểu Hiểu ruột để ngoài da kia mua gà rán và trà sữa bên ngoài về, hưng phấn vào nhà gọi to: "Đại tiểu thư? Đại tiểu thư!"
Tần Di quấn tóc lên, ổn định lại khí thế, cô từ từ kéo xe lăn ra.
Dáng vẻ này của cô, trong diễm tục mang theo chút lãnh đạm, kết hợp hoàn mỹ giữa e dè và cấm dục.
Đại tiểu thư trắng trẻo nên mặc màu hồng nhạt vào giống như sắc lạnh trong cánh hoa đào, trông cô nhỏ nhắn, tuổi cũng trẻ hơn rất nhiều.
Mục Hiểu Hiểu nhìn cô cười cười: "Aiya, bộ này trông rất đẹp, có vẻ phúc hậu."
Đại tiểu thư:...
Cái gì???
Cô giáo Mục hoàn toàn không biết mình vừa về nhà liền dẫm phải mìn, nàng ôm trà sữa và gà rán đi lên trên: "Đại tiểu thư, chị coi em mang về cho chị cái gì này?"
Tần Di đã sớm ngửi được mùi gà rán, cô nhướng mày, vẻ mặt ghét bỏ: "Đem ra chỗ khác."
Mục Hiểu Hiểu:???
Sao, tâm trạng của đại tiểu thư không tốt à?
"Vậy chị uống trà sữa không?"
Tần Di lạnh như băng: "Không uống, cút ngay."
"Sức khoẻ của chị vừa tốt lên, ăn tí cũng không sao." Mục Hiểu Hiểu luôn cảm giác trong lòng đại tiểu thư dường như hơi không vui.
Tần Di không để ý tới nàng, cô lên phòng tập thể hình ở tầng ba, chỗ đó có một cái cân, cô muốn cân thử.
Mục Hiểu Hiểu tò mò đi theo, nàng nhìn đại tiểu thư gian nan đỡ tường đứng lên, cẩn thận đứng lên cân, muốn nhìn lại không dám nhìn.
Nàng vui vẻ lượn qua.
Đại tiểu thư cân bằng tâm lý hồi lâu, cô cúi đầu nhìn xuống hít một hơi thật sâu, kg???
Tần Di từ trước đến nay đều không đến năm mươi ký, ngay lúc sắc mặt của đại tiểu thư thay đổi, Mục Hiểu Hiểu ở phía sau không nhịn được cười, đại tiểu thư quay đầu lại nhìn, khuôn mặt xinh đẹp lập tức đông cứng.
Chó con!
Một cái chân của Mục Hiểu Hiểu đang nhấn nhấn trên cân.
Mục Hiểu Hiểu thấy chọc đại tiểu thư nóng nảy, vừa cười vừa lui về phía sau: "Tới đây, chị bắt em nè."
Đùi của đại tiểu thư không có nhiều sức lực, cô cắn răng, chống cơ thể đi đến xe lăn, ấn cấp cao nhất.
Nhất thời, trong phòng gà bay chó sủa.
Khi Lưu Vạn Niên xách thịt bò vào, trợn mắt há hốc mồm nhìn đại tiểu thư biến xe lăn thành xe máy, một đường đuổi theo Mục Hiểu Hiểu.
Mục Hiểu Hiểu vừa lui ra sau vừa làm mặt quỷ với cô: "Lại đây lại đây", trong chốc lát gáy tiếng gà: "Cứu mạng!"
Lưu Vạn Niên:...
Đại tiểu thư và vợ sếp đang...!làm gì?
Vừa nhìn thấy có người tới, Tần Di lập tức dừng xe lăn lại, cô quay đầu, lạnh như băng nhìn Lưu Vạn Niên.
—— Làm gì?
Lưu Vạn Niên cách xa một chút: "Vừa rồi không đủ thịt bò nên tôi lấy thêm một ít.
Còn chuyện này nữa, đại tiểu thư, ngày mai đi Quý Châu, cô và Hiểu Hiểu sẽ bay cùng nhau hay sao? Sau khi đến đó, cũng cần phải sắp xếp chỗ ở."
Không phải do anh ta không phân phó trước, mà là đại tiểu thư cứ nói chờ một chút, anh biết đại tiểu thư đang đợi Mục Hiểu Hiểu mở miệng.
Mục Hiểu Hiểu lau mồ hôi trên trán, cười nói: "Tôi không thể đi cùng đại tiểu thư, chúng tôi đã thống nhất là ngồi xe lửa đi."
Đại tiểu thư không tiện, cô chắc chắn sẽ ngồi khoang hạng nhất, sao có thể chen chúc trên xe lửa với nàng.
Đây là sắp xếp của trường học, nàng phải tuân thủ quy định.
Một câu này, mặt đại tiểu thư lập tức xụ xuống.
Mục Hiểu Hiểu đang nói chuyện với Lưu Vạn Niên, không nhìn đại tiểu thư: "Chỗ ở cũng không được, người hướng dẫn nói rằng khu vực này rộng lớn, dân cư thưa thớt, hiển nhiên không thiếu nhà ở, chúng tôi có thể phân công mỗi giáo viên ở một ký túc xá, nhưng điều kiện đặc biệt nghèo nàn.
Anh Vạn Niên thì sao, xem có chỗ nào tốt hơn rồi đặt cho đại tiểu thư được không?"
Lưu Vạn Niên chớp mắt với Mục Hiểu Hiểu ý bảo nàng đừng nói nữa.
Vợ sếp ngốc nghếch quá chừng.
Mặt đại tiểu thư đen lại.
Nhận được tín hiệu của Lưu Vạn Niên, Mục Hiểu Hiểu chần chờ một lát, nàng quay đầu nhìn đại tiểu thư.
Khuôn mặt xinh đẹp của đại tiểu thư đông lạnh, nhìn nàng chằm chằm như có hàng ngàn mũi dao bay tới.
Thấy tình hình không ổn, Lưu Vạn Niên đặt thịt bò xuống và vội vã rời đi: "Uầy, Hiểu Hiểu, các cô cứ bàn bạc trước, xong rồi thì nói cho tôi."
Chân dài của anh vừa nói rút lui là mất tăm.
Để lại một bầu không khí kết băng.
Cô giáo Mục rất bất đắc dĩ, nàng đi tới bên người Tần Di, cong lưng nhìn cô: "Hầy, dù sao cũng là hoạt động tập thể, em không thể thoát ly tổ chức đâu."
Đại tiểu thư không hề nhìn nàng.
"Điều kiện ở đó không tốt lắm, nghe nói đều phải ngủ giường đất, hoàn cảnh trên núi không tốt, thời tiết lạnh giá, sức khoẻ chị như vậy, nếu bị cảm thì phải làm sao?"
Mục Hiểu Hiểu bắt lấy một cái tay của đại tiểu thư quơ quơ: "Đừng nóng giận, đến lúc đó em đạp xe đi thăm chị, ngày nào cũng đi."
Đại tiểu thư lạnh lùng ném tay nàng ra, ai thèm nàng đi thăm cô?
"Này này này sao vậy? Lại tức giận, chị nói đi, nói cho em biết suy nghĩ của chị, em sẽ xem lại coi có thể phối hợp được không?"
Mục Hiểu Hiểu lúc này không muốn giận dỗi với đại tiểu thư, cuộc sống nàng mong đợi đã lâu sắp đến rồi.
Nàng còn muốn đi ngắm mặt trời, mặt trăng, vì sao, và thưởng hoa cùng đại tiểu thư.
Tần Di nặng nề nhìn nàng, Mục Hiểu Hiểu nắm tay cô lắc lư làm nũng: "Chị nghĩ cái gì cũng nói với em đi, được không?"
Cô giáo Mục lại lên dây.
Hướng dẫn từng bước tâm lý trị liệu cho người ta đấy.
Đại tiểu thư nhìn chăm chú vào đôi mắt chờ mong của Mục Hiểu Hiểu.
Cô giáo Mục hoàn toàn không biết, nàng đã dẫm lên điểm mấu chốt của Thiên Yết.
Đại tiểu thư môi đỏ khẽ mở, nhàn nhạt: "Mục Hiểu Hiểu, có phải em là người muốn mang chị đi Quý Châu không?"
Mục Hiểu Hiểu gật đầu.
Đúng vậy, là nàng chứ ai.
Đại tiểu thư nhìn chằm chằm nàng: "Cho nên em đưa chị đến đó, và bây giờ em đang để chị tự tìm nơi ở rồi ngồi yên đấy, phải không?"
Mục Hiểu Hiểu:...
Vãi chưởng.
Ý của nàng không phải như thế, bị đại tiểu thư đào hố.
Mục Hiểu Hiểu nhanh chóng vỗ ngực, bảo đảm: "Trời đất chứng giám, đại tiểu thư, em tuyệt đối không có ý đó!"
Nàng dùng lương tâm đảm bảo, nàng vốn dĩ không phải người như vậy!
Đôi mắt hẹp dài sắc bén của đại tiểu thư nhìn nàng chằm chằm, hắng giọng ép hỏi: "Được, vậy móc ra xem nó có đau hay không."
Mục Hiểu Hiểu:....